***

Phòng khách xa hoa, đèn chùm pha lê lộng lẫy, sofa theo phong cách cổ xưa, trên tường treo vài bức tranh, tường màu vàng mờ ảo, có cảm giác lạnh lẽo.

Anh ngồi trên sofa lạnh lùng nhìn cô, “Là cô ấy bảo cô tới gặp tôi?” Ngoại trừ cô, anh không nghĩ Nhan Mộng Lam có lý do gì gặp anh.

Da thịt trắng trẻo đẹp đẽ như hoa đào, đôi mắt đen nhánh sáng ngời như mã não, khóe miệng cười như không cười nhìn Nhan Mộng Lam, trên người anh tản ra hơi thở nắng sáng sớm.

Anh là người tựa như trời sinh hào quang bắn ra bốn phía, sáng rực rỡ, giống như tất cả đồ vật trong phòng đều chỉ là làm nền cho anh, thậm chí kể cả cô.

Người đàn ông như vậy đẹp không thể tưởng tượng, thật sự khiến người ta không dời ánh mắt khỏi người anh được.

“Anh vẫn giống trước đây, một chút cũng chẳng thay đổi.” Vẻ mặt mỹ lệ của Nhan Mộng Lam lạnh như băng, trong ánh mắt sáng lấp lánh, hai tay cô vòng trước ngực, sau đó nhìn Bùi Khê Minh, “Nhưng không biết tôi nên nói anh thông minh? Hay là khôn khéo đây? Tôi còn nghe nói anh phải vào trong cục công an hả?”

Đôi mắt Bùi Khê Minh rét lạnh nhìn Nhan Mộng Lam không lên tiếng.

Nhan Mộng Lam cười lạnh, “Xem ra anh đối đầu với thiếu chủ Bách Lý, nhưng ván này là anh thua trước.”

“Chưa tới cuối cùng, ai thua ai thắng có thể nói sớm quá không?” Anh bước nhẹ đi tới sofa, hoàn toàn bày ra vẻ mặt tuấn tú lười biếng, khóe miệng cười giễu cợt, tựa như trên người anh tản ra sức quyến rũ của yêu tinh, càng đẹp đẽ kiêu ngạo, anh nhìn Nhan Mộng Lam, không hề che giấu khí chất vương tử tự phụ.

Hết chương 17

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương