Gả Ma
-
Chương 7
Sơn tặc (nhị)
Gió bên tai gào thét, Thích Ẩn xoa mắt tỉnh lại.
Vân Tri nhất định phải ngự kiếm đi suốt một đêm, cứ như sợ hắn chạy mất.
Sau Thích Ẩn mới biết, tên này không có tiền ở trọ lữ quán.
Ngự kiếm một đêm, trời sáng, phía đông lộ ra chút ráng hồng và ngàn tia sáng vàng, mây bay nhiễm ánh mặt trời, giống như được thêu bên viền.
Chỉ là trên trời gió lớn, Thích Ẩn hắt xì mấy cái, bọc áo híp mắt mãi mới lấy lại tinh thần, phát hiện mình đang tựa vào vai Phù Lam, vội ngồi thẳng lại.
Phù Lam ôm con mèo đen đang ngáy khò khò không động đậy, Thích Ẩn cảm thấy xấu hổ, tên này không phải để hắn dựa vào cả đêm đấy chứ? Đều do cái kiếm này của Vân Tri nhỏ quá, ba người sóng vai ngồi xuống, lại còn là ba đại nam nhân, càng chen chúc hơn.
Trong lòng xấu hổ muốn chết, trên mặt Thích Ẩn lại giả vờ không để ý.
Hắn giũ tay áo ngồi, Phù Lam cũng không nói chuyện chỉ ghé mắt nhìn hắn, tên này trên mặt điềm tĩnh, con ngươi đen mênh mang như mây khói.
Y không lộ biểu cảm gì, bộ dạng vô bi vô hỉ, Thích Ẩn cũng không muốn biết y nghĩ cái gì, quay đầu nhìn con đường, lọt vào mắt là biển mây vô tận, không còn thấy bóng dáng trấn Ngô Đường, chỉ còn núi xanh nước trắng mênh mang, có khi cũng nhìn thấy vài thôn trấn, vài tòa thành, điểm xuyết giữa sông núi, nhưng chỉ một lát là lướt qua.
Mà người, thì càng không thấy đâu.
Hóa ra con người giữa đất trời, cũng chỉ như phù du.
Vân Tri từ đầu kiếm đưa hai cái bánh bao cho bọn họ làm bữa sáng, Thích Ẩn nhận bánh bao, lại đưa cho Phù Lam.
Phù Lam cảm ơn xong thì cầm bánh bao không ăn.
Tên này nói chuyện nhẹ nhàng khiêm tốn, bộ dáng trung thực lịch sự, như đại khuê nữ không ra khỏi cửa bao giờ.
Thích Ẩn chưa bao giờ thấy yêu nhân như vậy, trong miệng người ta yêu nhân đều nghiến răng uống máu, hung ác đáng sợ.
Bởi vì vốn là ngươi mà theo yêu đạo, thậm chí còn ăn thịt người, nghe ra còn đáng sợ hơn yêu ma.
“Ấy,” Thích Ẩn gãi gãi đầu, phá vỡ bầu không khí im lặng, “Kia…”
Phù Lam nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen trong trẻo, phản chiếu lại sắc trời trong đáy mắt.
Y không giống yêu, nam nhân cũng không, lại giống như một đứa trẻ.
Thích Ẩn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi từng ăn thịt người à?”
Phù Lam lắc đầu.
Thích Ẩn nhẹ nhõm thở phào, Vân Tri ở bên cạnh nói: “Người tu đạo tai thính mắt tinh, ta nghe được đó, ngươi có nhỏ giọng cũng vô dụng.
Ngươi cứ yên tâm, nếu từng ăn thịt người thì yêu khí sẽ rất nặng, vị tiểu huynh đệ này trên người dường như không có yêu khí, lại…” gã liếc mắt nhìn Phù Lam, Phù Lam cũng ngơ ngác nhìn gã, “Lại nhìn không thông minh lắm, kiếm cũng không biết ngự, vào yêu đạo chắc chưa được ba tháng.
May cho các ngươi chỉ gặp Cô Hoạch Điểu mới nở, di chuyển không nhanh nhẹn, chứ mấy con có chút đạo hạnh, mười yêu nhân không đủ cho nó nhét kẽ răng.”
Phù Lam: “Ta vào lâu rồi.”
Vân Tri cười hứng thú, “Theo ta được biết, yêu nhân kết bè kết phái, Phù Lam, bên cạnh ngươi đồng bạn chẳng có ai, không phải vì ngốc quá nên bị bọn chúng đuổi đi chứ?”
“Ta có đồng bạn, có mèo,” y đảo mắt nhìn Thích Ẩn, “Còn có cả Tiểu Ẩn.”
Không biết mèo tỉnh từ bao giờ, đang gặm bánh bao trong tay Phù Lam.
Hóa ra y không ăn bánh bao là để cho mèo đen, cùng một con yêu miêu đầu óc không bình thường nương tựa lẫn nhau, mà đầu óc mình cũng không nhanh nhạy nốt, đáng thương thật.
Thích Ẩn thở dài, ăn một nửa bánh bao rồi đưa cho Phù Lam, “Được rồi, ta làm đồng bạn với ngươi, chỉ cần đừng có nhắc đến việc lấy ta là được.
Về sau nếu bài tập có gì không hiểu cứ hỏi ta, ta giúp ngươi.”
Phù Lam ngây người một lát mới ý thức được Thích Ẩn lại cự tuyệt hôn ước với y, thất vọng gật gật đầu, rũ mắt nhìn biển mây cuồn cuộn phía dưới, có chút thất vọng.
Thích Ẩn không quản hắn, buổi trưa bọn họ tới địa giới núi Phượng Hoàn.
Nói không mong chờ là giả, Thích Ẩn nằm mơ cũng không ngờ, một ngày kia mình có thể lên tiên sơn, giống như kiếm tiên truyền thuyết trong thoại bản, vạt áo tung bay, lên trời xuống đất.
Thích Ẩn cúi đầu nhìn, dãy núi trùng điệp, mây trắng đan xen, như những cục bông nằm giữa vùng núi hẻo lánh.
Một cơn gió thổi qua, tầng lá xanh lay động như sóng biển nhìn không thấy điểm cuối.
Một đàn hạc trắng bay qua trên đầu, Thích Ẩn vươn tay đón lấy một cọng lông vũ rơi xuống.
Hóa ra, nơi này là tiên cảnh thế ngoại.
Thích Ẩn nghe qua không ít truyền thuyết về các tiên sơn, luôn có người tự xưng từ tiên sơn tứ phương đến, ngồi trong quán trà kể chuyện, tiện tay lừa gạt một bình trà nóng và mấy bàn đậu Hồi Hương.
Nghe thấy nhiều nhất là Diệt Độ Phong bay lơ lửng của Vô Phương Sơn, bốn phương đông tây nam bắc đều có một đoạn xích sắt, biến mất giữa biển mây.
Còn có điện Vô Phương ở giữa Diệt Độ Phong, nghe nói đệ tử Vô Phương Sơn mỗi ngày đều dậy sớm, luyện kiếm tụng kinh trước đại điện.
Kinh thanh lảnh lót, kiếm thanh rít gào, bách tính dưới núi ngày ngày dưới tiên âm tỉnh dậy lao động, rồi tắt đèn ngủ nghỉ.
Tiên sơn tứ phương, nam Vô Phương, tây Côn Luân, bắc Chung Cổ, đông Phượng Hoàn, Phượng Hoàn xếp cuối, nhưng đối với dân chúng vẫn là một nơi ở rất xa.
Vân Tri cho tiên kiếm hạ thấp, Thích Ẩn thấy chân núi có một con phố dài, hai bên nhà mái ngói đen san sát, ở giữa người ồn ào náo nhiệt.
“Đó là Trường Nhạc phường dưới chân núi, xiêm y giày mũ chỗ đó đều có bán, còn có đồ ăn uống chơi bời, chẳng qua sẽ phải chi tiền.” Vân Tri cười với hai người bọn họ, “Hai ngươi về đến, làm sư huynh, hôm nào sẽ đưa các ngươi đi khắp nơi trải chuyện đời.”
Trực giác Thích Ẩn mách bảo đó không phải chỗ tốt, nói: “Người tu đạo không phải nên thanh tâm quả dục hay sao?”
Vân Tri nhún vai, “Không cho sư trưởng biết là được.”
Người này không đứng đắn, tiên sơn giới luật nghiêm khắc như nhau, để tránh bị gã liên lụy, Thích Ẩn quyết định về sau nên cách xa một chút.
Bay thêm vài ngày đường, bọn họ tiến vào núi, một cây cầu đá xanh vắt ngang núi Vân Lam, một sơn môn đứng sừng sững, trước sơn môn có một tảng đá lớn, Thích Ẩn thấy mấy chữ đỏ chói ‘Trong núi không được ngự kiếm’.
Vân Tri không thèm nhìn, lập tức ngự kiếm lướt qua sơn môn.
Thích Ẩn: “……”
Một đường biếc xanh như thủy triều, Vân Tri đưa bọn họ xuyên qua tầng lá, chỉ không thấy Phượng Hoàn đại điện, cũng chẳng có ba ngàn đệ tử.
Trong lòng Thích Ẩn có dự cảm xấu, phía trước cuối cùng cũng thấy phòng ốc, nhưng là mấy mái nhà lơp cỏ đan xen, một khoảnh đất trống vây rào, có mấy đứa trẻ đang luyện kiếm.
Bọn họ lướt qua nóc nhà, dưới lầu hai có người nhô đầu từ cửa sổ ra, rống một câu: “Ma quỷ Vân Tri kia, Trương viên ngoại đến cửa đòi nợ, ngươi mượn xiêm y hắn ba ngày mà giờ một tháng rồi chưa trả!”
Vân Tri không quay đầu, cởi bạch y trên người ra ném cho người kia, kiếm lại bay xa một đoạn, giọng gã nhàn nhã theo hướng gió: “Thay ta cảm ơn Trương viên ngoại!”
Thích Ẩn mặt mày kinh hãi nhìn Vân Tri, tên này lột bộ quần áo lụa ra, phía dưới là trung y bằng vải trúc bâu vá chằng vá đụp.
Vân Tri cười nói, “Đi đưa ngươi về núi, dù sao cũng phải làm dáng một chút.” Gã lấy trong tay áo càn khôn một kiện ngoại bào mặc vào, mụn vá cũng không nhiều, nhưng giặt nhiều bạc thếch, nhìn không biết màu ban đầu là màu gì nữa.
Phù Lam rất bình tĩnh, nhưng Thích Ẩn cảm thấy y chỉ là không có biểu cảm gì.
“Đi, đưa các ngươi bái kiến chưởng môn.” Vân Tri đưa bọn họ bay lên một vách núi cao, hạ kiếm trước một căn nhà tranh.
Thích Ẩn do dự: “Cái kia, đại điện của các ngươi đâu?”
Vân Tri ngơ ngác, hỏi lại: “Đại điện gì cơ?”
“Giống như điện Vô Phương của Vô Phương Sơn vậy, Phượng Hoàn Sơn các ngươi cũng phải có Phượng Hoàn điện chứ?” Thích Ẩn khoa chân múa tay, “Cẩm thạch trắng, cao ba tầng lầu, màu sắc rực rỡ, phù điêu khắc kỳ lân…”
Vân Tri nghiêm mặt nói: “Sư đệ, ngươi nói thế không được.”
Thích Ẩn sửng sốt.
Vân Tri nói: “Thế thì gọi gì là thanh tu? Vốn là dùng khổ hạnh tu thân, quả dục tu tâm.
Vô Phương Sơn xa xỉ cực độ, Phượng Hoàn Sơn bọn ta trước giờ thấy rất chướng mắt.
“À… hóa ra là vậy.” Thích Ẩn thẹn thùng gãi đầu, bỗng cảm thấy không đúng, vừa rồi ai bảo dẫn bọn họ đi Tứ Hải Thái Bình lâu trải sự đời?
“Đi, đưa các ngươi đi bái kiến chưởng môn.” Vân Tri nói.
Thích Ẩn lại căng thẳng, vội thu vén bao quần áo khoác trên người, chỉnh trang dung nhan.
Lại giúp Phù Lam sửa tóc, vuốt cổ áo.
Hai người nhìn lẫn nhau, xác nhận không phải hình chó dáng người mới yên lòng, để mèo đen ở ngoài cửa phơi nắng rồi theo Vân Tri vào trong.
Bên ngoài nhà tranh rách nát, nhưng bên trong rất sạch sẽ.
Giữa nhà treo một bọ tranh, có vẻ quá cũ rồi, màu đều phai cả, mơ mơ hồ hồ nhận ra một thiếu nữ tóc đen chải đầu bên sông.
Phía dưới có hai cây đằng mộc, phía trên là sơn lô sơn vàng, sơn tróc loang lổ, hương khói mảnh như sợi tóc bay lên vấn vít.
Một đệ tử chạy lại hành lễ, nói: “Chưởng môn hôm trước ngự kiếm không cẩn thận ngã xuống bị gãy chân, mời các vị chờ một chút.”
Chưởng môn gì gà mờ thế này, ngự kiếm còn ngã xuống? Thích Ẩn khiếp sợ.
“Sao lại bất cẩn như vậy,” Vân Tri cũng kinh hãi, quan tâm hỏi, “Thương thế có nặng không, có nguy hiểm gì đến tính mạng không?”
“Không lo ngại gì, đã dùng Tục Cốt cao, ở trên giường lăn lộn mấy ngày, qua một thời gian là khôi phục như thường.”
Vân Tri lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Thích Ẩn vô ý thấy được cảm xúc thất vọng trên mặt gã, chết lặng mà nghĩ thầm, tên này chắc không phải muốn khi sư diệt tổ chứ…
Qua một lúc lâu, chưởng môn Phượng Hoàn Sơn mới chậm rãi tới.
Chưởng môn ngồi trên một cái xe lăn cũ, có hai đạo đồng giống y như đúc đẩy xe mây từ đằng sau bình phong kim sơn lục thủy đi ra.
Hai đạo đồng nhìn quái quái, mặt trắng má phấn, nhìn như mấy phúc oa má hồng trong tranh ngày tết.
Nhưng càng khiến người ta ngạc nhiên là vị chưởng môn này béo trắng như heo cạo, thịt trên người đều chen chúc trên cái ghế mây.
Thích Ẩn hiểu tại sao chưởng môn có thể ngã từ trên kiếm xuống rồi, người như vậy ngự kiếm, là làm khó kiếm của gã rồi.
Một đạo đồng đưa chung trà, chưởng môn nhận lấy, cầm nắp cốc men xanh gạt bọt trà.
Ngón tay vừa béo vừa trắng, chụm lại một chỗ nhìn như cái móng heo, ngón cái còn đeo một cái ban chỉ bằng ngọc bích, phía trên khắc hoa văn hình hoa sen.
Uống được một nửa, lá trà dắt kẽ rẵng, chưởng môn mới bóc một mảnh gỗ chìa ra từ dây leo trên ghế, một tay che miệng một tay xỉa răng.
Sau đó hất mặt đưa mắt nhìn, dò xét một lượt Thích Ẩn và Phù Lam.
Điệu bộ du thủ du thực này không giống chưởng môn tiên phái gì cả.
Thích Ẩn hoài nghi có phải mình vào ổ lừa đảo rồi không.
Lá trà được lấy đi, gã ném vào trong chén trà, tủm tỉm cười mà nhìn Thích Ẩn: “Ngươi chính là Thích Ẩn hả, lớn lên rất…”
Lại nữa.
Thích Ẩn cảm thấy rất nhạt nhẽo, hắn biết câu sau của tên mập này là gì, đơn giản ‘ngươi lớn lên rất giống cha ngươi’, ‘cố gắng kế thừa y bát của cha ngươi’ gì đó.
Chiêu Nhiễm từng nói một lần, Vân Tri nói một lần, tai hắn sắp đóng kén tới nơi.
Thích Ẩn còn không thèm để ý, hắn đến đây vì nghĩ sẽ có chốn nghỉ chân, có nóc nhà che mưa nắng, chờ tích đủ tiền rồi, sẽ phủi mông bỏ đi.
“Lớn lên rất có tinh thần!”
Thích Ẩn sửng sốt, ngẩng đầu.
Chưởng môn phủi tay áo, cười mỉm nói: “Hai ngươi thân phận đặc biệt, nhưng nhập môn thì là đệ tử của chúng ta, không có khác biệt.
Chẳng qua, nhập môn không phải nói nhập là nhập, lão phu muốn xem các ngươi có bản lĩnh gì không.”
Thích Ẩn nghiêm mặt, không phải muốn thí luyện đi? Hắn từng nghe qua, Vô Phương Sơn muốn nhập đạo phải trải qua một đợt thí luyện ngàn người, hai đánh hai, cho đến khi chỉ còn một trăm người mới trở thành đệ tử nhập môn, còn lại tự tìm đường quay về, ai về nhà nấy.
Hắn lo lắng, bái sư chỉ có hắn với Phù Lam, chẳng lẽ muốn bọn họ quyết đấu thắng bại?
Chưởng môn vươn tay, bàn tay dày rộng chìa đến trước mặt Thích Ẩn và Phù Lam, “Muốn nhập môn phải đưa quà nhập học.
Một quan tiền một năm, giao ba năm chỉ cần hai quan rưỡi, một lần giao đủ thì một lượng, lão phu sống đến lúc nào thì dạy các ngươi đến lúc ấy.
Hai người cùng đến thì cho hai người chút tiện lợi, tính một người thôi.”
Thích Ẩn ngây tại chỗ.
Phù Lam móc tiền, đổ một lượng bạc vào tay gã.
“Sảng khoái!” Chưởng môn giơ ngón tay cái, “Được, từ hôm nay các ngươi là đệ tử của lão phu, đệ tửu lão phu có tự hào là ‘Vân’, Tiểu Ẩn là ‘Vân Ẩn’, Tiểu Lam là ‘Vân Lam’.
Vân Tri, ngươi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, hai vị trưởng lão còn lại xuống núi trừ yêu không cần bái kiến.”
Cho đến khi ra cửa Thích Ẩn còn chưa kịp khôi phục tinh thần, một lượng bạc vậy mà một đi không trở lại?
Hắn khiếp sợ nhìn Phù Lam: “Vì sao ngươi lại đưa tiền?”
Phù Lam ngẩn ngơ, “Hắn nói phải đưa.”
“Hắn nói đưa thì ngươi đưa sao?”
Phù Lam không biết làm thế nào, “Không nên đưa sao?”
Thích Ẩn vò đầu bứt tai, “Trời má, một lượng bạc đủ cho hai ta sống một năm, hơn nữa kia là bạc ta cho ngươi mà!”
Đây nhất định là ổ trộm cướp, Thích Ẩn khẳng định chắc chắn, Phượng Hoàn Sơn con mẹ nó là một đám sơn tặc lừa tiền!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lời tác giả:
Thích nhãi con là đệ tử môn phái sơ cấp.
Đồng phục môn phái: không.
Trang bị môn phái: không.
Danh hiệu môn phái: Coi tiền như rác..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook