Gần Như Cô Độc
-
Chương 27: Không được thích người khác
Chương 27. Không được thích người khác
Buổi sáng hôm đó Hứa Duệ ngủ quên, tỉnh lại nhìn đồng hồ đã tám giờ. Hắn ngồi bật dậy, phát hiện y tá Từ đã tới. Hứa Duệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tại sao không gọi tôi?"
Y tá Từ đang chuẩn bị sữa bò nóng: "Nhìn cậu ngủ say như vậy cố ý không muốn gọi cậu dậy, yên tâm, tôi đã trở mình một lần rồi, không để quá thời gian!" Hứa Duệ mặc thêm áo khoác ngồi dậy: "Vậy thì tốt, tôi ngủ say hoàn toàn không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức."
"Tiểu Hứa, có phải gần đây bắt đầu đi làm không? Tôi thấy gần đây ban ngày cậu không ở đây." Y tá từ dừng lại, "Bận rộn mệt mỏi không cần mỗi tối đều tới, cậu điện thoại cho tôi một tiếng, có tôi ở đây chăm sóc rồi. Nhưng mà có rảnh rỗi vẫn nhớ tới xem một chút đi." Hứa Duệ sửng sốt "Dì nói vậy là ý gì?"
Y tá Từ thở dài: "Gặp phải chuyện này coi như là người nhà cũng khó kiên trì, huống chi là bạn? Cậu tuổi tác cũng không nhỏ, có chuyện mình phải làm, sau này còn phải kết hôn sinh con. Tôi biết lời này không tới phiên tôi nói, nhưng mà...Ài, cậu cũng đừng quên tiểu Ninh, coi như rút bớt thời gian đến thăm hắn cũng tốt. Nói khó nghe, người nhà tiểu Ninh người này so với người kia lòng dạ ác độc, hắn thật chỉ có cậu." Hứa Duệ bị dì nói mấy câu lòng vừa đau vừa chát: "Gần đây tôi có chút chuyện, làm sao có thể mặc kệ cậu ấy? Chờ quan thời gian này là tốt rồi, dì cũng đừng đoán mò."
Có lẽ đợi chuyện đi qua đi, Thần Thần sẽ "trở lại". Loại ý nghĩ này quả thực có chút mù quáng lạc quan, nhưng Hứa Duệ không thể không buộc mình nghĩ như vậy. Hô hấp khó khăn, uống nước cũng cảm thấy thật khó. Hắn phải chừa cho mình chút niệm tưởng, nếu không bây giờ cuộc sống căn bản không đỡ nổi dù chỉ một ngày.
Thật ra thì có một chỗ ý tá Từ nói sai rồi, không phải "Ninh Giác Thần chỉ có hắn", mà là "Hắn chỉ có Ninh Giác Thần".
Hứa Duệ mua bánh trôi ở ngoài cửa bệnh viện làm bữa sáng, tết nguyên tiêu cứ thế mà mơ mơ hồ hồ trôi qua, đều không hảo hảo chúc mừng. Ông chủ lấy muôi to vớt hỏi hắn muốn nhân thịt, hạt vừng hay bột đậu, Hứa Duệ không trả lời được, không thể làm gì khác hơn là mỗi loại mua một phần. Đã nhiều năm như vậy nhưng cho tới giờ Hứa Duệ vẫn không biết khẩu vị của Ninh Giác Thần, cũng không quan tâm Ninh Giác Thần thích ăn cái gì, mà chính hắn ngay cả mỗi lần ăn lẩu cũng là Ninh Giác Thần giúp hắn pha.
Hôm nay trở về tương đối trễ, bình thường thời gian này Ninh Giác Thần đã dậy đang đọc sách. Hứa Duệ buông đồ trong tay xuống, không thấy người. Hắn cho là Ninh Giác Thần còn đang ngủ, cửa phòng ngủ khép hờ, hắn đẩy cửa đi vào, bên trong cũng không có người. Trên giường thu dọn rất sạch sẽ, ga trải giường được vuốt đến phẳng phiu, chăn cũng gập gọn gàng.
Cửa sổ nửa mở, gió nhè nhẹ thổi vào, ba tấm hình trên đầu giường bị thổi rơi xuống đất. Hứa Duệ bộp một cái trong lòng, hắn tìm điện thoại gọi cho Ninh Giác Thần, ngón tay cũng phát run lên. Điện thoại thông, tiếng chuông vang lên trong phòng khách.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Duệ là Lục Giác Lam đi, suy nghĩ thêm một chút giữa bọn họ có ước định, mình nắm cái chuôi, hẳn là Lục Giác Lam không dám đi, đó chính là.. Ninh Giác Thần tự mình đi, Ninh Giác Thần thấy buổi sáng hắn về muộn, không kịp chờ đợi, trốn.
Hứa Duệ nhặt ảnh rơi trên mặt đất lên nắm trong tay, trong đầu tất cả đều là biểu tình lạnh nhạt mấy ngày nay của Ninh Giác Thần, hắn nghĩ có phải Ninh Giác Thần sớm đã muốn bỏ đi có phải hay không? Chẳng qua là đợi đến khi có cơ hội.
Hứa Duệ không biết tại sao mình lại đi tới cửa tiểu khu, hắn ra dấu hỏi bảo vệ buổi sáng có thấy một người đàn ông cao gầy đi ra ngoài không, bảo vệ không nhịn được quát hắn: "Không biết! Trong tiểu khu mỗi ngày người ra ra vào vào nhiều như vậy, làm sao tôi nhớ được!"
Mặc dù đã biết câu trả lời nhưng lòng Hứa Duệ như bừng tỉnh lại trầm mặc xuống. Loại cảm giác này cũng không phải là lần thứ nhất, từ ngày phát sinh tai nạn kia, một khắc đi vào phòng bệnh ICU đứng bên giường bệnh, bầu bạn trong phòng bệnh cả ngày lẫn đêm, hơn nửa năm nay hắn như ngã vào một bàn tay vô hình, cứ đi xuống đi xuống, căn bản không biết điểm cuối ở đâu.
Đột nhiên có một ngày phát hiện Thần Thần đang ở bên cạnh, vì vậy như bị một cây đột nhiên treo lên lơ lửng giữa không trung. Mà ngay một giây vừa rồi kia, nhánh cây gãy ra, Hứa Duệ chỉ cảm thấy mình lại bắt đầu nhanh chóng rơi thẳng xuống bóng tối, lần này sẽ không có người kéo hắn lại. Hắn sẽ vĩnh viễn không hạ cánh được nhưng một ngày nào đó hắn sẽ rơi xuống tận cùng của cơn ác mộng này.
Mà cái tận cùng kia, hiển nhiên đã càng ngày càng gần.
"Không có cậu mau đi đi, đừng đứng ở đây chặn đường!" Bảo vệ la hét thúc giục. Hứa Duệ khó khăn nhích sang một bên, cả người như bị hung hăng đóng đinh tại chỗ, mỗi một bước như treo ngàn cân. Hắn mất sức dựa vào tường, cũng không biết qua bao lâu, thuốc lá đã rơi hết tàn, ngẩng đầu lên lần nữa chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc bên đường đối diện.
Hứa Duệ ngẩn ra, thân thể phản ứng trước đầu óc một bước, co cẳng xông tới. Đèn đường vừa chuyển sang màu xanh, Hứa Duệ liều bước sải chân chạy trong dòng xe, chiếc xe kia lướt qua chân hắn dừng lại, suýt chút nữa thì đụng phải, đằng sau vang lên tiếng xe phanh gấp cùng tiếng chửi mắng.
Hứa Duệ cơ hồ là nhào tới trước mặt Ninh Giác Thần, hắn nghĩ dáng vẻ mình bây giờ nhất định là chật vật buồn cười vô cùng, đến ngay cả lời nói cũng không rõ ràng: "Cậu đã đi đâu! Cậu..đi đâu?!"
Ninh Giác Thần giật mình, đại khái có thể đoán được Hứa Duệ nói gì, cậu nhấc tay giơ túi đồ trong tay lên cho hắn nhìn, đuôi cá trong túi màu đen ngọ nguậy vung vẩy tạo tiếng động không ngừng. Hứa Duệ thở ra một hơi: "Tôi còn tưởng rằng..." Ninh Giác Thần cố gắng mở miệng: "Muốn làm, canh, cá diếc."
Lúc trở về bánh trôi nóng đã nguội lạnh, đóng lại thành một khối lớn. Hứa Duệ muốn bỏ đi, Ninh Giác lại tùy tiện cầm một phần lên ăn, thật ra thì cậu không ăn bánh trôi được vì dạ dày không tốt, - bất quá chuyện này Hứa Duệ hẳn là không biết.
Ninh Giác Thần nấu canh cá như bà nội dạy, khi đó cậu mặt dày thường xuyên đến nhà Hứa Duệ, Hứa Duệ thích ăn cái gì cậu rất nghiêm túc học ngay tại phòng bếp. Canh cá diếc cũng vậy, mình thử làm nhiều lần mới dám cho Hứa Duệ ăn, kết quả lần đầu tiên liền bị cự tuyệt. Cậu còn nhớ dáng vẻ Lục Giác Lam xách bình giữ nhiệt nguyên dạng trở về, quay đầu suy nghĩ một chút lúc đó mình thật không hiểu chuyện.
Nhiều năm như vậy, canh lạnh bao nhiêu lần lòng cũng lạnh đi theo bấy nhiêu lần, càng về sau cậu càng không ôm bất kỳ mong đợi nào.
Ninh Giác Thần cũng không nhớ đã bao lâu rồi hai người không cùng nhau ăn một bữa cơm tốt như vậy.
Hứa Duệ vùi đầu uống canh, một buổi sáng hắn như vừa xuống địa ngục lại như lên thiên đường, hắn còn chưa lấy lại được sức. "Duệ ca". Ninh Giác Thần gọi hắn. Trong đầu Hứa Duệ ong một tiếng, đây là lần đầu tiên Ninh Giác Thần trong lúc tỉnh táo gọi hắn Duệ ca. Trong lòng hắn chấn động mạng một cái như bị kim đâm đến máu chảy ra, sau đó hắn nghe được nửa câu sau: "Tôi muốn gặp, bằng hữu."
Tay Hứa Duệ dừng lại, không lên tiếng, Ninh Giác Thần cho là hắn không nghe thấy, lại nói lớn hơn lặp lại: "Duệ ca, tôi muốn, gặp, bằng hữu." "Bạn? Cừu Huy?" Hứa Duệ chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng lực bóp cái thìa trong tay, "Cho nên hôm nay cậu nấu chén canh này là muốn nói những lời này với tôi sao?"
Ninh Giác Thần không cách nào phản bác, cậu đúng là vụng về trong việc lấy lòng Hứa Duệ, rõ ràng ban đầu hiệu quả tốt vô cùng, cậu không biết tại sao Hứa Duệ lại tức giận. "Cậu cứ như vậy muốn gặp hắn?!" Hứa Duệ nắm tay càng chặt, gân xanh trên bàn tay nổi hết lên, "Cậu thích hắn sao? Có phải cậu thích hắn hay không?!"
Ninh Giác Thần nhìn chằm chằm Hứa Duệ bị cứa rách ta, máu bắt đầu chảy ra: "Chảy máu..." Cả người Hứa Duệ phát run: "Trả lời tôi! Có phải cậu thích hắn không?"
Trong lòng hắn dâng lên một trận khủng hoảng, hắn chú ý đến sự tồn tại của Cừu Huy, để ý bọn họ là bằng hữu nhiều năm như vậy, càng để ý Ninh Giác Thần nguyện ý nói sự thật cho Cừu Huy mà lại không chịu nói cho hắn. Hứa Duệ nghe được thanh âm mình thật đáng thương trong sự trầm mặc của Ninh Giác Thần: "Ninh Giác Thần! Cậu không được thích người khác!"
Ninh Giác Thần giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy mà phun ra vài chữ: "Tại sao, không thế?" "Cậu là của tôi!" Hứa Duệ như đứa trẻ bướng bỉnh cố tình gây sự mà lặp lại: "Cậu là của một mình tôi! Cậu không thể yêu người khác!"
Ninh Giác Thần cau mày suy nghĩ rất lâu mới nhẹ giọng nói: "Nhưng mà anh, không phải, tôi." Hô hấp Hứa Duệ nhất thời chậm lại.
Ninh Giác Thần đứt quãng lóng ngóng nói thật nhiều, ngay cả một câu cũng không hoàn chỉnh.
"Duệ ca, có người nói đời người, sẽ chết ba lần. Lần thứ nhất, là lúc sinh mệnh kết thúc, lần thứ hai là, tang lễ, tất cả mọi người tưởng nhớ hắn, nói lời từ biệt với hắn; lần thứ ba, cái người cuối cùng nhớ rõ hắn cũng quên mất hắn, như vậy hắn thật sự chết rồi, cùng thế giới này, một chút quan hệ cũng không có."
"Khi đó tôi cho là mình đã chết. Cả người đều đau, thật đau, so với lúc trước ba tôi uống rượu đánh tôi còn đau hơn, so với lần đầu tiên đi nội soi dạ dày còn đau hơn. Tôi cầm điện thoại di dộng, một mực đợi anh, anh lại một mực, gọi anh tôi, một lần lại một lần gọi tên hắn. Thật ra thì rất nhanh, có thể chỉ mấy phút, có thể là bởi vì quá đau, thời gian trôi qua chậm hơn. Tôi liền nghĩ, trong lòng anh thì ra, thật, không có tôi."
"Sau đó lại đột nhiên, một giây cũng không kiên trì nổi nữa."
"Người như tôi, có thể sẽ không có, tang lễ, sẽ không ai đến tiễn tôi. Nếu như có người nhớ tới tôi, tôi cho là, người đó, sẽ là anh. Thì ra đây cũng là, vọng tưởng. Tôi không chết ba lần, lần này liền toàn bộ, kết thúc."
"Tôi cho là đã sớm, thành thói quen, thật như là, không được."
"Duệ ca, chuyện yêu thích này, cũng có quán tính, tôi yêu anh quá lâu, không phải tôi muốn dừng, là có thể dừng lại."
"Tôi không nghĩ thích."
"Cậu nghe tôi giải thích! Ngày đó trong điện thoại tôi nghe được một tiếng vang thật lớn, đột nhiên cậu không lên tiếng, tôi hỏi nhiều lần thế nào, sau đó nghe được âm thanh Lục Giác lam, tôi muốn gọi hắn nghe điện thoại, hỏi đã xảy ra chuyện gì các ngươi ở chỗ nào tôi đi tìm.." Hứa Duệ khàn giọng hoảng hốt bắt lấy tay cậu, "Có phải cậu không tin tưởng tôi phải không?! Tôi biết nghe như chối bỏ trách nhiệm nhưng thật sự không lừa gạt cậu, một chữ cũng không gạt cậu! Cậu tin tưởng tôi!"
Không phải chỉ mình Ninh Giác Thần gặp ác mộng, Hứa Duệ cũng không biết đã bao nhiêu lần mơ về ngày đó. Một giây tai nạn kia xảy ra, hắn mới biết người trong lòng mình là ai. Hắn không dám tưởng tượng mình hành động vô tâm như vậy lại tạo thành hiểu lầm lớn làm Ninh Giác Thần đau khổ lâu như vậy.
Hứa Duệ chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, lòng bàn tay túa ra một tầng mồ hôi lạnh: "Thần Thần, cậu có nghe không?"
Ninh Giác Thần yên lặng rút tay ra, cười hết sức miễn cưỡng: "Thật ra thì cũng, không sao."
- ------------------------
Editor: Chúc mừng năm mới cả nhà nhé <3
Buổi sáng hôm đó Hứa Duệ ngủ quên, tỉnh lại nhìn đồng hồ đã tám giờ. Hắn ngồi bật dậy, phát hiện y tá Từ đã tới. Hứa Duệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tại sao không gọi tôi?"
Y tá Từ đang chuẩn bị sữa bò nóng: "Nhìn cậu ngủ say như vậy cố ý không muốn gọi cậu dậy, yên tâm, tôi đã trở mình một lần rồi, không để quá thời gian!" Hứa Duệ mặc thêm áo khoác ngồi dậy: "Vậy thì tốt, tôi ngủ say hoàn toàn không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức."
"Tiểu Hứa, có phải gần đây bắt đầu đi làm không? Tôi thấy gần đây ban ngày cậu không ở đây." Y tá từ dừng lại, "Bận rộn mệt mỏi không cần mỗi tối đều tới, cậu điện thoại cho tôi một tiếng, có tôi ở đây chăm sóc rồi. Nhưng mà có rảnh rỗi vẫn nhớ tới xem một chút đi." Hứa Duệ sửng sốt "Dì nói vậy là ý gì?"
Y tá Từ thở dài: "Gặp phải chuyện này coi như là người nhà cũng khó kiên trì, huống chi là bạn? Cậu tuổi tác cũng không nhỏ, có chuyện mình phải làm, sau này còn phải kết hôn sinh con. Tôi biết lời này không tới phiên tôi nói, nhưng mà...Ài, cậu cũng đừng quên tiểu Ninh, coi như rút bớt thời gian đến thăm hắn cũng tốt. Nói khó nghe, người nhà tiểu Ninh người này so với người kia lòng dạ ác độc, hắn thật chỉ có cậu." Hứa Duệ bị dì nói mấy câu lòng vừa đau vừa chát: "Gần đây tôi có chút chuyện, làm sao có thể mặc kệ cậu ấy? Chờ quan thời gian này là tốt rồi, dì cũng đừng đoán mò."
Có lẽ đợi chuyện đi qua đi, Thần Thần sẽ "trở lại". Loại ý nghĩ này quả thực có chút mù quáng lạc quan, nhưng Hứa Duệ không thể không buộc mình nghĩ như vậy. Hô hấp khó khăn, uống nước cũng cảm thấy thật khó. Hắn phải chừa cho mình chút niệm tưởng, nếu không bây giờ cuộc sống căn bản không đỡ nổi dù chỉ một ngày.
Thật ra thì có một chỗ ý tá Từ nói sai rồi, không phải "Ninh Giác Thần chỉ có hắn", mà là "Hắn chỉ có Ninh Giác Thần".
Hứa Duệ mua bánh trôi ở ngoài cửa bệnh viện làm bữa sáng, tết nguyên tiêu cứ thế mà mơ mơ hồ hồ trôi qua, đều không hảo hảo chúc mừng. Ông chủ lấy muôi to vớt hỏi hắn muốn nhân thịt, hạt vừng hay bột đậu, Hứa Duệ không trả lời được, không thể làm gì khác hơn là mỗi loại mua một phần. Đã nhiều năm như vậy nhưng cho tới giờ Hứa Duệ vẫn không biết khẩu vị của Ninh Giác Thần, cũng không quan tâm Ninh Giác Thần thích ăn cái gì, mà chính hắn ngay cả mỗi lần ăn lẩu cũng là Ninh Giác Thần giúp hắn pha.
Hôm nay trở về tương đối trễ, bình thường thời gian này Ninh Giác Thần đã dậy đang đọc sách. Hứa Duệ buông đồ trong tay xuống, không thấy người. Hắn cho là Ninh Giác Thần còn đang ngủ, cửa phòng ngủ khép hờ, hắn đẩy cửa đi vào, bên trong cũng không có người. Trên giường thu dọn rất sạch sẽ, ga trải giường được vuốt đến phẳng phiu, chăn cũng gập gọn gàng.
Cửa sổ nửa mở, gió nhè nhẹ thổi vào, ba tấm hình trên đầu giường bị thổi rơi xuống đất. Hứa Duệ bộp một cái trong lòng, hắn tìm điện thoại gọi cho Ninh Giác Thần, ngón tay cũng phát run lên. Điện thoại thông, tiếng chuông vang lên trong phòng khách.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Duệ là Lục Giác Lam đi, suy nghĩ thêm một chút giữa bọn họ có ước định, mình nắm cái chuôi, hẳn là Lục Giác Lam không dám đi, đó chính là.. Ninh Giác Thần tự mình đi, Ninh Giác Thần thấy buổi sáng hắn về muộn, không kịp chờ đợi, trốn.
Hứa Duệ nhặt ảnh rơi trên mặt đất lên nắm trong tay, trong đầu tất cả đều là biểu tình lạnh nhạt mấy ngày nay của Ninh Giác Thần, hắn nghĩ có phải Ninh Giác Thần sớm đã muốn bỏ đi có phải hay không? Chẳng qua là đợi đến khi có cơ hội.
Hứa Duệ không biết tại sao mình lại đi tới cửa tiểu khu, hắn ra dấu hỏi bảo vệ buổi sáng có thấy một người đàn ông cao gầy đi ra ngoài không, bảo vệ không nhịn được quát hắn: "Không biết! Trong tiểu khu mỗi ngày người ra ra vào vào nhiều như vậy, làm sao tôi nhớ được!"
Mặc dù đã biết câu trả lời nhưng lòng Hứa Duệ như bừng tỉnh lại trầm mặc xuống. Loại cảm giác này cũng không phải là lần thứ nhất, từ ngày phát sinh tai nạn kia, một khắc đi vào phòng bệnh ICU đứng bên giường bệnh, bầu bạn trong phòng bệnh cả ngày lẫn đêm, hơn nửa năm nay hắn như ngã vào một bàn tay vô hình, cứ đi xuống đi xuống, căn bản không biết điểm cuối ở đâu.
Đột nhiên có một ngày phát hiện Thần Thần đang ở bên cạnh, vì vậy như bị một cây đột nhiên treo lên lơ lửng giữa không trung. Mà ngay một giây vừa rồi kia, nhánh cây gãy ra, Hứa Duệ chỉ cảm thấy mình lại bắt đầu nhanh chóng rơi thẳng xuống bóng tối, lần này sẽ không có người kéo hắn lại. Hắn sẽ vĩnh viễn không hạ cánh được nhưng một ngày nào đó hắn sẽ rơi xuống tận cùng của cơn ác mộng này.
Mà cái tận cùng kia, hiển nhiên đã càng ngày càng gần.
"Không có cậu mau đi đi, đừng đứng ở đây chặn đường!" Bảo vệ la hét thúc giục. Hứa Duệ khó khăn nhích sang một bên, cả người như bị hung hăng đóng đinh tại chỗ, mỗi một bước như treo ngàn cân. Hắn mất sức dựa vào tường, cũng không biết qua bao lâu, thuốc lá đã rơi hết tàn, ngẩng đầu lên lần nữa chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc bên đường đối diện.
Hứa Duệ ngẩn ra, thân thể phản ứng trước đầu óc một bước, co cẳng xông tới. Đèn đường vừa chuyển sang màu xanh, Hứa Duệ liều bước sải chân chạy trong dòng xe, chiếc xe kia lướt qua chân hắn dừng lại, suýt chút nữa thì đụng phải, đằng sau vang lên tiếng xe phanh gấp cùng tiếng chửi mắng.
Hứa Duệ cơ hồ là nhào tới trước mặt Ninh Giác Thần, hắn nghĩ dáng vẻ mình bây giờ nhất định là chật vật buồn cười vô cùng, đến ngay cả lời nói cũng không rõ ràng: "Cậu đã đi đâu! Cậu..đi đâu?!"
Ninh Giác Thần giật mình, đại khái có thể đoán được Hứa Duệ nói gì, cậu nhấc tay giơ túi đồ trong tay lên cho hắn nhìn, đuôi cá trong túi màu đen ngọ nguậy vung vẩy tạo tiếng động không ngừng. Hứa Duệ thở ra một hơi: "Tôi còn tưởng rằng..." Ninh Giác Thần cố gắng mở miệng: "Muốn làm, canh, cá diếc."
Lúc trở về bánh trôi nóng đã nguội lạnh, đóng lại thành một khối lớn. Hứa Duệ muốn bỏ đi, Ninh Giác lại tùy tiện cầm một phần lên ăn, thật ra thì cậu không ăn bánh trôi được vì dạ dày không tốt, - bất quá chuyện này Hứa Duệ hẳn là không biết.
Ninh Giác Thần nấu canh cá như bà nội dạy, khi đó cậu mặt dày thường xuyên đến nhà Hứa Duệ, Hứa Duệ thích ăn cái gì cậu rất nghiêm túc học ngay tại phòng bếp. Canh cá diếc cũng vậy, mình thử làm nhiều lần mới dám cho Hứa Duệ ăn, kết quả lần đầu tiên liền bị cự tuyệt. Cậu còn nhớ dáng vẻ Lục Giác Lam xách bình giữ nhiệt nguyên dạng trở về, quay đầu suy nghĩ một chút lúc đó mình thật không hiểu chuyện.
Nhiều năm như vậy, canh lạnh bao nhiêu lần lòng cũng lạnh đi theo bấy nhiêu lần, càng về sau cậu càng không ôm bất kỳ mong đợi nào.
Ninh Giác Thần cũng không nhớ đã bao lâu rồi hai người không cùng nhau ăn một bữa cơm tốt như vậy.
Hứa Duệ vùi đầu uống canh, một buổi sáng hắn như vừa xuống địa ngục lại như lên thiên đường, hắn còn chưa lấy lại được sức. "Duệ ca". Ninh Giác Thần gọi hắn. Trong đầu Hứa Duệ ong một tiếng, đây là lần đầu tiên Ninh Giác Thần trong lúc tỉnh táo gọi hắn Duệ ca. Trong lòng hắn chấn động mạng một cái như bị kim đâm đến máu chảy ra, sau đó hắn nghe được nửa câu sau: "Tôi muốn gặp, bằng hữu."
Tay Hứa Duệ dừng lại, không lên tiếng, Ninh Giác Thần cho là hắn không nghe thấy, lại nói lớn hơn lặp lại: "Duệ ca, tôi muốn, gặp, bằng hữu." "Bạn? Cừu Huy?" Hứa Duệ chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng lực bóp cái thìa trong tay, "Cho nên hôm nay cậu nấu chén canh này là muốn nói những lời này với tôi sao?"
Ninh Giác Thần không cách nào phản bác, cậu đúng là vụng về trong việc lấy lòng Hứa Duệ, rõ ràng ban đầu hiệu quả tốt vô cùng, cậu không biết tại sao Hứa Duệ lại tức giận. "Cậu cứ như vậy muốn gặp hắn?!" Hứa Duệ nắm tay càng chặt, gân xanh trên bàn tay nổi hết lên, "Cậu thích hắn sao? Có phải cậu thích hắn hay không?!"
Ninh Giác Thần nhìn chằm chằm Hứa Duệ bị cứa rách ta, máu bắt đầu chảy ra: "Chảy máu..." Cả người Hứa Duệ phát run: "Trả lời tôi! Có phải cậu thích hắn không?"
Trong lòng hắn dâng lên một trận khủng hoảng, hắn chú ý đến sự tồn tại của Cừu Huy, để ý bọn họ là bằng hữu nhiều năm như vậy, càng để ý Ninh Giác Thần nguyện ý nói sự thật cho Cừu Huy mà lại không chịu nói cho hắn. Hứa Duệ nghe được thanh âm mình thật đáng thương trong sự trầm mặc của Ninh Giác Thần: "Ninh Giác Thần! Cậu không được thích người khác!"
Ninh Giác Thần giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy mà phun ra vài chữ: "Tại sao, không thế?" "Cậu là của tôi!" Hứa Duệ như đứa trẻ bướng bỉnh cố tình gây sự mà lặp lại: "Cậu là của một mình tôi! Cậu không thể yêu người khác!"
Ninh Giác Thần cau mày suy nghĩ rất lâu mới nhẹ giọng nói: "Nhưng mà anh, không phải, tôi." Hô hấp Hứa Duệ nhất thời chậm lại.
Ninh Giác Thần đứt quãng lóng ngóng nói thật nhiều, ngay cả một câu cũng không hoàn chỉnh.
"Duệ ca, có người nói đời người, sẽ chết ba lần. Lần thứ nhất, là lúc sinh mệnh kết thúc, lần thứ hai là, tang lễ, tất cả mọi người tưởng nhớ hắn, nói lời từ biệt với hắn; lần thứ ba, cái người cuối cùng nhớ rõ hắn cũng quên mất hắn, như vậy hắn thật sự chết rồi, cùng thế giới này, một chút quan hệ cũng không có."
"Khi đó tôi cho là mình đã chết. Cả người đều đau, thật đau, so với lúc trước ba tôi uống rượu đánh tôi còn đau hơn, so với lần đầu tiên đi nội soi dạ dày còn đau hơn. Tôi cầm điện thoại di dộng, một mực đợi anh, anh lại một mực, gọi anh tôi, một lần lại một lần gọi tên hắn. Thật ra thì rất nhanh, có thể chỉ mấy phút, có thể là bởi vì quá đau, thời gian trôi qua chậm hơn. Tôi liền nghĩ, trong lòng anh thì ra, thật, không có tôi."
"Sau đó lại đột nhiên, một giây cũng không kiên trì nổi nữa."
"Người như tôi, có thể sẽ không có, tang lễ, sẽ không ai đến tiễn tôi. Nếu như có người nhớ tới tôi, tôi cho là, người đó, sẽ là anh. Thì ra đây cũng là, vọng tưởng. Tôi không chết ba lần, lần này liền toàn bộ, kết thúc."
"Tôi cho là đã sớm, thành thói quen, thật như là, không được."
"Duệ ca, chuyện yêu thích này, cũng có quán tính, tôi yêu anh quá lâu, không phải tôi muốn dừng, là có thể dừng lại."
"Tôi không nghĩ thích."
"Cậu nghe tôi giải thích! Ngày đó trong điện thoại tôi nghe được một tiếng vang thật lớn, đột nhiên cậu không lên tiếng, tôi hỏi nhiều lần thế nào, sau đó nghe được âm thanh Lục Giác lam, tôi muốn gọi hắn nghe điện thoại, hỏi đã xảy ra chuyện gì các ngươi ở chỗ nào tôi đi tìm.." Hứa Duệ khàn giọng hoảng hốt bắt lấy tay cậu, "Có phải cậu không tin tưởng tôi phải không?! Tôi biết nghe như chối bỏ trách nhiệm nhưng thật sự không lừa gạt cậu, một chữ cũng không gạt cậu! Cậu tin tưởng tôi!"
Không phải chỉ mình Ninh Giác Thần gặp ác mộng, Hứa Duệ cũng không biết đã bao nhiêu lần mơ về ngày đó. Một giây tai nạn kia xảy ra, hắn mới biết người trong lòng mình là ai. Hắn không dám tưởng tượng mình hành động vô tâm như vậy lại tạo thành hiểu lầm lớn làm Ninh Giác Thần đau khổ lâu như vậy.
Hứa Duệ chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, lòng bàn tay túa ra một tầng mồ hôi lạnh: "Thần Thần, cậu có nghe không?"
Ninh Giác Thần yên lặng rút tay ra, cười hết sức miễn cưỡng: "Thật ra thì cũng, không sao."
- ------------------------
Editor: Chúc mừng năm mới cả nhà nhé <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook