Game Này Lại Bị BUG Rồi!!!
-
Chương 13
Nhóm năm người ban đầu giờ chỉ còn lại hai người là ông chú trung niên và một cậu thanh niên khác, họ có vẻ đã cạn kiệt thể lực rồi. Hai người dựa vào nhau thở d0c, xung quanh là hàng trăm người giấy xếp thành hình tròn với hàng ngàn chiếc răng nhọn hoắc, miệng mở rộng đến một góc độ quỷ dị, móng vuốt sắc bén phát ra tia sáng lạnh lẽo ghê người.Ngay lúc hai người này nghĩ bản thân sắp không xong rồi thì toàn bộ người giấy đang di chuyển bỗng nhiên dừng lại, đồng loạt tách thành hai hàng rồi lùi dần về sau thật trật tự. Một người đàn ông mặc huyết y hỉ phục xuất hiện, tân nương ngồi trên ghế cũng đứng dậy, hai người cùng bước tới đứng song song với nhau.
"Phu phu kết bái"
"Vĩnh kết đồng tâm."
"Cùng sinh cùng tử."
"Phúc họa sẻ chia."
"Bạc đầu giai lão."
"Đời đời kiếp kiếp."
"Tận cùng thiên địa."
"Sinh không cùng ngày."
"Tử chôn cùng huyệt."
"Phu phu giao bái." Giọng thét chói tai âm trầm lại quỷ dị vang lên, từng câu từng chữ nặng nề tựa ngàn cân, ánh trăng máu trên bầu trời lại cang đỏ tươi rực rỡ như chúc phúc cho đôi phu phu được thiên địa tác hợp này.
Bạch Miên và nam nhân kia cùng nhau cúi đầu giao bái giống như hình thức kết hôn của cổ đại, khi ngẩng đầu lên cậu bỗng rơi vào một cái ôm thật chặt, giọng nói trầm thấp quyến rũ ôn nhu như chứa toàn bộ nhu tình say đắm của thế gian.
"Một đời một kiếp một đôi phu phu."
"Cùng người như hai mà một."
"Tâm linh tương thông cùng người."
"Kiếp người nhàm chán vô vị."
"Có người ở bên kiếp này."
"Tâm viên ý mãn suốt kiếp."
"Nguyện người luôn bình an hạnh phúc."
"Bảo hộ người an bình suốt đời."
"Cùng người ngắm nhìn thế gian."
"Nơi vốn nhạt nhẽo có người bỗng dưng thật rực rỡ tựa sao trời."
"Cùng nhau ngắm nhìn phồn hoa lụi tàn và thất tình lục dục."
"Cùng trời cuối đất ba ngàn mùa thu."
"Nguyện cùng người bạc đầu giai lão cùng trời cuối đất."
Lời nói dịu dàng tràn ngập say mê và chiếm hữu sâu đậm, giọng nói du dương như đàn cello làm Bạch Miên càng thêm rung động, trái tim cậu không chịu khống chế đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, Bạch Miên bỗng cảm thấy mặt mình hơi nóng, lỗ tai cậu đỏ ửng lên như muốn bóc khói. Đúng lúc này khăn voan đỏ trước mặt bỗng bị nhấc lên, cậu còn đang sững sờ thì bỗng một xúc cảm mềm mại lành lạnh dán lên môi mình, giật mình hồi thần thì phát hiện đó là nam nhân kia. Hắn đang hôn cậu, môi hắn hôn nhè nhẹ lên môi Bạch Miên và bắt đầu gặm cắn nhè nhẹ rồi từ từ chuyển sang gặm cắn mạnh bạo, đầu lưỡi hắn vươn ra cạy mở hàm răng của Bạch Miên, đầu lưỡi hắn tiến quân thần tốc mà liếʍ ɭáρ qua từng ngóc ngách trong khoang miệng cậu làm Bạch Miên vô thức rêи ɾỉ, đầu lưỡi đinh hương tức giận bắt đầu công kích lại nhưng bị quấn lấy chơi đùa cùng hắn. Hôn một lúc thấy cậu sắp thở không nổi thì nam nhân mới luyến tiếc buôn ra kéo theo một sợi chỉ bạc ám muội, nhìn khuôn mặt ửng hồng, vành mắt đỏ ửng, đôi mắt ánh lên hơi nước long lanh nhìn rất đáng thương, hai má hồng hào, đôi môi bị gặm cắn tàn nhẫn mà trở nên sưng đỏ mọng nước như trái cherry của Bạch Miên mà hắn rạo rực không thôi, chỉ muốn quăng cậu lên giường rồi nhào tới ăn sạch sẽ không chừa một chút một chút thịt nào kể cả xương cốt.
"Phu phu kết bái"
"Vĩnh kết đồng tâm."
"Cùng sinh cùng tử."
"Phúc họa sẻ chia."
"Bạc đầu giai lão."
"Đời đời kiếp kiếp."
"Tận cùng thiên địa."
"Sinh không cùng ngày."
"Tử chôn cùng huyệt."
"Phu phu giao bái." Giọng thét chói tai âm trầm lại quỷ dị vang lên, từng câu từng chữ nặng nề tựa ngàn cân, ánh trăng máu trên bầu trời lại cang đỏ tươi rực rỡ như chúc phúc cho đôi phu phu được thiên địa tác hợp này.
Bạch Miên và nam nhân kia cùng nhau cúi đầu giao bái giống như hình thức kết hôn của cổ đại, khi ngẩng đầu lên cậu bỗng rơi vào một cái ôm thật chặt, giọng nói trầm thấp quyến rũ ôn nhu như chứa toàn bộ nhu tình say đắm của thế gian.
"Một đời một kiếp một đôi phu phu."
"Cùng người như hai mà một."
"Tâm linh tương thông cùng người."
"Kiếp người nhàm chán vô vị."
"Có người ở bên kiếp này."
"Tâm viên ý mãn suốt kiếp."
"Nguyện người luôn bình an hạnh phúc."
"Bảo hộ người an bình suốt đời."
"Cùng người ngắm nhìn thế gian."
"Nơi vốn nhạt nhẽo có người bỗng dưng thật rực rỡ tựa sao trời."
"Cùng nhau ngắm nhìn phồn hoa lụi tàn và thất tình lục dục."
"Cùng trời cuối đất ba ngàn mùa thu."
"Nguyện cùng người bạc đầu giai lão cùng trời cuối đất."
Lời nói dịu dàng tràn ngập say mê và chiếm hữu sâu đậm, giọng nói du dương như đàn cello làm Bạch Miên càng thêm rung động, trái tim cậu không chịu khống chế đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, Bạch Miên bỗng cảm thấy mặt mình hơi nóng, lỗ tai cậu đỏ ửng lên như muốn bóc khói. Đúng lúc này khăn voan đỏ trước mặt bỗng bị nhấc lên, cậu còn đang sững sờ thì bỗng một xúc cảm mềm mại lành lạnh dán lên môi mình, giật mình hồi thần thì phát hiện đó là nam nhân kia. Hắn đang hôn cậu, môi hắn hôn nhè nhẹ lên môi Bạch Miên và bắt đầu gặm cắn nhè nhẹ rồi từ từ chuyển sang gặm cắn mạnh bạo, đầu lưỡi hắn vươn ra cạy mở hàm răng của Bạch Miên, đầu lưỡi hắn tiến quân thần tốc mà liếʍ ɭáρ qua từng ngóc ngách trong khoang miệng cậu làm Bạch Miên vô thức rêи ɾỉ, đầu lưỡi đinh hương tức giận bắt đầu công kích lại nhưng bị quấn lấy chơi đùa cùng hắn. Hôn một lúc thấy cậu sắp thở không nổi thì nam nhân mới luyến tiếc buôn ra kéo theo một sợi chỉ bạc ám muội, nhìn khuôn mặt ửng hồng, vành mắt đỏ ửng, đôi mắt ánh lên hơi nước long lanh nhìn rất đáng thương, hai má hồng hào, đôi môi bị gặm cắn tàn nhẫn mà trở nên sưng đỏ mọng nước như trái cherry của Bạch Miên mà hắn rạo rực không thôi, chỉ muốn quăng cậu lên giường rồi nhào tới ăn sạch sẽ không chừa một chút một chút thịt nào kể cả xương cốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook