Game Online 33 ngày
-
Chương 1: Day 1
“Ê a, lang quân à ~~~~~”
Khuya khoắt, từ ký túc xá 5 tầng trường đại học T truyền đến một giọng nam tính mười phần đang cố nũng nịu hát bè, hù dọa vô số người vô tội trong lúc đang mơ màng, mắt thấy ngọn đèn của tòa ký túc xá đối diện bật lên liên tiếp, Kim Jaejoong rên lên một tiếng, lấy mấy tờ giấy ý đồ chặn miệng Mập mạp đang cất giọng ca vàng.
Roẹt ~~~~
Có mấy tờ giấy đang bay bay.
Ôm giấy vệ sinh đang bay bay đầy trời, Mập mạp tiếp tục hát, tiết tấu mạnh, lọt vào tai liền chuyển thành sấm rền:
“Có phải cậu đói bụng không nha ~~~~ La la la, cậu nếu đói bụng thì nói với Tiểu Bạch nha, Tiểu Bạch ~~~ Pha sữa đậu nành cho cậu nha, pha a pha ~~~~~”
Tiểu Bạch là Kim Jaejoong, thành viên phòng ký túc xá 419, vì làn da trắng vô cùng, cũng vì thường xuyên có hành vi ngây ngô, cho nên bị gọi là —— Tiểu Bạch.
Cậu vừa vào trường học đã đánh bại hoa khôi giảng đường của cả hai giới tính, một mình độc chiếm danh hiệu.
Người trong phòng kia chỉ mặc quần đùi, cộng thêm cái áo Kitty, tiếp tục vừa múa vừa hát, phối hợp không chê vào đâu được.
Này! Một đám tâm thần!! 【Ghét bỏ】
Kim Jaejoong che mặt, Mập mạp, cậu mới là tiểu bạch, cả nhà cậu đều là tiểu bạch.
“419, còn hát nữa tôi bạo cúc hoa nhà các cậu.” Kim Jaejoong ghé xuống mặt đất, chỉ thấy cả người chấn động, đoán chừng là vị tầng dưới bị đánh thức kia đang cầm cọc treo quần áo mà chọc trần nhà.
Mỗi đêm đều chọc vài cái, không biết có lúc nào đâm xuyên qua luôn không.
“OH, come on baby, tiểu cúc hoa cô đơn của em, chờ dưa chuột lớn lớn của anh.” Mập mạp chạy ra ngoài ban công, đạp đạp một hồi bụi bay mù mịt, cuối cùng tầng dưới đành phải đầu hàng.
“Mập mạp chết bầm, cậu yên tĩnh một chút được không hả, ngày mai tớ phải thi.” Jaejoong đứng lên, ý định quay trở lại giường.
“A ~~ Cúc hoa của ta, đóa cúc hoa mỹ lệ của ta ~~~” Mập mạp tiếp tục hát vang, nhạc điệu mời xem bài “Mặt trời của em”.
Kim Jaejoong không nói được gì, máu phun ra, ngã xuống đất không dậy nổi.
Thật vất vả đợi “Một ngày hỗn loạn” trong ký túc xá trôi qua, Jaejoong run rẩy bò về giường, tắt đèn, chuẩn bị đi gặp gỡ Chu Công.
“Cạch cạch cạch ~~~~”
“F*ck tên không biết xấu hổ nào đánh lén ông.”
“Này, tăng máu đi, nhị nãi.”
“Cậu mới là nhị nãi, cả nhà cậu là nhị nãi, tớ là vú em, nhìn khẩu hình của tớ đây này. Vú! Em!”
“Quản cậu là vú gì, Kim Junsu, cậu mau phục sinh cho tớ đi, ông nội cậu sắp quay lại điểm trọng sinh rồi.”
“Dae Chil, lúc cậu dùng kỹ năng có thể stop một chút được không, kỹ năng của cậu là tổn thương toàn bộ mọi đối tượng đấy, cậu đang miểu[1] quái hay miểu tớ vậy.”
“STOP ~~~”
…
Thật ầm ĩ! Mấy tên yêu nghiệt kia, có để cho người ta ngủ hay không đấy!!
“Tớ hỏi này, game online chơi vui vậy sao?”
Jaejoong xoay người, ôm gối, nhìn ba tên ở giường dưới đang xếp thành một hàng, giết giết náo nhiệt.
Mập mạp trong miệng còn đang hùng hổ chửi thề, Dae Chil thật thà ngồi gõ bàn phím, Junsu một chân đặt trên cái thang lên giường Jaejoong, một chân đặt dưới đất, thỉnh thoảng lại khẽ nghiêng đầu.
Tên này thật là dẻo nha!
Kim Jaejoong oán thầm.
Phòng ký túc của bọn họ gồm bốn người, là tân sinh hệ y của trường đại học T, mà trừ cậu ra, Mập mạp, Junsu, Dae Chil đều là người cuồng game.
Vì vậy, gần đây mới ra mắt trò chơi “Phong Vân Online”, nghe nói hình ảnh đẹp, người chơi đẹp, mấu chốt chính là trang chủ còn tung tin nói chơi một thời gian nhất định sẽ có bất ngờ lớn, khiến cho mấy tên này trực tiếp tiến vào giai đoạn cuối, không quản ngày đêm làm bạn với máy tính, làm cậu cũng vì cái trò chơi này mà ăn không ngon ngủ không yên.
Lúc mấy tên này chơi Kiếm Tam, cậu xem mấy tên này chơi, lúc mấy tên này chơi Mộng Ảo, cậu xem mấy tên này chơi, lúc mấy tên này chơi Phong Vân, cậu vẫn tiếp tục xem mấy tên này chơi.
Khụ khụ, đương nhiên không phải chỉ số thông minh của cậu có vấn đề, chỉ là tay của cậu chỉ dùng để cầm dao giải phẫu, không phải để gõ bàn phím.
“Hyung, thực sự chơi rất vui đó, hyung có muốn chơi không?” Nói chuyện chính là em họ Kim Junsu ở giường đối diện cậu, là một người có gương mặt trẻ con vô cùng manh, một bên gõ bàn phím tham gia bang chiến, một bên dụ dỗ anh trai thuần lương nhà mình, “Bọn em có thể dẫn hyung nha.”
“Đúng vậy, Tiểu Bạch Bạch, cậu tham gia, các anh đây sẽ bảo vệ cậu.” Mập mạp ưỡn ngực đầy mỡ ra vỗ ba ba mấy tiếng, Jaejoong chỉ cảm thấy mỡ bay loạn xạ.
Ép mập mạp lấy mỡ có khi đủ để nuôi sống một xóm nghèo ấy chứ.
“+1.” Còn lại Dae Chil trầm mặc ít nói yên lặng bày tỏ lập trường của mình.
“Tớ không cần.” Kim Jaejoong liếc một cái, “Ai muốn chơi cái trò chém chém giết giết, thiếu dinh dưỡng kia hả, hơn nữa, rõ ràng là tớ lớn nhất mà, được không.
“Dừng ~~” Mập mạp cầm đầu nhóm cuồng game xì mũi coi thường, nhìn Jaejoong tức giận, đành phải mở miệng an ủi, “Bé Tiểu Bạch, mau ngủ đi, anh Mập hát ru cho em nghe.”
“Câm miệng.”
Kết quả, lời thề không chơi game của Kim Jaejoong chỉ kéo dài đến giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc Kim Junsu đang PK luyện cấp nghe Jaejoong nói muốn chơi Phong Vân, tay run lên một cái, bị con quái đối diện với bề ngoài thật sự rất không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của cậu nện một búa trở về điểm trọng sinh.
“Cái gì??? Hyung, hyung nói muốn chơi Phong Vân?” Giọng của Kim Junsu cả tầng đều có thể nghe thấy, thậm chí từ “Vân” còn vọng lại…
Kim Jaejoong che tai, đầu đầy hắc tuyến, nó không phải luôn muốn anh mình chơi game mà, giờ sao lại khiếp sợ thế này.
“Cái gì cái gì cái gì, Tiểu Bạch Bạch của chúng ta muốn chơi Phong Vân?” Thân thể khổng lồ của Mập mạp phá cửa ký túc xá lao tới chỗ Jaejoong, ánh mắt cuồng nhiệt như bọ hung nhìn thấy ven đường có… phân chó.
Cửa ký túc xá lung lay cả buổi, cố bảo trụ khí tiết tuổi già.
“Yaaaa, Thái Sơn áp đỉnh!! Tất sát kỹ.” Kim Junsu làm biểu tình đầu hàng.
Kim Jaejoong quyết đoán ngồi trước mặt Kim Junsu, sau đó trừng mắt mắng: “Hyung không phải tổ tiên nhà em, đừng có lạy, hyung không có họ hàng với Tiểu Bạch Bạch, hyung là Thỏ trắng, nếu không phải bị Diệc Tuyệt sư thái giao bài, hyung còn lâu mới chơi game, lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.”
“Diệc Tuyệt sư thái?”
Sau đó Dae Chil ấp úng lặp lại, chẳng lẽ chính bà cô chủ nhiệm khoa máy tính được tôn xưng đã miểu sát vô số sinh viên của đại học T sao?
“Hyung chọn môn của cô ấy, sau đó, hôm nay đi thi, cô nói sẽ chọn ngẫu nhiên 33 sinh viên viết luận văn hiểu biết của mình về game online.”
“Cho nên, Bạch hyung, hyung là một trong 33 người đó?” Dae Chil lấy laptop, bật máy, chuẩn bị bắt đầu chăm chỉ phấn đấu trong Phong Vân.
“Đúng vậy, hyung mày nằm cũng trúng đạn, má nó, hai trăm người chọn môn này, vậy mà hyung lại trúng đúng số 33.” Jaejoong đau đớn.
“Hyung, vậy hyung muốn chọc chức nghiệp gì?’ Junsu bên kia tay chân nhanh nhẹn đã giúp Jaejoong đã kí xong tài khoản, “Cùng một server với em nha.”
“Server gì?”
“Server của chúng ta là Sắc nước hương trời, hyung cũng vào đấy thì bọn em có thể chăm sóc hyung.” Junsu ấn chuột, chỉ lát sau, một loạt nhân vật hiện ra, nữ có nam có, nhìn không tệ lắm, bên dưới ghi đầy các con số.
MP?
Có liên quan đến PP[2] không?
HP? Cái gì vậy?
Hạnh phúc?
Thang đo axit bazơ là PH, vậy HP là thang đo bazơ axit sao?
Kim Jaejoong không ngại học hỏi kẻ dưới, nhận lấy vô số khinh bỉ.
… Nhưng mà, cậu thật sự không biết đó! 【Oán niệm ngửa mặt nhìn trời】
“HP là giá trị sinh mạng, MP là giá trị pháp thuật.” Mập mạp chép miệng chậc lưỡi, tiếp tục miểu quái, nhiệm vụ phổ cập kiến thức cho Tiểu Bạch vô cùng gian khổ, để Junsu làm là tốt rồi.
“Ra vậy.” Gật đầu, nói sớm có phải tốt hơn không, “Hyung chọn gì cũng được.”
Dù sau cậu chỉ là người qua đường, tùy tiện chơi mấy hôm, làm luận văn xong thì thôi.
Nhưng mà, nếu bây giờ mà bạn nhỏ Kim Jae Jae biết những chuyện xảy ra sau này chắc sẽ không lạc quan được như vậy đâu.
“Hyung, hyung muốn chọn chức nghiệp gì?”
“Tùy tiện.” Jaejoong gảy móng tay, tay cậu thật là đẹp nha, “Không phải đánh quái, không phải PK, chỉ cần mỗi ngày ngồi một chỗ, có chức nghiệp nào như vậy không?”
Này! Hyung coi Phong Vân là viện dưỡng lão à!
Kim Junsu giận mà không dám nói gì.
“Hết ăn rồi lại ngồi, hyung, chỉ có tầng lớp nhà giàu mới như vậy thôi.” Junsu chống cằm nghĩ nửa ngày quay đầu nói, “Hiện tại, Phong Vân ngoài chức nghiệp ẩn phải làm nhiệm vụ mới có được ra thì có Chiến sĩ cận chiến, Thích khách nhanh nhẹn, pháp xư đánh xa, còn có chính là vú em như kiểu Y sư vậy, Y sư không cần phải giết nhiều quái, nhưng bốn chức nghiệp chính này còn phân ra nhiều loại…”
“Tùy tiện.” Chỉ nghe Junsu giới thiệu, Jaejoong đã cảm thấy đau đầu, chơi trò chơi mà còn nhiều việc như vậy, tiện tay cầm quần áo trên giường nói, “Hyung đi tắm, trở về thì phải xong đó.”
“Hyung à, Y sư kia thì phải chọn…” Kim Junsu kêu rên, mắt thấy Jaejoong đã rời khỏi ký túc xá, phun nốt mấy chữ còn lại, “Nhân vật nữ nha.”
“Sao cậu như sắp chết vậy?” Mập mạp ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Junsu như thể cuộc đời này không còn gì để hy vọng, nói, “Tụt cấp rồi à?”
“Béo hyung, cứu mạng.”
“Có gì cứ nói.”
“Giúp hyung tớ lập tài khoản với, tiểu nhân vô năng.”
“Cậu ấy muốn chọn cái gì?” Mập mạp cắn táo hỏi, “Tiểu Bạch Bạch như vậy thì nên chọn thích khách nhanh nhẹn cao, lúc chạy trốn dễ dàng hơn.”
“Hyung nói muốn ăn rồi lại ngồi, không cần đánh quái, không PK, tốt nhất là ngồi một chỗ xem náo nhiệt.”
“Cậu đang nói GM[3] sao?” Mập mạp điên rồi, chơi game mà không đánh quái, không PK vậy chơi cái gì nữa.
Trầm mặc ING.
“Hay là Y sư đi, làm người chơi sinh hoạt mở cửa hàng trong thành.”
Mập mạp quyết định rất nhanh chọn nữ y sư xinh đẹp mặc Nghê thường vũ y.
【Chúc mừng bạn đã chọn chức nghiệp】
【Y sư —— 150 cấp chuyển chức thành Y tiên】
Hệ thống đinh một tiếng, một cô gái tóc dài mặc y phục rực rỡ để lộ chân cùng nửa cánh tay hiện lên, đây có thể coi là nhân vật xinh đẹp nhất trong Phong Vân, vũ khí cũng rất khác biệt, là trâm cài tóc.
【Mời người chơi đặt tên】
“Tên gì?”
“Tiểu Bạch Bạch?”
“Bé thỏ trắng?”
“Hyung sẽ giết cậu đấy.”
“Vậy được rồi.”
Ngón tay thô to của Mập mạp lướt trên bàn phím gõ vài cái, sau đó ấn xác nhận.
“Chúc mừng người chơi tạo nhân vật thành công, Server Sắc nước hương trời, đang truyền tống đến Tân thủ thôn, NPC Tân thủ thôn tọa độ là XX.XXX”
“Mập, Mập mạp.” Junsu cảm thấy giọng cậu đang run rẩy, “Cậu xác định lập tên này sẽ không bị Jaejoong hyung thiến?”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Mập mạp cùng Junsu run rẩy, người đầy mồ hôi.
“Cái kia, Junsu à, tớ đột nhiên nhớ ra, lát nữa chín giờ dạ dày tớ sẽ đau, tớ phải đi mua thuốc.”
Dạ dày cậu đau còn báo trước sao, này này này!
“Tớ cũng vậy, mười giờ tớ sẽ bị tiêu chảy.”
Kim Jaejoong tắm xong vào cửa liền thấy hai người đang lén lén lút lút muốn chạy đi, rõ ràng thân hình không hề nhỏ, còn muốn giả bộ tàng hình, hai tên ngu ngốc!
“Hai đứa làm gì vậy?”
“Thuốc đau, mua dạ dày.”
“Cái gì?”
“Không có gì?” Junsu hai mắt ngập nước, tóc bay lộn xộn, chỉ mong hyung cậu nhìn thấy tài khoản xong sẽ không chém cậu thành tám mảnh, treo ở cửa thị chúng, “Em chỉ là… Cảm động, cảm động khi hyung muốn chơi Phong Vân.”
“Cảm động cái rắm.” Kim Jaejoong chẳng muốn mất thì giờ với hai tên không bình thường, “Đăng kí xong rồi?”
“Bệ hạ, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ái phi làm không tệ, thưởng cho nàng, đêm nay trẫm sẽ thị tẩm.” Kim Jaejoong dương dương đắc ý ngồi vào máy vi tính, sau đó mặt lúc trắng lúc xanh, giống hệt đèn giao thông, nhìn rất đẹp mắt.
Hai người đứng ở cửa thấy tình thế không ổn, từng bước từng bước lui ra ngoài, sau đó bỏ chạy.
Phía xa còn vang lên giọng hát của Mập mạp: Chúng ta thúc ngựa lao thật nhanh, sống thật bình thản, lấy rượu hòa với khúc hát, cùng nhau…
Sau đó đến giọng hòa thanh không hề phù hợp của Junsu: Đàn ông thì phải thế…
Nhận được vô số dép lê, vô số trứng thối.
“Hai người kia trở lại đây cho tôi!!!!” Ma âm của Kim Jaejoong vang lên khắp sân trường, Mập mạp kéo Junsu liều mạng chạy, nói nhảm, lúc này mà để Jaejoong bắt được thì chết là cái chắc.
“Bạch hyung, bớt giận.” Dae Chil dừng chơi, ôm quyền, nhìn Kim Jaejoong mày nhíu chặt, sợ hãi nói, “Xin thứ cho thần trọng thương chưa lành, không thể đuổi theo bọn họ.’
“Má nhà chúng nó!” Jaejoong nổi giận, “Cậu nhìn xem, chọn nhân vật nữ còn chưa nói làm gì, sao phải đặt tên như thế này!!!”
Dae Chil yên lặng ấn mở trang thuộc tính, quét mắt nhìn qua nhiệm vụ tân thủ, sau đó nhìn thấy bảy chữ lòe sáng thật to:
—— Là Kim hoa không phải cúc hoa
Hít thở —— Hít thở —— Hít thở.
“Nếu cậu muốn cười thì cứ cười, không cần phải dùng tiếng hít thở để chống chế, cảm ơn.” Kim Jaejoong lườm, cam chịu cầm chuột nhấn loạn, nhìn nhân vật nữ mặc y phục rực rỡ đứng trong sa mạc đi loạn theo con chuột, tân thủ xung quanh trên đầu có ID kỳ quái lượn tới lượn đi.
Nhưng mà, đều không kỳ lạ như tên của cậu a.
Kim Jaejoong cậu đời trước đến cùng là đã tạo nghiệt gì đây!!
“Dae Chil, giờ tớ phải làm gì đây?”
Nhân vật nữ thì nữ a, dù sao không có ai biết được người bên ngoài máy tính là nam hay nữ, cậu cũng không có hứng thú tìm người yêu qua mạng.
“Đến NPC tân thủ nhận nhiệm vụ tân thủ, đến cấp 30 hyung có thể rời Tân thủ thôn rồi.”
“Nhiệm vụ tân thủ là gì?”
Liệu có phải cái loại cầm đao chém chém giết giết, máu thịt lẫn lộn không a, a a a a ~~~ Cậu không chơi có được hay không?
“Chắc chắn có.” Dae Chil mặt chính trực không hề để ý tới biểu tình ai oán của Jaejoong.
“Dae Chil, cậu có thể giúp tớ không?” Jaejoong mắt to ngập nước nháy nháy, cậu không muốn ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu.
“Tân thủ thôn 90 cấp mới có thể quay lại, em hiện giờ chưa đủ.”
“Cậu cấp bao nhiêu rồi?”
Lần đầu tiên đăng nhập trò chơi nên rất hiếu kỳ, bọn họ cuồng game như vậy, mỗi lần có thời gian là lại chơi game, hẳn cấp rất cao nha.
【Hệ thống】Nhắc nhở: Bốn năm sáu tám ta là bảy[4] thêm bạn làm hảo hữu.
【ID: Bốn năm sáu tám ta là bảy Chức nghiệp: Chiến sĩ Level: 88 Bang phái: Bích Hải Thương Lãng】
『Hảo hữu』【Bốn năm sáu tám ta là bảy】:
Bạch hyung, đây là kênh hảo hữu, nói chuyện ở chỗ này bạn của hyung đều thấy.
『Hảo hữu』【Là Kim hoa không phải cúc hoa】:
Làm thế nào để ra cái này vậy? *Bái phục*
『Hảo hữu』【Bốn năm sáu tám ta là bảy】:
Góc dưới bên phải, đưa chuột vào là được, hiện lên danh sách kênh rồi chọn.
Còn có, hyung, tên của hyung thật sự vô cùng… Phong cách…
Có vẻ rất dễ nha, Jaejoong vui vẻ bắt đầu nghịch các kênh, gửi tin nhắn ở đây giờ thành thạo không kém bằng QQ.
『Thế giới』【Là Kim hoa không phải cúc hoa】:
Hừ, tớ không phong cách ai phong cách, tiểu cúc hoa của tớ, không phải những kẻ người trái đất ngu ngốc như mấy người có thể thấy!!! Đợi Mập mạp về phải lấy dưa leo của cậu ta băm thành từng mẩu, để cậu ta đừng có đắc chí nữa 【Tức giận】
『Thế giới』【CFK】:
OMG! Tân thủ thôn có một Cúc hoa ca ~~~~ Không không không, cúc hoa tỷ, cầu vây xem!
『Thế giới』【Ông nội mày mua bánh ngọt】:
Nhân vật mới thật độc đáo, ông đây ở sa mạc nhìn thấy cũng muốn chết sặc luôn, oh, vây xem + 1
『Thế giới』【Đại gia mày ăn bánh ngọt】:
Tên ngốc bên trên tập trung đi, muốn rớt cấp à, còn có, vây xem +2
『Thế giới』【Nghịch thiên】:
Hai người kia có thể đừng có liếc mắt đưa tình nữa không, vây xem +3
『Thế giới』【Mèo tinh nói tiếng người】:
Mọi người phía sau nhớ bảo trì đội hình, lâu rồi chưa gặp nhân vật mới nào BH[5] như vậy, vỗ tay, vây xem +4
『Thế giới』【Là Kim hoa không phải cúc hoa】:
Sao mình lại có nhiều hảo hữu như vậy 【Nghi hoặc】
Dae Chil Dae Chil, cậu chạy đi đâu rồi, nhanh luyện đến cấp 90 rồi đến đây giải cứu tớ, tớ không muốn chết già ở đây đâu.
Dae Chil hoàn thành phó bản trong lúc vô tình mở kênh thế giới, nhìn quần chúng đồng loạt vây xem, cùng với vật thể không rõ bị vây xem, trán đổ mồ hôi, khó được khi kênh thế giới nhiều người rảnh rỗi như vậy.
“Bạch hyung à.” Những lời này Dae Chil hô ba lần trên kênh thế giới mới được, vô cùng bất đắc dĩ, hai tên không có nghĩa khí kia sao lại vứt Jaejoong cho cậu, “Sao hyung lại chạy lên kênh thế giới nói chuyện, nơi đó toàn server đều nhìn thấy mà?”
“Cậu không nói cho tớ biết.”
Kim Jaejoong nhìn màn hình chữ không ngừng chạy, cầm thắt lưng trong tay nhàm chán quất bốn phía, Dae Chil nuốt nước miếng, lời vừa định phun ra liền nuốt lại vào bụng.
Không có cách nào cả, Bạch hyung của bọn họ hiện tại nhìn thật giống nữ vương SM a.
Cậu không muốn đột nhiên bị bạo cúc, tuy rằng Tiểu Bạch lớn lên rất đẹp.
“Lỗi của em, em sám hối rồi, hyung nhận nhiệm vụ chưa?”
“Rồi, bảo đi giết quái thú gì đó, sao đó lấy hạt châu của nó, sau đó, giao cho… Biển đương đại?”
Biển đương đại là cái gì?
“Trời, đó là Biển Lưu Hải, được chưa?”
“Có gì khác nhau đâu, tớ không giết quái, cậu giết đi.”
“Em đang tổ đội rồi, không ở Sa mạc Tội ác, không qua được.”
“Tớ làm sao bây giờ?”
Kim Jaejoong nhe răng, Dae Chil nếu dám không giúp cậu, hừ hừ, răng của cậu không phải để ăn chay đâu.
“Mập mạp cùng Junsu nhận nhiệm vụ liên hoàn, đang ở phương Bắc, không có khả năng giúp hyung được đâu.”
… (>﹏<) Không ~
Trò chơi này của mấy đứa là đồ không có nhân tính.
“Trời muốn diệt ta a a a a a!”
Kim Jaejoong rơi lệ đầy mặt, nhìn giữa một đám người đông đúc, lạnh lùng đứng đó?? Nhẹ nhàng đứng đó??
Được rồi, nhìn giữa một đám người, nữ y sư xinh đẹp đứng đơ ra đấy, xoa xoa tay, hô to:
Không việc gì, ta, Kim Jae Jae sẽ một mình lưu lạc giang hồ.
[1] Miểu / miểu sát: Chỉ trong một chiêu giết chết đối phương
[2] PP: Mông í >.<
[3] GM: Game Master
[4]Dae Chil có phiên âm Hán Việt là Đại Thất
[5] BH: Bưu hãn = Mạnh mẽ, dũng mãnh,…
Khuya khoắt, từ ký túc xá 5 tầng trường đại học T truyền đến một giọng nam tính mười phần đang cố nũng nịu hát bè, hù dọa vô số người vô tội trong lúc đang mơ màng, mắt thấy ngọn đèn của tòa ký túc xá đối diện bật lên liên tiếp, Kim Jaejoong rên lên một tiếng, lấy mấy tờ giấy ý đồ chặn miệng Mập mạp đang cất giọng ca vàng.
Roẹt ~~~~
Có mấy tờ giấy đang bay bay.
Ôm giấy vệ sinh đang bay bay đầy trời, Mập mạp tiếp tục hát, tiết tấu mạnh, lọt vào tai liền chuyển thành sấm rền:
“Có phải cậu đói bụng không nha ~~~~ La la la, cậu nếu đói bụng thì nói với Tiểu Bạch nha, Tiểu Bạch ~~~ Pha sữa đậu nành cho cậu nha, pha a pha ~~~~~”
Tiểu Bạch là Kim Jaejoong, thành viên phòng ký túc xá 419, vì làn da trắng vô cùng, cũng vì thường xuyên có hành vi ngây ngô, cho nên bị gọi là —— Tiểu Bạch.
Cậu vừa vào trường học đã đánh bại hoa khôi giảng đường của cả hai giới tính, một mình độc chiếm danh hiệu.
Người trong phòng kia chỉ mặc quần đùi, cộng thêm cái áo Kitty, tiếp tục vừa múa vừa hát, phối hợp không chê vào đâu được.
Này! Một đám tâm thần!! 【Ghét bỏ】
Kim Jaejoong che mặt, Mập mạp, cậu mới là tiểu bạch, cả nhà cậu đều là tiểu bạch.
“419, còn hát nữa tôi bạo cúc hoa nhà các cậu.” Kim Jaejoong ghé xuống mặt đất, chỉ thấy cả người chấn động, đoán chừng là vị tầng dưới bị đánh thức kia đang cầm cọc treo quần áo mà chọc trần nhà.
Mỗi đêm đều chọc vài cái, không biết có lúc nào đâm xuyên qua luôn không.
“OH, come on baby, tiểu cúc hoa cô đơn của em, chờ dưa chuột lớn lớn của anh.” Mập mạp chạy ra ngoài ban công, đạp đạp một hồi bụi bay mù mịt, cuối cùng tầng dưới đành phải đầu hàng.
“Mập mạp chết bầm, cậu yên tĩnh một chút được không hả, ngày mai tớ phải thi.” Jaejoong đứng lên, ý định quay trở lại giường.
“A ~~ Cúc hoa của ta, đóa cúc hoa mỹ lệ của ta ~~~” Mập mạp tiếp tục hát vang, nhạc điệu mời xem bài “Mặt trời của em”.
Kim Jaejoong không nói được gì, máu phun ra, ngã xuống đất không dậy nổi.
Thật vất vả đợi “Một ngày hỗn loạn” trong ký túc xá trôi qua, Jaejoong run rẩy bò về giường, tắt đèn, chuẩn bị đi gặp gỡ Chu Công.
“Cạch cạch cạch ~~~~”
“F*ck tên không biết xấu hổ nào đánh lén ông.”
“Này, tăng máu đi, nhị nãi.”
“Cậu mới là nhị nãi, cả nhà cậu là nhị nãi, tớ là vú em, nhìn khẩu hình của tớ đây này. Vú! Em!”
“Quản cậu là vú gì, Kim Junsu, cậu mau phục sinh cho tớ đi, ông nội cậu sắp quay lại điểm trọng sinh rồi.”
“Dae Chil, lúc cậu dùng kỹ năng có thể stop một chút được không, kỹ năng của cậu là tổn thương toàn bộ mọi đối tượng đấy, cậu đang miểu[1] quái hay miểu tớ vậy.”
“STOP ~~~”
…
Thật ầm ĩ! Mấy tên yêu nghiệt kia, có để cho người ta ngủ hay không đấy!!
“Tớ hỏi này, game online chơi vui vậy sao?”
Jaejoong xoay người, ôm gối, nhìn ba tên ở giường dưới đang xếp thành một hàng, giết giết náo nhiệt.
Mập mạp trong miệng còn đang hùng hổ chửi thề, Dae Chil thật thà ngồi gõ bàn phím, Junsu một chân đặt trên cái thang lên giường Jaejoong, một chân đặt dưới đất, thỉnh thoảng lại khẽ nghiêng đầu.
Tên này thật là dẻo nha!
Kim Jaejoong oán thầm.
Phòng ký túc của bọn họ gồm bốn người, là tân sinh hệ y của trường đại học T, mà trừ cậu ra, Mập mạp, Junsu, Dae Chil đều là người cuồng game.
Vì vậy, gần đây mới ra mắt trò chơi “Phong Vân Online”, nghe nói hình ảnh đẹp, người chơi đẹp, mấu chốt chính là trang chủ còn tung tin nói chơi một thời gian nhất định sẽ có bất ngờ lớn, khiến cho mấy tên này trực tiếp tiến vào giai đoạn cuối, không quản ngày đêm làm bạn với máy tính, làm cậu cũng vì cái trò chơi này mà ăn không ngon ngủ không yên.
Lúc mấy tên này chơi Kiếm Tam, cậu xem mấy tên này chơi, lúc mấy tên này chơi Mộng Ảo, cậu xem mấy tên này chơi, lúc mấy tên này chơi Phong Vân, cậu vẫn tiếp tục xem mấy tên này chơi.
Khụ khụ, đương nhiên không phải chỉ số thông minh của cậu có vấn đề, chỉ là tay của cậu chỉ dùng để cầm dao giải phẫu, không phải để gõ bàn phím.
“Hyung, thực sự chơi rất vui đó, hyung có muốn chơi không?” Nói chuyện chính là em họ Kim Junsu ở giường đối diện cậu, là một người có gương mặt trẻ con vô cùng manh, một bên gõ bàn phím tham gia bang chiến, một bên dụ dỗ anh trai thuần lương nhà mình, “Bọn em có thể dẫn hyung nha.”
“Đúng vậy, Tiểu Bạch Bạch, cậu tham gia, các anh đây sẽ bảo vệ cậu.” Mập mạp ưỡn ngực đầy mỡ ra vỗ ba ba mấy tiếng, Jaejoong chỉ cảm thấy mỡ bay loạn xạ.
Ép mập mạp lấy mỡ có khi đủ để nuôi sống một xóm nghèo ấy chứ.
“+1.” Còn lại Dae Chil trầm mặc ít nói yên lặng bày tỏ lập trường của mình.
“Tớ không cần.” Kim Jaejoong liếc một cái, “Ai muốn chơi cái trò chém chém giết giết, thiếu dinh dưỡng kia hả, hơn nữa, rõ ràng là tớ lớn nhất mà, được không.
“Dừng ~~” Mập mạp cầm đầu nhóm cuồng game xì mũi coi thường, nhìn Jaejoong tức giận, đành phải mở miệng an ủi, “Bé Tiểu Bạch, mau ngủ đi, anh Mập hát ru cho em nghe.”
“Câm miệng.”
Kết quả, lời thề không chơi game của Kim Jaejoong chỉ kéo dài đến giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc Kim Junsu đang PK luyện cấp nghe Jaejoong nói muốn chơi Phong Vân, tay run lên một cái, bị con quái đối diện với bề ngoài thật sự rất không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của cậu nện một búa trở về điểm trọng sinh.
“Cái gì??? Hyung, hyung nói muốn chơi Phong Vân?” Giọng của Kim Junsu cả tầng đều có thể nghe thấy, thậm chí từ “Vân” còn vọng lại…
Kim Jaejoong che tai, đầu đầy hắc tuyến, nó không phải luôn muốn anh mình chơi game mà, giờ sao lại khiếp sợ thế này.
“Cái gì cái gì cái gì, Tiểu Bạch Bạch của chúng ta muốn chơi Phong Vân?” Thân thể khổng lồ của Mập mạp phá cửa ký túc xá lao tới chỗ Jaejoong, ánh mắt cuồng nhiệt như bọ hung nhìn thấy ven đường có… phân chó.
Cửa ký túc xá lung lay cả buổi, cố bảo trụ khí tiết tuổi già.
“Yaaaa, Thái Sơn áp đỉnh!! Tất sát kỹ.” Kim Junsu làm biểu tình đầu hàng.
Kim Jaejoong quyết đoán ngồi trước mặt Kim Junsu, sau đó trừng mắt mắng: “Hyung không phải tổ tiên nhà em, đừng có lạy, hyung không có họ hàng với Tiểu Bạch Bạch, hyung là Thỏ trắng, nếu không phải bị Diệc Tuyệt sư thái giao bài, hyung còn lâu mới chơi game, lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.”
“Diệc Tuyệt sư thái?”
Sau đó Dae Chil ấp úng lặp lại, chẳng lẽ chính bà cô chủ nhiệm khoa máy tính được tôn xưng đã miểu sát vô số sinh viên của đại học T sao?
“Hyung chọn môn của cô ấy, sau đó, hôm nay đi thi, cô nói sẽ chọn ngẫu nhiên 33 sinh viên viết luận văn hiểu biết của mình về game online.”
“Cho nên, Bạch hyung, hyung là một trong 33 người đó?” Dae Chil lấy laptop, bật máy, chuẩn bị bắt đầu chăm chỉ phấn đấu trong Phong Vân.
“Đúng vậy, hyung mày nằm cũng trúng đạn, má nó, hai trăm người chọn môn này, vậy mà hyung lại trúng đúng số 33.” Jaejoong đau đớn.
“Hyung, vậy hyung muốn chọc chức nghiệp gì?’ Junsu bên kia tay chân nhanh nhẹn đã giúp Jaejoong đã kí xong tài khoản, “Cùng một server với em nha.”
“Server gì?”
“Server của chúng ta là Sắc nước hương trời, hyung cũng vào đấy thì bọn em có thể chăm sóc hyung.” Junsu ấn chuột, chỉ lát sau, một loạt nhân vật hiện ra, nữ có nam có, nhìn không tệ lắm, bên dưới ghi đầy các con số.
MP?
Có liên quan đến PP[2] không?
HP? Cái gì vậy?
Hạnh phúc?
Thang đo axit bazơ là PH, vậy HP là thang đo bazơ axit sao?
Kim Jaejoong không ngại học hỏi kẻ dưới, nhận lấy vô số khinh bỉ.
… Nhưng mà, cậu thật sự không biết đó! 【Oán niệm ngửa mặt nhìn trời】
“HP là giá trị sinh mạng, MP là giá trị pháp thuật.” Mập mạp chép miệng chậc lưỡi, tiếp tục miểu quái, nhiệm vụ phổ cập kiến thức cho Tiểu Bạch vô cùng gian khổ, để Junsu làm là tốt rồi.
“Ra vậy.” Gật đầu, nói sớm có phải tốt hơn không, “Hyung chọn gì cũng được.”
Dù sau cậu chỉ là người qua đường, tùy tiện chơi mấy hôm, làm luận văn xong thì thôi.
Nhưng mà, nếu bây giờ mà bạn nhỏ Kim Jae Jae biết những chuyện xảy ra sau này chắc sẽ không lạc quan được như vậy đâu.
“Hyung, hyung muốn chọn chức nghiệp gì?”
“Tùy tiện.” Jaejoong gảy móng tay, tay cậu thật là đẹp nha, “Không phải đánh quái, không phải PK, chỉ cần mỗi ngày ngồi một chỗ, có chức nghiệp nào như vậy không?”
Này! Hyung coi Phong Vân là viện dưỡng lão à!
Kim Junsu giận mà không dám nói gì.
“Hết ăn rồi lại ngồi, hyung, chỉ có tầng lớp nhà giàu mới như vậy thôi.” Junsu chống cằm nghĩ nửa ngày quay đầu nói, “Hiện tại, Phong Vân ngoài chức nghiệp ẩn phải làm nhiệm vụ mới có được ra thì có Chiến sĩ cận chiến, Thích khách nhanh nhẹn, pháp xư đánh xa, còn có chính là vú em như kiểu Y sư vậy, Y sư không cần phải giết nhiều quái, nhưng bốn chức nghiệp chính này còn phân ra nhiều loại…”
“Tùy tiện.” Chỉ nghe Junsu giới thiệu, Jaejoong đã cảm thấy đau đầu, chơi trò chơi mà còn nhiều việc như vậy, tiện tay cầm quần áo trên giường nói, “Hyung đi tắm, trở về thì phải xong đó.”
“Hyung à, Y sư kia thì phải chọn…” Kim Junsu kêu rên, mắt thấy Jaejoong đã rời khỏi ký túc xá, phun nốt mấy chữ còn lại, “Nhân vật nữ nha.”
“Sao cậu như sắp chết vậy?” Mập mạp ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Junsu như thể cuộc đời này không còn gì để hy vọng, nói, “Tụt cấp rồi à?”
“Béo hyung, cứu mạng.”
“Có gì cứ nói.”
“Giúp hyung tớ lập tài khoản với, tiểu nhân vô năng.”
“Cậu ấy muốn chọn cái gì?” Mập mạp cắn táo hỏi, “Tiểu Bạch Bạch như vậy thì nên chọn thích khách nhanh nhẹn cao, lúc chạy trốn dễ dàng hơn.”
“Hyung nói muốn ăn rồi lại ngồi, không cần đánh quái, không PK, tốt nhất là ngồi một chỗ xem náo nhiệt.”
“Cậu đang nói GM[3] sao?” Mập mạp điên rồi, chơi game mà không đánh quái, không PK vậy chơi cái gì nữa.
Trầm mặc ING.
“Hay là Y sư đi, làm người chơi sinh hoạt mở cửa hàng trong thành.”
Mập mạp quyết định rất nhanh chọn nữ y sư xinh đẹp mặc Nghê thường vũ y.
【Chúc mừng bạn đã chọn chức nghiệp】
【Y sư —— 150 cấp chuyển chức thành Y tiên】
Hệ thống đinh một tiếng, một cô gái tóc dài mặc y phục rực rỡ để lộ chân cùng nửa cánh tay hiện lên, đây có thể coi là nhân vật xinh đẹp nhất trong Phong Vân, vũ khí cũng rất khác biệt, là trâm cài tóc.
【Mời người chơi đặt tên】
“Tên gì?”
“Tiểu Bạch Bạch?”
“Bé thỏ trắng?”
“Hyung sẽ giết cậu đấy.”
“Vậy được rồi.”
Ngón tay thô to của Mập mạp lướt trên bàn phím gõ vài cái, sau đó ấn xác nhận.
“Chúc mừng người chơi tạo nhân vật thành công, Server Sắc nước hương trời, đang truyền tống đến Tân thủ thôn, NPC Tân thủ thôn tọa độ là XX.XXX”
“Mập, Mập mạp.” Junsu cảm thấy giọng cậu đang run rẩy, “Cậu xác định lập tên này sẽ không bị Jaejoong hyung thiến?”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Mập mạp cùng Junsu run rẩy, người đầy mồ hôi.
“Cái kia, Junsu à, tớ đột nhiên nhớ ra, lát nữa chín giờ dạ dày tớ sẽ đau, tớ phải đi mua thuốc.”
Dạ dày cậu đau còn báo trước sao, này này này!
“Tớ cũng vậy, mười giờ tớ sẽ bị tiêu chảy.”
Kim Jaejoong tắm xong vào cửa liền thấy hai người đang lén lén lút lút muốn chạy đi, rõ ràng thân hình không hề nhỏ, còn muốn giả bộ tàng hình, hai tên ngu ngốc!
“Hai đứa làm gì vậy?”
“Thuốc đau, mua dạ dày.”
“Cái gì?”
“Không có gì?” Junsu hai mắt ngập nước, tóc bay lộn xộn, chỉ mong hyung cậu nhìn thấy tài khoản xong sẽ không chém cậu thành tám mảnh, treo ở cửa thị chúng, “Em chỉ là… Cảm động, cảm động khi hyung muốn chơi Phong Vân.”
“Cảm động cái rắm.” Kim Jaejoong chẳng muốn mất thì giờ với hai tên không bình thường, “Đăng kí xong rồi?”
“Bệ hạ, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ái phi làm không tệ, thưởng cho nàng, đêm nay trẫm sẽ thị tẩm.” Kim Jaejoong dương dương đắc ý ngồi vào máy vi tính, sau đó mặt lúc trắng lúc xanh, giống hệt đèn giao thông, nhìn rất đẹp mắt.
Hai người đứng ở cửa thấy tình thế không ổn, từng bước từng bước lui ra ngoài, sau đó bỏ chạy.
Phía xa còn vang lên giọng hát của Mập mạp: Chúng ta thúc ngựa lao thật nhanh, sống thật bình thản, lấy rượu hòa với khúc hát, cùng nhau…
Sau đó đến giọng hòa thanh không hề phù hợp của Junsu: Đàn ông thì phải thế…
Nhận được vô số dép lê, vô số trứng thối.
“Hai người kia trở lại đây cho tôi!!!!” Ma âm của Kim Jaejoong vang lên khắp sân trường, Mập mạp kéo Junsu liều mạng chạy, nói nhảm, lúc này mà để Jaejoong bắt được thì chết là cái chắc.
“Bạch hyung, bớt giận.” Dae Chil dừng chơi, ôm quyền, nhìn Kim Jaejoong mày nhíu chặt, sợ hãi nói, “Xin thứ cho thần trọng thương chưa lành, không thể đuổi theo bọn họ.’
“Má nhà chúng nó!” Jaejoong nổi giận, “Cậu nhìn xem, chọn nhân vật nữ còn chưa nói làm gì, sao phải đặt tên như thế này!!!”
Dae Chil yên lặng ấn mở trang thuộc tính, quét mắt nhìn qua nhiệm vụ tân thủ, sau đó nhìn thấy bảy chữ lòe sáng thật to:
—— Là Kim hoa không phải cúc hoa
Hít thở —— Hít thở —— Hít thở.
“Nếu cậu muốn cười thì cứ cười, không cần phải dùng tiếng hít thở để chống chế, cảm ơn.” Kim Jaejoong lườm, cam chịu cầm chuột nhấn loạn, nhìn nhân vật nữ mặc y phục rực rỡ đứng trong sa mạc đi loạn theo con chuột, tân thủ xung quanh trên đầu có ID kỳ quái lượn tới lượn đi.
Nhưng mà, đều không kỳ lạ như tên của cậu a.
Kim Jaejoong cậu đời trước đến cùng là đã tạo nghiệt gì đây!!
“Dae Chil, giờ tớ phải làm gì đây?”
Nhân vật nữ thì nữ a, dù sao không có ai biết được người bên ngoài máy tính là nam hay nữ, cậu cũng không có hứng thú tìm người yêu qua mạng.
“Đến NPC tân thủ nhận nhiệm vụ tân thủ, đến cấp 30 hyung có thể rời Tân thủ thôn rồi.”
“Nhiệm vụ tân thủ là gì?”
Liệu có phải cái loại cầm đao chém chém giết giết, máu thịt lẫn lộn không a, a a a a ~~~ Cậu không chơi có được hay không?
“Chắc chắn có.” Dae Chil mặt chính trực không hề để ý tới biểu tình ai oán của Jaejoong.
“Dae Chil, cậu có thể giúp tớ không?” Jaejoong mắt to ngập nước nháy nháy, cậu không muốn ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu.
“Tân thủ thôn 90 cấp mới có thể quay lại, em hiện giờ chưa đủ.”
“Cậu cấp bao nhiêu rồi?”
Lần đầu tiên đăng nhập trò chơi nên rất hiếu kỳ, bọn họ cuồng game như vậy, mỗi lần có thời gian là lại chơi game, hẳn cấp rất cao nha.
【Hệ thống】Nhắc nhở: Bốn năm sáu tám ta là bảy[4] thêm bạn làm hảo hữu.
【ID: Bốn năm sáu tám ta là bảy Chức nghiệp: Chiến sĩ Level: 88 Bang phái: Bích Hải Thương Lãng】
『Hảo hữu』【Bốn năm sáu tám ta là bảy】:
Bạch hyung, đây là kênh hảo hữu, nói chuyện ở chỗ này bạn của hyung đều thấy.
『Hảo hữu』【Là Kim hoa không phải cúc hoa】:
Làm thế nào để ra cái này vậy? *Bái phục*
『Hảo hữu』【Bốn năm sáu tám ta là bảy】:
Góc dưới bên phải, đưa chuột vào là được, hiện lên danh sách kênh rồi chọn.
Còn có, hyung, tên của hyung thật sự vô cùng… Phong cách…
Có vẻ rất dễ nha, Jaejoong vui vẻ bắt đầu nghịch các kênh, gửi tin nhắn ở đây giờ thành thạo không kém bằng QQ.
『Thế giới』【Là Kim hoa không phải cúc hoa】:
Hừ, tớ không phong cách ai phong cách, tiểu cúc hoa của tớ, không phải những kẻ người trái đất ngu ngốc như mấy người có thể thấy!!! Đợi Mập mạp về phải lấy dưa leo của cậu ta băm thành từng mẩu, để cậu ta đừng có đắc chí nữa 【Tức giận】
『Thế giới』【CFK】:
OMG! Tân thủ thôn có một Cúc hoa ca ~~~~ Không không không, cúc hoa tỷ, cầu vây xem!
『Thế giới』【Ông nội mày mua bánh ngọt】:
Nhân vật mới thật độc đáo, ông đây ở sa mạc nhìn thấy cũng muốn chết sặc luôn, oh, vây xem + 1
『Thế giới』【Đại gia mày ăn bánh ngọt】:
Tên ngốc bên trên tập trung đi, muốn rớt cấp à, còn có, vây xem +2
『Thế giới』【Nghịch thiên】:
Hai người kia có thể đừng có liếc mắt đưa tình nữa không, vây xem +3
『Thế giới』【Mèo tinh nói tiếng người】:
Mọi người phía sau nhớ bảo trì đội hình, lâu rồi chưa gặp nhân vật mới nào BH[5] như vậy, vỗ tay, vây xem +4
『Thế giới』【Là Kim hoa không phải cúc hoa】:
Sao mình lại có nhiều hảo hữu như vậy 【Nghi hoặc】
Dae Chil Dae Chil, cậu chạy đi đâu rồi, nhanh luyện đến cấp 90 rồi đến đây giải cứu tớ, tớ không muốn chết già ở đây đâu.
Dae Chil hoàn thành phó bản trong lúc vô tình mở kênh thế giới, nhìn quần chúng đồng loạt vây xem, cùng với vật thể không rõ bị vây xem, trán đổ mồ hôi, khó được khi kênh thế giới nhiều người rảnh rỗi như vậy.
“Bạch hyung à.” Những lời này Dae Chil hô ba lần trên kênh thế giới mới được, vô cùng bất đắc dĩ, hai tên không có nghĩa khí kia sao lại vứt Jaejoong cho cậu, “Sao hyung lại chạy lên kênh thế giới nói chuyện, nơi đó toàn server đều nhìn thấy mà?”
“Cậu không nói cho tớ biết.”
Kim Jaejoong nhìn màn hình chữ không ngừng chạy, cầm thắt lưng trong tay nhàm chán quất bốn phía, Dae Chil nuốt nước miếng, lời vừa định phun ra liền nuốt lại vào bụng.
Không có cách nào cả, Bạch hyung của bọn họ hiện tại nhìn thật giống nữ vương SM a.
Cậu không muốn đột nhiên bị bạo cúc, tuy rằng Tiểu Bạch lớn lên rất đẹp.
“Lỗi của em, em sám hối rồi, hyung nhận nhiệm vụ chưa?”
“Rồi, bảo đi giết quái thú gì đó, sao đó lấy hạt châu của nó, sau đó, giao cho… Biển đương đại?”
Biển đương đại là cái gì?
“Trời, đó là Biển Lưu Hải, được chưa?”
“Có gì khác nhau đâu, tớ không giết quái, cậu giết đi.”
“Em đang tổ đội rồi, không ở Sa mạc Tội ác, không qua được.”
“Tớ làm sao bây giờ?”
Kim Jaejoong nhe răng, Dae Chil nếu dám không giúp cậu, hừ hừ, răng của cậu không phải để ăn chay đâu.
“Mập mạp cùng Junsu nhận nhiệm vụ liên hoàn, đang ở phương Bắc, không có khả năng giúp hyung được đâu.”
… (>﹏<) Không ~
Trò chơi này của mấy đứa là đồ không có nhân tính.
“Trời muốn diệt ta a a a a a!”
Kim Jaejoong rơi lệ đầy mặt, nhìn giữa một đám người đông đúc, lạnh lùng đứng đó?? Nhẹ nhàng đứng đó??
Được rồi, nhìn giữa một đám người, nữ y sư xinh đẹp đứng đơ ra đấy, xoa xoa tay, hô to:
Không việc gì, ta, Kim Jae Jae sẽ một mình lưu lạc giang hồ.
[1] Miểu / miểu sát: Chỉ trong một chiêu giết chết đối phương
[2] PP: Mông í >.<
[3] GM: Game Master
[4]Dae Chil có phiên âm Hán Việt là Đại Thất
[5] BH: Bưu hãn = Mạnh mẽ, dũng mãnh,…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook