Gả Cho Viên Lãng
-
Quyển 3 - Chương 69: Một mùa xuân mỗi năm vừa mới đến
Tôi không nghĩ tới tôi sẽ gặp phải người kia. Sau khi tôi ở trong thẩm mỹ viện bảo dưỡng đầu tóc giữ lại hai năm thẳng tới eo của mình uốn thành hơi xoăn, tôi hài lòng nhìn gương hoa lệ lộng lẫy vung một cái, thì thấy người vừa mới vào cửa.
“TIểu Nguỵ!” Tôi gào lên một tiếng. Bóng dáng mập mạp kia khẽ rung rẩy.
Có quỷ! Tuyết đối có quỷ! Đây là biểu hiện làm việc trái lương tâm.
“Được nha cậu, còn trốn?” Tôi đứng dậy đang muốn đi bắt cô ấy, nhà tạo mẫu tóc đè tôi lại: “Còn chưa có xong.” Xịt keo.
Tiểu Nguỵ cười ha ha cứng nhắc quay lại: “Cậu cũng tới làm tóc à?”
Cũng? Chỗ thẩm mỹ viện này cũng vì tôi hạ được quyết tâm lớn mới đến, tay nghề tuyệt đối tốt, một người bình thường làm tóc xong đều đã trở thành minh tinh, thu lệ phí tuyệt đối đắc, tiền nào của nấy. Tiểu Nguỵ sẽ sẵn lòng tới nơi này? Hừ hừ …
Lúc tôi đang chuẩn bị hừ giọng mũi, thấy bên cạnh cô ấy còn có một người. Một người đàn ông, một người đàn ông tuổi còn trẻ, một người đàn ông trẻ tuổi rất thân mật với cô ấy.
Lúc này trong tiệm đã không có bao nhiêu khách hàng, Tiểu Nguỵ gội đầu, đến ngồi ghế dựa bên cạnh tôi.
Tôi mắt lé liếc nàng: “Thật hào phóng nha, dù thế nào, lần sau quyên góp cho thư viện kia của chúng tớ hơn hai quyển sách đi.”
Tiểu Nguỵ xấu hổ: “Quyên, chẳng qua tớ hy sinh tiền ảnh cưới, dù sao hôm nay nhà của chúng tớ nói chụp ảnh kia ngắm nhìn hao tài tốn của, không bằng quyên cho công trình hy vọng.”
Tôi nhìn cô ấy: “Thứ gì? Ảnh cưới?”
Tiểu Nguỵ cười đến sáng lạn như hoa ấy, là một loại tươi cười mà tôi chưa từng gặp qua, giống như hoà tan băng tuyết, hoa xuân nở khắp nơi.
“Tớ và Kim nhi, tháng sau kết hôn, vốn muốn là làm tóc xong sẽ thông báo cho cậu.”
“Đợi một chút, vậy chồng cậu đó, gọi là gì?” Vậy không phải tôi biết rõ bạn trai của Tiểu Nguỵ.
Tiểu Nguỵ hơi lúng túng: “Lần trước đó, lần trước ấy đã chia tay rồi, nửa năm trước đã chia tay rồi. Kim nhi…” Phía sau đó âm cuối kéo đựơc ngọt ngào, toàn thân tôi vô duyên vô cớ nổi lên da gà.
Người đàn ông đi tới, có lẽ cao xấp xỉ với Cao Thành, cười đến mặt mày cong cong, có một loại cảm giác làm cho người ta thấy rất thoải mái.
“Xin chào, tôi là Sử Kim.”
“Xin chào, tôi là Dư Bội, bạn học của Tiểu Nguỵ.”
Ánh mắt tôi ngoảnh lại, Tiểu Nguỵ thẳng thắn: “Cuối năm trước đơn vị chúng ta không phải tổ chức đi du lịch sao? Kim nhi là bên cơ quan du lịch kia, sau đó thì biết, sau đó thì cái gì đó rồi.”
“Cái gì nha? Đã cái gì vậy nha?” Tôi cố ý hỏi. Nhà tạo mẫu tóc mím môi không cười.
“Ôi chao, tớ đã vừa ý anh ấy, còn có cái gì nha?” Tiểu Ngụy nóng nảy.
Sử Kim ở một bên mỉm cười, tiếp lời nói: “Duyên phận, chúng tôi mới quen đã thân, hôm nay định chụp hai tấm hình, dùng lúc kết hôn.”
Tôi hạ ghế dựa: “Các cậu thật muốn kết hôn rồi hả?”
“Thật sự.”
“Thật sự không chụp ảnh cưới?”
“Thu Nhi cảm thấy rất lãng phí, tôi cũng cảm thấy không ý nghĩa.”
Đừng nói, Tiểu Ngụy làm tóc xong, thật sự là bỗng nhiên thêm vài phần kiều mị. Đắt là rất có lý.
Nói chuyện một lát, tôi nhìn bộ dáng hai người ngọt ngọt ngào ngào, mình giống như một cái bóng đèn cỡ lớn, vì vậy đi trước.
Tiểu Nguỵ thành hôn xong thì đi Cáp Nhĩ Tân với Sử Kim, trước hôn lễ mấy người chị em tập họp một chỗ tổ chức tiệc chia tay cuộc sống độc thân cho cô ấy.
“Thu nhi, tớ tới đây, cậu lại phải đi rồi.” Tôi uống rượu thở dài.
“Bội Bội, tớ là thân bất do kỷ (việc không theo ý muốn của mình).” Tiểu Nguỵ làm bộ tội đáng thương.
“Thôi đi, cậu coi cô ấy cười đến miệng toét đến cái ót rồi.” Tiểu Tưởng đúng là ngay thẳng như vậy.
“Tớ nói làm sao cậu dụ dỗ gia đình Sử Kim? Nghe nói anh ấy cũng là xuất ngũ ở quân khu bên này sao?”
“Dụ dỗ cái gì? Đó là chúng tớ hấp dẫn lẫn nhau. Hai năm trước không phải anh ấy mới xuất ngũ ư, tớ nghe nói anh ấy rât thân thiết bên này rồi.”
“Được rồi đựơc rồi, anh ấy ngừng giả khẩu âm Đông Bắc.” Tôi và Tiểu Tương cạn ly.
“Tớ chỉ xúc động, cậu nói cũng là tham gia quân ngũ, Kim nhi chúng tớ thì đáng yêu như vậy?” Tiểu Ngụy cảm thán.
Tôi ngắm nhìn bốn phía, chỉ một mình tôi là gia đình quân nhân: “Cậu lấy ai làm so sánh? Tớ bóp chết cậu tớ.”
“Ôi, hình như Cao Thành cũng là bộ đội thiết giáp? Chúng tớ hôm này cũng thế.”
“Nói không chừng bọn họ biết.” Tiểu Tưởng chắc chắn.
Tiểu Tưởng nói đúng thật. Ngày hôn lễ đó Sử Kim và Cao Thành ôm ấp ở một chỗ cứ như anh em xa cách tám đời, Cao Thành vỗ lưng chú rể, vỗ đến ầm ầm.
“Cậu này đựơc, kết hôn…”
Tôi cảm thấy Cao Thành nói không đựơc là vì nói nữa cậu ấy sẽ muốn khóc. Đây là một người cảm tính! Rất không giống với Viên Lãng nhà tôi rồi. Quay đầu lại, Tiểu Hứa chính là cùng Viên Lãng nói chuyện cũ của lớp trưởng bọn họ. Tình cảm đều là người quen, nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, buốn bán lời.
Lại một người bạn kết hôn, điều này nói rõ chúng ta đang dần rời xa tuổi trẻ, chúng ta đều đẽ trưởng thành, có thể vì xã hội này gánh vác lên đáp lại hết sức trách nhiệm.
Tiểu Nguỵ hơi mập mặc áo cưới, bên cạnh Sử Kim ý cười nhẹ nhàng, đáy mắt lộ ra thỏa mãn và thoải mái. Đây là cuộc sống của người bình thường, nhạt nhẽo mà hạnh phúc.
Bởi vì nhà của Sử Kim không có ở vùng này, đặt trước phòng tân hôn ở khách sạn, cho nên vụ nháo động phòng này liền bỏ bớt không ít trò.
Đêm khuya, trên đường về nhà, Viên Lãng nói về việc anh ấy từng gặp Sử Kim.
“Anh từng gặp? Ở đâu?”
“Năm đó, diễn tập đối kháng, chính là ở đoàn trước kia của Cao Thành, lúc anh ấy còn là liên trưởng.”
“Không phải anh bị Hứa Tam bắt làm tù binh sao, khi đó Sử Kim là lớp trưởng Tam Đa.” Viên Lãng cúi đầu tự giễu cười cười.
“A…, là anh ấy à.”
Qua lại giữa chúng tôi có rất nhiều người xuất hiện lại biến mất, có người biến mất lại xuất hiện, chính là như ngày đêm tuần hoàn, chỉ là bạn không biết kế tiếp xuất hiện chính là người nào.
Viên Lãng lấy tay khoác lên vai tôi, thuận tay xoa hai cái trên tóc tôi. Ôm chầm đi, cúi đầu ở bên tai tôi nói khe khẽ: “Vợ thật xinh đẹp.” Tôi vậy mà giống như cô gái nhỏ hạnh phúc đến im lặng.
Đi ngang qua một chợ đêm, thấy một đám choai choai uống rượu, có một người say đến ngồi phịch ở trên mặt đất, một cô bé gái ở bên cạnh dìu cậu ta.
Sau đó đi qua, tôi nói với Viên Lãng: “Cần gì chứ, còn nhiều thời gian, ít tuổi như vậy uống rượu cái gì, tổn hại cơ quan, ảnh hưởng dậy thì.”
Viên Lãng nhìn tôi: “Em không biết xấu hổ mà nói đến người khác sao, lần đó là ai uống rượu để cho anh đi đón.”
“Đó là công việc của em cần, lại nói em là sau khi trưởng thành, bộ phân cơ thể gì gì đó đều đã trưởng thành hoàn thiện mới uống.” Tại sao tôi nói chuyện không dùng tới não? Trên đời có bán thuốc hối hận không?
Ánh mắt Viên Lãng ở trong cảnh đêm đặc biệt mị hoặc, tiếng nói trầm thấp cứ như là mời mọc: “Anh chứng nhận, em thật sự đã trưởng thành hoàn thiện rồi.”
Người xấu! Người xấu! Người xấu! Nếu không phải ở trên đường cái, tôi thế nào cũng phải trừng trị anh ấy thật tốt một phen, cho anh ấy biết trêu chọc vợ cũng là phải ngồi tù!
Đi ngang qua siêu thị buôn bán 24 giờ. Kéo Viên Lãng đi vào mua một chục tất vải kiểu nam, cửa hàng đang tổ chức hoạt động, tặng một đôi kiểu nữ.
Viên Lãng đặc biệt tốn tất (Vớ), nói thật, cái tật xấu này trước khi cưới có lẽ là tất cả cô gái đều sẽ không để ý. Anh ấy là mồ hôi chân, thường xuyên phải đổi tất sạch sẽ và đệm giày sạch sẽ, tôi từng hay mua than cây trúc và dụng cụ làm giầy, chính là vì làm giầy cho anh ấy.
Tục ngữ thường nói đàn ông thúi, thực ra tôi cảm thấy nhất định có quan hệ với phụ nữ không đủ chịu khó trong nhà. Khi anh ấy còn độc thân, vậy không dính dáng tới bạn, khi anh ấy bị bạn thu mua, bạn chính là phải chịu trách nhiệm với ăn, mặc, ở, đi lại của anh ấy.
Viên Lãng là người rất chú ý hình tượng bản thân, hễ về nhà, 89% là tắm rửa thay đổi quần áo ở trụ sở mới trở về, cho nên Viên Lãng trong ấn tượng lưu lại luôn luôn nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ tiện lợi gọn gàng, mang theo hơi thở hoa cỏ trong lành.
Bởi vì chồng nhà mình là loại người rất vui tai vui mắt, làm cho tôi không thể không chịu khó, quần áo bẩn trong nhà tuỳ đổi tuỳ tắm, sàn gỗ được đánh bóng bất cứ lúc nào, một tháng phải mời công ty quản lý gia đình tới vệ sinh một lần cửa sổ trần nhà gì gì đó. Tôi vốn có suy nghĩ, khi nào thì tôi có thể không chịu khó như vậy, cũng có thể lười biếng một chút, cũng có thể không để ý hình tượng mặc lôi thôi một chút. Mỗi khi nghĩ như vậy, tôi lại sẽ khinh bỉ chính mình, thật muốn biến thành phụ nữ lớn tuổi có chồng lười biếng rồi.
Tự nhiên Viên Lãng sẽ không biết những suy nghĩ nhỏ này của tôi, anh ấy ngây người ở bộ đội hơn mười năm, quen chặt chẽ cẩn thận rồi. Lúc trước khi chúng tôi còn “Ở riêng”, chính là lúc còn không có cùng đắp chăn lớn trên một giường, buổi sáng anh ấy ngủ dậy sẽ thuận tay gấp chăn của tôi và của anh ấy xếp thành khối vuông vức, đánh răng xong sẽ sắp xếp hai cái ly súc miệng và hai cái bàn chải đánh răng, cán bàn chải đánh răng cùng hướng về một hướng, khăn rửa mặt treo thánh dài ngắn giống nhau, phía trong tủ quần áo ngay ngắn chỉnh tề, sắp xếp theo thứ tự xuân hạ thu đông. Đương nhiên, đó quyết định bởi ở tại lúc đó anh ấy vốn không tới vài bộ quần áo thường, mà tôi, xấu hổ mà nói, quần áo của tôi cần mua một cái tủ treo quần áo lớn tới sắp xếp nữa, bây giờ cái này đã nhét không được. May mà chất lượng quần áo của tôi cũng không tồi, không cần ủi, giũ một cái là được. Nhưng quần áo thường gì gì đó của Viên Lãng, tôi không quên là phải ủi cho phẳng phiu, quần quân đội phải ủi ra li quần. Lặng lẽ nói, mặc như vậy lên người vóc dáng có vẻ cao một chút.
Có đôi khi đoán mò, nếu Viên Lãng sẽ không tiếp tục mặc quân trang, vậy sẽ là cái dạng gì? Tôi khổ cực suy nghĩ, tưởng tượng không ra cái cảnh tượng kia. [email protected]#d#l#q#[email protected]
Viên Lãng nhìn tôi mua đôi tất cũng có thể mua đến tinh thần tan rã, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt tôi: “Nghĩ cái gì vậy? Nghĩ đến hồn bay lên trời.”
Tôi hoàn hồn, thấy là anh ấy, liền bẹp miệng: “Chồng, em yêu anh …”
Viên Lãng bị tôi xảy ra bất ngờ bày tỏ làm cho lờ mờ, cười nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? Làm sao đột nhiên nghĩ đến nói cái này?” Tay lại không có rời khỏi gương mặt tôi, tôi nghiêng đầu cọ xát, bàn tay khô ráo, ấm áp dày thật đầy cảm giác.
Hàng cây ven đường bắt đầu phun ra bào tử mầm cây nho nhỏ, loáng thoáng màu xanh lá cây mới, lập xuân qua đi chính là mùa xuân chính thức tới đây, một tay tôi xách túi, một tay nắm tay của Viên Lãng, hướng về nơi màn trời xa xanh thẫm từ từ đi tới, nghĩ rằng: Mùa xuân, thật sự là một mùa thích hợp yêu đương!
“TIểu Nguỵ!” Tôi gào lên một tiếng. Bóng dáng mập mạp kia khẽ rung rẩy.
Có quỷ! Tuyết đối có quỷ! Đây là biểu hiện làm việc trái lương tâm.
“Được nha cậu, còn trốn?” Tôi đứng dậy đang muốn đi bắt cô ấy, nhà tạo mẫu tóc đè tôi lại: “Còn chưa có xong.” Xịt keo.
Tiểu Nguỵ cười ha ha cứng nhắc quay lại: “Cậu cũng tới làm tóc à?”
Cũng? Chỗ thẩm mỹ viện này cũng vì tôi hạ được quyết tâm lớn mới đến, tay nghề tuyệt đối tốt, một người bình thường làm tóc xong đều đã trở thành minh tinh, thu lệ phí tuyệt đối đắc, tiền nào của nấy. Tiểu Nguỵ sẽ sẵn lòng tới nơi này? Hừ hừ …
Lúc tôi đang chuẩn bị hừ giọng mũi, thấy bên cạnh cô ấy còn có một người. Một người đàn ông, một người đàn ông tuổi còn trẻ, một người đàn ông trẻ tuổi rất thân mật với cô ấy.
Lúc này trong tiệm đã không có bao nhiêu khách hàng, Tiểu Nguỵ gội đầu, đến ngồi ghế dựa bên cạnh tôi.
Tôi mắt lé liếc nàng: “Thật hào phóng nha, dù thế nào, lần sau quyên góp cho thư viện kia của chúng tớ hơn hai quyển sách đi.”
Tiểu Nguỵ xấu hổ: “Quyên, chẳng qua tớ hy sinh tiền ảnh cưới, dù sao hôm nay nhà của chúng tớ nói chụp ảnh kia ngắm nhìn hao tài tốn của, không bằng quyên cho công trình hy vọng.”
Tôi nhìn cô ấy: “Thứ gì? Ảnh cưới?”
Tiểu Nguỵ cười đến sáng lạn như hoa ấy, là một loại tươi cười mà tôi chưa từng gặp qua, giống như hoà tan băng tuyết, hoa xuân nở khắp nơi.
“Tớ và Kim nhi, tháng sau kết hôn, vốn muốn là làm tóc xong sẽ thông báo cho cậu.”
“Đợi một chút, vậy chồng cậu đó, gọi là gì?” Vậy không phải tôi biết rõ bạn trai của Tiểu Nguỵ.
Tiểu Nguỵ hơi lúng túng: “Lần trước đó, lần trước ấy đã chia tay rồi, nửa năm trước đã chia tay rồi. Kim nhi…” Phía sau đó âm cuối kéo đựơc ngọt ngào, toàn thân tôi vô duyên vô cớ nổi lên da gà.
Người đàn ông đi tới, có lẽ cao xấp xỉ với Cao Thành, cười đến mặt mày cong cong, có một loại cảm giác làm cho người ta thấy rất thoải mái.
“Xin chào, tôi là Sử Kim.”
“Xin chào, tôi là Dư Bội, bạn học của Tiểu Nguỵ.”
Ánh mắt tôi ngoảnh lại, Tiểu Nguỵ thẳng thắn: “Cuối năm trước đơn vị chúng ta không phải tổ chức đi du lịch sao? Kim nhi là bên cơ quan du lịch kia, sau đó thì biết, sau đó thì cái gì đó rồi.”
“Cái gì nha? Đã cái gì vậy nha?” Tôi cố ý hỏi. Nhà tạo mẫu tóc mím môi không cười.
“Ôi chao, tớ đã vừa ý anh ấy, còn có cái gì nha?” Tiểu Ngụy nóng nảy.
Sử Kim ở một bên mỉm cười, tiếp lời nói: “Duyên phận, chúng tôi mới quen đã thân, hôm nay định chụp hai tấm hình, dùng lúc kết hôn.”
Tôi hạ ghế dựa: “Các cậu thật muốn kết hôn rồi hả?”
“Thật sự.”
“Thật sự không chụp ảnh cưới?”
“Thu Nhi cảm thấy rất lãng phí, tôi cũng cảm thấy không ý nghĩa.”
Đừng nói, Tiểu Ngụy làm tóc xong, thật sự là bỗng nhiên thêm vài phần kiều mị. Đắt là rất có lý.
Nói chuyện một lát, tôi nhìn bộ dáng hai người ngọt ngọt ngào ngào, mình giống như một cái bóng đèn cỡ lớn, vì vậy đi trước.
Tiểu Nguỵ thành hôn xong thì đi Cáp Nhĩ Tân với Sử Kim, trước hôn lễ mấy người chị em tập họp một chỗ tổ chức tiệc chia tay cuộc sống độc thân cho cô ấy.
“Thu nhi, tớ tới đây, cậu lại phải đi rồi.” Tôi uống rượu thở dài.
“Bội Bội, tớ là thân bất do kỷ (việc không theo ý muốn của mình).” Tiểu Nguỵ làm bộ tội đáng thương.
“Thôi đi, cậu coi cô ấy cười đến miệng toét đến cái ót rồi.” Tiểu Tưởng đúng là ngay thẳng như vậy.
“Tớ nói làm sao cậu dụ dỗ gia đình Sử Kim? Nghe nói anh ấy cũng là xuất ngũ ở quân khu bên này sao?”
“Dụ dỗ cái gì? Đó là chúng tớ hấp dẫn lẫn nhau. Hai năm trước không phải anh ấy mới xuất ngũ ư, tớ nghe nói anh ấy rât thân thiết bên này rồi.”
“Được rồi đựơc rồi, anh ấy ngừng giả khẩu âm Đông Bắc.” Tôi và Tiểu Tương cạn ly.
“Tớ chỉ xúc động, cậu nói cũng là tham gia quân ngũ, Kim nhi chúng tớ thì đáng yêu như vậy?” Tiểu Ngụy cảm thán.
Tôi ngắm nhìn bốn phía, chỉ một mình tôi là gia đình quân nhân: “Cậu lấy ai làm so sánh? Tớ bóp chết cậu tớ.”
“Ôi, hình như Cao Thành cũng là bộ đội thiết giáp? Chúng tớ hôm này cũng thế.”
“Nói không chừng bọn họ biết.” Tiểu Tưởng chắc chắn.
Tiểu Tưởng nói đúng thật. Ngày hôn lễ đó Sử Kim và Cao Thành ôm ấp ở một chỗ cứ như anh em xa cách tám đời, Cao Thành vỗ lưng chú rể, vỗ đến ầm ầm.
“Cậu này đựơc, kết hôn…”
Tôi cảm thấy Cao Thành nói không đựơc là vì nói nữa cậu ấy sẽ muốn khóc. Đây là một người cảm tính! Rất không giống với Viên Lãng nhà tôi rồi. Quay đầu lại, Tiểu Hứa chính là cùng Viên Lãng nói chuyện cũ của lớp trưởng bọn họ. Tình cảm đều là người quen, nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, buốn bán lời.
Lại một người bạn kết hôn, điều này nói rõ chúng ta đang dần rời xa tuổi trẻ, chúng ta đều đẽ trưởng thành, có thể vì xã hội này gánh vác lên đáp lại hết sức trách nhiệm.
Tiểu Nguỵ hơi mập mặc áo cưới, bên cạnh Sử Kim ý cười nhẹ nhàng, đáy mắt lộ ra thỏa mãn và thoải mái. Đây là cuộc sống của người bình thường, nhạt nhẽo mà hạnh phúc.
Bởi vì nhà của Sử Kim không có ở vùng này, đặt trước phòng tân hôn ở khách sạn, cho nên vụ nháo động phòng này liền bỏ bớt không ít trò.
Đêm khuya, trên đường về nhà, Viên Lãng nói về việc anh ấy từng gặp Sử Kim.
“Anh từng gặp? Ở đâu?”
“Năm đó, diễn tập đối kháng, chính là ở đoàn trước kia của Cao Thành, lúc anh ấy còn là liên trưởng.”
“Không phải anh bị Hứa Tam bắt làm tù binh sao, khi đó Sử Kim là lớp trưởng Tam Đa.” Viên Lãng cúi đầu tự giễu cười cười.
“A…, là anh ấy à.”
Qua lại giữa chúng tôi có rất nhiều người xuất hiện lại biến mất, có người biến mất lại xuất hiện, chính là như ngày đêm tuần hoàn, chỉ là bạn không biết kế tiếp xuất hiện chính là người nào.
Viên Lãng lấy tay khoác lên vai tôi, thuận tay xoa hai cái trên tóc tôi. Ôm chầm đi, cúi đầu ở bên tai tôi nói khe khẽ: “Vợ thật xinh đẹp.” Tôi vậy mà giống như cô gái nhỏ hạnh phúc đến im lặng.
Đi ngang qua một chợ đêm, thấy một đám choai choai uống rượu, có một người say đến ngồi phịch ở trên mặt đất, một cô bé gái ở bên cạnh dìu cậu ta.
Sau đó đi qua, tôi nói với Viên Lãng: “Cần gì chứ, còn nhiều thời gian, ít tuổi như vậy uống rượu cái gì, tổn hại cơ quan, ảnh hưởng dậy thì.”
Viên Lãng nhìn tôi: “Em không biết xấu hổ mà nói đến người khác sao, lần đó là ai uống rượu để cho anh đi đón.”
“Đó là công việc của em cần, lại nói em là sau khi trưởng thành, bộ phân cơ thể gì gì đó đều đã trưởng thành hoàn thiện mới uống.” Tại sao tôi nói chuyện không dùng tới não? Trên đời có bán thuốc hối hận không?
Ánh mắt Viên Lãng ở trong cảnh đêm đặc biệt mị hoặc, tiếng nói trầm thấp cứ như là mời mọc: “Anh chứng nhận, em thật sự đã trưởng thành hoàn thiện rồi.”
Người xấu! Người xấu! Người xấu! Nếu không phải ở trên đường cái, tôi thế nào cũng phải trừng trị anh ấy thật tốt một phen, cho anh ấy biết trêu chọc vợ cũng là phải ngồi tù!
Đi ngang qua siêu thị buôn bán 24 giờ. Kéo Viên Lãng đi vào mua một chục tất vải kiểu nam, cửa hàng đang tổ chức hoạt động, tặng một đôi kiểu nữ.
Viên Lãng đặc biệt tốn tất (Vớ), nói thật, cái tật xấu này trước khi cưới có lẽ là tất cả cô gái đều sẽ không để ý. Anh ấy là mồ hôi chân, thường xuyên phải đổi tất sạch sẽ và đệm giày sạch sẽ, tôi từng hay mua than cây trúc và dụng cụ làm giầy, chính là vì làm giầy cho anh ấy.
Tục ngữ thường nói đàn ông thúi, thực ra tôi cảm thấy nhất định có quan hệ với phụ nữ không đủ chịu khó trong nhà. Khi anh ấy còn độc thân, vậy không dính dáng tới bạn, khi anh ấy bị bạn thu mua, bạn chính là phải chịu trách nhiệm với ăn, mặc, ở, đi lại của anh ấy.
Viên Lãng là người rất chú ý hình tượng bản thân, hễ về nhà, 89% là tắm rửa thay đổi quần áo ở trụ sở mới trở về, cho nên Viên Lãng trong ấn tượng lưu lại luôn luôn nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ tiện lợi gọn gàng, mang theo hơi thở hoa cỏ trong lành.
Bởi vì chồng nhà mình là loại người rất vui tai vui mắt, làm cho tôi không thể không chịu khó, quần áo bẩn trong nhà tuỳ đổi tuỳ tắm, sàn gỗ được đánh bóng bất cứ lúc nào, một tháng phải mời công ty quản lý gia đình tới vệ sinh một lần cửa sổ trần nhà gì gì đó. Tôi vốn có suy nghĩ, khi nào thì tôi có thể không chịu khó như vậy, cũng có thể lười biếng một chút, cũng có thể không để ý hình tượng mặc lôi thôi một chút. Mỗi khi nghĩ như vậy, tôi lại sẽ khinh bỉ chính mình, thật muốn biến thành phụ nữ lớn tuổi có chồng lười biếng rồi.
Tự nhiên Viên Lãng sẽ không biết những suy nghĩ nhỏ này của tôi, anh ấy ngây người ở bộ đội hơn mười năm, quen chặt chẽ cẩn thận rồi. Lúc trước khi chúng tôi còn “Ở riêng”, chính là lúc còn không có cùng đắp chăn lớn trên một giường, buổi sáng anh ấy ngủ dậy sẽ thuận tay gấp chăn của tôi và của anh ấy xếp thành khối vuông vức, đánh răng xong sẽ sắp xếp hai cái ly súc miệng và hai cái bàn chải đánh răng, cán bàn chải đánh răng cùng hướng về một hướng, khăn rửa mặt treo thánh dài ngắn giống nhau, phía trong tủ quần áo ngay ngắn chỉnh tề, sắp xếp theo thứ tự xuân hạ thu đông. Đương nhiên, đó quyết định bởi ở tại lúc đó anh ấy vốn không tới vài bộ quần áo thường, mà tôi, xấu hổ mà nói, quần áo của tôi cần mua một cái tủ treo quần áo lớn tới sắp xếp nữa, bây giờ cái này đã nhét không được. May mà chất lượng quần áo của tôi cũng không tồi, không cần ủi, giũ một cái là được. Nhưng quần áo thường gì gì đó của Viên Lãng, tôi không quên là phải ủi cho phẳng phiu, quần quân đội phải ủi ra li quần. Lặng lẽ nói, mặc như vậy lên người vóc dáng có vẻ cao một chút.
Có đôi khi đoán mò, nếu Viên Lãng sẽ không tiếp tục mặc quân trang, vậy sẽ là cái dạng gì? Tôi khổ cực suy nghĩ, tưởng tượng không ra cái cảnh tượng kia. [email protected]#d#l#q#[email protected]
Viên Lãng nhìn tôi mua đôi tất cũng có thể mua đến tinh thần tan rã, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt tôi: “Nghĩ cái gì vậy? Nghĩ đến hồn bay lên trời.”
Tôi hoàn hồn, thấy là anh ấy, liền bẹp miệng: “Chồng, em yêu anh …”
Viên Lãng bị tôi xảy ra bất ngờ bày tỏ làm cho lờ mờ, cười nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? Làm sao đột nhiên nghĩ đến nói cái này?” Tay lại không có rời khỏi gương mặt tôi, tôi nghiêng đầu cọ xát, bàn tay khô ráo, ấm áp dày thật đầy cảm giác.
Hàng cây ven đường bắt đầu phun ra bào tử mầm cây nho nhỏ, loáng thoáng màu xanh lá cây mới, lập xuân qua đi chính là mùa xuân chính thức tới đây, một tay tôi xách túi, một tay nắm tay của Viên Lãng, hướng về nơi màn trời xa xanh thẫm từ từ đi tới, nghĩ rằng: Mùa xuân, thật sự là một mùa thích hợp yêu đương!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook