Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
-
Chương 291: Về Tình Có Thể Tha Thứ
Tiếng đập cửa phòng ầm ĩ làm phá vỡ bầu không khí, Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng nghiêm túc nhìn về phía cửa, biểu cảm trên mặt có chút không vui.
Đinh Tiểu Nhiên cảm giác được khác thường, liền hỏi một chút: "Sao thế?"
"Có lẽ có người đến gây chuyện, bây giờ chưa tới bữa tối, Thím Chu sẽ không đến." Tạ Thiên Ngưng giải thích đơn giản, đoán xem người tới lúc này là ai, Hồng Thi Na hay Tạ Minh San?
Phong Khải Trạch đi ra mở cửa, y như lúc đầu, đã chuẩn bị tâm lý sẵn, ai nào biết sau khi mở cửa thấy người đến là Tạ Chánh Phong, tuy có chút kinh ngạc bất quá miễn cưỡng chấp nhận, nghi hoặc hỏi: "Chú đến có chuyện gì không?"
Tạ Chánh Phong có vẻ có chút sốt ruột, nhìn thấy Phong Khải Trạch tới mở cửa, gượng cười nói: "Phong thiếu gia, đã lâu không gặp."
"Rất lâu rất lâu rồi không gặp, chú tới gặp tôi hay là gặp Thiên Ngưng?"
"Tôi ——"
Không đợi Tạ Chánh Phong trả lời, Tạ Thiên Ngưng liền vội vàng chào hỏi, đứng dậy đi tới, thân thiện nói: "Chú, là chú à, rất lâu rồi không gặp chú, con cứ nghĩ đến chú mãi, chú mau vào đây ngồi nè, Tiểu Nhiên cũng đang ở đây!"
"Thiên Ngưng ——" Tạ Chánh Phong đi đến, thấy đối phương rất thân thiện, biểu cảm trên mặt ông vẫn nghiêm túc như cũ, bất kể ai nhìn vào cũng biết ông đang có tâm sự.
"Chú, sao thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Thiên Ngưng, chú đến chỉ muốn hỏi một chút, hỏi xem mọi người có gặp qua Minh San và Ninh Nghiên hay không, đã hơn một tháng không liên hệ được với họ, gọi điện thoại thì tắt máy, đến nhà tìm thì không có ai mở cửa, nghe hàng xóm láng giềng nói hơn một tháng trước vội vội vàng vàng mang theo va li rời khỏi, không có trở về, chú hơi lo lắng, cho nên đến tìm."
Đảo vòng lớn, ông vẫn không bỏ được người nhà.
"Lần cuối cùng con gặp được Minh San là hơn một tháng trước, sau đó không còn gặp nữa, có lẽ bọn họ đã có tiền nên muốn đổi chỗ ở khác, chú không cần quá lo lắng."
"Chú cũng đã từng nghĩ đến, nhưng lại thấy không có khả năng, bọn họ có muốn đổi chỗ ở mới cũng phải thu dọn đồ đạc trong nhà đi luôn mới đúng, nhưng đồ đạc vẫn còn ở trong nhà cũ, mà bóng dáng họ lại không thấy, chú càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn, cho nên mới đến hỏi thăm xem." Tạ Chánh Phong vô tình quay đầu nhìn Phong Khải Trạch với ánh mắt hoài nghi.
Ánh mắt này bị Phong Khải Trạch nhận ra được, nghiêm túc hỏi: "Chú đang hoài nghi tôi làm gì bọn họ sao?"
Lời này vừa nói ra, Tạ Chánh Phong liền lo lắng trong lòng, dù có hoài nghi, cũng không dám thừa nhận, cực lực biện bạch, "Không, không có, tôi không hề nghĩ như thế đâu, Phong thiếu gia, cậu đừng có hiểu lầm."
"Tôi không có hiểu lầm, tôi cho chú một đáp án rõ ràng, tôi không có làm gì con gái chú hay vợ của chú, không nhìn thấy bọn họ, cũng chẳng quan hệ tới tôi, hay là chú đi mà hỏi Hồng Thi Na đi, có lẽ cô ta biết đó."
"Khỉ con, chú không có nghĩ như thế đâu, chú ấy chỉ vì quá lo lắng cho con và vợ của mình quá nên mới như vậy, anh đừng suy nghĩ quá nhiều." Tạ Thiên Ngưng liền giải thích giúp Tạ Chánh Phong, bởi bản thân cô không hề muốn người yêu và người thân của mình lại biến thành kẻ thù với nhau.
"Mặc kệ ông ấy nghĩ thế nào, anh vẫn là cái đáp án kia, anh không làm gì con gái của vợ của chú ấy, việc này em có thể chứng minh, không phải sao?" Phong Khải Trạch đoán chắc Tạ Chánh Phong đang hoài nghi anh, bất quá đối với chuyện này cũng không có để trong lòng nhiều, dù sao đối với anh thì Tạ Chánh Phong chẳng đáng để cân nhắc.
Nếu như lúc trước không phải nể mặt Thiên Ngưng, anh cũng chẳng thèm quan tâm tới Tạ Chánh Phong.
"Chú, mấy ngày nay con đều ở bên cạnh khỉ con, anh ấy thật sự không có làm gì Minh San hay thím Ninh cả, điều này con có thể chứng minh."
"Chú thật sự không có ý gì khác, chỉ là đến để hỏi thăm, dù sao hỏi thêm một chút cũng chẳng có gì xấu, nếu nơi này không có tin tức, vậy chú đi nơi khác tìm xem, có lẽ bọn họ đang đi đâu đó chơi, nói không chừng qua một thời gian sẽ trở về." Tạ Chánh Phong cảm thấy xấu hổ khi bị Phong Khải Trạch biết mình đang hoài nghi, nên không dám lưu lại, liền xoay người rời đi.
"Chú." Tạ Thiên Ngưng gọi ông lại, biết chuyện này đã khiến mọi người không được vui, nên mới an ủi ông một chút, "Chú, đừng để chuyện này ở trong lòng, dù sao Minh San và Thím Ninh đã lớn, có thể tự chăm sóc cho chính mình, chú đừng quá lo lắng."
"Thiên Ngưng, cám ơn con, có lẽ do chú quá lo lắng rồi. Chú trở về vườn hoa đây, gần đây khá bận rộn, không có thời gian đến0 thăm con, con phải biết tự chăm sóc tốt cho mình."
"Con biết rồi, chú à, chú cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình, trời chuyển lạnh chú nhớ mặc thêm áo ấm, đừng để mình bị lạnh,
mua nhiều đồ ăn có chút dinh dưỡng về ăn, khi nào con có thời gian rãnh rỗi sẽ đến thăm chú."
"Bụng con đã lớn như vậy rồi, nên ở trong nhà chờ đến ngày sanh nở đi, không cần đi lung tung, khi nào sanh đứa bé ra rồi, chú lại thăm con. Được rồi, chú không quấy rầy hai đứa nữa, chú về đây." Tạ Chánh Phong cố gắng nặn ra nụ cười, cố cười vui vẻ một chút, sau đó đi ra ngoài cửa, một thân một mình rời đi, bóng lưng có vẻ rất cô tịch.
Có lẽ sống một mình quá lâu, nên mới cảm thấy tịch mịch.
Tạ Thiên Ngưng cảm nhận được sự cô đơn, đột nhiên thấy mình quá vô tâm với chú, liền tự trách nói : "Đều tại em, gần đây không có hỏi thăm chú, để chú ở một mình với vườn hoa, không có một người nào hay người thân nào để làm bạn, nhất định rất cô đơn" .
"Mỗi ngày ông ấy đều lo kinh doanh, giao thiệp với khách hàng, làm sao thấy cô đơn chứ?" Phong Khải Trạch khinh thường, vẫn còn tức vì bị chuyện Tạ Chánh Phong hoài nghi.
Anh tức giận, đều được viết rất rõ ở trên mặt, cô đương nhiên nhìn ra, không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ anh một chút, "Khỉ con, anh đừng giận chú mà, chú ấy thật không có ác ý, anh hãy thông cảm cho chú ấy một thân một mình đợn độc, người thân với khách hàng không thể đánh đồng hay so sánh cùng nhau được. Em gần đây bận lo chăm sóc cho anh, hơn nữa bụng càng ngày càng to ra, không thể đi thăm chú được, vì quá cô đơn nên chú mới muốn tìm gặp con gái và vợ mình, đó chính là tình cảm thâm tình."
"Thì anh cũng có nói gì đâu, em nói nhiều vậy, có phải nói anh đã làm cho chú em buồn có đúng không?" Anh tức giận oán trách, bất quá nghe cô nói xong, đúng là không còn giận Tạ Chánh Phong nữa. Có lẽ Thiên Ngưng nói đúng như vậy, đó là do tình cảm thâm tình của gia đình.
"Anh đừng giận nha, em chỉ thuận miệng nói thôi mà. Khỉ con, anh có thể giúp chú tìm Tạ Minh San và thím Ninh được không, hoặc đúng như lời anh nói, chuyện bọn họ mất tích có khi liên quan đến Hồng Thi Na cũng nên."
"Anh không quan tâm chuyện hai người đó, em đừng mong kêu anh đi tìm họ, anh không đi đâu." Phong Khải Trạch cự tuyệt giúp đỡ, nằm dài lên trên giường, cầm chăn phủ kín mặt mình, cái gì cũng không muốn nói.
Anh không đi tìm Tạ Minh San tính sổ đã là may mắn rồi, còn muốn anh lãng phí thời gian vì chuyện cô ta mất tích sao, đừng hòng.
"Khỉ con ——" Tạ Thiên Ngưng đi tới, làm nũng để nhờ anh giúp, "Khỉ con, anh xem như là giúp chú đi, có được hay không? Chẳng qua chỉ đi tìm người, chứ không có nói nhờ anh giúp gì cho bọn họ, đây cũng đâu phải việc gì khó khăn đâu?"
"Tìm người rất phí sức lực, không tìm." Hắn không vén chăn lên, để chăn che kín mình lại, dùng thái độ này để nói lên ý của chính mình.
"Khỉ con——"
"Chuyện này không cần thương lượng."
"Anh chỉ cần hỏi thăm một chút thôi là được rồi, có tin tức hay không cũng không sao đâu."
". . . . . ."
Đinh Tiểu Nhiên đã tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện, liền ngăn Tạ Thiên Ngưng lại, không cho cô nói đến chuyện này nữa, "Thiên Ngưng, cậu cần làm gì phải làm khó anh ta? Cậu nên nghĩ đến những chuyện mà Tạ Minh San đã từng làm qua, nếu đổi lại là mình, mình cũng không muốn đi tìm hạng người này. Hơn nữa mới nãy mình đã thấy rõ, đúng là chú của cậu đã nghi ngờ Phong Khải Trạch. Cậu nên suy nghĩ kĩ lại đi, cảm giác bị người ta hoài nghi đã rất khó chịu, khó chấp nhận rồi, giờ lại bắt người bị hoài nghi đi giúp kẻ nghi ngờ mình, chẳng phải là làm khó người ta sao?"
Lời này khiến trong lòng Tạ Thiên Ngưng thấy có hơi khó chịu, buồn bã hỏi: "Tiểu Nhiên, cậu không có nhìn lầm chứ, thật sự chú mình hoài nghi khỉ con sao?"
"Đôi mắt của mình rất sáng, không có nhìn lầm, chuyện cậu bây giờ phải làm là không phải nhờ chồng cậu giúp một tay, mà là hãy an ủi anh ta kìa, đừng quên, anh ta mới là người quan trọng nhất đối với cậu. Còn chuyện chú cậu, có rãnh rỗi thì hãy gọi điện thoại hỏi thăm ông ấy, tâm sự với ông ấy một chút là được, những chuyện khác không cần quan tâm nhiều, có biết không?"
"Tiểu Nhiên, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã nhắc nhở mình trong lúc mình đã mắc phải sai lầm."
"Nếu như muốn cám ơn mình, thì làm ơn đừng có gán ghép mình với Dư Tử Cường nữa."
"Mình thật sự cảm thấy hai người rất hợp. Tiểu Nhiên, cậu nên suy nghĩ lại đi, thử cùng Dư Tử Cường lui tới thử xem, nếu như có thể chung sống hòa hợp, thì hãy bàn đến chuyện tình cảm!" Nói những chuyện này, Tạ Thiên Ngưng liền ra sức suy nghĩ cách để tác hợp cho hai người bọn họ.
Đinh Tiểu Nhiên có hơi im lặng, lắc đầu một cái, cầu xin cô, "Phong thiếu phu nhân ơi, mình cầu xin cậu, tha cho mình đi, đừng có đẩy người đàn ông đó cho mình nữa, có được không?"
"Mình cũng chỉ đang suy nghĩ cho hạnh phúc chung thân của cậu thôi, mình cảm thấy Dư Tử Cường cũng không tệ, cho nên muốn canh chừng giúp cậu thôi, tránh bị cô gái khác chiếm được. Cậu nên biết, trên thế giới này đàn ông tốt bây giờ quá ít, khó khăn lắm mới tìm được một người cho cậu, cậu phải nên biết quý trọng mới đúng."
"Quý trọng cái đầu cậu, hắn ta nhỏ hơn mình đó, hơn nữa dáng dấp hắn ta y như công tử đa tình, không phải món ăn mình cần, mình không thích đâu, nếu Dư Tử Cường thật sự là món ăn mình cần, không cần cậu nhắc cũng sẽ đuổi theo hắn ta ngay."
Tên đàn ông nói không giữ lấy lời này, cô không cần, nói muốn theo đuổi cô, kết quả cái gì cũng không có, rõ ràng là đùa bỡn cô mà!
"Thôi cứ để thuận theo tự nhiên đi, nếu như hai người thật sự có duyên phận, cuối cùng sẽ đến với nhau, không nên cưỡng cầu, mình chỉ nhắc nhở cậu hãy nên quý trọng người trước mắt, chớ đừng để mất đi rồi mới thấy hối hận."
"Mất đi người này, mình cũng không hề thấy hối hận. Được rồi, mình còn phải đi mua một chút đồ dùng hàng ngày, hôm nào đó sẽ trở lại thăm cậu, bất quá nhìn bộ dạng của Phong Khải Trạch rất nhanh là có thể xuất viện, không chừng lần sau gặp cậu chắc phải đến nhà cậu thăm rồi." Đinh Tiểu Nhiên cầm lấy túi xách của mình, tính rời đi, bất quá trước khi đi còn nhỏ giọng bên tai Tạ Thiên Ngưng một câu, "Đàn ông cũng cần phải biết dụ dỗ, một hồi nhớ dỗ dành hắn đi, có biết không?"
"Mình biết rồi, yên tâm đi, đi đường cẩn thận nha."
"Vậy mình không quấy rầy hai người nữa, bái bai. Cậu không cần tiễn mình, cũng không cần đóng cửa, tự mình làm là được rồi." Đinh Tiểu Nhiên đi ra khỏi cửa phòng bệnh, cố ý dùng ngón tay chỉ vào người ở trên giường, rồi mới đóng cửa rời đi.
Giữa vợ chồng, cũng cần phải biết dỗ dành lẫn nhau.
Đinh Tiểu Nhiên cảm giác được khác thường, liền hỏi một chút: "Sao thế?"
"Có lẽ có người đến gây chuyện, bây giờ chưa tới bữa tối, Thím Chu sẽ không đến." Tạ Thiên Ngưng giải thích đơn giản, đoán xem người tới lúc này là ai, Hồng Thi Na hay Tạ Minh San?
Phong Khải Trạch đi ra mở cửa, y như lúc đầu, đã chuẩn bị tâm lý sẵn, ai nào biết sau khi mở cửa thấy người đến là Tạ Chánh Phong, tuy có chút kinh ngạc bất quá miễn cưỡng chấp nhận, nghi hoặc hỏi: "Chú đến có chuyện gì không?"
Tạ Chánh Phong có vẻ có chút sốt ruột, nhìn thấy Phong Khải Trạch tới mở cửa, gượng cười nói: "Phong thiếu gia, đã lâu không gặp."
"Rất lâu rất lâu rồi không gặp, chú tới gặp tôi hay là gặp Thiên Ngưng?"
"Tôi ——"
Không đợi Tạ Chánh Phong trả lời, Tạ Thiên Ngưng liền vội vàng chào hỏi, đứng dậy đi tới, thân thiện nói: "Chú, là chú à, rất lâu rồi không gặp chú, con cứ nghĩ đến chú mãi, chú mau vào đây ngồi nè, Tiểu Nhiên cũng đang ở đây!"
"Thiên Ngưng ——" Tạ Chánh Phong đi đến, thấy đối phương rất thân thiện, biểu cảm trên mặt ông vẫn nghiêm túc như cũ, bất kể ai nhìn vào cũng biết ông đang có tâm sự.
"Chú, sao thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Thiên Ngưng, chú đến chỉ muốn hỏi một chút, hỏi xem mọi người có gặp qua Minh San và Ninh Nghiên hay không, đã hơn một tháng không liên hệ được với họ, gọi điện thoại thì tắt máy, đến nhà tìm thì không có ai mở cửa, nghe hàng xóm láng giềng nói hơn một tháng trước vội vội vàng vàng mang theo va li rời khỏi, không có trở về, chú hơi lo lắng, cho nên đến tìm."
Đảo vòng lớn, ông vẫn không bỏ được người nhà.
"Lần cuối cùng con gặp được Minh San là hơn một tháng trước, sau đó không còn gặp nữa, có lẽ bọn họ đã có tiền nên muốn đổi chỗ ở khác, chú không cần quá lo lắng."
"Chú cũng đã từng nghĩ đến, nhưng lại thấy không có khả năng, bọn họ có muốn đổi chỗ ở mới cũng phải thu dọn đồ đạc trong nhà đi luôn mới đúng, nhưng đồ đạc vẫn còn ở trong nhà cũ, mà bóng dáng họ lại không thấy, chú càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn, cho nên mới đến hỏi thăm xem." Tạ Chánh Phong vô tình quay đầu nhìn Phong Khải Trạch với ánh mắt hoài nghi.
Ánh mắt này bị Phong Khải Trạch nhận ra được, nghiêm túc hỏi: "Chú đang hoài nghi tôi làm gì bọn họ sao?"
Lời này vừa nói ra, Tạ Chánh Phong liền lo lắng trong lòng, dù có hoài nghi, cũng không dám thừa nhận, cực lực biện bạch, "Không, không có, tôi không hề nghĩ như thế đâu, Phong thiếu gia, cậu đừng có hiểu lầm."
"Tôi không có hiểu lầm, tôi cho chú một đáp án rõ ràng, tôi không có làm gì con gái chú hay vợ của chú, không nhìn thấy bọn họ, cũng chẳng quan hệ tới tôi, hay là chú đi mà hỏi Hồng Thi Na đi, có lẽ cô ta biết đó."
"Khỉ con, chú không có nghĩ như thế đâu, chú ấy chỉ vì quá lo lắng cho con và vợ của mình quá nên mới như vậy, anh đừng suy nghĩ quá nhiều." Tạ Thiên Ngưng liền giải thích giúp Tạ Chánh Phong, bởi bản thân cô không hề muốn người yêu và người thân của mình lại biến thành kẻ thù với nhau.
"Mặc kệ ông ấy nghĩ thế nào, anh vẫn là cái đáp án kia, anh không làm gì con gái của vợ của chú ấy, việc này em có thể chứng minh, không phải sao?" Phong Khải Trạch đoán chắc Tạ Chánh Phong đang hoài nghi anh, bất quá đối với chuyện này cũng không có để trong lòng nhiều, dù sao đối với anh thì Tạ Chánh Phong chẳng đáng để cân nhắc.
Nếu như lúc trước không phải nể mặt Thiên Ngưng, anh cũng chẳng thèm quan tâm tới Tạ Chánh Phong.
"Chú, mấy ngày nay con đều ở bên cạnh khỉ con, anh ấy thật sự không có làm gì Minh San hay thím Ninh cả, điều này con có thể chứng minh."
"Chú thật sự không có ý gì khác, chỉ là đến để hỏi thăm, dù sao hỏi thêm một chút cũng chẳng có gì xấu, nếu nơi này không có tin tức, vậy chú đi nơi khác tìm xem, có lẽ bọn họ đang đi đâu đó chơi, nói không chừng qua một thời gian sẽ trở về." Tạ Chánh Phong cảm thấy xấu hổ khi bị Phong Khải Trạch biết mình đang hoài nghi, nên không dám lưu lại, liền xoay người rời đi.
"Chú." Tạ Thiên Ngưng gọi ông lại, biết chuyện này đã khiến mọi người không được vui, nên mới an ủi ông một chút, "Chú, đừng để chuyện này ở trong lòng, dù sao Minh San và Thím Ninh đã lớn, có thể tự chăm sóc cho chính mình, chú đừng quá lo lắng."
"Thiên Ngưng, cám ơn con, có lẽ do chú quá lo lắng rồi. Chú trở về vườn hoa đây, gần đây khá bận rộn, không có thời gian đến0 thăm con, con phải biết tự chăm sóc tốt cho mình."
"Con biết rồi, chú à, chú cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình, trời chuyển lạnh chú nhớ mặc thêm áo ấm, đừng để mình bị lạnh,
mua nhiều đồ ăn có chút dinh dưỡng về ăn, khi nào con có thời gian rãnh rỗi sẽ đến thăm chú."
"Bụng con đã lớn như vậy rồi, nên ở trong nhà chờ đến ngày sanh nở đi, không cần đi lung tung, khi nào sanh đứa bé ra rồi, chú lại thăm con. Được rồi, chú không quấy rầy hai đứa nữa, chú về đây." Tạ Chánh Phong cố gắng nặn ra nụ cười, cố cười vui vẻ một chút, sau đó đi ra ngoài cửa, một thân một mình rời đi, bóng lưng có vẻ rất cô tịch.
Có lẽ sống một mình quá lâu, nên mới cảm thấy tịch mịch.
Tạ Thiên Ngưng cảm nhận được sự cô đơn, đột nhiên thấy mình quá vô tâm với chú, liền tự trách nói : "Đều tại em, gần đây không có hỏi thăm chú, để chú ở một mình với vườn hoa, không có một người nào hay người thân nào để làm bạn, nhất định rất cô đơn" .
"Mỗi ngày ông ấy đều lo kinh doanh, giao thiệp với khách hàng, làm sao thấy cô đơn chứ?" Phong Khải Trạch khinh thường, vẫn còn tức vì bị chuyện Tạ Chánh Phong hoài nghi.
Anh tức giận, đều được viết rất rõ ở trên mặt, cô đương nhiên nhìn ra, không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ anh một chút, "Khỉ con, anh đừng giận chú mà, chú ấy thật không có ác ý, anh hãy thông cảm cho chú ấy một thân một mình đợn độc, người thân với khách hàng không thể đánh đồng hay so sánh cùng nhau được. Em gần đây bận lo chăm sóc cho anh, hơn nữa bụng càng ngày càng to ra, không thể đi thăm chú được, vì quá cô đơn nên chú mới muốn tìm gặp con gái và vợ mình, đó chính là tình cảm thâm tình."
"Thì anh cũng có nói gì đâu, em nói nhiều vậy, có phải nói anh đã làm cho chú em buồn có đúng không?" Anh tức giận oán trách, bất quá nghe cô nói xong, đúng là không còn giận Tạ Chánh Phong nữa. Có lẽ Thiên Ngưng nói đúng như vậy, đó là do tình cảm thâm tình của gia đình.
"Anh đừng giận nha, em chỉ thuận miệng nói thôi mà. Khỉ con, anh có thể giúp chú tìm Tạ Minh San và thím Ninh được không, hoặc đúng như lời anh nói, chuyện bọn họ mất tích có khi liên quan đến Hồng Thi Na cũng nên."
"Anh không quan tâm chuyện hai người đó, em đừng mong kêu anh đi tìm họ, anh không đi đâu." Phong Khải Trạch cự tuyệt giúp đỡ, nằm dài lên trên giường, cầm chăn phủ kín mặt mình, cái gì cũng không muốn nói.
Anh không đi tìm Tạ Minh San tính sổ đã là may mắn rồi, còn muốn anh lãng phí thời gian vì chuyện cô ta mất tích sao, đừng hòng.
"Khỉ con ——" Tạ Thiên Ngưng đi tới, làm nũng để nhờ anh giúp, "Khỉ con, anh xem như là giúp chú đi, có được hay không? Chẳng qua chỉ đi tìm người, chứ không có nói nhờ anh giúp gì cho bọn họ, đây cũng đâu phải việc gì khó khăn đâu?"
"Tìm người rất phí sức lực, không tìm." Hắn không vén chăn lên, để chăn che kín mình lại, dùng thái độ này để nói lên ý của chính mình.
"Khỉ con——"
"Chuyện này không cần thương lượng."
"Anh chỉ cần hỏi thăm một chút thôi là được rồi, có tin tức hay không cũng không sao đâu."
". . . . . ."
Đinh Tiểu Nhiên đã tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện, liền ngăn Tạ Thiên Ngưng lại, không cho cô nói đến chuyện này nữa, "Thiên Ngưng, cậu cần làm gì phải làm khó anh ta? Cậu nên nghĩ đến những chuyện mà Tạ Minh San đã từng làm qua, nếu đổi lại là mình, mình cũng không muốn đi tìm hạng người này. Hơn nữa mới nãy mình đã thấy rõ, đúng là chú của cậu đã nghi ngờ Phong Khải Trạch. Cậu nên suy nghĩ kĩ lại đi, cảm giác bị người ta hoài nghi đã rất khó chịu, khó chấp nhận rồi, giờ lại bắt người bị hoài nghi đi giúp kẻ nghi ngờ mình, chẳng phải là làm khó người ta sao?"
Lời này khiến trong lòng Tạ Thiên Ngưng thấy có hơi khó chịu, buồn bã hỏi: "Tiểu Nhiên, cậu không có nhìn lầm chứ, thật sự chú mình hoài nghi khỉ con sao?"
"Đôi mắt của mình rất sáng, không có nhìn lầm, chuyện cậu bây giờ phải làm là không phải nhờ chồng cậu giúp một tay, mà là hãy an ủi anh ta kìa, đừng quên, anh ta mới là người quan trọng nhất đối với cậu. Còn chuyện chú cậu, có rãnh rỗi thì hãy gọi điện thoại hỏi thăm ông ấy, tâm sự với ông ấy một chút là được, những chuyện khác không cần quan tâm nhiều, có biết không?"
"Tiểu Nhiên, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã nhắc nhở mình trong lúc mình đã mắc phải sai lầm."
"Nếu như muốn cám ơn mình, thì làm ơn đừng có gán ghép mình với Dư Tử Cường nữa."
"Mình thật sự cảm thấy hai người rất hợp. Tiểu Nhiên, cậu nên suy nghĩ lại đi, thử cùng Dư Tử Cường lui tới thử xem, nếu như có thể chung sống hòa hợp, thì hãy bàn đến chuyện tình cảm!" Nói những chuyện này, Tạ Thiên Ngưng liền ra sức suy nghĩ cách để tác hợp cho hai người bọn họ.
Đinh Tiểu Nhiên có hơi im lặng, lắc đầu một cái, cầu xin cô, "Phong thiếu phu nhân ơi, mình cầu xin cậu, tha cho mình đi, đừng có đẩy người đàn ông đó cho mình nữa, có được không?"
"Mình cũng chỉ đang suy nghĩ cho hạnh phúc chung thân của cậu thôi, mình cảm thấy Dư Tử Cường cũng không tệ, cho nên muốn canh chừng giúp cậu thôi, tránh bị cô gái khác chiếm được. Cậu nên biết, trên thế giới này đàn ông tốt bây giờ quá ít, khó khăn lắm mới tìm được một người cho cậu, cậu phải nên biết quý trọng mới đúng."
"Quý trọng cái đầu cậu, hắn ta nhỏ hơn mình đó, hơn nữa dáng dấp hắn ta y như công tử đa tình, không phải món ăn mình cần, mình không thích đâu, nếu Dư Tử Cường thật sự là món ăn mình cần, không cần cậu nhắc cũng sẽ đuổi theo hắn ta ngay."
Tên đàn ông nói không giữ lấy lời này, cô không cần, nói muốn theo đuổi cô, kết quả cái gì cũng không có, rõ ràng là đùa bỡn cô mà!
"Thôi cứ để thuận theo tự nhiên đi, nếu như hai người thật sự có duyên phận, cuối cùng sẽ đến với nhau, không nên cưỡng cầu, mình chỉ nhắc nhở cậu hãy nên quý trọng người trước mắt, chớ đừng để mất đi rồi mới thấy hối hận."
"Mất đi người này, mình cũng không hề thấy hối hận. Được rồi, mình còn phải đi mua một chút đồ dùng hàng ngày, hôm nào đó sẽ trở lại thăm cậu, bất quá nhìn bộ dạng của Phong Khải Trạch rất nhanh là có thể xuất viện, không chừng lần sau gặp cậu chắc phải đến nhà cậu thăm rồi." Đinh Tiểu Nhiên cầm lấy túi xách của mình, tính rời đi, bất quá trước khi đi còn nhỏ giọng bên tai Tạ Thiên Ngưng một câu, "Đàn ông cũng cần phải biết dụ dỗ, một hồi nhớ dỗ dành hắn đi, có biết không?"
"Mình biết rồi, yên tâm đi, đi đường cẩn thận nha."
"Vậy mình không quấy rầy hai người nữa, bái bai. Cậu không cần tiễn mình, cũng không cần đóng cửa, tự mình làm là được rồi." Đinh Tiểu Nhiên đi ra khỏi cửa phòng bệnh, cố ý dùng ngón tay chỉ vào người ở trên giường, rồi mới đóng cửa rời đi.
Giữa vợ chồng, cũng cần phải biết dỗ dành lẫn nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook