Gả Vai Ác
Chương 91: Run rẩy

Ngu Linh Tê bị đánh thức bởi cái lạnh.

Sau khi vào cung phát hiện hướng tiểu thái giám dẫn đi không đúng, ép mình giữ bình tĩnh nói: “Vương gia nhắc ngọc bội bị rơi trong xe ngựa, ta đi lấy đến.”

Nàng quay người, còn chưa đi được hai bước, đã ngửi thấy một mùi hương lạ tập kích.

Cảnh cuối cùng mà mắt nhìn thấy, là gương mặt u ám của tiểu thái giám kia.

Mở mắt ra, đầu tiên lọt vào mắt là một gian nhà không lớn, đèn dầu trên tường tối tăm. Nàng nằm trong góc, dựa vào một bức tường đá, từng hơi lạnh thổi vào trong khe hở dưới tường, lạnh đến thấu xương.

Tay chân Ngu Linh Tê bị dây thừng thô trói chặt, di chuyển thân thể, khó khăn đạp mở rơm rạ và vải nỉ chất đống trong góc, lộ ra những khối nước đá xếp chồng lên nhau ở trong bốn phía.

Nếu như đoán không sai, nàng bị nhốt trong một hầm băng.

Hầm băng ở Hoàng Thành.

Là tên thái giám và cung nữ mặt tròn kia trói nàng lại? Bọn họ là người của ai?

Ninh Ân biết cung nữ trong phủ Tĩnh vương, có một tên gián điệp chui vào sao?

Mạch suy nghĩ rơi vào hỗn loạn, nhân lúc không có người canh giữ trong hầm bí mật, Ngu Linh Tê nghiêng đầu, nhấc hai tay bị trói sờ lên trên đầu, chỉ tìm ra cây trâm bạch ngọc xoắn ốc lạnh buốt.

Vì vào cung túc trực bên linh cữu, nàng không đeo thoa trang sức thừa thãi, ngay cả vũ khí sắc bén để cắt dây thừng cũng không có.

Trong lúc đang suy tư, trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh nặng nề.

Ngu Linh Tê cảnh giác, vội giấu cây trâm ngọc trên tay giữa mấy cục nước đá trong góc.

Cùng lúc đó, tấm đá xanh to lớn bị người di chuyển, ánh sáng lạnh chiếu xuống, một nam tử mặc áo choàng không nhìn rõ mặt được nội thị dìu xuống, từ từ bước xuống bậc đá.

Hình như nam tử có chút yếu ớt, thân hình gầy gò và nhỏ bé, nếu không phải thỉnh thoảng bật ra tiếng ho khan, suýt nữa Ngu Linh Tê còn tưởng rằng dưới lớp áo choàng kia là một nữ nhân.

Hắn ta đứng trước mặt Ngu Linh Tê, dưới bóng tối của mũ trùm đầu chiếc cằm cương quyết chỉ lộ ra một chút, ngón tay theo thói quen gẩy một mảnh gỗ.

Một lúc sau, giọng nói khàn nhỏ chậm chạp truyền đến: “Hành động bất đắc dĩ, xúc phạm Tĩnh vương phi rồi.”

Giọng nói của hắn ta có chút yếu ớt, rõ ràng là giọng nói của người thành niên, lại học cách nói chuyện của trẻ con, đâu ra đấy.

“Các hạ là ai? Muốn làm cái gì?”

Trong ký ức của Ngu Linh Tê, hoàn toàn không có người này.

Nam nhân ẩn trong chiếc áo choàng nói: “Ninh Ân một tay che trời, muốn mời hắn vào vò không phải chuyện dễ dàng. Cho nên, cho nên tại hạ chỉ có thể ra hạ sách này, mượn Tĩnh vương phi một tín vật để dùng.”

Nói xong, nam nhân liếc thấy trâm ngọc Ngu Linh Tê giấu trên đá viên, thân cây trâm bị lạnh đến đông thành một lớp băng, càng tăng thêm vẻ mảnh mai mềm mại đỏ ửng vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo.

Trong lòng Ngu Linh Tê rung động, cố tình giả bộ hèn yếu nói: “Cây trâm này là tự tay vương gia làm vì ta, không biết có thể dùng để chuộc một mạng của ta không?”

Nam nhân giống như đang suy nghĩ tính xác thực trong lời nói của nàng.

Cung nữ mặt tròn phía sau cẩn thận quy củ đi lên, nói câu gì đó, lúc này nam nhân hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho nội thị nhặt cây trâm lên.

“Đưa cho Ninh Ân, nói với hắn, Vương phi ở trong tay ta.”

Hắn ta lấy một bức thư bí ẩn từ trong tay áo ra, thấp giọng ra lệnh: “Nếu không muốn tân hôn biến thành tang sự thì hắn ta phải làm theo lời ta nói, đến một mình.”

Nội thị đi xuống sắp xếp, nam nhân lại không đi.

Hắn ta ngồi xuống chiếc bàn dài duy nhất trong căn hầm nhỏ, lấy ra một cái dũa nhỏ, hết sức chuyên chú gọt gỗ.

Mùn cưa sắc nhọn đâm vào ngón tay hắn ta, máu thịt bê bết ở đầu ngón tay, hắn ta như thể không để ý.

Bên trong hầm băng rất lạnh, bức tường đá phía sau gần giống như lưỡi dao lạnh giá, đâm vào sống lưng gầy yếu của Ngu Linh Tê.

Cô cuộn tròn thân thể lại, ở một bên yên tĩnh quan sát nam nhân đang gọt gỗ kia, hồi lâu, gọi một tiếng thăm dò: “Tam Hoàng tử điện hạ.”

Động tác gọt gỗ của nam nhân dừng lại rõ ràng.

Thân hình gầy yếu căng thẳng của hắn ta từ từ buông lỏng, thở ra một hơi dài, đưa tay lên cởi mũ trùm đầu rộng lớn xuống.

Hắn tay quay gương mặt mềm mại nữ tính lại, đôi mắt đen nhánh không có ánh sáng nhìn Ngu Linh Tê rất lâu, mới hỏi: “Sao Vương phi nhận ra ta?”

“Thiên hạ bây giờ, người dám gọi thẳng danh hiệu của Ninh Ân không nhiều.”

Tầm mắt Ngu Linh Tê nhìn xuống, ánh mắt khẽ lưu lại trên ngọc bội treo ở bên eo gầy gò của nam nhân.

Nàng sống hai kiếp, vậy mà lại không biết Tam Hoàng tử không phải thật sự ngu ngốc.

Cũng đúng, sinh ra trong Hoàng gia ăn tươi nuốt sống, không học giấu dốt che giấu tài năng, e rằng sớm đã chết lúc tráng niên như những vị Hoàng tử khác.

Lông mi Ngu Linh Tê phủ sương, thở ra khói trắng nói: “Chúng ta có thể nói chuyện.”

“Vương phi muốn nói cái gì? Tại sao bổn vương giả ngu, hay là sắp đặt người ở bên cạnh Ninh Ân lúc nào?”

Động tác trên tay Tam Hoàng tử vẫn không dừng lại, cẩn thận gọt mảnh gỗ thành hình người: “Cung nữ kia, không phải người của bổn vương.”

“Cái gì?” Ngu Linh Tê có chút nghi ngờ lời nói này của Tam Hoàng tử là thật hay giả.

Nếu như người cung nữ mặt tròn kia không làm việc cho Tam Hoàng tử, vậy tại sao lại muốn phản bội Ninh Ân, nối giáo cho giặc?

“Muốn trách thì phải trách Ninh Ân quá kiêu ngạo.”

Giống như hiểu rõ lo nghĩ của Ngu Linh Tê, Tam Hoàng tử nói: “Hắn kiểm soát triều đình và dân chúng, lại chậm chạp không dự định lên ngôi, khó trách thuộc hạ sẽ có mấy người dao động. Đối với một số người mà nói, quyền thế của Nhiếp Chính vương có mạnh hơn nữa cũng chỉ là quan lại, nhưng mà làm quan lại của vua chúa, ngươi nói có phải lý lẽ này không?”

Chuyện Ngu Linh Tê lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.

“Cho nên Tam Hoàng tử điện hạ bắt cóc ta, để Ninh Ân dùng quyền thế trong tay cho ngươi lên ngôi?”

Ngu Linh Tê mỉm cười, bình tĩnh nói: “Dùng một nữ nhân đổi lấy giang sơn, đến kẻ ngốc cũng biết là mua bán lỗ vốn, chàng ấy sẽ không đến đâu.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

“Nhưng Vương phi đừng quên, kẻ điên và kẻ ngốc làm việc, sẽ không chú ý đến địa vị.”

Tam Hoàng tử làm người gỗ một lúc, từ từ chậm rãi nói: “Không lấy được ngôi vua cũng không sao, dù sao thì ta cũng không sống lâu.”

Ngu Linh Tê run cầm cập quan sát gương mặt nữ tính kia, cố gắng nhìn ra lời nói hư thực từ trên mặt của hắn ta.

Tam Hoàng tử quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Đôi mắt đen nhánh trống rỗng, làm sống lưng Ngu Linh Tê tê cứng.

May mà hắn quay đầu đi rất nhanh, đưa lưng về phía Ngu Linh Tê, để tay ra sau chải tóc rối tung ở sau đầu.

Đèn dầu mờ mịt, thấp thoáng chiếu sáng tóc của hắn ta nhưng rất rõ, một chút ánh bạc lạnh giá.

Thật sự ánh sáng quá tối, Ngu Linh Tê nhìn rất lâu, mới phát hiện ánh bạc sau đầu của hắn ta là một cây châm, một cây châm bạc gần như ngay ngắn chưa c.ắm vào hẳn trong huyệt vị.

“Đây là…”

Nàng nhìn đến khi toàn thân tê dại, đoán xem là ai hung ác tàn nhẫn cắm cây châm này vào trong đầu hắn ta.

“Châm này, là ta bảo người c.ắm vào.”

Tam Hoàng tử bình tĩnh bỏ tay xuống, tóc khép lại, che đi chút ánh bạc lạnh lẽo đó.

“Vì sao Tam điện hạ phải làm như vậy?”

Ngu Linh Tê cắn môi lạnh đến run cầm cập, cố gắng thông qua trò chuyện để giữ tỉnh táo.

Khóe miệng Tam Hoàng tử mấp máy.

Ngu Linh Tê đoán rằng hắn ta muốn cười, nhưng không biết là hậu quả để lại sau khi giả ngốc nhiều năm, hay là do cây châm bạc kia, ngay cả biểu cảm nhỏ xíu như vậy cũng làm đến vô cùng kì lạ.

“Hai ngày trước Ninh Ân nói, nếu như là kẻ ngốc một đời, mới có thể sống lâu.”

Giọng của hắn ta từ từ chậm rãi nói: “Nhưng giả ngốc là chuyện rất đau khổ, ta thà làm một Hoàng tử chết mà tỉnh táo, cũng không muốn làm một kẻ ngốc sống trong hỗn loạn.”

Cho nên hắn ta làm ngược lại, không ngại dùng châm bạc đâm vào đầu, cũng muốn chống lại sự giam giữ của Ninh Ân lên huyệt vị hắn ta, đổi lấy trong sạch ngắn ngủi.

“Ta có chuyện bắt buộc phải hoàn thành.”

Nói đến đây, giọng nói của Tam Hoàng tử nhẹ nhàng hơn mấy phần: “Vương phi không cần sợ, ta chỉ cần mạng sống của một mình Ninh Ân.”

“Tại sao?”

Ngu Linh Tê siết chặt ngón tay: “Chỉ vì ngôi vua trong tầm với, nhưng Ninh Ân chặn đường của ngươi sao?”

Tam Hoàng tử im lặng rất lâu, mới nói rất nhẹ nhàng: “Bởi vì Thiểu Nguy chết dưới tay hắn, đó là người bạn thân tri kỷ duy nhất của ta.”

Thiểu Nguy, là tên tự của Tiết Tung.

Cho nên sở dĩ kiếp trước Tiết Tung phải trải qua tất cả trắc trở, để nàng hạ độc ám sát Ninh Ân, thật sự là vì… Tam Hoàng tử?

Toàn bộ tất cả móc nối, hình như lúc này Ngu Linh Tê có chút hiểu ra, tại sao Tiết Tung lại một lòng một dạ với Tam Hoàng tử.

Hắn ta là một trong tất cả người ẩn núp giành chính quyền, người duy nhất bằng lòng thổ lộ tình cảm ủng hộ từng thuộc hạ.

Kiếp trước kiếp này, đi một vòng, vậy mà vẫn là hai người này duy trì đến cuối cùng.

“Khắc xong rồi.”

Tam Hoàng tử lộ ra mấy phần xấu hổ giống như trẻ con, để người gỗ dưới chân Ngu Linh Tê: “Tặng cho người.”

Tóc mây nhan sắc hoa của người gỗ kia, giống hệt dáng vẻ hiện thực của Ngu Linh Tê.

……

Điện Phụng Tiên, quan tài nằm lẻ loi.

Ninh Ân mặc một bộ áo choàng màu tuyết, đôi mắt đen lạnh giá liếc nhìn Trầm Phong quỳ trước bậc thềm: “Bổn vương hỏi ngươi, người đâu?”

Trời cuối tháng hai có chút râm mát, chóp mũi Trầm Phong lại chảy một giọt mồ hôi rất lớn, ngay cả một ý cười như thường ngày cũng mất đi, cúi đầu nói: “Nghe thị vệ hộ tống nói, là một kẻ Hoàng Môn và Tiểu Mãn chủ động dẫn đường, đưa Vương phi nương nương đi.”

“Tiểu Mãn?”

“Là cung nữ phụ trách thay y phục rửa mặt chải đầu trong phủ chúng ta. Nếu không có người quen, Vương phi cũng sẽ không cả tin…”

Sát khí lạnh lẽo áp bức, Trầm Phong nuốt giọng, giọng nói thấp xuống.

Trong khung cảnh yên tĩnh này, một tiểu thái giám cúi đầu đi đến, run rẩy dâng bức thư bí mật và trâm ngọc lên.

“Điện, điện hạ…”

Giọng của tiểu thái giám run lẩy bẩy do thám: “Có người muốn, muốn tiểu nô đưa vật này, cho, cho ngài…”

Nhìn thấy cây trâm ngọc Thụy Vân trắng hình xoắn ốc quen thuộc, ánh mắt Ninh Ân bỗng chìm xuống.

Hắn duỗi tay cầm lấy trâm ngọc, thân trâm lạnh buốt, phía trên còn đọng lại những giọt nước li ti, một vết máu đỏ tươi nhiễm trên thân trâm giống như ráng mây mềm mại thanh thoát tản mạn.

Ninh Ân nhẹ nhàng bỏ một chút rơm rạ dính trên thân trâm đi, mở thư bí mật ra xem, cười ra tiếng.

Quốc tang đau lòng, bầu không khí trong điện vô cùng nặng nề, tiếng cười này đặc biệt lộ vẻ không đúng lúc.

“Ngươi vất vả rồi.”

Ninh Ân ném bức thư bí mật vào trong chậu đồng đốt tiền giấy, đứng dậy đi đến phía thái giám, cười đến bình tĩnh không có ác ý.

Tiểu thái giám mạo hiểm đưa tin đến thở phào nhẹ nhõm.

Hai quân đội vẫn đang giao chiến không nên chém sứ giả, xem ra Tĩnh Vương Điện hạ tàn nhẫn lại vô tình, cũng là người giảng đạo lý.

Tiểu thái giám vừa muốn đứng lên, lại thấy một bóng đen cao lớn bao phủ.

Tiếp đó cả người hắn ta bay ra ngoài, đụng lên quan tài ở cửa điện, màu đỏ thẫm đặc sệt phun lên cờ tang trong linh đường, máu bắn tung tóe.

Bên ngoài điện trắng xóa một loạt người quỳ xuống, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng không ai dám hỏi.

Triều thần và phi tần đều mặc để tang quỳ gối xuống, tự động tránh ra mở một con đường, tránh cho máu tươi bắn vào đôi ủng da đanh của bọn họ nên bước lớn đi qua.

Ninh Ân rút kiếm của Trầm Phong, đi đến Bắc cung.

Vốn dĩ hắn đã đặt quy tắc cho bản thân, không dính máu trong bảy ngày tân hôn, muốn sạch sẽ ở cùng với Tuế Tuế.

Nhưng bây giờ quy tắc là gì, sạch sẽ cái gì, hắn hoàn toàn không quan tâm, trong đầu chỉ còn lại ban đầu duy nhất giết, giết, giết.

Leng keng, tiếng chuông chết lặng cùng với máu tươi run rẩy bắ.n ra.

Từng xác người đổ xuống, lần đầu tiên trong đời hắn hối hận, hối hận vì quy tắc vô dụng này, ngày hôm đó không giết Ninh Huyền ở Đại Lý tự.

Chút cá tạp do Ninh Huyền sắp xếp kia hoàn toàn không thể ngăn cản được, lúc giết đến cung Lạc Vân, tay áo của Ninh Ân đã bị nhuộm thành màu đỏ hoàn toàn.

Đẩy cửa điện ra, quần áo dính máu bay lượn, đầu kiếm có vết nứt chống xuống mặt đất, đáy mắt Ninh Ân đã đỏ như máu.

Tam Hoàng tử đang hắt rượu ở vò rượu lên màn che trong điện, nhìn thấy Ninh Ân mang theo một thân tinh lực giết vào, hắn ta có vẻ rất ngạc nhiên.

“Ngươi đến nhanh như vậy.”

Hắn ta nói, lấy mấy vật dễ cháy xuống bàn.

Ngọn lửa trên nến nhảy nhót, trong con mắt trống rỗng của không thể chiếu ra nửa điểm ánh sáng.

“Nàng ở đâu?”

Ninh Ân kéo trường kiếm về phía trước, thuận tay dập tắt hương độc trên bàn dài.

“Nàng ở một nơi, nơi mà ngươi vĩnh viễn không tìm thấy… kìa!”

Trong nháy mắt ngọn nến rơi xuống đất, ngọn lửa nhanh chóng lan lên màn che, đốt lên xà nhà.

Ninh Ân giống như không để ý, ngoại bào trong hơi nóng lay động bay lượn.

“Nàng, ở đâu?”

Hắn nắm chặt ngón tay, nhẹ giọng hỏi từng từ từng câu.

Khói lửa cuồn cuộn ngất trời làm gương mặt của người biến dạng, miệng mũi của Tam Hoàng tử chảy máu, nói đứt quãng: “Không sao… nhìn xem… là người chết cháy trước, hay là nàng…”

Hắn ta đưa bàn tay run rẩy lên, chạm vào cây châm bạc ở sau đầu.

Sau đó đột ngột rút ra, đâm về phía Ninh Ân.

Châm bạc xuyên qua lòng bàn tay.

Đôi mắt của Tam Hoàng tử trong nháy mắt lại dại ra lần nữa khi rút châm bạc ra, khóe miệng động đậy, giống như con rối gỗ bị đứt dây ngã xuống đất.

…..

Có làn khói nhỏ bé nhẹ nhàng bay ra từ trong phiến đá xanh trên đỉnh đầu, lúc này không gian chật hẹp lạnh đến thấu xương, dần dần trở nên nóng hơn.

Trong hầm băng không nghe được một chút âm thanh, Ngu Linh Tê không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Nàng cố gắng đứng dậy, khó khăn nhảy lên lấy đèn dầu trên tường.

Cây đèn làm bằng đồng thau, đốt đến nóng bỏng, Ngu Linh Tê không quan tâm ngón tay bị bỏng, sau khi lấy đèn dầu xuống liền dùng ngọn lửa yếu ớt đốt dây thừng thô trên cổ tay.

“Nhanh lên, nhanh hơn nữa…”

Nàng cầu nguyện liên tục, cuối cùng trong cơn đau rát lúc đốt, dây thừng thô theo tiếng mà đứt.

Nàng nhanh chóng cởi dây thừng trên chân ra, nhấc váy chạy lên bậc đá, định mở phiến đá xanh ở lối ra vào của hầm băng ra.

Nhưng phiến đá xanh kia quá nặng, chỉ dựa vào sức lực của một mình nàng thì hoàn toàn không có cách nào mở nó ra từ bên trong.

Mà còn nóng, rất nóng.

Ngu Linh Tê ngửi thấy mùi khói thoang thoảng thoát ra từ giữa khe hở, biết chắc chắn bên ngoài đang cháy.

“Ninh Ân…”

Trái tim nàng thắt lại, không biết lúc này Ninh Ân có liên quan đến trong đó không, chuyện cấp bách nhất trước mắt, là mau chóng chạy ra ngoài báo bình yên với hắn.

Nhưng mà phiến đá nặng như vậy, bên ngoài lại cháy, làm thế nào để thoát ra?

Nghĩ đến gì đó, Ngu Linh Tê cắn môi đỏ, mau chóng chạy về trong hầm băng.

Đặt tay dưới đáy bức tường đá.

Quả nhiên, hơi lạnh lượn lờ nhẹ nhàng thoát ra từ khe nứt giữa đá.

Nếu như đoán không sai, đằng sau bức tường đá còn có một căn phòng băng.

Phòng băng có lượng băng cực lớn, có đường hầm giống như Hộ Thành hào và Hoàng Thành liên kết với nhau bằng hồ nước lớn, để thuận tiện vận chuyển băng vào mùa đông. Nếu như vận mệnh tốt, thì có thể tìm thấy đường hầm chạy thoát.

Ngu Linh Tê đứng dậy, nhanh chóng tìm kiếm cơ quan trên tường.

Sờ thấy một viên gạch xanh hơi nhô lên, nàng dùng sức ấn, quả nhiên tường đá ầm ầm mở ra, lộ ra một căn phòng băng vô cùng lớn.

Mắt Ngu Linh Tê sáng lên, theo bản năng bước nhanh vào trong băng tuyết vô tận, vừa đi được hai bước, trên cổ tê dại một trận.

Nàng dừng bước chân lại, cẩn thận che ngực lắng nghe.

Không sai, là chuông vàng đang rung động!

Ninh Ân ở gần đây! Hắn đang ở trong biển lửa!

Trái tim giống như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, Ngu Linh Tê rung lục lạc của bản thân, lại rung lần nữa.

Sau khi nghe thấy phản hồi, nàng quay đầu chạy lại, ba bước thành hai bước lên bậc đá, dùng tất cả sức lực của một người liều mạng đi đến đỉnh phiến đá xanh kia.

“Ninh Ân!”

Ngu Linh Tê vỗ vào phiến đá: “Thiếp không sao, chàng nghe thấy không?”

Nhưng mà chỉ là uổng công.

Chuông vàng càng rung càng nhanh, hình như đang trả lời lúc nãy nàng rung chuông.

Tên nhãi không đi, hắn vẫn đang tìm nàng.

Ở trong biển lửa tìm nàng.

“Mở ra… cho ta…”

Phiến đá càng ngày càng nóng, máu tươi rỉ ra từ kẽ móng tay nàng, cả hướng hướng lên trên đỉnh, mang theo giọng nghẹn nghèo nói: “Vệ — Thất —”

Ầm ầm, phiến đá xanh bị người ra sức nhấc lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, hơi nóng hầm hập phả vào mặt.

Cánh tay Ninh Ân nổi lên gân xanh, chống lại ngọn lửa bốc cháy mạnh, bốn mắt nhìn nhau với Ngu Linh Tê toàn thân là mồ hôi.

Leng keng, tiếng chuông của hai người hợp hai thành một.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương