Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
-
Quyển 2 - Chương 1: Anh đến rồi!
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Máu từ lòng bàn tay Cố Tuyết Y chảy xuống, sắc mặt Vương Tiểu Vi càng lúc càng tái nhợt, môi tái như bị ngâm nước cả đêm đang run rẩy, lặp đi lặp lại mà cô cũng không thể phát ra tiếng nói bình thường, “Nhỏ…. Tiểu thư… Ngài…. Tỉnh lại… Ngài tỉnh lại……”
Đôi tay cô đang cầm tay Cố Tuyết Y không tự chủ run rẩy, ngay cả cô cũng không phát hiện ra, trong lòng gấp gáp hoảng sợ, thoáng chốc đôi mắt cô phiếm hồng, phảng phất như một giây sau cô sẽ khóc thành tiếng, ánh mắt cô không dám nhấp nháy, nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, cô sợ khoảnh khắc mình nháy mắt Cố Tuyết Y sẽ biến mất vĩnh viễn không gặp lại.
Bất tri bất giác, váy bồng màu xanh da trời của cô nhiễm máu tươi của Cố Tuyết Y, máu vẫn không ngừng chảy ra….
Bàn tay Vương Tiểu Vi run rẩy chậm rãi đặt lên tay Cố Tuyết Y, khẽ lay tay Cố Tuyết Y một cái, sau đó nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, ngài tỉnh lại đi, ngài đừng làm em sợ! Tiểu thư…….”
LQĐÔ*N
Thiếu chủ giao tiểu thư cho cô chăm sóc, cô lại khiến tiểu thư gặp chuyện không may, rốt cuộc cô phải làm thế nào đây? Đôi mắt đỏ bừng cuối cùng lặng lẽ rơi nước mắt.
Đồng tử Cố Tuyết Y trống rỗng, cô không thể nhìn thấy, cô cứ sa vào trong hồi ức đau đớn, phảng phất như cô là người gỗ không động đậy, mặc kệ Vương Tiểu Vi lắc tay mạnh hơn lúc nãy, cô vẫn không có cảm giác y như cũ.
Máu, một giọt lại một giọt rơi xuống sàn thang máy, còn trượt theo cổ tay cô nhỏ xuống áo và quần cô.
Không gian thang máy nhỏ hẹp, mùi máu tươi nhàn nhạt càng lúc càng trở nên nồng nặc hơn, thậm chí tràn ngập không khí làm người ta hít thở không thông.
Đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, thư ký đứng ngoài nghênh đón, vừa nhìn thấy Cố Tuyết Y tái nhợt, tầm mắt vô ý nhìn theo xuống dưới, sàn thang máy có mấy giọt máu tươi, hoảng sợ và hét lên.
Hành lang trống trải trầm bổng tiếng thét vang, cảm giác khiến người ta sởn tóc gáy.
Có người nghe thấy tiếng hét chạy tới, sau đó lại truyền ra tiếng thét lớn hơn.
Quản gia Phó đang đi pha trà cho Bách Lý Hàn Tôn, nghe tiếng thét lông mày nhíu lại, bước đi tới chỗ phát ra tiếng kêu.
Văn phòng.
Bàn làm việc kiểu Ý nổi tiếng, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu đen, đèn treo thủy tinh xa hoa, màn cửa sổ bằng lụa mỏng theo phong cách Retro, ánh mặt trời chiếu rọi làm cửa kính khúc xạ ánh sáng chói mắt, hình ảnh rất mê ly.
Bách Lý Hàn Tôn cúi đầu xem tài liệu, có thể mơ hồ thấy đường cong cằm kiêu ngạo như quý tộc châu Âu, cằm lạnh lẽo, đồng tử sâu như đêm đen chứa băng lạnh ngàn năm không tan.
Đột nhiên lồng ngực anh truyền tới đau đớn một lúc.
Mày rậm anh nhíu chặt.
Vì sao anh lại có cảm giác như vậy?
Khóe mắt liếc nhìn thời gian trên màn hình di động, tần suất tim đập càng lúc càng nhanh.
Anh không nghĩ nhiều, đẩy ghế giám đốc ra nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Anh nghe tiếng vang vọng trong hành lang vắng vẻ, anh lờ mờ cảm thấy phía trước có chẳng lành xảy ra, bước càng nhanh hơn.
Nhìn thấy đám người vây kín quanh thang máy, cằm anh cương cứng, thân hình thon dài bao phủ khí chất tôn quý vô cùng, thư ký cảm thấy sau lưng lạnh buốt, khiếp sợ quay đầu lại, tầm mắt chạm tới Bách Lý Hàn Tôn, sắc mặt vốn bình thường lập tức tái nhợt, đôi mắt trừng lớn, thân thể ý thức nhường lối nhỏ cho Bách Lý Hàn Tôn.
Khi anh nhìn thấy mặt Cố Tuyết Y không còn chút máu, lúc đó lòng anh như có khối băng nhọn hung hăng đâm vào, ngũ quan tuấn mỹ như Thần mặt trời Apollon lập tức cứng đờ, tận sâu trong lòng không kiềm chế được sợ hãi, trên người không ngừng tuôn ra hơi thở lạnh lẽo đủ để đóng băng đám thư ký.
Vương Tiểu Vi thấy Bách Lý Hàn Tôn, tầm mắt lộ vẻ kinh hoàng sợ hãi, nước mắt không khống chế được chảy ra, sau đó cô lại nhìn đồng tử trống rỗng của Cố Tuyết Y, nói với Bách Lý Hàn Tôn, “Tiểu thư… Tiểu thư ngài ấy không…. Không biết sao lại như vậy, ngài ấy cứ tổn thương chính mình, máu cứ chảy mãi …. “ Trong giọng nói run rẩy lộ ra sợ hãi và bất lực.
Mấy thư ký vừa rồi thấy các cô, ngoại trừ sợ hãi hét toáng lên thì chút biện pháp cũng không có.
“Rất xin lỗi thiếu chủ, tôi không chăm sóc tốt cho tiểu thư, xin lỗi….” Vương Tiểu Vi khóc nói, hai tay cô đều là máu tươi, không biết nên thả hay là tiếp tục cầm tay Cố Tuyết Y.
Máu từ lòng bàn tay Cố Tuyết Y chảy xuống, sắc mặt Vương Tiểu Vi càng lúc càng tái nhợt, môi tái như bị ngâm nước cả đêm đang run rẩy, lặp đi lặp lại mà cô cũng không thể phát ra tiếng nói bình thường, “Nhỏ…. Tiểu thư… Ngài…. Tỉnh lại… Ngài tỉnh lại……”
Đôi tay cô đang cầm tay Cố Tuyết Y không tự chủ run rẩy, ngay cả cô cũng không phát hiện ra, trong lòng gấp gáp hoảng sợ, thoáng chốc đôi mắt cô phiếm hồng, phảng phất như một giây sau cô sẽ khóc thành tiếng, ánh mắt cô không dám nhấp nháy, nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, cô sợ khoảnh khắc mình nháy mắt Cố Tuyết Y sẽ biến mất vĩnh viễn không gặp lại.
Bất tri bất giác, váy bồng màu xanh da trời của cô nhiễm máu tươi của Cố Tuyết Y, máu vẫn không ngừng chảy ra….
Bàn tay Vương Tiểu Vi run rẩy chậm rãi đặt lên tay Cố Tuyết Y, khẽ lay tay Cố Tuyết Y một cái, sau đó nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, ngài tỉnh lại đi, ngài đừng làm em sợ! Tiểu thư…….”
LQĐÔ*N
Thiếu chủ giao tiểu thư cho cô chăm sóc, cô lại khiến tiểu thư gặp chuyện không may, rốt cuộc cô phải làm thế nào đây? Đôi mắt đỏ bừng cuối cùng lặng lẽ rơi nước mắt.
Đồng tử Cố Tuyết Y trống rỗng, cô không thể nhìn thấy, cô cứ sa vào trong hồi ức đau đớn, phảng phất như cô là người gỗ không động đậy, mặc kệ Vương Tiểu Vi lắc tay mạnh hơn lúc nãy, cô vẫn không có cảm giác y như cũ.
Máu, một giọt lại một giọt rơi xuống sàn thang máy, còn trượt theo cổ tay cô nhỏ xuống áo và quần cô.
Không gian thang máy nhỏ hẹp, mùi máu tươi nhàn nhạt càng lúc càng trở nên nồng nặc hơn, thậm chí tràn ngập không khí làm người ta hít thở không thông.
Đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, thư ký đứng ngoài nghênh đón, vừa nhìn thấy Cố Tuyết Y tái nhợt, tầm mắt vô ý nhìn theo xuống dưới, sàn thang máy có mấy giọt máu tươi, hoảng sợ và hét lên.
Hành lang trống trải trầm bổng tiếng thét vang, cảm giác khiến người ta sởn tóc gáy.
Có người nghe thấy tiếng hét chạy tới, sau đó lại truyền ra tiếng thét lớn hơn.
Quản gia Phó đang đi pha trà cho Bách Lý Hàn Tôn, nghe tiếng thét lông mày nhíu lại, bước đi tới chỗ phát ra tiếng kêu.
Văn phòng.
Bàn làm việc kiểu Ý nổi tiếng, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu đen, đèn treo thủy tinh xa hoa, màn cửa sổ bằng lụa mỏng theo phong cách Retro, ánh mặt trời chiếu rọi làm cửa kính khúc xạ ánh sáng chói mắt, hình ảnh rất mê ly.
Bách Lý Hàn Tôn cúi đầu xem tài liệu, có thể mơ hồ thấy đường cong cằm kiêu ngạo như quý tộc châu Âu, cằm lạnh lẽo, đồng tử sâu như đêm đen chứa băng lạnh ngàn năm không tan.
Đột nhiên lồng ngực anh truyền tới đau đớn một lúc.
Mày rậm anh nhíu chặt.
Vì sao anh lại có cảm giác như vậy?
Khóe mắt liếc nhìn thời gian trên màn hình di động, tần suất tim đập càng lúc càng nhanh.
Anh không nghĩ nhiều, đẩy ghế giám đốc ra nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Anh nghe tiếng vang vọng trong hành lang vắng vẻ, anh lờ mờ cảm thấy phía trước có chẳng lành xảy ra, bước càng nhanh hơn.
Nhìn thấy đám người vây kín quanh thang máy, cằm anh cương cứng, thân hình thon dài bao phủ khí chất tôn quý vô cùng, thư ký cảm thấy sau lưng lạnh buốt, khiếp sợ quay đầu lại, tầm mắt chạm tới Bách Lý Hàn Tôn, sắc mặt vốn bình thường lập tức tái nhợt, đôi mắt trừng lớn, thân thể ý thức nhường lối nhỏ cho Bách Lý Hàn Tôn.
Khi anh nhìn thấy mặt Cố Tuyết Y không còn chút máu, lúc đó lòng anh như có khối băng nhọn hung hăng đâm vào, ngũ quan tuấn mỹ như Thần mặt trời Apollon lập tức cứng đờ, tận sâu trong lòng không kiềm chế được sợ hãi, trên người không ngừng tuôn ra hơi thở lạnh lẽo đủ để đóng băng đám thư ký.
Vương Tiểu Vi thấy Bách Lý Hàn Tôn, tầm mắt lộ vẻ kinh hoàng sợ hãi, nước mắt không khống chế được chảy ra, sau đó cô lại nhìn đồng tử trống rỗng của Cố Tuyết Y, nói với Bách Lý Hàn Tôn, “Tiểu thư… Tiểu thư ngài ấy không…. Không biết sao lại như vậy, ngài ấy cứ tổn thương chính mình, máu cứ chảy mãi …. “ Trong giọng nói run rẩy lộ ra sợ hãi và bất lực.
Mấy thư ký vừa rồi thấy các cô, ngoại trừ sợ hãi hét toáng lên thì chút biện pháp cũng không có.
“Rất xin lỗi thiếu chủ, tôi không chăm sóc tốt cho tiểu thư, xin lỗi….” Vương Tiểu Vi khóc nói, hai tay cô đều là máu tươi, không biết nên thả hay là tiếp tục cầm tay Cố Tuyết Y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook