Sáng nay Hoài An đã có thể về nhà.

Khiết Băng để cô bé ở trong phòng bệnh nhờ người y tá trông nom hộ, còn mình ra quầy thu ngân để làm thủ tục xuất viện.
Cô vừa đi được một lúc, liền có một người phụ nữ tìm đến phòng bệnh.

Người kia trông rất gấp gáp, gọi cô y tá ra ngoài rồi nói:
“Y tá, xin cô giúp tôi với! Mẹ của tôi ngất xỉu trong nhà vệ sinh của bệnh viện rồi.”
Cô y tá nghe người kia trình bày, rồi chần chừ một lúc lâu.

Nhìn thấy An An đang ngồi trên giường đọc truyện tranh, cô ấy liền ngọt giọng dỗ dành con bé ngoan ngoãn ở lại trong phòng, sau đó thì theo phụ nữ kia đi mất.
An An lấy điện thoại của Khiết Băng, bấm số gọi cho Thẩm Hạo Khanh rồi nói với hắn rằng cô bé sắp về nhà cùng anh trai.

Bé nằm quay lưng về phía cửa ra vào, cũng không biết là đang có nguy hiểm sắp sửa ập đến với mình.
“Cháu đã khỏe hẳn rồi chứ? Vậy thì hôm nào chú đến nhà chơi với cháu nhé.”
“Vâng ạ… ưm…”
Bộp!

Đầu dây bên kia bỗng truyền đến một loạt âm thanh nhiễu loạn.

Thẩm Hạo Khanh có gọi đến thế nào cũng không nghe thấy tiếng trả lời của cô bé.

Hắn sốt ruột, điện thoại vẫn đang kết nối nên hắn không dám tắt.
“Bé con, cháu trả lời chú đi! Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc này Khiết Băng mới trở về phòng, cô nhìn cửa mở toang, giường bệnh trống trơn thì có chút hoảng.

Cả cô y tá và An An đều không thấy đâu, điện thoại của cô lại nằm dưới đất, còn đang trong trạng thái kết nối cuộc gọi.
“Xin hỏi, ai vậy?”
Thẩm Hạo Khanh hơi nhíu mày, đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ.

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, bèn hỏi:
“Cho hỏi bé gái vừa nói chuyện với tôi đâu rồi?”
Trái tim Khiết Băng bỗng chốc đập mạnh, không những vì câu hỏi của người đàn ông kia mà còn vì chất giọng rất đỗi quen thuộc nữa.

Cô run run nhìn tấm ga giường nhàu nhĩ một góc, hoảng loạn:
“An An vừa nói chuyện với anh sao? Con bé đâu rồi, rốt cuộc anh đã đưa nó đi đâu rồi?”
Khiết Băng lập tức tắt máy, hai mắt rưng rưng nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình.

Cô trấn an bản thân mình, vội vã chạy đi tìm cô y tá kia và An An, nhưng ra đến ngoài hành lang, cô lại bất ngờ đụng trúng băng ca xe cứu thương mà ngã uỳnh ra đất.
“Cô ơi, cô có sao không?”
“Không sao!”
Khiết Băng chuếnh choáng đứng dậy, bất giác nhìn thẳng vào người đang nằm trên băng ca.

Hai mắt cô mở to, ngạc nhiên tột độ, người kia không ai khác lại chính là anh trai cô – Sở Trạch.
“Anh trai, sao anh lại ở đây?”
Cô lay mạnh bả vai Sở Trạch, liền bị hai người hộ lý ngăn lại.


Họ nói anh vừa trải qua một ca phẫu thuật nguy hiểm, cho dù có là người quen cũng không nên kích động.
Tạm thời chưa tính đến chuyện An An mất tích, Khiết Băng phải xem vì sao Sở Trạch lại ra nông nỗi này đã.

Cô theo bác sĩ về phòng chăm sóc đặc biệt, tự nhận mình là em gái ruột của anh để được vào trong.

Nhìn thấy mặt mày anh bầm tím, trên người chằng chịt vết thương mà lòng cô đau như cắt.
“Là ai hại anh ra nông nỗi này? Em ở đây, Đình Khả của anh đây.

Sở Trạch, anh mau mở mắt ra nhìn em đi.”
Khiết Băng cắn chặt môi dưới, nén nước mắt trở ngược vào trong.

Cô biết anh trai của mình đang gặp nguy hiểm, liền gọi điện thoại kêu người đến đưa anh rời khỏi nơi này.
Thẩm Hạo Khanh sau khi nghe điện thoại cũng đã ngờ ngợ về giọng nói người phụ nữ kia.

Thậm chí suy nghĩ một lúc, hắn đã có thể khẳng định suy đoán của mình.
“Cậu mau đi điều tra tin tức của An An đi! Rất có thể cô bé bị người ta bắt cóc rồi.”
Thư ký nhận được lệnh của Thẩm Hạo Khanh thì có chút khó hiểu, hắn vội giải thích cho anh ta rằng An An chính là cô bé mà hai người gặp ở trong bệnh viện vào ngày hôm qua.

Anh ta không hỏi gì thêm, lập tức đi làm nhiệm vụ.


An An bị Ninh Khiết Quỳnh bắt cóc, đưa về căn nhà thuê ở vùng ngoại ô thành phố.

Cô ta chỉ muốn làm Khiết Băng hoảng loạn, chứ không có ý định động chạm đến đứa trẻ.
Chừng nửa tiếng sau, lúc Ninh Khiết Quỳnh đang suy tính sẽ làm gì tiếp theo thì Hiên tổng tìm đến.

Ông ta tận mắt nhìn thấy An An vẫn bình an vô sự, đang nằm trên giường ngủ say mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông kia lập tức nắm chặt cổ tay Ninh Khiết Quỳnh, quở trách:
“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Trình tổng đã nói không cho phép chúng ta động vào đứa trẻ này rồi, cô đừng có làm những chuyện khùng điên nữa.”
Dĩ nhiên Hiên tổng rất lo sợ, bởi vì một khi mọi chuyện bị bại lộ thì không chỉ có mình Ninh Khiết Quỳnh mà ngay cả bản thân ông ta cũng phải chịu luyên lụy.

Nhưng mà cô ta không còn biết sợ nữa, giờ đây việc làm Khiết Băng đau khổ mới là mục tiêu quan trọng nhất của Ninh Khiết Quỳnh.
Dựa vào cái gì mà cô ta mất đi người thân, mất đi người yêu còn Khiết Băng vẫn được hạnh phúc chứ? Cô ta không phục!
“Chuyện riêng giữa tôi và Ninh Khiết Băng, ông không có quyền xen vào.” Ninh Khiết Quỳnh hất mạnh tay, trợn mắt lên nhìn Hiên tổng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương