Gả Vào Hào Môn
Chương 31: Vật Cưng Của Trác Du Hiên


Ở phía bên kia, Thẩm Quân Dao cố gắng cắn chặt môi, cố gắng nuốt xuống những hạt cơm hôi hám, bẩn thỉu đến mức ai cũng cảm thấy buồn nôn kia xuống bụng mình.

Thẩm Quân Dao cũng giống như người khác thôi, lúc đầu, khi cô đưa nắm cơm đầu tiên lên miệng mình, Thẩm Quân Dao cũng cảm thấy rất buồn nôn.

Nhưng cô vẫn phải cắn răng nuốt xuống, không thể làm điều gì khác được.

Đôi bàn tay run rẩy của Thẩm Quân Dao dính đầy những hạt cơm ở trên đó, từ từ bốc từng năm đưa lên phía miệng của mình.

Đẳng quái Thật là khó ăn! Khó khăn lắm Thẩm Quân Dao mới nuốt xuống được một miếng cơm.

Cổ họng của Thẩm Quân Dao cô đau rát cực kỳ, nhưng cô vẫn phải cố gắng mà chịu đựng.

Những hạt cơm thừa kia, ở trên đó vẫn còn dính những giọt nước mắt của Thẩm Quân Dao, những hạt cơm này có lẽ đã ôi thiu từ lâu, ăn vào rất không tốt cho sức khỏe.

Biết là như vậy, nhưng Thẩm Quân Vũ cô làm gì được đây? Ngoại trừ chịu đựng ra, cô không còn một cách nào khác cả.

Thẩm Quân Dao vốn chỉ là một con người yếu ớt, không thể chống lại một Trác Du Hiên nắm trong tay đầy quyền lực được.

Thẩm Quân Dao thật sự rất muốn cản lưỡi mà chết đi.

Nhưng cô không thể làm như vậy được! Nếu cô chết, Trác Du Hiên chắc chắn sẽ không buông tha cho nhà họ Thẩm đâu, cho dù đó là gia đình của người mà Trác Du Hiên hẳn yêu, Thẩm Sơ Vũ đi chăng nữa.

Muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, vậy, Thẩm Quân Dao cô nên làm cái gì bây giờ đây? Cô thật sự không muốn chịu cái cảnh chẳng khác gì địa ngục này nữa rồi.

Cô nên làm cách nào thì Trác Du Hiên mới chịu buông tha cho Thẩm Quân Dao cô đây? Thẩm Quân Dao thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi! Lúc này, trong chiếc bát đang nằm trên tay của Thẩm Quân Dao đã hoàn toàn sạch bóng, không còn một hạt cơm nào ở trong đó.


Chỗ cơm trong bát đã được Thẩm Quân Dao ăn một cách sạch sẽ theo lời của Trác Du Hiên hắn.

Đặt chiếc bát xuống, Thẩm Quân Dao lấy tay lau sạch khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình rồi đứng lên.

Cô đang định trở về phòng của mình, nói là phòng thôi chứ chỉ là một cái nhà kho cũ kỹ mới được sửa sang lại thì một giọng nói ở phía sau vang lên.

"Đứng lại đó!"
Giọng nói của Trác Du Hiên lạnh lùng vang lên khiển cho bước chân khó khăn của Thẩm Quân Dao sững lại.

Cô không dám bước thêm một bước nữa.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Bởi vì, Thẩm Quân Dao sợ rằng nếu cô không nghe lời thì sẽ khiến cho Trác Du Hiên lại nổi giận lên mà đánh cô mất.

Ánh mắt của Trác Du Hiên lạnh lùng dừng ở trên tấm lưng gầy yếu vẫn đang không kìm được mà run rẩy kia của Thẩm Quân Dao, gương mặt của Trác Du Hiên hẳn vẫn không có một chút biến đổi nào cả.

Khuôn mặt của Trác Du Hiên hẳn vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn như mọi khi vậy, không có một chút ôn hòa nào cả.

Nhưng, chẳng phải Thẩm Quân Dao đã ngoan ngoãn nghe lời Trác Du Hiên hắn ăn hết chỗ cơm thừa kia rồi hay sao? Trác Du Hiên còn có chỗ nào chưa hài lòng mà đột nhiên lại gọi Thẩm Quân Dao đứng lại như vậy chứ? Thẩm Quân Dao đã thật sự rất là mệt mỏi rồi, tại sao Trác Du Hiên hắn lại chẳng chịu bỏ qua cho Thẩm Quân Dao cô một lần.

Chẳng lẽ Thẩm Quân Dao như vậy còn chưa đủ thảm hay sao chứ? Một lần thôi, chỉ một lần thôi.

Trác Du Hiên chẳng lẽ không thể bỏ qua cho Thẩm Quân Dao cô một lần hay sao.

Thẩm Quân Dao đứng ở phía bên kia, quay người lại, giấu đi gương mặt đầy đau đớn của mình, cô không muốn để cho Trác Du Hiên nhìn thấy cái bộ dạng đang cực kì thảm này của mình nữa.

Trong lòng của Thẩm Quân Dao, từng đợt run rẩy sợ hãi đang dâng lên, khiến cho Thẩm Quân Dao cô thấp thỏm không yên.

Cô thật sự đang rất lo lảng, tại sao Trác Du Hiên tự dưng lại gọi cô lại chứ? Chẳng lẽ Trác Du Hiên lại nghĩ ra trò gì để hành hạ Thẩm Quân Dao cô hay sao? Trên trán của Thẩm Quân Dao lúc này đã ướt đẩm mồ hôi.


Không chỉ trên trán, mà khắp mọi nơi trên người của Thẩm Quân Dao đều bị mồ hôi làm cho ướt đảm.

Ánh mắt của Thẩm Quân Dao hơi cụp xuống, khoé mi của người con gái đang không ngừng run rẩy.

Hai bàn tay của Thẩm Quân Dao đan xen vào nhau, siết chặt lấy vạt áo trước phần bụng của bản thân mình, khiến cho phần áo nhăn nhúm lại.

Thẩm Quân Dao dùng răng cắn chặt lấy hai cánh môi khô khốc, tím tái của mình.

Có vẻ như là Thẩm Quân Dao đang cực kì lo lắng, sợ hãi, vì thế, răng của cô siết rất mạnh, khiến cho đôi môi của cô rỉ ra những giọt máu.

Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào trong khoang miệng của Thẩm Quân Dao, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của người con gái hơi nhăn lại vì cảm thấy khó chịu.

Cả người của Thẩm Quân Dao run rẩy lên thành từng đợt.

Lúc này, Thẩm Quân Dao cảm thấy bản thân của mình đang rất khó chịu.

Toàn thân của cô đau nhức, mệt mỏi, chân tay thì rã rời.

Cả người của Thẩm Quân Dao lạnh ngắt, khiến hai bả vai của người con gái hơi run lên.

Hai mắt của Thẩm Quân Dao nặng trĩu, cô không thể nhìn rõ mọi thứ ở xung quanh mình cả.

Tất cả mọi thứ ở trước mắt của Thẩm Quân Dao chỉ là một không gian mờ ảo, vô định hình.

Dường như, Thẩm Quân Dao đã quá mệt mỏi rồi, cô như muốn ngất đi vậy! Thẩm Quân Dao cảm thấy như vậy cũng là điều tất nhiên thôi! Cả ngày bị ép làm việc cật lực, không được nghỉ ngơi, đã vậy lại còn bị say nắng nữa chứ.


Không những thế, Thẩm Quân Dao còn bị dội thẳng một chậu nước lạnh vào người, như vậy,thì làm sao mà chịu được cơ chứ? Mà sức khỏe của Thẩm Quân Dao vốn đã cực kỳ yếu ớt.

Tại sao lại ép một người con gái yếu đuối như vậy làm tất cả toàn bộ những công việc nặng nhọc này cơ chứ? Cả ngày không có gì ở trong bụng, giờ lại bị chính người chồng mà Thẩm Quân Dao yêu thương mất ép ăn những thức ăn thừa của con chó kia để lại kia.

Như vậy, còn gì đau đớn hơn nữa cơ chứ? Thể mà một người con gái như Thẩm Quân Dao phải chịu đựng tất cả những điều này, làm sao mà cô có thể chịu nổi cơ chứ? Rốt cuộc Thẩm Quân Dao đã làm sai điều gì mà cô lại phải chịu những đau đớn, tủi nhục như vậy cơ chứ? Đã không được cha mẹ yêu thương, nay lại bị chính người chồng của mình đối xử chẳng bằng một con chó.

Trác Du Hiên đặt chiếc bát ở trong tay của mình xuống bàn, rồi hắn đứng dậy, đi về phía chiếc bát cơm vừa được Thẩm Quân Dao ăn sạch kia.

Trác Du Hiên ngồi xuống, lặng lẽ quan sát chiếc bát bằng nhôm kia, dường như là Trác Du Hiên đang muốn kiểm tra xem Thẩm Quân Dao có ngoan ngoãn nghe lời Trác Du Hiên hắn, ăn hết toàn bộ những hạt cơm thừa ở trong bát hay không? Khoé môi của Trác Du Hiên hơi nhếch lên, tạo nên một đường cong hoàn hảo.

Trên gương mặt của Trác Du Hiên hắn hiện lên một sự hài lòng.

Đôi mắt sâu thẳm của Trác Du Hiên nhìn chăm chằm lên chiếc bát đã sạch bóng, không còn một hạt cơm kia, Trác Du Hiên không tự chủ được mà cười.

Quả nhiên là Thẩm Quân Dao đã ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Đã là vật nuôi của Trác Du Hiên hẳn, thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời nếu muốn sống tốt, nếu muốn còn cái mạng này.

Còn không thì cứ chống lại hẳn, cái kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.

Đương nhiên là Thẩm Quân Dao phải ngoan ngoãn nghe lời mà ăn hết chỗ cơm kia rồi.

Thẩm Quân Dao vốn là một đứa con hiếu thảo, Trác Du Hiên lấy cha mẹ của cô ra đe doạ, tất nhiên là vì muốn cứu cha mẹ của mình mà Thẩm Quân Dao đành phải cắn răng chịu nhục mà thôi.

Thẩm Quân Dao âm thầm hy sinh là như vậy, liệu cha mẹ của cô có hiểu được tấm lòng của người con gái này hay không? Trác Du Hiên đứng dậy, từng bước chân của hắn nhanh dần, tiến về phía nơi mà Thẩm Quân Dao đang đứng ở đó.

Thẩm Quân Dao cảm nhận được tiếng bước chân của Trác Du Hiên ngày càng đến gần, cả người cô ngày càng liên tục run rẩy.

Tiếng bước chân của Trác Du Hiên dừng lại, Thẩm Quân Dao đoán chắc rằng Trác Du Hiên đang đứng ở phía sau lưng của cô.


Thẩm Quân Dao cũng chỉ biết nhắm chặt mắt lại mà cam chịu số phận của mình mà thôi.

"Quay lại đây!"
Giọng nói của Trác Du Hiên lạnh lùng vang lên khiển cho Thẩm Quân Dao giật mình một cái.

Nhưng cô lại không quay đầu lại, vẫn đứng im như vậy, cô thật sự không dám đối diện với Trác Du Hiên.

Thẩm Quân Dao muốn che đi sự đau đớn của bản thân mình, mặc dù Trác Du Hiên hản đã nhìn thấu nỗi đau đớn của cô từ lâu rồi.

Càng nhìn thấy Thẩm Quân Dao đau đớn, Trác Du Hiên lại càng cảm thấy rất vui mừng, phải nói là cực kì vui mừng mới đúng.

Thấy Thẩm Quân Dao đứng bất động tại chỗ, hai mắt của Trác Du Hiên nheo lại nhìn chäảm chằm người con gái này.

Trên gương mặt của Trác Du Hiên hiện lên một chút của sự khó chịu.

"Tôi không thích nói lại lần hai đâu.

Thẩm Quân Dao, cô mau quay đầu lại đây cho tôi, đừng để cho Trác Du Hiên tôi nổi giận lên, kết cục của cô sẽ không tốt đầu"
Nghe giọng nói của Trác Du Hiên mang theo vài phần tức giận, Thẩm Quân Dao bất giác cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát.

Cô đành phải ngoan ngoãn làm theo, khó khăn xoay người lại nhìn Trác Du Hiên.

Trác Du Hiên nhìn gương mặt trắng bệch đã ướt đẫm nước mắt kia của Thẩm Quân Dao, trên khuôn mặt xinh đẹp kia của người con gái còn dính một vài hạt cơm thừa, chắc là vừa nãy còn sót lại, khoé môi của Trác Du Hiên bất giác mỉm cười.

"Như vậy mới ngoan chứ, thú cưng của tôi!"
Trác Du Hiên đưa cánh tay của mình chạm lên gương mặt trảng bệch kia của Thẩm Quân Dao, lạnh lùng thốt ra từng lời nói.

"Thẩm Quân Dao, cô mau chóng đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên phòng chờ tôi.

Cho cô biết, nếu lúc tôi lên mà để cho tôi nhìn thấy cái bộ dạng bẩn thỉu này của cô, thì cô đừng trách tôi ra tay độc ác!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương