Gần Như Cô Độc
-
Chương 25: Cho tôi mượn tia sáng
Chương 25. Cho tôi mượn tia sáng
Lại mơ thấy tai nạn, đã mơ quá nhiều lần, đối với Ninh Giác Thần thì đã trở thành thói quen. Ở trong mơ cậu biết là mơ, cũng biết trong điện thoại Hứa Duệ gọi ai, vì vậy vô tri vô giác chờ kết quả, chỉ cần hôn mê trong mơ là sẽ tỉnh lại ngay.
Đều nói sau khi tách ra sẽ lưu luyến không phải vì không bỏ được mà là không cam lòng. Ninh Giác Thần cảm thấy thật ra thì lời này không đúng, cậu không có không cam lòng mà là không dám không cam lòng. Suy nghĩ thêm một chút thì cậu và Hứa Duệ cho tới bây giờ căn bản không có ở cùng nhau nên không thể nói xa rời nhau, cậu không có tư cách nói về vấn đề này.
Lúc tỉnh lại vẫn giống như trong mơ, đầu đau như búa bổ, sau gáy đột nhiên đau nhói lên. Ninh Giác Thần nâng tay sờ lên, vừa đụng phải lập tức hít một ngụm khí lạnh phát hiện ở đó bị sưng vù lên. "Đừng động" Hứa Duệ cầm túi đá trong tay, cẩn thận chườm lên.
Ninh Giác Thần bị đau rụt cổ lại, mở mắt ra nhìn Hứa Duệ. Đầu óc cậu trì trệ, hoài nghi mình vẫn còn đang trong mộng.
Cậu nhớ Lục Giác Lam đi tìm Từ Đình Nhã, mình bị ép, gọi điện thoại dụ Hứa Duệ ra, bản thân thì đến bệnh viện bảo y tá đi. Bàn tay đè trên cổ, mạch máu dưới lòng bàn tay đập thật nhanh. Cậu rất sợ, thử nhiều lần nhưng không dám dùng sức, sau đó Hứa Duệ tới, bị phát hiện. Sau đó thì sao? Ninh Giác Thần không nhớ lắm.
Cứ như là một giây này đang ở trong bệnh viện, một giây sau đã chuyển đến trong phòng, cậu dựa vào Hứa Duệ, Hứa Duệ đang chườm đá cho cậu, - hoặc giả là chườm cho Lục Giác Lam, cậu không biết được Lục Giác Lam có xuất hiện hay không.
Nghĩ tới đây cậu liền khẩn trương đến người căng cứng, Hứa Duệ cũng phát giác, lập tức dừng lại động tác trên tay: "Đau sao? Hay là lạnh quá?" Ninh Giác Thần lắc đầu, vội vàng nhìn sắc mặt hắn. Hứa Duệ đặt túi đá xuống, áp lòng bàn tay ấm nóng lên xoa xoa trên chỗ đau: "Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"
Ninh Giác Thần dừng một chút, vẫn lo sợ lắc lắc đầu, cậu không đoán ra ý của Hứa Duệ là gì. "Cậu gọi tôi là Duệ ca. Tại sao?" Hứa Duệ ánh mắt phức tạp nhìn cậu "Cậu nói cho tôi biết tại sao?" Ninh Giác Thần không biết trong lúc mình thất hồn lạc phách nói sai, lật đật đẩy Hứa Duệ ra: "Tôi không có..." Hứa Duệ giơ tay kéo cậu trở lại: "Tôi biết hết rồi, nhưng muốn nghe chính cậu nói, cậu nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."
Ánh mắt Ninh Giác Thần ngập ngừng, thấy trên cổ tay hắn loang lổ các vết thương, trong lòng đột nhiên đau nhói, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh đã gặp Lục Giác Lam?" Trong nháy mắt Hứa Duệ chỉ cảm thấy kinh hãi, mặc dù Cừu Huy đã nói cho hắn biết sự tình nhưng đến giờ phút này, hắn mới dám tin, đây là thật.
Giọng nói của Hứa Duệ phát run: "Cho nên bây giờ...là Thần Thần sao?" Ninh Giác Thần như động vật nhỏ bị hoảng sợ co rúm lại, cảnh giác tránh ánh mắt của Hứa Duệ.
Hứa Duệ nhớ tới con mèo què ở Bách Nhạc Hạng kia. Sau khi bà nội qua đời hắn rất lâu không đi cho nó ăn, sau đó lúc tìm thấy nó chính là như bây giờ, thấy Hứa Duệ thì lập tức kéo thân tàn lùi về trốn phía sau thùng rác, nhút nhát nhìn hắn một cái lại lùi về, cái đuôi nhỏ gầy còn lộ ra bên ngoài.
Hứa Duệ biết con mèo chưa quên hắn, nếu không lá gan nhỏ như vậy đã sớm chạy xa, chỉ là nó có chút sợ. Hứa Duệ chưa đặt tên cho con mèo, không biết gọi nó thế nào chỉ có thể đứng ở ven đường nhịn dụ nó tới. Đến ngày thứ ba con mèo rốt cuộc đi ra, một bước một bước đi về phía hắn cọ cọ ăn xúc xích. Hứa Duệ đưa tay sờ nó, vật nhỏ cong lưng run run trong bàn tay hắn.
Cảnh tượng trước mắt giống nhau như đúc, trái tim Hứa Duệ run rẩy tê dại, hắn nhẹ giọng gọi cậu: "Thần Thần?" Ninh Giác Thần vẫn không nói lời nào, gắt gao cắn chặt môi. Hứa Duệ như đang dỗ con mèo nhỏ một lần lại một lần gọi tên cậu, mãi đến khi các bắp thịt trong lòng bàn tay không còn cứng đờ, người cũng không khẩn trương đến run rẩy nữa hắn mới nhẹ nhàng hỏi: "Thần Thần để tôi ôm một chút được không?"
Ninh Giác Thần nhẹ gật đầu. Hứa Duệ giang tay ôm cậu vào trong ngực, một cái tay nâng gáy cậu, một cái tay nhẹ nhàng xoa lên cái gáy không có nốt ruồi nhỏ.
Hắn nằm mơ cũng muốn Ninh Giác Thần trở lại, hắn không biết hiện tại hay ngày đêm đau khổ ôm nỗi buồn trống rỗng cái nào càng khổ sở hơn, nhưng vô luận như thế nào đi nữa thì giờ Ninh Giác Thần đã ở đây, ngay trước mặt hắn. Hứa Duệ thấy ngực mình trước kia đau đến chết lặng rốt cuộc đập trở lại, giống như mình mới là người sống lại. Hắn dùng sức ôm thật chặt, hắn cần sờ tim nghe tiếng đập, hắn rất cần chứng minh.
Qua thật lâu Hứa Duệ mới mở miệng: "Tại sao không nói cho tôi?" Ninh Giác Thần vốn dựa vào hắn sắp ngủ, nghe xong câu này lại bắt đầu run lên. Hứa Duệ đau lòng muốn chết, hận không được hung hăng tát mình hai cái: "Tôi sai rồi tôi không hỏi, cậu đừng sợ."
Trên bả vai vừa nóng vừa ướt, Hứa Duệ cho là nước mắt, nghiêng đầu qua mới nhìn thấy một mảnh đỏ, rất nhiều máu. Ninh Giác Thần không nhúc nhích đè trên vai hắn, máu mũi điên cuồng trào ra chảy đầy lên áo trắng của hắn. Mấy giờ trước trong bệnh viện cũng như vậy, nói hai cầu bỗng nhiên không phản ứng, Hứa Duệ sợ đến tim ngừng đập: "Thần Thần?!"
Người trong ngực động động mở mắt ra. Hứa Duệ mở mắt ra, chỉ cần nhìn một mắt hắn cũng cảm thấy được chỗ nào "không đúng", hoặc chính xác mà nói hẳn là lúc này mới "đúng rồi", đây mới là ánh mắt Lục Giác Lam. Lục Giác Lam đẩy Hứa Duệ ra, giơ tay lên qua loa lau máu mũi: "Rốt cuộc cậu phát hiện rồi sao, tôi còn tưởng rằng hắn đến chết cũng không chịu nói cho cậu."
Hứa Duệ bất ngờ không kịp đề phòng bị từ "chết" đâm vào lòng một nhát: "Cái gì...chết?" "Cũng không nhất định sẽ chết, ai biết được hắn sẽ đi chỗ nào?" Lục Giác Lam sờ lên chỗ sưng đau, đau đến nhếch mép một cía, "Tôi chỉ biết là rất nhanh thôi hắn sẽ cút khỏi thân thể tôi." Hứa Duệ gằn từng chữ hỏi: "Có ý gì?"
"Vốn là có thể kéo dài một chút nhưng hắn quá ngu. Tôi mới là chủ của cái thân thể này, hắn giành được một thời gian chẳng lẽ giành được cả đời sao? Mỗi lần bị tôi tùy tiện kích thích một chút đã không chịu nổi, tôi chính là cố ý, phỏng chừng hắn còn ngu đến tưởng thắng tôi, chính mình lại một ngày một ngày tự hại chết chính mình." Lục Giác Lam cúi đầu nhìn vết máu trên mu bàn tay, biểu tình trở nên vặn vẹo, "Nhìn xem, hắn đã bắt đầu bị thân thể bài xích, giống như trong truyền thuyết hồn vía biến mất?"
Hô hấp Hứa Duệ rối loạn: "Tại sao?" Lục Giác Lam mặt không thay đổi trả lời: "Hắn chiếm thân thể tôi nửa năm, chia tay vị hôn thê của tôi, làm tôi mất việc, lý do này còn chưa đủ sao?" Hứa Duệ ngưng thần một chút: "Cậu không thích hắn, cậu vẫn luôn không thích hắn, tại sao?"
Lục Giác Lam cười: "Tại sao? Bởi vì hắn thật kinh tởm, cậu cũng thế, chỉ cần hắn ở trong thân thể tôi thêm một ngày tôi đã thấy chán ghét. Cậu biết tại sao năm đó mẹ tôi lại ly dị không? Bởi vì bị ba hắn lừa, ba hắn là đồng tính luyến ái! Hắn với ba hắn giống nhau đều là tiện chủng?"
Hứa Duệ siết nắm đấm sắp bóp nát: "Cậu đang nói cái gì điên khùng? Ba hắn cũng là ba cậu! Hắn là em trai cậu!" "Tôi chỉ có một ba, ba tôi là Lục Thành Hùng!" Lục Giác Lam cười lạnh "Nếu như năm đó không phải hắn đột nhiên xuất hiện, mẹ tôi căn bản cũng không có quan hệ với tên súc sinh đấy! Chúng ta một nhà ba người êm đẹp tại sao hắn lại chen vào, hắn vốn không nên xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi!"
Lần đầu tiên Hứa Duệ gặp Lục Giác Lam là khi y 11 tuổi, bây giờ y đã 27 tuổi. Nhiều năm như vậy, Hứa Duệ không biết là cho tới bây giờ hắn không hiểu Lục Giác Lam, hay là Lục Giác Lam thay đổi quá nhiều làm hắn không nhận ra.
Lục Giác Lam lạc giọng nói: "Tôi với cậu là anh em nhiều năm như vậy! Được thôi, đồng tính luyến ái thì đồng tính luyến ái, cậu là bạn thân nhất của tôi, tôi buộc mình hiểu cậu, kết quả vừa quay lại cậu lại cùng hắn ở chung một chỗ?! Hắn quả nhiên giống hệt ba hắn..." "Lục Giác Lam!" Hứa Duệ tức giận cắt ngang y, đột nhiên cảm thấy người trước mắt xa lạ đến đáng sợ.
Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, là y tá Từ, Hứa Duệ căng thẳng nhận: "Sao vậy?" y tá Từ trấn an hắn nói kiểm tra qua không có vấn đề gì, bác sĩ nói để người nhà đến thăm một chút, Hứa Duệ vừa gật đầu vừa đáp ứng: "Được, tôi đến bệnh viện ngay. Dì trước đút cho cậu ấy nước trái cây đi, hôm qua tôi mua lê với cam, để ở cánh cửa trong tủ, mở ra sẽ thấy. Đừng cho xoài, quá ngọt, uống sẽ có đờm, không tốt. Ừ, tôi lập tức tới."
Giọng Lục Giác Lam thay đổi: "Thân thể hắn xảy ra vấn đề?" "Cậu ấy muốn "giết" mình, cậu không biết? Cho nên chuyện này không phải cậu dẫn dắt..." Hứa Duệ cúp điện thoại, ánh mắt sâu thẳm, "Nếu thân thể cậu ấy chết thì như thế nào? Cậu hay cậu ấy sẽ sống?"
Hứa Duệ thấy sắc mặt Lục Giác Lam trắng nhợt, trong nháy mắt xuất hiện ý nghĩ: "Cậu cũng không biết? Cho nên...xác suất một nửa? Cậu cũng không dám mạo hiểm đi." Biểu tình Lục Giác Lam trở nên khó coi: "Cậu muốn nói cái gì?"
Hứa Duệ ngưng thần nhìn y: "Tôi chăm sóc tốt thân thể cậu ấy, coi như trao đổi, thứ nhất cậu đừng kích thích buộc cậu ấy làm chuyện gì nữa, thứ hai cậu ở đây, không thể cách xa tầm mắt tôi." Trên mặt Lục Giác Lam vẫn còn ung dung: "Đùa giỡn hay sao? Tại sao tôi lại phải trao đổi với cậu, cậu sẽ cam lòng với hắn như thế nào? Cậu có thể giết hắn hay vẫn có thể nhìn hắn chết?"
"Cậu thử nhìn một chút sẽ biết tôi đùa hay không. Lục Giác Lam, cậu ấy không sợ tôi sẽ không sợ." Giọng Hứa Duệ bình tĩnh lạ thường, "Cậu ấy muốn đánh cược một lần, cậu ấy muốn giải thoát nhưng cậu ấy không dám, nếu đổi là tôi, chỉ cần cậu ấy muốn tôi sẽ giúp cậu ấy. Cậu thử nhìn một chút xem tôi có dám hay không." Gân tay Lục Giác Lam nổi lên, gắt gao trợn mắt nhìn hắn.
Hứa Duệ nói xong cầm áo khoác lên đi ra cửa đụng phải Cừu Huy đang đứng ngoài hành lang. Trong lòng Hứa Duệ dâng lên một trận mệt mỏi không nói được: "Tại sao cậu còn chưa đi?" Ánh mắt Cừu Huy dừng lại ở vết máu trên bả vai hắn: "Cậu để cậu ấy một mình ở nhà?" Hứa Duệ mặc áo khoác xong: "Tôi đến bệnh viện."
Cừu Huy bất động thần sắc đi về trước một bước ngăn hắn lại: "Tôi muốn gặp cậu ấy." Hứa Duệ mặt không thay đổi đẩy hắn ra: "Cậu đi gặp đi, bây giờ không phải cậu ấy." Cừu Huy tức giận nhìn hắn: "Cậu không phải bạn trai cậu ấy, cậu ấy cũng không phải đồ vật của cậu!" Hứa Duệ gật đầu: "Cậu nói đúng, tôi có thể đến bệnh viện được chưa?"
Cừu Huy nhìn bóng lưng hắn, răng cắn chặt, người này là Hứa Duệ, 9893 chính là Hứa Duệ. Cừu Huy nhiều lần hỏi bút danh nghĩa là gì Ninh Giác Thần cũng không nói cho anh, anh không nghĩ tới con số này lại là tên một người. – Ninh Giác Thần thật sự thích hắn?!
Đến bệnh viện trước hết đi gặp bác sĩ, thật ra Hứa Duệ vẫn luôn mong đợi, dưới tình huống này khó tránh khỏi có chút muốn, tình huống có chuyển biến tốt hay không? Có phải hay không có dấu hiệu sắp tỉnh? Sự thật chứng minh điều này đúng là xa vời, bác sĩ nói chẳng qua là dạ dày chảy máu cần chú ý chăm sóc, còn trấn an hắn đừng quá tự trách mà tạo áp lực cho bản thân, nguyên nhân chủ yếu là lúc trước bệnh nhân bị đau dạ dày, không phải không chăm sóc tốt.
Hứa Duệ cảm ơn bác sĩ trở về phòng bệnh, vừa nhìn thấy Ninh Giác Thần mặt lại sắp khóc làm y tá Từ giật mình, lên tiếng hỏi hắn: "Làm sao vậy tiểu Hứa? Bác sĩ nói có chỗ nào không tốt sao?" Hứa Duệ lắc đầu, ngồi ở mép giường nắm cổ tay gầy teo của Ninh Giác Thần, khóc đến một câu cũng không nói được.
Đây là lần đầu tiên y tá Từ thấy hắn như vậy. Đụng phải chuyện này ai cũng hô thiên thưởng địa (dậm chân kêu khóc), nhưng Hứa Duệ không có, mặc dù ban đầu tay chân vụng về một quả táo cũng không gọt tốt, nhìn một cái là biết không biết chăm sóc người khác, nhưng hắn rất nhanh nghiêm túc học.
Đều nói không có đứa con trai hiếu thảo nào ở được trên giường trong một thời gian dài. Hứa Duệ một ngày một khắc cũng không buông lỏng, y tá Từ làm y tá bao nhiêu năm, gặp đủ loại người, có thể vì "bạn" mà làm đến mức độ này, Hứa Duệ là người đầu tiên. Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại thương tâm như vậy?
Y tá Từ nhìn còn thật đau lòng, dì vẫn cảm thấy đứa trẻ này thật hiểu chuyện: "Phát tiết cũng tốt, cậu không thể cứ giữ trong lòng như vậy, sẽ bệnh. Cậu đối tốt với hắn như vậy, trong lòng tiểu Ninh đều biết, hắn biết hết đạo đây."
Hứa Duệ ở bệnh viện ngây người rất lâu, trước khi đi lại giúp người tên giường trở mình một lần, đến sáng sớm mới trở về. Ít nhiều có ý muốn trốn tránh, hắn không biết trở về đối mặt với Lục Giác Lam thế nào. Hứa Duệ đứng ở cửa bệnh viện rút điếu thuốc lá cuối cùng trong hộp, nhớ từng có hai lần hắn cho là "Lục Giác Lam" ở đây cùng hắn hút thuốc, khi đó Ninh Giác Thần nghĩ gì? Hứa Duệ không biết cũng không dám đoán, hắn búng ngón tay vào điếu thuốc, cảm thấy mình cũng giống tàn thuốc bay xuống, từng điểm từng điểm vỡ vụn.
Về đến nhà mở cửa một cái liền nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, chân Hứa Duệ dừng lại, thấy người đứng ở vòi nước trước mặt. Hứa Duệ không nói gì, chờ cậu quay lại, - là Thần Thần. Ninh Giác Thần nhìn hắn một lúc, cúi đầu xuống mím môi nói: "Thật xin lỗi, làm bẩn quần áo anh." Hứa Duệ theo anh mắt cậu nhìn thấy áo mình có một mảng vết máu màu đỏ nhạt.
Hắn đi tới, trong chậu nước là quần áo dính máu, nước bị nhuộm thành đỏ nhạt. Hắn lần thứ hai nói câu này: "Thần Thần để tôi ôm một chút được không?" Ninh Giác Thần không gật đầu cũng không lắc đầu. Hứa Duệ tới gần từ phía sau cẩn thận vòng ôm cậu, bao lấy bàn tay cậu nắm thật chặt. Mùa đông lạnh như vậy vẫn còn ngâm trong nước lạnh, ngón tay đã lạnh như đá. Ninh Giác Thần rùng mình một cái, hậu tri hậu giác nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Được."
Ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào, nhìn thật ấm.
Lại mơ thấy tai nạn, đã mơ quá nhiều lần, đối với Ninh Giác Thần thì đã trở thành thói quen. Ở trong mơ cậu biết là mơ, cũng biết trong điện thoại Hứa Duệ gọi ai, vì vậy vô tri vô giác chờ kết quả, chỉ cần hôn mê trong mơ là sẽ tỉnh lại ngay.
Đều nói sau khi tách ra sẽ lưu luyến không phải vì không bỏ được mà là không cam lòng. Ninh Giác Thần cảm thấy thật ra thì lời này không đúng, cậu không có không cam lòng mà là không dám không cam lòng. Suy nghĩ thêm một chút thì cậu và Hứa Duệ cho tới bây giờ căn bản không có ở cùng nhau nên không thể nói xa rời nhau, cậu không có tư cách nói về vấn đề này.
Lúc tỉnh lại vẫn giống như trong mơ, đầu đau như búa bổ, sau gáy đột nhiên đau nhói lên. Ninh Giác Thần nâng tay sờ lên, vừa đụng phải lập tức hít một ngụm khí lạnh phát hiện ở đó bị sưng vù lên. "Đừng động" Hứa Duệ cầm túi đá trong tay, cẩn thận chườm lên.
Ninh Giác Thần bị đau rụt cổ lại, mở mắt ra nhìn Hứa Duệ. Đầu óc cậu trì trệ, hoài nghi mình vẫn còn đang trong mộng.
Cậu nhớ Lục Giác Lam đi tìm Từ Đình Nhã, mình bị ép, gọi điện thoại dụ Hứa Duệ ra, bản thân thì đến bệnh viện bảo y tá đi. Bàn tay đè trên cổ, mạch máu dưới lòng bàn tay đập thật nhanh. Cậu rất sợ, thử nhiều lần nhưng không dám dùng sức, sau đó Hứa Duệ tới, bị phát hiện. Sau đó thì sao? Ninh Giác Thần không nhớ lắm.
Cứ như là một giây này đang ở trong bệnh viện, một giây sau đã chuyển đến trong phòng, cậu dựa vào Hứa Duệ, Hứa Duệ đang chườm đá cho cậu, - hoặc giả là chườm cho Lục Giác Lam, cậu không biết được Lục Giác Lam có xuất hiện hay không.
Nghĩ tới đây cậu liền khẩn trương đến người căng cứng, Hứa Duệ cũng phát giác, lập tức dừng lại động tác trên tay: "Đau sao? Hay là lạnh quá?" Ninh Giác Thần lắc đầu, vội vàng nhìn sắc mặt hắn. Hứa Duệ đặt túi đá xuống, áp lòng bàn tay ấm nóng lên xoa xoa trên chỗ đau: "Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"
Ninh Giác Thần dừng một chút, vẫn lo sợ lắc lắc đầu, cậu không đoán ra ý của Hứa Duệ là gì. "Cậu gọi tôi là Duệ ca. Tại sao?" Hứa Duệ ánh mắt phức tạp nhìn cậu "Cậu nói cho tôi biết tại sao?" Ninh Giác Thần không biết trong lúc mình thất hồn lạc phách nói sai, lật đật đẩy Hứa Duệ ra: "Tôi không có..." Hứa Duệ giơ tay kéo cậu trở lại: "Tôi biết hết rồi, nhưng muốn nghe chính cậu nói, cậu nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."
Ánh mắt Ninh Giác Thần ngập ngừng, thấy trên cổ tay hắn loang lổ các vết thương, trong lòng đột nhiên đau nhói, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh đã gặp Lục Giác Lam?" Trong nháy mắt Hứa Duệ chỉ cảm thấy kinh hãi, mặc dù Cừu Huy đã nói cho hắn biết sự tình nhưng đến giờ phút này, hắn mới dám tin, đây là thật.
Giọng nói của Hứa Duệ phát run: "Cho nên bây giờ...là Thần Thần sao?" Ninh Giác Thần như động vật nhỏ bị hoảng sợ co rúm lại, cảnh giác tránh ánh mắt của Hứa Duệ.
Hứa Duệ nhớ tới con mèo què ở Bách Nhạc Hạng kia. Sau khi bà nội qua đời hắn rất lâu không đi cho nó ăn, sau đó lúc tìm thấy nó chính là như bây giờ, thấy Hứa Duệ thì lập tức kéo thân tàn lùi về trốn phía sau thùng rác, nhút nhát nhìn hắn một cái lại lùi về, cái đuôi nhỏ gầy còn lộ ra bên ngoài.
Hứa Duệ biết con mèo chưa quên hắn, nếu không lá gan nhỏ như vậy đã sớm chạy xa, chỉ là nó có chút sợ. Hứa Duệ chưa đặt tên cho con mèo, không biết gọi nó thế nào chỉ có thể đứng ở ven đường nhịn dụ nó tới. Đến ngày thứ ba con mèo rốt cuộc đi ra, một bước một bước đi về phía hắn cọ cọ ăn xúc xích. Hứa Duệ đưa tay sờ nó, vật nhỏ cong lưng run run trong bàn tay hắn.
Cảnh tượng trước mắt giống nhau như đúc, trái tim Hứa Duệ run rẩy tê dại, hắn nhẹ giọng gọi cậu: "Thần Thần?" Ninh Giác Thần vẫn không nói lời nào, gắt gao cắn chặt môi. Hứa Duệ như đang dỗ con mèo nhỏ một lần lại một lần gọi tên cậu, mãi đến khi các bắp thịt trong lòng bàn tay không còn cứng đờ, người cũng không khẩn trương đến run rẩy nữa hắn mới nhẹ nhàng hỏi: "Thần Thần để tôi ôm một chút được không?"
Ninh Giác Thần nhẹ gật đầu. Hứa Duệ giang tay ôm cậu vào trong ngực, một cái tay nâng gáy cậu, một cái tay nhẹ nhàng xoa lên cái gáy không có nốt ruồi nhỏ.
Hắn nằm mơ cũng muốn Ninh Giác Thần trở lại, hắn không biết hiện tại hay ngày đêm đau khổ ôm nỗi buồn trống rỗng cái nào càng khổ sở hơn, nhưng vô luận như thế nào đi nữa thì giờ Ninh Giác Thần đã ở đây, ngay trước mặt hắn. Hứa Duệ thấy ngực mình trước kia đau đến chết lặng rốt cuộc đập trở lại, giống như mình mới là người sống lại. Hắn dùng sức ôm thật chặt, hắn cần sờ tim nghe tiếng đập, hắn rất cần chứng minh.
Qua thật lâu Hứa Duệ mới mở miệng: "Tại sao không nói cho tôi?" Ninh Giác Thần vốn dựa vào hắn sắp ngủ, nghe xong câu này lại bắt đầu run lên. Hứa Duệ đau lòng muốn chết, hận không được hung hăng tát mình hai cái: "Tôi sai rồi tôi không hỏi, cậu đừng sợ."
Trên bả vai vừa nóng vừa ướt, Hứa Duệ cho là nước mắt, nghiêng đầu qua mới nhìn thấy một mảnh đỏ, rất nhiều máu. Ninh Giác Thần không nhúc nhích đè trên vai hắn, máu mũi điên cuồng trào ra chảy đầy lên áo trắng của hắn. Mấy giờ trước trong bệnh viện cũng như vậy, nói hai cầu bỗng nhiên không phản ứng, Hứa Duệ sợ đến tim ngừng đập: "Thần Thần?!"
Người trong ngực động động mở mắt ra. Hứa Duệ mở mắt ra, chỉ cần nhìn một mắt hắn cũng cảm thấy được chỗ nào "không đúng", hoặc chính xác mà nói hẳn là lúc này mới "đúng rồi", đây mới là ánh mắt Lục Giác Lam. Lục Giác Lam đẩy Hứa Duệ ra, giơ tay lên qua loa lau máu mũi: "Rốt cuộc cậu phát hiện rồi sao, tôi còn tưởng rằng hắn đến chết cũng không chịu nói cho cậu."
Hứa Duệ bất ngờ không kịp đề phòng bị từ "chết" đâm vào lòng một nhát: "Cái gì...chết?" "Cũng không nhất định sẽ chết, ai biết được hắn sẽ đi chỗ nào?" Lục Giác Lam sờ lên chỗ sưng đau, đau đến nhếch mép một cía, "Tôi chỉ biết là rất nhanh thôi hắn sẽ cút khỏi thân thể tôi." Hứa Duệ gằn từng chữ hỏi: "Có ý gì?"
"Vốn là có thể kéo dài một chút nhưng hắn quá ngu. Tôi mới là chủ của cái thân thể này, hắn giành được một thời gian chẳng lẽ giành được cả đời sao? Mỗi lần bị tôi tùy tiện kích thích một chút đã không chịu nổi, tôi chính là cố ý, phỏng chừng hắn còn ngu đến tưởng thắng tôi, chính mình lại một ngày một ngày tự hại chết chính mình." Lục Giác Lam cúi đầu nhìn vết máu trên mu bàn tay, biểu tình trở nên vặn vẹo, "Nhìn xem, hắn đã bắt đầu bị thân thể bài xích, giống như trong truyền thuyết hồn vía biến mất?"
Hô hấp Hứa Duệ rối loạn: "Tại sao?" Lục Giác Lam mặt không thay đổi trả lời: "Hắn chiếm thân thể tôi nửa năm, chia tay vị hôn thê của tôi, làm tôi mất việc, lý do này còn chưa đủ sao?" Hứa Duệ ngưng thần một chút: "Cậu không thích hắn, cậu vẫn luôn không thích hắn, tại sao?"
Lục Giác Lam cười: "Tại sao? Bởi vì hắn thật kinh tởm, cậu cũng thế, chỉ cần hắn ở trong thân thể tôi thêm một ngày tôi đã thấy chán ghét. Cậu biết tại sao năm đó mẹ tôi lại ly dị không? Bởi vì bị ba hắn lừa, ba hắn là đồng tính luyến ái! Hắn với ba hắn giống nhau đều là tiện chủng?"
Hứa Duệ siết nắm đấm sắp bóp nát: "Cậu đang nói cái gì điên khùng? Ba hắn cũng là ba cậu! Hắn là em trai cậu!" "Tôi chỉ có một ba, ba tôi là Lục Thành Hùng!" Lục Giác Lam cười lạnh "Nếu như năm đó không phải hắn đột nhiên xuất hiện, mẹ tôi căn bản cũng không có quan hệ với tên súc sinh đấy! Chúng ta một nhà ba người êm đẹp tại sao hắn lại chen vào, hắn vốn không nên xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi!"
Lần đầu tiên Hứa Duệ gặp Lục Giác Lam là khi y 11 tuổi, bây giờ y đã 27 tuổi. Nhiều năm như vậy, Hứa Duệ không biết là cho tới bây giờ hắn không hiểu Lục Giác Lam, hay là Lục Giác Lam thay đổi quá nhiều làm hắn không nhận ra.
Lục Giác Lam lạc giọng nói: "Tôi với cậu là anh em nhiều năm như vậy! Được thôi, đồng tính luyến ái thì đồng tính luyến ái, cậu là bạn thân nhất của tôi, tôi buộc mình hiểu cậu, kết quả vừa quay lại cậu lại cùng hắn ở chung một chỗ?! Hắn quả nhiên giống hệt ba hắn..." "Lục Giác Lam!" Hứa Duệ tức giận cắt ngang y, đột nhiên cảm thấy người trước mắt xa lạ đến đáng sợ.
Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, là y tá Từ, Hứa Duệ căng thẳng nhận: "Sao vậy?" y tá Từ trấn an hắn nói kiểm tra qua không có vấn đề gì, bác sĩ nói để người nhà đến thăm một chút, Hứa Duệ vừa gật đầu vừa đáp ứng: "Được, tôi đến bệnh viện ngay. Dì trước đút cho cậu ấy nước trái cây đi, hôm qua tôi mua lê với cam, để ở cánh cửa trong tủ, mở ra sẽ thấy. Đừng cho xoài, quá ngọt, uống sẽ có đờm, không tốt. Ừ, tôi lập tức tới."
Giọng Lục Giác Lam thay đổi: "Thân thể hắn xảy ra vấn đề?" "Cậu ấy muốn "giết" mình, cậu không biết? Cho nên chuyện này không phải cậu dẫn dắt..." Hứa Duệ cúp điện thoại, ánh mắt sâu thẳm, "Nếu thân thể cậu ấy chết thì như thế nào? Cậu hay cậu ấy sẽ sống?"
Hứa Duệ thấy sắc mặt Lục Giác Lam trắng nhợt, trong nháy mắt xuất hiện ý nghĩ: "Cậu cũng không biết? Cho nên...xác suất một nửa? Cậu cũng không dám mạo hiểm đi." Biểu tình Lục Giác Lam trở nên khó coi: "Cậu muốn nói cái gì?"
Hứa Duệ ngưng thần nhìn y: "Tôi chăm sóc tốt thân thể cậu ấy, coi như trao đổi, thứ nhất cậu đừng kích thích buộc cậu ấy làm chuyện gì nữa, thứ hai cậu ở đây, không thể cách xa tầm mắt tôi." Trên mặt Lục Giác Lam vẫn còn ung dung: "Đùa giỡn hay sao? Tại sao tôi lại phải trao đổi với cậu, cậu sẽ cam lòng với hắn như thế nào? Cậu có thể giết hắn hay vẫn có thể nhìn hắn chết?"
"Cậu thử nhìn một chút sẽ biết tôi đùa hay không. Lục Giác Lam, cậu ấy không sợ tôi sẽ không sợ." Giọng Hứa Duệ bình tĩnh lạ thường, "Cậu ấy muốn đánh cược một lần, cậu ấy muốn giải thoát nhưng cậu ấy không dám, nếu đổi là tôi, chỉ cần cậu ấy muốn tôi sẽ giúp cậu ấy. Cậu thử nhìn một chút xem tôi có dám hay không." Gân tay Lục Giác Lam nổi lên, gắt gao trợn mắt nhìn hắn.
Hứa Duệ nói xong cầm áo khoác lên đi ra cửa đụng phải Cừu Huy đang đứng ngoài hành lang. Trong lòng Hứa Duệ dâng lên một trận mệt mỏi không nói được: "Tại sao cậu còn chưa đi?" Ánh mắt Cừu Huy dừng lại ở vết máu trên bả vai hắn: "Cậu để cậu ấy một mình ở nhà?" Hứa Duệ mặc áo khoác xong: "Tôi đến bệnh viện."
Cừu Huy bất động thần sắc đi về trước một bước ngăn hắn lại: "Tôi muốn gặp cậu ấy." Hứa Duệ mặt không thay đổi đẩy hắn ra: "Cậu đi gặp đi, bây giờ không phải cậu ấy." Cừu Huy tức giận nhìn hắn: "Cậu không phải bạn trai cậu ấy, cậu ấy cũng không phải đồ vật của cậu!" Hứa Duệ gật đầu: "Cậu nói đúng, tôi có thể đến bệnh viện được chưa?"
Cừu Huy nhìn bóng lưng hắn, răng cắn chặt, người này là Hứa Duệ, 9893 chính là Hứa Duệ. Cừu Huy nhiều lần hỏi bút danh nghĩa là gì Ninh Giác Thần cũng không nói cho anh, anh không nghĩ tới con số này lại là tên một người. – Ninh Giác Thần thật sự thích hắn?!
Đến bệnh viện trước hết đi gặp bác sĩ, thật ra Hứa Duệ vẫn luôn mong đợi, dưới tình huống này khó tránh khỏi có chút muốn, tình huống có chuyển biến tốt hay không? Có phải hay không có dấu hiệu sắp tỉnh? Sự thật chứng minh điều này đúng là xa vời, bác sĩ nói chẳng qua là dạ dày chảy máu cần chú ý chăm sóc, còn trấn an hắn đừng quá tự trách mà tạo áp lực cho bản thân, nguyên nhân chủ yếu là lúc trước bệnh nhân bị đau dạ dày, không phải không chăm sóc tốt.
Hứa Duệ cảm ơn bác sĩ trở về phòng bệnh, vừa nhìn thấy Ninh Giác Thần mặt lại sắp khóc làm y tá Từ giật mình, lên tiếng hỏi hắn: "Làm sao vậy tiểu Hứa? Bác sĩ nói có chỗ nào không tốt sao?" Hứa Duệ lắc đầu, ngồi ở mép giường nắm cổ tay gầy teo của Ninh Giác Thần, khóc đến một câu cũng không nói được.
Đây là lần đầu tiên y tá Từ thấy hắn như vậy. Đụng phải chuyện này ai cũng hô thiên thưởng địa (dậm chân kêu khóc), nhưng Hứa Duệ không có, mặc dù ban đầu tay chân vụng về một quả táo cũng không gọt tốt, nhìn một cái là biết không biết chăm sóc người khác, nhưng hắn rất nhanh nghiêm túc học.
Đều nói không có đứa con trai hiếu thảo nào ở được trên giường trong một thời gian dài. Hứa Duệ một ngày một khắc cũng không buông lỏng, y tá Từ làm y tá bao nhiêu năm, gặp đủ loại người, có thể vì "bạn" mà làm đến mức độ này, Hứa Duệ là người đầu tiên. Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại thương tâm như vậy?
Y tá Từ nhìn còn thật đau lòng, dì vẫn cảm thấy đứa trẻ này thật hiểu chuyện: "Phát tiết cũng tốt, cậu không thể cứ giữ trong lòng như vậy, sẽ bệnh. Cậu đối tốt với hắn như vậy, trong lòng tiểu Ninh đều biết, hắn biết hết đạo đây."
Hứa Duệ ở bệnh viện ngây người rất lâu, trước khi đi lại giúp người tên giường trở mình một lần, đến sáng sớm mới trở về. Ít nhiều có ý muốn trốn tránh, hắn không biết trở về đối mặt với Lục Giác Lam thế nào. Hứa Duệ đứng ở cửa bệnh viện rút điếu thuốc lá cuối cùng trong hộp, nhớ từng có hai lần hắn cho là "Lục Giác Lam" ở đây cùng hắn hút thuốc, khi đó Ninh Giác Thần nghĩ gì? Hứa Duệ không biết cũng không dám đoán, hắn búng ngón tay vào điếu thuốc, cảm thấy mình cũng giống tàn thuốc bay xuống, từng điểm từng điểm vỡ vụn.
Về đến nhà mở cửa một cái liền nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, chân Hứa Duệ dừng lại, thấy người đứng ở vòi nước trước mặt. Hứa Duệ không nói gì, chờ cậu quay lại, - là Thần Thần. Ninh Giác Thần nhìn hắn một lúc, cúi đầu xuống mím môi nói: "Thật xin lỗi, làm bẩn quần áo anh." Hứa Duệ theo anh mắt cậu nhìn thấy áo mình có một mảng vết máu màu đỏ nhạt.
Hắn đi tới, trong chậu nước là quần áo dính máu, nước bị nhuộm thành đỏ nhạt. Hắn lần thứ hai nói câu này: "Thần Thần để tôi ôm một chút được không?" Ninh Giác Thần không gật đầu cũng không lắc đầu. Hứa Duệ tới gần từ phía sau cẩn thận vòng ôm cậu, bao lấy bàn tay cậu nắm thật chặt. Mùa đông lạnh như vậy vẫn còn ngâm trong nước lạnh, ngón tay đã lạnh như đá. Ninh Giác Thần rùng mình một cái, hậu tri hậu giác nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Được."
Ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào, nhìn thật ấm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook