Cao Minh Viễn mua vé máy bay đưa Khiết Băng sang Singapore tịnh dưỡng một thời gian, đồng thời cũng để tránh mặt Thẩm Hạo Khanh.

Hiện tại sức khỏe của cô rất yếu, tinh thần bạc nhược, suốt ngày chỉ nằm lỳ ở trên giường không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
“Một lát nữa Khiết Băng tỉnh dậy, cậu nhớ cho cô ấy ăn cháo rồi uống thuốc tôi kê đơn nhé.”
“Được.

Cảm ơn cậu, Alex!”
Alex dặn dò xong thì cầm đồ nghề của mình rời khỏi phòng.

Cao Minh Viễn kéo chiếc ghế đẩu lại gần giường, ngồi xuống bên cạnh Khiết Băng.
Cô nằm ở trên giường, mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi.

Gương mặt thanh tú nhăn nhíu lại, nước mắt từ hai khóe mi chảy dần xuống gối.
“Đừng khóc.

Khiết Băng à, xin em đừng khóc.”
Cao Minh Viễn rút vội tờ khăn giấy trên bàn, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên gò má Khiết Băng.

Hắn đưa cô sang đây đã một tuần rồi, không hôm nào là cô không khóc trong lúc ngủ cả.

Nỗi đau mất con quá lớn, Cao Minh Viễn cũng có thể hiểu phần nào tâm trạng cùng cực của cô lúc này.

Ngoài việc chăm sóc cho Khiết Băng, hắn không biết làm gì cả.

Đợi sau khi cô hoàn toàn bình phục, Cao Minh Viễn sẽ trả tự do cho cô.

Không còn bị Thẩm Hạo Khanh trói buộc, cô có thể tự do sống theo ý thích của mình.
Cao Minh Viễn vỗ nhẹ bờ vai cô để trấn an tinh thần.

Một lúc lâu Khiết Băng mới ngừng khóc, hắn kéo chăn lên đắp cho cô rồi xuống bếp nấu cháo.
Chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc cho người khác, Cao Minh Viễn làm gì cũng rất vụng về.

Lúc trước hắn yêu Ninh Khiết Quỳnh, toàn là cô ta chăm sóc cho hắn.
Ninh Khiết Quỳnh có tính tiểu thư, vốn không xem ai ra gì.

Chỉ là khi ở bên cạnh Cao Minh Viễn, cô ta như trở thành người khác vậy.
Dịu dàng, ân cần và sẵn sàng làm mọi chuyện xấu vì hắn…
Thật sự Cao Minh Viễn quyết định rời xa Ninh Khiết Quỳnh không phải vì hết yêu, mà bởi vì hắn không muốn cô ta bị cuốn sâu vào hận thù của mình nữa.
Giống như con người ta khi yêu nhau luôn muốn dành cho đối phương những điều tốt nhất.

Cao Minh Viễn cũng vậy, bản thân hắn có xấu xa thế nào cũng được, chỉ là hắn mong Ninh Khiết Quỳnh có thể sống một cuộc đời tươi đẹp.
Cao Minh Viễn mải mê nghĩ ngợi đến chuyện khác mà không để ý Khiết Băng đã thức dậy từ lúc nào.

Cô đi chân trần ra ngoài sân, mãi đến lúc hắn nghe thấy tiếng động bên ngoài mới chạy ra xem thử.
“Khiết Băng, em làm gì thế?” Cao Minh Viễn hốt hoảng chạy đến.
Cô ôm chặt con mèo trắng trong tay, bật khóc nức nở.

Con mèo cất tiếng kêu nhè nhẹ, rồi dụi đầu vào cổ cô, như để an ủi cô gái nhỏ.
“Con của mẹ… mẹ xin lỗi con… hức… hức…”
Cao Minh Viễn đau lòng không dám nói lời nào, hắn ngồi xuống bên cạnh Khiết Băng, cúi đầu tự trách.

Tinh thần cô ngày càng trở nên bất ổn, biết đến bao giờ hắn mới có thể thấy lại dáng vẻ hồn nhiên của cô khi trước.
“Khiết Băng, xin lỗi em.

Thật sự xin lỗi em…”
Cô khóc một lúc rồi lại ngất đi, Cao Minh Viễn lo lắng bế cô vào trong nhà.

Hắn vội gọi Alex quay trở lại, có anh là bác sĩ túc trực bên cạnh Khiết Băng, hắn mới yên tâm được.
Buổi chiều Khiết Băng tỉnh lại một lần nữa, Cao Minh Viễn lựa thời cơ đút cho cô ăn một ít cháo lỏng, sau đó thì uống thuốc.
“Alex, rốt cuộc cô ấy bị làm sao vậy?”

“Là tâm bệnh đó.” Anh ta thở dài.
Cao Minh Viễn bảo Alex dọn đồ đến, tạm thời ở lại đây vài ngày, phòng trừ trường hợp Khiết Băng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đúng lúc này người của hắn gọi đến, thông báo về cuộc họp cổ đông ở Thẩm thị.
“Cuộc họp cổ đông sẽ tổ chức vào ba ngày tới, tôi đã đặt vé máy bay về nước giúp anh rồi.

Minh Viễn, anh có cần tôi sắp xếp thêm gì nữa không?”
“Tạm thời cứ vậy đi.

Mà tình hình bên phía Thẩm Hạo Khanh thế nào rồi?”
“Hiện tại anh ta không có tâm trạng giải quyết công việc.

Đoán chừng đại hội cổ đông lần này, anh ta sẽ không tham gia đâu.” Người kia nói.
Cao Minh Viễn hỏi thêm vài câu nữa, rồi tắt điện thoại.
Thẩm Hạo Khanh vẫn đang nỗ lực tìm kiếm Khiết Băng.

Cao Minh Viễn đưa cô ra nước ngoài, sử dụng thông tin giả hòng che mắt Thẩm Hạo Khanh, thế nên người đàn ông kia mới không hay biết rằng cô đang ở một nơi rất xa hắn.
Mấy ngày nay, ngày nào thời báo kinh tế cũng đưa tin về Thẩm thị, Thẩm Hạo Khanh cũng không màng tới.

Về phía Cao Minh Viễn, từ khi hắn có thêm cổ phần từ phía Ninh gia thì như hổ mọc thêm cánh, dần dần tìm cách chiếm quyền điều hành Thẩm thị.
Thẩm Hạo Khanh ngồi ở xích đu ngoài vườn, không ngừng nhớ đến hình ảnh của Khiết Băng.

Nghĩ lại những lúc hắn làm tổn thương cô, Thẩm Hạo Khanh càng thêm day dứt, ân hận trong lòng.

Sau này tìm thấy Khiết Băng, hắn nhất định phải bù đắp cho cô thật nhiều mới được.
“Khiết Băng, giờ này em đang ở đâu thế?” Hắn thở dài ảo não.Cao Minh Viễn để Khiết Băng cho Alex chăm sóc, một mình trở về nước.


Sức khỏe của cô tốt hơn được một chút, chỉ là vẫn chưa chịu nói chuyện với bất kỳ ai.
Hôm nay là ngày diễn ra đại hội cổ đông ở Thẩm thị.

Đã sát giờ họp nhưng vẫn chưa thấy Thẩm Hạo Khanh đâu, các vị cổ đông lớn trong công ty bắt đầu bàn tán, ai ai cũng vô cùng khó chịu với cách hành xử của hắn.
“Thật không xem chúng ta ra gì mà, cậu ta liệu có xứng đáng với chiếc ghế chủ tịch nữa không?”
“Thẩm Hạo Khanh ngày càng quá đáng, cậu ta lại vì chuyện riêng của bản thân mà bỏ mặc công ty sao?”
Tiếng ồn ào vang khắp căn phòng lớn, lời nói của các vị cổ đông ngày càng thêm bất mãn.

Giờ họp đã đến, nhưng chiếc ghế chủ tịch kia vẫn còn trống trơn.
“Có họp nữa không đây?”
Đúng lúc này, cánh cửa lớn mở ra, Cao Minh Viễn hiên ngang bước vào bên trong.

Hắn đến bên chiếc ghế chủ tịch ngồi xuống, như thể chắc chắn vị trí này đã thuộc về mình vậy.
“Xin lỗi đã để các vị chờ lâu.

Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta có thể họp được rồi.”
Mọi người đều biết người đàn ông đang đứng trước mặt là ai, cũng biết Ninh gia đã chuyển nhượng cổ phần ở Thẩm thị cho hắn.

Cộng thêm số cổ phần trong tay Cao Minh Viễn nắm giữ từ trước, hiện tại quyền hạn của hắn đã sánh ngang với Thẩm Hạo Khanh rồi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương