Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
-
Chương 19
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nói của Cửu vương vô cùng nổi bật.
Tốc độ của những tin đồn này nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Giống như được một bàn tay vô hình ở phía sau đẩy mạnh.
Trong đoạn thời gian này, hoàng hậu gần như ngã xuống.
Thái tử phi bận rộn, còn tới nhìn ta một chút, kéo tay ta nói:
“Muội đừng lo lắng, thái tử hắn nhất định không có chuyện gì.”
Phía sau nàng, là nữ nhân được đưa đến vào ngày thái tử mất tích.
Ta chưa từng thấy một nữ nhân nào xinh đẹp như vậy.
Thái tử phi phát nộ khí, nói một câu liền ho khan một câu, nàng vẫn đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm thái tử phi không chớp mắt.
Thỉnh thoảng vỗ vỗ lưng thái tử phi, nhẹ nhàng nói: “Từ từ, từ từ thôi.”
Phụng nghi bọn họ lại bắt đầu chua xót: “Xem đi, thái tử thì không thấy đâu, nàng ta lại đi nịnh bợ thái tử phi!”
Nếu là bình thường, ta phỏng chừng cũng chua xót, nói không chừng cũng nói theo hai câu.
Nhưng bây giờ, ta thực sự không có tâm trạng.
Ta lo lắng cho thái tử.
Ngày đó thái tử đem đồng tâm kết cho ta, hỏi ta có nguyện ý nhận lấy hay không, ta nói với thái tử: “Không được.”
Hắn hơi ngẩn ra: “Tại sao?”
“Bởi vì trong gia huấn Từ gia chúng ta, một đời một kiếp nhất định phải là một đôi.”
Lý Vân Chu, một đời một kiếp một đôi người.
Thiếu một cái, cũng không tính là một đôi người.
46
Lúc quỳ gối trước điện, ta không khỏi cảm khái. Hoàng hậu nương nương quả nhiên là khắc tinh trong mạng ta.
Ta ba lần bị đá.nh thức, ba lần đều là hoàng hậu nương nương. Sau này ta sẽ không gọi hoàng hậu là hoàng hậu nương nương, mà ta sẽ gọi nàng là hoàng hậu tỉnh lại.
“Hoàng hậu nương nương, lương đệ nàng ta căn bản không có thai.”
Xuân Nương quỳ gối trước điện, nhìn hoàng hậu nói:
“Lương đệ lừa gạt hoàng hậu, nàng ta chỉ là sợ hoàng hậu hàng tội.”
Mấy ngày không gặp, hoàng hậu nhìn qua giống như già đi mười tuổi, thái tử mất tích làm cho nàng đã không còn hăng hái như trước, nghe được những lời này, run rẩy đứng lên, chỉ vào ta nói:
“Điều này có đúng không?”
Dường như hoàng hậu rất sợ hãi, cả người đều bắt đầu run lên:
“Ngươi…ngươi không mang cốt nhục của hoàng nhi sao?”
Hoàng hậu, chỉ có một hài tử.
Các đại thần phía dưới nhao nhao bàn tán: “Thái tử mất tích, thái tử lại kế thừa không có người, ngôi vị hoàng đế này...”
“Chỉ sợ lại có một hồi đại loạn!”
“Hoàng hậu nương nương, lương đệ nàng ta quả thật không có thai.”
Xuân Nương quỳ ngối dập đầu trên mặt đất, thanh âm thống khổ lại mạnh mẽ:
“Nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của lương đệ, nô tỳ có thể làm chứng, tất cả đều là lương đệ cùng thái tử bày ra để lừa gạt người.”
“Nếu như không tin, ngươi có thể để thái y đến xem.”
Ta bị một đám nha hoàn kéo lên, vịn ở một bên ghế. Hai thái y giống như đã sớm chuẩn bị xong, từ phía sau cúi đầu đi tới, quỳ gối bên cạnh ta, bắt đầu bắt mạch.
Hắn chẩn đoán cả nửa ngày, đôi mày nhíu lại. Sau đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ta.
Cảnh tượng này, thật quen thuộc.
Tốc độ của những tin đồn này nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Giống như được một bàn tay vô hình ở phía sau đẩy mạnh.
Trong đoạn thời gian này, hoàng hậu gần như ngã xuống.
Thái tử phi bận rộn, còn tới nhìn ta một chút, kéo tay ta nói:
“Muội đừng lo lắng, thái tử hắn nhất định không có chuyện gì.”
Phía sau nàng, là nữ nhân được đưa đến vào ngày thái tử mất tích.
Ta chưa từng thấy một nữ nhân nào xinh đẹp như vậy.
Thái tử phi phát nộ khí, nói một câu liền ho khan một câu, nàng vẫn đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm thái tử phi không chớp mắt.
Thỉnh thoảng vỗ vỗ lưng thái tử phi, nhẹ nhàng nói: “Từ từ, từ từ thôi.”
Phụng nghi bọn họ lại bắt đầu chua xót: “Xem đi, thái tử thì không thấy đâu, nàng ta lại đi nịnh bợ thái tử phi!”
Nếu là bình thường, ta phỏng chừng cũng chua xót, nói không chừng cũng nói theo hai câu.
Nhưng bây giờ, ta thực sự không có tâm trạng.
Ta lo lắng cho thái tử.
Ngày đó thái tử đem đồng tâm kết cho ta, hỏi ta có nguyện ý nhận lấy hay không, ta nói với thái tử: “Không được.”
Hắn hơi ngẩn ra: “Tại sao?”
“Bởi vì trong gia huấn Từ gia chúng ta, một đời một kiếp nhất định phải là một đôi.”
Lý Vân Chu, một đời một kiếp một đôi người.
Thiếu một cái, cũng không tính là một đôi người.
46
Lúc quỳ gối trước điện, ta không khỏi cảm khái. Hoàng hậu nương nương quả nhiên là khắc tinh trong mạng ta.
Ta ba lần bị đá.nh thức, ba lần đều là hoàng hậu nương nương. Sau này ta sẽ không gọi hoàng hậu là hoàng hậu nương nương, mà ta sẽ gọi nàng là hoàng hậu tỉnh lại.
“Hoàng hậu nương nương, lương đệ nàng ta căn bản không có thai.”
Xuân Nương quỳ gối trước điện, nhìn hoàng hậu nói:
“Lương đệ lừa gạt hoàng hậu, nàng ta chỉ là sợ hoàng hậu hàng tội.”
Mấy ngày không gặp, hoàng hậu nhìn qua giống như già đi mười tuổi, thái tử mất tích làm cho nàng đã không còn hăng hái như trước, nghe được những lời này, run rẩy đứng lên, chỉ vào ta nói:
“Điều này có đúng không?”
Dường như hoàng hậu rất sợ hãi, cả người đều bắt đầu run lên:
“Ngươi…ngươi không mang cốt nhục của hoàng nhi sao?”
Hoàng hậu, chỉ có một hài tử.
Các đại thần phía dưới nhao nhao bàn tán: “Thái tử mất tích, thái tử lại kế thừa không có người, ngôi vị hoàng đế này...”
“Chỉ sợ lại có một hồi đại loạn!”
“Hoàng hậu nương nương, lương đệ nàng ta quả thật không có thai.”
Xuân Nương quỳ ngối dập đầu trên mặt đất, thanh âm thống khổ lại mạnh mẽ:
“Nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của lương đệ, nô tỳ có thể làm chứng, tất cả đều là lương đệ cùng thái tử bày ra để lừa gạt người.”
“Nếu như không tin, ngươi có thể để thái y đến xem.”
Ta bị một đám nha hoàn kéo lên, vịn ở một bên ghế. Hai thái y giống như đã sớm chuẩn bị xong, từ phía sau cúi đầu đi tới, quỳ gối bên cạnh ta, bắt đầu bắt mạch.
Hắn chẩn đoán cả nửa ngày, đôi mày nhíu lại. Sau đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ta.
Cảnh tượng này, thật quen thuộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook