Gần hơn một chút
-
Chương 12:
Chương 12
Bị Đàm Thư thẳng thắn vạch trần như vậy, Bác Mộ Trì chột dạ trong giây lát.
Thế nhưng suy nghĩ lại, cô lại cảm thấy không cần thiết.
Không việc gì mà cô phải chột dạ, cô cũng chẳng thích Phó Vân Hành.
Nghĩ đến đây, cô cầm di động, vẻ mặt nghiêm túc trả lời cô ấy: “Đúng vậy, chính là anh ấy, buổi tối hôm đó chúng tớ tới vùng ngoại thành chơi, đúng lúc đi cùng nhau, sau đó tớ phát hiện khoảng cách chiều cao của hai bọn tớ cũng thích hợp, cho nên muốn tìm một người bạn trai có chiều cao giống anh ấy.”
Cô thẳng thắn thành khẩn như thế, ngược lại khiến Đàm Thư không thể tiếp tục trêu chọc nữa.
Sau đó đoạn chat giữa hai người yên lặng một lúc lâu.
Đàm Thư: “Vậy nếu như nói cậu muốn, cũng không phải không được. Tớ sẽ khảo sát tìm kiếm cho cậu.”
Bác Mộ Trì: “Ok!”
Có hơi không thực tế, Bác Mộ Trì lại cảm thấy ủ rũ lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cầm di động, chưa kịp nói ngủ ngon với Đàm Thư đã ngủ say.
-
Tới lúc tỉnh dậy, Bác Mộ Trì bị tiếng pháo truyền đến từ bên ngoài cửa sổ đánh thức.
Phần lớn mấy chỗ trong thành phố đều không cho nổ pháo, cô không biết đây là nhà nào “biết luật còn phạm luật”.
Bác Mộ Trì xoa xoa mắt, thật sự bị tiếng pháo nổ ồn ào làm cho hơi bực bội.
Cô lật chăn lên rồi trốn vào bên trong, muốn đuổi hết âm thanh ra khỏi lỗ tai. Thử rất nhiều lần nhưng vẫn phải từ bỏ.
Giãy giụa trong giây lát, Bác Mộ Trì đành phải thức dậy.
Sắc trời sáng ngời, cô nhìn thời gian, vừa hay đã hơn 6 giờ.
Bác Mộ Trì nhìn cửa sổ ngơ ngẩn một hồi, cô đang tự hỏi ngày đầu tiên của năm mới có nên thức dậy chạy vài vòng không.
Nếu như cô ngủ sớm, tất nhiên sẽ không do dự chuyện này. Nhưng tối hôm qua gần hai giờ cô mới ngủ, đến bây giờ mới ngủ được bốn tiếng, thật sự không có tinh thần lắm.
Bỗng chốc, âm thanh bên tai biến mất.
Bác Mộ Trì nhìn thấy hy vọng, quay về trùm chăn thêm lần nữa, nửa phút sau cô lại ngồi dậy.
Pháo đã dừng, nhưng người “biết luật còn phạm luật” kia bắt đầu đốt pháo hoa.
Bác Mộ Trì không thể nhịn được nữa, híp mắt chui vào phòng tắm đánh răng rửa mặt bằng nước lạnh, tùy tiện bôi một ít kem dưỡng ẩm lên mặt, cô nhắm hai mắt đi đến phòng để quần áo, thay đồ thể dục rồi bước ra cửa.
Trong phòng im ắng, Trì Lục và mọi người vẫn chưa thức dậy.
Cũng may Bác Mộ Trì đã thấy tình huống này nhiều nên không trách, tay chân nhẹ nhàng xuống lầu, cô thay giày rồi đi ra ngoài.
Sáng sớm gió mát thổi hiu hiu, gió lướt qua mặt khiến người ta thoải mái ngoài ý muốn.
Không biết là vì đầu xuân năm mới hay là vì duyên cớ gì khác, Bác Mộ Trì cảm thấy giờ phút này đến cả không khí cũng trở nên mới mẻ.
Cô dãn gân cốt đi ra sân, lúc đi ngang qua nhà của Phó Vân Hành, bất ngờ gặp được anh.
Lúc hai người nhìn thấy đối phương đều khó tránh khỏi kinh ngạc.
Phó Vân Hành hoàn hồn trước, nhìn về phía sau cô, “Chú Bác không đi với em sao?”
Hiếm khi anh trở về nhà, lần trước ở nhà gặp được Bác Duyên và Bác Mộ Trì chạy bộ cùng nhau. Cho nên anh cũng không biết phần lớn buổi sáng Bác Mộ Trì đều chạy bộ một mình.
Bác Mộ Trì “Ừm” một tiếng, không cảm thấy có gì phải thương tâm khổ sở, thuận miệng nói: “Bọn họ còn đang ngủ.”
Phó Vân Hành nhíu mày lại, “Chú ấy yên tâm về em à?”
“…”
Bác Mộ Trì không nói gì, “Anh đã quên khu dân cư của chúng ta có lương tâm trách nhiệm như thế nào rồi sao?”
Cô chỉ chạy ở trong khu nhà, cũng không chạy ra bên ngoài.
Phó Vân Hành khựng lại, nhắc nhở cô: “Buổi sáng ít người, ở đâu cũng phải đề cao cảnh giác.”
Khoảng thời gian trước thời sự đưa tin hàng loạt về vụ án các cô gái trẻ chạy bộ vào buổi sáng, sau đó bị sát hại. Tình huống này này không thường thấy, nhưng xác suất xảy ra cũng không thấp. Trong xã hội này luôn có vài tên biến thái điên cuồng.
Bác Mộ Trì gật đầu, cong môi cười: “Yên tâm đi, em biết mà.”
Cô nhìn anh, có qua có lại hỏi: “Không phải hôm nay anh phải đi làm sao? Dậy sớm vậy?”
Trong lòng cô tính toán thay Phó Vân Hành, từ nhà cô rời đi, về nhà, tắm rửa sau đó ngủ, tốc độ nhanh nhất cũng phải đến 12 giờ rưỡi mới có thể nằm lên giường đi. Một ngày người này ngủ hơn năm tiếng là đủ rồi sao?
Phó Vân Hành nhìn vẻ mặt biến hóa của cô, biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh cứng họng: “Bị đánh thức.”
“Hèn chi.” Trong nháy mắt, Bác Mộ Trì nhìn anh lại có cảm giác cùng chung cảnh ngộ, “Vậy mấy giờ anh tới bệnh viện?”
Hai người sóng vai đi về phía sân thể dục ở bên kia.
Phó Vân Hành: “Khoảng 7 giờ.”
Thời gian đi làm bình thường ở bệnh viện là 9 giờ, nhưng Phó Vân Hành là thực tập sinh, gần như 8 giờ mỗi ngày đã tới phòng.
Nhà anh cách bệnh viện khá xa, lái xe phải hơn bốn mươi phút. Cũng may là năm mới, bệnh viện không có nhiều người lắm, anh có thể tới trễ hơn 8 giờ cũng chẳng sao cả.
“…”
Nghe Phó Vân Hành nói vậy, Bác Mộ Trì nổi lên lòng thương hại với anh.
Cô nhìn anh với vẻ đồng tình, nói ra một câu: “Bác sĩ Tiểu Phó vất vả quá.”
Phó Vân Hành liếc cô, “Cũng bình thường.”
Thần sắc của anh như thường, tỏ vẻ không có gì nói: “So ra còn kém em gái Mộ Trì làm rạng danh tổ quốc.”
Từ sau khi Bác Mộ Trì đoạt huy chương vàng ở Thế vận hội Mùa Đông, biết cô hay không quen biết cô, đều gọi cô là em gái Mộ Trì.
Mấy năm nay Bác Mộ Trì đã nghe mấy tiếng “em gái Mộ Trì” rất nhiều lần, đã quen rồi cũng rất thích xưng hô này.
Nhưng lúc nó được phát ra từ trong miệng của Phó Vân Hành, cô cảm thấy vừa kỳ quặc vừa lạ lạ. Nhất thời cô không thể nói ra nguyên nhân, thế nhưng cảm giác của cô là như vậy.
Nghĩ vậy, cô liếc mắt nhìn anh một cái, “Anh đừng gọi em như vậy.”
Phó Vân Hành nhướng mày, cảm thấy dì sau khi lớn lên tính cách của cô không còn đáng yêu ngốc nghếch như lúc còn nhỏ nữa, nhưng vẫn rất thú vị.
Anh chọc cô, “Vì sao?”
“Không có vì sao cả.” Bác Mộ Trì nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc, “Cũng đâu phải anh không biết tên ở nhà của em.”
Người biết tên ở nhà của cô sẽ không gọi cô là em gái Mộ Trì. Ở trong lòng Bác Mộ Trì, nó thật sự không quá quen nếu như để một người không biết rõ về cô gọi cái tên đó.
Thật ra lý do này của cô lại có thể thuyết phục Phó Vân Hành.
Anh lập tức sửa miệng, “Em Đâu Đâu.”
“…”
Tự nhiên, Bác Mộ Trì cảm thấy lỗ tai của mình có hơi ngứa.
Giọng nói của Phó Vân Hành mát lạnh, có một chút cảm giác trầm, nhưng lại không rõ ràng. Nguyên nhân của điều này có thể là vì ngủ không đủ giấc, giọng nói có hơi khàn khàn, trầm trầm rất mê người. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Bác Mộ Trì luôn cảm thấy mình không phải là một thanh khống [1], cô là kiểu nếu nghe được một giọng nói hay sẽ nghe thêm một vài lần, nhưng sẽ không đi tìm kiếm, hoặc là sẽ bị giọng nói đó làm tim đập nhanh hơn, lông mi rung động.
[1] Mê giọng nói, tương tự sẽ có nhan khống (mê sắc đẹp), tay khống (mê bàn tay)….
Nhưng mà lúc Phó Vân Hành vừa nói ra mấy tiếng “Em Đâu Đâu”, lông mi của cô không chịu khống chế mà chớp chớp.
Đúng lúc Phó Vân Hành đang nhìn cô, tự nhiên cũng phát hiện ra biến hóa nho nhỏ này của cô.
Anh thất thần: “Không phải em nói anh gọi như vậy sao?”
“… Nhưng em cũng đâu nói tự nhiên không có việc gì mà anh lại gọi em.” Bác Mộ Trì mím môi, “Anh gọi em làm cái gì?”
Phó Vân Hành khựng lại, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Bác Mộ Trì cạn lời liếc nhìn anh.
Phó Vân Hành mỉm cười, đổi đề tài, “Ngày nào về đội?”
“Ngày mồng năm.” Bác Mộ Trì nói, “Đi Sùng Lễ.”
Quận Sùng Lễ ở Thành phố Trương Gia Khẩu là một trong những thắng cảnh trượt tuyết mùa đông, ở chỗ đó có rất nhiều sân trượt tuyết. Một thời gian sau nhóm Bác Mộ Trì sẽ huấn luyện đội tuyển ở đằng kia.
Phó Vân Hành gật đầu, “Năm sau thi đấu?”
Bác Mộ Trì gật đầu.
Tháng 3 cô phải đến Nội Mông Cổ tham gia sân thi đầu hình chữ U cả nước, phần lớn đối thủ đều là vận động viên trượt tuyết đến từ tất cả mọi nơi trên đất nước, may là cô còn có người quen.
-
Hai người vừa nói chuyện vài câu đã bước tới sân thể dục.
Khởi động như cũ, hai người chạy bộ nhưng vẫn duy trì tốc độ giống nhau. Mỗi ngày năm km là một trong số những bài huấn luyện thể lực của một vận động viên như Bác Mộ Trì.
Sau khi chạy xong rồi về nhà, Bác Mộ Trì dò hỏi người bên cạnh, “Anh muốn qua đây ăn sáng không? Chắc là ba em cũng dậy rồi.”
Phó Vân Hành đang muốn từ chối, đột nhiên nghĩ đến hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, gật đầu đồng ý luôn.
Anh tới chúc mừng năm mới Bác Duyên và mọi người.
-
Mấy ngày sau đó, Bác Mộ Trì vẫn duy trì việc tập luyện, giữ vững huấn luyện thể lực cơ bản và huấn luyện trượt tuyết.
Trì Ứng vẫn chưa quay lại lớp bổ túc học tập, ngày nào cũng đến sân trượt tuyết với cô.
Thỉnh thoảng còn sẽ dậy sớm chạy bộ cùng cô, tuy mới chạy hai vòng đã ồn ào chạy không nổi, nhưng ít ra đã dậy sớm.
Làm Bác Mộ Trì cảm thấy kỳ lạ chính là mấy ngày nay gần như ngày nào Phó Vân Hành cũng về nhà ở.
Trừ hôm mồng hai ra, liên tục trong hai buổi sáng, trên đường cô ra sân thể dục đều có thể gặp được anh, sau đó hai người cũng không giao lưu nhiều mà chỉ chạy xong năm km rồi về nhà.
Buổi chạy ngày mồng bốn vừa xong.
Trên đường về nhà, Phó Vân Hành nhìn về phía cô, “Ngày mai đi Sùng Lễ?”
Bác Mộ Trì gật đầu.
Phó Vân Hành khựng lại, “Ngày mai anh phải đi làm, không cùng với chú Bác và mọi người đi tiễn em được.”
Nghe vậy, Bác Mộ Trì cười khanh khách, nhìn anh: “Có tấm lòng là được.”
Mới vừa chạy xong, sắc mặt của Bác Mộ Trì hồng hào khỏe mạnh, nhìn qua tràn đầy collagen.
Có thể là vì hàng năm vận động, trạng thái làn da của cô tốt hơn so với 90% số người còn lại. Không nói trên mặt không có bất kỳ một tì vết nào, ngay cả lỗ chân lông nhỏ nhỏ cũng nhìn không thấy.
Da thịt trắng sứ tinh tế, trong sáng nhưng lại non nớt. Tựa như học sinh cấp ba.
Phó Vân Hành nhìn thêm vài lần, lên tiếng: “Một mình ở bên kia, chú ý một chút.”
Anh dừng một chút, nghĩ đến mục tiêu trong túi bí mật của cô và Quý Vân Thư, lúc đó cô mới chỉ mười mấy tuổi, cười nói: “Chúng ta mong em có thể khom lưng đeo huy chương vàng rồi trở về nhà.”
“…”
Mấy lời khom lưng đeo huy chương vàng rồi trở về nhà là câu hào ngôn chí khí vào năm đầu tiên Bác Mộ Trì gia nhập đội tuyển quốc gia.
Vừa mới bắt đầu học trượt tuyết, gần như là vì cô thích, thích cảm giác kích thích mà bộ môn trượt tuyết mang cho đến cô, thích bông tuyết bay múa đầy trời, thích phong cảnh được lớp tuyết trắng xoá bao phủ, khắp nơi có tuyết trắng, cực kỳ xinh đẹp. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Đến lúc được đề cử đi thi đấu, sau đó lại gia nhập đội tuyển quốc gia, thái độ của cô đối với môn trượt tuyết có sự thay đổi.
Trước sau như một cô vẫn thích trượt tuyết, nhưng cô cũng muốn nhận thưởng, muốn lấy được danh hiệu quán quân, muốn lấy huy chương vàng.
Sau khi biết được trước mắt tình trạng của bộ môn trượt tuyết trong đội tuyển quốc gia đang thuộc về kiểu không tốt không xấu, mục tiêu của cô trở nên rõ ràng.
Bác Mộ Trì muốn phá vỡ kỷ lục. Phá vỡ kỷ lục vận động viên lấy được nhiều huy chương vàng nhất ở thế vận hội mùa đông, phá vỡ thành kiến của những quốc gia khác đối với những thành tích nhỏ trong môn trượt tuyết của vận động viên Trung Quốc, thậm chí phá vỡ kỷ lục thế giới.
Cô muốn cho toàn thế giới biết, Trung Quốc cũng người trượt tuyết rất giỏi, cũng có thể chen chân vào bục nhảy của World Cup rồi giành được quán quân.
……
Đột nhiên nghe Phó Vân Hành nhắc tới mục tiêu ngang tàn mình từng đặt ra lúc còn niên thiếu, Bác Mộ Trì có hơi bối rối.
Nhưng cô vẫn đồng ý, “Em sẽ nỗ lực.”
Cô hơi ngượng ngùng, nhưng quả thật cô chưa bao giờ thay đổi mục tiêu của chính mình. Mặc kệ là lớn hay nhỏ, có thể nỗ lực hoàn thành hay dùng hết sức lực để đối mặt nhưng vẫn không thể đạt được, cô sẽ kiên trì hướng tới mục tiêu.
Không có bất kỳ kẻ nào hay bất kỳ việc gì có thể ngăn cản cô tiến về phía trước.
Phó Vân Hành nhìn vành tai đỏ ửng của cô, nhướng mày, cong cong khóe môi.
“Anh tin là em có thể.” Anh cổ vũ cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook