Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
-
Quyển 2 - Chương 14: Hơi thay đổi
“Tiểu thư thích là được,” đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Bây giờ hàng ngày cô dậy sớm hơn ngày trước 2 tiếng, để tiện cho việc cô chăm sóc tiểu thư Cố, thiếu chủ đặc biệt phái người đến nơi ở của cô dạy cô nấu ăn, trà trái cây này là kết quả cô học trong một buổi học vào buổi sáng.
Cố Tuyết Y nhìn Bách Lý Hàn Tôn, anh ngồi trong văn phòng chăm chú phê duyệt tài liệu, ngũ quan tuấn mỹ lộ vẻ lạnh lùng và uy nghiêm, quản gia Phó đứng yên bên cạnh anh, nhỏ giọng báo cáo tình hình các công ty con trên khắp thế giới.
Anh thường gật đầu, thỉnh thoảng dùng giọng âm trầm nói một đôi lời, đôi mắt màu mực phảng phất như biển rộng mênh mông, sâu không lường được, đáy mắt lạnh băng sáng lên khiến trong lòng người ta hoảng sợ.
Bách Lý Hàn Tôn phát hiện tầm mắt của cô, anh chậm rãi quay sang nhìn cô, đôi mắt cô trong suốt như nước suối, tầm mắt rơi vào ly thủy tinh trên tay cô.
Anh thấp thoáng thấy màu sắc đủ loại trong ly.
“Có phải thấy chán không? Hay là em muốn xem phim khác?” Giọng trầm thấp ẩn chứa sự quan tâm.
“Không phải!” Cô khẽ cười đáp anh, lắc đầu, anh sai người chuyển chiếc bàn nhỏ và máy vi tính vào, nhưng anh không cho phép cô động vào máy tính, nếu cô muốn xem gì, anh sẽ tìm giúp cô.
“Chỉ là tôi thấy anh bận lâu rồi, muốn hỏi xem anh có muốn nghỉ ngơi một lát uống chút trà trái cây rồi lại tiếp tục không.”
Trên mặt Bách Lý Hàn Tôn không nhiều biểu cảm, khóe mắt liếc thời gian dưới góc màn hình máy tính, thì ra bất tri bất giác đã trôi qua lâu như vậy, sắp đến giữa trưa rồi.
Anh lạnh lùng nhìn quản gia Phó, “Còn dư lại chờ tôi trở lại rồi báo cáo tiếp đi!”
Quản gia Phó lùi về sau một bước, kéo ghế ra, Bách Lý Hàn Tôn ưu nhã đứng đậy chậm rãi đi về phía cô.
Khóe miệng mỉm cười khẽ, “Chúng ta ra ngoài dùng cơm đi!”
Cố Tuyết Y tiếp tục ngồi, cô ngước mắt nhìn anh, dừng một lát, cô khẽ cắn môi, đoạn nói, “Tôi không muốn đi ra ngoài, chúng ta ở đây tùy tiện ăn gì đó thôi!” Lúc tan tầm nghỉ trưa rất đông người, cô không muốn bọn họ nhìn cô như đang nhìn động vật.
Thấy Bách Lý Hàn Tôn chau mày cô lại nói tiếp, “Anh bận việc như vậy, chúng ta đi lâu sẽ lãng phí không ít thời gian.”
Bách Lý Hàn Tôn chần chừ một lúc, nhìn cô, anh thở dài một tiếng nhẹ như lông vũ, quản gia Phó bên cạnh chú ý tới lồng ngực anh đập không bình thường, nhưng ông chẳng nói gì, đứng thẳng tắp ở đó.
“Vậy chúng ta ăn cơm ở đây thôi!” Bách Lý Hàn Tôn quay đầu nói với quản gia Phó, “Ông sắp xếp đi.”
Quản gia Phó cung kính khom lưng gật đầu, sau đó xoay người ra khỏi văn phòng.
Cố Tuyết Y chuyển qua nhìn Vương Tiểu Vi, “Em đi rót giúp anh ấy một ly trà trái cây tới đây.”
“Dạ!”
Vương Tiểu Vi cũng rời khỏi văn phòng.
Văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
Anh lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô.
Cô lẳng lặng ngưng mắt nhìn anh.
Máy vi tính truyền ra tiếng nói chuyện, giờ phút này đã không còn trở thành tiêu điểm.
Lúc này truyền tới tiếng gõ cửa, hai người hoảng hốt lấy lại tinh thần, trên mặt hơi lúng túng.
Bách Lý Hàn Tôn chuyển qua nhìn cửa kính, giọng trầm thấp lạnh lùng nói vào đi, còn Cố Tuyết Y muốn che đậy, uống một ngụm trà trái cây.
Ngoài cửa, thư ký nghe tiếng của Bách Lý Hàn Tôn, bờ vai rụt lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, cô ta bất chấp khó khăn đẩy cửa kính đi vào, tới trước mặt Bách Lý Hàn Tôn, đôi mắt không dám nhìn anh, giọng nhỏ như kiến nói có phần văn kiện muốn anh ký tên.
Ngũ quan Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng tuấn mỹ lộ vẻ bá đạo, anh nhìn thoáng qua thư ký, đáy mắt trầm xuống, sắc mặt dần cứng lại, anh nhận lấy văn kiện nhanh chóng nhìn qua nội dung, sau đó xoay người cầm bút ngòi vàng trên bàn làm việc, khí phách ngang ngược lạnh lùng ký tên xuống.
Thư ký nhận văn kiện, sắc mặt hơi kinh hoảng, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Cố Tuyết Y nhìn bóng lưng thư ký, quay qua nhìn anh, cười yếu ớt, “Cô ta không làm sai, anh đối với cô ta có phải hơi…….”
“Cô ta không phải là người em nên quan tâm!”
Đồng tử Bách Lý Hàn Tôn nhanh chóng căng chặt, cằm kiêu căng cứng đờ, có ảo giác như trẻ con, môi lạnh lẽo, anh liếc cô một cái xoay người nhìn ngoài cửa sổ.
Cố Tuyết Y giật mình, ngón tay cầm ly xiết chặt.
Thư ký quấy rối họ vì có việc gấp, nhưng anh cũng không nên….
Cô bất quá chỉ mới nói một câu…….
Đúng! Khóe miệng cô cong lên châm chọc, thư ký là nhân viên của anh, thật sự không tới phiên cô nói giúp, lần này xem như cô nhiều chuyện rồi! Từ nay về sau sẽ không vậy nữa.
Bất tri bất giác, cô giống như rùa lại rụt đầu vào mai.
Một lúc lâu sau, hai người cũng chẳng ai lên tiếng nói chuyện trước, bầu không khí tĩnh lặng bao phủ…..
Bách Lý Hàn Tôn nhìn ánh mặt trởi xán lạn ngoài cửa sổ, lồng ngực phập phồng, môi đỏ thẫm mím chặt, ngón tay anh chậm rãi cuộn thành nắm đấm.
Lồng ngựng đập càng lúc càng nhanh, đột nhiên anh xoay người nhìn cô, trong mắt lóe lên vẻ bá đạo và kiên định, cô liếc anh, đôi mắt lạnh nhạt kinh ngạc nhìn anh.
Anh từng bước đi tới, sắp đến bên cạnh cô, anh bước nhanh hai bước tới.
Hai tay anh nắm tay cô, đôi mắt sâu như đêm tối chăm chú nhìn cô, kiêu căng bá đạo ngắm cô……
Bây giờ hàng ngày cô dậy sớm hơn ngày trước 2 tiếng, để tiện cho việc cô chăm sóc tiểu thư Cố, thiếu chủ đặc biệt phái người đến nơi ở của cô dạy cô nấu ăn, trà trái cây này là kết quả cô học trong một buổi học vào buổi sáng.
Cố Tuyết Y nhìn Bách Lý Hàn Tôn, anh ngồi trong văn phòng chăm chú phê duyệt tài liệu, ngũ quan tuấn mỹ lộ vẻ lạnh lùng và uy nghiêm, quản gia Phó đứng yên bên cạnh anh, nhỏ giọng báo cáo tình hình các công ty con trên khắp thế giới.
Anh thường gật đầu, thỉnh thoảng dùng giọng âm trầm nói một đôi lời, đôi mắt màu mực phảng phất như biển rộng mênh mông, sâu không lường được, đáy mắt lạnh băng sáng lên khiến trong lòng người ta hoảng sợ.
Bách Lý Hàn Tôn phát hiện tầm mắt của cô, anh chậm rãi quay sang nhìn cô, đôi mắt cô trong suốt như nước suối, tầm mắt rơi vào ly thủy tinh trên tay cô.
Anh thấp thoáng thấy màu sắc đủ loại trong ly.
“Có phải thấy chán không? Hay là em muốn xem phim khác?” Giọng trầm thấp ẩn chứa sự quan tâm.
“Không phải!” Cô khẽ cười đáp anh, lắc đầu, anh sai người chuyển chiếc bàn nhỏ và máy vi tính vào, nhưng anh không cho phép cô động vào máy tính, nếu cô muốn xem gì, anh sẽ tìm giúp cô.
“Chỉ là tôi thấy anh bận lâu rồi, muốn hỏi xem anh có muốn nghỉ ngơi một lát uống chút trà trái cây rồi lại tiếp tục không.”
Trên mặt Bách Lý Hàn Tôn không nhiều biểu cảm, khóe mắt liếc thời gian dưới góc màn hình máy tính, thì ra bất tri bất giác đã trôi qua lâu như vậy, sắp đến giữa trưa rồi.
Anh lạnh lùng nhìn quản gia Phó, “Còn dư lại chờ tôi trở lại rồi báo cáo tiếp đi!”
Quản gia Phó lùi về sau một bước, kéo ghế ra, Bách Lý Hàn Tôn ưu nhã đứng đậy chậm rãi đi về phía cô.
Khóe miệng mỉm cười khẽ, “Chúng ta ra ngoài dùng cơm đi!”
Cố Tuyết Y tiếp tục ngồi, cô ngước mắt nhìn anh, dừng một lát, cô khẽ cắn môi, đoạn nói, “Tôi không muốn đi ra ngoài, chúng ta ở đây tùy tiện ăn gì đó thôi!” Lúc tan tầm nghỉ trưa rất đông người, cô không muốn bọn họ nhìn cô như đang nhìn động vật.
Thấy Bách Lý Hàn Tôn chau mày cô lại nói tiếp, “Anh bận việc như vậy, chúng ta đi lâu sẽ lãng phí không ít thời gian.”
Bách Lý Hàn Tôn chần chừ một lúc, nhìn cô, anh thở dài một tiếng nhẹ như lông vũ, quản gia Phó bên cạnh chú ý tới lồng ngực anh đập không bình thường, nhưng ông chẳng nói gì, đứng thẳng tắp ở đó.
“Vậy chúng ta ăn cơm ở đây thôi!” Bách Lý Hàn Tôn quay đầu nói với quản gia Phó, “Ông sắp xếp đi.”
Quản gia Phó cung kính khom lưng gật đầu, sau đó xoay người ra khỏi văn phòng.
Cố Tuyết Y chuyển qua nhìn Vương Tiểu Vi, “Em đi rót giúp anh ấy một ly trà trái cây tới đây.”
“Dạ!”
Vương Tiểu Vi cũng rời khỏi văn phòng.
Văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
Anh lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô.
Cô lẳng lặng ngưng mắt nhìn anh.
Máy vi tính truyền ra tiếng nói chuyện, giờ phút này đã không còn trở thành tiêu điểm.
Lúc này truyền tới tiếng gõ cửa, hai người hoảng hốt lấy lại tinh thần, trên mặt hơi lúng túng.
Bách Lý Hàn Tôn chuyển qua nhìn cửa kính, giọng trầm thấp lạnh lùng nói vào đi, còn Cố Tuyết Y muốn che đậy, uống một ngụm trà trái cây.
Ngoài cửa, thư ký nghe tiếng của Bách Lý Hàn Tôn, bờ vai rụt lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, cô ta bất chấp khó khăn đẩy cửa kính đi vào, tới trước mặt Bách Lý Hàn Tôn, đôi mắt không dám nhìn anh, giọng nhỏ như kiến nói có phần văn kiện muốn anh ký tên.
Ngũ quan Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng tuấn mỹ lộ vẻ bá đạo, anh nhìn thoáng qua thư ký, đáy mắt trầm xuống, sắc mặt dần cứng lại, anh nhận lấy văn kiện nhanh chóng nhìn qua nội dung, sau đó xoay người cầm bút ngòi vàng trên bàn làm việc, khí phách ngang ngược lạnh lùng ký tên xuống.
Thư ký nhận văn kiện, sắc mặt hơi kinh hoảng, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Cố Tuyết Y nhìn bóng lưng thư ký, quay qua nhìn anh, cười yếu ớt, “Cô ta không làm sai, anh đối với cô ta có phải hơi…….”
“Cô ta không phải là người em nên quan tâm!”
Đồng tử Bách Lý Hàn Tôn nhanh chóng căng chặt, cằm kiêu căng cứng đờ, có ảo giác như trẻ con, môi lạnh lẽo, anh liếc cô một cái xoay người nhìn ngoài cửa sổ.
Cố Tuyết Y giật mình, ngón tay cầm ly xiết chặt.
Thư ký quấy rối họ vì có việc gấp, nhưng anh cũng không nên….
Cô bất quá chỉ mới nói một câu…….
Đúng! Khóe miệng cô cong lên châm chọc, thư ký là nhân viên của anh, thật sự không tới phiên cô nói giúp, lần này xem như cô nhiều chuyện rồi! Từ nay về sau sẽ không vậy nữa.
Bất tri bất giác, cô giống như rùa lại rụt đầu vào mai.
Một lúc lâu sau, hai người cũng chẳng ai lên tiếng nói chuyện trước, bầu không khí tĩnh lặng bao phủ…..
Bách Lý Hàn Tôn nhìn ánh mặt trởi xán lạn ngoài cửa sổ, lồng ngực phập phồng, môi đỏ thẫm mím chặt, ngón tay anh chậm rãi cuộn thành nắm đấm.
Lồng ngựng đập càng lúc càng nhanh, đột nhiên anh xoay người nhìn cô, trong mắt lóe lên vẻ bá đạo và kiên định, cô liếc anh, đôi mắt lạnh nhạt kinh ngạc nhìn anh.
Anh từng bước đi tới, sắp đến bên cạnh cô, anh bước nhanh hai bước tới.
Hai tay anh nắm tay cô, đôi mắt sâu như đêm tối chăm chú nhìn cô, kiêu căng bá đạo ngắm cô……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook