Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003
-
Chương 7: Mặc đồng phục mà chưa từng trốn học là uổng phí!
Nụ cười mau chóng biến mất, mặt Kiên Tâm trở nên bình thản rồi hỏi tôi:
- Làm học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ? Vậy thì còn gì là vui nữa?
- Nghĩa là sao?
- Suốt ngày đến trường chúi mặt chúi mũi vô sách vở thi cử, học hành như điên mà gọi là vui à? Bạn có biết chúng ta bao nhiêu tuổi không? Mười bảy! Chỉ mới mười bảy thôi. Còn có rất nhiều thứ thú vị ở ngoài kia để chúng ta làm.
- Mình nghĩ tụi mình cứ học hành đàng hoàng là tốt nhất.
- Nhưng học không phải là tất cả.
- Người lúc nào cũng đánh nhau, trốn học như bạn thì làm sao hiểu được? Rồi bạn sẽ trở thành kẻ chẳng có tương lai.
Lúc nói xong câu đó tôi phát hiện bản thân hình như hơi quá đáng. Chớp mắt khó xử, tôi thoáng nhìn Kiên Tâm. Hắn cũng đang nhìn tôi chằm chằm, và dù bị mắng là "kẻ chẳng có tương lai" thì hắn vẫn không tỏ ra tức giận hay khó chịu.
- Tôi chỉ sống cho hiện tại. Và tôi chắc rằng mình sẽ hối hận nếu chỉ biết học mà không cho bản thân trải nghiệm nhiều thứ thú vị hơn trong thời khắc này.
Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Rất nhanh Kiên Tâm quay lưng bỏ đi, tuy nhiên chỉ một lúc thì hắn xoay người lại nói vọng đến chỗ tôi vẫn còn đứng ngây ra:
- Trước khi hết giờ ra chơi, bạn ra sân sau gặp tôi!
- Để làm gì?
- Đừng hỏi nhiều, cứ đến gặp tôi!
Dõi theo cái dáng cao ráo đó khuất sau khúc ngoặc hành lang, tôi lầm bầm trong miệng. Kiên Tâm đúng là một tên độc tài, lúc nào cũng thích làm theo ý mình và ra lệnh cho người khác. Bất giác tôi nghĩ lại những điều hắn vừa nói. Cho bản thân trải nghiệm nhiều thứ thú vị hơn ư? Nhưng đó là gì chứ? Chân bước đi mà lòng liên tục tự hỏi, với một đứa học sinh lúc nào cũng chăm chỉ ngoan ngoãn như tôi thì ngoài sách vở ra còn biết làm điều gì thú vị gì đây?
Giờ ra chơi, tôi và Mai Thư ngồi ôn bài cho tiết sau. Mải mê đến nỗi lúc tiếng trống vang lên thì bấy giờ tôi mới sực nhớ ra lời hẹn với Kiên Tâm. Tôi bảo Mai Thư lên lầu xếp hàng trước còn mình thì hớt hải chạy đi. Ra đến sân sau, tôi thở mệt nhọc và thấy Kiên Tâm vai đeo cặp đứng khoanh tay dưới gốc phượng. Hắn nhịp chân liên hồi với vẻ rất sốt ruột. Tôi liền bước nhanh đến. Vừa trông thấy tôi hắn đã lạnh lùng:
- Đã bảo trước khi hết giờ ra chơi thì phải đến đây mà!
- Mình bận học bài nên quên. Bạn hẹn mình ra đây có chuyện gì không?
- Chẳng còn thời gian nói nữa đâu, phải đi nhanh trước khi cổng trường đóng.
Không thèm giải thích đầu đuôi gì là Kiên Tâm đã tháo quai cặp ra rồi tròng dây vào cổ tôi. Còn chưa hết ngơ ngác thì tôi đã bị hắn kéo đi. Tên này chuyên gia làm hành động này với tôi: Chẳng bao giờ cầm tay mà chỉ nắm lấy quai cặp tôi đeo mà kéo đi. Ngay tức khắc, tôi ngừng bước khiến Kiên Tâm cũng bị kéo giật lại.
- Khoan, bạn đưa mình đi đâu thế? Mình còn phải vào lớp nữa!
- Thì bạn cứ đi theo đi.
- Không!
- Bạn cứng đầu dễ sợ! Tôi sẽ đưa bạn rời khỏi trường.
- Cái gì? Ra khỏi trường vào giờ này?
- Có nghĩa là chúng ta sẽ trốn học đó.
Tôi mở to mắt chưng hửng vì không tin vào tai mình. Trốn học ư? Tên nam sinh lưu manh này lại làm cái trò điên khùng gì đây? Hắn muốn tôi bị kỷ luật à?
- Tại sao lại trốn học?
- Chẳng phải tôi đã nói sẽ đền đáp bạn vì đã cứu tôi hôm qua à? Tôi sẽ giúp bạn làm những điều thú vị của thời học sinh. Đầu tiên là trốn học, sẽ rất vui đấy.
Thôi xin lạy! Tôi chả cần Kiên Tâm đền đáp hay làm những điều thú vị gì gì đó nữa, tôi sẽ không đời nào trốn học. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ dám làm cái chuyện rồ dại này. Không bị thầy cô phạt thì cha mẹ cũng sẽ đánh tôi mất thôi! Tôi lắc đầu liên hồi, tay định gỡ dây cặp ra thì nhanh như cắt, Kiên Tâm rút chặt dây lại đồng thời tiến sát đến trước mặt tôi.
- Đừng có bỏ trốn, bạn phải đi cùng với tôi ngay bây giờ!
- Mình không trốn học đâu! - Tôi quyết liệt.
- Mặc đồng phục mà chưa bao giờ trốn học thì uổng phí lắm biết không?
- Xem như mình xin bạn, để mình về lớp đi... - Tôi chuyển qua chiêu van nài.
- Đừng mơ! - Ánh mắt Kiên Tâm đầy kiên quyết - Tóm lại bạn sẽ không hối hận đâu! Để đổi lấy một chút tự do mà phải trả giá thì cũng chẳng sao!
Kiên Tâm kéo tôi đi không chút do dự. Tôi cố phản kháng nhưng vô ích, đứa con gái như tôi chẳng tài nào địch nổi sức mạnh của tên chuyên gia đánh lộn như hắn. Tôi không thể la làng bởi thầy cô và học sinh khác sẽ nghe thấy, khi đó càng khó mà giải thích được. Kế hoạch đào tẩu của Kiên Tâm là: Lợi dụng một số lớp ra về sớm, hắn sẽ kéo tôi trà trộn vào những học sinh đó. Thường, bảo vệ khó kiểm soát được lớp nào có tiết hay đã hết tiết. Tôi đã rứt rứt móng tay mình khi cùng Kiên Tâm đi ngang qua bảo vệ. Mặt hắn tỉnh bơ là thế, còn tôi thì lo đến xanh mặt xanh mày. Ra đến nơi, Kiên Tâm buông tay ra khỏi quai cặp trên vai tôi, giơ tay lên cao hít hà sảng khoái.
- Xong! Chuyện đơn giản như đang giỡn!
Tôi nhìn hắn bằng cái vẻ như muốn chứng minh tôi không có đang giỡn gì cả.
- Bạn hại mình rồi! Thầy cô sẽ phát hiện ra mình trốn tiết...
- Rồi rồi, đừng cằn nhằn nữa. Nhìn xem, thế giới có phải rất khác khi lần đầu tiên bạn đứng ở ngoài trường trong lúc lớp bạn vẫn đang học?
Tôi đưa mắt nhìn con hẻm nằm ở đằng sau trường lúc này lác đác người qua lại. Những hàng quán bày bán đủ các món ăn vặt cho tụi học sinh khá vắng vẻ. Vào đầu hoặc cuối giờ học thì nó luôn ồn ào đông đúc tiếng nói cười của chúng tôi. Đúng là có hơi khác thật... Cứ nghĩ đến việc bạn bè cùng lớp đang bắt đầu tiết học và mình lại đứng ngắm nhìn khung cảnh xế chiều này ở bên ngoài bức tường màu vàng kia thì một cảm xúc lạ lùng xuất hiện trong tôi. Hẳn vì đây là lần đầu tôi dám trốn học.
- Sao? Thích chưa? Tôi sẽ còn chỉ bạn nhiều thứ vui hơn nữa. Đi nào!
Đầu tiên Kiên Tâm kéo tôi đến xe kem, mua hai ổ bánh mì kem ăn ngon lành. Tiếp theo hắn kéo tôi đi ăn gỏi khô bò, xong lại qua hàng gánh bán bánh tằm bì. Rồi đến ăn chè và xôi tím lá cẩm có chan nước cốt dừa. Tên lưu manh này ăn khoẻ kinh vậy mà vẫn chưa no. Còn tôi thì ăn nhiều đến mức muốn bị tức bụng luôn.
No nê, Kiên Tâm kéo tôi đến khu trò chơi. Đến đây tôi mới biết không có ít học sinh cũng đang trốn học chơi bời. Hắn háo hức với cái trò điện tử, thấy tôi đứng rảnh hắn lại chèo kéo chơi cùng. Trò thứ hai hắn rủ rê tôi là đá banh bàn bi lắc, hắn chơi siêu luôn nên tôi toàn thua thôi. Tiếp, hắn tìm một trò để tôi chơi được: đập thú. Cầm đồ đập bằng mủ, tôi đập khí thế mỗi khi con thú trồi lên. Có lẽ tôi đang trút giận.
Rời khỏi khu trò chơi, Kiên Tâm đưa tôi đến một nơi được gọi là "thiên đường" của tụi học trò thời bấy giờ: tiệm cho thuê truyện! Khỏi nói, tôi thích lắm luôn. Với những đứa mê truyện tranh thì tiệm thuê truyện còn tuyệt vời hơn cả một kho báu.
Tôi nhìn hết các tủ giá gỗ đầy ắp những bộ truyện tranh Nhật Bản đang được ưa thích bằng cặp mắt mê li. Ôi, tôi thích cái mùi giấy cũ này quá! Thỉnh thoảng nó hoà thêm mùi "tạp chất" như là cứt gián, thằn lằn nữa. Nhìn say sưa một hồi tôi nghe Kiên Tâm nói chuyện rất thân với ông chủ tiệm. Ông ấy chỉ tay về phía tôi, hỏi đùa:
- Bồ cháu sao?
- Cái ngữ đó hả, thôi xin đi chú ơi!
Kiên Tâm nhìn tôi buông câu chê bai, rồi thấy mặt tôi xụ một đống thì hắn mới nói thêm: "Bồ của anh cháu". Thiệt, chỉ muốn tát tên này vỡ mồm! Chả muốn để gì thêm, tôi đi lòng vòng kiếm cuốn truyện hay ho nào đó xem. Vài phút sau, một cuốn truyện in hình cầu thủ bóng rổ đưa ra trước tầm mắt tôi. Quay qua, là Kiên Tâm.
- Xem truyện này đi, hay lắm. - Hắn nhướng lông mày, giọng điệu thản nhiên.
- Truyện toàn con trai, lại thể thao nữa.
- Đây là Slam dunk, truyện bóng rổ rất hay và lôi cuốn, nói về từng bước trưởng thành của thằng nam chính chả biết cái quái gì về bóng rổ, Hanamichi Sakuragi.
- Chỉ là một đám con trai chơi bóng rổ thôi mà hay vậy à?
- Điều tôi thích nhất ở truyện là năm từ: Không bao giờ bỏ cuộc!
Hàng mi chớp nhẹ khi tôi bắt gặp cái nụ cười tươi sáng của Kiên Tâm. Hắn ít khi cười như thế nên hẳn đây phải là một câu chuyện tuyệt vời. Đôi mắt men theo hai từ Slam dunk mà lúc đó tôi vẫn không biết rằng đây là bộ truyện tranh huyền thoại đã tiếp thêm động lực vươn tới ước mơ cho rất nhiều thiếu niên Nhật Bản qua bao thế hệ. Về một cầu thủ bóng rổ trung học đời thực đầy tài năng nhưng bạc mệnh. Slam dunk còn là khởi đầu của tuổi trẻ trong những bộ phim thanh xuân vườn trường nổi tiếng ở thời hiện đại. Thậm chí ngay cả tôi và Kiên Tâm, những con người đều nhờ câu chuyện này mà không ngừng tiến đến ước mơ của chính mình.
Rời khỏi tiệm thuê truyện, Kiên Tâm nhất quyết đến một nơi trước khi hai đứa về lại trường. Chỉ là một bờ sông. Ở đây người ta treo bảng cấm trèo lên bờ tường nhưng hắn nào nghe theo, ép tôi leo lên ngồi. Tôi chật vật trèo mãi mới lên được. Còn hắn đạp chân một cái vô tường đã nhảy phóc lên trên rồi.
Chuyện này quá mạo hiểm nhưng bù lại tôi có thể quan sát bầu trời về chiều trong xanh và rất cao. Những đám mây trắng đang dần chuyển sang màu cam vì sắp hoàng hôn. Gió từ dưới lòng sông thổi thốc lên mát mẻ. Tôi còn ngửi thoang thoảng mùi cỏ ướt ở hai bên bờ sông.
- Làm học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ? Vậy thì còn gì là vui nữa?
- Nghĩa là sao?
- Suốt ngày đến trường chúi mặt chúi mũi vô sách vở thi cử, học hành như điên mà gọi là vui à? Bạn có biết chúng ta bao nhiêu tuổi không? Mười bảy! Chỉ mới mười bảy thôi. Còn có rất nhiều thứ thú vị ở ngoài kia để chúng ta làm.
- Mình nghĩ tụi mình cứ học hành đàng hoàng là tốt nhất.
- Nhưng học không phải là tất cả.
- Người lúc nào cũng đánh nhau, trốn học như bạn thì làm sao hiểu được? Rồi bạn sẽ trở thành kẻ chẳng có tương lai.
Lúc nói xong câu đó tôi phát hiện bản thân hình như hơi quá đáng. Chớp mắt khó xử, tôi thoáng nhìn Kiên Tâm. Hắn cũng đang nhìn tôi chằm chằm, và dù bị mắng là "kẻ chẳng có tương lai" thì hắn vẫn không tỏ ra tức giận hay khó chịu.
- Tôi chỉ sống cho hiện tại. Và tôi chắc rằng mình sẽ hối hận nếu chỉ biết học mà không cho bản thân trải nghiệm nhiều thứ thú vị hơn trong thời khắc này.
Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Rất nhanh Kiên Tâm quay lưng bỏ đi, tuy nhiên chỉ một lúc thì hắn xoay người lại nói vọng đến chỗ tôi vẫn còn đứng ngây ra:
- Trước khi hết giờ ra chơi, bạn ra sân sau gặp tôi!
- Để làm gì?
- Đừng hỏi nhiều, cứ đến gặp tôi!
Dõi theo cái dáng cao ráo đó khuất sau khúc ngoặc hành lang, tôi lầm bầm trong miệng. Kiên Tâm đúng là một tên độc tài, lúc nào cũng thích làm theo ý mình và ra lệnh cho người khác. Bất giác tôi nghĩ lại những điều hắn vừa nói. Cho bản thân trải nghiệm nhiều thứ thú vị hơn ư? Nhưng đó là gì chứ? Chân bước đi mà lòng liên tục tự hỏi, với một đứa học sinh lúc nào cũng chăm chỉ ngoan ngoãn như tôi thì ngoài sách vở ra còn biết làm điều gì thú vị gì đây?
Giờ ra chơi, tôi và Mai Thư ngồi ôn bài cho tiết sau. Mải mê đến nỗi lúc tiếng trống vang lên thì bấy giờ tôi mới sực nhớ ra lời hẹn với Kiên Tâm. Tôi bảo Mai Thư lên lầu xếp hàng trước còn mình thì hớt hải chạy đi. Ra đến sân sau, tôi thở mệt nhọc và thấy Kiên Tâm vai đeo cặp đứng khoanh tay dưới gốc phượng. Hắn nhịp chân liên hồi với vẻ rất sốt ruột. Tôi liền bước nhanh đến. Vừa trông thấy tôi hắn đã lạnh lùng:
- Đã bảo trước khi hết giờ ra chơi thì phải đến đây mà!
- Mình bận học bài nên quên. Bạn hẹn mình ra đây có chuyện gì không?
- Chẳng còn thời gian nói nữa đâu, phải đi nhanh trước khi cổng trường đóng.
Không thèm giải thích đầu đuôi gì là Kiên Tâm đã tháo quai cặp ra rồi tròng dây vào cổ tôi. Còn chưa hết ngơ ngác thì tôi đã bị hắn kéo đi. Tên này chuyên gia làm hành động này với tôi: Chẳng bao giờ cầm tay mà chỉ nắm lấy quai cặp tôi đeo mà kéo đi. Ngay tức khắc, tôi ngừng bước khiến Kiên Tâm cũng bị kéo giật lại.
- Khoan, bạn đưa mình đi đâu thế? Mình còn phải vào lớp nữa!
- Thì bạn cứ đi theo đi.
- Không!
- Bạn cứng đầu dễ sợ! Tôi sẽ đưa bạn rời khỏi trường.
- Cái gì? Ra khỏi trường vào giờ này?
- Có nghĩa là chúng ta sẽ trốn học đó.
Tôi mở to mắt chưng hửng vì không tin vào tai mình. Trốn học ư? Tên nam sinh lưu manh này lại làm cái trò điên khùng gì đây? Hắn muốn tôi bị kỷ luật à?
- Tại sao lại trốn học?
- Chẳng phải tôi đã nói sẽ đền đáp bạn vì đã cứu tôi hôm qua à? Tôi sẽ giúp bạn làm những điều thú vị của thời học sinh. Đầu tiên là trốn học, sẽ rất vui đấy.
Thôi xin lạy! Tôi chả cần Kiên Tâm đền đáp hay làm những điều thú vị gì gì đó nữa, tôi sẽ không đời nào trốn học. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ dám làm cái chuyện rồ dại này. Không bị thầy cô phạt thì cha mẹ cũng sẽ đánh tôi mất thôi! Tôi lắc đầu liên hồi, tay định gỡ dây cặp ra thì nhanh như cắt, Kiên Tâm rút chặt dây lại đồng thời tiến sát đến trước mặt tôi.
- Đừng có bỏ trốn, bạn phải đi cùng với tôi ngay bây giờ!
- Mình không trốn học đâu! - Tôi quyết liệt.
- Mặc đồng phục mà chưa bao giờ trốn học thì uổng phí lắm biết không?
- Xem như mình xin bạn, để mình về lớp đi... - Tôi chuyển qua chiêu van nài.
- Đừng mơ! - Ánh mắt Kiên Tâm đầy kiên quyết - Tóm lại bạn sẽ không hối hận đâu! Để đổi lấy một chút tự do mà phải trả giá thì cũng chẳng sao!
Kiên Tâm kéo tôi đi không chút do dự. Tôi cố phản kháng nhưng vô ích, đứa con gái như tôi chẳng tài nào địch nổi sức mạnh của tên chuyên gia đánh lộn như hắn. Tôi không thể la làng bởi thầy cô và học sinh khác sẽ nghe thấy, khi đó càng khó mà giải thích được. Kế hoạch đào tẩu của Kiên Tâm là: Lợi dụng một số lớp ra về sớm, hắn sẽ kéo tôi trà trộn vào những học sinh đó. Thường, bảo vệ khó kiểm soát được lớp nào có tiết hay đã hết tiết. Tôi đã rứt rứt móng tay mình khi cùng Kiên Tâm đi ngang qua bảo vệ. Mặt hắn tỉnh bơ là thế, còn tôi thì lo đến xanh mặt xanh mày. Ra đến nơi, Kiên Tâm buông tay ra khỏi quai cặp trên vai tôi, giơ tay lên cao hít hà sảng khoái.
- Xong! Chuyện đơn giản như đang giỡn!
Tôi nhìn hắn bằng cái vẻ như muốn chứng minh tôi không có đang giỡn gì cả.
- Bạn hại mình rồi! Thầy cô sẽ phát hiện ra mình trốn tiết...
- Rồi rồi, đừng cằn nhằn nữa. Nhìn xem, thế giới có phải rất khác khi lần đầu tiên bạn đứng ở ngoài trường trong lúc lớp bạn vẫn đang học?
Tôi đưa mắt nhìn con hẻm nằm ở đằng sau trường lúc này lác đác người qua lại. Những hàng quán bày bán đủ các món ăn vặt cho tụi học sinh khá vắng vẻ. Vào đầu hoặc cuối giờ học thì nó luôn ồn ào đông đúc tiếng nói cười của chúng tôi. Đúng là có hơi khác thật... Cứ nghĩ đến việc bạn bè cùng lớp đang bắt đầu tiết học và mình lại đứng ngắm nhìn khung cảnh xế chiều này ở bên ngoài bức tường màu vàng kia thì một cảm xúc lạ lùng xuất hiện trong tôi. Hẳn vì đây là lần đầu tôi dám trốn học.
- Sao? Thích chưa? Tôi sẽ còn chỉ bạn nhiều thứ vui hơn nữa. Đi nào!
Đầu tiên Kiên Tâm kéo tôi đến xe kem, mua hai ổ bánh mì kem ăn ngon lành. Tiếp theo hắn kéo tôi đi ăn gỏi khô bò, xong lại qua hàng gánh bán bánh tằm bì. Rồi đến ăn chè và xôi tím lá cẩm có chan nước cốt dừa. Tên lưu manh này ăn khoẻ kinh vậy mà vẫn chưa no. Còn tôi thì ăn nhiều đến mức muốn bị tức bụng luôn.
No nê, Kiên Tâm kéo tôi đến khu trò chơi. Đến đây tôi mới biết không có ít học sinh cũng đang trốn học chơi bời. Hắn háo hức với cái trò điện tử, thấy tôi đứng rảnh hắn lại chèo kéo chơi cùng. Trò thứ hai hắn rủ rê tôi là đá banh bàn bi lắc, hắn chơi siêu luôn nên tôi toàn thua thôi. Tiếp, hắn tìm một trò để tôi chơi được: đập thú. Cầm đồ đập bằng mủ, tôi đập khí thế mỗi khi con thú trồi lên. Có lẽ tôi đang trút giận.
Rời khỏi khu trò chơi, Kiên Tâm đưa tôi đến một nơi được gọi là "thiên đường" của tụi học trò thời bấy giờ: tiệm cho thuê truyện! Khỏi nói, tôi thích lắm luôn. Với những đứa mê truyện tranh thì tiệm thuê truyện còn tuyệt vời hơn cả một kho báu.
Tôi nhìn hết các tủ giá gỗ đầy ắp những bộ truyện tranh Nhật Bản đang được ưa thích bằng cặp mắt mê li. Ôi, tôi thích cái mùi giấy cũ này quá! Thỉnh thoảng nó hoà thêm mùi "tạp chất" như là cứt gián, thằn lằn nữa. Nhìn say sưa một hồi tôi nghe Kiên Tâm nói chuyện rất thân với ông chủ tiệm. Ông ấy chỉ tay về phía tôi, hỏi đùa:
- Bồ cháu sao?
- Cái ngữ đó hả, thôi xin đi chú ơi!
Kiên Tâm nhìn tôi buông câu chê bai, rồi thấy mặt tôi xụ một đống thì hắn mới nói thêm: "Bồ của anh cháu". Thiệt, chỉ muốn tát tên này vỡ mồm! Chả muốn để gì thêm, tôi đi lòng vòng kiếm cuốn truyện hay ho nào đó xem. Vài phút sau, một cuốn truyện in hình cầu thủ bóng rổ đưa ra trước tầm mắt tôi. Quay qua, là Kiên Tâm.
- Xem truyện này đi, hay lắm. - Hắn nhướng lông mày, giọng điệu thản nhiên.
- Truyện toàn con trai, lại thể thao nữa.
- Đây là Slam dunk, truyện bóng rổ rất hay và lôi cuốn, nói về từng bước trưởng thành của thằng nam chính chả biết cái quái gì về bóng rổ, Hanamichi Sakuragi.
- Chỉ là một đám con trai chơi bóng rổ thôi mà hay vậy à?
- Điều tôi thích nhất ở truyện là năm từ: Không bao giờ bỏ cuộc!
Hàng mi chớp nhẹ khi tôi bắt gặp cái nụ cười tươi sáng của Kiên Tâm. Hắn ít khi cười như thế nên hẳn đây phải là một câu chuyện tuyệt vời. Đôi mắt men theo hai từ Slam dunk mà lúc đó tôi vẫn không biết rằng đây là bộ truyện tranh huyền thoại đã tiếp thêm động lực vươn tới ước mơ cho rất nhiều thiếu niên Nhật Bản qua bao thế hệ. Về một cầu thủ bóng rổ trung học đời thực đầy tài năng nhưng bạc mệnh. Slam dunk còn là khởi đầu của tuổi trẻ trong những bộ phim thanh xuân vườn trường nổi tiếng ở thời hiện đại. Thậm chí ngay cả tôi và Kiên Tâm, những con người đều nhờ câu chuyện này mà không ngừng tiến đến ước mơ của chính mình.
Rời khỏi tiệm thuê truyện, Kiên Tâm nhất quyết đến một nơi trước khi hai đứa về lại trường. Chỉ là một bờ sông. Ở đây người ta treo bảng cấm trèo lên bờ tường nhưng hắn nào nghe theo, ép tôi leo lên ngồi. Tôi chật vật trèo mãi mới lên được. Còn hắn đạp chân một cái vô tường đã nhảy phóc lên trên rồi.
Chuyện này quá mạo hiểm nhưng bù lại tôi có thể quan sát bầu trời về chiều trong xanh và rất cao. Những đám mây trắng đang dần chuyển sang màu cam vì sắp hoàng hôn. Gió từ dưới lòng sông thổi thốc lên mát mẻ. Tôi còn ngửi thoang thoảng mùi cỏ ướt ở hai bên bờ sông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook