Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
-
Quyển 3 - Chương 21
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Đàn anh, đã lâu không gặp.” Cố Tuyết Y chậm rãi đi tới sau lưng Dương Kỳ Dục, giọng nhẹ như lông ngỗng nói. LQĐ
“Tuyết Y!” Tiêu Nhã Mạn thấy cô, tầm mắt lập tức rơi trên người Nhan Mộng Lam, đáy mắt lộ vẻ hoảng mang, “Cô ấy là…..”
“Cô ấy là em họ tớ, cũng là đối tượng hợp tác với công ty Trương Dịch Dương hiện giờ, cô ấy tên là Nhan Mộng Lam.” Cố Tuyết Y quay sang nhìn Nhan Mộng Lam, “Mộng Lam, cậu ấy là Tiêu Nhã Mạn, là chị em tốt của chị, chị xem như là chị em kết nghĩa của cậu ấy, mẹ cậu ấy chính là mẹ nuôi của chị.”
Đáy mắt rét lạnh của Nhan Mộng Lam như khối băng gặp được mặt trời, sáng chói như pha lê, khóe miệng cười thân mật, “Cảm ơn cả nhà chị đã chăm sóc chị họ em, từ nay về sau có chỗ nào cần giúp đỡ cứ mở miệng, chị em tốt của chị họ em chính là chị em tốt của em.”
Khuôn mặt ngọt ngào của Tiêu Nhã Mạn mỉm cười, chói mắt tựa như hoa hướng dương nở trong mùa xuân, cô nhìn Nhan Mộng Lam, tầm mắt lại rơi trên người Tuyết Y, “Em họ cậu thoạt nhìn là người tốt! Hơn nữa tớ cảm thấy cô ấy hoạt bát hơn cậu, cậu là bà chị trầm ổn, cô ấy là băng sơn mỹ nhân, nhưng cô ấy mất đi vẻ lạnh lùng nhìn càng đẹp mắt hơn!” Cô có thể cảm thấy Nhan Mộng Lam sẽ gỡ hết vũ khí trang bị khi gặp người quen hoặc người thân.
“Để chị phải chê cười rồi, thật ra trước kia chị họ em rất cởi mở, chỉ là bây giờ chị ấy thay đổi một chút, nhưng chị ấy vẫn như lúc xưa.” Nhan Mộng Lam nhìn Tiêu Nhã Mạn như nhìn một người bạn thân, đi tới gần Nhã Mạn nhỏ giọng nói.
Tiêu Nhã Mạn cười rực rỡ như đóa hoa hướng dương, hấp dẫn ánh mắt người khác không nỡ rời đi.
“Đàn anh, anh về khi nào? Sao em không nghe Nhã Mạn nói.” Cố Tuyết Y nhìn Dương Kỳ Dục, “Có phải đàn anh đã quên em, người đàn em này không?”
“Sao có thể quên chứ! Chỉ là anh nghe nói gần đây em quen bạn trai, anh đây không phải là suy nghĩ cho em à, không muốn quấy rầy tới em?” Dương Kỳ Dục tuấn tú như ngôi sao trên phim truyền hình, rất soái ca, khiêm tốn lại lịch sự, tựa như quý tộc, đôi mắt biết cười.
Họ nói chuyện cảm giác rất giống thời gian trong trường học trước kia.
“Kiếm cớ! Anh là vì muốn cùng Nhã Mạn ở một mình thì cứ việc nói thẳng!” Cố Tuyết Y vô tình hay cố ý nhìn về phía Lăng Hi Dạ, mặt anh ta lạnh lùng, ánh mắt nhìn họ tựa như muốn ăn hết họ. Khuôn mặt lạnh nhạt của cô bỗng bật cười, “Dù sao gần đây Nhã Mạn cũng muốn rời đi, đàn anh, anh phải bớt nhiều thời gian theo Nhã Mạn đó.”
Lời này gián tiếp bảo Dương Kỳ Dục nắm chắc cơ hội, tốt nhất là thừa dịp lộn xộn này mà nhào vào.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhã Mạn không thay đổi, đôi mắt hơi mất tự nhiên, nhưng ngoại trừ Cố Tuyết Y nhìn thấy thì mấy người khác không thấy.
Nhan Mộng Lam lạnh nhạt liếc xéo Lăng Hi Dạ, khóe miệng cong lên châm chọc rõ ràng, cô nghe ra ý tứ trong lời Tuyết Y nói, cô không thấy Lăng Hi Dạ có chỗ nào tốt.
Sâu trong lòng cô vô cùng bài xích với đàn ông, thời đại bây giờ quả thực không có mấy người đàn ông tốt, đàn ông tốt như ba cô lại càng hiếm.
Dương Kỳ Dục chỉ cười, sau đó nhìn Cố Tuyết Y nói, “Em yên tâm, anh sẽ chơi cùng Nhã Mạn, hai ngày nay anh đi chỗ nào cũng đều do Nhã Mạn dẫn anh đi.”
“Quả đúng vậy, đàn anh, anh đã lâu không về nước, bây giờ về nhất định phải chơi lâu rồi hãy qua bên kia.” Cố Tuyết Y khẽ rũ mắt xuống, đồng tử sáng lên, xem ra chiến tranh giữa đàn anh và Lăng Hi Dạ sắp bắt đầu rồi! Nhưng như thế cũng tốt, Lăng Hi Dạ cũng nên bị một bài học.
Bốn người trò chuyện mấy chuyện thú vị, anh một câu tôi một câu, bốn người nói rất hăng say, cố ý ném Lăng Hi Dạ qua một bên, Vương Tiểu Vi cung kính đứng sau lưng họ.
Cố Tuyết Y đột nhiên phát hiện bầu không khí thay đổi khác thường, cô xoay người ngóng nhìn.
Vừa vặn nhìn thấy một cô gái ăn mặc gợi cảm đi tới chỗ Bách Lý Hàn Tôn.
Nhan Mộng Lam nhìn qua, cô chậm rãi đến bên cạnh Cố Tuyết Y, “Không biết anh rể tương lai có chịu được sức hấp dẫn hay không.” Cô khẽ nói bên tai Cố Tuyết Y, trong giọng nói ẩn chứa tâm tình xem cuộc vui.
Tiêu Nhã Mạn cũng đi tới bên kia người Cố Tuyết Y, cô nhìn một màn cách đó không xa, “Tuyết Y, tớ cảm thấy thưởng thức của thiếu chủ Bách Lý sẽ không kém đến nỗi để ý tới cô ta chứ.”
Dương Kỳ Dục im lặng đứng bên cạnh.
Cố Tuyết Y bình tĩnh cười một tiếng, đáy mắt không hề sóng gợn, tựa như mặt hồ phẳng lặng, “Đi thôi! Chúng ta đi xem kịch vui nào!”
Cố Tuyết Y bước chậm lại, cách Tiêu Nhã Mạn, Vương Tiểu Vi, Nhan Mộng Lam càng lúc càng xa, chậm rãi đi tới chỗ Lăng Hi Dạ.
“Tôi cho rằng đêm nay anh sẽ dẫn theo bạn gái của anh tới, không nghĩ anh dẫn Nhã Mạn đến!” Thần thái lạnh nhạt, như không có việc gì, nói.
Vẻ mặt nho nhã của Lăng Hi Dạ lộ vẻ xa cách, anh ta nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt sáng lên châm chọc, “Bây giờ cô không thấy phiền toái hả?” Đôi mắt nhìn mãi cô gái đi về phía Bách Lý Hàn Tôn, “Lúc tôi và thiếu chủ Bách Lý quen biết thì hai người họ đã quen nhau, còn hay theo sau lưng thiếu chủ Bách Lý gọi “Anh Bách Lý,” nghe nói đây là đối tượng gia tộc Bách Lý đặc biệt tìm cho thiếu chủ Bách Lý, tên là Mộ Tâm Nghiên, là nhà thiết kế cao cấp của tất cả công ty dưới danh nghĩa gia tộc Bách Lý, không nghĩ tới lúc này cô ta tới thành phố D, xem ra thời gian này báo chí đưa tin làm người trong gia tộc Bách Lý lo lắng rồi.”
Trên mặt Cố Tuyết Y không hờn không giận, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như thủy tinh, “Tổng giám đốc Lăng muốn nói gì đây? Muốn nói Bách Lý Hàn Tôn sẽ vứt bỏ tôi sao? Hay là nói tôi không xứng với anh ấy? Hay là nói tôi và Mộ Tâm Nghiên này so sánh với nhau vốn là không cùng tầng lớp?”
Lăng Hi Dạ cười vài tiếng, đôi mắt anh ta tĩnh mịch bình tĩnh nhìn cô, “Lời này chính tiểu thư Cố nói, không phải tôi.”
Muốn chơi tâm kế thì anh ta cũng biết, trên thương trường, anh ta là tổng giám đốc của công ty lớn, chơi tâm kế tuyệt đối không kém hơn cô.
Cố Tuyết Y dừng bước, đồng tử lạnh nhạt lần đầu tiên lóe lên vẻ nghiêm túc, cô nhìn anh ta, sau một lúc lâu cô mới nhàn nhạt nói, “À! Thì ra đây là anh đang cảnh cáo tôi! Cảnh cáo tôi không nên quản chuyện của anh và Nhãn Mạn sao?”
Ngay lúc Lăng Hi Dạ muốn nói chuyện cô lại lên tiếng nói tiếp, “Tổng giám đốc Lăng nhất định lại muốn nói, lời này là tôi nói … Chứ không phải anh nói.” Trong giọng cô nhiễm đầy đùa cợt, “Cũng đã muốn ly hôn sao phải kéo dài thời gian? Mục đích của tổng giám đốc Lăng là gì? Muốn giữ lại? Hay là muốn từ nay về sau không để người phụ nữ anh yêu phải mang danh nghĩa người thứ ba?”
Thấy sắc mặt Lăng Hi Dạ nặng nề, hoặc như đang tự hỏi hoặc như bị cô nói trúng nỗi lòng, sau đó cô cười nhạt một tiếng, “Đương nhiên mấy lời này chỉ có trong lòng tổng giám đốc Lăng là hiểu rõ nhất. Còn nữa, cám ơn tư liệu của tổng giám đốc Lăng, để tôi càng thêm hiểu rõ tình huống của tình địch, nhưng tôi không biết nếu để Bách Lý Hàn Tôn biết mấy chuyện này, thì anh sẽ thành dạng gì nhỉ?” Trong mắt cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, đầy khí lạnh.
Hai ngày nay cô đã mơ hồ cảm thấy quản gia Phó không bình thường, khi Bách Lý Hàn Tôn ở cùng cô, cô cảm thấy anh đang cố ngăn cản chuyện gì đó. Anh muốn cản trở không để người khác lên tiếng, với tính cách bá đạo dễ tức giận của anh mà nói, phản kích nhất định sẽ khiến đối phương không thể cản nổi, mãi đến khi người nọ hít thở không thông mới thôi.
Lăng Hi Dạ nhìn cô, giật mình, trong lòng anh ta đột nhiên thấy rét lạnh, thân thể khẽ run lên một cái, anh ta có thể nhìn thấy trên người Cố Tuyết Y có dáng vẻ khát máu lạnh lùng, đặc biệt điên cuồng như thiếu chủ Bách Lý.
Nhưng vẫn phải giữ mặt mũi, sắc mặt anh ta nhanh chóng khôi phục kiên cường, đối mặt với tầm mắt Cố Tuyết Y.
Cố Tuyết Y hơi híp mắt lại, khóe miệng cười châm chọc càng rõ ràng, cô liếc Lăng Hi Dạ, sau đó chậm rãi chuyển tầm mắt qua Bách Lý Hàn Tôn đang đứng, còn quản gia Phó dang sửa sang lại âu phục. Trên mặt cô như độ thêm một tầng hờ hững, nhàn nhạt nói, “Tổng giám đốc Lăng, nếu tôi không có năng lực thì tôi đã không nói mấy lời lúc ở cửa phòng rửa tay hôm đó, tôi luôn có cách để thực hiện được nó, mà tôi thì nhẫn nại có hạn. Nếu anh khiến người tôi quan tâm thương tâm khổ sở, thì tôi sẽ khiến tất cả những người bên cạnh anh sống không bằng chết.”
Cô lạnh lùng xoay người chậm rãi đi về phía Bách Lý Hàn Tôn.
Có mấy người khách thấy cô đều nhường đường nhỏ, cô lạnh lùng khiến người ta thấy không thể bỏ qua sự cao quý và uy hiếp.
Nhan Mộng Lam, Tiêu Nhã Mạn, Dương Kỳ Dục đi theo sát cô.
Đáy mắt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng, tựa như một khối băng lạnh, khủng bố đến mức làm người ta hoảng sợ, anh nhìn Mộ Tâm Nghiên, cằm kiêu căng lộ sự lạnh lẽo.
“Từ đâu tới thì cút về đó đi.” Giọng lạnh như băng vô tình vang vọng cả bữa tiệc, làm tất cả khách khứa nghe một rõ hai ràng.
“Anh Bách Lý…..” Mộ Tâm Nghiên sửng sốt nhìn anh, đôi mắt tràn ra bị thương sâu sắc, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngón tay bên cạnh hông run rẩy cuộn chặt, tựa như đang bưng miếng bánh ngọt tới trước mặt người yêu, kết quả bị người yêu hung hăng hất đổ bánh ngọt mà cô ta cực nhọc làm ra, trong nháy mắt trái tim tan vỡ, đau đớn tràn ra.
Mắt Bách Lý Hàn Tôn nhìn thẳng, thần thái vô tình trên mặt như một thanh đao lạnh lẽo.
Đèn chùm pha lê sáng rực, ngọn đèn trong trẻo như đang tuyên bố mùa đông đã về, khiến khách khứa đột nhiên rùng mình, nổi hết da gà.
Một số khách đều dời tầm mắt sang chỗ khác, một số khách thì nhìn về phía Cố Tuyết Y.
Quản gia Phó nhìn Mộ Tâm Nghiên, đáy mắt gấp gáp, ông nhìn Bách Lý Hàn Tôn, hơi do dự, “Thiếu chủ, tiểu thư Mộ…..”
“Chuyện của chủ nhân, ông có thể nói chen vào sao?” Lời nói lạnh như nước đóng băng, từ trên đầu quản gia Phó đổ xuống, sắc mặt ông cứng ngắc, tay chân không phối hợp với nhau, ông vội cúi đầu xuống.
“Một cô gái xinh đẹp như vậy sao anh nhẫn tâm bảo cô ta cút về hả?” Khóe miệng Cố Tuyết Y cười yếu ớt, cô bước từng bước tới cạnh Bách Lý Hàn Tôn, mắt anh nhìn cô có độ ấm, hơi thở trên người cũng không còn lạnh lẽo nữa.
Cô đến bên cạnh Bách Lý Hàn Tôn, bình tĩnh đứng thẳng, đôi mắt tĩnh mịch, cô nhìn Mộ Tâm Nghiên, phảng phất như đang quan sát Mộ Tâm Nghiên lại như đang tuyên bố người nào đó thuộc về cô.
Sau một lúc lâu, cô thu hồi tầm mắt, nghiêng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Dù thế nào thì anh cũng phải kêu nhân viên khách sạn mời cô ta rời khỏi bữa tiệc, rồi mời vào thang máy, sau đó mời cô ta lên xe, cuối cùng là mời cô ta lên máy bay. Đây mới là tôn trọng cô gái xinh đẹp.” Giọng tựa như đang trách cứ anh, nhưng người thông minh vừa nghe liền biết không phải là trách móc.
“Đàn anh, đã lâu không gặp.” Cố Tuyết Y chậm rãi đi tới sau lưng Dương Kỳ Dục, giọng nhẹ như lông ngỗng nói. LQĐ
“Tuyết Y!” Tiêu Nhã Mạn thấy cô, tầm mắt lập tức rơi trên người Nhan Mộng Lam, đáy mắt lộ vẻ hoảng mang, “Cô ấy là…..”
“Cô ấy là em họ tớ, cũng là đối tượng hợp tác với công ty Trương Dịch Dương hiện giờ, cô ấy tên là Nhan Mộng Lam.” Cố Tuyết Y quay sang nhìn Nhan Mộng Lam, “Mộng Lam, cậu ấy là Tiêu Nhã Mạn, là chị em tốt của chị, chị xem như là chị em kết nghĩa của cậu ấy, mẹ cậu ấy chính là mẹ nuôi của chị.”
Đáy mắt rét lạnh của Nhan Mộng Lam như khối băng gặp được mặt trời, sáng chói như pha lê, khóe miệng cười thân mật, “Cảm ơn cả nhà chị đã chăm sóc chị họ em, từ nay về sau có chỗ nào cần giúp đỡ cứ mở miệng, chị em tốt của chị họ em chính là chị em tốt của em.”
Khuôn mặt ngọt ngào của Tiêu Nhã Mạn mỉm cười, chói mắt tựa như hoa hướng dương nở trong mùa xuân, cô nhìn Nhan Mộng Lam, tầm mắt lại rơi trên người Tuyết Y, “Em họ cậu thoạt nhìn là người tốt! Hơn nữa tớ cảm thấy cô ấy hoạt bát hơn cậu, cậu là bà chị trầm ổn, cô ấy là băng sơn mỹ nhân, nhưng cô ấy mất đi vẻ lạnh lùng nhìn càng đẹp mắt hơn!” Cô có thể cảm thấy Nhan Mộng Lam sẽ gỡ hết vũ khí trang bị khi gặp người quen hoặc người thân.
“Để chị phải chê cười rồi, thật ra trước kia chị họ em rất cởi mở, chỉ là bây giờ chị ấy thay đổi một chút, nhưng chị ấy vẫn như lúc xưa.” Nhan Mộng Lam nhìn Tiêu Nhã Mạn như nhìn một người bạn thân, đi tới gần Nhã Mạn nhỏ giọng nói.
Tiêu Nhã Mạn cười rực rỡ như đóa hoa hướng dương, hấp dẫn ánh mắt người khác không nỡ rời đi.
“Đàn anh, anh về khi nào? Sao em không nghe Nhã Mạn nói.” Cố Tuyết Y nhìn Dương Kỳ Dục, “Có phải đàn anh đã quên em, người đàn em này không?”
“Sao có thể quên chứ! Chỉ là anh nghe nói gần đây em quen bạn trai, anh đây không phải là suy nghĩ cho em à, không muốn quấy rầy tới em?” Dương Kỳ Dục tuấn tú như ngôi sao trên phim truyền hình, rất soái ca, khiêm tốn lại lịch sự, tựa như quý tộc, đôi mắt biết cười.
Họ nói chuyện cảm giác rất giống thời gian trong trường học trước kia.
“Kiếm cớ! Anh là vì muốn cùng Nhã Mạn ở một mình thì cứ việc nói thẳng!” Cố Tuyết Y vô tình hay cố ý nhìn về phía Lăng Hi Dạ, mặt anh ta lạnh lùng, ánh mắt nhìn họ tựa như muốn ăn hết họ. Khuôn mặt lạnh nhạt của cô bỗng bật cười, “Dù sao gần đây Nhã Mạn cũng muốn rời đi, đàn anh, anh phải bớt nhiều thời gian theo Nhã Mạn đó.”
Lời này gián tiếp bảo Dương Kỳ Dục nắm chắc cơ hội, tốt nhất là thừa dịp lộn xộn này mà nhào vào.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhã Mạn không thay đổi, đôi mắt hơi mất tự nhiên, nhưng ngoại trừ Cố Tuyết Y nhìn thấy thì mấy người khác không thấy.
Nhan Mộng Lam lạnh nhạt liếc xéo Lăng Hi Dạ, khóe miệng cong lên châm chọc rõ ràng, cô nghe ra ý tứ trong lời Tuyết Y nói, cô không thấy Lăng Hi Dạ có chỗ nào tốt.
Sâu trong lòng cô vô cùng bài xích với đàn ông, thời đại bây giờ quả thực không có mấy người đàn ông tốt, đàn ông tốt như ba cô lại càng hiếm.
Dương Kỳ Dục chỉ cười, sau đó nhìn Cố Tuyết Y nói, “Em yên tâm, anh sẽ chơi cùng Nhã Mạn, hai ngày nay anh đi chỗ nào cũng đều do Nhã Mạn dẫn anh đi.”
“Quả đúng vậy, đàn anh, anh đã lâu không về nước, bây giờ về nhất định phải chơi lâu rồi hãy qua bên kia.” Cố Tuyết Y khẽ rũ mắt xuống, đồng tử sáng lên, xem ra chiến tranh giữa đàn anh và Lăng Hi Dạ sắp bắt đầu rồi! Nhưng như thế cũng tốt, Lăng Hi Dạ cũng nên bị một bài học.
Bốn người trò chuyện mấy chuyện thú vị, anh một câu tôi một câu, bốn người nói rất hăng say, cố ý ném Lăng Hi Dạ qua một bên, Vương Tiểu Vi cung kính đứng sau lưng họ.
Cố Tuyết Y đột nhiên phát hiện bầu không khí thay đổi khác thường, cô xoay người ngóng nhìn.
Vừa vặn nhìn thấy một cô gái ăn mặc gợi cảm đi tới chỗ Bách Lý Hàn Tôn.
Nhan Mộng Lam nhìn qua, cô chậm rãi đến bên cạnh Cố Tuyết Y, “Không biết anh rể tương lai có chịu được sức hấp dẫn hay không.” Cô khẽ nói bên tai Cố Tuyết Y, trong giọng nói ẩn chứa tâm tình xem cuộc vui.
Tiêu Nhã Mạn cũng đi tới bên kia người Cố Tuyết Y, cô nhìn một màn cách đó không xa, “Tuyết Y, tớ cảm thấy thưởng thức của thiếu chủ Bách Lý sẽ không kém đến nỗi để ý tới cô ta chứ.”
Dương Kỳ Dục im lặng đứng bên cạnh.
Cố Tuyết Y bình tĩnh cười một tiếng, đáy mắt không hề sóng gợn, tựa như mặt hồ phẳng lặng, “Đi thôi! Chúng ta đi xem kịch vui nào!”
Cố Tuyết Y bước chậm lại, cách Tiêu Nhã Mạn, Vương Tiểu Vi, Nhan Mộng Lam càng lúc càng xa, chậm rãi đi tới chỗ Lăng Hi Dạ.
“Tôi cho rằng đêm nay anh sẽ dẫn theo bạn gái của anh tới, không nghĩ anh dẫn Nhã Mạn đến!” Thần thái lạnh nhạt, như không có việc gì, nói.
Vẻ mặt nho nhã của Lăng Hi Dạ lộ vẻ xa cách, anh ta nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt sáng lên châm chọc, “Bây giờ cô không thấy phiền toái hả?” Đôi mắt nhìn mãi cô gái đi về phía Bách Lý Hàn Tôn, “Lúc tôi và thiếu chủ Bách Lý quen biết thì hai người họ đã quen nhau, còn hay theo sau lưng thiếu chủ Bách Lý gọi “Anh Bách Lý,” nghe nói đây là đối tượng gia tộc Bách Lý đặc biệt tìm cho thiếu chủ Bách Lý, tên là Mộ Tâm Nghiên, là nhà thiết kế cao cấp của tất cả công ty dưới danh nghĩa gia tộc Bách Lý, không nghĩ tới lúc này cô ta tới thành phố D, xem ra thời gian này báo chí đưa tin làm người trong gia tộc Bách Lý lo lắng rồi.”
Trên mặt Cố Tuyết Y không hờn không giận, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như thủy tinh, “Tổng giám đốc Lăng muốn nói gì đây? Muốn nói Bách Lý Hàn Tôn sẽ vứt bỏ tôi sao? Hay là nói tôi không xứng với anh ấy? Hay là nói tôi và Mộ Tâm Nghiên này so sánh với nhau vốn là không cùng tầng lớp?”
Lăng Hi Dạ cười vài tiếng, đôi mắt anh ta tĩnh mịch bình tĩnh nhìn cô, “Lời này chính tiểu thư Cố nói, không phải tôi.”
Muốn chơi tâm kế thì anh ta cũng biết, trên thương trường, anh ta là tổng giám đốc của công ty lớn, chơi tâm kế tuyệt đối không kém hơn cô.
Cố Tuyết Y dừng bước, đồng tử lạnh nhạt lần đầu tiên lóe lên vẻ nghiêm túc, cô nhìn anh ta, sau một lúc lâu cô mới nhàn nhạt nói, “À! Thì ra đây là anh đang cảnh cáo tôi! Cảnh cáo tôi không nên quản chuyện của anh và Nhãn Mạn sao?”
Ngay lúc Lăng Hi Dạ muốn nói chuyện cô lại lên tiếng nói tiếp, “Tổng giám đốc Lăng nhất định lại muốn nói, lời này là tôi nói … Chứ không phải anh nói.” Trong giọng cô nhiễm đầy đùa cợt, “Cũng đã muốn ly hôn sao phải kéo dài thời gian? Mục đích của tổng giám đốc Lăng là gì? Muốn giữ lại? Hay là muốn từ nay về sau không để người phụ nữ anh yêu phải mang danh nghĩa người thứ ba?”
Thấy sắc mặt Lăng Hi Dạ nặng nề, hoặc như đang tự hỏi hoặc như bị cô nói trúng nỗi lòng, sau đó cô cười nhạt một tiếng, “Đương nhiên mấy lời này chỉ có trong lòng tổng giám đốc Lăng là hiểu rõ nhất. Còn nữa, cám ơn tư liệu của tổng giám đốc Lăng, để tôi càng thêm hiểu rõ tình huống của tình địch, nhưng tôi không biết nếu để Bách Lý Hàn Tôn biết mấy chuyện này, thì anh sẽ thành dạng gì nhỉ?” Trong mắt cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, đầy khí lạnh.
Hai ngày nay cô đã mơ hồ cảm thấy quản gia Phó không bình thường, khi Bách Lý Hàn Tôn ở cùng cô, cô cảm thấy anh đang cố ngăn cản chuyện gì đó. Anh muốn cản trở không để người khác lên tiếng, với tính cách bá đạo dễ tức giận của anh mà nói, phản kích nhất định sẽ khiến đối phương không thể cản nổi, mãi đến khi người nọ hít thở không thông mới thôi.
Lăng Hi Dạ nhìn cô, giật mình, trong lòng anh ta đột nhiên thấy rét lạnh, thân thể khẽ run lên một cái, anh ta có thể nhìn thấy trên người Cố Tuyết Y có dáng vẻ khát máu lạnh lùng, đặc biệt điên cuồng như thiếu chủ Bách Lý.
Nhưng vẫn phải giữ mặt mũi, sắc mặt anh ta nhanh chóng khôi phục kiên cường, đối mặt với tầm mắt Cố Tuyết Y.
Cố Tuyết Y hơi híp mắt lại, khóe miệng cười châm chọc càng rõ ràng, cô liếc Lăng Hi Dạ, sau đó chậm rãi chuyển tầm mắt qua Bách Lý Hàn Tôn đang đứng, còn quản gia Phó dang sửa sang lại âu phục. Trên mặt cô như độ thêm một tầng hờ hững, nhàn nhạt nói, “Tổng giám đốc Lăng, nếu tôi không có năng lực thì tôi đã không nói mấy lời lúc ở cửa phòng rửa tay hôm đó, tôi luôn có cách để thực hiện được nó, mà tôi thì nhẫn nại có hạn. Nếu anh khiến người tôi quan tâm thương tâm khổ sở, thì tôi sẽ khiến tất cả những người bên cạnh anh sống không bằng chết.”
Cô lạnh lùng xoay người chậm rãi đi về phía Bách Lý Hàn Tôn.
Có mấy người khách thấy cô đều nhường đường nhỏ, cô lạnh lùng khiến người ta thấy không thể bỏ qua sự cao quý và uy hiếp.
Nhan Mộng Lam, Tiêu Nhã Mạn, Dương Kỳ Dục đi theo sát cô.
Đáy mắt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng, tựa như một khối băng lạnh, khủng bố đến mức làm người ta hoảng sợ, anh nhìn Mộ Tâm Nghiên, cằm kiêu căng lộ sự lạnh lẽo.
“Từ đâu tới thì cút về đó đi.” Giọng lạnh như băng vô tình vang vọng cả bữa tiệc, làm tất cả khách khứa nghe một rõ hai ràng.
“Anh Bách Lý…..” Mộ Tâm Nghiên sửng sốt nhìn anh, đôi mắt tràn ra bị thương sâu sắc, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngón tay bên cạnh hông run rẩy cuộn chặt, tựa như đang bưng miếng bánh ngọt tới trước mặt người yêu, kết quả bị người yêu hung hăng hất đổ bánh ngọt mà cô ta cực nhọc làm ra, trong nháy mắt trái tim tan vỡ, đau đớn tràn ra.
Mắt Bách Lý Hàn Tôn nhìn thẳng, thần thái vô tình trên mặt như một thanh đao lạnh lẽo.
Đèn chùm pha lê sáng rực, ngọn đèn trong trẻo như đang tuyên bố mùa đông đã về, khiến khách khứa đột nhiên rùng mình, nổi hết da gà.
Một số khách đều dời tầm mắt sang chỗ khác, một số khách thì nhìn về phía Cố Tuyết Y.
Quản gia Phó nhìn Mộ Tâm Nghiên, đáy mắt gấp gáp, ông nhìn Bách Lý Hàn Tôn, hơi do dự, “Thiếu chủ, tiểu thư Mộ…..”
“Chuyện của chủ nhân, ông có thể nói chen vào sao?” Lời nói lạnh như nước đóng băng, từ trên đầu quản gia Phó đổ xuống, sắc mặt ông cứng ngắc, tay chân không phối hợp với nhau, ông vội cúi đầu xuống.
“Một cô gái xinh đẹp như vậy sao anh nhẫn tâm bảo cô ta cút về hả?” Khóe miệng Cố Tuyết Y cười yếu ớt, cô bước từng bước tới cạnh Bách Lý Hàn Tôn, mắt anh nhìn cô có độ ấm, hơi thở trên người cũng không còn lạnh lẽo nữa.
Cô đến bên cạnh Bách Lý Hàn Tôn, bình tĩnh đứng thẳng, đôi mắt tĩnh mịch, cô nhìn Mộ Tâm Nghiên, phảng phất như đang quan sát Mộ Tâm Nghiên lại như đang tuyên bố người nào đó thuộc về cô.
Sau một lúc lâu, cô thu hồi tầm mắt, nghiêng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Dù thế nào thì anh cũng phải kêu nhân viên khách sạn mời cô ta rời khỏi bữa tiệc, rồi mời vào thang máy, sau đó mời cô ta lên xe, cuối cùng là mời cô ta lên máy bay. Đây mới là tôn trọng cô gái xinh đẹp.” Giọng tựa như đang trách cứ anh, nhưng người thông minh vừa nghe liền biết không phải là trách móc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook