Gả Thế Thành Sủng Phi
-
Chương 4: Bức họa
Edit: quynhle2207—diễn đàn
Không ngờ cửa sổ bằng tơ lụa lại như thế, sau buổi trưa, mặt trời mới vừa đi lệch qua một chút, ở trong phòng đã tối đi rất nhiều.
Hoa Quế đang dọn dẹp đồ một bên, Từ Oản ngồi bật dậy, chạy thình đến trước mặt nàng ta, vẻ mặt vội vàng.
"Hoa Quế, mới vừa rồi ta quên nói với cha ta một chuyện, ta có thể quay về một chuyến được không?”
"Chuyện gì vậy?"
"Ta muốn hỏi hắn có muốn đón dâu hay không? Không hỏi xong vấn đề này trong lòng không thoải mái.”
"Cô nương à, người còn quá nhỏ, lại ăn nói càn rỡ như vậy.”
"Là sao?”
Hoa Quế lơ đễnh, còn cười nàng: "Sao cha người có thể không thành hôn được, người làm mai cho hắn cũng đạp muốn hư cửa luôn rồi, sợ rằng không tới một năm, đừng nói là đón dâu, người còn có thêm em trai em gái gì đó, đến lúc đó......"
Nếu lúc trước, khi nàng ta lấy chuyện này ra trêu ghẹo, Từ Oản tức giận không chịu nổi.
Vào lúc này, đôi mắt đen như mực của tiểu cô nương đang nhìn nàng ta, thì ngược lại nàng ta không nói được nữa.
Đến lúc đó thì sẽ như thế nào đây? Hoa Quế thở ra một hơi thật dài, đôi tay đưa tới gương mặt đang phồng lên của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve đầy thương tiếc: “Không có việc gì, tấm lòng của nữ nhân chúng ta rất rộng lượng, chuyện gì cũng có thể bỏ qua được, mai mốt chúng ta sẽ tìm cho người trăm mười người cha, ai cũng đối xử với người thật tốt!”
Đúng vậy, Từ Oản chính là bị nàng dụ dỗ như vậy mà lớn lên.
Chuyện gì cũng không để trong lòng, nhưng nàng đã được sống lại cuộc sống mới, hơn nữa còn muốn thay đổi số mạng.
Nàng không muốn cả đời này không biết cha mẹ mình là ai, không muốn bị nhốt trong hậu viện, cũng không muốn gả thay vào Quận Vương phủ nữa.
Đời trước, chuyện có thể làm cho nàng để ý thật rất ít, <dđlequydon..quynhle2207> nói muốn hỏi chuyện đón dâu cũng là lý do thuận miệng nói ra, mặt mày Từ Oản cong cong: "Nhưng Hoa Quế, chuyện đó ta lớn lên mới có, bây giờ không có lòng dạ nào nữa, ta chỉ muốn đi hỏi một chút."
Nói xong xoay người rời đi, cũng biết muốn ra khỏi phủ phải có sự đồng ý của cậu.
Đi nhanh ra tới trước cửa, mới vừa mở cửa ra, ngoài cửa gặp phải một tiểu cô nương đang đi vào.
Thiếu chút nữa hai người bị đụng vào nhau, Từ Oản còn nhìn rõ mặt của nàng, tiểu cô nương này đã lao tới ôm lấy nàng, còn nhảy bổ nhào lên người nàng: “A Man! Ngươi đã về rồi a! Ta nhớ ngươi muốn chết luôn!”
Cả Từ gia, chỉ một người có thể đối với nàng nhiệt tình như vậy —— Từ Viên.
Từ Oản mặc kệ nàng ấy vừa kéo vừa ôm, vui mừng nhảy nhót trong chốc lát, rồi mới kéo tay của nàng ấy đi ra ngoài.
Trong sân không có ai, chỉ một đại nha đầu tên là Hồng Liễu trông coi các nàng nhưng đã vào nhà tìm Hoa Quế nói chuyện rồi, Từ Viên bị Từ Oản kéo đến trước cửa, thấy nàng ra vẻ thần bí, lòng hiếu kỳ trỗi dậy ngay lập tức.
"Làm gì vậy, A Man?"
"Nói nhỏ thôi." Từ Oản và nàng ấy cùng nhau dựa vào tường: "Vừa đúng lúc ngươi tới đây, ta muốn hỏi ngươi, nếu mà ta muốn đi ra ngoài, nhưng tiểu cữu không đồng ý thì có cách gì hay không?”
Từ Viên cũng nói nhỏ lại: “Ngươi muốn đi ra ngoài làm gì vậy?”
Từ Oản cứ nói thật: "Ta đi tìm cha ta có chút chuyện, sợ là cậu không cho đi.”
Từ Viên trừng mắt thật lớn, che miệng nói bên cạnh tai nàng: "Chắc chắn là không để ngươi đi đâu, ngươi biết mà, chú không thích nhất là cha ngươi, mỗi lần cha ngươi tới đón ngươi, hắn đều không được vui đâu.”
Nghĩ cũng phải, đúng là Từ Phượng Bạch nói chuyện không hề có chút cảm tình nào với cha nàng cả, thái độ lại càng đối với hắn lạnh nhạt xa cách hơn.
Nàng mới sống lại một lần nữa, chuyện lúc còn nhỏ cũng không nhớ được rõ lắm: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hắn nói ngày mai hắn phải đi rồi, hôm nay hoặc là buổi sáng ngày mai, muốn gặp hắn một lần."
Từ Viên suy nghĩ nghiêm túc một lúc: "Buổi tối cửa đóng rồi, chắc chắn không thể ra được, trừ phi là trèo tường.”
Đúng thật là đang có bệnh mà còn chữa lung tung, ý kiến của Từ Viên không thể theo lẽ thường mà.
Từ Oản mới vừa định mở miệng, đã nghe nàng ấy nói: "Ngày mai là sinh nhật ta, ngươi cũng biết sinh nhật ta và tổ phụ là cùng một ngày, nghe nói sẽ có không ít người tới chúc mừng. Khẳng định viện trước viện sau đều náo loạn cả lên, ngươi muốn thì có thể thừa dịp đông người chạy ra ngoài, chỉ cần trước khi trời tối trở về là được rồi.”
Sinh nhật Từ Viên!
Năm Tuyên Vũ 21, Từ Oản tính toán một chút ở trong lòng, Từ Viên chín tuổi.
Thật ra thì nàng ấy chỉ lớn hơn mình có bốn tháng, trong ấn tượng, lúc này, chân của nàng ấy vẫn còn khỏe, chưa bị té đâu!
Sinh nhật năm đó bị té ở trên sâu khấu, bởi vì bị té gãy chân, nhưng lại không có dưỡng thương cho tốt, sau này còn để lại tật ở chân.
Tiểu biểu tỷ thích đẹp, vì cái chân này, cho tới sau này đều phải đi đứng chậm chạp......
Chính là vào sinh nhật năm nay! [quynhle2207—dđlqd]
Đột nhiên Từ Oản nhớ lại những ký ức trong đầu, hết sức sợ hãi.
Nàng kéo tay Từ Viên, cố gắng nhớ lại: “Biểu tỷ, ngày mai không được leo lên sân khấu chơi đâu, nhất định không được đi.”
Từ Viên ngước mặt nhìn nàng: "Sao ngươi biết ngày mai có dựng sân khấu? Cha ta nói mời gánh hát tới diễn lâu rồi, cho dù ngươi có đi ra ngoài cũng phải trở về sớm một chút, nghe nói toàn bộ đều là đào hát nổi tiếng!"
Từ Oản thấy nàng ấy không để ý, nắm cổ tay nàng ấy càng chặt, dặn dò nàng ấy: “Đừng có không để ý tới, nhớ những gì ta nói đó..., không được leo lên chỗ cao chơi, không được lên sân khấu, đi lên thì sẽ bị té gảy chân, không phải hù ngươi đâu."
Từ Viên cười hì hì: "Biết rồi, biết rồi!"
Từ Oản cũng yên lòng được một chút, vỗ vai của nàng ấy: "Ta đi tìm tiểu cữu trước đã, lỡ như nhắn để ta đi thì tốt!”
Nói xong, cuối thấp đầu, nói nhẹ nhàng bên tai Từ Viên: "Tiểu cữu nói trong thư phòng hắn có một bức họa của mẹ ta, chắc chắn là nhìn rất đẹp!”
Từ Viên kêu a một tiếng: "Thật sao? Ta cũng muốn nhìn xem"
Đang nói chuyện, Hoa Quế nhô đầu ra khỏi cửa sổ, gọi nàng: “Hai người đang thầm thì cái gì ở chỗ này vậy? Tiểu Tiểu Tỷ mau quay về thay quần áo, đuổi đi sự xui xẻo!”
Tiểu Tiểu Tỷ trong miệng nàng ta chính là Từ Oản, nhà đại cữu có bốn người con gái, Từ Viên, Từ Xúc, Từ Họa, Từ Chỉ, chỉ có bốn người họ mới được gọi nhất, nhị, tam, tứ, ở Từ gia, ai cũng gọi Từ Oản là Tiểu Tiểu Tỷ.
Từ Viên là trưởng nữ, Vương phu nhân chính phòng cũng chỉ có một người con gái này.
Nhị tiểu thư Từ Xúc, và Tam tiểu thư Từ Họa là do Trần di nương sinh ra, một người được tám tuổi, người kia thì kém hơn một tuổi.
Tứ tiểu thư Từ Chỉ mới sáu tuổi, sau nàng ta còn có một người em trai bốn tuổi tên là Từ Dật, đều là do Triệu di nương sinh, chỉ là đứa em trai được nuôi dưỡng tại chính phòng, cũng bởi vì đứa con trai này mà cả hai vợ chồng đối với Triệu di nương cũng có vài phần kính trọng.
Từ Oản vào nhà thay quần áo, Từ Viên không thể đợi được muốn đi thư phòng: "Ngươi thay quần áo, ta sẽ đi trước nhìn xem mẹ ngươi nhìn như thế nào nha!”
Chân nàng ấy tuy ngắn, nhưng chạy thật nhanh, liền thình thịch chạy đi.
Hồng Liễu nhanh chóng đuổi theo, trong nhất thời trong nhà chỉ còn lại Từ Oản và Hoa Quế.
Tay chân Hoa Quế lưu loát cởi quần áo của nàng xuống, đỡ nàng đứng trên giường: “Nam nhân không quen chăm sóc con nhỏ, nha hoàn nhà hắn chỉ lo tập trung tinh thần đi quyến rũ chủ tử, nhìn thử coi cho người mặc gì đây hả? Nghe lời ta, sau này đừng về đó nữa để tránh bị tức chết, biết không?”
Từ Oản duỗi chân, phối hợp với nàng ta mặc váy mới vào: “Là mới váy, cha ta cố ý mua cho ta đó."
Từ trước tới giờ, Hoa Quế biết nàng luôn che chở bên kia, cũng chỉ than thở: "Cha ngươi nói gì cũng tốt mà, cho dù hắn có thả rắm chắc cũng thơm nha….A di đà phật, A di đà phật …..Tại sao ta lại nói chuyện thô tục như vậy ….
Trong tâm hồn của Từ Oản không phải đứa bé, hiển nhiên biết y phục phổ biến như thế nào, phân loại như thế nào.
Nàng làm giống như không nghe thấy, coi như là không nghe thấy đi.
Bây giờ có được người cha, mặc dù không biết hắn thương yêu nàng được bao nhiêu phần, nhưng tóm lại vẫn muốn tranh thủ một lần, mặc quần áo thật nhanh, mang giày vào liền đi ra bên ngoài, đến lúc đi ra mới phát hiện, ngôi nhà này không giống theo trí nhớ lúc trước.
Hoa Quế nghe nói nàng muốn đi tìm Từ Phượng Bạch, tự mình nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không có đi theo nàng.
Từ Oản đi hết một vòng trong hậu viện, đến hành lang cuối cùng thì gặp phải một nha hoàn, hỏi thăm mới biết phương hướng.
Nàng có thói quen đi thong thả, /quynhle/2207//dđ/lequydon/ vừa đi vừa ghi nhớ bố cục của đường đi, cách một cái sân, mới vừa đi vào đã nhìn thấy mẹ con Từ Chỉ đang ngồi chơi bên này, Hồng Liễu và các nha hoàn vừa đi vừa nói chuyện cùng nhau, chỉ duy nhất không thấy Từ Viên.
Cửa thư phòng đang đóng, nhất định là đã vào bên trong rồi.
Từ Oản cười, đi tới đó.
Nhưng mà, mới đi tới cửa, còn đứng ở trước cửa.
Trong thư phòng, giọng nói giòn giã của Từ Viên: "Chú à, con nhìn thấy cả rồi, tranh này là do chú mới vẽ thôi, thật sự người trong tranh là mẹ của A Man sao? Không phải lừa gạt nàng ấy chứ?”
Giọng nói của Từ Phượng Bạch trầm thấp: “Chú cũng không còn nhớ rõ hình dáng của nàng ấy rồi, chỉ có thể vẽ được như vậy thôi, thế nào, con muốn nói cho A Man biết sao?”
Từ Viên ngừng một chút: "Con không nói, nói rồi A Man sẽ đau lòng."
Từ Phượng Bạch: "Đứa bé ngoan, chú thương con nhất."
"Cái này chừng nào mới vẽ xong được!”
"Nhanh thôi."
Từ Oản lui về sau, lại lui về sau nữa.
Nàng cứ thối lui cho đến chỗ khúc quanh, mới dựa vào tường.
Tức giận và uất ức, không cam lòng còn có cả đau lòng, trong lòng có đủ ngũ vị tạp trần, nhưng rốt cuộc nàng đã không còn là một đứa nhỏ u mê nữa, làm sao có thể không bằng một đứa nhỏ như Từ Viên được. Mất hồn đứng yên một lúc, đoán chừng đã gần một khắc đồng hồ, lúc này mới cố ý bước chân thật mạnh đi tới.
Từ Oản cất giọng gọi hai tiếng: "Biểu tỷ! Biểu tỷ!"
Nghe được tiếng kêu của nàng, Từ Viên lập tức chạy ra: "A Man! Sao giờ này ngươi mới đến, thật sự chú đã tìm được một bức tranh của mẹ ngươi lúc trước, là một mỹ nhân đó, ta đã nhìn thấy rồi!”
Mặt mày Từ Oản vui vẻ, đi theo nàng ấy vào trong.
Từ Phượng Bạch cầm lấy cuộn tranh ở một bên, để xuống bàn: “Cầm lấy đi.”
Hai tay Từ Oản cầm lấy, vô cùng cao hứng nói cảm ơn.
Từ Viên bước tới, nhìn thẳng vào nàng, nháy mắt ra hiệu: “Có phải ngươi còn có lời gì muốn nói với chú ấy không? Nhân cơ hội này nói đi!”
Từ Oản gật đầu, nhìn về phía cậu mình: “Cậu à, con muốn gặp cha con một lần, con muốn nói với ông ấy một chuyện rất quan trọng.”
Từ Phượng Bạch nghe vậy nhướng mày, yên lặng nhìn nàng: "Có chuyện gì?"
Không biết vì sao nữa, nhưng khi ở trước mặt cậu, nàng luôn luôn rất yên tâm.
Yên tâm đến mức cảm thấy không cần thiết phải nói dối.
Từ Oản cất giọng nói: "Con muốn hắn ở lại trong kinh thành, không muốn hắn đi.”
Từ Phượng Bạch ngoài ý muốn giật mình, đứng lên: "Muốn gặp cha con không phải rất đơn giản sao? Sai người nhắn lại, hắn ta sẽ tới ngay lập tức thôi.”
"Cậu......"
"Trở về viện của con chờ đi!”
Giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp, chỉ kêu nàng trở về khuê phòng mà chờ, sau đó đi trước một bước.
Quả thật Từ Oản không thể tin được, Từ Viên vui mừng cho nàng, vui mừng nhảy cẫng lên: “A Man, A Man muốn gì được nấy!”
Ở ngoài cửa, Hồng Liễu gọi nàng ấy: "Tiểu thư, phu nhân đã trở về rồi!”
Khuôn mặt tươi cười của Từ Viên biến mất sạch sẽ ngay lập tức: "À."
Sau đó đặc biệt rất lịch sự nói: tỷ tỷ ta đi về trước đây, *quynh..le..2207**dd..le..quy..don* bước từng bước nhỏ, than thở bước đi thẳng.
Từ Oản vẫn còn như đang ở trong mộng, tay cầm cuộn tranh trở về khuê phòng của mình, tới nơi liền để bên gối, cứ giữ nguyên quần áo như vậy nằm lên giường, thật sự là không muốn nhìn nó một chút nào.
Hoa Quế thấy quả nhiên nàng cầm bức tranh trở về, cũng không tò mò, chỉ lấy nước cho nàng uống.
Nàng không muốn uống, xoay người đưa lưng về phía Hoa Quế, nói mình mệt mổi, cảm thấy buồn ngủ.
Vừa đúng lúc Hoa Quế muốn đi chọn nha hoàn cho nàng, liền nhanh chóng rời khỏi.
Từ Oản vẫn tâm tâm niệm niệm hai chuyện này ở trong lòng, càng nghĩ tới thì trong lòng càng chua xót, dù sao vẫn luôn hy vọng, ai, sao có thể không thất vọng được.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng vang lên tiếng cọt kẹt lại được mở ra.
Nàng nghĩ là Hoa Quế quay lại, cũng không để ý tới.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, người đến bên cạnh giường mới dừng lại.
Tiếng động vang lên ngay bên tai, Từ Oản quay đầu lại.
Triệu Lan Chi đang ở ngay trước mặt, cầm bức tranh của nàng ở trong tay, tự mình mở ra.
Nàng lập tức ngồi dậy: "Cha, người đã đến rồi, cái đó là......"
Lời còn chưa dứt, hắn đã ngây ngẩn cả người: "Bức tranh vẽ mẹ con, ai đưa cho con?”
Bức tranh vẽ mẹ nàng?
Từ Oản đứng dậy lập tức, cũng tới nhìn thử.
Thiếu nữ được vẽ lên rất duyên dáng yêu kiều, cũng không khác gì mấy so với bộ dáng của nàng ở độ tuổi thiếu nữ.
Nàng thốt lên một tiếng, che lại miệng.
Nước mắt không thể nào khống chế được nữa, rơi xuống không ngừng: "Cha......"
Triệu Lan Chi sợ hãi để bức tranh xuống, vội vàng dỗ dành nàng: “Vội vàng muốn cha tới đây, có chuyện gì hả? Sao? A Man đừng khóc, cha mẹ vẫn luôn trông chừng A Man, không để cho A Man chịu một chút uất ức nào, A Man của chúng ta thích cười nhất mà, nói cho cha biết, chuyện thế nào?"
Nước mắt từ khe hở chảy xuống, Từ Oản bỏ tay xuống, dưới lòng bàn tay, khóe môi nàng nhấc lên.
Nước mắt vẫn còn, nhưng mặt mày lại rạng rỡ, (quynh,le..2207//dđ,le,quy..đon) nàng vùi đầu vào ngực hắn, vừa khóc vừa cười: "Cha, con rất là vui, con có cha, còn có nương, cũng có chỗ để ở......"
Ngay lập tức Triệu Lan Chi bật cười, hắn ôm cả người nàng, ánh mắt lại nhìn về bức họa để ở một bên: “Vui mừng tới vậy sao? Bởi vì nhìn thấy bức họa của mẹ con hả?”
Nàng đứng ở trên giường, chui vào trong ngực hắn, lúc này mới nhớ lại chuyện khẩn cấp, nhanh chóng đứng thẳng người.
"Cha, người đừng rời kinh, đừng đi mà.”
Không ngờ cửa sổ bằng tơ lụa lại như thế, sau buổi trưa, mặt trời mới vừa đi lệch qua một chút, ở trong phòng đã tối đi rất nhiều.
Hoa Quế đang dọn dẹp đồ một bên, Từ Oản ngồi bật dậy, chạy thình đến trước mặt nàng ta, vẻ mặt vội vàng.
"Hoa Quế, mới vừa rồi ta quên nói với cha ta một chuyện, ta có thể quay về một chuyến được không?”
"Chuyện gì vậy?"
"Ta muốn hỏi hắn có muốn đón dâu hay không? Không hỏi xong vấn đề này trong lòng không thoải mái.”
"Cô nương à, người còn quá nhỏ, lại ăn nói càn rỡ như vậy.”
"Là sao?”
Hoa Quế lơ đễnh, còn cười nàng: "Sao cha người có thể không thành hôn được, người làm mai cho hắn cũng đạp muốn hư cửa luôn rồi, sợ rằng không tới một năm, đừng nói là đón dâu, người còn có thêm em trai em gái gì đó, đến lúc đó......"
Nếu lúc trước, khi nàng ta lấy chuyện này ra trêu ghẹo, Từ Oản tức giận không chịu nổi.
Vào lúc này, đôi mắt đen như mực của tiểu cô nương đang nhìn nàng ta, thì ngược lại nàng ta không nói được nữa.
Đến lúc đó thì sẽ như thế nào đây? Hoa Quế thở ra một hơi thật dài, đôi tay đưa tới gương mặt đang phồng lên của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve đầy thương tiếc: “Không có việc gì, tấm lòng của nữ nhân chúng ta rất rộng lượng, chuyện gì cũng có thể bỏ qua được, mai mốt chúng ta sẽ tìm cho người trăm mười người cha, ai cũng đối xử với người thật tốt!”
Đúng vậy, Từ Oản chính là bị nàng dụ dỗ như vậy mà lớn lên.
Chuyện gì cũng không để trong lòng, nhưng nàng đã được sống lại cuộc sống mới, hơn nữa còn muốn thay đổi số mạng.
Nàng không muốn cả đời này không biết cha mẹ mình là ai, không muốn bị nhốt trong hậu viện, cũng không muốn gả thay vào Quận Vương phủ nữa.
Đời trước, chuyện có thể làm cho nàng để ý thật rất ít, <dđlequydon..quynhle2207> nói muốn hỏi chuyện đón dâu cũng là lý do thuận miệng nói ra, mặt mày Từ Oản cong cong: "Nhưng Hoa Quế, chuyện đó ta lớn lên mới có, bây giờ không có lòng dạ nào nữa, ta chỉ muốn đi hỏi một chút."
Nói xong xoay người rời đi, cũng biết muốn ra khỏi phủ phải có sự đồng ý của cậu.
Đi nhanh ra tới trước cửa, mới vừa mở cửa ra, ngoài cửa gặp phải một tiểu cô nương đang đi vào.
Thiếu chút nữa hai người bị đụng vào nhau, Từ Oản còn nhìn rõ mặt của nàng, tiểu cô nương này đã lao tới ôm lấy nàng, còn nhảy bổ nhào lên người nàng: “A Man! Ngươi đã về rồi a! Ta nhớ ngươi muốn chết luôn!”
Cả Từ gia, chỉ một người có thể đối với nàng nhiệt tình như vậy —— Từ Viên.
Từ Oản mặc kệ nàng ấy vừa kéo vừa ôm, vui mừng nhảy nhót trong chốc lát, rồi mới kéo tay của nàng ấy đi ra ngoài.
Trong sân không có ai, chỉ một đại nha đầu tên là Hồng Liễu trông coi các nàng nhưng đã vào nhà tìm Hoa Quế nói chuyện rồi, Từ Viên bị Từ Oản kéo đến trước cửa, thấy nàng ra vẻ thần bí, lòng hiếu kỳ trỗi dậy ngay lập tức.
"Làm gì vậy, A Man?"
"Nói nhỏ thôi." Từ Oản và nàng ấy cùng nhau dựa vào tường: "Vừa đúng lúc ngươi tới đây, ta muốn hỏi ngươi, nếu mà ta muốn đi ra ngoài, nhưng tiểu cữu không đồng ý thì có cách gì hay không?”
Từ Viên cũng nói nhỏ lại: “Ngươi muốn đi ra ngoài làm gì vậy?”
Từ Oản cứ nói thật: "Ta đi tìm cha ta có chút chuyện, sợ là cậu không cho đi.”
Từ Viên trừng mắt thật lớn, che miệng nói bên cạnh tai nàng: "Chắc chắn là không để ngươi đi đâu, ngươi biết mà, chú không thích nhất là cha ngươi, mỗi lần cha ngươi tới đón ngươi, hắn đều không được vui đâu.”
Nghĩ cũng phải, đúng là Từ Phượng Bạch nói chuyện không hề có chút cảm tình nào với cha nàng cả, thái độ lại càng đối với hắn lạnh nhạt xa cách hơn.
Nàng mới sống lại một lần nữa, chuyện lúc còn nhỏ cũng không nhớ được rõ lắm: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hắn nói ngày mai hắn phải đi rồi, hôm nay hoặc là buổi sáng ngày mai, muốn gặp hắn một lần."
Từ Viên suy nghĩ nghiêm túc một lúc: "Buổi tối cửa đóng rồi, chắc chắn không thể ra được, trừ phi là trèo tường.”
Đúng thật là đang có bệnh mà còn chữa lung tung, ý kiến của Từ Viên không thể theo lẽ thường mà.
Từ Oản mới vừa định mở miệng, đã nghe nàng ấy nói: "Ngày mai là sinh nhật ta, ngươi cũng biết sinh nhật ta và tổ phụ là cùng một ngày, nghe nói sẽ có không ít người tới chúc mừng. Khẳng định viện trước viện sau đều náo loạn cả lên, ngươi muốn thì có thể thừa dịp đông người chạy ra ngoài, chỉ cần trước khi trời tối trở về là được rồi.”
Sinh nhật Từ Viên!
Năm Tuyên Vũ 21, Từ Oản tính toán một chút ở trong lòng, Từ Viên chín tuổi.
Thật ra thì nàng ấy chỉ lớn hơn mình có bốn tháng, trong ấn tượng, lúc này, chân của nàng ấy vẫn còn khỏe, chưa bị té đâu!
Sinh nhật năm đó bị té ở trên sâu khấu, bởi vì bị té gãy chân, nhưng lại không có dưỡng thương cho tốt, sau này còn để lại tật ở chân.
Tiểu biểu tỷ thích đẹp, vì cái chân này, cho tới sau này đều phải đi đứng chậm chạp......
Chính là vào sinh nhật năm nay! [quynhle2207—dđlqd]
Đột nhiên Từ Oản nhớ lại những ký ức trong đầu, hết sức sợ hãi.
Nàng kéo tay Từ Viên, cố gắng nhớ lại: “Biểu tỷ, ngày mai không được leo lên sân khấu chơi đâu, nhất định không được đi.”
Từ Viên ngước mặt nhìn nàng: "Sao ngươi biết ngày mai có dựng sân khấu? Cha ta nói mời gánh hát tới diễn lâu rồi, cho dù ngươi có đi ra ngoài cũng phải trở về sớm một chút, nghe nói toàn bộ đều là đào hát nổi tiếng!"
Từ Oản thấy nàng ấy không để ý, nắm cổ tay nàng ấy càng chặt, dặn dò nàng ấy: “Đừng có không để ý tới, nhớ những gì ta nói đó..., không được leo lên chỗ cao chơi, không được lên sân khấu, đi lên thì sẽ bị té gảy chân, không phải hù ngươi đâu."
Từ Viên cười hì hì: "Biết rồi, biết rồi!"
Từ Oản cũng yên lòng được một chút, vỗ vai của nàng ấy: "Ta đi tìm tiểu cữu trước đã, lỡ như nhắn để ta đi thì tốt!”
Nói xong, cuối thấp đầu, nói nhẹ nhàng bên tai Từ Viên: "Tiểu cữu nói trong thư phòng hắn có một bức họa của mẹ ta, chắc chắn là nhìn rất đẹp!”
Từ Viên kêu a một tiếng: "Thật sao? Ta cũng muốn nhìn xem"
Đang nói chuyện, Hoa Quế nhô đầu ra khỏi cửa sổ, gọi nàng: “Hai người đang thầm thì cái gì ở chỗ này vậy? Tiểu Tiểu Tỷ mau quay về thay quần áo, đuổi đi sự xui xẻo!”
Tiểu Tiểu Tỷ trong miệng nàng ta chính là Từ Oản, nhà đại cữu có bốn người con gái, Từ Viên, Từ Xúc, Từ Họa, Từ Chỉ, chỉ có bốn người họ mới được gọi nhất, nhị, tam, tứ, ở Từ gia, ai cũng gọi Từ Oản là Tiểu Tiểu Tỷ.
Từ Viên là trưởng nữ, Vương phu nhân chính phòng cũng chỉ có một người con gái này.
Nhị tiểu thư Từ Xúc, và Tam tiểu thư Từ Họa là do Trần di nương sinh ra, một người được tám tuổi, người kia thì kém hơn một tuổi.
Tứ tiểu thư Từ Chỉ mới sáu tuổi, sau nàng ta còn có một người em trai bốn tuổi tên là Từ Dật, đều là do Triệu di nương sinh, chỉ là đứa em trai được nuôi dưỡng tại chính phòng, cũng bởi vì đứa con trai này mà cả hai vợ chồng đối với Triệu di nương cũng có vài phần kính trọng.
Từ Oản vào nhà thay quần áo, Từ Viên không thể đợi được muốn đi thư phòng: "Ngươi thay quần áo, ta sẽ đi trước nhìn xem mẹ ngươi nhìn như thế nào nha!”
Chân nàng ấy tuy ngắn, nhưng chạy thật nhanh, liền thình thịch chạy đi.
Hồng Liễu nhanh chóng đuổi theo, trong nhất thời trong nhà chỉ còn lại Từ Oản và Hoa Quế.
Tay chân Hoa Quế lưu loát cởi quần áo của nàng xuống, đỡ nàng đứng trên giường: “Nam nhân không quen chăm sóc con nhỏ, nha hoàn nhà hắn chỉ lo tập trung tinh thần đi quyến rũ chủ tử, nhìn thử coi cho người mặc gì đây hả? Nghe lời ta, sau này đừng về đó nữa để tránh bị tức chết, biết không?”
Từ Oản duỗi chân, phối hợp với nàng ta mặc váy mới vào: “Là mới váy, cha ta cố ý mua cho ta đó."
Từ trước tới giờ, Hoa Quế biết nàng luôn che chở bên kia, cũng chỉ than thở: "Cha ngươi nói gì cũng tốt mà, cho dù hắn có thả rắm chắc cũng thơm nha….A di đà phật, A di đà phật …..Tại sao ta lại nói chuyện thô tục như vậy ….
Trong tâm hồn của Từ Oản không phải đứa bé, hiển nhiên biết y phục phổ biến như thế nào, phân loại như thế nào.
Nàng làm giống như không nghe thấy, coi như là không nghe thấy đi.
Bây giờ có được người cha, mặc dù không biết hắn thương yêu nàng được bao nhiêu phần, nhưng tóm lại vẫn muốn tranh thủ một lần, mặc quần áo thật nhanh, mang giày vào liền đi ra bên ngoài, đến lúc đi ra mới phát hiện, ngôi nhà này không giống theo trí nhớ lúc trước.
Hoa Quế nghe nói nàng muốn đi tìm Từ Phượng Bạch, tự mình nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không có đi theo nàng.
Từ Oản đi hết một vòng trong hậu viện, đến hành lang cuối cùng thì gặp phải một nha hoàn, hỏi thăm mới biết phương hướng.
Nàng có thói quen đi thong thả, /quynhle/2207//dđ/lequydon/ vừa đi vừa ghi nhớ bố cục của đường đi, cách một cái sân, mới vừa đi vào đã nhìn thấy mẹ con Từ Chỉ đang ngồi chơi bên này, Hồng Liễu và các nha hoàn vừa đi vừa nói chuyện cùng nhau, chỉ duy nhất không thấy Từ Viên.
Cửa thư phòng đang đóng, nhất định là đã vào bên trong rồi.
Từ Oản cười, đi tới đó.
Nhưng mà, mới đi tới cửa, còn đứng ở trước cửa.
Trong thư phòng, giọng nói giòn giã của Từ Viên: "Chú à, con nhìn thấy cả rồi, tranh này là do chú mới vẽ thôi, thật sự người trong tranh là mẹ của A Man sao? Không phải lừa gạt nàng ấy chứ?”
Giọng nói của Từ Phượng Bạch trầm thấp: “Chú cũng không còn nhớ rõ hình dáng của nàng ấy rồi, chỉ có thể vẽ được như vậy thôi, thế nào, con muốn nói cho A Man biết sao?”
Từ Viên ngừng một chút: "Con không nói, nói rồi A Man sẽ đau lòng."
Từ Phượng Bạch: "Đứa bé ngoan, chú thương con nhất."
"Cái này chừng nào mới vẽ xong được!”
"Nhanh thôi."
Từ Oản lui về sau, lại lui về sau nữa.
Nàng cứ thối lui cho đến chỗ khúc quanh, mới dựa vào tường.
Tức giận và uất ức, không cam lòng còn có cả đau lòng, trong lòng có đủ ngũ vị tạp trần, nhưng rốt cuộc nàng đã không còn là một đứa nhỏ u mê nữa, làm sao có thể không bằng một đứa nhỏ như Từ Viên được. Mất hồn đứng yên một lúc, đoán chừng đã gần một khắc đồng hồ, lúc này mới cố ý bước chân thật mạnh đi tới.
Từ Oản cất giọng gọi hai tiếng: "Biểu tỷ! Biểu tỷ!"
Nghe được tiếng kêu của nàng, Từ Viên lập tức chạy ra: "A Man! Sao giờ này ngươi mới đến, thật sự chú đã tìm được một bức tranh của mẹ ngươi lúc trước, là một mỹ nhân đó, ta đã nhìn thấy rồi!”
Mặt mày Từ Oản vui vẻ, đi theo nàng ấy vào trong.
Từ Phượng Bạch cầm lấy cuộn tranh ở một bên, để xuống bàn: “Cầm lấy đi.”
Hai tay Từ Oản cầm lấy, vô cùng cao hứng nói cảm ơn.
Từ Viên bước tới, nhìn thẳng vào nàng, nháy mắt ra hiệu: “Có phải ngươi còn có lời gì muốn nói với chú ấy không? Nhân cơ hội này nói đi!”
Từ Oản gật đầu, nhìn về phía cậu mình: “Cậu à, con muốn gặp cha con một lần, con muốn nói với ông ấy một chuyện rất quan trọng.”
Từ Phượng Bạch nghe vậy nhướng mày, yên lặng nhìn nàng: "Có chuyện gì?"
Không biết vì sao nữa, nhưng khi ở trước mặt cậu, nàng luôn luôn rất yên tâm.
Yên tâm đến mức cảm thấy không cần thiết phải nói dối.
Từ Oản cất giọng nói: "Con muốn hắn ở lại trong kinh thành, không muốn hắn đi.”
Từ Phượng Bạch ngoài ý muốn giật mình, đứng lên: "Muốn gặp cha con không phải rất đơn giản sao? Sai người nhắn lại, hắn ta sẽ tới ngay lập tức thôi.”
"Cậu......"
"Trở về viện của con chờ đi!”
Giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp, chỉ kêu nàng trở về khuê phòng mà chờ, sau đó đi trước một bước.
Quả thật Từ Oản không thể tin được, Từ Viên vui mừng cho nàng, vui mừng nhảy cẫng lên: “A Man, A Man muốn gì được nấy!”
Ở ngoài cửa, Hồng Liễu gọi nàng ấy: "Tiểu thư, phu nhân đã trở về rồi!”
Khuôn mặt tươi cười của Từ Viên biến mất sạch sẽ ngay lập tức: "À."
Sau đó đặc biệt rất lịch sự nói: tỷ tỷ ta đi về trước đây, *quynh..le..2207**dd..le..quy..don* bước từng bước nhỏ, than thở bước đi thẳng.
Từ Oản vẫn còn như đang ở trong mộng, tay cầm cuộn tranh trở về khuê phòng của mình, tới nơi liền để bên gối, cứ giữ nguyên quần áo như vậy nằm lên giường, thật sự là không muốn nhìn nó một chút nào.
Hoa Quế thấy quả nhiên nàng cầm bức tranh trở về, cũng không tò mò, chỉ lấy nước cho nàng uống.
Nàng không muốn uống, xoay người đưa lưng về phía Hoa Quế, nói mình mệt mổi, cảm thấy buồn ngủ.
Vừa đúng lúc Hoa Quế muốn đi chọn nha hoàn cho nàng, liền nhanh chóng rời khỏi.
Từ Oản vẫn tâm tâm niệm niệm hai chuyện này ở trong lòng, càng nghĩ tới thì trong lòng càng chua xót, dù sao vẫn luôn hy vọng, ai, sao có thể không thất vọng được.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng vang lên tiếng cọt kẹt lại được mở ra.
Nàng nghĩ là Hoa Quế quay lại, cũng không để ý tới.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, người đến bên cạnh giường mới dừng lại.
Tiếng động vang lên ngay bên tai, Từ Oản quay đầu lại.
Triệu Lan Chi đang ở ngay trước mặt, cầm bức tranh của nàng ở trong tay, tự mình mở ra.
Nàng lập tức ngồi dậy: "Cha, người đã đến rồi, cái đó là......"
Lời còn chưa dứt, hắn đã ngây ngẩn cả người: "Bức tranh vẽ mẹ con, ai đưa cho con?”
Bức tranh vẽ mẹ nàng?
Từ Oản đứng dậy lập tức, cũng tới nhìn thử.
Thiếu nữ được vẽ lên rất duyên dáng yêu kiều, cũng không khác gì mấy so với bộ dáng của nàng ở độ tuổi thiếu nữ.
Nàng thốt lên một tiếng, che lại miệng.
Nước mắt không thể nào khống chế được nữa, rơi xuống không ngừng: "Cha......"
Triệu Lan Chi sợ hãi để bức tranh xuống, vội vàng dỗ dành nàng: “Vội vàng muốn cha tới đây, có chuyện gì hả? Sao? A Man đừng khóc, cha mẹ vẫn luôn trông chừng A Man, không để cho A Man chịu một chút uất ức nào, A Man của chúng ta thích cười nhất mà, nói cho cha biết, chuyện thế nào?"
Nước mắt từ khe hở chảy xuống, Từ Oản bỏ tay xuống, dưới lòng bàn tay, khóe môi nàng nhấc lên.
Nước mắt vẫn còn, nhưng mặt mày lại rạng rỡ, (quynh,le..2207//dđ,le,quy..đon) nàng vùi đầu vào ngực hắn, vừa khóc vừa cười: "Cha, con rất là vui, con có cha, còn có nương, cũng có chỗ để ở......"
Ngay lập tức Triệu Lan Chi bật cười, hắn ôm cả người nàng, ánh mắt lại nhìn về bức họa để ở một bên: “Vui mừng tới vậy sao? Bởi vì nhìn thấy bức họa của mẹ con hả?”
Nàng đứng ở trên giường, chui vào trong ngực hắn, lúc này mới nhớ lại chuyện khẩn cấp, nhanh chóng đứng thẳng người.
"Cha, người đừng rời kinh, đừng đi mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook