Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
-
Chương 12
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Tại sao ý nghĩ của ta và thái tử luôn đối ngược lại với nhau vậy? Ta nằm ở mép giường, mắt đẫm lệ. Lần đầu tiên trong đời, ta nghi ngờ vào khả năng biểu đạt ngôn ngữ của mình.
Tuy rằng, ta vào phủ đã ba năm.
Nhưng đây là lần đầu tiên ta ngủ chung giường với thái tử.
Ta không khỏi len lén quay đầu lại, quan sát thái tử.
Ta phát hiện thái tử thực ra rất anh tuấn.
Lông mày của hắn giống như lưỡi đao, sắc bén lại sáng sủa, đội mắt phượng khẽ nhíu lại có lông mi cực dài.
Như thể ở trên mặt chải ra một mảnh trăng khuyết.
Sống mũi cao thẳng mơ hồ trong ánh trăng vẽ ra một đường cong cao thấp lên xuống, nối liền với một làn môi đỏ mọng.
Làn môi này, dường như đang chuyển động.
Nó hơi mở ra, trong đêm yên tĩnh, phát ra thanh âm như băng ngọc chạm nhau:
“Không bằng, chúng ta làm loại chuyện đó đi?”
30
Thì ra, loại chuyện đó mà thái tử nói chính là chơi cờ.
Ta tự vỗ n.g.ự.c nói: “Doạ chếc ta rồi, ta còn tưởng là loại chuyện đó.”
“Ồ?” Thái tử cầm một quân cờ, giương mắt nhìn ta: “Loại chuyện đó?”
Ta lúng túng nói: “Tỉ như bình thơ, vẽ tranh, đối câu đối, chèo thuyền, hái sen…gì gì đó.”
“Vậy cũng không phải là không thể.”
Vạn vạn không ngờ tới, đêm nay, ta vẫn phải nhìn thấy bộ dạng thái tử không mặc y phục.
Nửa đêm, hắn thật sự nghe lời của ta, hai người bọn ta chèo thuyền trong bóng tối.
Trước đó ta nói bình thơ vẽ tranh gì đó, hắn đều coi như không nghe thấy.
Ta tự an ủi mình: “Chắc là thái tử tự biết rằng bài thơ của hắn quá tệ, vì vậy mới chọn đưa ta đi chèo thuyền.”
Đêm nay, ánh trăng rất đẹp.
Hoa sen rất thơm.
Thái tử vẻ mặt nhớ lại: “Còn nhớ năm đó ta và nàng lần đầu gặp mặt, nàng cũng ở trên một chiếc thuyền sen như thế này.”
Hắn không nhắc thì không sao, vừa nhắc tới ta liền có chút tức giận.
Lần trước Cửu vương nói, là hắn cứu ta lên trước.
Kết quả thái tử nhìn thấy, cũng muốn cứu, hai người ở trong nước đ.á.n.h nhau.
Hại ta sặc thêm vài ngụm nước.
Ta cố tình ngây ngô hỏi: “Phải không? Có phải vì trông ta quá xinh đẹp nên ngươi mới ra tay cứu ta?”
Thái tử lắc đầu.
Hắn vừa lắc đầu vừa nói: “Không nhớ rõ.”
“Ta nhớ mang máng nghe thấy bùm một tiếng, trên mặt sông nổi rất nhiều bọt nước lớn.”
Ta: “…....”
Hắn nhớ lại: “Lúc đó ta nghĩ, bọt nước lớn như vậy, nữ tử này nhất định là rất nặng.”
Ta tức giận quay đầu ra hướng khác.
“Nhưng xuống nước nhìn, trông lại có vẻ không mập.”
Ta vui vẻ quay đầu lại.
“Nhưng đưa tay ra ước lượng một chút, thực ra cũng khá nặng.”
Ta tức giận quay đầu ra hướng khác.
“Nàng bị sao vậy?” Thái tử lo lắng nhìn ta: “Cổ bị chuột rút rồi sao?”
31
Cổ có chuột rút hay không ta không biết, ta nghĩ đầu óc thái tử thì có chút chuột rút.
Hắn vừa nói cổ ta bị chuột rút xong, ta liền vui vẻ ném cho hắn thứ mà hắn chưa bao giờ ăn vào mồm. Sau đó hắn xoay người né được, không ném trúng.
Kết quả là động tác chớp nhoáng quá mạnh, lật thuyền rồi.
Tuy rằng, ta vào phủ đã ba năm.
Nhưng đây là lần đầu tiên ta ngủ chung giường với thái tử.
Ta không khỏi len lén quay đầu lại, quan sát thái tử.
Ta phát hiện thái tử thực ra rất anh tuấn.
Lông mày của hắn giống như lưỡi đao, sắc bén lại sáng sủa, đội mắt phượng khẽ nhíu lại có lông mi cực dài.
Như thể ở trên mặt chải ra một mảnh trăng khuyết.
Sống mũi cao thẳng mơ hồ trong ánh trăng vẽ ra một đường cong cao thấp lên xuống, nối liền với một làn môi đỏ mọng.
Làn môi này, dường như đang chuyển động.
Nó hơi mở ra, trong đêm yên tĩnh, phát ra thanh âm như băng ngọc chạm nhau:
“Không bằng, chúng ta làm loại chuyện đó đi?”
30
Thì ra, loại chuyện đó mà thái tử nói chính là chơi cờ.
Ta tự vỗ n.g.ự.c nói: “Doạ chếc ta rồi, ta còn tưởng là loại chuyện đó.”
“Ồ?” Thái tử cầm một quân cờ, giương mắt nhìn ta: “Loại chuyện đó?”
Ta lúng túng nói: “Tỉ như bình thơ, vẽ tranh, đối câu đối, chèo thuyền, hái sen…gì gì đó.”
“Vậy cũng không phải là không thể.”
Vạn vạn không ngờ tới, đêm nay, ta vẫn phải nhìn thấy bộ dạng thái tử không mặc y phục.
Nửa đêm, hắn thật sự nghe lời của ta, hai người bọn ta chèo thuyền trong bóng tối.
Trước đó ta nói bình thơ vẽ tranh gì đó, hắn đều coi như không nghe thấy.
Ta tự an ủi mình: “Chắc là thái tử tự biết rằng bài thơ của hắn quá tệ, vì vậy mới chọn đưa ta đi chèo thuyền.”
Đêm nay, ánh trăng rất đẹp.
Hoa sen rất thơm.
Thái tử vẻ mặt nhớ lại: “Còn nhớ năm đó ta và nàng lần đầu gặp mặt, nàng cũng ở trên một chiếc thuyền sen như thế này.”
Hắn không nhắc thì không sao, vừa nhắc tới ta liền có chút tức giận.
Lần trước Cửu vương nói, là hắn cứu ta lên trước.
Kết quả thái tử nhìn thấy, cũng muốn cứu, hai người ở trong nước đ.á.n.h nhau.
Hại ta sặc thêm vài ngụm nước.
Ta cố tình ngây ngô hỏi: “Phải không? Có phải vì trông ta quá xinh đẹp nên ngươi mới ra tay cứu ta?”
Thái tử lắc đầu.
Hắn vừa lắc đầu vừa nói: “Không nhớ rõ.”
“Ta nhớ mang máng nghe thấy bùm một tiếng, trên mặt sông nổi rất nhiều bọt nước lớn.”
Ta: “…....”
Hắn nhớ lại: “Lúc đó ta nghĩ, bọt nước lớn như vậy, nữ tử này nhất định là rất nặng.”
Ta tức giận quay đầu ra hướng khác.
“Nhưng xuống nước nhìn, trông lại có vẻ không mập.”
Ta vui vẻ quay đầu lại.
“Nhưng đưa tay ra ước lượng một chút, thực ra cũng khá nặng.”
Ta tức giận quay đầu ra hướng khác.
“Nàng bị sao vậy?” Thái tử lo lắng nhìn ta: “Cổ bị chuột rút rồi sao?”
31
Cổ có chuột rút hay không ta không biết, ta nghĩ đầu óc thái tử thì có chút chuột rút.
Hắn vừa nói cổ ta bị chuột rút xong, ta liền vui vẻ ném cho hắn thứ mà hắn chưa bao giờ ăn vào mồm. Sau đó hắn xoay người né được, không ném trúng.
Kết quả là động tác chớp nhoáng quá mạnh, lật thuyền rồi.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook