Gá Duyên
-
Chương 47
Bà Cẩm không phải kẻ ngu nên nhận ra tình huống tình ngay lý gian của bản thân.
Bà ta gào lên.
“Đức! Anh không được tin lời cô ta.
Chính cô ta tự đổ canh vào tay đấy.”
Bởi vì yếu ớt nên giọng của bà Cẩm rất nhỏ, lọt vào tai Đức lại thành bà ta chột dạ.
Chị Cúc đứng bên cạnh, sững sờ nhìn bà Cẩm.
“Đúng là cháu nhận tiền của chú Đức để chăm sóc bác nhưng cháu quý bác như mẹ.
Cháu mất mẹ từ nhỏ nên mới chọn làm hộ lý chăm sóc người già yếu.
Cháu cố gắng làm theo mọi yêu cầu của bác, vậy mà bác…”
Chị Cúc quay đi, dùng cánh tay bị bỏng đỏ ửng lau nước mắt.
Sau đó chị ta nhìn Đức.
“Có lẽ tôi không thể giúp chú chăm sóc bác Cẩm được nữa rồi.
Tôi muốn xin nghỉ việc.”
Chuyện xảy ra quá nhanh làm Đức không kịp trở tay.
Bà Cẩm liến thoắng thanh minh bản thân vô tội, kể lại bốn ngày qua bà ta bị chị Cúc hành hạ ác độc thế nào.
Toàn bộ quá trình, chị Cúc chỉ rầu rĩ cúi đầu, mắt đỏ hoe nhìn bà Cẩm đầy đau lòng.
Đức nhìn mâm cơm đầy đủ thịt rau, kiểm tra thân thể bà Cẩm không có vết thương, lại nhìn chị Cúc với vết bỏng trên cánh tay và một vệt cào nơi đuôi mắt, không nói cũng biết hắn tin ai hơn.
Bà Cẩm tức điên người, xối xả mắng.
“Đúng là tôi cào cô ta nhưng đấy là tôi tự vệ khi bị cô ta túm cổ tắm rửa thô bạo.
Tôi đánh vậy là còn nhẹ đấy.”
Kết quả, Đức xin lỗi chị Cúc, thanh toán tiền lương rồi tiễn chị Cúc ra tận đầu ngõ.
Trước khi đi, chị Cúc chân thành nói.
“Bây giờ tôi nghỉ việc rồi, tôi mới nói thật với chú.
Tâm địa mẹ chú độc ác lắm.
Nếu chú thuê giúp việc khác chăm sóc bác, chú cứ lắp camera theo dõi trong nhà, để tránh hàm oan những người lao động như tôi.”
Lần này Đức hoàn toàn tin lời chị Cúc.
“Tôi biết chú bận rộn công việc, không thể suốt ngày theo sau chăm sóc mẹ.
Tôi có vài người bạn làm công việc chăm sóc người già, họ tận tâm và có kinh nghiệm.
Chú có muốn lấy số điện thoại không?”
Đức trao đổi số điện thoại rồi quay về nhà, không hề biết trên đường rời đi, chị Cúc gọi một cuộc điện thoại.
“Hôm nay chị xin nghỉ việc rồi.”
“Sao lại nghỉ việc? Chị mới vào làm hơn chục ngày mà.”
“Chị lỡ tay hành bà ta sung quá, ở thêm vài ngày sợ bà ta tức nhồi máu cơ tim, chết sớm thì mất vui.” Chị Cúc bật cười giòn giã vì tính hài hước của bản thân.
Bên kia điện thoại lặng yên làm chị Cúc ho khan, điều chỉnh lại giọng hả hê của mình.
“Em yên tâm đi.
Chị làm đúng như em dặn.
Không làm bà ta bị thương, không khiến bà ta tăng huyết áp hay nhồi máu cơ tim phải nhập viện.
Hành hạ tâm lý còn khủng khiếp hơn hành hạ thể xác.
Sau lần này, mụ mẹ chồng quái thai của em chắc chắn sẽ sống biết điều hơn.”
“Em cảm ơn chị đã giúp em.
Khiến chị mất việc, em rất áy náy.”
“Này này, dám khách sáo với chị là chị giận đấy.
Ngày xưa con chị ốm đau đi viện suốt, nếu không nhờ em gánh ca giúp chị, chị cũng mất việc lâu rồi.
Em quên tôn chỉ của hội giúp việc theo giờ là gì rồi à? Chị em phải đùm bọc nhau, đập chết mấy mụ mẹ chồng nanh nọc.”
Tiếng cười vui vẻ của chị Cúc lây sang cả người bên kia điện thoại.
Khóe mắt chị Cúc thấy một chiếc xe hơi sang trọng màu đen ở phía trước, liền nói nhanh.
“Được rồi, khi nào em đi bước nữa thì nhớ mời chị đấy.
Bây giờ chị có chút việc, cúp máy trước.”
Chị Cúc mở cửa xe ô tô, ngồi vào hàng ghế sau.
Trên xe, bà Bích săn soi móng tay mới làm, hờ hững nói.
“Đưa số điện thoại cho nó chưa?”
“Cậu ta lưu số điện thoại của mười người.”
“Tốt lắm!”
Một cọc tiền dày đưa ra trước mặt chị Cúc.
“Cầm lấy, đến bệnh viện xóa vết bỏng xấu xí kia đi.”
Chị Cúc vui vẻ cất tiền vào túi.
Chị ta giúp người bạn cũ hành hạ bà Cẩm là vì muốn trả thù cho bạn cũ.
Sau khi chị Cúc ký hợp đồng lao động với Đức, bà Bích đã đến tìm chị ta với một thỏa thuận béo bở.
Vừa giúp được bạn vừa kiếm được tiền, đồ ngốc mới không làm.
Xe hơi sang trọng phóng vụt đi trong sự hài lòng của những người có mặt trên xe.
Thời gian sau đó, Đức liên lạc với hộ lý kiêm giúp việc do chị Cúc giới thiệu.
Đối phương là người thật thà, chịu khó và ít nói.
Bà Cẩm rút kinh nghiệm từ chị Cúc, không tỏ ra ghét bỏ giúp việc trước mặt con trai.
Bà ta nâng cao cảnh giác, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng phòng bị.
Trong nhà lắp camera, giúp việc không thể ra tay hành hạ công khai bà Cẩm.
Đối phương đổi chiến thuật.
Trước mặt Đức, giúp việc im lặng làm việc, không có thói quen đưa chuyện, hỏi han linh tinh.
Sau lưng Đức, giúp việc đay nghiến các chiến tích hành hạ con dâu, chán ghét cháu trai của bà Cẩm.
Bà Cẩm bị khủng bố tinh thần, thường xuyên nổi nóng mắng giúp việc.
Những lời mắng chửi này luôn tình cờ đúng lúc Đức có mặt ở nhà.
Làm mẹ chồng gần mười năm, lần đầu tiên trong đời bà Cẩm nếm cảm giác bị vu oan giá họa.
Đức theo dõi camera, thấy giúp việc mới chăm sóc bà Cẩm rất tốt, chưa từng có hành động thô bạo nào.
Hắn không hiểu lý do bà Cẩm ghét giúp việc.
Sau mười ngày, bà Cẩm bùng nổ, ném cốc thủy tinh vào mặt giúp việc làm đối phương bị thương, phải khâu mười lăm mũi trên trán.
Đức phải bồi thường số tiền khá lớn để chị giúp việc không kiện bà Cẩm.
Hắn nhìn mẹ ruột, thật lòng hỏi.
“Mẹ đánh người nhà, người nhà có thể nể tình thân mà không kiện cáo.
Mẹ đánh người ngoài, không phải lúc nào cũng dùng tiền giải quyết được đâu.”
“Ai bắt anh đền tiền hả? Tôi không sai, tại sao phải đền tiền?”
“Chị ấy ký hợp đồng lao động với chúng ta và mẹ đánh chị ấy.
Ra tòa, người có lỗi sẽ là mẹ.”
“Con đấy chửi tôi là con cóc độc, là con rắn hút máu người, là mẹ chồng quái thai.
Ngày nào nó cũng đay nghiến tôi, moi móc những chuyện quá khứ của tôi ra làm trò cười.
Tôi làm sao nhịn được nó hả?”
“Chuyện quá khứ của mẹ là chuyện gì?”
“Thì là…” Bà Cẩm nín thinh.
Vẻ hùng hổ tiêu tán, mắt lấm lét nhìn trái nhìn phải, không dám đối diện với ánh mắt chán nản, thất vọng của Đức.
Giọng bà ta lí nhí.
“Tôi không muốn người ngoài chăm sóc.
Anh ở nhà đi.”
“Công việc của con không thể ở nhà suốt ngày được.”
“Vậy anh gọi con Ngân lên đây chăm tôi! Không phải nó muốn kết hôn với anh hả? Con dâu chăm sóc mẹ chồng khi ốm đau không phải là chuyện nên làm à?”
“Mẹ nghĩ Ngân sẽ chăm sóc người muốn giết con trai em ấy hả?”
“Giế.t cái gì cơ… Anh đừng nói bậy.”
“Công an gửi giấy mời mẹ lên đồn lấy lời khai để bổ sung vụ án đốt nhà Ngân.
Trước đây sức khỏe của mẹ không thể di chuyển, hiện tại sức khỏe hồi phục rất tốt rồi, ngày mai con đưa mẹ đến đồn công an.”
Bà Cẩm thấy khó thở, tim đập thình thịch vì sợ hãi.
Bà ta gân cổ lên nói để che đậy tâm trạng thật.
“Không phải thằng Mốc không nhớ chuyện xảy ra trong đám cháy à? Không phải con Tú đã vào bệnh viện tâm thần, không thể lấy lời khai hả? Vì lời khai mơ hồ của anh mà tôi năm lần bảy lượt bị nghi là đồng phạm đốt nhà, g.iết người.
Tiếng oan này là do anh ban cho tôi đấy.
Đến bao giờ mới kết thúc hả?”
Đức không trả lời bà Cẩm.
Bởi vì hắn là con mà lại làm chứng hành vi phạm tội của mẹ ruột, hắn cũng không thoải mái, vui vẻ gì.
Vụ án đốt nhà không có tiến triển.
Bà Cẩm giữ nguyên lời khai, không thừa nhận bất cứ lời cáo buộc nào.
Sau khi từ đồn công an về, bà Cẩm không còn kêu ca chuyện Đức thuê giúp việc mới.
Đức tìm đến người thứ hai trong số mười người giúp việc do chị Cúc giới thiệu.
Mặc dù bà Cẩm có kinh nghiệm hai lần bị giúp việc bắt nạt, đổ tiếng oan, bà ta vẫn rơi vào bẫy rập của giúp việc thứ ba.
Bản chất thích bắt nạt người khác, luôn đặt bản thân là trung tâm mọi thứ khiến bà ta chịu khổ không ít.
Bà Cẩm ăn các món ăn khó nuốt hoặc đã bị trộn thuốc xổ, bà ta nhớ lại khi Đức bị điên, bản thân đã không cho hắn ăn uống tử tế.
Đây có phải báo ứng của bà ta không?
Hằng ngày, bà Cẩm nghe các lời chì chiết, thóa mạ của giúp việc về chuyện bà ta bắt nạt mẹ con Ngân, hạ thuốc và ép Tú phá thai khi biết là cháu gái, bà ta sẽ nhớ lại bản thân chưa có một ngày đối xử hòa nhã với Ngân.
Đây có phải quả báo của bà ta không?
Mỗi khi bà Cẩm bị hành hạ một cách khéo léo, bà ta sẽ nhớ về quá khứ.
Không so sánh sẽ không thấy điểm khác biệt.
So sánh rồi, chính bà ta cũng giật mình nhận ra hành vi trong quá khứ của bản thân khác gì các giúp việc hiện tại đâu.
Sống trong môi trường mới, hàng ngày chiến đấu với mọi chiêu trò hãm hại của giúp việc, bà Cẩm hoài niệm quãng thời gian sống ở nhà cũ.
Tuy bà không thích dâu thứ, không gần gũi thằng cả nhưng ít ra gia đình đông người.
Có thằng Mốc chạy qua chạy lại nghịch như quỷ.
Tiếng cười lanh lảnh của trẻ thơ trở nên xa xỉ, làm bà ta khao khát được ôm thằng Mốc vào lòng.
Hạt mầm ăn năn bắt đầu nảy mầm trong lòng người phụ nữ gần bảy mươi tuổi.
Song song đó, những trò hành hạ của giúp việc không hề giảm bớt.
Dưới cơn tức giận khi bị hành hạ tinh thần, bà Cẩm đẩy giúp việc ngã từ cầu thang tầng hai xuống.
Đức mở cửa vào nhà đúng lúc thấy giúp việc ngã lăn hai vòng trên cầu thang.
Chị giúp việc vội bám vào thanh vịn cầu thang.
Bà Cẩm thì không được may mắn, bà ta đẩy người quá mạnh, mất đà nên ngã theo giúp việc.
Kết quả của việc tự mình hại mình là bà Cẩm bị gãy cổ chân trái.
Bác sĩ nhắc nhở Đức.
“Thời gian hồi phục xương của người già kém hơn thanh niên.
Gia đình nên để ý bệnh nhân nhiều hơn.”
Giúp việc buồn rầu xin nghỉ việc với Đức.
“Tôi rất quý chú, công việc đơn giản, lương cao nhưng tôi thật sự không chịu được tình tình của bác.”
Người giúp việc thứ bốn đến nhà sau ba hôm.
Bởi vì bà Cẩm bó bột cổ chân nên bà ta luôn ngồi trên giường, ít vận động.
Ít vận động làm các bệnh về thấp khớp, thoát vị đĩa đệm càng hành bà ta hơn.
Bà ta rên đau tối ngày.
Cuối cùng, Đức dỗ dành bà ta để chị giúp việc đẩy xe lăn ra đường tắm nắng.
Bà Cẩm muốn hàn gắn với Đức nên đồng ý.
Lần đầu tiên ra ngoài đi dạo, không có gì xảy ra.
Lần thứ hai đi dạo, bà Cẩm gặp hàng xóm cũ.
Năm bà hàng xóm cũ bâu lại hỏi thăm tình hình Ngân và Tú, đào móc các chuyện ác độc trước đây của bà Cẩm.
Sau chuyến đi đó, bà Cẩm trở nên lầm lì, hay cáu gắt vô cớ.
Đức đi làm tối ngày, người giúp việc thành thùng rác hứng chịu tính tình cay độc của bà Cẩm.
Giúp việc thứ bốn xin nghỉ khi chưa làm được mười ngày, sẵn sàng bồi thường hợp đồng.
Thay người giúp việc thứ năm, Đức bắt đầu nóng nảy hơn.
Hắn vò tóc, nhìn bà Cẩm đang thảnh thơi đọc báo bên cửa sổ, không biết nên nói gì.
“Anh sốt ruột tống tôi cho người lạ là để sớm rảnh tay đến với con Ngân chứ gì.”
“Đúng vậy! Không được gặp em ấy hai tháng rồi, con rất nhớ vợ của con.
Mẹ thương con thì thu liễm tính tình, sống hòa bình với giúp việc mới đi.”
“Tôi không sống được với đám người hai mặt giả tạo kia được.
Anh không biết họ coi rẻ, ghê tởm tôi thế nào đâu.
Tôi bạc cả đầu vì bị khủng bố tinh thần rồi đây này.” Bà Cẩm đập tờ báo xuống ghế, cáu kỉnh nói.
Từ khi mù mắt trái, thị lực của bà Cẩm ngày càng kém.
Đọc sách một lúc là nhức mỏi, chảy nước mắt.
Bà ta lau mắt rồi ngập ngừng nói.
“Anh gọi con Ngân lên đây chăm tôi thì tôi sẽ thu liễm tính tình.”
“Gần đây mẹ rất hay nhắc đến Ngân.
Em ấy sẽ không sống cùng mẹ, mẹ đừng tính kế em ấy nữa.”
“Tôi không tính kế nó!”
“Vậy thì mẹ đừng nhắc đến em ấy nữa…”
“Tôi muốn xin lỗi nó!” Tiếng quát của bà Cẩm cắt ngang lời Đức.
Hắn chưng hửng nhìn bà Cẩm.
“Hằng ngày anh đi làm từ sáng tới tối, tôi ở nhà đối mặt với những người giúp việc mang đầy ác ý.
Tôi thấy cô độc và nhớ thằng Mốc.
Anh kêu con Ngân đưa thằng bé đến thăm tôi đi.
Tôi sẵn lòng xin lỗi con Ngân để nó cho tôi gặp cháu nội.
Tôi nhớ thằng Mốc quá.”
“Con sẽ nói chuyện thằng Mốc với Ngân.
Còn việc gọi Ngân đến đây chăm sóc mẹ thì quên đi.
Em ấy có đồng ý thì con cũng phản đối.”
“Anh có ý gì hả?”
“Con không muốn Ngân chịu khổ.”
“Không phải tôi nói sẽ xin lỗi con Ngân rồi hay sao?” Bà Cẩm thỏa hiệp.
Con trai không biết lo lắng quan tâm bà, chỉ biết chỉ trích bà và đứng về phía người ngoài.
Thật tức chết mà!
“Lời xin lỗi của mẹ muộn rồi.
Ngân sẽ không nhận đâu.”
“Anh muốn làm tôi tức chết đấy hả?”
Sự cứng đầu và mè nheo của bà Cẩm làm Đức phiền muộn.
Hắn mất quá nhiều thời gian để sắp xếp cuộc sống cho bà Cẩm.
Còn rất nhiều kế hoạch, công việc đang đợi hắn tiến hành.
Hắn nhìn mười số điện thoại giúp việc trong danh bạ, nhận ra điểm kỳ quái.
Lý lịch giúp việc không có gì bất thường, đích thân hắn đã đến các nơi làm việc cũ để xác định nhân phẩm, kết quả làm việc tốt rồi mới thuê người.
Mẹ hắn ngoa ngoắt và khó tính nhưng không thể lúc nào cũng hành hạ, bắt nạt người lạ như vậy.
Vậy thì, nguyên nhân chỉ có thể xuất phát từ bốn người giúp việc đã đến làm.
Điểm chung của họ là liên quan đến chị Cúc, là người quen với nhau.
“Thử tìm giúp việc qua môi giới xem vậy.”
Sau hai ngày, bên môi giới việc làm giới thiệu một cô gái khoảng ba mươi tuổi.
Trước khi nhận người vào làm, Đức ra tối hậu thư với bà Cẩm.
“Nếu lần này mẹ không ưng giúp việc mới, con sẽ đưa mẹ vào viện dưỡng lão.
Mẹ không muốn cũng phải đi.”
Lời đe dọa có hiệu lực.
Bà Cẩm phối hợp với người giúp việc, bớt soi mói và giảm bắt nạt.
Đức không còn nghe thấy các lời cằn nhằn của bà Cẩm về việc giúp mặt là kẻ thảo mai, hai mặt.
Hắn lập tức gọi điện cho chị Cúc vì nghi ngờ.
Chị Cúc nói hiện tại đang làm giúp việc cho một nhà người quen ở trong Sài Gòn, phải hết năm mới quay về Hà Nội, không thể hẹn gặp Đức được.
Lần này, bà Cẩm sống hòa bình với giúp việc thứ năm là chị Diêu.
Có thể vì bà Cẩm muốn sớm được gặp Mốc nên biết điều hơn, sớm làm Đức yên tâm để hắn về quê đón Mốc lên thăm bà.
Cũng có thể chị Diêu không thuộc mười người do chị Cúc giới thiệu nên kết quả làm việc khác nhau.
Tất cả đều là suy đoán của Đức.
Có người chăm sóc bà Cẩm là Đức có thể về quê ở với Ngân.
Hắn xa cô quá lâu, nỗi nhớ đã ứ đầy khắp cơ thể.
Bà Cẩm biết Đức về quê cũng không phản đối.
Bà ta liên tục nhắc nhở Đức.
“Con nhớ bảo thằng Mốc lên thăm mẹ.
Mẹ nhớ nó lắm.”
“Con nhớ rồi.”
“Nếu con Ngân cấm cản thằng Mốc, không cho thằng bé gặp mẹ thì con bảo thằng Mốc gọi điện thoại trò chuyện với mẹ cũng được.
Mẹ chỉ nhìn mặt nó một chút thôi.”
Lời nói gần như van xin, nhún nhường của bà Cẩm làm Đức kinh ngạc.
“Ở tuổi mẹ, chỉ muốn có con cháu cháu quây quần đông vui thôi.”
Gương mặt già nua của bà Cẩm rất thành thật.
Đôi mắt bị mù của bà ta đen kịt không sự sống.
Đôi mắt còn lại nhăn nhúm, mí mắt xệ xuống che khuất một phần đuôi mắt.
Ánh mắt chứa đầy dao găm của người mẹ chồng đanh đá đã biến mất từ khi nào.
Giờ đây chỉ có khao khát nhỏ bé về đứa cháu nội từng bị bà ta hắt hủi.
Dưới sự hành hạ của hàng loạt người giúp việc xa lạ, cuối cùng tia hối hận cũng xuất hiện trên mặt bà Cẩm.
Đức mang theo mong ước của bà Cẩm về quê.
Hắn muốn tạo bất ngờ cho Ngân nên không thông báo trước.
Lâu nay hai người vẫn trao đổi qua điện thoại, lời nói không đủ chứa đựng nhớ nhung, chẳng thể truyền tải đầy đủ tình yêu.
Đức hừng hực khí thế về quê với một thân thể khỏe mạnh, đầu óc tỉnh táo.
Điều hắn muốn làm đầu tiên là ôm siết lấy Ngân, cảm thụ hơi ấm da thịt, mùi hương bình yên nơi cô.
Sau đó hắn sẽ cầu hôn cô, làm dăm mâm cơm thân mật ra mắt gia đình vợ.
Danh phận làm chồng hợp pháp của Ngân sắp nằm trong tay hắn rồi.
Tiếc là hiện thực tàn khốc hơn ảo tưởng.
Đón hắn là cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông đứng bên bụi tre trước cổng nhà.
“Con biết thầy thích mẹ Ngân.”
“Tại sao con nghĩ vậy?”
“Bởi vì ánh mắt thầy giống y ánh mắt bác Đức.
Cứ như muốn ăn thịt mẹ con ấy.”
“Thầy nhớ cách đây một tuần, con vẫn kiên định chỉ gọi bác Đức là bố.
Con còn đánh bạn chảy máu mũi vì bạn nói bác Đức của con bị điên mà.”
“Thầy chưa nghe câu lấy vợ thì lấy liền tay, chớ để lâu ngày trai làng cướp mất à? Con đợi bác Đức tròn ba tháng rồi.
Bác ấy vẫn không chịu về hỏi cưới mẹ con.
Tuần trước là tuần cuối cùng trong ba tháng đấy.
Mẹ con không sốt ruột chuyện lấy chồng nhưng con và bà Ba sốt ruột lắm rồi.
Con muốn có em trai.
Em trai sẽ giúp con đánh nhau với mấy anh lớp lớn.
Bà Ba muốn có thêm cháu gái để bà mua váy đẹp cho diện đẹp.
Mẹ con không lấy chồng thì làm sao con có em trai em gái được.”
“Đánh nhau là không tốt.
Thầy cần phải nói chuyện với mẹ của con.”
“Dạ được ạ.
Hôm nay con dẫn thầy về nhà là để thầy nói chuyện với mẹ con đấy.
Nói chuyện xong thì thầy tán mẹ con đi thầy.
Mẹ con khó tính nhưng tán dễ lắm.
Bà Ba bày cho con vài chiêu tán gái, thầy cúi xuống đây, con chia sẻ bí kíp cho thầy.
Về sau thầy làm bố của con, thầy nhớ cho con điểm mười đấy nhé.”
Đức đứng ngây ra như trời trồng.
Hắn nhìn chằm chằm Mốc mặc áo ba lỗ, quần đùi hoa, đeo sau lưng là mũ rơm.
Kẻ phản bội đang cười lém lỉnh, tìm người đến cướp vợ hắn.
Mới xa nhau ba tháng mà thằng nhóc đã ăn cây táo rào cây sung.
Sau đó hắn bắn ánh mắt như giết người về gã đàn ông đứng bên cạnh Mốc.
Dáng dong dỏng cao, mặc sơ mi quần âu, đeo kính trí thức, tóc hai mái, cười lộ ra tám cái răng, nhìn sao cũng thấy giống người xấu.
Hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Sự tự tin của Đức nhanh chóng bị Mốc vả bôm bốp.
Thằng bé nói.
“Hôm nay mẹ con nấu món gà hầm hạt sen mà thầy thích ăn nhất đấy.
Chúng ta về nhà phụ mẹ nấu cơm đi.
Chỉ cần thầy xum xoe bên cạnh phụ mẹ nấu cơm, mẹ con phải lòng thầy ngay.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook