Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng
-
Chương 42: Hoa cô nương
Đêm nay trăng khuyết, ánh trăng xuyên qua từng kẽ lá rọi lên màu xanh nhợt nhạt. Bốn phía ngói đỏ tường xanh, hoa Đoàn Tụ đang lay động theo gió bên góc tường mang theo mùi hương thoang thoảng.
Thấy cảnh sắc đẹp, Đoàn Tụ không dẫn Lâm Hoa về phòng mà rủ nàng sang ghế đá ngồi chơi. Vừa xoay người, ống tay áo phất lên, trong viện đã có thêm một cái bàn bạch ngọc, tiếp theo lại có thêm mấy món ăn nóng hổi.
Lâm Hoa trợn mắt há mồm, không nhịn được hít một hơi thật sâu. Mùi thức ăn bay vào mũi, nàng không nhịn được vươn tay chạm vào đĩa, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay, không phải là ảo giác.
Lâm Hoa nhất thời hết sức sùng bái nhìn Đoàn Tụ đang bận rộn bày bát đũa, cười lấy lòng nói: "Tỷ tỷ, pháp thuật này của ngươi thật ly kỳ, có thể dạy cho muội muội không?"
Đoàn Tụ xếp xong bộ chén đũa cuối cùng, nghe vậy, bật cười nói: "Muội muội sao lại nói vậy? Những thứ này là thuật chuyển đồ bình thường nhất, những thức ăn ta đã làm xong trước ở chỗ khác, đến khi ăn thì dùng phép chuyển đến đây. Nhưng nếu muội muội muốn học, đợi ăn xong, tỷ tỷ sẽ dạy muội muội a?"
Lâm Hoa nhất thời cảm thấy không còn thú vị, vốn tưởng rằng biến không thành có, thì ra chỉ là chuyển đồ từ nơi khác đến...... Ân, dù sao đang đói bụng, phất tay một cái liền có đồ ngon đặt trước mặt, ưmh, miễn cưỡng cũng không tệ. Đây quả thực là pháp thuật cần thiết dành cho người đi du lịch...... Nghĩ đến đây Lâm Hoa cuống quít gật đầu.
Trên bàn bày năm bộ bát đũa, hiển nhiên không chỉ mình Lâm Hoa dùng cơm, Lâm Hoa miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác đói trong bụng, kiềm chế tay chân muốn rục rịch, ân...... Mùi thơm này thật mê người, chỉ cần ngửi, đã khiến người ta động lòng. Người ta nói ngực lớn thường không có đầu óc, không ngờ Đoàn Tụ không chỉ có ngực lớn, ngay cả đầu óc cũng rất lớn......
Trong lòng vừa suy nghĩ liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh. Cái yếm vàng nhạt không che hết được bộ ngực hùng vĩ, một phần trắng mềm hơi lộ ra ngoài, rất có ý vị. Lâm Hoa cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, cúi đầu xem xét hai cái bánh bao nhỏ xíu của mình, len lén kéo miếng vải quấn ngực xuống, cánh tay khẽ dùng sức, ừ...... Có khe rồi...... Quả nhiên ngực con gái, chèn ép chút sẽ có.......
A, lạc đề rồi, Lâm Hoa không tự chủ đưa tay gãi đầu, ách...... Có vật lạ...... Bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh phản chiếu trong nước trước khi ra ngoài, mùi hoa nhàn nhạt cũng không biết ở đâu, Lâm Hoa cảm thấy cả người mềm yếu, một chút hơi sức cũng không có, mệt mỏi gục xuống bàn. Gà quay thơm nức trước mặt cũng mất đi lực hấp dẫn, tinh thần tập trung vào dị vật trên đầu, hai tay lần lượt muốn chạm vào bông hoa khổng lồ, muốn hái nó xuống nhưng lại bị Đoàn Tụ đè lại.
Lâm Hoa chán nản rút tay về, thuận thế kéo ống tay áo Đoàn Tụ, buồn rầu nhìn nụ cười của Đoàn Tụ, cầu xin: " Tỷ tỷ tốt, để ta nhổ nó đi, hoa này tuy xinh đẹp, mùi thơm cũng cực kỳ dễ ngửi, nếu mọc ở chỗ khác, muội muội sẽ có tâm tư thưởng thức. Nhưng nó lại cố chấp mọc trên đầu ta, ta phải làm thế nào?"
Đoàn Tụ chỉ cây Đoàn Tụ khổng lồ trong viện, dịu dàng an ủi: "Muội muội, ngươi xem, tỷ tỷ ngươi cũng là hoa tươi. Không cần để ý. Huống chi trên đầu muội chỉ là một đóa hoa nho nhỏ. Muội yên tâm, đóa hoa này nở mấy ngày sẽ tàn thôi."
Lâm Hoa nhất thời đầu đầy hắc tuyến. Được rồi, hỏi lầm người, ách Hoa yêu, không cho rằng hoa nở là hổ thẹn, ngược lại còn lấy làm vinh quang. Ngươi cho là ta thích như vậy sao, ta vốn dĩ là gà rừng mà? Ngươi muốn ta nở hoa? Còn nở ở trên đầu? Ta không muốn. Có một bông hoa trên đầu như vậy, ngươi nói ta ra đường như thế nào?
Lặng lẽ liếc nhìn mỹ nữ mông to, ngực lớn, eo thon bên cạnh, Lâm Hoa khẽ thở dài một cái. Mỹ nữ chính là mỹ nữ, cho dù người nở đầy hoa, vẫn xinh đẹp như cũ. Nhất thời nàng cảm thấy tâm tình xuống thấp nghiêm trọng.
Đoàn Tụ thấy nàng như thế, cho là nàng lo lắng bông hoa trên đầu, liền nói tiếp: "Muội muội không cần lo lắng, chỉ cần tắm dược 3 ngày, hoa tươi này sẽ tàn. Trước đó, không được cố chấp hái hoa, nếu không muội sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Lâm Hoa
Tay nhỏ bé đã lén lút cầm gốc hoa, chuẩn bị dùng sức, Đoàn Tụ nói một câu như vậy khiến tay Lâm Hoa cứng lại, giống như bị định thân. Lát sau mới buồn bực bỏ tay xuống, vô lực nằm trên bàn. Trời ạ, còn phải chịu mùi hôi thối đó ba ngày, nghĩ đến đó, bông hoa này cũng không còn chướng mắt......
Đoàn Tụ liếc khuôn mặt buồn bực của Lâm Hoa, phì cười một tiếng: " Đùa ngươi thôi, ngày mai, bông hoa này sẽ không còn."
Lâm Hoa bỗng tươi tỉnh hẳn, nằm trên bàn bật cười còn thuận thế bắt lấy tay áo Đoàn Tụ ăn vạ: "Tỷ tỷ thật xấu."
"......"
Đang cười đùa thì bức tường trắng trở nên vặn vẹo, hai bóng dáng nho nhỏ bắt đầu bước ra.
Lâm Hoa định thần nhìn lại, thì ra là Phong Thanh Vân và Tử Bồ. Phong Thanh Vân đang dắt tay Tử Bồ, tay kia phe phẩy quạt đính kim quang lấp lánh. Xung quanh hai người có một vòng sáng 7 màu, đang bước chậm rãi tới.
Đợi đến gần, Lâm Hoa mới thấy vòng ánh sáng kia là do vô số châu báu, ngọc thạch trên người tạo ra, trang phục đẹp đẽ, Lâm Hoa nhìn tới mức choáng váng.
Trên người Phong Thanh Vân là bộ quần áo màu vàng óng, chế từ vàng ròng, mềm mại, nhẹ nhàng, tuy là màu vàng óng nhưng không hề quê mùa. Ống tay, vạt áo đều dùng tơ tằm màu tím thêu hình mây, lộ ra vẻ ung dung quý khí.
Trên tay Phong Thanh Vân chiếc quạt bằng vàng, uốn cong tạo thành hình chiếc lá, mỗi nan quạt vàng đều hiện rất rõ, trông rất sống động.
Tử Bồ thắt hai búi tóc nho nhỏ, trên tóc đeo rất nhiều lục lạc màu tím, cũng làm từ vàng. Quần áo trên người cũng là màu tím, váy thêu từng chùm nho nhỏ nhỏ, sợi chỉ vàng óng ánh mê người, khiến người khác nhìn chỉ muốn ăn.
Lâm Hoa len lén lau đi mồ hôi trên trán, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, lúc này tâm tình mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nở một nụ cười lấy lệ: " Trình độ thưởng thức của Thiên vương ngày càng tiến bộ......"
Phong Thanh Vân dương dương hả hê cười, phe phẩy quạt càng lúc càng thích chí.
Lâm Hoa bi thống liếc vẻ mặt u mê của Tử Bồ bên cạnh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nghĩ: đứa bé xui xẻo này, học gì không được, lại học người ta phá gia, ngươi có một ông cha là lão đại Yêu giới sao......
Lâm Hoa cố gắng giữ vững nụ cười, bông hoa trên đỉnh đầu run rẩy nhiều hơn, cánh hoa lảo đảo, cười đến run rẩy hết cả người.
Phong Thanh Vân dắt Tử Bồ ngồi vào chỗ, nhìn lướt qua Lâm Hoa đang cười ngây ngô, cau mày nói: "Đừng cười, vốn đã xấu xí, hiện nay còn mọc thêm bông hoa trên đầu, ngươi còn cười vô tâm vô phế như vậy."
Nụ cười Lâm Hoa cứng đờ, hỏa khí vụt lên, đỉnh đầu bốc khói. Ta có cướp vợ ngươi không? Có sát hại cả nhà ngươi không? Sao lại thù dai như vậy...... Mỗi lần gặp đều nói ta xấu xí?
Phong Thanh Vân không thèm để ý Lâm Hoa giận muốn khóc, mỉm cười hỏi Tử Bồ đang ngồi bên: "Quả nho nhỏ, hôm nay có vui không?"
Tử Bồ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, không biết còn nghĩ nàng đang mắc cỡ đỏ mặt.
Phong Thanh Vân hài lòng gật đầu một cái, sờ sờ búi tóc trên đầu Tử Bồ nói: "Ngoan."
"......"
Tiểu thiên vương người đang lừa gạt trẻ vị thành niên sao? Có không? Có không?
Đang ngây người, bức tường lại biến hóa, Lâm Hoa vừa cầm đũa lại không cam lòng đặt xuống, phẫn nộ chống cằm, buồn bực nhìn quang ảnh vặn vẹo.
Đây là đang làm gì? Xếp hàng đãi khách sao? Toàn bộ đều xuất hiện vào giờ cơm?
Thật ra tất cả các ngươi đều tới ăn chực chứ gì?
Bên trong tường đi ra một công tử văn nhã, mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc tím tùy ý thả sau lưng, dung mạo khuynh thành dưới ánh trăng càng lộ vẻ mị hoặc, xinh đẹp.
Lông mày, mắt, cánh tay thon dài có lực, ngón tay trắng nõn như ngọc khiến Lâm Hoa khắc cốt ghi tâm, thời thời khắc khắc không dám quên.
Ngay lúc bạch y công tử xuất hiện, Lâm Hoa xích một tiếng, chui xuống dưới bàn, ôm đầu run lẩy bẩy.
Mỹ nhân như ngọc, đáng tiếc tâm như rắn độc.
Ta tránh xa vẫn tốt hơn.
Lâm Hoa đang ôm đầu suy nghĩ cách thoát khỏi Đại Ma Vương kinh khủng này, chợt thấy cổ áo bị người ta tóm lấy, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người xốc lên, ngồi vào bàn.
Lâm Hoa cuống quít lấy tay che mặt, lừa mình dối người, tự thôi miên mình, người nọ tuyệt đối không nhận ra mình......
"Xấu nữ."
Âm thanh thanh lãnh đánh vỡ chút ảo tưởng cuối cùng của Lâm Hoa, Lâm Hoa chậm rãi để tay xuống, cười khan nói: "Hắc hắc, chào Đại Thiên vương."
"......"
Phong Thanh Dương im lặng, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt như nước ngồi trên ghế.
Lâm Hoa ảo não sờ mũi một cái, đàng hoàng ngồi trên ghế, hừ, mặt lạnh gì đâu, đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp......
Thấy cảnh sắc đẹp, Đoàn Tụ không dẫn Lâm Hoa về phòng mà rủ nàng sang ghế đá ngồi chơi. Vừa xoay người, ống tay áo phất lên, trong viện đã có thêm một cái bàn bạch ngọc, tiếp theo lại có thêm mấy món ăn nóng hổi.
Lâm Hoa trợn mắt há mồm, không nhịn được hít một hơi thật sâu. Mùi thức ăn bay vào mũi, nàng không nhịn được vươn tay chạm vào đĩa, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay, không phải là ảo giác.
Lâm Hoa nhất thời hết sức sùng bái nhìn Đoàn Tụ đang bận rộn bày bát đũa, cười lấy lòng nói: "Tỷ tỷ, pháp thuật này của ngươi thật ly kỳ, có thể dạy cho muội muội không?"
Đoàn Tụ xếp xong bộ chén đũa cuối cùng, nghe vậy, bật cười nói: "Muội muội sao lại nói vậy? Những thứ này là thuật chuyển đồ bình thường nhất, những thức ăn ta đã làm xong trước ở chỗ khác, đến khi ăn thì dùng phép chuyển đến đây. Nhưng nếu muội muội muốn học, đợi ăn xong, tỷ tỷ sẽ dạy muội muội a?"
Lâm Hoa nhất thời cảm thấy không còn thú vị, vốn tưởng rằng biến không thành có, thì ra chỉ là chuyển đồ từ nơi khác đến...... Ân, dù sao đang đói bụng, phất tay một cái liền có đồ ngon đặt trước mặt, ưmh, miễn cưỡng cũng không tệ. Đây quả thực là pháp thuật cần thiết dành cho người đi du lịch...... Nghĩ đến đây Lâm Hoa cuống quít gật đầu.
Trên bàn bày năm bộ bát đũa, hiển nhiên không chỉ mình Lâm Hoa dùng cơm, Lâm Hoa miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác đói trong bụng, kiềm chế tay chân muốn rục rịch, ân...... Mùi thơm này thật mê người, chỉ cần ngửi, đã khiến người ta động lòng. Người ta nói ngực lớn thường không có đầu óc, không ngờ Đoàn Tụ không chỉ có ngực lớn, ngay cả đầu óc cũng rất lớn......
Trong lòng vừa suy nghĩ liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh. Cái yếm vàng nhạt không che hết được bộ ngực hùng vĩ, một phần trắng mềm hơi lộ ra ngoài, rất có ý vị. Lâm Hoa cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, cúi đầu xem xét hai cái bánh bao nhỏ xíu của mình, len lén kéo miếng vải quấn ngực xuống, cánh tay khẽ dùng sức, ừ...... Có khe rồi...... Quả nhiên ngực con gái, chèn ép chút sẽ có.......
A, lạc đề rồi, Lâm Hoa không tự chủ đưa tay gãi đầu, ách...... Có vật lạ...... Bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh phản chiếu trong nước trước khi ra ngoài, mùi hoa nhàn nhạt cũng không biết ở đâu, Lâm Hoa cảm thấy cả người mềm yếu, một chút hơi sức cũng không có, mệt mỏi gục xuống bàn. Gà quay thơm nức trước mặt cũng mất đi lực hấp dẫn, tinh thần tập trung vào dị vật trên đầu, hai tay lần lượt muốn chạm vào bông hoa khổng lồ, muốn hái nó xuống nhưng lại bị Đoàn Tụ đè lại.
Lâm Hoa chán nản rút tay về, thuận thế kéo ống tay áo Đoàn Tụ, buồn rầu nhìn nụ cười của Đoàn Tụ, cầu xin: " Tỷ tỷ tốt, để ta nhổ nó đi, hoa này tuy xinh đẹp, mùi thơm cũng cực kỳ dễ ngửi, nếu mọc ở chỗ khác, muội muội sẽ có tâm tư thưởng thức. Nhưng nó lại cố chấp mọc trên đầu ta, ta phải làm thế nào?"
Đoàn Tụ chỉ cây Đoàn Tụ khổng lồ trong viện, dịu dàng an ủi: "Muội muội, ngươi xem, tỷ tỷ ngươi cũng là hoa tươi. Không cần để ý. Huống chi trên đầu muội chỉ là một đóa hoa nho nhỏ. Muội yên tâm, đóa hoa này nở mấy ngày sẽ tàn thôi."
Lâm Hoa nhất thời đầu đầy hắc tuyến. Được rồi, hỏi lầm người, ách Hoa yêu, không cho rằng hoa nở là hổ thẹn, ngược lại còn lấy làm vinh quang. Ngươi cho là ta thích như vậy sao, ta vốn dĩ là gà rừng mà? Ngươi muốn ta nở hoa? Còn nở ở trên đầu? Ta không muốn. Có một bông hoa trên đầu như vậy, ngươi nói ta ra đường như thế nào?
Lặng lẽ liếc nhìn mỹ nữ mông to, ngực lớn, eo thon bên cạnh, Lâm Hoa khẽ thở dài một cái. Mỹ nữ chính là mỹ nữ, cho dù người nở đầy hoa, vẫn xinh đẹp như cũ. Nhất thời nàng cảm thấy tâm tình xuống thấp nghiêm trọng.
Đoàn Tụ thấy nàng như thế, cho là nàng lo lắng bông hoa trên đầu, liền nói tiếp: "Muội muội không cần lo lắng, chỉ cần tắm dược 3 ngày, hoa tươi này sẽ tàn. Trước đó, không được cố chấp hái hoa, nếu không muội sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Lâm Hoa
Tay nhỏ bé đã lén lút cầm gốc hoa, chuẩn bị dùng sức, Đoàn Tụ nói một câu như vậy khiến tay Lâm Hoa cứng lại, giống như bị định thân. Lát sau mới buồn bực bỏ tay xuống, vô lực nằm trên bàn. Trời ạ, còn phải chịu mùi hôi thối đó ba ngày, nghĩ đến đó, bông hoa này cũng không còn chướng mắt......
Đoàn Tụ liếc khuôn mặt buồn bực của Lâm Hoa, phì cười một tiếng: " Đùa ngươi thôi, ngày mai, bông hoa này sẽ không còn."
Lâm Hoa bỗng tươi tỉnh hẳn, nằm trên bàn bật cười còn thuận thế bắt lấy tay áo Đoàn Tụ ăn vạ: "Tỷ tỷ thật xấu."
"......"
Đang cười đùa thì bức tường trắng trở nên vặn vẹo, hai bóng dáng nho nhỏ bắt đầu bước ra.
Lâm Hoa định thần nhìn lại, thì ra là Phong Thanh Vân và Tử Bồ. Phong Thanh Vân đang dắt tay Tử Bồ, tay kia phe phẩy quạt đính kim quang lấp lánh. Xung quanh hai người có một vòng sáng 7 màu, đang bước chậm rãi tới.
Đợi đến gần, Lâm Hoa mới thấy vòng ánh sáng kia là do vô số châu báu, ngọc thạch trên người tạo ra, trang phục đẹp đẽ, Lâm Hoa nhìn tới mức choáng váng.
Trên người Phong Thanh Vân là bộ quần áo màu vàng óng, chế từ vàng ròng, mềm mại, nhẹ nhàng, tuy là màu vàng óng nhưng không hề quê mùa. Ống tay, vạt áo đều dùng tơ tằm màu tím thêu hình mây, lộ ra vẻ ung dung quý khí.
Trên tay Phong Thanh Vân chiếc quạt bằng vàng, uốn cong tạo thành hình chiếc lá, mỗi nan quạt vàng đều hiện rất rõ, trông rất sống động.
Tử Bồ thắt hai búi tóc nho nhỏ, trên tóc đeo rất nhiều lục lạc màu tím, cũng làm từ vàng. Quần áo trên người cũng là màu tím, váy thêu từng chùm nho nhỏ nhỏ, sợi chỉ vàng óng ánh mê người, khiến người khác nhìn chỉ muốn ăn.
Lâm Hoa len lén lau đi mồ hôi trên trán, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, lúc này tâm tình mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nở một nụ cười lấy lệ: " Trình độ thưởng thức của Thiên vương ngày càng tiến bộ......"
Phong Thanh Vân dương dương hả hê cười, phe phẩy quạt càng lúc càng thích chí.
Lâm Hoa bi thống liếc vẻ mặt u mê của Tử Bồ bên cạnh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nghĩ: đứa bé xui xẻo này, học gì không được, lại học người ta phá gia, ngươi có một ông cha là lão đại Yêu giới sao......
Lâm Hoa cố gắng giữ vững nụ cười, bông hoa trên đỉnh đầu run rẩy nhiều hơn, cánh hoa lảo đảo, cười đến run rẩy hết cả người.
Phong Thanh Vân dắt Tử Bồ ngồi vào chỗ, nhìn lướt qua Lâm Hoa đang cười ngây ngô, cau mày nói: "Đừng cười, vốn đã xấu xí, hiện nay còn mọc thêm bông hoa trên đầu, ngươi còn cười vô tâm vô phế như vậy."
Nụ cười Lâm Hoa cứng đờ, hỏa khí vụt lên, đỉnh đầu bốc khói. Ta có cướp vợ ngươi không? Có sát hại cả nhà ngươi không? Sao lại thù dai như vậy...... Mỗi lần gặp đều nói ta xấu xí?
Phong Thanh Vân không thèm để ý Lâm Hoa giận muốn khóc, mỉm cười hỏi Tử Bồ đang ngồi bên: "Quả nho nhỏ, hôm nay có vui không?"
Tử Bồ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, không biết còn nghĩ nàng đang mắc cỡ đỏ mặt.
Phong Thanh Vân hài lòng gật đầu một cái, sờ sờ búi tóc trên đầu Tử Bồ nói: "Ngoan."
"......"
Tiểu thiên vương người đang lừa gạt trẻ vị thành niên sao? Có không? Có không?
Đang ngây người, bức tường lại biến hóa, Lâm Hoa vừa cầm đũa lại không cam lòng đặt xuống, phẫn nộ chống cằm, buồn bực nhìn quang ảnh vặn vẹo.
Đây là đang làm gì? Xếp hàng đãi khách sao? Toàn bộ đều xuất hiện vào giờ cơm?
Thật ra tất cả các ngươi đều tới ăn chực chứ gì?
Bên trong tường đi ra một công tử văn nhã, mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc tím tùy ý thả sau lưng, dung mạo khuynh thành dưới ánh trăng càng lộ vẻ mị hoặc, xinh đẹp.
Lông mày, mắt, cánh tay thon dài có lực, ngón tay trắng nõn như ngọc khiến Lâm Hoa khắc cốt ghi tâm, thời thời khắc khắc không dám quên.
Ngay lúc bạch y công tử xuất hiện, Lâm Hoa xích một tiếng, chui xuống dưới bàn, ôm đầu run lẩy bẩy.
Mỹ nhân như ngọc, đáng tiếc tâm như rắn độc.
Ta tránh xa vẫn tốt hơn.
Lâm Hoa đang ôm đầu suy nghĩ cách thoát khỏi Đại Ma Vương kinh khủng này, chợt thấy cổ áo bị người ta tóm lấy, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người xốc lên, ngồi vào bàn.
Lâm Hoa cuống quít lấy tay che mặt, lừa mình dối người, tự thôi miên mình, người nọ tuyệt đối không nhận ra mình......
"Xấu nữ."
Âm thanh thanh lãnh đánh vỡ chút ảo tưởng cuối cùng của Lâm Hoa, Lâm Hoa chậm rãi để tay xuống, cười khan nói: "Hắc hắc, chào Đại Thiên vương."
"......"
Phong Thanh Dương im lặng, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt như nước ngồi trên ghế.
Lâm Hoa ảo não sờ mũi một cái, đàng hoàng ngồi trên ghế, hừ, mặt lạnh gì đâu, đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook