Gái Ngành
-
Chương 34
Sau khi thức dậy đầu Hạnh đau nhức dữ dội, nhớ lại đêm hôm qua cô đã trải qua một đêm vô cùng kinh hoàng khủng khiếp,mà đến bây giờ cô vẫn chưa tin những gì cô nhìn thấy là sự thật.
Hạnh chạy ra khỏi khách sạn mà không biết phải đi về đâu, hai cú sốc đến cùng một lúc trong một đêm khiến cô không đủ sức chịu đựng được, cô đau, cô mệt, cô muốn quên tất cả, quên đi cảm giác đau nhức như ai cầm dao đục khoét tim cô.
Ý định ban đầu của cô là muốn tự sát để không còn phải đối mặt với Mạnh,không muốn đối diện với sự thật tàn khốc này.Thực sự cô không biết phải làm như thế nào, cô hận Mạnh tại sao hắn lại tàn nhẫn với cô như vậy, hắn ta đã lừa dối cô suốt hơn 2nam qua, Mạnh tại sao lại khốn nạn như vậy, hắn có tư cách gì để xúc phạm cô chứ, tại sao cô phải chịu đựng hắn, chịu đựng những lần hắn dày vò cô vì ghen tuông vô cớ.
Hạnh không thiết sống nữa, nếu bây giờ cô buông xuôi tất cả thì sẽ như thế nào?Chợt Hạnh nghĩ tới mẹ cô, nếu cô chết đi mẹ cô sẽ ra sao đây, bà vừa mới khỏi bệnh, cô không muốn bà phải chịu đựng thêm cú sốc vì mất cô lần nữa.Hạnh ngửa mặt lên trời khóc than cho số phận cô quá cay nghiệt,chết không được mà sống cũng không xong, Hạnh mệt mỏi ôm cơ thể run rẩy của cô lại.
Hạnh không biết đây là nơi nào, cô mặc dù đã ở đây hơn hai năm nhưng ngoại trừ chỗ làm và nơi ở ra thì Hạnh như kẻ mù đường.
Nhìn sang bên kia đường Hạnh thấy một club thuộc kiểu quán bar dạng vừa, Hạnh muốn say để quên đi tất cả. Cô đứng dậy gạt đi nước mắt, vì khóc nhiều mà khuôn mặt cô trở nên đỏ âu cùng đôi mắt sưng húp.Hạnh đi vào bar, những nơi như này cô từng rất quen thuộc nhưng mà vì Mạnh hai năm nay cô chưa từng lui tới.
Gọi cho mình một chai rượu cực mạnh trước sự ngỡ ngàng của một tay patender. Hạnh cầm cả chai lên nốc như điên, cô ho sặc sụa,Hạnh cứ uống cho đến khi cô gục xuống bàn.
Trong cơn say Hạnh nhìn hai gã đàn ông đến bàn cô ngồi xuống với ý đồ bất chính với cô. Hạnh mơ hồ thấy Tài đã lo lắng ôm cô vào lòng giải vây cho cô.Hạnh xỉn không còn biết gì,không biết có phải Tài đã đưa cô về đây không nữa?
Hạnh lắc lắc cái đầu đang còn lâng lâng quay cuồng của cô,nhìn lại bên mép giường,bàn tay Mạnh đang nắm lấy tay cô,Mạnh đang ngồi đó ngủ ngon lành, gương mặt hắn ta đầy râu lởm chổm, mới một đêm thôi mà trông Mạnh tàn tạ đến thương.Nhìn Mạnh đang nằm đó Hạnh không tự chủ lại rơi nước mắt,Hạnh thấy ghê tởm sự đụng chạm của Mạnh, cô giật tay mình ra khỏi tay Mạnh.
Thấy động đậy Mạnh mở mắt ra nhìn Hạnh đầy lo lắng,Hạnh quay mặt đi không muốn nhìn Mạnh thêm lần nào nữa cô hét lên mặc cho cổ họng cô đầy đau rát,giọng cô khàn khàn càng làm cho câu nói thêm thê lương:
- Cút đi...
- Hạnh, bình tĩnh, nghe anh giải thích.
- Giải thích sao? giải thích cái gì đây, chính mắt tôi thấy, tôi không mù, tại sao vậy Mạnh, tại sao anh lại đốn mạt như vậy, tôi đã làm gì sai để anh phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Nếu như Thiên Tình đã tỉnh,tôi sẽ trả lại vị trí là một kẻ tình nhân ti tiện này để nó và anh sống hạnh phúc bên nhau, nhưng tại sao, tại sao anh lại chính là kẻ cầm thú khốn nạn mất tính người kia chứ?
- Hạnh đừng xúc động, em từ từ nghe anh giải thích được không.
- Im đi, tôi không muốn thấy bộ mặt giả dối của anh, những lúc bắt gặp tôi đi cùng người đàn ông khác, anh có chịu nghe tôi giải thích không hả, tại sao tôi phải luôn chịu đựng anh,anh là thằng tồi.Anh có biết không khi đó tôi chỉ là một cô gái mới 17 tuổi, tuy nghèo nhưng tôi vẫn luôn cố gắng sống vì mẹ tôi. Tôi không có người thân nào trên đời,chỉ mong bình yên sống cùng người mẹ không bình thường của tôi. Vậy mà chính anh, chính anh là kẻ đã đẩy tôi vào bước đường cùng ngày hôm nay. MẠNH -TÔI -HẬN -ANH. suốt đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ cầm thú như anh.
Hạnh nói xong cô trùm kín chăn lại, trong chăn cô khóc nức nở không thành tiếng.Mạnh biết hắn sai nên dù có mười cái miệng hắn cũng không thanh minh được lúc này. Mạnh đau lòng tiến lên ôm lấy cả người Hạnh,hắn ta dịu dàng nói với cô:
- Em hận anh cũng được nhưng đừng rời xa anh được không, anh rất Yêu em.
Nghe Mạnh nói Hạnh càng đau lòng hơn,cô khinh bỉ hắn,yêu cô sao nếu là trước ngày hôm qua có lẽ cô sẽ vui sướng mà vùi vào lòng hắn nhưng bây giờ lời nào của hắn cô cũng thấy giả tạo ghê tởm.
- Cút đi, đừng để tôi nói thêm lần nào nữa, tôi muốn yên tĩnh, tôi không bao giờ tha thứ cho anh được,tôi sẽ rời khỏi đây rời khỏi người đàn ông đê tiện như anh.
Khi nghe Hạnh muốn rời đi, Mạnh đã hoảng sợ đến chừng nào, hắn vội ôm cô thật chặt, giọng nói cũng lớn hơn:
- Anh không cho phép, em từ bỏ ý định đó đi.
- Anh không có quyền, tôi kinh tởm anh, cút đi, tránh xa tôi ra.
Hạnh tránh khỏi cái ôm của Mạnh như tránh khỏi thứ gì gớm ghiếc lắm,Hạnh tức giận cô ngồi bật dậy, nhìn Mạnh bằng ánh mắt đầy thù hận. Mạnh chưa bao giờ thấy Hạnh như vậy, lúc này hắn thực sự sợ hãi, không nghĩ được nhiều hắn chỉ còn cách uy hiếp cô:
- Nếu em dám rời xa anh, anh sẽ không để cho mẹ em được yên, dù hận anh nhưng anh sẽ không bao giờ để em đi.
Nghe Mạnh lấy mẹ cô ra để uy hiếp trong phút chốc Hạnh sững người,cô không dám tin nhìn Mạnh, cô điên tiết đập mạnh vào người Mạnh,vừa đánh cô vừa hét lên:
- Anh là thằng khốn nạn,anh không phải là người mà.Hãy để mẹ tôi được yên.
Mạnh biết hắn khốn nạn nhưng hắn chỉ còn duy nhất cách này để giữ lại cô, mẹ cô chính là điểm yếu chí mạng của cô lúc này.
Mạnh đau đớn nhìn Hạnh đầy yêu thương,hắn chỉ biết ngồi im để Hạnh trút giận, đánh đấm Mạnh xong Hạnh mệt quá cô ngồi cuộn người úp mặt vào đầu gối, giọng cô vì lạc đi vì la hét nãy giờ,cô thì thào nói:
- Đi đi, nếu thật sự lo cho tôi thì ngay lập tức anh hãy cút đi.
Biết cô lúc này đang kích động,Mạnh chỉ đành tạm thời đi ra, trước lúc đi hắn không quên nhắc nhở cô:
- Nhớ những lời anh nói,đừng nghĩ sẽ trốn được anh, anh đi đây em nghỉ ngơi đi.
Hạnh điên lên cầm gối ném mạnh vào lưng Mạnh:
- Cút, đồ bỉ ổi hạ lưu.Anh nhớ đó tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận.
Đóng cửa lại Mạnh thấy thím Năm đang lo lắng đi lại trước cửa phòng, thấy Mạnh đi ra thím Năm giật mình lùi lại,Mạnh nhìn thím Năm một hồi rồi nói với thím ấy:
- Cô ấy đang mệt thím xuống nhà nấu gì để cô ấy ăn, thím lo cho Hạnh dùm tôi, Hạnh lúc này đang kích động mạnh,cô ấy cần được yên tĩnh,thím để ý cô ấy giúp tôi nha.Có gì thím gọi điện báo cho tôi.
- Dạ cậu.
Nói rồi Mạnh rời đi,trông Mạnh lúc này vô cùng tiều tụy,cô đơn đến đáng thương. Sau khi Mạnh đi,thím Năm vội chạy vào phòng Hạnh,nghe tiếng bước chân, Hạnh cứ nghĩ là Mạnh quay lại,cô không nhìn lên người tới mà chỉ mệt mỏi nói:
- Anh cút đi, để tôi được yên.
- Là thím đây Hạnh ơi.
Nghe tiếng thím Năm Hạnh ngước khuôn mặt đầy nước mắt cùng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn thím ấy,cô đau đớn gọi:
- Thím Năm.
Hạnh ôm chầm lấy thím ấy khóc như một đứa trẻ, bao nhiêu uất ức, tổn thương kìm nén như được giải toả, cô nói trong nước mắt nói:
- Con khổ quá thím ơi!
- Bình tĩnh lại đi con, nghe thím chuyện gì cũng có cách giải quyết.Thím thấy cậu Mạnh là người tốt, cậu ấy rất lo lắng cho con khi không tìm được con.
- Thím đừng nhắc đến tên khốn nạn đó trước mặt con.
- Chuyện gì con kể thím nghe được không con,kể ra hết cho nhẹ lòng con à.
Rồi Hạnh kể toàn bộ câu chuyện cho thím Năm nghe, nghe xong thím Năm giật mình hoảng hốt như không tin:
- Sao, sao cậu ấy lại làm ra chuyện động trời như vậy chứ, thím thật không ngờ, nhưng thôi con đừng lo nghĩ nhiều nữa mọi chuyện rồi sẽ qua thôi con, có lẽ cậu ấy có nổi khổ riêng.
Hạnh không muốn nghe thím ấy biện minh cho Mạnh, cô nằm xuống giường chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu.Thấy cô như vậy, thím Năm nhìn cô đau lòng nói:
- Thôi con ngủ đi cho khỏe, thím nấu gì cho con lát con dậy ăn nha.
- Dạ, con cám ơn thím,thôi thím xuống nhà đi con muốn nghỉ ngơi.
- Được rồi,con ngủ đi.
Nói xong thím Năm nhẹ đóng cửa phòng lại, Hạnh cũng vì quá suy sụp kiệt sức mà rất nhanh cô chìm vào giấc ngủ sâu đầy mộng mị.
Sau hôm đó, Mạnh thường xuyên lui tới thăm Hạnh nhưng chỉ nhận được thái độ thờ ơ lạnh nhạt của cô.Dần dần hắn cũng quen vì điều này, hắn biết bây giờ mặt càng dày thì mới càng ở bên cô được. Hạnh xem Mạnh như không khí không hề thấy sự tồn tại của Mạnh, cô cố gắng để Mạnh biến ra khỏi cuộc sống hiện tại của cô.
- ---
Hạnh biết nếu tiếp tục ở đây hôm nào cũng đối diện với Mạnh cô sẽ điên lên mất.Thím Năm xin về quê lo cho con gái sinh nên Hạnh bây giờ chỉ có một mình, cô thấy ngột ngạt vô cùng.Hôm nay Mạnh không đến cô cũng chẳng bận tâm.Hạnh muốn ra ngoài cho khoay khỏa. Ra khỏi cổng Hạnh ngạc nhiên khi nhìn thấy Tài đứng đó từ bao giờ.
Tài đi tới theo thói quen anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng:
- Không biết anh có vinh dự được chở người đẹp đi dạo một vòng không?
Hạnh bật cười trước cách pha trò của Tài,Hạnh nghĩ không biết cô may mắn như thế nào khi gặp được Tài người đàn ông luôn xuất hiện mỗi khi cô gặp nguy hiểm,cô buồn.Hạnh nợ Tài rất nhiều, nhất là nợ tình, cô biết Tài yêu cô tha thiết nhưng cô đành phụ tấm chân tình của anh, trong tim cô chỉ có duy nhất bóng hình của một người đàn ông là Mạnh, người mà cô vừa yêu lại vừa hận.
Nghĩ đến Mạnh,Hạnh nhíu chặt đôi mày thanh tú lại, thấy Hạnh nhăn mày Tài đưa tay dùng động tác kéo nhẹ đôi lông mày cô ra,yêu chiều nói với cô:
- Đừng nhăn mày như vậy sẽ nhanh già xấu đó. Đi cùng nhau đi trốn với anh nào.Hôm nay anh sẽ bắt cóc em cả ngày.
Hạnh bật cười đầy vui vẻ trước câu nói cợt đùa của Tài,đây là nụ cười chân thật của cô sau sự việc cô trải qua ngày hôm đó. Hai người vui vẻ đi lên xe, trên xe Hạnh thắc mắc hỏi Tài vì sao anh lại về Việt Nam cô đượcTài kể lại toàn bộ sự việc thì ra Cẩm Tú lừa anh nói cái thai là của anh,mặc dù có phát sinh quan hệ với Tú nhưng cái thai là do Tú trong một lần buồn chán mất hi vọng về Tài cô ta say xỉn và đã ngủ với gã đàn ông nào đó mà cô ta không nhớ mặt.
Tài chở Hạnh đi ăn uống, dạo một vòng quanh Sài Gòn,hai người ngắm cảnh thành phố về đêm,hôm nay Hạnh thực sự rất vui vẻ thoải mái.Tài nói với cô nếu thật sự mệt mỏi anh sẽ đưa cô rời khỏi đây.Bây giờ anh về đây là vì cô anh sẵn sàng làm tất cả để cô được hạnh phúc.
Hạnh nhìn Tài đầy cảm động nhưng cô từ chối tình cảm này của anh Hạnh nói cô không xứng đáng.Mặc dù bị từ chối nhưng Tài nói anh vẫn sẽ dõi theo bước chân cô.
Hạnh về tới biệt thự hơn 11h đêm. Khi vào trong cô đã thấy Mạnh ngồi đó từ bao giờ, Mạnh nhìn Hạnh với ánh mắt hằn học nhưng hắn không dám làm càng, chỉ sợ Hạnh lại thêm giận hắn ta,Hạnh xem Mạnh như không khí,phớt lờ sự hiện diện của hắn,cô đi thẳng lên lầu, hành động của cô làm Mạnh điên tiết đứng bật dậy nắm lấy tay Hạnh:
- Em đứng lại đó, em đi đâu bây giờ mới về?
- Liên quan gì tới anh chứ.
- Em đừng quá đáng.
- Tôi quá đáng sao? quá đáng như cái cách anh đối xử với tôi sao?
- Em... Em...
- Tôi mệt muốn nghỉ ngơi, anh về đi..
Nói rồi Hạnh đi lên lầu bỏ mặc Mạnh thất thần cô đơn đứng đó, đúng lúc này thì điện thoại cô vang lên, nhìn số là Tài gọi tới Hạnh do dự không biết có nên nghe điện thoại không,tiếng chuông kết thúc thì điện thoại Hạnh lại vang lên tin nhắn:
"Anh về tới nhà rồi,em hãy nhớ tới lời đề nghị của anh, anh lúc nào cũng chờ em,anh chỉ mong em được hạnh phúc với con đường em chọn,em ngủ ngon nha và mơ nhiều giấc mơ thật đẹp. "
Thấy điện thoại đổ chuông mà Hạnh không nghe,lại nghe có tiếng tin nhắn, Mạnh đi tới giật nhanh điện trên tay Hạnh, đập vào mắt hắn là dòng tin nhắn đầy tình cảm của Tài,Mạnh sợ cô sẽ bỏ trốn cùng Tài hắn chẳng nghĩ được nhiều,lúc này hắn chỉ lo sợ cùng với giận dữ lôi cô lên lầu, điên tiết dày vò cô mặc cho cô ra sức chống cự.Hắn bá đạo thô bạo trên người cô,hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất Hạnh chỉ được phép là của một mình hắn ta.
Sau lần đó Mạnh luôn đến hành hạ trên thể xác lẫn tinh thần Hạnh,mỗi lần làm tình cùng cô hắn ta đều luôn miệng gọi cô là loại gái điếm rẻ tiền. Hạnh càng ngày càng trở nên trầm lặng hơn,mặc cho Mạnh điên cuồng trên cơ thể cô,cô không còn sức để phản kháng lại Mạnh.Yêu và Hận,cô quá mệt mỏi thất vọng về người đàn ông này.
- ----
Trở về với hiện thực.
Hạnh có thai cô không biết làm sao cho đúng,mệt mỏi Hạnh lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã thấy gương mặt lo lắng của Mạnh đang nằm bên cạnh ôm chặt cô,hắn hối hận vì trong thời gian qua đã nghi ngờ ghen tuông mà đối xử tệ bạc với cô,Mạnh càng ôm chặt Hạnh hơn,hắn ta khóc, lần đầu tiên trong đời Mạnh rơi nước mắt vì một người con gái:
- Anh xin lỗi, tha thứ cho anh được không em,năm xưa anh... anh không phải cố tình hại em,chỉ là anh bị người ta bỏ thuốc nếu không giải toả được anh sẽ vì đau đớn mà chết. Anh không bao biện cho hành động của mình, anh đã nghĩ thông suốt, anh vì yêu,vì ghen,vì sợ mất em mà để em chịu khổ không ít anh đúng là thằng tồi mà.
Nói rồi Mạnh cúi xuống hôn lên bụng Hạnh một cách đầy nâng niu:
- Vì con em tha thứ cho anh nha Hạnh, em đừng để con chịu khổ khi sinh ra không có được tình yêu của cha mẹ em nha. Còn chuyện của Thiên Tình, anh thật sự chưa có gì với cô ấy, khi chạm vào cô ấy anh đã bừng tỉnh khi nghĩ đến em, lúc anh đang muốn thoát ra thì bị em vào bắt gặp. Xin em tin anh, cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, đừng xa anh, đừng để con của chúng ta sinh ra đã không có cha.
Hạnh vẫn im lặng không nói gì, một hồi lâu cô mới lên tiếng hỏi Mạnh:
- Sao anh biết tôi có thai?
- Là Kiều nói cho anh biết, thật ra khi anh bỏ đi anh đã rất hối hận,rất lo cho em,sau đêm đó anh đã suy nghĩ về hành động của anh, anh càng giữ chặt em bằng cách này sẽ khiến em càng hận anh hơn,anh đã gọi điện thoại về cho em nhưng Kiều nghe máy,Kiều nói em bị động thai phải nhập viện.
Khỏi phải khi nghe em có thai anh đã vui mừng như thế nào,biết em nhập viện anh đã rất lo lắng muốn vào với mẹ con em nhưng anh không biết phải làm sao để đối diện với em. Sợ em không tha thứ cho anh. Hôm nay biết em xuất hiện anh đã vội vàng về đây,anh sợ em một mình. Những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều mặc kệ bây giờ em đối xử với anh ra sao, anh vẫn một lòng bên cạnh,yêu em, tin em và sẽ nguyện đi cùng em đến cuối đời.
Nước mắt Hạnh lại rơi, cô tự thấy bản thân cô thật kém cỏi chỉ vừa nghe những lời dỗ ngọt của Mạnh mà cô đã không kìm được lòng mình, nghĩ về thời gian qua cô bị Mạnh mặc sức chà đạp,sỉ nhục lòng cô lạnh đi không ít,nhưng còn con cô thì sao chứ, đứa nhỏ không có tội,người có lỗi chính là cô, chính cô không buông bỏ được.
Hạnh thầm oán trách mình nhu nhược,cô vô thức xoa tay nhẹ vào bụng, thì thầm với đứa trẻ còn chưa thành hình:" Vì con mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả, nhưng để tha thứ cho ba con mẹ không làm được ".
Mạnh biết cô không dễ dàng tha thứ cho hắn, hắn nhẹ nhàng nắm tay cô,mặc cho cô dãy dụa,Mạnh ôm cô đi thẳng xuống lầu,hắn ta nói:
- Anh có bất ngờ muốn dành tặng em.
Hạnh há miệng kinh ngạc khi nhìn thấy tất cả mọi người đều có mặt đông đủ tại đây,Mẹ cô, thím Năm, Kiều, Thiên Tình và cả Tài,năm người bọn họ đang sốt sẵn mở một buổi tiệc nhỏ dưới này.
Mọi người đều ở đây là do Mạnh đã đi cầu xin năn nỉ tất cả từng người một để họ nói giúp dùm cho hắn trước mặt Hạnh.Thấy Mạnh thành tâm ăn năn hối lỗi mọi người đến đây phần vì để chúc mừng cô và cũng mong cô bỏ qua tất cả tha thứ cho Mạnh.
Mạnh ôm Hạnh xuống tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, trên mặt họ đều là những nụ cười đầy quan tâm yêu thương chân thật dành cho cô.
Mẹ Hạnh đi tới bà cầm lấy tay cô,bà ôm cô vào lòng,lâu rồi bà không gặp Hạnh, không ngờ cô lại sống trong dày vò đau đớn như vậy, nhìn lên gương mặt đầy hối hận của Mạnh, bà dặn lòng xuống không còn muốn trách hắn nữa, bà hi vọng con gái bà được hạnh phúc,đừng khổ sở bất hạnh như đời bà.
Tất cả mọi người đều thật tâm muốn Hạnh được sống vui vẻ và mong cô tha thứ cho Mạnh để con cô có một gia đình trọn vẹn, để Mạnh bù đắp những lỗi lầm tổn thương hắn đã gây ra với cô. Mạnh sau lần này hắn đã nhận ra tầm quan trọng của Hạnh đối với hắn,hắn ta thừa nhận ra sai lầm của mình, nhờ sự ủng hộ giúp đỡ nhiệt tình của tất cả mọi người mà Mạnh mới có cơ hội để được Hạnh tha thứ.
Hạnh mỉm cười nhìn tất cả mọi người,cô đi tới ngại ngùng nắm lấy tay Thiên Tình,đôi mắt cô đỏ hoe nhìn đứa em gái mà cô chưa từng thừa nhận,giọng cô nghẹn ngào:
- Chị xin lỗi,vì tất cả,... ba... ông ấy.
- Không sao, chị không có lỗi, em tin ba ở trên trời linh thiên sẽ phù hộ cho chị em mình.Anh Mạnh là người tốt,anh ấy yêu chị thật lòng, chị hãy bỏ qua tất cả lỗi lầm, cho anh ấy một cơ hội sửa sai nha chị.
Nói rồi Thiên Tình ôm cô thật chặt, lần đầu tiên trong đời Hạnh mới biết,mới cảm nhận được thế nào gọi là tình thân máu mủ ruột rà.Ba mẹ con cô ôm chặt lấy nhau trong niềm vui đoàn tụ.
Tài cũng thầm chúc phúc cho cô, anh đi tới bàn tiệc, nói lớn với với mọi người:
- Thôi được rồi hôm này là Ngày vui chúng ta cùng nhau khai tiệc thôi.
Hạnh nhìn Tài xong cô bất giác quay sang nhìn Mạnh, gương mặt đẹp như tượng tạc của Mạnh,vì tiếng reo hò của mọi người cùng với tiếng pháo hoa mà cô không nghe rõ được tiếng của Mạnh nói, chỉ thấy hắn mấp máy môi mỉm cười ngọt ngào đầy chân thành nhìn cô:
"Tha lỗi cho anh..... Anh yêu em"
Tất cả mọi người đều đã tha thứ cho Mạnh,thì cô cũng không cần phải tự ôm phiền muộn vào lòng, nỗi đau vẫn còn đó, vẫn âm ỉ đau nhưng theo thời gian sẽ phai mờ tất cả. Trong đời ai mà không từng có những giây phút mắc phải sai lầm.Quan trọng là biết sửa sai đúng lúc.
Hiện tại cô có mọi người có Mạnh yêu thương và trân trọng cô là đủ.Cuối cùng hạnh phúc thật sự cũng đã mỉm cười với cô.Vì yêu là bao dung -yêu là tha thứ nên Hạnh cũng mở lòng mình đón nhận Mạnh một lần nữa.
Sống ở đời bạn đừng bận tâm về quá khứ,hãy hướng về cuộc sống hiện tại hãy trân trọng những thứ mà bạn đang có,bởi khi mất đi rồi rất khó khăn hoặc có thể sẽ chẳng bao giờ bạn tìm lại được.
KIM HẠNH -HẠNH PHÚC BỀN CHẶT NHƯ KIM CƯƠNG.
Hạnh chạy ra khỏi khách sạn mà không biết phải đi về đâu, hai cú sốc đến cùng một lúc trong một đêm khiến cô không đủ sức chịu đựng được, cô đau, cô mệt, cô muốn quên tất cả, quên đi cảm giác đau nhức như ai cầm dao đục khoét tim cô.
Ý định ban đầu của cô là muốn tự sát để không còn phải đối mặt với Mạnh,không muốn đối diện với sự thật tàn khốc này.Thực sự cô không biết phải làm như thế nào, cô hận Mạnh tại sao hắn lại tàn nhẫn với cô như vậy, hắn ta đã lừa dối cô suốt hơn 2nam qua, Mạnh tại sao lại khốn nạn như vậy, hắn có tư cách gì để xúc phạm cô chứ, tại sao cô phải chịu đựng hắn, chịu đựng những lần hắn dày vò cô vì ghen tuông vô cớ.
Hạnh không thiết sống nữa, nếu bây giờ cô buông xuôi tất cả thì sẽ như thế nào?Chợt Hạnh nghĩ tới mẹ cô, nếu cô chết đi mẹ cô sẽ ra sao đây, bà vừa mới khỏi bệnh, cô không muốn bà phải chịu đựng thêm cú sốc vì mất cô lần nữa.Hạnh ngửa mặt lên trời khóc than cho số phận cô quá cay nghiệt,chết không được mà sống cũng không xong, Hạnh mệt mỏi ôm cơ thể run rẩy của cô lại.
Hạnh không biết đây là nơi nào, cô mặc dù đã ở đây hơn hai năm nhưng ngoại trừ chỗ làm và nơi ở ra thì Hạnh như kẻ mù đường.
Nhìn sang bên kia đường Hạnh thấy một club thuộc kiểu quán bar dạng vừa, Hạnh muốn say để quên đi tất cả. Cô đứng dậy gạt đi nước mắt, vì khóc nhiều mà khuôn mặt cô trở nên đỏ âu cùng đôi mắt sưng húp.Hạnh đi vào bar, những nơi như này cô từng rất quen thuộc nhưng mà vì Mạnh hai năm nay cô chưa từng lui tới.
Gọi cho mình một chai rượu cực mạnh trước sự ngỡ ngàng của một tay patender. Hạnh cầm cả chai lên nốc như điên, cô ho sặc sụa,Hạnh cứ uống cho đến khi cô gục xuống bàn.
Trong cơn say Hạnh nhìn hai gã đàn ông đến bàn cô ngồi xuống với ý đồ bất chính với cô. Hạnh mơ hồ thấy Tài đã lo lắng ôm cô vào lòng giải vây cho cô.Hạnh xỉn không còn biết gì,không biết có phải Tài đã đưa cô về đây không nữa?
Hạnh lắc lắc cái đầu đang còn lâng lâng quay cuồng của cô,nhìn lại bên mép giường,bàn tay Mạnh đang nắm lấy tay cô,Mạnh đang ngồi đó ngủ ngon lành, gương mặt hắn ta đầy râu lởm chổm, mới một đêm thôi mà trông Mạnh tàn tạ đến thương.Nhìn Mạnh đang nằm đó Hạnh không tự chủ lại rơi nước mắt,Hạnh thấy ghê tởm sự đụng chạm của Mạnh, cô giật tay mình ra khỏi tay Mạnh.
Thấy động đậy Mạnh mở mắt ra nhìn Hạnh đầy lo lắng,Hạnh quay mặt đi không muốn nhìn Mạnh thêm lần nào nữa cô hét lên mặc cho cổ họng cô đầy đau rát,giọng cô khàn khàn càng làm cho câu nói thêm thê lương:
- Cút đi...
- Hạnh, bình tĩnh, nghe anh giải thích.
- Giải thích sao? giải thích cái gì đây, chính mắt tôi thấy, tôi không mù, tại sao vậy Mạnh, tại sao anh lại đốn mạt như vậy, tôi đã làm gì sai để anh phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Nếu như Thiên Tình đã tỉnh,tôi sẽ trả lại vị trí là một kẻ tình nhân ti tiện này để nó và anh sống hạnh phúc bên nhau, nhưng tại sao, tại sao anh lại chính là kẻ cầm thú khốn nạn mất tính người kia chứ?
- Hạnh đừng xúc động, em từ từ nghe anh giải thích được không.
- Im đi, tôi không muốn thấy bộ mặt giả dối của anh, những lúc bắt gặp tôi đi cùng người đàn ông khác, anh có chịu nghe tôi giải thích không hả, tại sao tôi phải luôn chịu đựng anh,anh là thằng tồi.Anh có biết không khi đó tôi chỉ là một cô gái mới 17 tuổi, tuy nghèo nhưng tôi vẫn luôn cố gắng sống vì mẹ tôi. Tôi không có người thân nào trên đời,chỉ mong bình yên sống cùng người mẹ không bình thường của tôi. Vậy mà chính anh, chính anh là kẻ đã đẩy tôi vào bước đường cùng ngày hôm nay. MẠNH -TÔI -HẬN -ANH. suốt đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ cầm thú như anh.
Hạnh nói xong cô trùm kín chăn lại, trong chăn cô khóc nức nở không thành tiếng.Mạnh biết hắn sai nên dù có mười cái miệng hắn cũng không thanh minh được lúc này. Mạnh đau lòng tiến lên ôm lấy cả người Hạnh,hắn ta dịu dàng nói với cô:
- Em hận anh cũng được nhưng đừng rời xa anh được không, anh rất Yêu em.
Nghe Mạnh nói Hạnh càng đau lòng hơn,cô khinh bỉ hắn,yêu cô sao nếu là trước ngày hôm qua có lẽ cô sẽ vui sướng mà vùi vào lòng hắn nhưng bây giờ lời nào của hắn cô cũng thấy giả tạo ghê tởm.
- Cút đi, đừng để tôi nói thêm lần nào nữa, tôi muốn yên tĩnh, tôi không bao giờ tha thứ cho anh được,tôi sẽ rời khỏi đây rời khỏi người đàn ông đê tiện như anh.
Khi nghe Hạnh muốn rời đi, Mạnh đã hoảng sợ đến chừng nào, hắn vội ôm cô thật chặt, giọng nói cũng lớn hơn:
- Anh không cho phép, em từ bỏ ý định đó đi.
- Anh không có quyền, tôi kinh tởm anh, cút đi, tránh xa tôi ra.
Hạnh tránh khỏi cái ôm của Mạnh như tránh khỏi thứ gì gớm ghiếc lắm,Hạnh tức giận cô ngồi bật dậy, nhìn Mạnh bằng ánh mắt đầy thù hận. Mạnh chưa bao giờ thấy Hạnh như vậy, lúc này hắn thực sự sợ hãi, không nghĩ được nhiều hắn chỉ còn cách uy hiếp cô:
- Nếu em dám rời xa anh, anh sẽ không để cho mẹ em được yên, dù hận anh nhưng anh sẽ không bao giờ để em đi.
Nghe Mạnh lấy mẹ cô ra để uy hiếp trong phút chốc Hạnh sững người,cô không dám tin nhìn Mạnh, cô điên tiết đập mạnh vào người Mạnh,vừa đánh cô vừa hét lên:
- Anh là thằng khốn nạn,anh không phải là người mà.Hãy để mẹ tôi được yên.
Mạnh biết hắn khốn nạn nhưng hắn chỉ còn duy nhất cách này để giữ lại cô, mẹ cô chính là điểm yếu chí mạng của cô lúc này.
Mạnh đau đớn nhìn Hạnh đầy yêu thương,hắn chỉ biết ngồi im để Hạnh trút giận, đánh đấm Mạnh xong Hạnh mệt quá cô ngồi cuộn người úp mặt vào đầu gối, giọng cô vì lạc đi vì la hét nãy giờ,cô thì thào nói:
- Đi đi, nếu thật sự lo cho tôi thì ngay lập tức anh hãy cút đi.
Biết cô lúc này đang kích động,Mạnh chỉ đành tạm thời đi ra, trước lúc đi hắn không quên nhắc nhở cô:
- Nhớ những lời anh nói,đừng nghĩ sẽ trốn được anh, anh đi đây em nghỉ ngơi đi.
Hạnh điên lên cầm gối ném mạnh vào lưng Mạnh:
- Cút, đồ bỉ ổi hạ lưu.Anh nhớ đó tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận.
Đóng cửa lại Mạnh thấy thím Năm đang lo lắng đi lại trước cửa phòng, thấy Mạnh đi ra thím Năm giật mình lùi lại,Mạnh nhìn thím Năm một hồi rồi nói với thím ấy:
- Cô ấy đang mệt thím xuống nhà nấu gì để cô ấy ăn, thím lo cho Hạnh dùm tôi, Hạnh lúc này đang kích động mạnh,cô ấy cần được yên tĩnh,thím để ý cô ấy giúp tôi nha.Có gì thím gọi điện báo cho tôi.
- Dạ cậu.
Nói rồi Mạnh rời đi,trông Mạnh lúc này vô cùng tiều tụy,cô đơn đến đáng thương. Sau khi Mạnh đi,thím Năm vội chạy vào phòng Hạnh,nghe tiếng bước chân, Hạnh cứ nghĩ là Mạnh quay lại,cô không nhìn lên người tới mà chỉ mệt mỏi nói:
- Anh cút đi, để tôi được yên.
- Là thím đây Hạnh ơi.
Nghe tiếng thím Năm Hạnh ngước khuôn mặt đầy nước mắt cùng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn thím ấy,cô đau đớn gọi:
- Thím Năm.
Hạnh ôm chầm lấy thím ấy khóc như một đứa trẻ, bao nhiêu uất ức, tổn thương kìm nén như được giải toả, cô nói trong nước mắt nói:
- Con khổ quá thím ơi!
- Bình tĩnh lại đi con, nghe thím chuyện gì cũng có cách giải quyết.Thím thấy cậu Mạnh là người tốt, cậu ấy rất lo lắng cho con khi không tìm được con.
- Thím đừng nhắc đến tên khốn nạn đó trước mặt con.
- Chuyện gì con kể thím nghe được không con,kể ra hết cho nhẹ lòng con à.
Rồi Hạnh kể toàn bộ câu chuyện cho thím Năm nghe, nghe xong thím Năm giật mình hoảng hốt như không tin:
- Sao, sao cậu ấy lại làm ra chuyện động trời như vậy chứ, thím thật không ngờ, nhưng thôi con đừng lo nghĩ nhiều nữa mọi chuyện rồi sẽ qua thôi con, có lẽ cậu ấy có nổi khổ riêng.
Hạnh không muốn nghe thím ấy biện minh cho Mạnh, cô nằm xuống giường chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu.Thấy cô như vậy, thím Năm nhìn cô đau lòng nói:
- Thôi con ngủ đi cho khỏe, thím nấu gì cho con lát con dậy ăn nha.
- Dạ, con cám ơn thím,thôi thím xuống nhà đi con muốn nghỉ ngơi.
- Được rồi,con ngủ đi.
Nói xong thím Năm nhẹ đóng cửa phòng lại, Hạnh cũng vì quá suy sụp kiệt sức mà rất nhanh cô chìm vào giấc ngủ sâu đầy mộng mị.
Sau hôm đó, Mạnh thường xuyên lui tới thăm Hạnh nhưng chỉ nhận được thái độ thờ ơ lạnh nhạt của cô.Dần dần hắn cũng quen vì điều này, hắn biết bây giờ mặt càng dày thì mới càng ở bên cô được. Hạnh xem Mạnh như không khí không hề thấy sự tồn tại của Mạnh, cô cố gắng để Mạnh biến ra khỏi cuộc sống hiện tại của cô.
- ---
Hạnh biết nếu tiếp tục ở đây hôm nào cũng đối diện với Mạnh cô sẽ điên lên mất.Thím Năm xin về quê lo cho con gái sinh nên Hạnh bây giờ chỉ có một mình, cô thấy ngột ngạt vô cùng.Hôm nay Mạnh không đến cô cũng chẳng bận tâm.Hạnh muốn ra ngoài cho khoay khỏa. Ra khỏi cổng Hạnh ngạc nhiên khi nhìn thấy Tài đứng đó từ bao giờ.
Tài đi tới theo thói quen anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng:
- Không biết anh có vinh dự được chở người đẹp đi dạo một vòng không?
Hạnh bật cười trước cách pha trò của Tài,Hạnh nghĩ không biết cô may mắn như thế nào khi gặp được Tài người đàn ông luôn xuất hiện mỗi khi cô gặp nguy hiểm,cô buồn.Hạnh nợ Tài rất nhiều, nhất là nợ tình, cô biết Tài yêu cô tha thiết nhưng cô đành phụ tấm chân tình của anh, trong tim cô chỉ có duy nhất bóng hình của một người đàn ông là Mạnh, người mà cô vừa yêu lại vừa hận.
Nghĩ đến Mạnh,Hạnh nhíu chặt đôi mày thanh tú lại, thấy Hạnh nhăn mày Tài đưa tay dùng động tác kéo nhẹ đôi lông mày cô ra,yêu chiều nói với cô:
- Đừng nhăn mày như vậy sẽ nhanh già xấu đó. Đi cùng nhau đi trốn với anh nào.Hôm nay anh sẽ bắt cóc em cả ngày.
Hạnh bật cười đầy vui vẻ trước câu nói cợt đùa của Tài,đây là nụ cười chân thật của cô sau sự việc cô trải qua ngày hôm đó. Hai người vui vẻ đi lên xe, trên xe Hạnh thắc mắc hỏi Tài vì sao anh lại về Việt Nam cô đượcTài kể lại toàn bộ sự việc thì ra Cẩm Tú lừa anh nói cái thai là của anh,mặc dù có phát sinh quan hệ với Tú nhưng cái thai là do Tú trong một lần buồn chán mất hi vọng về Tài cô ta say xỉn và đã ngủ với gã đàn ông nào đó mà cô ta không nhớ mặt.
Tài chở Hạnh đi ăn uống, dạo một vòng quanh Sài Gòn,hai người ngắm cảnh thành phố về đêm,hôm nay Hạnh thực sự rất vui vẻ thoải mái.Tài nói với cô nếu thật sự mệt mỏi anh sẽ đưa cô rời khỏi đây.Bây giờ anh về đây là vì cô anh sẵn sàng làm tất cả để cô được hạnh phúc.
Hạnh nhìn Tài đầy cảm động nhưng cô từ chối tình cảm này của anh Hạnh nói cô không xứng đáng.Mặc dù bị từ chối nhưng Tài nói anh vẫn sẽ dõi theo bước chân cô.
Hạnh về tới biệt thự hơn 11h đêm. Khi vào trong cô đã thấy Mạnh ngồi đó từ bao giờ, Mạnh nhìn Hạnh với ánh mắt hằn học nhưng hắn không dám làm càng, chỉ sợ Hạnh lại thêm giận hắn ta,Hạnh xem Mạnh như không khí,phớt lờ sự hiện diện của hắn,cô đi thẳng lên lầu, hành động của cô làm Mạnh điên tiết đứng bật dậy nắm lấy tay Hạnh:
- Em đứng lại đó, em đi đâu bây giờ mới về?
- Liên quan gì tới anh chứ.
- Em đừng quá đáng.
- Tôi quá đáng sao? quá đáng như cái cách anh đối xử với tôi sao?
- Em... Em...
- Tôi mệt muốn nghỉ ngơi, anh về đi..
Nói rồi Hạnh đi lên lầu bỏ mặc Mạnh thất thần cô đơn đứng đó, đúng lúc này thì điện thoại cô vang lên, nhìn số là Tài gọi tới Hạnh do dự không biết có nên nghe điện thoại không,tiếng chuông kết thúc thì điện thoại Hạnh lại vang lên tin nhắn:
"Anh về tới nhà rồi,em hãy nhớ tới lời đề nghị của anh, anh lúc nào cũng chờ em,anh chỉ mong em được hạnh phúc với con đường em chọn,em ngủ ngon nha và mơ nhiều giấc mơ thật đẹp. "
Thấy điện thoại đổ chuông mà Hạnh không nghe,lại nghe có tiếng tin nhắn, Mạnh đi tới giật nhanh điện trên tay Hạnh, đập vào mắt hắn là dòng tin nhắn đầy tình cảm của Tài,Mạnh sợ cô sẽ bỏ trốn cùng Tài hắn chẳng nghĩ được nhiều,lúc này hắn chỉ lo sợ cùng với giận dữ lôi cô lên lầu, điên tiết dày vò cô mặc cho cô ra sức chống cự.Hắn bá đạo thô bạo trên người cô,hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất Hạnh chỉ được phép là của một mình hắn ta.
Sau lần đó Mạnh luôn đến hành hạ trên thể xác lẫn tinh thần Hạnh,mỗi lần làm tình cùng cô hắn ta đều luôn miệng gọi cô là loại gái điếm rẻ tiền. Hạnh càng ngày càng trở nên trầm lặng hơn,mặc cho Mạnh điên cuồng trên cơ thể cô,cô không còn sức để phản kháng lại Mạnh.Yêu và Hận,cô quá mệt mỏi thất vọng về người đàn ông này.
- ----
Trở về với hiện thực.
Hạnh có thai cô không biết làm sao cho đúng,mệt mỏi Hạnh lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã thấy gương mặt lo lắng của Mạnh đang nằm bên cạnh ôm chặt cô,hắn hối hận vì trong thời gian qua đã nghi ngờ ghen tuông mà đối xử tệ bạc với cô,Mạnh càng ôm chặt Hạnh hơn,hắn ta khóc, lần đầu tiên trong đời Mạnh rơi nước mắt vì một người con gái:
- Anh xin lỗi, tha thứ cho anh được không em,năm xưa anh... anh không phải cố tình hại em,chỉ là anh bị người ta bỏ thuốc nếu không giải toả được anh sẽ vì đau đớn mà chết. Anh không bao biện cho hành động của mình, anh đã nghĩ thông suốt, anh vì yêu,vì ghen,vì sợ mất em mà để em chịu khổ không ít anh đúng là thằng tồi mà.
Nói rồi Mạnh cúi xuống hôn lên bụng Hạnh một cách đầy nâng niu:
- Vì con em tha thứ cho anh nha Hạnh, em đừng để con chịu khổ khi sinh ra không có được tình yêu của cha mẹ em nha. Còn chuyện của Thiên Tình, anh thật sự chưa có gì với cô ấy, khi chạm vào cô ấy anh đã bừng tỉnh khi nghĩ đến em, lúc anh đang muốn thoát ra thì bị em vào bắt gặp. Xin em tin anh, cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, đừng xa anh, đừng để con của chúng ta sinh ra đã không có cha.
Hạnh vẫn im lặng không nói gì, một hồi lâu cô mới lên tiếng hỏi Mạnh:
- Sao anh biết tôi có thai?
- Là Kiều nói cho anh biết, thật ra khi anh bỏ đi anh đã rất hối hận,rất lo cho em,sau đêm đó anh đã suy nghĩ về hành động của anh, anh càng giữ chặt em bằng cách này sẽ khiến em càng hận anh hơn,anh đã gọi điện thoại về cho em nhưng Kiều nghe máy,Kiều nói em bị động thai phải nhập viện.
Khỏi phải khi nghe em có thai anh đã vui mừng như thế nào,biết em nhập viện anh đã rất lo lắng muốn vào với mẹ con em nhưng anh không biết phải làm sao để đối diện với em. Sợ em không tha thứ cho anh. Hôm nay biết em xuất hiện anh đã vội vàng về đây,anh sợ em một mình. Những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều mặc kệ bây giờ em đối xử với anh ra sao, anh vẫn một lòng bên cạnh,yêu em, tin em và sẽ nguyện đi cùng em đến cuối đời.
Nước mắt Hạnh lại rơi, cô tự thấy bản thân cô thật kém cỏi chỉ vừa nghe những lời dỗ ngọt của Mạnh mà cô đã không kìm được lòng mình, nghĩ về thời gian qua cô bị Mạnh mặc sức chà đạp,sỉ nhục lòng cô lạnh đi không ít,nhưng còn con cô thì sao chứ, đứa nhỏ không có tội,người có lỗi chính là cô, chính cô không buông bỏ được.
Hạnh thầm oán trách mình nhu nhược,cô vô thức xoa tay nhẹ vào bụng, thì thầm với đứa trẻ còn chưa thành hình:" Vì con mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả, nhưng để tha thứ cho ba con mẹ không làm được ".
Mạnh biết cô không dễ dàng tha thứ cho hắn, hắn nhẹ nhàng nắm tay cô,mặc cho cô dãy dụa,Mạnh ôm cô đi thẳng xuống lầu,hắn ta nói:
- Anh có bất ngờ muốn dành tặng em.
Hạnh há miệng kinh ngạc khi nhìn thấy tất cả mọi người đều có mặt đông đủ tại đây,Mẹ cô, thím Năm, Kiều, Thiên Tình và cả Tài,năm người bọn họ đang sốt sẵn mở một buổi tiệc nhỏ dưới này.
Mọi người đều ở đây là do Mạnh đã đi cầu xin năn nỉ tất cả từng người một để họ nói giúp dùm cho hắn trước mặt Hạnh.Thấy Mạnh thành tâm ăn năn hối lỗi mọi người đến đây phần vì để chúc mừng cô và cũng mong cô bỏ qua tất cả tha thứ cho Mạnh.
Mạnh ôm Hạnh xuống tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, trên mặt họ đều là những nụ cười đầy quan tâm yêu thương chân thật dành cho cô.
Mẹ Hạnh đi tới bà cầm lấy tay cô,bà ôm cô vào lòng,lâu rồi bà không gặp Hạnh, không ngờ cô lại sống trong dày vò đau đớn như vậy, nhìn lên gương mặt đầy hối hận của Mạnh, bà dặn lòng xuống không còn muốn trách hắn nữa, bà hi vọng con gái bà được hạnh phúc,đừng khổ sở bất hạnh như đời bà.
Tất cả mọi người đều thật tâm muốn Hạnh được sống vui vẻ và mong cô tha thứ cho Mạnh để con cô có một gia đình trọn vẹn, để Mạnh bù đắp những lỗi lầm tổn thương hắn đã gây ra với cô. Mạnh sau lần này hắn đã nhận ra tầm quan trọng của Hạnh đối với hắn,hắn ta thừa nhận ra sai lầm của mình, nhờ sự ủng hộ giúp đỡ nhiệt tình của tất cả mọi người mà Mạnh mới có cơ hội để được Hạnh tha thứ.
Hạnh mỉm cười nhìn tất cả mọi người,cô đi tới ngại ngùng nắm lấy tay Thiên Tình,đôi mắt cô đỏ hoe nhìn đứa em gái mà cô chưa từng thừa nhận,giọng cô nghẹn ngào:
- Chị xin lỗi,vì tất cả,... ba... ông ấy.
- Không sao, chị không có lỗi, em tin ba ở trên trời linh thiên sẽ phù hộ cho chị em mình.Anh Mạnh là người tốt,anh ấy yêu chị thật lòng, chị hãy bỏ qua tất cả lỗi lầm, cho anh ấy một cơ hội sửa sai nha chị.
Nói rồi Thiên Tình ôm cô thật chặt, lần đầu tiên trong đời Hạnh mới biết,mới cảm nhận được thế nào gọi là tình thân máu mủ ruột rà.Ba mẹ con cô ôm chặt lấy nhau trong niềm vui đoàn tụ.
Tài cũng thầm chúc phúc cho cô, anh đi tới bàn tiệc, nói lớn với với mọi người:
- Thôi được rồi hôm này là Ngày vui chúng ta cùng nhau khai tiệc thôi.
Hạnh nhìn Tài xong cô bất giác quay sang nhìn Mạnh, gương mặt đẹp như tượng tạc của Mạnh,vì tiếng reo hò của mọi người cùng với tiếng pháo hoa mà cô không nghe rõ được tiếng của Mạnh nói, chỉ thấy hắn mấp máy môi mỉm cười ngọt ngào đầy chân thành nhìn cô:
"Tha lỗi cho anh..... Anh yêu em"
Tất cả mọi người đều đã tha thứ cho Mạnh,thì cô cũng không cần phải tự ôm phiền muộn vào lòng, nỗi đau vẫn còn đó, vẫn âm ỉ đau nhưng theo thời gian sẽ phai mờ tất cả. Trong đời ai mà không từng có những giây phút mắc phải sai lầm.Quan trọng là biết sửa sai đúng lúc.
Hiện tại cô có mọi người có Mạnh yêu thương và trân trọng cô là đủ.Cuối cùng hạnh phúc thật sự cũng đã mỉm cười với cô.Vì yêu là bao dung -yêu là tha thứ nên Hạnh cũng mở lòng mình đón nhận Mạnh một lần nữa.
Sống ở đời bạn đừng bận tâm về quá khứ,hãy hướng về cuộc sống hiện tại hãy trân trọng những thứ mà bạn đang có,bởi khi mất đi rồi rất khó khăn hoặc có thể sẽ chẳng bao giờ bạn tìm lại được.
KIM HẠNH -HẠNH PHÚC BỀN CHẶT NHƯ KIM CƯƠNG.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook