Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
-
Chương 289: Cha Đang Cầu Xin Con
Đơn giản chỉ nói được mấy câu, Phong Gia Vinh đã quyết định không đề cập tới chuyện cổ phần, sợ chọc giận Phong Khải Trạch, làm cho mọi chuyện càng thêm hỏng bét, đành nói sang chuyện khác, "Khải Trạch, chẳng qua hôm nay cha tới là đến thăm con một chút, không hề có ý gì khác, thấy con không sao, cha đã yên tâm."
Thật ra ông vốn không muốn lấy lại cổ phần, kể từ lúc Tạ Thiên Ngưng đồng ý lấy mười tỷ tới cứu người, ông tin cô sẽ không phản bội Phong Khải Trạch, cho nên cổ phần ở trong tay cô hay Phong Khải Trạch không hề có sự khác biệt.
"Ông thực sự chỉ muốn đến gặp mặt một chút thôi sao?" Phong Khải Trạch nghiễm nhiên không tin, giễu cợt nói: "Tôi lại không hề cảm thấy ông chỉ tới để xem một chút, Đổng Sự Trưởng Phong, từ khi nào ông đã biết kiềm chế cơn giận, không còn mắng chửi người nữa, kỳ lạ lỳ lạ."
"Con là con trai của cha, cha tới gặp con thì có lỗi gì sao?"
"Bớt dong dài đi, tôi không muốn lãng phí thời gian nói nhảm với ông, nói thẳng mục đích hôm nay ông tới đi, nói xong rồi tránh đi cho khỏi chướng mắt."
"Vì sao con cứ muốn ép cha?"
"Ông không chịu nói mục đích hôm nay đến, vậy thì mời trở về."
"Phong Khải Trạch" Phong Gia Vinh có chút tức giận, nhưng lại không dám nổi giận, không thể làm gì khác hơn là cố gắng chịu đựng. Trước kia ông muốn nổi giận liền nổi giận, chưa bao giờ phải áp chế chính mình, nhưng bây giờ đến cả tư cách để giận cũng không có, càng ngày càng bị người quản chế.
Loại cảm giác này thật khó chịu.
Phong Khải Trạch cũng mặc kệ cảm thụ của ông bây giờ như thế nào, tiếp tục lạnh lùng đuổi người, “Hiện tại đã tới giờ Thiên Ngưng phải nghỉ trưa, mời rời đi, không nên quấy rầy vợ cùng con trai tôi nghỉ ngơi."
"Khải Trạch, chúng ta hãy ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện một chút, có được không?" Phong Gia Vinh đem lửa giận trong lòng đè nén xuống, dùng giọng cầu khẩn nói, không còn khí thế uy nghiêm như ngày xưa nữa.
"Được đó, mọi người cứ ngồi xuống từ từ nói chuyện, em đi pha tra cho mọi người." Tạ Thiên Ngưng đột nhiên chen miệng, bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị nước trà, muốn cha con họ được bình tĩnh nói chuyện.
Nhưng Phong Khải Trạch không muốn, gọi cô lại, "Không cần pha trà, anh không có gì để nói với ông ta cả, nói đi nói lại cũng vẫn là mấy vấn đề kia chẳng có gì khác nhau, nói nhiều quá làm biếng nói nữa rồi, không muốn nói thêm nữa."
"Khỉ con ——"
"Anh không muốn em phí phạm tình cảm vào chuyện không đâu, không cần thương lượng nữa, anh nói không chính là không."
"Giữa cha con, không cần phải trở nên như vậy."
"Từ khi nào tôi và ông đã trở thành cha con với nhau rồi hả?"
"Này ——" Tạ Thiên Ngưng không phản bác được, bỏ lá trà trong tay xuống không tiếp tục pha nữa, bất đắc dĩ nhìn Phong Gia Vinh một cái, bày tỏ mình không giúp gì được rồi.
Nếu khỉ con đã kiên trì, cho dù là ai cũng không thể thay đổi quyết định, cô cũng không ngoại lệ, cho nên lúc này cô thật sự đã không thể giúp đỡ được gì.
Lửa giận trong lòng Phong Gia Vinh đã không thể kềm chế nổi, vốn muốn từ từ đi, không nóng nảy xử lý chuyện này, nhưng bởi vì tức giận mặc kể hậu quả mà nói ra, "Nếu nói mà mọi việc có thể giải quyết vậy tao sẽ nói thẳng, dù sao giữa chúng ta cũng không có gì hay để nói. Tao muốn 60% cổ phần Phong thị đế quốc trong tay hai đứa."
"Ha ha ——" Phong Khải Trạch nghe cái yêu cầu này, điên cuồng cười nhạo, "Ông nói ra loại yêu cầu này được cũng giỏi lắm, ông nghĩ tôi sẽ giao nó cho ông sao?"
"Chỉ cần đưa 60% cổ phần Phong Thị đế quốc cho tao, tao bảo đảm sau này sẽ không lại tìm hai người nữa, hai người cứ sống với nhau qua những ngày hạnh phúc, tao sẽ sống theo quãng thời gian của riêng tao, sau này không liên hệ gì nhau nữa."
"Lời hứa của ông đối với tôi mà nói không hề có uy tín, chỉ cần có 60% cổ phần này, tôi bảo đảm ông không dám tới tìm tôi gây phiềnphức, cho nên tôi sẽ không giao cho ông, ông từ bỏ đi."
"Lần này tao bảo đảm."
"Tôi nói, lời hứa của ông đối với tôi mà nói không hề có uy tín, ông không cần bảo đảm nữa, tôi không tin đâu" .
"Cha nhất định phải lấy được 60% cổ phần này, con đừng ép cha phải dùng thủ đoạn cực đoan." Phong Gia Vinh dùng ánh mắt nham hiểm nhìn về phía Tạ Thiên Ngưng, ánh mắt dính chặt ở phía bụng tròn vo của cô, mặc dù trong lòng có chút không đành, nhưng không còn biện pháp, ông nhất định phải hành động, bằng không sẽ phải vào tù ngồi.
Trời mới biết ông thực không muốn đối địch với bọn họ, trước kia thực là không muốn, nhưng bây giờ là thân bất do kỷ.
Tạ Thiên Ngưng tiếp xúc với ánh mặt nham hiểm kia, có chút sợ, một tay ôm bụng, hai chân chậm rãi hướng về phía bên cạnh Phong Khải Trạch, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Vốn muốn giúp cha con bọn họ hóa giải mâu thuẫn, nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ khả năng không nhiều, bởi vì Phong Gia Vinh vẫn không từ bỏ dã tâm, đến bây giờ vẫn muốn lấy lại cổ phần để đứng trên địa vị cao nhất.
Phong Khải Trạch đứng ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng, dùng thân thể của mình che chở cho cô, bảo vệ cô, nghiêm túc cảnh cáo Phong Gia Vinh, "Nếu ông dám động vào cô ấy, tôi lập tức cho ông hai bàn tay trắng, tính nhẫn nại của tôi đã mất hết rồi."
"Cha chỉ muốn 60% cổ phần trong tay cô ta, chỉ cần hai đứa giao cho cha, cha sẽ không gây phiền thêm cho hai đứa. Trước nay cha luôn nói lời giữ lời, đã hứa với con cha sẽ không nuốt lời, điểm này con rất rõ mà, không phải sao?" Phong Gia Vinh thu hồi ánh mắt hướng trên bụng của Tạ Thiên Ngưng, nhìn lại Phong Khải Trạch, mang theo chút cầu khẩn, cầu xin bọn họ giao ra 60% cổ phần.
"Tôi mặc kệ ông có giữ lời không, tôi chỉ biết, 60% cổ phần này tuyệt đối không thể cho ông."
"Nếu như cha không thể không lấy được nó đi? Coi dù con làm cha mất chức, cha cũng sẽ có cách khiến cả hai không có ngày được yên ổn, thay vì như thế, các con chi bằng cứ giao ra cho cha, kết quả như thế là tốt nhất."
"Ông uy hiếp tôi?"
"Cha đang cầu xin mày, cầu xin con giao ra 60% cổ phần cho cha."
Tạ Thiên Ngưng nghe ra đầu mối, vì vậy to gan hỏi: "Cha, có phải cha đang gặp khó khăn gì, cho nên mới cần 60% cổ phần đến như vậy không? Chi bằng cha cứ đem khó khăn nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, có được không?"
Vừa thân thiết gọi còn có lời quan tâm, khiến trong lòng Phong Gia Vinh có chút cảm động, đột nhiên có chút khát vọng tình thâm, nhưng lý trí lại nói cho ông biết, trên thế giới này ngoại trừ mình ra, ai cũng không thể tin tưởng, vì vậy bỏ qua sự cảm động trong lòng đi, tức giận trả lời, "Khó khăn bây giờ chính là phải có 60% cổ phần, chỉ một câu thôi, các người cho hay không?"
"Không cho." Phong Khải Trạch trả lời như đinh chém sắt, nói xong lập tức đuổi người, "Không cần nói nhảm, cũng đừng hòng uy hiếp, ông bây giờ lập tức cút ngay cho tôi, sau này đừng có trở lại, bằng không đừng trách tôi không nghĩ đến tình cha con?"
"Khải Trạch, con đừng ép ta phải giở thủ đoạn ra. Cha biết con có năng lực bảo vệ vợ và con con, nhưng con có thể bảo đảm vạn nhất không xảy ra chuyện gì không, bụng cô ta cũng đã to ra, chỉ cần đẩy cô ta một cái có thể làm cô ta trả một cái giá rất cao, ông nguyện ý mạo hiểm như vậy sao?"
"Tôi sẽ khiến ông ngay cả cơ hội đến gần cô ấy cũng không có."
"Con biết thủ đoạn của cha mà, không nên ép cha, dù nói thế nào đứa con trong bụng của cô ấy cũng là cháu của cha, cha không muốn tổn thương cô ấy, càng không muốn tổn thương cháu của cha, nhưng cha không còn cách nào, cha phải lấy được 60% cổ phần này, cầu xin con đừng nên ép cha."
"Ông không nên ép tôi, bằng không tôi sẽ cho ông nếm thử chút mùi vị thất bại."
"Con —— được lắm, các người chờ đi, hừ." Phong Gia Vinh bởi vì không đạt được mục đích, trong lòng vừa phiền vừa lo lắng, hơn nữa lại không biết phải làm sao, tâm trạng bối rối khiến ông khó chịu cực kỳ, nói nửa ngày đều vô nghĩa, cũng không thể động thủ, dưới sự phẫn nộ không thể làm gì khác hơn là rời đi trước.
Vậy mà sau khi ra khỏi cửa, thử suy nghĩ một chút, lại chẳng thấy tức giận, còn thấy may mắn vì không lập tức lấy được cổ phần. Nếu như bây giờ lấy được cổ phần, ông làm sao kéo dài thời gian với Hồng Thiên Phương được nữa?
Mới vừa rồi do ông quá nóng vội, quá tức giận nên mới hồ đồ, đi bức Phong Khải Trạch giao ra cổ phần, bây giờ nghĩ lại chuyện không thành công trái lại là một chuyện tốt.
Phong Gia Vinh mới vừa đi ra khỏi cửa phòng bệnh không xa, liền bắt gặp Hồng Thiên Phương, đối phương tựa hồ cố ý ở đây chờ ông làm ông sợ hết hồn, "Ông, vì sao ông lại ở chỗ này?"
"Đương nhiên tới xem hiệu suất làm việc của ông." Hồng Thiên Phương cười nham hiểm trả lời, đi tới kề vào bên tai ông cảnh cáo, "Cố gắng một chút, nếu không ông biết tôi sẽ làm gì rồi chứ?"
"Bọn họ không chịu giao ra cổ phần, tôi còn có cách gì đây, bất kể tôi có cố gắng thế nào vẫn không thể thành công."
"Trong mắt tôi, ông vẫn còn chưa cố gắng lắm, thủ đoạn của ông còn chưa có xử dụng ra mà, không phải sao?"
"Ông mới vừa nghe lén chúng tôi nói chuyện."
"Cái này gọi là giám sát, hãy giở thủ đoạn của ông ra, đừng để bọn tôi phải chờ quá lâu, tính nhẫn nại của tôi cũng có hạn, không thể chờ đợi thêm nữa." Hồng Thiên Phương vỗ vỗ bả vai Phong Gia Vinh, cười u ám, xoay người rời đi không lưu lại nữa.
Ông không thể ở trong bệnh viện quá lâu, bằng không bị Phong Khải Trạch phát hiện ra vậy thì hỏng bét.
Phong Gia Vinh đứng bất động tại chỗ, tức giận nhìn theo bóng dáng rời đi của Hồng Thiên Phương, trong lòng rất không cam tâm, hận không thể phanh thây xẻ thịt lão già kia ra.
Phanh thây xẻ thịt—— hay là ông dùng cách đã đối phó với cha của Đới Phương Dung dùng với Hồng Thiên Phương, người chết rồi sẽ không thể làm gì được, không phải sao?
"Hồng Thiên Phương, đây là do ông tự tìm, không trách được tôi, muốn trách thì trách ông không chịu an phận."
Cách tốt nhất bây giờ chính là giết người diệt khẩu, nói không chừng sau khi ông giao ra 60% cổ phần, Hồng Thiên Phương cũng sẽ không đưa toàn bộ CD cho ông, để bảo đảm an toàn, diệt khẩu là cách tốt nhất. Giết Hồng Thiên Phương, ông sẽ không cần phải đối nghịch với con trai mình nữa, cũng không cần thương tổn cháu mình, chẳng phải tốt hơn sao?
Nếu đưa 60% cổ phần cho Hồng Thiên Phương, Hồng Thiên Phương sẽ đạp lên trên đầu ông, vậy cuộc sống sau này của ông chẳng phải càng không yên sao, thay vì như thế chi bằng cứ để 60% cổ phần cứ để Tạ Thiên Thiên nắm giữ!
Phong Gia Vinh nghĩ ra được biện pháp, cười vui vẻ, không còn tức giận, âm thầm nhìn bóng dáng Hồng Thiên Phương rời đi, trong lòng càng nghĩ càng phấn khích, cuối cùng không do dự nữa, liền rời đi, trở về để chuẩn bị bắt tay vào công việc.
Không chỉ có Hồng Thiên Phương phải chết, Hồng Thừa Chí, Hồng Thi Na cũng không ngoại lệ, bởi vì rất có khả năng bọn chúng cũng biết đến chuyện CD, cho nên không thể giữ lại, tóm lại người Hồng gia không một ai được sống.
Thật ra ông vốn không muốn lấy lại cổ phần, kể từ lúc Tạ Thiên Ngưng đồng ý lấy mười tỷ tới cứu người, ông tin cô sẽ không phản bội Phong Khải Trạch, cho nên cổ phần ở trong tay cô hay Phong Khải Trạch không hề có sự khác biệt.
"Ông thực sự chỉ muốn đến gặp mặt một chút thôi sao?" Phong Khải Trạch nghiễm nhiên không tin, giễu cợt nói: "Tôi lại không hề cảm thấy ông chỉ tới để xem một chút, Đổng Sự Trưởng Phong, từ khi nào ông đã biết kiềm chế cơn giận, không còn mắng chửi người nữa, kỳ lạ lỳ lạ."
"Con là con trai của cha, cha tới gặp con thì có lỗi gì sao?"
"Bớt dong dài đi, tôi không muốn lãng phí thời gian nói nhảm với ông, nói thẳng mục đích hôm nay ông tới đi, nói xong rồi tránh đi cho khỏi chướng mắt."
"Vì sao con cứ muốn ép cha?"
"Ông không chịu nói mục đích hôm nay đến, vậy thì mời trở về."
"Phong Khải Trạch" Phong Gia Vinh có chút tức giận, nhưng lại không dám nổi giận, không thể làm gì khác hơn là cố gắng chịu đựng. Trước kia ông muốn nổi giận liền nổi giận, chưa bao giờ phải áp chế chính mình, nhưng bây giờ đến cả tư cách để giận cũng không có, càng ngày càng bị người quản chế.
Loại cảm giác này thật khó chịu.
Phong Khải Trạch cũng mặc kệ cảm thụ của ông bây giờ như thế nào, tiếp tục lạnh lùng đuổi người, “Hiện tại đã tới giờ Thiên Ngưng phải nghỉ trưa, mời rời đi, không nên quấy rầy vợ cùng con trai tôi nghỉ ngơi."
"Khải Trạch, chúng ta hãy ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện một chút, có được không?" Phong Gia Vinh đem lửa giận trong lòng đè nén xuống, dùng giọng cầu khẩn nói, không còn khí thế uy nghiêm như ngày xưa nữa.
"Được đó, mọi người cứ ngồi xuống từ từ nói chuyện, em đi pha tra cho mọi người." Tạ Thiên Ngưng đột nhiên chen miệng, bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị nước trà, muốn cha con họ được bình tĩnh nói chuyện.
Nhưng Phong Khải Trạch không muốn, gọi cô lại, "Không cần pha trà, anh không có gì để nói với ông ta cả, nói đi nói lại cũng vẫn là mấy vấn đề kia chẳng có gì khác nhau, nói nhiều quá làm biếng nói nữa rồi, không muốn nói thêm nữa."
"Khỉ con ——"
"Anh không muốn em phí phạm tình cảm vào chuyện không đâu, không cần thương lượng nữa, anh nói không chính là không."
"Giữa cha con, không cần phải trở nên như vậy."
"Từ khi nào tôi và ông đã trở thành cha con với nhau rồi hả?"
"Này ——" Tạ Thiên Ngưng không phản bác được, bỏ lá trà trong tay xuống không tiếp tục pha nữa, bất đắc dĩ nhìn Phong Gia Vinh một cái, bày tỏ mình không giúp gì được rồi.
Nếu khỉ con đã kiên trì, cho dù là ai cũng không thể thay đổi quyết định, cô cũng không ngoại lệ, cho nên lúc này cô thật sự đã không thể giúp đỡ được gì.
Lửa giận trong lòng Phong Gia Vinh đã không thể kềm chế nổi, vốn muốn từ từ đi, không nóng nảy xử lý chuyện này, nhưng bởi vì tức giận mặc kể hậu quả mà nói ra, "Nếu nói mà mọi việc có thể giải quyết vậy tao sẽ nói thẳng, dù sao giữa chúng ta cũng không có gì hay để nói. Tao muốn 60% cổ phần Phong thị đế quốc trong tay hai đứa."
"Ha ha ——" Phong Khải Trạch nghe cái yêu cầu này, điên cuồng cười nhạo, "Ông nói ra loại yêu cầu này được cũng giỏi lắm, ông nghĩ tôi sẽ giao nó cho ông sao?"
"Chỉ cần đưa 60% cổ phần Phong Thị đế quốc cho tao, tao bảo đảm sau này sẽ không lại tìm hai người nữa, hai người cứ sống với nhau qua những ngày hạnh phúc, tao sẽ sống theo quãng thời gian của riêng tao, sau này không liên hệ gì nhau nữa."
"Lời hứa của ông đối với tôi mà nói không hề có uy tín, chỉ cần có 60% cổ phần này, tôi bảo đảm ông không dám tới tìm tôi gây phiềnphức, cho nên tôi sẽ không giao cho ông, ông từ bỏ đi."
"Lần này tao bảo đảm."
"Tôi nói, lời hứa của ông đối với tôi mà nói không hề có uy tín, ông không cần bảo đảm nữa, tôi không tin đâu" .
"Cha nhất định phải lấy được 60% cổ phần này, con đừng ép cha phải dùng thủ đoạn cực đoan." Phong Gia Vinh dùng ánh mắt nham hiểm nhìn về phía Tạ Thiên Ngưng, ánh mắt dính chặt ở phía bụng tròn vo của cô, mặc dù trong lòng có chút không đành, nhưng không còn biện pháp, ông nhất định phải hành động, bằng không sẽ phải vào tù ngồi.
Trời mới biết ông thực không muốn đối địch với bọn họ, trước kia thực là không muốn, nhưng bây giờ là thân bất do kỷ.
Tạ Thiên Ngưng tiếp xúc với ánh mặt nham hiểm kia, có chút sợ, một tay ôm bụng, hai chân chậm rãi hướng về phía bên cạnh Phong Khải Trạch, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Vốn muốn giúp cha con bọn họ hóa giải mâu thuẫn, nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ khả năng không nhiều, bởi vì Phong Gia Vinh vẫn không từ bỏ dã tâm, đến bây giờ vẫn muốn lấy lại cổ phần để đứng trên địa vị cao nhất.
Phong Khải Trạch đứng ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng, dùng thân thể của mình che chở cho cô, bảo vệ cô, nghiêm túc cảnh cáo Phong Gia Vinh, "Nếu ông dám động vào cô ấy, tôi lập tức cho ông hai bàn tay trắng, tính nhẫn nại của tôi đã mất hết rồi."
"Cha chỉ muốn 60% cổ phần trong tay cô ta, chỉ cần hai đứa giao cho cha, cha sẽ không gây phiền thêm cho hai đứa. Trước nay cha luôn nói lời giữ lời, đã hứa với con cha sẽ không nuốt lời, điểm này con rất rõ mà, không phải sao?" Phong Gia Vinh thu hồi ánh mắt hướng trên bụng của Tạ Thiên Ngưng, nhìn lại Phong Khải Trạch, mang theo chút cầu khẩn, cầu xin bọn họ giao ra 60% cổ phần.
"Tôi mặc kệ ông có giữ lời không, tôi chỉ biết, 60% cổ phần này tuyệt đối không thể cho ông."
"Nếu như cha không thể không lấy được nó đi? Coi dù con làm cha mất chức, cha cũng sẽ có cách khiến cả hai không có ngày được yên ổn, thay vì như thế, các con chi bằng cứ giao ra cho cha, kết quả như thế là tốt nhất."
"Ông uy hiếp tôi?"
"Cha đang cầu xin mày, cầu xin con giao ra 60% cổ phần cho cha."
Tạ Thiên Ngưng nghe ra đầu mối, vì vậy to gan hỏi: "Cha, có phải cha đang gặp khó khăn gì, cho nên mới cần 60% cổ phần đến như vậy không? Chi bằng cha cứ đem khó khăn nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, có được không?"
Vừa thân thiết gọi còn có lời quan tâm, khiến trong lòng Phong Gia Vinh có chút cảm động, đột nhiên có chút khát vọng tình thâm, nhưng lý trí lại nói cho ông biết, trên thế giới này ngoại trừ mình ra, ai cũng không thể tin tưởng, vì vậy bỏ qua sự cảm động trong lòng đi, tức giận trả lời, "Khó khăn bây giờ chính là phải có 60% cổ phần, chỉ một câu thôi, các người cho hay không?"
"Không cho." Phong Khải Trạch trả lời như đinh chém sắt, nói xong lập tức đuổi người, "Không cần nói nhảm, cũng đừng hòng uy hiếp, ông bây giờ lập tức cút ngay cho tôi, sau này đừng có trở lại, bằng không đừng trách tôi không nghĩ đến tình cha con?"
"Khải Trạch, con đừng ép ta phải giở thủ đoạn ra. Cha biết con có năng lực bảo vệ vợ và con con, nhưng con có thể bảo đảm vạn nhất không xảy ra chuyện gì không, bụng cô ta cũng đã to ra, chỉ cần đẩy cô ta một cái có thể làm cô ta trả một cái giá rất cao, ông nguyện ý mạo hiểm như vậy sao?"
"Tôi sẽ khiến ông ngay cả cơ hội đến gần cô ấy cũng không có."
"Con biết thủ đoạn của cha mà, không nên ép cha, dù nói thế nào đứa con trong bụng của cô ấy cũng là cháu của cha, cha không muốn tổn thương cô ấy, càng không muốn tổn thương cháu của cha, nhưng cha không còn cách nào, cha phải lấy được 60% cổ phần này, cầu xin con đừng nên ép cha."
"Ông không nên ép tôi, bằng không tôi sẽ cho ông nếm thử chút mùi vị thất bại."
"Con —— được lắm, các người chờ đi, hừ." Phong Gia Vinh bởi vì không đạt được mục đích, trong lòng vừa phiền vừa lo lắng, hơn nữa lại không biết phải làm sao, tâm trạng bối rối khiến ông khó chịu cực kỳ, nói nửa ngày đều vô nghĩa, cũng không thể động thủ, dưới sự phẫn nộ không thể làm gì khác hơn là rời đi trước.
Vậy mà sau khi ra khỏi cửa, thử suy nghĩ một chút, lại chẳng thấy tức giận, còn thấy may mắn vì không lập tức lấy được cổ phần. Nếu như bây giờ lấy được cổ phần, ông làm sao kéo dài thời gian với Hồng Thiên Phương được nữa?
Mới vừa rồi do ông quá nóng vội, quá tức giận nên mới hồ đồ, đi bức Phong Khải Trạch giao ra cổ phần, bây giờ nghĩ lại chuyện không thành công trái lại là một chuyện tốt.
Phong Gia Vinh mới vừa đi ra khỏi cửa phòng bệnh không xa, liền bắt gặp Hồng Thiên Phương, đối phương tựa hồ cố ý ở đây chờ ông làm ông sợ hết hồn, "Ông, vì sao ông lại ở chỗ này?"
"Đương nhiên tới xem hiệu suất làm việc của ông." Hồng Thiên Phương cười nham hiểm trả lời, đi tới kề vào bên tai ông cảnh cáo, "Cố gắng một chút, nếu không ông biết tôi sẽ làm gì rồi chứ?"
"Bọn họ không chịu giao ra cổ phần, tôi còn có cách gì đây, bất kể tôi có cố gắng thế nào vẫn không thể thành công."
"Trong mắt tôi, ông vẫn còn chưa cố gắng lắm, thủ đoạn của ông còn chưa có xử dụng ra mà, không phải sao?"
"Ông mới vừa nghe lén chúng tôi nói chuyện."
"Cái này gọi là giám sát, hãy giở thủ đoạn của ông ra, đừng để bọn tôi phải chờ quá lâu, tính nhẫn nại của tôi cũng có hạn, không thể chờ đợi thêm nữa." Hồng Thiên Phương vỗ vỗ bả vai Phong Gia Vinh, cười u ám, xoay người rời đi không lưu lại nữa.
Ông không thể ở trong bệnh viện quá lâu, bằng không bị Phong Khải Trạch phát hiện ra vậy thì hỏng bét.
Phong Gia Vinh đứng bất động tại chỗ, tức giận nhìn theo bóng dáng rời đi của Hồng Thiên Phương, trong lòng rất không cam tâm, hận không thể phanh thây xẻ thịt lão già kia ra.
Phanh thây xẻ thịt—— hay là ông dùng cách đã đối phó với cha của Đới Phương Dung dùng với Hồng Thiên Phương, người chết rồi sẽ không thể làm gì được, không phải sao?
"Hồng Thiên Phương, đây là do ông tự tìm, không trách được tôi, muốn trách thì trách ông không chịu an phận."
Cách tốt nhất bây giờ chính là giết người diệt khẩu, nói không chừng sau khi ông giao ra 60% cổ phần, Hồng Thiên Phương cũng sẽ không đưa toàn bộ CD cho ông, để bảo đảm an toàn, diệt khẩu là cách tốt nhất. Giết Hồng Thiên Phương, ông sẽ không cần phải đối nghịch với con trai mình nữa, cũng không cần thương tổn cháu mình, chẳng phải tốt hơn sao?
Nếu đưa 60% cổ phần cho Hồng Thiên Phương, Hồng Thiên Phương sẽ đạp lên trên đầu ông, vậy cuộc sống sau này của ông chẳng phải càng không yên sao, thay vì như thế chi bằng cứ để 60% cổ phần cứ để Tạ Thiên Thiên nắm giữ!
Phong Gia Vinh nghĩ ra được biện pháp, cười vui vẻ, không còn tức giận, âm thầm nhìn bóng dáng Hồng Thiên Phương rời đi, trong lòng càng nghĩ càng phấn khích, cuối cùng không do dự nữa, liền rời đi, trở về để chuẩn bị bắt tay vào công việc.
Không chỉ có Hồng Thiên Phương phải chết, Hồng Thừa Chí, Hồng Thi Na cũng không ngoại lệ, bởi vì rất có khả năng bọn chúng cũng biết đến chuyện CD, cho nên không thể giữ lại, tóm lại người Hồng gia không một ai được sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook