Gái Già Gả Bảy Lần
Quyển 3 - Chương 10

Lúc cha con cười trông rất đẹp, con và cha con nhìn rất giống nhau, mẹ nghĩ khi nào con lớn lên, cười cũng nhất định sẽ giống cha rất đẹp.

Thế nhưng mẹ lại có chút lo lo.

Nếu con và cha cùng cười đều đẹp như vậy khó tránh khỏi sẽ chọc một số cô bé nóng gan nóng ruột đây.

À, đừng hỏi mẹ nóng ruột nóng gan là gì nhé, bản chất vốn là phong lưu con cũng không biết đâu, cứ hỏi cha con đi, bảo cha con bế ngồi trên đùi cha sẽ từ từ giảng giải cho con hiểu.

Khụ khụ, lại lạc đề rồi, mẹ lại nói lại chuyện trước nhé, nếu con gặp một cô bé nóng ruột nóng gan đối với con ý mà, thì đừng vội, bởi vì một ngày nào đó con sẽ gặp được một cô gái của con, chỉ cần liếc mắt một cái thì sẽ sững sờ, đứng bất động, tim như muốn nổ mạnh, đập rất nhanh, nếu cô gái này đối với con cũng không nóng ruột nóng gan như các cô gái khác thì con à, đừng lo, con cứ mạnh dạn tiến lên giữ chặt tay cô ấy, rồi nhanh chóng hôn lên mặt của cô ấy một cái, nếu cô ấy muốn giơ tay để tát, thì hãy nghe lời mẹ, con cứ cho cô ấy đánh thoải mái, đánh xong bên này thì con lại chìa má bên kia cho cô âý hôn. Nếu cô ấy lại là cô nương ngốc nghếch giống như mẹ của con thì, con à, đừng chần chờ nhé, hãy dũng cảm hôn lên mặt cô ấy, rồi lại hôn hai bên má nữa, tóm lại chỉ một câu, cố biến cô ấy thành một cô gái nóng ruột nóng gan đối với con, từ đó về sau con và cô ấy có thể cùng nhau danh chính ngôn thuận nóng ruột nóng gan.

Cái gì, con gọi như thế là kẻ háo sắc ấy à?

Ừ, thật ra thì mẹ con từ nhỏ, lúc còn rất nhỏ đã làm chuyện này với cha con rồi, lúc ở nhân gian, cùng cha con chơi với nhau, lúc đó mẹ của con đây còn chưa đầy chín tuổi, cha con đã ngồi trên cây thoải mái xem mẹ hết rồi, đấy con xem, từ nhỏ cha con vốn đã là kẻ háo sắc rồi, hơn nữa lại làm mẹ đây vô cùng tức giận, thực ra thì, kẻ háo sắc có gì không tốt chứ, con cũng có thể là tiểu háo sắc, kiếm cho mẹ một tiểu cô dâu, nhưng phải nhớ kỹ, lừa cô bé nhà người ta thì sẽ phải đối với người ta chịu trách nhiệm nhé. Phật đã nói rồi, đừng lấy chuyện cả đời mang ra đùa giỡn, làm kẻ lưu manh, có thể làm kẻ háo sắc thì được nhưng con tuyệt đối ngàn vạn lần đừng làm kẻ lưu manh nhé…”

Hào hứng viết đến đây, không hiểu sao lại nghĩ tới mà chảy nước mắt, ổn định rồi thì nghe tiếng chân Vân Châu bước đến gần.

Tôi cuống quít vo bức thư ném vào trong tay áo.

Còn giấy bút trên bàn thì chưa kịp cất đi, Vân Châu dĩ nhiên là nhìn thấy rồi, nhíu mi hỏi: “Muội lấy mấy thứ này ra làm gì thế?”

Tôi nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: “Muội đang định vẽ tranh tặng cho Trà Đản”

Anh buồn cười quá, rót chén trà nhấp môi bảo: “Huynh thấy muội vẽ vịt con bơi trong hồ cũng không tệ lắm”

Tôi ấm ức, bực quá kêu to: “Huynh cười nhạo muội”

Anh buông chén trà, đi đến cầm lấy tay tôi nói: “Muội đi xem con đi, huynh sẽ vẽ cho mẹ con muội một bức tranh”

Tiểu Đào mang bút vẽ đến, tôi ngồi bên nôi con, thắt lưng mỏi mỏi, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng tạo dáng vẻ hiền thục. Vân Châu chấm mực, cầm bút vẽ vài nét trên giấy, buồn cười bảo: “Làm nghiêm túc như thế làm gì, sau này lại doạ con sợ chết đó”

Tôi lập tức thả lỏng người.

Vẽ một bức tranh không biết mất bao lâu, đến lúc tôi mơ màng tựa vào nôi ngủ mất.

Lúc tỉnh lại thì đã nằm trên giường, cả người được Vân Châu ôm vào lòng.

Tôi dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Muội lại ngủ sao?”

Vân Châu vén tóc của tôi ra bảo: “Còn buồn ngủ nữa không?”

Tôi lắc lắc đầu.

Anh lấy vội bức vẽ đến cho tôi nhìn. Tôi nhịn không được thốt lên, quả nhiên con người với con người không giống nhau, khả năng trời cho, có người vừa ra tay thì đã làm cho người khác đuổi không kịp, còn có người vẽ đôi uyên ương thì lại bị coi là vịt bầu trong hồ, ví dụ như kẻ bất tài là tại hạ đây.

Tôi ai oán nói: “Muội bị thương”

Đêm nay lại một lần nữa ho ra máu.

Theo cửa lặng lẽ vào nhà, tôi nặng nề nằm lên giường mơ màng ngủ, bên tai còn nghe thấy Vân Châu vỗ về hai má tôi, giọng than nhẹ.

Viết thư cho Trà Đản, viết đến bức thứ 6, lúc bé lên sinh nhật mười một tuổi thì bút trên tay rơi lạch cạch xuống bàn, lại nhặt lên nhưng làm thế nào vẫn cầm không được.

Tôi thực ra rất muốn chờ bé lớn lên, cùng nắm tay bé, cùng bé xem trời mây, sông nước, sáng sớm mờ sương, xem chim én bay về phương nam tránh rét. Nhưng rồi, không thể được rồi. Đến cả thư cũng không thể viết được nữa.

Bút cầm không được, thìa, đùa cũng nắm không được, tôi chẳng còn cách nào đành phải lấy vải cuốn quanh tay như băng gạc để lừa Vân Châu bảo với anh là tay tôi bị thương.

Anh nắm lấy tay tôi, ôm lấy tôi nhưng không nói gì cả.

Thực ra trong lòng chúng tôi đều hiểu, chẳng qua anh cũng giả vờ không biết, còn tôi cũng giả vờ không biết nữa, đâm lao theo lao, cuối cùng thấy thế cũng tốt.

Chỉ là đến nửa đên, mơ hồ hoảng hốt tỉnh lại thì không nhìn thấy anh. Tôi từ trên giường ngồi dậy, mơ hồ nhìn thấy bóng anh bên ngoài cửa sổ.

Tôi rời giường ra mở cửa, thấy dưới ánh trăng mêng mông, anh đang ngồi ở bậc thang bên đình cô đơn chống tay.

Tôi từ từ đi đến ôm lấy lưng anh hỏi: “Huynh làm sao vậy?”

Thân anh cứng lại một chút, mãi sau mới xoay người kéo tôi vào lòng, cười bảo: “Huynh chỉ nghĩ ngồi một chút”

Tuy cười nhưng trọng giọng lại có chút tắc nghẹn.

Tôi không nhìn vào mắt anh, không cần phải xem tôi cũng hiểu mắt anh chắc chắn đỏ.

Nếu anh giả vờ không muốn cho tôi biết vậy thì tôi cũng thuận theo anh cũng giả vờ không biết vậy.

Mùa xuân đi qua, hoa đào trước sân nở muộn, hoa lê cũng bắt đầu hé. Vào một đêm kia, tôi ôm lấy Vân Châu nói: “Nếu muội chết, huynh sẽ làm sao đây?”

Anh dừng lại, nhìn qua chút, ánh mắt xuyên qua cửa sổ ra ngoài: “Huynh sẽ lại lấy vợ, rồi sẽ quên muội, rồi sau đó sẽ cố gắng sống tốt”

Tôi ngẩn người, bỗng ôm chặt lấy anh, hôn một cái lên mặt anh bảo: “Cũng được”

Nếu là như thế, cũng được lắm.

Phiên ngoại 1: Nếu tôi ra đi, sau này có còn gặp lại

Nàng để lại cho anh một câu cuối cùng là, cũng được, cũng được lắm.

Anh ôm chặt nàng vào lòng, hai tay run rẩy, nhưng lại không có nước mắt.

Nếu nàng trở về Minh giới trước anh thì cũng tốt, nếu lần này chia ly thì chỉ rất ngắn ngủi, cũng tốt lắm, nhưng cái chính là, nàng cũng chưa nói gì, mà anh thì cũng giả vờ không biết, số mệnh không trọn vẹn, thế gian này chỉ có một con đường đó là vĩnh viễn biến mất.

Giờ phút này anh chỉ là người phàm, không có phép thuật, chỉ có thể nhìn nàng sự sống trên mặt dần dần rút đi, thân thể dần dần lạnh. Anh ôm nàng thật chặt, muốn mang lại cho nàng chút ấm áp, có lẽ nếu ấm lại thì nàng sẽ mở mắt ra, giống như ngày xưa, nhìn anh cười, gọi anh một tiếng tiểu ca ca.

Nhưng cũng phí công. Gió ngoài cửa sổ thổi một trận nhưng không mạnh lắm làm mắt anh mê man.

Một tiếng lạch cạch vang lên, một ánh chớp loé lên, không lâu sau thấy Lan Xuyên đã đứng trước giường. Anh ngẩn người.

Lan Xuyên thở dài bảo: “Ta xem gương vạn dặm thấy kiếp của hai người, quả thật chua xót biết bao, chua xót thực sự, so với bản quân ngày xưa thì kịch bản này cảm động lòng người hơn nhiều, chậc chậc châc…”

Anh mừng quá, giống như chết đuối vớ được cọc vậy.

Lan Xuyên vỗ vỗ vai anh, trấn an nói: “Ngươi đừng vội, vừa mới xem trong gương thì nha đầu kia số cũng chưa tận, ta vội vàng đến đây, nghĩ tạm thời thu lại hồn phách của nàng mang về Minh giới, đặt ở trong huyền băng quan nuôi dưỡng, trước là bảo trụ nguyên thần của nàng, sau khi đợi ngươi từ thế gian trở về, thử nhìn xem có cách nào đem nguyên thần của nàng gọi tỉnh lại, lại một lần nữa sống lại.”

Cũng chỉ có thể làm như vậy.

Đây cũng là điều tốt nhất và là biện pháp cuối cùng.

Lan Xuyên lại thở dài: “Nếu có thể tỉnh lại thì là tốt nhất, nếu như không tỉnh lại…thì chính là số mệnh”

Anh im lặng mãi một lúc sau chỉ hỏi một câu: “Ta còn sống trên thế gian này lâu không?”

Cho dù là kiếp phàm trần, mặc kệ là thần tiên hay yêu ma quỷ quái, cũng chỉ có sống thọ kiếp này thì mới thuận lợi trở về chỗ cũ, còn nếu không sống hết kiếp này, thì sẽ phải sống kiếp tiếp theo, cho đến khi nào viên mãn mới được trở về chỗ cũ, kể cả anh là Thái tử Minh giới cũng thế, cũng chỉ có chờ sinh tử tự nhiên đến mới cho anh một cái chết viên mãn một ngày.

Sớm một ngày cũng không được mà chậm một ngày cũng không được.

Lan Xuyên bấm đốt tay tính tính, cười tủm tỉm bảo: “Không lâu không lâu nữa đâu, còn phải sống hai năm nữa” Bấm bấm xong lại thở dài, “Chà chà, đệ phải sống thêm hai năm khổ cực như thế thì thật đau lòng biết bao, hậm hực thành tật, lại nhiễm phải bệnh lao, cuối cùng hộc máu mà chết, đúng là giống kiếp chó chết bi thảm đầm đìa, chậc chậc chậc”

Lan Xuyên vốn định mang Trà Đản đem về Minh giới, nhưng lại bị anh ngăn lại, nàng đã không còn, chỉ còn lại duy nhất đứa con có thể an ủi anh, chỉ còn lại đứa bé này thôi.

Lan Xuyên đành phải thôi, lúc gần đi ra đến cửa lại lộn lại đưa cho anh báu vật dặn dò: “Đến lúc đó thì nhớ sớm trở về, nuôi dưỡng nguyên thần mất công mất sức, mất thời gian lắm, đúng nửa khắc nữa mà ta không về, không bằng đưa cho ngươi, tên kia nhà của ta khó tránh khỏi lại ghen cho mà xem”

Hai năm nhân gian, hai mùa xuân, hai mùa thu, trong nháy mắt liền trôi qua rất nhanh. Đối với Minh giới thì chỉ có hai ngày mà thôi. Nhưng anh lại cảm thấy ngày như rất dài nhìn không thấy cuối, vừa chờ vừa lo lắng đến phiền. Cũng may còn có đứa con này ở cùng anh, anh ôm bé, chỉ vào bức tranh trên tường dạy bé y y nha nha gọi mẹ.

Chú bé này lần đầu tiên gọi từ “mẹ” kia, cười khanh khách, nước miếng chảy ròn ròng, anh chịu không nổi véo véo khuôn mặt trắng nõn mềm mềm của bé, cũng nhịn không được, cười cười mà hốc mắt hồng hồng.

Quả nhiên anh đúng như lời Lan Xuyên nói, vì quá đau buồn sinh bệnh, hai năm sau, chôn vùi xuống lòng đất, rót xuống hai chén rượu thì anh lại trở về vị trí Minh giới cũ.

Lúc sắp đi, Vân lão gia tử luôn ở bên anh, khóc nước mắt lã chã. Anh không đành lòng nhưng cũng không có cách nào giải thích, định lẳng lặng đem đứa con ra đi, sau nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định để ông ở lại.

Ngày ấy trở về, chân vừa chạm đất, anh liền ôm con đi thẳng đến điện Minh Hoa.

Nguyên thần của A Ly đặt ở huyền băng quan dưỡng rất tốt. Lan Xuyên thì nhàn nhã ngồi dưới đất nghiên cứu tập đông cung đồ. Trong ngực tích tụ lo lắng bây giờ mới thả lỏng.

Chú bé đối với huyền băng quan hua hua cánh tay trắng nõn, mồm y y nha nha rất hưng phấn.

Anh xoa xoa đầu bé bảo: “Gọi mẹ đi!”

Cậu bé kia miệng còn có nước miếng, ánh mắt xoay tròn long lanh, giọng non nớt gọi: “Mẹ…hôn”

Anh nghe thấy giọng con non nớt gọi một tiếng, túm lấy huyền băng quan, hốc mắt bỗng đỏ lên.

Lan Xuyên thì rất hưng phấn đi đến, sờ sờ đầu bé, nói với anh: “Ngươi đừng vội, nguyên thần nha đầu kia vẫn ổn, chẳng qua là chưa tỉnh lại thôi, vấn đề ở chỗ là phải đợi đến bao giờ mới tỉnh”

Anh trầm mặc xuống hỏi: “Nếu có thể tỉnh lại được, chắc không lâu lắm nhỉ?”

Lan Xuyên lắc lắc đầu: “Cũng không nói trước được, có lẽ là một hai năm tỉnh lại, có lẽ là một hai trăm năm hoặc có thể là một ngàn năm, hoặc có thể chẳng bao giờ tỉnh lại nữa”

Làm sao lại không thể tỉnh lại cơ chứ, mặc kệ là bao nhiêu năm anh đều có thể chờ được, cuộc đời của anh còn rất dài, chỉ có đầu, không có cuối, cho dù là chờ đến ngàn ngàn vạn vạn năm, đợi đến khi nào hết đau thương thì mới thôi không phải vậy sao?

Nếu tôi ra đi, sau này có còn gặp lại (2)

Mùa đông qua, xuân lại tới, hoa đào nở rực rỡ, lá chuối tiêu thay từng lớp từng lớp, không gần như là biển biếc, cũng không gần như là nương dâu, vậy mà chốc lát cũng đã ba trăm năm.

Cây hòe già bên bờ tường cũng đã nở hoa.

Anh xoa lên băng quan, lẩm bẩm nói: ‘A Ly, lại là mùa xuân rồi.”

Anh nhớ nhiều năm trước, lúc anh năm trăm tuổi, nàng ba trăm tuổi, anh đã gặp nàng là một Thủy Quỷ, nàng cầm theo một viên đá, đặt xuống đất rồi đặt chân lên, giữ lấy vai anh rồi hôn anh, đôi mắt của nàng rất ngây thơ, mở rất to, khi đó, cũng là mùa xuân giống như hiện giờ. Rất nhiều năm sau, tại thế gian, ngày ấy anh mới vào dược sư cốc, ngồi ở trên cây nhìn nàng tắm ở suối nước nóng, hoa đào ở dược sư cốc nở rực rỡ, đó cũng là một ngày nắng xuân.

Và đến sau này, nàng bỏ đi, ngày ấy, nàng ở trong lòng anh được anh siết chặt lấy, cũng là ngày xuân giống như trước đây, hoa đào nở rực, hoa lê trắng muốt.

Nghĩ nghĩ, nàng như đến từ mùa xuân, rồi lại đi, mà nay đã qua ba trăm năm, giờ đã là tháng cuối mùa xuân, anh chờ đến khắc khoải, chờ đến lo sợ, nhưng nàng vẫn không trở về.

Nhi tử đã lớn lên nhiều, từ một tiểu bất điểm thành đại bất điểm, là một nhi tử rất hiếu thuận, biết vì châm trà cho anh, lúc hôn lên má anh gọi anh một tiếng cha rất ngọt ngào, rồi sẽ ngắt một cành hoa hòe đặt lên đầu giường anh, vào mùa đông thì chúi vào trong vòng tay anh, sau đó sẽ cất giọng non nớt muốn anh đọc truyện trong sách hoặc là đến chỗ Lan Xuyên nghe kể chuyện xưa, cũng giống như nàng rất thích ăn bánh hoa hòe.

Cây hoa hòe bên bờ tường đã nở rất rực rỡ, anh rất muốn cùng với nàng, cầm chiếc móc câu để ngắt cành hoa hòe xuống, sau đó nàng nhóm lửa, anh đối diện với nàng, vui vẻ cùng nhau nướng bánh.

Có một đêm, quả thực là trong mộng đã gặp cảnh như vậy.

Nàng ở trong nhà bếp nhóm lửa, vừa lẩm nhẩm hát, trên mặt anh vui vẻ, Trà Đản đứng ở trên ghế cao, thò tay vào đống bột mì nghịch nghịch. Mũi nàng dính nhọ than, Trà Đản vỗ tay cười khanh khách: “Mẫu thân thật xấu, thật xấu quá.”

Nàng lập tức méo miệng.

Anh bật cười, gọi nàng bước tới, rồi lấy tay áo lau cho nàng, nhưng không ngờ, nàng chợt cho tay vào nồi bột, cầm một nắm bột trét vào mặt anh.

Lông mày trắng, mặt trắng, Trà Đản từ sau lưng họ nhô gương mặt nhỏ nhắn ra, miệng ồn ào kêu lên: “Già mà không kính, già mà không kính.”

Thật vui vẻ. Thật viên mãn.

Còn có một đêm, anh mơ thấy nàng đứng dưới tán cây hoa hòe, anh đi tới, nàng quay đầu lại nhìn anh cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ: ‘Tiểu ca ca.” Anh mừng như điên, đưa tay ôm lấy nàng, nhưng lại ôm vào khoảng không.

Khi tỉnh lại hóa ra là giấc mộng.

Hoa hòe trong viện lại nở, nhưng người vẫn chưa trở về.

Hoa hòe trong viện lại nở, bao giờ người mới trở về?

Anh từ trong Minh Hoa điện đi ra, đã là chập tối. Lúc quay về đi qua hồ sen bên cầu, nhìn thấy tiểu bất điểm đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế băng nhỏ ngủ gà ngủ gật chờ anh.

Anh bất giác mỉm cười. Quả đúng là dưa gang đẻ ra dưa chuột, tính tình ngốc nghếch hồ đồ thật giống nàng.

Anh bước tới bế con lên, nhưng lại phát hiện ra trên khóe mắt con có hai giọt nước mắt, như là vừa mới khóc. Anh nhíu mày, gọi con: “Trà Đản.”

Tiểu tư kia dụi mặt tỉnh dậy, viền mắt vẫn còn đỏ, thấy anh liền ôm lấy cổ anh, nước mắt lại lăn xuống.

Anh nhíu mày hỏi: ‘Con sao vậy?Namhài tử coi nước mắt nhẹ như không, khóc sướt mướt thì ra thể thống gì?”

Tiểu tử ấm ức nói: “Bọn chúng, bọn chúng nói con là đứa không có mẹ, nên…không ai muốn chơi với con.”

Anh giật mình, một lát không nói gì.

Trà Đản lại dụi mắt, bám lấy cổ anh, nói: “Cha à, rốt cuộc thì lúc nào mẹ mới có thể tỉnh lại gọi Trà Đản một tiếng cục cừng vậy cha?”

Anh gần như sắp khóc, nhưng cố kiềm chế, hôn lên má con, khàn giọng: ‘Rất nhanh, rất nhanh.”

Thế nhưng, nhanh, rốt cuộc sẽ là lúc nào?

Buổi tối sau khi dỗ dành con đi ngủ xong, anh ngồi trước bàn phê sổ. Cửa điện bỗng nhiên bị đẩy ra, lão quỷ quan cầm phất trần đi vào bẩm báo: “Diên vĩ công chúa cầu kiến điện hạ.”

Diên vĩ công chúa là cháu gái bên dì họ hàng xa của anh, tính tình dịu dàng hiền thục, xinh đẹp, rất được dì anh sủng ái, gần đây đến Minh giới làm khách, cũng rất biết lễ nghi phép tắc, thường xuyên đưa Trà Đản đi chơi, dạy Trà Đản học chữ, giúp Trà Đản tắm.

Anh suy nghĩ nói: “Mời công chúa vào.”

Diên Vĩ công chúa tiến vào, hành lễ với anh hai lễ, sau đó bưng bát canh ở trong cặp lồng ra, nói: “Nghe nói gần đây điện hạ hay thức đêm, Diên Vĩ cố ý hầm bát canh mang tới, mong điện hạ không chê bai.”

Diên Vĩ nhìn anh, chờ mong, nhưng anh chỉ mỉm cười: “Làm phiền công chúa rồi.”

Canh đã được mang đến, nhưng anh không uống, lại tiếp tục vùi đầu vào tấu chương.

Diên Vĩ nắm chặt chiếc khăn tay, cắn môi, gọi: ‘Điện hạ…”

Anh ngẩng đầu lên, nhìn nàng: ‘Công chúa còn có việc?”

Mặt Diên Vĩ ửng hồng lên, vội vàng xua tay, một lát, lại thấy anh tập trung vào trong tấu chương, nàng lại cắn môi, mặt đỏ tới tận mang tai rồi lui ra ngoài.

Từ đó về sau mỗi đêm Diên Vĩ công chúa đều mang một chén canh tới, làm anh thấy tâm phiền não, anh xưa nay là người ít nóng giận cũng phải bực mình, nhưng lại không thể nói thẳng ra được, liền gọi lão quỷ quan tới giải thích, nào ngờ, Diên Vĩ công chúa kia lại không hề phật lòng, mỗi ngày đều thay đổi nhiều kiểu canh hầm mang tới.

Ngày hôm đó, là chè hạt sen nấm tuyết.

Lúc dâng lên, nàng không giống như lúc trước là lập tức lui ra, mà là nắm chặt chiếc khăn tay, cẩn thận dò xét nhìn anh.

Anh chau mày:” Công chúa còn có việc gì sao?”

Mặt nàng từ từ đỏ lên, vò chiếc khăn trong tay, một lát sau, cắn cắn môi, nói: “Điện hạ mang theo hài tử, lại gánh vác thêm vai trò người mẹ, thật là khổ cực, bên cạnh lại không có ai vừa ý làm bạn, khó tránh khỏi tịch mịch, ta…Diên …Diên Vĩ ngưỡng mộ điện hạ đã lâu…”

Còn chưa nói xong, đã bị anh lạnh lùng ngắt lời: “Bản điện hạ đã có thê tử, đã phụ tâm ý của công chúa rồi.”

Diên Vĩ công chúa cắn môi, mặt tái nhợt:”Nhưng cô ấy đã chết, đã ba trăm năm rồi, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.”

Chỉ nghe bùm một tiếng, sổ sách trên bàn bị quét xuống đất, Vong Xuyên hất tay áo đứng lên, mắt lạnh lùng nhìn nàng, lại ngay lập tức chén chè hạt sen nấm tuyết cũng loảng xoảng rơi xuống nền đất, vang lên tiếng vỡ giòn tan.

Diên Vĩ công chúa sợ hãi, kinh hoàng quỳ xuống đất: “Điện hạ.”

Vong Xuyên nhìn nàng rất lâu, một lát sau lạnh lùng mở miệng: “Lui ra ngoài, sau này đừng đến đây nữa.”

Nàng ngẩng mạnh đẩu lên, viền mắt đỏ ửng, đến khi nha hoàn đứng bên cạnh kéo ra ngoài, nước mắt nàng vẫn chưa kịp lăn xuống.

Vong Xuyên đứng im lặng rất lâu trong điện rộng lớn vắng vẻ. Trà Đản chẳng biết bước vào từ lúc nào, kéo kéo tay áo anh, ngước mặt lên, sợ hãi gọi anh.

Vong Xuyên ôm lấy Trà Đản, áp vào đầu con, viền mắt đột nhiên đỏ lên.

Buổi tối, Trà Đản quấn lấy cha để cùng nhau ngủ, lúc đèn tắt, cậu bé bò lên người anh, do dự một chút, hỏi: “Cha à, cha sẽ lấy Diên Vĩ công chúa phải không?”

Anh ngẩn người, có chút dở khóc dở cười, nhéo nhéo tai con: “Con nghe những lời này ở đâu?”

Trà Đản lại do dự một chút, lúng túng nói: “Mọi người trong cung đều nói như vậy, nói mẫu thân vẫn chưa tỉnh lại, cha sắp kết hôn với Diên Vĩ công chúa.” Cậu dừng lại, dụi dụi mắt, ngả đầu vào ngực anh, thút tha thút thít nói: “Cha đừng lấy công chúa kia, Trà Đản không muốn mẹ kế, Trà Đản không thích cô ấy, mỗi lần bọn con tắm đều đứng bên cạnh để nhìn khiến con rất xấu hổ, thật đáng ghét, Trà Đản chỉ cần mẹ thôi.”

Ngày hôm sau, anh đi vào trong Minh Hoa điện, thấy Trà Đản đang ngồi bên cạnh băng quan, dẩu môi lên lải nhải: “Mẫu thân, mẫu thân, mẹ nhanh nhanh tỉnh lại đi, nếu mẹ không tỉnh lại, cha sẽ bị người khác cướp đi đấy.”

Cậu dừng lại, nắm tay lại thành nắm đấm, hung hăng nói: “Họ cướp trượng phu của mẫu thân, tương lai còn muốn ngược đãi hài nhi của mẹ, mẹ thật thảm quá, hừ, nhưng mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ cha thật tốt, kiên quyết không cho những người đó cướp cha đi.”

Anh bật cười, bước đến ôm lấy Trà Đản, vỗ vào cái mông tròn tròn của con, nghiến răng nói :”Tiểu tử thối, con còn đi tố cáo đấy hả.”

Trà Đản treo ở trên vai anh, vặn vẹo mắt để giả khóc, gào lên: “Mẹ ơi, mẹ, cha là người xấu, ô ô ô..Cha là người xấu.”

Ngày hôm sau, Diên Vĩ công chúa rời khỏi Minh giới, Trà Đản rất hưng phấn, buổi tối len lén bò lên giường anh, ôm lấy chân anh, ngủ mãn nguyện nước dãi chảy dầm dề.

Chớp mắt lại mười năm trôi qua.

Nhân gian không biết có bao nhiêu hoa tàn, lại có bao nhiêu hoa nở đỏ thắm. Mà tại nơi đây người vẫn ở trong điện kia, bên bờ tường vẫn là cây hoa hòe đó, hang chuột đối diện với cây vẫn chỉ là những hang chuột.

Anh ôm Trà Đản ngồi trên đùi, dạy con đọc thơ, ngẫu nhiên đọc một câu thơ của một người tên là Tô Thức lúc quay về nhân gian:

“Mười năm sinh tử lưỡng mang mang, bất tự định giá, tự khó quên”

Trong lòng anh đau đớn, suýt nữa thì không kiềm chế được.

Lại một mùa xuân đến. Cây hoa hè bên bờ tường ngoài cung lại nở hoa.

Hoa lại nở, người vẫn chưa trở về.

Hoa lại nở, bao giờ người trở về?

Lại mười năm nữa.

Anh đã tự hình thành một thói quen, mỗi một ngày sau khi vào triều, mang tấu chương vào trong Minh Hoa điện. Đặt ngay bên cạnh nàng một án kỷ, tập trung tinh thần phê sổ sách, thỉnh thoảng, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười, hoặc nói một hai câu.

Giống như nàng vẫn còn ở bên cạnh anh, giống như vẫn đang nói chuyện phiếm.

Lan Xuyên tới vài lần, đi một vòng, mặt tỉnh bơ, rồi chỉ vỗ vỗ vai cháu mình.

Thật ra anh cứ chờ như vậy vô cùng mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi đó cũng đã thành thói quen.

Nếu như có một ngày, người anh yêu đang ngủ, một giấc ngủ rất dài rất dài, anh đợi rất lâu rất lâu, đợi đến khi mệt mỏi rã rời, anh còn có thể tin tưởng vững chắc rằng nàng có thể tỉnh lại không?

Thế nhưng nàng công chúa của hoàng tử vẫn chờ hoàng tử trèo non lội suối đến đánh thức. Còn anh cũng sẽ đợi được nàng tỉnh lại.

Đã không nhớ là bao nhiêu ngày rồi, chỉ nhớ rõ bên bờ tường cây hòe lại nở hoa rực rỡ như xưa.

Anh chống tay trên chiếc bàn để đầy sổ sách chợp mắt ngủ, lúc tỉnh lại, đập vào mắt là một đôi mắt trong trẻo.

Anh sửng sốt. Một lát, gõ vào đầu, day day huyệt thái dương nói: “Lại nằm mơ sao.”

Đôi mắt trong trẻo kia cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc hé cười, bắt lấy tay anh đặt lên mặt mình: “Sờ đi.”

Ấm áp và mềm mại.

Trong đầu anh bỗng ầm một tiếng, toàn bộ cơ thể cứng đờ.

Nàng để lộ ra hai chiếc răng khểnh, gọi anh: “Tiểu ca ca.”

_End_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương