Ninh Khiết Băng được tài xế đưa về biệt thự nhà họ Thẩm.

Cô mặc nguyên bộ váy cưới rườm rà trên người, ngồi yên trên giường trong phòng tân hôn đợi Thẩm Hạo Khanh trở về.
Đợi đến khi trời tối mò vẫn không thấy hắn đâu, Khiết Băng vừa mệt vừa đói.

Cô muốn đi tìm người giúp việc trong nhà, kiếm lấy một bộ đồ thoải mái để mặc.

Nhưng mà vừa mở cánh cửa phòng ra, Khiết Băng đã chạm ngay mặt Thẩm Hạo Khanh.
“Hạo Khanh, anh về rồi à?”
Hắn đi đến vài bước, ngã nhào vào người cô.

Khiết Băng vội đỡ lấy thân hình cao ráo kia.

Cô khó nhọc đưa Thẩm Hạo Khanh về giường, sau cùng lại bị hắn đè xuống dưới thân mình.
Mùi rượu tỏa ra nồng nặc khắp căn phòng, không cần nói Khiết Băng cũng biết người đàn ông kia đã uống nhiều đến mức nào.

Cô lay nhẹ vai hắn, dịu giọng nói:
“Hạo Khanh, em đi pha nước cam cho anh uống giải rượu nhé?”
Hắn không đáp lại, trái lại trừng mắt lên nhìn Khiết Băng.


Ánh mắt hắn đỏ ngầu, bàn tay bất giác chụp lấy khuôn mặt nhỏ xinh, cúi đầu hôn cô ngấu nghiến.
“Ưm… bỏ em ra… mau bỏ ra...”
Thẩm Hạo Khanh chiếm lấy hai cánh môi mềm, điên cuồng cắn xé.

Máu tươi bắt đầu rỉ ra từng giọt, Khiết Băng vừa bị hắn đè, vừa bị hắn hôn làm cho ngạt thở, cô liều mình giãy dụa nhưng vẫn không sao thoát ra được.
“Dừng lại đi… em xin anh hãy dừng lại…”
Đầu lưỡi hắn khuấy đảo trong miệng cô, mang theo chút vị tê cay của rượu, hòa lẫn với mùi máu tanh nồng.

Lệ tràn ra từ hai khóe mi, Khiết Băng vẫn không ngừng phản kháng, cố đẩy hắn ra cho bằng được.
Thẩm Hạo Khanh nhổm người ngồi dậy, cánh tay chộp lấy bả vai Khiết Băng kéo mạnh lên.

Khóa kéo sau váy nhanh chóng bị hắn lôi tuột xuống, bộ ngực căng đẩy lộ ra dần, cô rùng mình đưa tay che chắn lấy.
“Thẩm Hạo, anh… anh muốn làm gì?”
“Làm nghĩa vụ của một người chồng!”
Nói rồi, hắn vùi mặt xuống bộ ngực mềm mại kia, hung bạo như con mãnh thú hoang vồ mồi.

Khiết Băng đấm mạnh vào lưng hắn, không ngừng cầu xin:
“Dừng lại đi, xin anh… ưm… đau quá…”
Thẩm Hạo Khanh đưa lưỡi lướt dọc cơ thể Khiết Băng, từng chỗ hắn đi qua đều để lại dấu răng hằn sâu vào da thịt.

Bộ váy cưới chẳng mấy chốc bị xé tanh bành, để lộ ra cơ thể lõa lồ của người con gái nằm bên dưới.
“Không… đừng mà… xin anh…”
Hắn trút bỏ quần áo trên người, trần truồng dán chặt vào cơ thể cô.

Khiết Băng khóc ngày càng lớn, hai mắt đỏ ngầu tơ máu, mờ dần đi vì làn nước mắt dày đặc.
Cô kêu gào đến khản cả cổ, Thẩm Hạo Khanh vẫn không chịu dừng lại.

Hắn hùng hổ tiến sâu vào trong cơ thể cô, từng cú nhấp người thật mạnh như muốn đoạt mạng cô gái nhỏ.

Tất cả những điều hắn làm chỉ để giải tỏa ham muốn xác thịt.
Một chút nâng niu, dịu dàng cũng không có…
“Khiết Quỳnh, ưm… anh yêu em…”

Còn gì đau đớn hơn khi người đàn ông đang ân ái cùng mình lại gọi tên người phụ nữ khác? Mồ hôi trên người Khiết Băng túa ra như thác, cùng với làn nước mắt nóng hổi chảy đầy ra từ hai khóe mắt, càng khiến cô thêm bứt dứt, ngột ngạt.

Cô mệt nhoài về cả thể xác và tinh thần, sức cùng lực kiệt mà ngất lịm đi trong giây lát.
Ngoài trời mưa râm rả, một đêm ác mộng dần trôi qua…
Sáng hôm sau, Khiết Băng thức dậy rất muộn.

Cô nhìn sang bên cạnh, quả nhiên Thẩm Hạo Khanh đã rời khỏi giường.
Vệt máu đỏ thẫm dưới ga trải giường đập ngay vào mắt, Khiết Băng cười lên chua chát.

Thứ quý giá nhất của người con gái, cô đã dành cho Thẩm Hạo Khanh mất rồi.
Còn đối với hắn, cô chỉ là một kẻ thế thân, không hơn không kém!
Khiết Băng chuếnh choáng rời khỏi giường, cô vừa định bước vào trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Thiếu phu nhân, tôi vào bên trong nhé.”
Một người phụ nữ trung niên từ bên ngoài đi vào, tự giới thiệu mình là quản gia ở ngôi biệt thự này, họ Lý tên Lan.

Để cho thuận tiện xưng hô, Khiết Băng gọi bà ấy là dì Lý.
“Dì Lý vào đây có chuyện gì không?”
Hiện tại Khiết Băng vẫn chưa kịp mặc quần áo, trên người chỉ quấn một chiếc chăn mỏng.
“Thiếu gia dặn tôi mang thuốc bổ cho cô.

Thiếu phu nhân, cô uống đi cho lại sức.”
Khiết Băng khẽ ngây người, nhất thời không dám tin vào những lời mình vừa nghe được.

Thẩm Hạo Khanh lại sai người mang thuốc bổ cho cô sao?

“Hạo Khanh… Anh ấy đâu rồi?”
“Thiếu gia đã đến Thẩm thị từ sáng sớm.

Tiểu phu nhân, cô mau uống thuốc đi!” Dì Lý liên tục hối thúc, thái độ vô cùng niềm nở.
Cô gật nhẹ đầu, cảm nhận được sự quan tâm, ấm áp từ bà.

Khiết Băng bưng lấy bát thuốc, một hơi uống cạn.
“Cảm ơn dì Lý.”
“Đừng khách sáo! Đây là bổn phận của tôi mà.

Thiếu phu nhân sau này có cần gì cứ dặn dò, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị.”
Khiết Băng khẽ gật đầu, đưa bát thuốc đã cạn cho dì Lý.

Bà nhận lấy, xoay người sang chỗ khác, nặng nề thở dài.

Bà tự hỏi mình rằng, nếu như Khiết Băng biết được Thẩm Hạo Khanh đã sai bà cho thứ gì vào bát thuốc này, liệu cô sẽ bị tổn thương đến mức độ nào?
Đến lúc đó, cô có ghét cả bà không?
“Thiếu phu nhân, thành thật xin lỗi cô…” Bà áy náy, nghĩ thầm trong bụng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương