Thiên Thiên có chút hốt hoảng, Thẩm Hạo trong lòng cũng không vui, anh lườm cô liếc mắt một cái, “Muốn đi đâu ăn cơm?”

“Hôm nay cũng là sinh nhật của anh, không cần nhường tôi chọn.” Thiên Thiên hơi nghiêm mặt, nhướng cao lông mày.

“Vậy anh quyết định.” Thẩm Hạo sớm đã đoán trước cô sẽ nói như vậy, lơ đểnh cười cười.

Thiên Thiên đáp rõ ràng: “Được.” chuyển đầu nhìn ngoài cửa sổ, thần sắc hình như có chút không tự nhiên.

Thẩm Hạo thu lại ý cười, trong lòng cảm xúc phức tạp, dường như trù từ một chút, cái gì cũng không nói, lái xe với tốc độ cao.

Cảnh ngoài xe rực rỡ ánh đèn rất đẹp, phút chốc những dải sáng nối tiếp chuyển thành cảnh thiên nhiên của vùng ngoại thành, Thiên Thiên hít hít cái mũi, cẩn thận dè dặt hỏi: “Đang đi đâu vậy?”

Thẩm Hạo cười như không cười, “Nói chuyện rồi hả? Sợ anh đem bán em à?”

Thiên Thiên cười nhỏ, sau đó lại ngậm miệng.

Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Hạo chạy xe đến một bãi đỗ, khóa xe rồi nói: “Chỗ đó không thể đậu xe, chúng ta đi bộ, cũng không xa.”

Thiên Thiên không ý kiến.

Thẩm Hạo thật sự không bịa chuyện, thời gian đi đến quán ăn không đến 5’.

Thiên Thiên ngửa đầu nhìn tên cửa tiệm, thuận miệng thốt: “ ‘Thẩm Thị Tịnh Canh’? Nhà anh mở?”

Thẩm Hạo không trả lời, lại cười rất cổ quái.

Quán không lớn, chỉ có năm, sáu cái bàn, đã ngồi đầy người.

Thẩm Hạo dẫn đầu đi vào trong, Thiên Thiên nhỏ giọng nói: “Không còn chỗ, đi quán khác đi.”

“Đi theo anh,” Thẩm Hạo nghênh ngang dẫn Thiên Thiên vòng qua bếp, vào phía sau nhà người ta, kì quái chính là, cũng không ai ngăn cản hai người.

Trong sân sau nhà còn một gian phòng nhỏ, bên trong bày biện một cái bàn vuông.

Thẩm Hạo ra hiệu Thiên Thiên cho ngồi xuống.

“Anh thường tới đây?” Thiên Thiên hiếu kì hỏi.

“Ừ.” Thẩm Hạo nói, “Gọi món đi.”

Thiên Thiên nhìn nhìn thực đơn, thức ăn không khác biệt với bữa ăn gia đình bình thường cho lắm, nhưng đặc biệt là vài loại canh mùi vị phong phú, tên gọi cũng đơn giản dễ thuộc, vừa xem hiểu ngay.

Theo lời giới thiệu của Thẩm Hạo, mỗi loại canh còn có hiệu quả khác nhau.

Thiên Thiên do dự giữa: canh cá giấm tiêu, canh ‘tam tiên khổ qua’, canh sườn, khó mà chọn một.

Thẩm Hạo nhẹ nhàng cười một cái, chỉ vào thực đơn nói với người phục vụ: “Đem tới mỗi thứ một thố đi.”

Thiên Thiên nuốt nước miếng xuống, xem thường ánh mắt quỉ dị của người phục vụ.

Thừa dịp đồ ăn còn chưa bưng tới, Thiên Thiên đi qua đi lại đánh giá quán ăn.

Sạch sẽ chính là ấn tượng đầu tiên cô thấy được, trên bàn là khăn trải bàn trắng tinh phẳng phiu, bên trong phòng không có tới một hạt bụi, bình thường quán ăn nào cũng nhiễm nhiều dầu cùng bụi bẩn, mà nơi này quả thực so với bếp nhà cô còn muốn thanh khiết hơn.

“Chỗ này thật tuyệt a.” Thiên Thiên chớp chớp mắt.

“Quá khen.” Thẩm Hạo nói.

Thiên Thiên trừng đôi mắt to đen của mình nhìn qua, “Ý anh là gì?”

Thẩm Hạo vội vàng giải thích, “Anh nói là anh giới thiệu chỗ tốt như vậy, em không cần quá cảm kích.”

Thiên Thiên nghi hoặc nhìn anh, cảm thấy có điều gì là lạ.

Sau khi đồ ăn được dọn lên, Thẩm Hạo đem ba thố canh để trước mặt Thiên Thiên, “Từ từ ăn.”

Thiên Thiên thu lại ánh mắt đang đi tham quan của mình, dù sao đã sớm mang danh hiệu “quỷ háu đói”, cũng không cần khách khí với anh ta làm quái gì.

Hai thố canh chui vào bụng, Thiên Thiên buông đũa xuống, muốn nói lại thôi.

“Thế nào?” Thẩm Hạo ngạc nhiên nói: “Thức ăn không hợp khẩu vị?”

“Không phải.” Thiên Thiên lắc lắc đầu, khó khăn mở miệng nói: “Tôi muốn đi toilet.” ( =)) )

Thẩm Hạo buồn cười nói: “Ra cửa quẹo trái, sau đó quẹo phải.”

Thiên Thiên chạy vội mà đi, hình như nghe phía sau có người đang cùng Thẩm Hạo chào hỏi, cô nóng lòng giải quyết “bầu tâm sự” nên không quay đầu lại.

Chờ cô trở lại, phát hiện cạnh bàn có hai người trung niên. Nam anh tuấn, nữ dịu dàng. Bọn họ nhìn cô chằm chằm một hồi, đến nổi da đầu cô run lên, trong lòng sợ hãi.

Người phụ nữ cười tít mắt cầm tay Thiên Thiên, “Tiểu cô nương lớn lên thật xinh đẹp, tên là gì?”

Thiên Thiên thành thành thật thật nói: “Cháu tên Diêu Thiên Thiên.”

Người đó lại hỏi: “Cháu làm việc ở đâu?”

Thiên Thiên bị hỏi đến lú lẫn, cô nhìn Thẩm Hạo, sau đó cúi đầurên một tiếng, cô chỉ phải tự trả lời: “Ở công ty quốc tế Hồng Kì, cháu là trợ lí của giám đốc Thẩm.” cô cắn môi dưới, “Mời bác ngồi.”

Bác gái có chút suy nghĩ, gật đầu, “Cháu mấy tuổi rồi? Trong nhà còn có ai?”

Thiên Thiên đứng ngây ra trong giây lát, điều tra hộ khẩu a?

Bác gái cỏn muốn nói tiếp cái gì đó, bị bác trai đúng lúc ngăn cản, “Đừng dọa tiểu cô nương người ta.”

Bác gái thân thiết vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Thiên Thiên, mỉm cười sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Thiên Thiên không hiểu ra sao, nhỏ giọng hỏi: “Anh tình cờ gặp người quen?”

“Ừ.” Thẩm Hạo chẳng biết từ lúc nào lại “tích chữ như vàng.”

“Bọn họ là ai a?” Thiên Thiên quả thật có sức truy hỏi thật mạnh a.

Thẩm Hạo chậm rãi đáp: “Khách lớn của công ty.”

Thiên Thiên cái hiểu cái không gật đầu nói: “Vậy sao anh không mời họ ở lại cùng ăn cơm?”

Thẩm Hạo ngây cả người nói: “Bọn họ…còn có việc.”

“À.” Thiên Thiên hắc hắc cười, cầm đũa lên.

Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Hạo cười đến mê mị người, môi mỏng nhấp nhẹ.

Không bao lâu sau, Thiên Thiên cảm giác sau lưng hình như có người đang nhìn, làm cô cả người không tự nhiên, cô quay đầu, đứng ở cửa là một thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi, treo cặp đong đưa, quan sát đánh giá cô, người này nhìn hơi giống Thẩm Hạo.

Thiên Thiên nghi ngờ hỏi: “Cậu tìm ai?”

Thiếu niên nhảy nhót đến gần, tao nhã cúi đầu lễ phép chào: “Chị hai, em tên Thẩm Phong.”

Tình huống gì a, Thiên Thiên buồn bực chỉ vào mình rồi nói: “Chúng ta…có quen biết sao?”

“Cũng tính quen biết, mà cũng không.” Thiếu niên ung dung bình thản nói.

Đây là câu trả lời quái quỉ gì a, Thiên Thiên xoa xoa đầu.

Thẩm Hạo lạnh lùng quét mắt liếc nhìn anh chàng kia một cái, cậu chàng rùng mình, vội nói: “Chị hai ăn vui vẻ, em đi trước.”

“Chuyện này lại là sao a?” thiên Thiên nhất định phải hỏi cho rõ Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo vô tội nói: “Đâu có liên quan tới anh.”

“Cậu bé này là ai? Cũng là khách hàng của công ty?’ Thiên Thiên nhíu mày, tuyên bố sẽ không để anh ta là chuyện ma quỉ nữa.

“Không quen.” ( trời đánh a, dám không nhận em trai mình, ác.)

“…”

Thẩm Hạo có vẻ kinh ngạc: “Nó kêu em là chị hai, chắc là quen với em, em hỏi anh làm gì?”

Chứng cứ vô cùng xác thực, thiên Thiên không còn lời nào để nói, lựa chọn im lặng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương