“Khiết Băng, đây mới là nhà của em.

Cả đời này, anh nhất định sẽ không rời khỏi em nữa.”Dì Lý giúp Khiết Băng lau người, đến cả bà cô cũng không chịu mở lòng.

Từ chỗ của Thẩm Hạo Khanh, dì Lý cũng biết cô bị sảy thai nên thấu hiểu được phần nào nỗi đau của cô lúc này.
“Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, mời thiếu gia và thiếu phu nhân ra dùng bữa.”
Khiết Băng nhìn vào bàn thức ăn thịnh soạn, một món cũng không muốn động tới.

Dì Lý bưng đến chén súp nóng hổi, đặt xuống trước mặt cô.
“Là súp gà mà cô thích nhất đây.

Thiếu phu nhân, cô ăn đi cho nóng.”
“Dì Lý, cứ để tôi.”
Thẩm Hạo Khanh ngồi xuống bên cạnh Khiết Băng.

Hắn bưng lấy chén súp, múc một muỗng thổi nguội rồi kề lên miệng cô:
“Khiết Băng, mau há miệng.”
Cô nhìn Thẩm Hạo Khanh, gương mặt lạnh tanh không mang chút cảm xúc buồn vui nào.

Khiết Băng bất ngờ vung mạnh tay, hất đổ chén súp rơi xuống đất, vỡ toang.
Phần súp nóng trút hết lên ngực Thẩm Hạo Khanh, cảm giác đau đớn làn truyền khắp khuôn ngực, chắc chắn đã bị bỏng.


Cô đứng phắt dậy, toan chạy trốn thì dẫm phải mảnh sành dưới đất.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ?”
Nhìn thấy khắp người Thẩm Hạo Khanh dính súp, dì Lý không khỏi lo lắng.

Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không chịu để yên chuyện này.
“Không sao.

Dì Lý, mau đem hộp cứu thương lại đây.”
Hắn tỏ ra như không có chuyện gì mà bế Khiết Băng lên phòng khách.

Thẩm Hạo Khanh quỳ xuống, giúp cô sát trùng rồi băng bó vết thương ở dưới lòng bàn chân.
“Khiết Băng, em thấy có đau không?”
Vẫn là sự im lặng đến đáng sợ, Thẩm Hạo Khanh thở dài một cách nặng nề.

Hắn dặn dì Lý chăm sóc cho Khiết Băng, còn mình đi thay quần áo.
Dì Lý nài nỉ một hồi lâu, cuối cùng cũng khiến cho cô ăn được chút cơm nóng.

Tối đến, Thẩm Hạo Khanh vẫn muốn ngủ chung giường với Khiết Băng.

Cô không nói gì, nằm sát ra ngoài mép giường, quay lưng lại về phía hắn.
Thẩm Hạo Khanh ôm lấy cô, cả người Khiết Băng run lên bần bật.

Hắn nghẹn ngào một lúc, cũng không biết cô đã ngủ chưa nhưng vẫn bộc bạch tâm sự của mình.
“Anh sai rồi, đáng lẽ anh nên nhận ra em sớm hơn mới phải! Khiết Băng à, em có thể cho anh một cơ hội bù đắp cho em có được không? Suốt mấy năm qua là anh ngu ngốc, anh mù quáng đi tin nhầm người.

Anh ích kỷ đã làm tổn thương em, tha thứ cho anh nhé?”
“Chúng ta sẽ thực hiện lời hứa năm xưa, anh dẫn em vào lễ đường, em trở thành cô dâu xinh đẹp của anh.

Chúng ta, đời đời kiếp kiếp mãi không chia lìa nữa!”
Giọng nói của Thẩm Hạo Khanh nhòe đi, giống như sắp khóc.

Trái tim cô vẫn lạnh tanh, một chút cảm giác đồng cảm cũng không có.
Khiết Băng rất hận hắn, hận đến mức không thể cầm dao đâm chết người đàn ông này.
Chung quy cũng bởi vì cô quá yêu hắn.

Yêu sâu đậm bao nhiêu thì hận bấy nhiêu, càng như vậy, mới càng khó buông bỏ…


Sáng hôm sau cô thức dậy, Thẩm Hạo Khanh vẫn ghì chặt lấy cô trong lòng.

Khiết Băng khẽ cựa, hắn giật mình mở mắt, dịu giọng hỏi:
“Sao em không ngủ thêm chút nữa?”
Vẫn là khuôn mặt hững hờ, vô cảm đó, kệ Thẩm Hạo Khanh làm gì, cô cũng không quan tâm đến.

Khiết Băng kéo chăn rời khỏi giường, đi vào trong phòng tắm.
Nước từ vòi sen xối trực tiếp vào người, Khiết Băng trầm ngâm đứng trong làn nước lạnh buốt.

Đến cuối cùng thì Thẩm Hạo Khanh cũng nhớ ra cô là ai rồi, song cô lại không cảm thấy vui mừng.
Trải qua quá nhiều đau thương, cô không còn dũng khí ở bên Thẩm Hạo Khanh nữa.

Dù là vô tình hay cố ý, thì trái tim Khiết Băng cũng đã bị hắn bóp vụn rồi.
“Khiết Băng, em đang làm gì thế?”
Thẩm Hạo Khanh ở bên ngoài nóng ruột, thấy cô ở trong đó rất lâu vẫn chưa ra bèn gõ cửa.

Khiết Băng lau đi những giọt nước mắt trên mặt, tắt vòi sen, lau khô người để mặc quần áo.
Đến khi trở ra, hai mắt Khiết Băng đã ráo hoảnh.

Chỉ là bộ dạng cô không có chút sinh khí nào, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Cô lướt qua người Thẩm Hạo Khanh, thật sự xem hắn là oxi lỏng lảng vảng xung quanh mình.

Khiết Băng chậm chạp ra ngoài vườn hoa, ngồi trên chiếc xích đu quen thuộc.
Có điều cô lại chọn cách quay lưng lại với cây hoa tử đằng kia, như để ngấm ngầm cho Thẩm Hạo Khanh biết, những lời hẹn ước lúc còn nhỏ cô đã quên hết rồi.
Lồng ngực hắn đau nhói, đứng ở đằng xa nhìn Khiết Băng đầy do dự.


Dì Lý đưa cho hắn một chiếc áo khoác, rồi nói:
“Thiếu gia, hay là chúng ta gọi bác sĩ đến khám cho thiếu phu nhân đi.”
Thẩm Hạo Khanh lắc đầu, bản thân hắn hiểu rõ cô không có bệnh.
“Không cần đâu.

Cô ấy… thật ra chỉ cần thời gian để chữa lành vết thương lòng.”
“Tôi hiểu rồi.” Dì Lý khẽ thở dài.
Hắn mang áo đến khoác cho Khiết Băng liền bị cô cự tuyệt, vứt áo xuống đất.

Thẩm Hạo Khanh nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, tay nắm lấy hai tay Khiết Băng, lần đầu cúi đầu cầu xin cô gái nhỏ:
“Khiết Băng, em đánh anh đi, mắng anh đi.

Em có thể làm bất kỳ điều gì cũng được, miễn là em cảm thấy thoải mái.

Nhưng mà anh xin em, đừng hành hạ bản thân mình có được không?”
Cô nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hắn, dằn lòng không để người đàn ông kia làm cho dao động.

Khiết Băng khẽ nấc nhẹ, nở một nụ cười lạnh tanh rồi nói:
“Để tôi rời đi có được không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương