**

Trương Dịch Dương mua đồ ăn sáng, dừng xe ở bãi đỗ xe, lúc này vừa vặn Nhan Mộng Lam dẫn Liễu Mỹ Yến và Nhan Cảnh Minh đang đi xuống.

“Bác trai bác gái, hai người muốn đi đâu? Đây là bữa sáng…” Nói xong anh ta lúc lắc bữa sáng trên tay.

Liễu Mỹ Yến cười cười, “Cảm ơn cậu, chúng tôi phải về rửa ráy chút, lát nữa lại tới bệnh viện thăm Tuyết Y.”

“Vậy con đưa mấy người về!” Trương Dịch Dương nhân cơ hội thể hiện mặt tốt.

Đôi mắt Nhan Mộng Lam lạnh lùng nhìn anh ta, “Không cần, tôi đưa họ về, hôm qua cảm ơn tổng giám đốc Trương.” Sau khi mở cửa xe mời Liễu Mỹ Yến và Nhan  Cảnh Minh lên xe, cô vòng qua vị trí lái rồi lên xe.

Liễu Mỹ Yến kéo cửa xe xuống, “Có rảnh tới chơi, Lam Lam cũng không quen thuộc thành phố D, lại còn phải làm việc, cậu có rảnh thì dẫn nó đi chơi.”

Nghe lời này, Trương Dịch Dương biết trong lòng Liễu Mỹ Yến thích anh ta, khóe miệng cong lên, vội nói, “Vâng thưa bác gái!”

Đồng tử Nhan Mộng Lam xẹt qua vẻ không kiên nhẫn, cô kéo cửa kính xuống, khởi động xe.

Xe chậm rãi chạy trên đường lớn.

“Lam Lam, tổng giám đốc Trương này không tệ nhỉ, mẹ nhìn ra cậu ta thích con, người thoạt nhìn cũng không xấu, kiểu người này đối với bà xã nhất định……..”

“Mẹ! Mẹ đừng bị anh ta nói xạo lừa gạt, ở đây anh ta nổi tiếng đào hoa, tình cảm anh ta không chỉ dành cho một người.” Nhan Mộng Lam vừa nhìn đường phía trước, hơi phân tâm nhìn Liễu Mỹ Yến trong kính chiếu hậu.

“Mẹ cảm thấy anh ta còn tốt hơn Lý Mộng Dương mà con chọn.”

“Mẹ không thích? Anh ta là mẹ ép con xem mắt quen biết.” Nhan Mộng Lam nhàn nhạt trả lời bà.

Lý Mộng Dương là cô quen biết khi đi xem mắt, đối với Lý Mộng Dương cô không có cảm giác nhiều lắm, chỉ là muốn dùng Lý Mộng Dương để đối phó với mẹ cô, không cần phải suốt ngày ép cô đi xem mắt.

“Mẹ kêu con đi xem mắt là vì thấy con không có cảm giác với đàn ông, mẹ sợ con sẽ như Tuyết Y, phản cảm với đàn ông, cho nên mẹ mới sắp xếp cho con đi xem mắt.” Bà sắp xếp cô đi xem mắt cũng không có nghĩa là cô sẽ nghe theo lựa chọn một người.

“Đàn ông bây giờ có mấy người tốt? Kết hôn xong đều ra ngoài lêu lổng, con mà tìm được người đàn ông tốt như ba thì con đã sớm lấy chồng rồi.” Nhan Mộng Lam tức giận nói.

“Mẹ thấy con toàn đặt tâm tư vào công việc, làm gì có thời gian đi tìm đàn ông tốt?”

“Mẹ! Con làm việc đối với mẹ là một chuyện tốt, nếu con không làm việc vậy thì ba phải cố gắng làm việc, nếu ba suốt ngày công việc thì làm gì có thời gian ở cùng mẹ hả?”

“Lúc này con cũng ba hoa chuyện này.”

“Con nói toàn sự thật, không có sự thỏa hiệp hoàn hảo trên thế giới này đâu mẹ.”

“Được, coi như con lựa chọn Lý Mộng Dương kia, vậy khi nào các con muốn kết hôn? Con xem Tuyết Y cũng đã muốn kết hôn, con ngay chút manh mối cũng không có.”

“Mẹ! Sao mẹ cứ kéo đề tài này lên người con nhỉ? Đến tuổi kết hôn tất nhiên sẽ kết hôn ạ, mẹ đừng lo lắng.”

“Mẹ và ba con 20 tuổi đã lấy nhau, 22 tuổi sinh ra con, nếu mẹ tốt số thì đã làm bà ngoại rồi.”

Nhan Mộng Lam nhìn Nhan Cảnh Minh vẫn im lặng không nói lời nào trong kính chiếu hậu, đáy mắt lộ vẻ xin giúp đỡ, cô thật sự nói không lại mẹ cô.

Nhan Cảnh Minh ôm Liễu Mỹ Yến vào ngực, giọng dịu dàng dễ nghe như tiếng sáo, “Con cái có phúc của con cái, chúng ta là duyên phận đến mới kết hôn, có lẽ duyên phận Lam Lam chưa tới…….”

“Sao còn chưa tới? Nhiều duyên phận đặt trước mặt cho nó chọn, nó không chọn.” Liễu Mỹ Yến bất mãn nhìn Nhan  Cảnh Minh, “Anh chỉ biết bênh nó, cưng chiều nó, có phải em nói nó nửa câu cũng không được?” Nói như thể bà là mẹ kế.

“Sao có thể!” Nhan Cảnh Minh cười chịu tội.

“Lam Lam!” Liễu Mỹ Yến ý tứ sâu xa gọi, “Mẹ cũng vì muốn tốt cho con, mẹ cũng biết nhiều năm qua con vì công ty nỗ lực rất nhiều, nhưng mẹ cũng muốn con thương một người yêu một người, không muốn con khổ cực như vậy….” Nói một lèo, sau đó bà lại chuyển đề tài lên người Trương Dịch Dương, “Mắt mẹ nhìn người không tệ lắm đâu, cậu ta thật sự thích hợp với con hơn Lý Mộng Dương, về phương diện đối nhân xử thế hay là nỗ lực đều không bằng con, con và người như vậy ở chung một chỗ sẽ rất mệt mỏi.”

Cô hoàn toàn đâu muốn kết giao với Lý Mộng Dương, cho nên với lời bà nói cô chỉ cười khẽ một tiếng, không nói gì.

Trương Dịch Dương thật biết mua chuộc lòng người, mẹ cô mới chỉ ở chung cùng anh ta mấy tiếng mà bây giờ đã nói chuyện giúp anh ta.

*********

Bên ngoài cửa trong suốt, lá cây bay xuống, gió thổi qua kẽ lá phát ra tiếng xào xạc, ánh mặt trời như độ một tầng sáng lên tất cả mọi người và cây cối.

Vách tường màu trắng, Cố Tuyết Y nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh xem TV, Bách Lý Hàn Tôn nói có việc đi ra ngoài, để lại Vương Tiểu Vi và cô, cửa phòng bệnh có 4 nhân viên bảo vệ mặc đồ đen đứng canh.

“Tiểu thư, may là ngài không có việc gì, ngài không biết khi ngài bị mấy gã kia bắt đi trong lòng em sợ hãi thế nào đâu.” Muốn cứu nhưng lại không thể cứu cô.

“Tôi nên cảm ơn em, lúc ấy tôi thấy em vì cứu tôi khiến em chảy máu cổ.” Đáy mắt cô có sự hối lỗi nhìn cổ Vương Tiểu Vi bị băng bó, “Còn đau không?”

“Không đau ạ! Chút vết thương này không sánh bằng vết thương trên đầu gối của tiểu thư.” Vương Tiểu Vi nhìn cô, trong mắt cảm động, “Tiểu thư, ngài phải nhanh khỏe lên!”

“Tôi sẽ.” Cô nhìn cô ấy nghi ngờ, “Hàn Tôn có nói với em đi ra ngoài làm gì không?”

Vương Tiểu Vi lắc đầu, “Không có! Thiếu chủ không nói với ngài, đương nhiên cũng không nói với em.”

Khoảng 4 giờ thì Bách Lý Hàn Tôn mới xuất hiện trong phòng bệnh, phía sau anh là một người đàn ông trung niên.

Cố Tuyết Y liếc nhìn người đàn ông kia, ông ta cung kính hành lễ với cô, cô quay đầu hoang mang nhìn Bách Lý Hàn Tôn, tựa như đang hỏi ông ta là ai?

Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn cong lên, trong mắt đều là cưng chiều, anh nhẹ nhàng ôm cô, sau đó nói, “Ông ta là người của cục dân chính, cũng là người sẽ đăng ký kết hôn cho chúng ta bây giờ.”

“Anh đi ra ngoài lâu như vậy chính là vì việc này?”

“Ừ! Chỉ cần em ký giấy tờ này, rồi giao cho ông ta, thì chúng ta chính thức trở thành vợ chồng!” Bách Lý Hàn Tôn tiếp nhận mẫu đơn đăng ký kết hôn từ người đàn ông trung niên kia, “Anh đã ký!”

Vương Tiểu Vi đưa bút tới.

Cố Tuyết Y cầm lấy, Bách Lý Hàn Tôn chỉ vào phần ký tên.

Cô nhìn thấy bên ngoài là đơn đăng ký kết hôn, có chút giật mình, nhưng nhanh chóng ký tên cô lên đó, điều này khiến trống ngực Bách Lý Hàn Tôn đập kịch liệt, anh rất lo cô sẽ đổi ý không muốn kết hôn nhanh như vậy.

Cô thấy Bách Lý Hàn Tôn đưa đơn đăng ký kết hôn cho người đàn ông, sau đó tay anh làm động tác xin mời, người đàn ông trung niên cung kính xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Cô giật mình, như vậy bọn họ đã thực sự trở thành vợ chồng ư? Cảm giác hạnh phúc không thể tưởng tượng nổi.

Mở đơn đăng ký kết hôn, cô ký tên một cái, cô chính là vợ anh!

“Không phải kết hôn có sổ kết hôn hả? Sao chúng ta không có?” Cô viết tiểu thuyết, nam nữ chính đều cầm sổ màu đỏ, cô cũng không biết cầm quyển kia sẽ có cảm giác gì.

Nhưng hiện tại cô cảm thấy không có chỗ nào không giống, cũng chẳng có quá nhiều cảm giác.

Hay là nói, cảm giác và tâm tình mỗi người khi kết hôn đều khác nhau?

Bách Lý Hàn Tôn cười, hôn lên gò má cô, “Ai nói chúng ta không có sổ kết hôn, chờ lát nữa anh cho em xem.”

Bách Lý Hàn Tôn nói chờ chính là một tiếng đồng hồ sau, tay người đàn ông trung niên cầm một túi giấy, ông ta cung kính đưa cho Bách Lý Hàn Tôn.

Sắc mặt anh lạnh lùng, nhưng đôi mắt đầy hưng phấn và vui sướng đã bán đứng anh, anh nhận túi giấy, trực tiếp mở ra, móc ra hai quyển sổ kết hôn màu hồng trong truyền thuyết.

Cô túm lấy một quyển mở ra xem, lập tức cảm giác, cô cứ như vậy trở thành người của anh! Có thể tiếc nuối không?

Hết chương 35

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương