Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Trước cửa nhà hàng Tây, ánh mặt trời rực rỡ, một chiếc xe Benltey RV màu đen đậu đó, tài xế mặc đồng phục màu trắng cúc áo màu vàng, anh ta xuống xe mở cửa xe, cung kính khom lưng với Cố Tuyết Y rồi làm tư thế xin mời. LQĐÔN

Quan Hàn Di nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt khó có thể che dấu hâm mộ đối với Cố Tuyết Y, “Thiếu chủ Bách Lý đối xử với cậu tốt quá! Giúp cậu chuẩn bị xe riêng không nói, ngay cả nhà hàng Tây cũng đã dặn dò cấp dưới hết rồi, Tuyết Y, cậu hạnh phúc ghê! Nếu tớ có thể tìm được một người đàn ông xuất sắc như thiếu chủ Bách Lý thì nằm mơ tớ cũng cười mà tỉnh lại.”

Cố Tuyết Y cười cười lên xe, hai tay Quan Hàn Di sờ quần áo trên người, đôi mắt nhìn bốn phía xung quanh mà không nhìn Cố Tuyết Y. Cố Tuyết Y nói, “Vào đi! Chúng ta cùng về! Tiểu Vi còn trong siêu thị chờ chúng ta.”

Quan Hàn Di lên xe, từ cửa kính xe cô ta có thể thấy người trong nhà hàng Tây chăm chú nhìn hai người họ, khóe miệng cô ta tươi cười, nụ cười kia có vài phần khoe khoang và khiêu khích, nhiều hơn là sự kiêu ngạo.

Chiếc xe Bentley RV màu đen chầm chậm chạy đi.

Quan Hàn Di đưa thẻ ATM trong tay trả lại cho Cố Tuyết Y, cô nhận lấy bỏ vào túi, nhàn nhạt nhìn Quan Hàn Di, “Cảm thấy đối tượng xem mắt hôm nay thế nào?”

Nét đẹp trên mặt Quan Hàn Di lập tức nổi lên sự bất mãn, thở dài một hơi, “Cậu đừng nói nữa, đàn ông như vậy tớ vốn rất ghét, ngay cả ăn cơm cũng muốn AA, người đàn ông như vậy không được.” Ánh mắt cô ta bắt đầu quan sát nội thất xa hoa trang trí trong xe, sau đó tầm mắt rơi trên mặt Cố Tuyết Y, “Tuyết Y, cậu thật sự rất hạnh phúc, tớ cảm thấy cậu còn hạnh phúc hơn cả Nhã Mạn, nếu như sau này tớ có một nửa hạnh phúc của cậu thì tốt quá.”

Khóe miệng Cố Tuyết Y mỉm cười, ảnh ngược của đôi lông mi dài in trên khuôn mặt trắng noãn, một lát sau, đôi mắt bình thường như búp hoa giương lên, trong mắt tĩnh mịch, “Hàn Di, hạnh phúc của mỗi người đều tự mình tìm được, đồ vật cũng không thể hoàn mỹ không tỳ vết, hạnh phúc cũng như thế.”

Quan Hàn Di chớp mắt hâm mộ, khóe miệng hơi cứng nhắc, lẳng lặng nhìn Cố Tuyết Y không nói gì, biểu hiện này giống như đang ghi nhớ lời Cố Tuyết Y nói vào trong đáy lòng.

“Hàn Di, cậu biết không?” Cố Tuyết Y cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nói, “Lần nào đi xem mắt tớ hoặc là AA, hoặc là tự mình trả hết tiền, cậu cũng phải chú ý, nếu như cậu gặp gỡ người cậu không vừa lòng, cậu đừng gọi nhiều đồ ăn như vậy…..” 

“Người đàn ông tớ nhìn trúng nhất định phải tốt với tớ, hơn nữa phải cam lòng cho tớ, mặc dù không hào phóng như thiếu chủ của cậu, nhưng ít nhất về mặt ăn cơm anh ta phải trả tiền! Hơn nữa Tuyết Y, điều kiện của tớ không phải quá kém cỏi, mỗi tháng thu nhập đều 6000 hoặc là 1 vạn.”

Cố Tuyết Y nhìn ngoài cửa sổ xe, ánh mặt trời sáng rực, từng tòa nhà cao tầng lùi ra phía sau xe, từng đoàn người lui tới, cô nhìn thấy đám người đó bước vội, bước mấy bước đã đi một khoảng xa, đây là tiết tấu cuộc sống trong thành thị.

“Hàn Di, điều kiện của cậu thật sự không kém, nhưng có khi duyên phận rất khó nói, cứ tìm thử xem nói không chừng sẽ tìm được người trong lòng cậu.”

“Haizzz! Lần này xem mắt không thành công, cậu nói mẹ nuôi cậu có thể không giới thiệu tiếp người cho tớ không?” Quan Hàn Di lo lắng nhìn Cố Tuyết Y.

“Sao có thể! Mẹ nuôi tớ không phải là người như vậy, bà ấy có người thích hợp với cậu mới giới thiệu cho cậu, cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Vẻ mặt cô lạnh nhạt nhìn Quan Hàn Di, nhẹ giọng mỉm cười nói, “Nhưng vừa nghe cậu nói, đột nhiên tớ nhận ra lâu lắm rồi Nhã Mạn không liên lạc với tớ, lần trước tớ điện cho cậu ấy cũng không nghe máy, bây giờ không biết cậu ấy du lịch ở Pháp thế nào rồi?”

“Cậu đừng lo lắng, hai người kia đang ngọt ngào, cậu gọi điện chỉ tổ quấy rầy họ ở bên nhau.”

Vẻ mặt Cố Tuyết Y hơi hoảng hốt, đôi mắt u tối, trong lòng cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.

“Tuyết Y, cám ơn cậu hôm nay sẵn lòng cho tớ mượn tiền, trước khi ra khỏi nhà tớ nghĩ bữa cơm này bên nam trả tiền, cho nên không cầm nhiều tiền đi ra ngoài, không nghĩ tới cuối cùng phải tự mình bỏ tiền túi ra.” Quan Hàn Di nói tiếp.

Cố Tuyết Y giật mình nhìn Quan Hàn Di, nhàn nhạt nói, “Không vấn đề gì, bạn bè giúp nhau chút ít này không cần khách sáo.”

Truyện của LÊQUYDON

“Tuyết Y, tớ quên nói với cậu tin tốt!”

Cố Tuyết Y lẳng lặng nhìn cô ta, khóe miệng vẫn cong cớn lạnh lùng.

“Hôm nay biên tập nói với tớ, có một quyển tiểu thuyết của tớ được xuất bản, tớ rất vui.”

“Chúc mừng cậu, rốt cuộc cậu cũng thực hiện được nguyện vọng của mình.” Đáy mắt Cố Tuyết Y xẹt qua vẻ ảm đạm, khuôn mặt trắng noãn không thay đổi, “Cậu viết tốt như vậy lại có nhiều độc giả ủng hộ cậu, tiểu thuyết của cậu xuất bản cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, không giống tiểu thuyết của tớ nửa sống nửa chết, cho dù vào được VIP cũng đăng ký đọc không cao.”

“Cũng đúng, bây giờ có nhiều trang web copy lậu như vậy, rất nhiều người đọc sẽ xem bên trang copy.” Quan Hàn Di cười thắp sáng khuôn mặt diễm lệ đẹp tựa như hoa của cô ta.

“Hôm nay tớ nói chuyện với Tử Khanh Khanh trên mạng, cô ấy nói người đọc xem bên trang copy lậu lại còn gửi tin nhắn cho cô ấy nói xem bên trang kia chứ không xem trang chính chủ, khiến cô ấy tức giận nổi trận lôi đình.” Cố Tuyết Y  đột nhiên thở dài một hơi, “Bây giờ người đọc nào biết những vất vả của chúng ta, mỗi một 1000 chữ là chúng ta phí hết bao tâm huyết viết ra, 3000 chữ mới kiếm được 9 xu, tiền kiếm được sau đó còn phải nộp thuế cho trang web, một loạt như vậy tiền xuống đến tay chúng ta chỉ còn chút xíu.” Nếu như không phải cô thích viết tiểu thuyết, không thích cuộc sống phức tạp bên ngoài, chỉ sợ cô nguyện ý ra ngoài tìm việc.

Tác giả chuyên nghiệp có đôi khi tiền lương còn không bằng công việc bình thường.

Mình khổ chỉ có mình biết.

“Bây giờ cậu còn nghĩ chuyện lúc trước làm gì nữa, hiện tại cậu chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất, có thiếu chủ Bách Lý yêu thương cậu như vậy, cho dù cậu muốn xuất bản tiểu thuyết anh ta cũng có thể giúp cậu.” Trên mặt Quan Hàn Di có chút mất tự nhiên, khuyên nhủ, “Giống như cậu là đủ thỏa mãn rồi.”

Cố Tuyết Y chỉ cười nhàn nhạt, tầm mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.

Vương Tiểu Vi nhìn thấy Quan Hàn Di khó tránh khỏi mất hứng, tiễn Quan Hàn Di về Cố Tuyết Y lại vào thư phòng viết tiểu thuyết.

Một ngày cứ như vậy trôi qua!

Ngày hôm sau, rèm cửa sổ nhẹ nhàng lay động, ánh mặt trời rải rác chiếu vào, trong phòng sáng trưng.

Cố Tuyết Y nằm trên giường ngủ mơ mơ màng màng, chuông điện thoại giống như liều mạng không muốn sống vang lên, cô đưa cánh tay trắng noãn lục tìm điện thoại.

Tay mò được điện thoại ấn nút trả lời rồi đặt bên tai. “A lô!....” Cố Tuyết Y đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mặt cứng đờ, mày rậm nhíu chặt, cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, hồi lâu sau cánh môi nhợt nhạt mới nhúc nhích, “Được, con biết rồi, con lập tức chạy qua!” Giọng nói kia lạnh rét thấu xương, phảng phất như không phải ở trong phòng mà đang ở trong đống tuyết giữa trời đông.

Vội vàng rửa mặt, thay quần áo, tóc mềm mại tựa như tơ lụa cô tiện tay cài lên, cầm túi xách rồi ra phòng khách.

“Tiểu thư, hôm nay dậy sớm như vậy là muốn đi đâu ạ?”

Vương Tiểu Vi đang làm bữa sáng trong phòng bếp, nghe tiếng mở cửa liền vội chạy ra.

“Em lập tức gọi điện thoại cho lái xe, tôi muốn tới nhà họ Tiêu.” Cô vừa nói vừa thay giày.

Vương Tiểu Vi thấy cô gấp gáp như vậy, cầm điện thoại gọi cho tài xế.

Cố Tuyết Y chạy xuống lầu, lái xe đã chờ dưới lầu.

Khi cô chuẩn bị muốn ngồi vào trong xe thì Vương Tiểu Vi vội vã chạy tới, trong tay còn cầm một túi bánh mì và sữa, “Tiểu thư, ngài chờ em một lát, em cùng tới nhà họ Tiêu với ngài.”

Cố Tuyết Y đang vội nên cũng không nói gì, ngồi dịch vào phía trong để Tiểu Vi ngồi vào.

Nửa giờ sau, chiếc xe sang trọng chạy đến nhà họ Tiêu, một đám phóng viên truyền thông cản trở đường đi, lái xe nhấn còi liên tục.

Nhìn đám phóng viên truyền thông, vô số ánh đèn chớp tắt, vô số tiếng tách tách vang lên Cố Tuyết Y bỗng cảm thấy đau đầu, may là cửa kính xe này có thể nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.

Ánh mặt trời vàng rực xuyên qua cửa kính rơi vào trên người cô, giờ phút này cô không hề cảm thấy ánh mặt trời ấm áp, trong lòng cô không ngừng xông ra cảm xúc hoảng loạn, sắc mặt trở nên tái nhợt, môi không có tý huyết sắc, dưới ánh mặt trởi nhìn trong suốt như ngọc lưu ly.

Có thể nhân viên bảo vệ trước cửa nghe tiếng kèn xe của họ, cánh cửa bằng đồng có hoa văn phức tạp từ từ mở ra, có vài nhân viên bảo vệ cản phóng viên truyền thông tiến vào.

Lái xe trên đường đi, nhà họ Tiêu xem như là người có tiền, ở trong khu biệt thự xa hoa, người bình thường không phải lái xe hàng hiệu, muốn đi vào trong vốn là chuyện không thể.

Xe rẽ vào chỗ ngoặt thì dừng lại.

Cố Tuyết Y và Vương Tiểu Vi xuống xe, dọc theo đường nhỏ, hai bên đường đủ loại hoa thơm cỏ ngọt và cây cối, ánh mặt trời buổi sáng dịu nhẹ, chiếu sáng cả bãi cỏ, hòn đá nhỏ trên đường hơi ẩm ướt, có thể do sương mù tối qua rơi xuống để lại nước.

Nhấn chuông cửa, vài giây đồng hồ sau Giang Hiểu Cầm ra mở cửa.

“Mẹ nuôi, mẹ có tin tức Nhã Mạn không?” Cố Tuyết Y vừa theo Giang Hiểu Cầm đi vào vừa hỏi.

Trang trí xa hoa, đèn chùm pha lê khổng lồ hiện ra trước mắt cô, ánh đèn màu vàng nhạt như có ảo giác sáng lấp lánh, sofa xa hoa cổ điển.

Đây là lần thứ mấy đến nhà họ Tiêu cô cũng không nhớ.

Trước kia lúc còn học đại học thì hay đến, về sau đi ra ngoài làm việc thì tương đối ít hơn, cô và bên Giang Hiểu Cầm gặp mặt toàn ở chỗ cô ở.

“Không có, mẹ gọi điện cho nó nó cũng không nghe, mẹ gọi tới khách sạn nó ở, bọn họ nói Nhã Mạn đã ra ngoài, không có trong khách sạn, con không biết chuyện này khiến mẹ sợ thế nào đâu, ba Nhã Mạn đang trên đường trở về, sắp tới rồi.”

Giang Hiểu Cầm vừa kéo cô ngồi xuống vừa nói, vẻ mặt hoa lệ ung dung xen lẫn lo lắng, đôi mắt thoạt nhìn hoang mang và thất thần, “Tuyết Y, con nói làm sao bây giờ mới được? Lần này ngộ nhỡ Nhã Mạn có chuyện gì thì bọn ta phải làm sao?” Họ chỉ có mình Nhã Mạn là con gái ruột.

“Mẹ nuôi, mẹ đừng lo, Nhã Mạn sẽ không có chuyện gì đâu, chẳng qua cậu ấy chỉ đi ra ngoài một lúc thôi, rất nhanh sẽ về khách sạn.” Vẻ mặt Cố Tuyết Y bình tĩnh, đôi mắt màu hổ phách mạnh mẽ nhìn Giang Hiểu Cầm, từ từ, cảm xúc hỗn loạn của Giang Hiểu Cầm dần bình ổn. Nhưng hồi lâu sau, Giang Hiểu Cầm bỗng đập xuống bàn trà thủy tinh một cái, tiếng động kia trong phòng khách rộng rãi đặc biệt vang lớn, trong phòng như có tiếng vọng trở lại. 

“Tên Lăng Hi Dạ này khinh người quá đáng rồi, cậu ta thế mà đối xử với Nhã Mạn như vậy, còn Nhã Mạn cũng thiệt là, bị uất ức cũng không biết gọi điện thoại cho mẹ, chẳng lẽ mẹ đẻ không thể làm chỗ dựa cho nó à?” Con mắt hừng hực lửa giận, nhìn chằm chằm một chỗ nói.

Cố Tuyết Y lạnh lùng, đôi mắt ảm đạm, khiến người ta không biết cô đang nghĩ gì. Ánh mắt cô nhìn Giang Hiểu Cầm, đáy mắt tràn đầy dịu dàng, giọng nhỏ nhẹ nói khẽ, “Mẹ nuôi, mẹ đừng tức giận như vậy, mẹ đập bàn như thế đau cũng là tay mẹ đau, chẳng giải quyết được việc gì!”

Vương Tiểu Vi giật mình ngây ngốc nhìn Giang Hiểu Cầm, qua giây lát sau khôi phục lại, khuôn mặt bầu bĩnh cười, nói theo, “Đúng ạ! Phu nhân Tiêu, ngài đừng nên tức giận, tức giận không tốt cho thân thể ngài.”

Giang Hiểu Cầm nghe Cố Tuyết Y nói, lửa giận trong lòng tắt bớt một ít, nghe Vương Tiểu Vi lên tiếng, bà nhìn Vương Tiểu Vi, trong mắt hoang mang, “Cô là ai vậy?”

Vương Tiểu Vi vội vã giới thiệu về mình.

“Thật có lỗi để cô chê cười rồi!” Giang Hiểu Cầm lập tức trở về bộ dạng cao quý ung dung, mỉm cười nhìn Vương Tiểu Vi.

Nghe giới thiệu, Giang Hiểu Cầm mới nhớ ra trong hôn lễ của Nhã Mạn bà đã từng gặp Vương Tiểu Vi.

“Phu nhân Tiêu, ngài không cần khách khí vậy đâu.” Khóe miệng Vương Tiểu Vi cười hơi cứng ngắc.

Thân phận cô là người hầu, Giang Hiểu Cầm khách sáo với cô như vậy khiến cô có phần ngại ngùng.

Giang Hiểu Cầm nhìn Cố Tuyết Y, “Nếu như không phải phóng viên truyền thông chụp được Lăng Hi Dạ với bạn gái cũ ở cùng một chỗ, đưa việc này lên báo thì mẹ cũng không biết Lăng Hi Dạ để một mình Nhã Mạn tới Pháp, Lăng Hi Dạ thực sự quá đáng rồi, cũng đã kết hôn mà vẫn còn lui tới với bạn gái cũ, đây không phải là vả vào mặt nhà chúng ta à? Nhớ ngày đó có phải bọn ta cầm dao găm kề cổ nó bắt ép nó kết hôn với Nhã Mạn đâu, đây là chính nó gật đầu đồng ý, bây giờ làm vậy……..”

Ngực Giang Hiểu Cầm đập phập phồng bất định, tức đến sắp không nói ra lời.

“Mẹ nuôi đừng tức giận, chuyện này giao cho con xử lý giúp mẹ nhé!” Cố Tuyết Y nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi bà, mỉm cười nói, “Phu nhân Lăng có gọi điện cho mẹ không?”

“Có gọi, chưa nói hai câu mẹ đã cúp máy.” Ngoại trừ nói xin lỗi vẫn là xin lỗi, bà càng nghe càng cảm thấy không có thành ý. 

“Mẹ nuôi, chuyện này trước tiên mẹ cứ hết giận đi đã, chờ Nhã Mạn về rồi nói sau, nếu bây giờ mẹ gọi điện nói cho Nhã Mạn nghe chuyện này, chỉ sợ Nhã Mạn sẽ trốn tránh, đến lúc đó chúng ta muốn tìm cậu ấy cũng rất khó khăn.”

Lửa giận trong lòng Giang Hiểu Cầm dần tắt, “Con nói đúng, việc này Nhã Mạn không nói với chúng ta là không muốn chúng ta biết, nếu biết chúng ta đã biết thì nó sẽ chọn tránh xa chúng ta, ngộ nhỡ nó không về thì làm sao bây giờ?” Bà thở dài một hơi.

Ánh sáng lờ mờ, Cố Tuyết Y nhìn gò má Giang Hiểu Cầm, hoảng hốt phát hiện mẹ nuôi cũng đã già rồi! Mặc dù tóc còn đen nhưng cô cảm thấy thể xác và tinh thần mẹ nuôi trải qua bể dâu đã mệt mỏi.

Tay cô nắm chặt tay Giang Hiểu Cầm, cô kiên nghị nhìn gò má bà, dưới ánh đèn cô tựa như thấy được vầng sáng.

Để con bảo vệ mấy người! Để con bảo vệ mấy người! Mười năm mấy người vì con bỏ ra không ít, tới lúc con báo đáp mấy người! Để con bảo vệ mấy người, con sẽ không để mẹ bị thương dù chỉ một chút, trong lòng cô một lần lại một lần tự nói với mình như vậy.

“Chuyện này mẹ nói qua với ba nuôi đi, để con xử lý.”

Giang Hiểu Cầm bất động thở dài, bà từ từ quay sang nhìn Cố Tuyết Y, bà hết nhìn trán rồi xuống lông mi, hết nhìn lông mi lại xuống mũi……..

Phảng phất như cô là một bảo vật trân quý, trong mắt lộ ra vẻ chân thật nhất.

Cố Tuyết Y nhìn lại bà, trong mắt lạnh nhạt như dòng nước chảy xuôi, trong suốt đến có thể thấy đáy. Khóe miệng tươi cười không thay đổi, nhàn nhạt, giống như từng áng mây trắng tinh khiết, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Truyện bên diễn đàn lê:Quý::ĐÔn
“Được rồi!” Trong giọng nói kèm theo tiếng thở dài, “Chuyện này con nhận thì con cứ giải quyết đi!”

“Dạ!”

Không bao lâu sau thì Tiêu Như Thiên trở về, sắc mặt đen như đít nồi, phá vỡ hình tượng nho nhã ngày trước.

Nhưng lúc Giang Hiểu Cầm nói chuyện này cứ để Tuyết Y xử lý, Tiêu Như Thiên liền thở dài như Giang Hiểu Cầm, sau đó dừng một lúc mới nói được.

Bất tri bất giác đã đến giữa trưa, Giang Hiểu Cầm dứt khoát giữ Cố Tuyết Y ở lại ăn cơm trưa.

Chứng kiến Tiêu Như Thiên và Giang Hiểu Cầm ân ái, Cố Tuyết Y không nói gì, và cơm gắp thức ăn, lông mi dài rậm nhấp nháy, không ai nhìn ra vẻ ảm đạm trong mắt cô.

Giang Hiểu Cầm thấy cô yên lặng dùng cơm, đặc biệt gắp một miếng thịt gà đặt trong chén Tuyết Y, Cố Tuyết Y hơi hoảng hốt, ngẩng đầu lên, đôi mắt cô như sao sáng lấp lánh trong trời đêm, ẩn chứa ý cười nhàn nhạt nhìn Giang Hiểu Cầm, tựa như một cô bé thích làm nũng với ba mẹ.

“Mẹ nuôi, nhất định mẹ có chuyện muốn hỏi con, đúng hay không ạ?”

Giang Hiểu Cầm cười khan vài tiếng, “Thật ra mẹ nuôi cũng là quan tâm con!”

“Mẹ hỏi đi!” 

Tiêu Như Thiên vừa gắp thức ăn ăn, vừa nhìn hai người họ, nhưng trên mặt là vẻ hạnh phúc.

“Thời gian này con và thiếu chủ Bách Lý phát triển thế nào? Sao mẹ không nghe con nói tới?” Giang Hiểu Cầm đưa mắt nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y.

“Cũng không phải như vậy, chuyện phòng ốc chẳng phải mẹ đã biết à? Con còn gì để nói nữa?” Cố Tuyết Y nhìn Giang Hiểu Cầm, khẽ nhún vai, “Mấy ngày nay Bách Lý Hàn Tôn về Pháp ạ.”

“Vậy có nói khi nào ngài ấy trở về không?” Giang Hiểu Cầm hỏi tiếp.

“Không biết, con không hỏi anh ấy.”

“Sao con lại không hỏi, tốt xấu gì bây giờ các con đang trong thời gian kết giao, chuyện quan tâm đến nhau là cần thiết.” Trong mắt Giang Hiểu Cầm hiện vẻ bất đắc dĩ và không có thuốc chữa nhìn Cố Tuyết Y.

Vương Tiểu Vi đứng bên cạnh hé miệng cười.

“Chẳng lẽ tôi nói không đúng à?” Giang Hiểu Cầm nhìn Vương Tiểu Vi.

Trong lòng Cố Tuyết Y thầm than vãn, nhìn Giang Hiểu Cầm, không biết nên nói gì cho phải.

“Không có, tôi thấy phu nhân Tiêu ngài nói rất đúng, tiểu thư nhà chúng ta chính là quá thờ ơ với thiếu chủ, thiếu chủ tới Pháp lâu như thế mà ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho thiếu chủ.” Đôi mắt Vương Tiểu Vi sáng lên, cười nói.

Xem ra có phu nhân Tiêu, thiếu chủ và tiểu thư nhất định sẽ nhanh chóng tu thành chính quả.

Cũng khó trách lúc trước tiểu thư quan tâm phu nhân Tiêu như vậy, phu nhân Tiêu đối xử với tiểu thư rất tốt, đối xử giống như với con gái ruột của mình vậy.

Tiêu Như Thiên cắn miếng thịt gà, trên mặt hơi ngơ ngác, con mắt nhấp nháy tựa như có chút khó có thể tin nhìn Cố Tuyết Y.

“Như vậy sao được, Tuyết Y, sao con có thể lâu như vậy mà cũng không gọi điện cho thiếu chủ Bách Lý hả?” Nét mặt Giang Hiểu Cầm đầy kinh ngạc, vội thả đũa và chén trong tay xuống, rất đỗi nghiêm túc nhìn Cố Tuyết Y, “Chờ lát nữa cơm nước xong con gọi điện cho thiếu chủ Bách Lý, biết không hả?” 

“Đúng đó! Tuyết Y, dù sao hiện giờ các con đang kết giao không phải sao? Bạn trai bạn gái hẳn là nên giữ liên lạc, mới có thể tăng thêm hạnh phúc, tựa như mẹ nuôi con và ta nè.” Tiêu Như Thiên thật vất vả nuốt miếng thịt gà xuống, nói tiếp.

Cố Tuyết Y nhìn Giang Hiểu Cầm, bà gật đầu, sau đó nhìn Tiêu Như Thiên, ông cũng gật đầu, cuối cùng nhìn Vương Tiểu Vi, cô cũng gật đầu.

“Con xem, lần bỏ phiếu này là ba chọi một, con nhớ lát nữa phải gọi điện cho thiếu chủ đó.” Giang Hiểu Cầm lại cầm đũa lên nhìn Cố Tuyết Y nói.

“Dạ! Con biết rồi!”

Sau đó Giang Hiểu Cầm còn nói, “Dù tính tình thiếu chủ Bách Lý khiến người ta không dám khen tặng, nhưng thân phận đó chẳng ai không muốn nịnh bợ trèo cao, từ sau khi kết thúc lễ cưới của Nhã Mạn, ngày nào cũng có người gọi điện tới, thầm muốn nghe ngóng chuyện của Bách Lý Hàn Tôn, thuận tiện níu vào mẹ - người có khả năng sẽ trở thành mẹ vợ tương lai của thiếu chủ Bách Lý, điện thoại reo liên tục, mẹ nghe đến đau cả tai! Còn bắt ba nuôi con mát xa lỗ tai cho mẹ đó.”

“Mẹ nuôi, từ giờ nếu họ còn gọi điện tới thì mẹ không cần để ý tới bọn họ mà trực tiếp cúp máy luôn, nghe điện thoại nhiều có phóng xạ không tốt cho thân thể mẹ.” Sắc mặt Cố Tuyết Y có chút thay đổi, trong mắt đầy quan tâm nhìn Giang Hiểu Cầm.

“Con tưởng rằng mẹ không muốn vậy à! Mẹ không nhận mấy cú điện thoại này, bọn họ sẽ đàm tiếu sau lưng, sau đó còn thêm mắm dặm muối nói gì mà nhà chúng ta bám được gia tộc Bách Lý rồi nên không để những nhân vật nhỏ như bọn họ vào trong mắt… Tuyết Y, chẳng phải con không biết trong vòng này sợ nhất chính là mấy lời đồn nhảm nhí, càng sợ hơn là nhiều người nói một người. Một đám phụ nữ ăn no không có việc gì làm, chồng kiếm tiền, các bà ở trong vòng lẩn quẩn giới thượng lưu nhiều chuyện!”

Vương Tiểu Vi nhìn Cố Tuyết Y không nói gì, cô cảm thấy phu nhân Tiêu nói rất đúng, mấy bà vợ nhà giàu kia thích nhất là buôn chuyện.

Nét mặt Cố Tuyết Y trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô lẳng lặng nhìn Giang Hiểu Cầm, “Mẹ nuôi! Mẹ không cần để ý đến bọn họ, bọn họ thích nói gì thì để bọn họ nói đi! Bọn họ đều là những kẻ không ăn được nho thì nói nho xanh, mẹ quan tâm bọn họ làm gì.”

“Tuyết Y, mẹ cũng không muốn để ý tới bọn họ, nhưng mà nếu không để ý tới bọn họ thì làm xấu danh tiếng chúng ta trong vòng luẩn quẩn đó, chuyện làm ăn của ba nuôi con ít nhiều gì cũng có liên quan tới bọn họ, cho dù không có cũng khó bảo đảm ngộ nhỡ sau này sẽ có! Chúng ta không thể làm như vậy, cũng đành phải nhịn, qua thời gian nữa chắc bọn họ sẽ không gọi điện tới nhà nữa đâu, con cũng đừng lo lắng cho mẹ.”

“Được rồi! Tùy hai người xử lý!” Cố Tuyết Y cười nói.

Vệc buôn bán của ba nuôi cần quan hệ với người ta cũng là chuyện đương nhiên, là cô không nghĩ tới điểm này, có thể cô quen một mình độc lai độc vãng (nghĩa gần giống đi về một mình), lâu dần không biết nên xử lý mối quan hệ cơ bản giữa người với người thế nào.

“Được rồi! Trước đừng nói chuyện nữa, ăn cơm đi! Ăn cơm đi! Nếu không món ăn nguội hết!” Tiêu Như Thên gắp một miếng thịt bỏ vào chén Cố Tuyết Y.

Trên mặt Giang Hiểu Cầm hiện vẻ bừng tỉnh, “Đúng vậy! Chúng ta ăn cơm đừng nói chuyện nữa!”

Ba người yên lặng dùng cơm.

Đột nhiên, Giang Hiểu Cầm quay đầu nhìn Vương Tiểu Vi, “Cô cũng ngồi xuống cùng ăn cơm đi!”

“Tiểu Vi, em cũng ngồi xuống đi!”

“Chuyện này không tốt đâu!” Vương Tiểu Vi khó xử nhìn các cô.

“Không sao! Tôi là chủ nhà, tôi nói được, ngồi xuống đi!”

Vương Tiểu Vi không đỡ được các cô, ngồi xuống cùng các cô ăn cơm.

Khoảng mười phút sau.

Giang Hiểu Cầm nhìn Vương Tiểu Vi, “Vừa rồi tôi không cần thận nói xấu thiếu chủ Bách Lý, cô sẽ không nói với ngài ấy chứ!”

Vương Tiểu Vi giật mình, trong mắt có chút hoang mang nhìn Giang Hiểu Cầm, “Ngài có nói xấu thiếu chủ sao?”

“Có!” Giang Hiểu Cầm nhìn cô gật đầu, “Cô có thể đừng nói với thiếu chủ Bách Lý không?”

Sao cô không nhớ nhỉ, “À! Được!” Vương Tiểu Vi gật đầu.

Hồi lâu sau, Vương Tiểu Vi mở to hai mắt nhìn Giang Hiểu Cầm, miệng còn ngậm cơm chưa kịp nuốt vào, bộ dạng kia thật sự rất khôi hài và đáng yêu.

Cố Tuyết Y có gắng mím môi không cười ra tiếng, vừa rồi mẹ nuôi bảo Tiểu Vi ngồi xuống ăn cơm, cô đã đoán được là chuyện gì rồi!

Hết chương 2


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương