Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
-
Chương 318: Đánh cuộc một lần
Hồng Thi Na bị treo lắc lư, rất sợ mình sẽ rơixuống dưới, mới vừa rồi còn cảm thấy Phong Khải Trạch trói cô rất chặc, giờ lại sợ sợi dây không đủ siết chặc, vì phòng ngừa chuyện không may liền cầu cứu, "Cha, cứu con, con sắp bị rơi xuống rồi, mau cứu con."
Hồng Thiên Phương vẫn còn do dự, quyết định đánh cuộc thêm lần nữa, đánh cuộc Phong Khải Trạch không dám hại chết người, "Được, có bản lãnh cậu cứ ra tay, tôi mặc kệ."
Nghe được câu này, Phong Khải Trạch vẫn còn chưa đáp lại, Hồng Thi Na liền ra mặt phản bác, "Cha, vì sao cha có thể làm như vậy, con là con gái của cha mà!"
"Mày có kết cục như hôm nay, hoàn toàn do mày gieo gió gặt bảo, mới vừa rồi tao đã nhắc nhở mày rất nhiều lần, làm chuyện quan trọng trước, nhưng mày lại không chịu nghe, đừng có trách tao."
"Cha, con biết mình sai rồi, xin cha hãy cứu con, nếu như rơi xuống sẽ chết người đó cha."
"Tao đã nói rồi, đây là kết quả do mày gieo gió gặt bảo, không trách được ai hết, bây giờ tao thật quá hối hận vì lúc đầu đã chọn mày, cho nên không thể tiếp tục lựa chọn sai lầm, tài sản sẽ giữ lại để cứu Thừa Chí."
"Cha, con sai rồi, con đã biết sai rồi, cha đừng bỏ mặc con, hãy cứu con đi." Hồng Thi Na càng nói giọng càng lớn, khóc như mưa, thật sợ cha cô không chịu cứu cô.
Hồng Thiên Phương bỏ mặc cô, lạnh lùng nhìn Phong Khải Trạch, giả bộ như chẳng có gì xảy ra, "Phong Khải Trạch, cậu muốn làm gì thì cứ làm tiếp đi, đừng nhiều lời với tôi nữa."
Phong Khải Trạch đã đoán ra Hồng Thiên Phong đang đánh cuộc, khẽ cười khinh miệt, vuốt vuốt sợi dây trong tay, khiêu khích nói: "Hồng Thiên Phương, ông quả quyết sẽ không cứu con gái mình sao?"
"Không cứu."
"Không thể nào, tôi nghe nói ông rất thương con gái mình, sao hôm nay lại vì một chút tiền kia bỏ mặc cô ta chứ?"
"Không sao cả, không cứu chính là không cứu, không cần nhiều lời."
"Cha, con van xin cha, hãy cứu con, con không muốn chết, con không muốn chết, cha, con biết mình sai rồi, xin cha đừng bỏ rơi con." Hồng Thi Na không ngờ tới, người cha từ đã thương yêu cô lại nói ra những lời như vậy, nếu như không phải vì bị treo ở giữa không trung, cô nhất định sẽ rất tức giận mà cãi lại cha của mình.
Chẳng lẽ tình cảm cha con lại không sánh bằng tiền bạc sao?
Nghe tiếng con gái cầu xin, Hồng Thiên Phương rất đau lòng, làm sao ông không muốn cứu cô chứ, nhưng giờ ông đang đánh cuộc, cho nên không thể mềm lòng, bằng không sẽ bị uy hiếp, từ nay về sau những gì Hồng Gia có đều biến mất, "Thi Na, lúc đầu ở Phong Gia, cha đã cứu con một lần, là do con không biết quý trọng cơ hội, không thể tráchcha được, giờ cha muốn đem cơ hội còn lại này cho Thừa Chí, chính con hãy tự lo cho mình đi."
"Không được, cha, con hứa, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh hai, cầu xin cha hãy cứu con đi."
"Hiện tại đã không có bất kỳ biện pháp nào để cứu anh con cả, ngoại trừ lấy tài sản để đổi, Hồng Gia chỉ có một phần tài sản, cho nên chỉ có thể cứu một người, cha đã quyết định cứu anh hai con, cho nên ——"
"Không, cha, không nên đối xử với con như vậy, con thật sự rất sợ, xin hãy cứu con."
"Hừ." Hồng Thiên Phương cố ý hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lạnh nhạt nói chuyện với Phong Khải Trạch, vừa nói vừa tranh cãi rồi đi thẳng tới cửa lớn, "Phong Khải Trạch, xem ra tôi đã không cần thiết phải ở đây nữa, vậy tôi đi trước."
Phong Khải Trạch bỉu môi cười một cái, đột nhiên buông tay ra, sợi dây trong tay lập tức chuyển động, tuột xuống lầu dưới .
"A —— cứu mạng a!" Hồng Thi Na cảm giác thân thể chuyển động xuống, lập tức điên cuồng gào thét, trong lòng bắt đầu oán hận Hồng Thiên Phương, hận cha mình vì tiền không muốn cứu cô.
Từ khi bắt đầu cô đã thua, nếu cô biết nhận thua sớm thì tốt rồi, không cần phải đi gây sự với Phong Khải Trạch, nếu cô biết có ngày hôm nay, sẽ không đâm đầu vào địa ngục, bây giờ mới biết sợ, có phải đã muộn rồi không?
Hồng Thiên Phương cho rằng Phong Khải Trạch không dám giết người, không ngờ mình mới vừa mới chuyển người, chưa đi được hai bước, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng gào thét điên cuồng, vội vàng dừng bước, xoay người trở lại, kinh hồn táng đảm nhìn con gái rơi xuống theo sợi dây, lúc này bị hù đến toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Phong Khải Trạch thả sợi dây ra một chút, rồi lại nắm chặt trở lại, không để cho Hồng Thi Na rơi xuống nữa, cũng không ngăn cô la hét, tiếp tục cùng Hồng Thiên Phương đàm phán, "Hồng Thiên Phương, ông có thể tiếp tục đi về phía trước thêm một bước nữa, tôi nhất định sẽ buông tay, để cho con gái ông rơi từ đây xuống. Ông có muốn đánh cuộc xem tôi dám không, trên thế giới này chưa có chuyện gì Phong Khải Trạch này không dám làm, đừng nói là con gái ông, coi dù là Phong Gia Vinh tôi cũng dám, ông có tin không?"
"Cậu——" Hồng Thiên Phương giận đến cắn răng nghiến lợi, giờ khắc này mới biết mình đánh giá thấp đối thủ, Phong Khải Trạch so Phong Gia Vinh còn gian xảo hơn, quả là trò giỏi hơn cả thầy, lòng dạ quá độc ác, đánh cuộc lần nà xem ra là ông đã thua.
"Dám dùng kế với tôi, ông còn chưa đủ đâu, tôi vốn định để cho vợ sanh con xong sau đó mới tính sổ với Hồng gia các người, không ngờ các người lại không thể đợi muốn đi xuống Địa ngục, không còn cách nào, tôi chỉ có thể thành toàn cho các người thôi."
"Lời này của cậu là ý gì?" .
"Không cần phải hỏi lời này có ý gì, ông phải biết vận dụng trí thông minh của mình để hiểu lời tôi nói chứ, nếu như ngay cả lời tôi nói các người còn không biết là có ý gì, vậy chứng minh đầu óc của các người còn chưa đủ thông minh, không có cơ trí thì đừng lén ra chiêu với tôi."
"Cậu —— cậu đừng có ăn nói quá đáng như vậy?" Hồng Thiên Phương càng ngày càng tức giận, nhưng bây giờ ngoại trừ nổi giận la mắng mấy câu, những chuyện khác đều không làm được.
Phong Khải Trạch đã nắm giữ toàn bộ ở trong lòng bàn tay, trong lòng đã quá rõ ràng, lười phải nói nhảm với ông nữa, trực tiếp ra lệnh, "Đem toàn bộ chìa khóa trên người các người, lấy ra cho tôi."
"Điện thoại di động, chìa khóa nào?"
"Đưa cho cậu ta để làm gì?"
Mọi người có mặt, bắt đầu thảo luận ầm ỉ, không biết Phong Khải Trạch làm như vậy có dụng ý gì, tất cả đều ngoái đầu lại nhìn Hồng Thiên Phương, nghe chỉ thị của ông.
Hồng Thiên Phương cũng không hiểu, vì vậy liền trực tiếp hỏi rõ, "Điện thoại di động và chìa khóa gì, tôi không hiểu cậu muốn nói gì?"
"Tôi tính lại một chút, nơi này có tổng cộng mười lăm người, cộng thêm ông và Hồng Thi Na, chính là mười bảy người, dĩ nhiên ngoại trừ tôi ra, đem toàn bộ chìa khóa và đồ đạc trên người các người toàn bộ móc ra cho tôi, bao gồm điện thoại di động của tôi, lấy ra." Phong Khải Trạch giải thích vài câu đơn giản, sau đó chỉ vào Hồng Thiên Phương, "Hồng Thiên Phương, lấy toàn bộ chìa khóa và điện thoại di động trên người bọn họ sang cho tôi, nhanh làm theo đi."
"Cậu dùng nhiều điện thoại di động và chìa khóa cửa để làm gì?" Hồng Thiên Phương đoán không ra Phong Khải Trạch muốn làm gì, cũng bởi vì đoán không được, cho nên lòng càng lo lắng, không muốn làm theo lời anh, nhưng dường như lại là không làm không được.
"Ít nói nhảm đi, tôi nói gì thì ông cứ làm theo là được, nhanh lên một chút, nếu không tôi sẽ ném tảng đá vào con gái ông, về phần mùi vị khi bị ném trúng thế nào chỉ có cô ta rõ và cam chịu." Phong Khải Trạch khom lưng nhặt cục đá nhỏ trên đất lên , sau đó ném vào người Hồng Thi Na.
"A ——" Tảng đá đầu tiên đập trúng đầu Hồng Thi Na, mặc dù không phải là rất đau, nhưng lại dọa cô sợ đến la to, lại bắt đầu không ngừng cầu cứu, nói: "Cha, cha mau làm theo lời anh ta nói đi."
Hồng Thiên Phương thấy đó chỉ là một tảng đá nhỏ, dù nện vào người cũng sẽ không gây tổn thương gì, cho nên mặc kệ, không chịu làm theo, "Tôi sẽ không làm theo những gì cậu nói, có giỏi thì cậu cứ buông tay, đến lúc đó tôi sẽ đem chuyện của cậu kiện lên tòa án, để cho cậu ngồi tù suốt đời."
"Cha, sao ngươi có thể nói như vậy, chẳng lẽ cha thật sự trơ mắt nhìn con gái mình rơi xuống lầu mà chết sao?" Hồng Thi Na vừa khóc vừa hô to, không muốn mọi chuyện thành ngọc nát đá tan. Cô chết đúng là có thể bắt Phong Khải Trạch trả giá đắc, nhưng chính cái giá cô trả lại còn cao hơn, cô không muốn phải bỏ ra giá cao thế.
Khó trách Phong Khải Trạch lại nổi tiếng với lời đồn kia thế, cái gì giảo hoạt tàn nhẫn là hóa thân của quỷ dữ, quả thực không phải là giả.
"Hồng Thiên Phương, chẳng lẽ ông thật có thể trơ mắt nhìn con gái ông rơi từ trên lầu xuống mà chết sao?" Phong Khải Trạch lặp lại lời Hồng Thi Na nói, làm bộ muốn thả sợi dây ra.
Hồng Thiên Phương thấy sợi dây trên tay Phong Khải Trạch đã không còn nhiều, nếu như nói nữa, chỉ sợ Hồng Thi Na thật sự sẽ rơi xuống, vì vậy hoảng sợ gọi anh lại, "Chờ một chút."
"Như thế nào, muốn làm theo lời tôi nói rồi sao?"
"Vì sao cậu lại muốn lại chìa khóa trong tay của chúng tôi?"
"Tôi không thích trả lời vấn đề, tôi hiện tại chỉ cần kết quả, rốt cuộc ông có làm hay không?"
"Cha, cha cứ dựa theo lời anh ta nói đi, mau làm đi!" Hồng Thi Na thúc giục, không nhịn được lại liếc mắt nhìn xuống, lầu cao đến mười mấy tầng, nhìn sao cũng khiến cô run sợ, không dám nhìn nữa, ngẩng đầu lên, tiếp tục thúc giục ho, "Cha, cứu con, sợi dây trên người con muốn tuột ra rồi, mau cứu con."
Vừa nghe đến sợi dây lỏng ra, Hồng Thiên Phương liền lo lắng, lập tức làm theo lời Phong Khải Trạch nói, lấy điện thoại cùng chìa khóa của mọi người hết ra, "Lấy điện thoại cùng chìa khóa giao ra đây, tất cả tổn thất tôi sẽ chịu."
Có những lời này, tất cả mọi người không do dự nữa, đem điện thoại di động của mình cùng chìa khóa giao ra.
Hồng Thiên Phương cứ cầm lấy một cái điện thoại di động, liền vứt xuống chỗ Phong Khải Trạch, chìa khóa cũng không ngoại lệ, đi qua từng người liền cầm lấy làm theo, cuối cùng tổng cộng ném ra 18 cái điện thoại di động, năm chuôi chìa khóa cửa lớn, sau khi ném xong, nặng nề nói: "Được rồi, tất cả điện thoại di động trên người chúng ta vàchìa khóa đều ở dưới chân của cậu, cậu nhìn xem đi."
Phong Khải Trạch không trả lời ông, ngồi xổm người xuống, tìm kiếm, đem điện thoại di động của mình cầm về, bỏ vào trong túi, sau đó nhìn điện thoại di động của những người khác, một máy rồi một máy hỏi, "Cái này là của người nào?"
"Cái này là của tôi."
"Ông sao?"
"Đúng vậy, điện thoại di động này là của tôi." Người thanh niên khẳng định trả lời, cho là có thể đem điện thoại di động của mình cầm về, ai biết lại thấy đối phương ném điện thoại xuống lầu dưới, kinh ngạc nói: "Cậu, cậu làm cái gì vậy?"
Phong Khải Trạch không để ý tới hắn, lại cầm lên một điện thoại di động khác, hỏi thăm là của ai, "Cái này là của người nào ?"
"Tôi, tôi."
Sau khi lấy được đáp án, điện thoại đều bị ném xuống lầu dưới.
Cứ như vậy, từng cái từng cái đều bị ném đi, không ai biết anh đang làm gì, chỉ biết là hành động của anh rất kì quái, kì quái đến mức khiến người khác cảm thấy sợ, thậm chí hối hận đã đi theo làm việc cho Hồng Thiên Phương.
Bọn họ hôm nay nhận tiền của Hồng Thiên Phương làm việc, nhất định là khó tránh khỏi việc bị Phong Khải Trạch ghét, cuộc sống về sau chắc chắn sẽ không dễ chịu rồi.
Hồng Thiên Phương vẫn còn do dự, quyết định đánh cuộc thêm lần nữa, đánh cuộc Phong Khải Trạch không dám hại chết người, "Được, có bản lãnh cậu cứ ra tay, tôi mặc kệ."
Nghe được câu này, Phong Khải Trạch vẫn còn chưa đáp lại, Hồng Thi Na liền ra mặt phản bác, "Cha, vì sao cha có thể làm như vậy, con là con gái của cha mà!"
"Mày có kết cục như hôm nay, hoàn toàn do mày gieo gió gặt bảo, mới vừa rồi tao đã nhắc nhở mày rất nhiều lần, làm chuyện quan trọng trước, nhưng mày lại không chịu nghe, đừng có trách tao."
"Cha, con biết mình sai rồi, xin cha hãy cứu con, nếu như rơi xuống sẽ chết người đó cha."
"Tao đã nói rồi, đây là kết quả do mày gieo gió gặt bảo, không trách được ai hết, bây giờ tao thật quá hối hận vì lúc đầu đã chọn mày, cho nên không thể tiếp tục lựa chọn sai lầm, tài sản sẽ giữ lại để cứu Thừa Chí."
"Cha, con sai rồi, con đã biết sai rồi, cha đừng bỏ mặc con, hãy cứu con đi." Hồng Thi Na càng nói giọng càng lớn, khóc như mưa, thật sợ cha cô không chịu cứu cô.
Hồng Thiên Phương bỏ mặc cô, lạnh lùng nhìn Phong Khải Trạch, giả bộ như chẳng có gì xảy ra, "Phong Khải Trạch, cậu muốn làm gì thì cứ làm tiếp đi, đừng nhiều lời với tôi nữa."
Phong Khải Trạch đã đoán ra Hồng Thiên Phong đang đánh cuộc, khẽ cười khinh miệt, vuốt vuốt sợi dây trong tay, khiêu khích nói: "Hồng Thiên Phương, ông quả quyết sẽ không cứu con gái mình sao?"
"Không cứu."
"Không thể nào, tôi nghe nói ông rất thương con gái mình, sao hôm nay lại vì một chút tiền kia bỏ mặc cô ta chứ?"
"Không sao cả, không cứu chính là không cứu, không cần nhiều lời."
"Cha, con van xin cha, hãy cứu con, con không muốn chết, con không muốn chết, cha, con biết mình sai rồi, xin cha đừng bỏ rơi con." Hồng Thi Na không ngờ tới, người cha từ đã thương yêu cô lại nói ra những lời như vậy, nếu như không phải vì bị treo ở giữa không trung, cô nhất định sẽ rất tức giận mà cãi lại cha của mình.
Chẳng lẽ tình cảm cha con lại không sánh bằng tiền bạc sao?
Nghe tiếng con gái cầu xin, Hồng Thiên Phương rất đau lòng, làm sao ông không muốn cứu cô chứ, nhưng giờ ông đang đánh cuộc, cho nên không thể mềm lòng, bằng không sẽ bị uy hiếp, từ nay về sau những gì Hồng Gia có đều biến mất, "Thi Na, lúc đầu ở Phong Gia, cha đã cứu con một lần, là do con không biết quý trọng cơ hội, không thể tráchcha được, giờ cha muốn đem cơ hội còn lại này cho Thừa Chí, chính con hãy tự lo cho mình đi."
"Không được, cha, con hứa, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh hai, cầu xin cha hãy cứu con đi."
"Hiện tại đã không có bất kỳ biện pháp nào để cứu anh con cả, ngoại trừ lấy tài sản để đổi, Hồng Gia chỉ có một phần tài sản, cho nên chỉ có thể cứu một người, cha đã quyết định cứu anh hai con, cho nên ——"
"Không, cha, không nên đối xử với con như vậy, con thật sự rất sợ, xin hãy cứu con."
"Hừ." Hồng Thiên Phương cố ý hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lạnh nhạt nói chuyện với Phong Khải Trạch, vừa nói vừa tranh cãi rồi đi thẳng tới cửa lớn, "Phong Khải Trạch, xem ra tôi đã không cần thiết phải ở đây nữa, vậy tôi đi trước."
Phong Khải Trạch bỉu môi cười một cái, đột nhiên buông tay ra, sợi dây trong tay lập tức chuyển động, tuột xuống lầu dưới .
"A —— cứu mạng a!" Hồng Thi Na cảm giác thân thể chuyển động xuống, lập tức điên cuồng gào thét, trong lòng bắt đầu oán hận Hồng Thiên Phương, hận cha mình vì tiền không muốn cứu cô.
Từ khi bắt đầu cô đã thua, nếu cô biết nhận thua sớm thì tốt rồi, không cần phải đi gây sự với Phong Khải Trạch, nếu cô biết có ngày hôm nay, sẽ không đâm đầu vào địa ngục, bây giờ mới biết sợ, có phải đã muộn rồi không?
Hồng Thiên Phương cho rằng Phong Khải Trạch không dám giết người, không ngờ mình mới vừa mới chuyển người, chưa đi được hai bước, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng gào thét điên cuồng, vội vàng dừng bước, xoay người trở lại, kinh hồn táng đảm nhìn con gái rơi xuống theo sợi dây, lúc này bị hù đến toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Phong Khải Trạch thả sợi dây ra một chút, rồi lại nắm chặt trở lại, không để cho Hồng Thi Na rơi xuống nữa, cũng không ngăn cô la hét, tiếp tục cùng Hồng Thiên Phương đàm phán, "Hồng Thiên Phương, ông có thể tiếp tục đi về phía trước thêm một bước nữa, tôi nhất định sẽ buông tay, để cho con gái ông rơi từ đây xuống. Ông có muốn đánh cuộc xem tôi dám không, trên thế giới này chưa có chuyện gì Phong Khải Trạch này không dám làm, đừng nói là con gái ông, coi dù là Phong Gia Vinh tôi cũng dám, ông có tin không?"
"Cậu——" Hồng Thiên Phương giận đến cắn răng nghiến lợi, giờ khắc này mới biết mình đánh giá thấp đối thủ, Phong Khải Trạch so Phong Gia Vinh còn gian xảo hơn, quả là trò giỏi hơn cả thầy, lòng dạ quá độc ác, đánh cuộc lần nà xem ra là ông đã thua.
"Dám dùng kế với tôi, ông còn chưa đủ đâu, tôi vốn định để cho vợ sanh con xong sau đó mới tính sổ với Hồng gia các người, không ngờ các người lại không thể đợi muốn đi xuống Địa ngục, không còn cách nào, tôi chỉ có thể thành toàn cho các người thôi."
"Lời này của cậu là ý gì?" .
"Không cần phải hỏi lời này có ý gì, ông phải biết vận dụng trí thông minh của mình để hiểu lời tôi nói chứ, nếu như ngay cả lời tôi nói các người còn không biết là có ý gì, vậy chứng minh đầu óc của các người còn chưa đủ thông minh, không có cơ trí thì đừng lén ra chiêu với tôi."
"Cậu —— cậu đừng có ăn nói quá đáng như vậy?" Hồng Thiên Phương càng ngày càng tức giận, nhưng bây giờ ngoại trừ nổi giận la mắng mấy câu, những chuyện khác đều không làm được.
Phong Khải Trạch đã nắm giữ toàn bộ ở trong lòng bàn tay, trong lòng đã quá rõ ràng, lười phải nói nhảm với ông nữa, trực tiếp ra lệnh, "Đem toàn bộ chìa khóa trên người các người, lấy ra cho tôi."
"Điện thoại di động, chìa khóa nào?"
"Đưa cho cậu ta để làm gì?"
Mọi người có mặt, bắt đầu thảo luận ầm ỉ, không biết Phong Khải Trạch làm như vậy có dụng ý gì, tất cả đều ngoái đầu lại nhìn Hồng Thiên Phương, nghe chỉ thị của ông.
Hồng Thiên Phương cũng không hiểu, vì vậy liền trực tiếp hỏi rõ, "Điện thoại di động và chìa khóa gì, tôi không hiểu cậu muốn nói gì?"
"Tôi tính lại một chút, nơi này có tổng cộng mười lăm người, cộng thêm ông và Hồng Thi Na, chính là mười bảy người, dĩ nhiên ngoại trừ tôi ra, đem toàn bộ chìa khóa và đồ đạc trên người các người toàn bộ móc ra cho tôi, bao gồm điện thoại di động của tôi, lấy ra." Phong Khải Trạch giải thích vài câu đơn giản, sau đó chỉ vào Hồng Thiên Phương, "Hồng Thiên Phương, lấy toàn bộ chìa khóa và điện thoại di động trên người bọn họ sang cho tôi, nhanh làm theo đi."
"Cậu dùng nhiều điện thoại di động và chìa khóa cửa để làm gì?" Hồng Thiên Phương đoán không ra Phong Khải Trạch muốn làm gì, cũng bởi vì đoán không được, cho nên lòng càng lo lắng, không muốn làm theo lời anh, nhưng dường như lại là không làm không được.
"Ít nói nhảm đi, tôi nói gì thì ông cứ làm theo là được, nhanh lên một chút, nếu không tôi sẽ ném tảng đá vào con gái ông, về phần mùi vị khi bị ném trúng thế nào chỉ có cô ta rõ và cam chịu." Phong Khải Trạch khom lưng nhặt cục đá nhỏ trên đất lên , sau đó ném vào người Hồng Thi Na.
"A ——" Tảng đá đầu tiên đập trúng đầu Hồng Thi Na, mặc dù không phải là rất đau, nhưng lại dọa cô sợ đến la to, lại bắt đầu không ngừng cầu cứu, nói: "Cha, cha mau làm theo lời anh ta nói đi."
Hồng Thiên Phương thấy đó chỉ là một tảng đá nhỏ, dù nện vào người cũng sẽ không gây tổn thương gì, cho nên mặc kệ, không chịu làm theo, "Tôi sẽ không làm theo những gì cậu nói, có giỏi thì cậu cứ buông tay, đến lúc đó tôi sẽ đem chuyện của cậu kiện lên tòa án, để cho cậu ngồi tù suốt đời."
"Cha, sao ngươi có thể nói như vậy, chẳng lẽ cha thật sự trơ mắt nhìn con gái mình rơi xuống lầu mà chết sao?" Hồng Thi Na vừa khóc vừa hô to, không muốn mọi chuyện thành ngọc nát đá tan. Cô chết đúng là có thể bắt Phong Khải Trạch trả giá đắc, nhưng chính cái giá cô trả lại còn cao hơn, cô không muốn phải bỏ ra giá cao thế.
Khó trách Phong Khải Trạch lại nổi tiếng với lời đồn kia thế, cái gì giảo hoạt tàn nhẫn là hóa thân của quỷ dữ, quả thực không phải là giả.
"Hồng Thiên Phương, chẳng lẽ ông thật có thể trơ mắt nhìn con gái ông rơi từ trên lầu xuống mà chết sao?" Phong Khải Trạch lặp lại lời Hồng Thi Na nói, làm bộ muốn thả sợi dây ra.
Hồng Thiên Phương thấy sợi dây trên tay Phong Khải Trạch đã không còn nhiều, nếu như nói nữa, chỉ sợ Hồng Thi Na thật sự sẽ rơi xuống, vì vậy hoảng sợ gọi anh lại, "Chờ một chút."
"Như thế nào, muốn làm theo lời tôi nói rồi sao?"
"Vì sao cậu lại muốn lại chìa khóa trong tay của chúng tôi?"
"Tôi không thích trả lời vấn đề, tôi hiện tại chỉ cần kết quả, rốt cuộc ông có làm hay không?"
"Cha, cha cứ dựa theo lời anh ta nói đi, mau làm đi!" Hồng Thi Na thúc giục, không nhịn được lại liếc mắt nhìn xuống, lầu cao đến mười mấy tầng, nhìn sao cũng khiến cô run sợ, không dám nhìn nữa, ngẩng đầu lên, tiếp tục thúc giục ho, "Cha, cứu con, sợi dây trên người con muốn tuột ra rồi, mau cứu con."
Vừa nghe đến sợi dây lỏng ra, Hồng Thiên Phương liền lo lắng, lập tức làm theo lời Phong Khải Trạch nói, lấy điện thoại cùng chìa khóa của mọi người hết ra, "Lấy điện thoại cùng chìa khóa giao ra đây, tất cả tổn thất tôi sẽ chịu."
Có những lời này, tất cả mọi người không do dự nữa, đem điện thoại di động của mình cùng chìa khóa giao ra.
Hồng Thiên Phương cứ cầm lấy một cái điện thoại di động, liền vứt xuống chỗ Phong Khải Trạch, chìa khóa cũng không ngoại lệ, đi qua từng người liền cầm lấy làm theo, cuối cùng tổng cộng ném ra 18 cái điện thoại di động, năm chuôi chìa khóa cửa lớn, sau khi ném xong, nặng nề nói: "Được rồi, tất cả điện thoại di động trên người chúng ta vàchìa khóa đều ở dưới chân của cậu, cậu nhìn xem đi."
Phong Khải Trạch không trả lời ông, ngồi xổm người xuống, tìm kiếm, đem điện thoại di động của mình cầm về, bỏ vào trong túi, sau đó nhìn điện thoại di động của những người khác, một máy rồi một máy hỏi, "Cái này là của người nào?"
"Cái này là của tôi."
"Ông sao?"
"Đúng vậy, điện thoại di động này là của tôi." Người thanh niên khẳng định trả lời, cho là có thể đem điện thoại di động của mình cầm về, ai biết lại thấy đối phương ném điện thoại xuống lầu dưới, kinh ngạc nói: "Cậu, cậu làm cái gì vậy?"
Phong Khải Trạch không để ý tới hắn, lại cầm lên một điện thoại di động khác, hỏi thăm là của ai, "Cái này là của người nào ?"
"Tôi, tôi."
Sau khi lấy được đáp án, điện thoại đều bị ném xuống lầu dưới.
Cứ như vậy, từng cái từng cái đều bị ném đi, không ai biết anh đang làm gì, chỉ biết là hành động của anh rất kì quái, kì quái đến mức khiến người khác cảm thấy sợ, thậm chí hối hận đã đi theo làm việc cho Hồng Thiên Phương.
Bọn họ hôm nay nhận tiền của Hồng Thiên Phương làm việc, nhất định là khó tránh khỏi việc bị Phong Khải Trạch ghét, cuộc sống về sau chắc chắn sẽ không dễ chịu rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook