Gả Cho Viên Lãng
-
Quyển 3 - Chương 64: Chuyện nhà
Nếu như bạn đi trên đường, nghe bên cạnh có người lầm bầm lầu bầu, đổi lại lúc trước, tuyệt đối tinh thần người này có bệnh, nhưng đổi lại hiện tại, nói không chừng người này là dùng Bluetooth (tai nghe không dây) nghe điện thoại.
Trên tai tôi cài bluetooth, dọc đường nấu cháo điện thoại từ siêu thị. Đúng là thuận tiện, hai tay xách đồ, không ảnh hưởng miệng trao đổi.
“Trên đường đã ngưng tụ chưa? Vậy cậu ấy còn chạy mô-tô ra ngoài?”
“Một tháng có thể chạy hơn 2000 đồng, không tệ nha. Kiếm tiền cưới vợ? Không phải là lần trước gặp việc ấy chứ?” Cả người tôi nổi da gà rớt xuống. Năm đó em trai họ bà con xa 20 tuổi đã chọn bằng lòng đính hôn, xem ra năm nay muốn kết hôn. Nhà đàn gái ở nơi rất thôn dã, rất truyền thống, cũng không có chịu qua giáo dục gì đó. Xem ra ở nhà gái, em trai họ này từng trải việc đời, nếu nói việc đời, chính là năm đó cậu ấy 17 tuổi làm công ở thành phố. Một thằng bé rất chịu khó, gom tiền làm công lại mua một chiếc mô-tô cũ, chạy xe chợ đen, lại còn thu nhập không tệ, chính là nguy hiểm, năm ngoái anh em chạy xe mô-tô phi pháp với cậu ấy xảy ra tai nạn xe cộ đã chết một người, xe hàng lớn ép đầu tới lộn xộn.
“Bảo cậu ấy chạy chậm một chút, chú ý an toàn.” Tôi còn có thể nói cái gì, là chị họ bà con xa, ngay trong năm, tôi có thể làm cũng chỉ có những thứ này.
Lại nhận một cú điện thoại, tay bị túi siêu thị làm đau.
Tôi xoay xoay đầu: “Ai vậy? Thanh Nhan?”
“Cậu ở trước cửa nhà tớ? Tớ đã tới, xuống xách ít đồ giúp tôi đi chứ, tớ cũng sắp chết ở trên đường.”
Tâm tình Tiểu Lâm thật không tốt, giống với thời tiết, đen nghìn nghịt.
Tôi mở ra trà bánh mới vừa mua: “Nói đi, cãi nhau với Cao Thành?”
“Mình với anh ấy càng ngày càng nói không tới một mảnh.” Tiểu Lâm oán giận.
“Cậu với anh ấy vốn là không thể nào nói đến một mảnh, trong lòng anh ấy kia trừ huấn luyện chính là binh lính của anh ấy, chỗ ấy so với Viên Lãng thật là được đi.”
“Không phải là cái này.”
“Không phải cái gì?”
“Con trai học nói chuyện, ngày đó đột nhiên nói một câu mẹ kiếp, hù dọa làm cho tớ bối rối.”
Trà bánh trong miệng tôi thiếu chút nữa phun ra.
“Tớ giơ tay liền cho con trai một cái tát trên miệng, cậu nói đứa trẻ học lời lẽ bẩn thiểu có đáng đánh hay không?”
“Đáng đánh!” Tôi gật đầu.
“Nhưng Cao Thành biết nói tớ xuống tay quá nặng.” Tiểu Lâm tức giận muốn chết.
“Có lúc cậu ra xuống tay rất là độc ác … Cứu mạng!” Tôi bị Tiểu Lâm bóp cổ đung đưa.
“Tớ đánh nhẹ nhàng.”
“Vẫn chưa tới ba tuổi, không hiểu chuyện.” Tôi khuyên giải.
“Cái gì chứ, tới lúc đó vừa ra khỏi cửa gặp người khác, người ta còn tưởng rằng giáo dục nhà tớ có vấn đề, mình tớ mất mặt không lên nổi.”
“Đúng, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.” Tôi là gió chiều nào theo chiều đó.
“Nhưng Cao Thành nói bé trai thỉnh thoảng nói một câu không sao cả. Cậu nói anh ấy là Logic kiểu gì.” Ở trong phòng Tiểu Lâm càng nói càng tức.
“Hiện tại tớ và anh ấy nhắc tới giáo dục đứa trẻ liền cãi nhau, trước kia chúng mình không phải như vậy.”
Tôi gãi đầu: “Tớ chưa sinh đứa bé, tớ cũng không hiểu giáo dục đứa trẻ này.”
Tiểu Lâm giậm chân một cái: “Ai nha chính là tớ tìm người phát oán trách, mấy ngày nay tớ buồn bực chết được.”
“Vậy bây giờ?”
“Bây giờ? Đi đón con trai về nhà, tớ ném nó tới chỗ bà nội nó.” Bà chủ gia đình xót xa.
“Không ăn cơm?”
“Lần sau đi.” Tiểu Lâm cũng giống như lúc cô ấy tới là người biến mất không dấu vết.
Tôi vỗ vỗ tay, dọn dẹp xong đồ, đi rửa tay.
Tầng dưới tiếng động cơ xe hơi. Tốt, Viên Lãng anh lấy việc công làm việc tư, lái xe nhà nước về nhà.
Ló đầu vừa nhìn, không phải xe Viên Lãng, là hai người hàng xóm điên cuồng mua sắm trở về. Kia là mở tiềm tạp hóa, mua nhiều đồ như vậy.
Từ trên ban công xuống, một người không tưởng tượng được xuất hiện. Hơn nữa kế tiếp tôi hoàn toàn bị khống chế.
“Chồng, anh làm cái gì anh?” Tôi bị nhiệt tình của người này hù dọa bối rối.
“Nhớ em!” quần áo trên người lộ ra bên ngoài lạnh như băng.
“Em cũng nhớ anh …” Tôi bị đè ở trên cửa ban công hôn đến thất điên bát đảo.
Hôm nay Viên Lãng cắn thuốc lắc đây là thế nào, không giống lúc đầu Viên Lãng ấy bình tĩnh. Tôi tranh thủ vừa nâng một tay, cứng rắn kéo đầu của anh ấy đến trước mắt, dùng một phần vạn giây thời gian xem xét, là chông của mình, không phải là người khác giả mạo.
“Nhìn cái gì?” Viên Lãng thở hổn hển.
“Quá gần, không thấy rõ ngài là ai.”
Tay lạnh như băng, đặc biệt là lúc sờ vào trong quần áo, da thịt nóng như lửa rùng mình ớn lạnh.
“Anh không đến nỗi chứ, tuần trước chưa từng trở về nhà sao?” Mặc kệ nói thế nào, chồng có tình cảm mãnh liệt đối với mình, vợ vẫn nên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhìn một chút, bản thân vẫn có lực hấp dẫn chết người đối với người khác phái.
Tôi một phát bắt được thắt lưng đang bị kéo xuống: “Bây giờ là ban ngày.” Dùng ánh mắt nói cho anh ấy biết rèm cửa sổ còn không có kéo.
Viên Lãng ở bên tai tôi nói: “Vị trí này không ai có thể nhìn thấy.” Trên tay dùng sức, tôi liền đầu hàng.
Nhìn, anh ấy nhớ tôi, anh ấy nhớ tới không thể tự kiềm chế. Làm vợ lão A, tôi không thể ngại ngùng, không thể ngại ngùng.
Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa đưa tay xuống dò tìm.
Trên tay sờ tới gì đó làm cho tôi cả kinh há to miệng: “Chồng anh không thể nào?”
Viên Lãng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cái gì sẽ không, đó là điện thoại di động của anh.”
“A?" Sờ nữa sờ, thật sự hình dáng không giống nhau.
…
Tôi nghĩ đến một chuyện: “Chồng, em vẫn còn chưa tắm đâu.”
Người kia như tên đã lắp vào cung rồi: “Anh không quan tâm.”
“Nhưng chồng anh cũng chưa có tắm, bác sĩ nói, các anh dễ dàng dính vi khuẩn hơn … A, nhẹ một chút!” Trên người rịn ra mồ hôi cả người. Không còn kịp rồi.
Tôi im lặng nhìn trời. Chồng anh thật sự là có tình cảm rất mãnh liệt, lần sau có thể đổi chỗ hay không, thật ra cửa sổ quá cứng rắn, trên lưng đau quá, phía trên quần áo ngay ngắn, phía dưới gió mát vù vù, băng hỏa lưỡng trọng thiên. (chắc là hai tầng băng lửa)
…
Tôi nhìn Viên Lãng dựa nghiêng trên ghế sô pha xả thở: “Nói đi, trong lòng có chuyện gì?” Rút khăn giấy lau sàn nhà bên cửa sổ. Rối tinh rối mù.
“Đói bụng, muốn ăn cơm.” Rôt cuộc là ai bị cái gì vậy nha? Nên làm nũng phải là tôi chứ?
Tới siêu thị mua tương xúc xích, nấu canh, cùng nhau ăn ấm áp hài hòa.
Nhà là nơi một người thả lỏng nhất, đặc biệt là lúc có tâm sự. Có người từng nói, một người sau khi ăn một bữa cơm no, trên vẻ mặt đó cũng không giống nhau.
Lúc này Viên Lãng rất thả lỏng, nhưng ánh mắt rất mệt mỏi, mệt mỏi trên tinh thần.
“Đoạn thời gian trước trong đội xảy ra chuyện, lúc huấn luyện có một đội viên bỗng nhiên phát sinh chảy máu não, chết.” Giọng nói Viên Lãng làm cho trong lòng tôi cảm thấy rất đau.
“Không phải là chiến đấu giảm quân số. Tuần này một mực giải quyết chuyện này. Người sống sờ sờ đưa tới đây, đã mất không rõ ràng. Ăn nói như thế nào với gia đình người ta.”
“Nếu như là hy sinh trong chiến đấu, ít nhất có thể nói, con trai nhà ngài là anh hùng chiến đấu, là tấm gương của chúng tôi, sau đó xin khen thưởng, cho người nhà một sự an ủi.”
“Vậy kết quả?” Tôi hỏi.
“Kết quả gia đình thân thuộc được sắp xếp tại phòng tiếp khách, tiếp đãi ăn uống ngon miệng, chính ủy làm công tác, bồi thường hai mươi mấy vạn, lại đồng ý chi phí lên đại học em gái cậu ấy do đội gánh vác, lúc này mới xong.”
“Để cho người sống cũng xem một chút, đúng không?” Tôi cảm thấy xử lý chút chuyện ở đây trên xã hội với quân đội hiệu quả như nhau.
“Cũng là để cho lòng mọi người thoải mái, an tâm ở bộ đội, mặc dù đã xảy ra chuyện gì, quốc gia sẽ giải quyết cho họ nỗi lo về sau.” Viên Lãng xoa chân mày của mình.
“Nhưng trong lòng anh cực kỳ buồn phiền, cho nên muốn tìm người hạ hỏa.” Lúc tôi hiểu đã chậm rồi.
“Anh biết em tốt với anh.” Viên Lãng anh thật vô sỉ, nhưng mà tôi thích, tôi thích anh tin nhiệm đối với tôi. (tín nhiệm=tin tưởng và giao nhiệm vụ cho)
“Trước đây lúc chưa có em, trong lòng anh có chuyện tìm ai nói?” Tôi muốn hiểu rõ một Viên Lãng trước đây.
Lông mày Viên Lãng giương lên hướng về phía toi cười một tiếng: “Không tìm ai nói, kìm nén.”
Tôi đi tới, nhìn anh ấy, cười: “Kìm nén? Chờ kìm nén sốt ruột thig tự mình giải quyết đúng không?” Nắm tay của anh ấy nhấc lên đặt tại trên vị trí quan trọng của anh ấy.
Hai người cười lăn thành một đoàn ở trên ghế sô pha.
“Nói cho em một điều buồn cười đây, Tam Nhi có bạn gái.” Viên Lãng giống như dâng vật quý.
“Ai vậy? Trong nhà tìm cho?” Tôi xử lý tóc lăn rối.
“Em biết. Cái phóng viên nhỏ phỏng vấn em lần trước.”
“A?” Cằm tôi rơi xuống đất.
“Không phải các anh là đơn vị bảo mật sao? Làm sao bọn họ liên lạc đến?”
“Không phải là Tam nhi đi ra ngoài mua đồ sao? Người này lại có thể choáng váng ở trong siêu thị rồi, gặp cô gái kia, nhận ra được, sau đó thì trò chuyện, lại sau đó hai người đã thành rồi. “Tam nhi là tấm quan tài bộ nhớ (?o? không hiểu lắm, có ai biết chỉ giúp em), mỗi một sự kiện mỗi người đều nhớ rõ ràng.
Tôi nhớ lại cô gái nhỏ đó lơ mơ quên mang bút ghi âm.
“Nơi khác?” Không thể nói yêu thương cùng chỗ với cô gái trẻ tuổi.
“Không có hộ khẩu Bắc Kinh (sống và làm việc ở Bắc Kinh), bản thân và gia đình trong sạch, là người đơn giản, rất xứng đôi với Tam nhi.” Thật là một tin tức tốt.
Mỗi người đều có thể có lúc buồn bực, nhưng trong cuộc sống luôn là chuyện vui sướng chiếm đa số, giữ gìn chuyện vui vẻ, niêm phong chuyện không vui vẻ. A, ngày vẫn tương đối tốt đẹp và tràn đầy hy vọng!
“Viên Lãng, hỏi anh chuyện này.” Từ trong chăn tôi nhô đầu ra, hít thở.
“Hỏi đi.” Âm thanh Viên Lãng từ dưới chăn truyền đến, rầu rĩ.
“Nếu như ở trên giường em gọi tên những người khác, anh sẽ làm sao?” Tôi nhẫn nhịn cười hỏi.
“Cái gì?” Viên Lãng một phen vén chăn lên chui đi ra.
“Em gọi tên ai anh liền làm thịt người đó.” Viên Lãng giả dạng một bộ mặt tôi là lưu manh tôi sợ nét mặt người nào.
“Thật? Vậy … Viên Lãng, Viên Lãng … Anh làm thịt đi!” Tôi cười híp mắt nhìn anh ấy.
Viên Lãng nhìn chăm chú vào đôi mắt của tôi: “Trước khi làm thịt hắn, trước đó giải quyết xong em cái yêu tinh gây họa này!” …
Gió bấc mùa đông thổi qua, trên nhánh cây trơ trụi ngoài cửa sổ, không có chim nhỏ dừng chân, nếu có, cũng sẽ đỏ mặt bay đi thôi.
Trên tai tôi cài bluetooth, dọc đường nấu cháo điện thoại từ siêu thị. Đúng là thuận tiện, hai tay xách đồ, không ảnh hưởng miệng trao đổi.
“Trên đường đã ngưng tụ chưa? Vậy cậu ấy còn chạy mô-tô ra ngoài?”
“Một tháng có thể chạy hơn 2000 đồng, không tệ nha. Kiếm tiền cưới vợ? Không phải là lần trước gặp việc ấy chứ?” Cả người tôi nổi da gà rớt xuống. Năm đó em trai họ bà con xa 20 tuổi đã chọn bằng lòng đính hôn, xem ra năm nay muốn kết hôn. Nhà đàn gái ở nơi rất thôn dã, rất truyền thống, cũng không có chịu qua giáo dục gì đó. Xem ra ở nhà gái, em trai họ này từng trải việc đời, nếu nói việc đời, chính là năm đó cậu ấy 17 tuổi làm công ở thành phố. Một thằng bé rất chịu khó, gom tiền làm công lại mua một chiếc mô-tô cũ, chạy xe chợ đen, lại còn thu nhập không tệ, chính là nguy hiểm, năm ngoái anh em chạy xe mô-tô phi pháp với cậu ấy xảy ra tai nạn xe cộ đã chết một người, xe hàng lớn ép đầu tới lộn xộn.
“Bảo cậu ấy chạy chậm một chút, chú ý an toàn.” Tôi còn có thể nói cái gì, là chị họ bà con xa, ngay trong năm, tôi có thể làm cũng chỉ có những thứ này.
Lại nhận một cú điện thoại, tay bị túi siêu thị làm đau.
Tôi xoay xoay đầu: “Ai vậy? Thanh Nhan?”
“Cậu ở trước cửa nhà tớ? Tớ đã tới, xuống xách ít đồ giúp tôi đi chứ, tớ cũng sắp chết ở trên đường.”
Tâm tình Tiểu Lâm thật không tốt, giống với thời tiết, đen nghìn nghịt.
Tôi mở ra trà bánh mới vừa mua: “Nói đi, cãi nhau với Cao Thành?”
“Mình với anh ấy càng ngày càng nói không tới một mảnh.” Tiểu Lâm oán giận.
“Cậu với anh ấy vốn là không thể nào nói đến một mảnh, trong lòng anh ấy kia trừ huấn luyện chính là binh lính của anh ấy, chỗ ấy so với Viên Lãng thật là được đi.”
“Không phải là cái này.”
“Không phải cái gì?”
“Con trai học nói chuyện, ngày đó đột nhiên nói một câu mẹ kiếp, hù dọa làm cho tớ bối rối.”
Trà bánh trong miệng tôi thiếu chút nữa phun ra.
“Tớ giơ tay liền cho con trai một cái tát trên miệng, cậu nói đứa trẻ học lời lẽ bẩn thiểu có đáng đánh hay không?”
“Đáng đánh!” Tôi gật đầu.
“Nhưng Cao Thành biết nói tớ xuống tay quá nặng.” Tiểu Lâm tức giận muốn chết.
“Có lúc cậu ra xuống tay rất là độc ác … Cứu mạng!” Tôi bị Tiểu Lâm bóp cổ đung đưa.
“Tớ đánh nhẹ nhàng.”
“Vẫn chưa tới ba tuổi, không hiểu chuyện.” Tôi khuyên giải.
“Cái gì chứ, tới lúc đó vừa ra khỏi cửa gặp người khác, người ta còn tưởng rằng giáo dục nhà tớ có vấn đề, mình tớ mất mặt không lên nổi.”
“Đúng, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.” Tôi là gió chiều nào theo chiều đó.
“Nhưng Cao Thành nói bé trai thỉnh thoảng nói một câu không sao cả. Cậu nói anh ấy là Logic kiểu gì.” Ở trong phòng Tiểu Lâm càng nói càng tức.
“Hiện tại tớ và anh ấy nhắc tới giáo dục đứa trẻ liền cãi nhau, trước kia chúng mình không phải như vậy.”
Tôi gãi đầu: “Tớ chưa sinh đứa bé, tớ cũng không hiểu giáo dục đứa trẻ này.”
Tiểu Lâm giậm chân một cái: “Ai nha chính là tớ tìm người phát oán trách, mấy ngày nay tớ buồn bực chết được.”
“Vậy bây giờ?”
“Bây giờ? Đi đón con trai về nhà, tớ ném nó tới chỗ bà nội nó.” Bà chủ gia đình xót xa.
“Không ăn cơm?”
“Lần sau đi.” Tiểu Lâm cũng giống như lúc cô ấy tới là người biến mất không dấu vết.
Tôi vỗ vỗ tay, dọn dẹp xong đồ, đi rửa tay.
Tầng dưới tiếng động cơ xe hơi. Tốt, Viên Lãng anh lấy việc công làm việc tư, lái xe nhà nước về nhà.
Ló đầu vừa nhìn, không phải xe Viên Lãng, là hai người hàng xóm điên cuồng mua sắm trở về. Kia là mở tiềm tạp hóa, mua nhiều đồ như vậy.
Từ trên ban công xuống, một người không tưởng tượng được xuất hiện. Hơn nữa kế tiếp tôi hoàn toàn bị khống chế.
“Chồng, anh làm cái gì anh?” Tôi bị nhiệt tình của người này hù dọa bối rối.
“Nhớ em!” quần áo trên người lộ ra bên ngoài lạnh như băng.
“Em cũng nhớ anh …” Tôi bị đè ở trên cửa ban công hôn đến thất điên bát đảo.
Hôm nay Viên Lãng cắn thuốc lắc đây là thế nào, không giống lúc đầu Viên Lãng ấy bình tĩnh. Tôi tranh thủ vừa nâng một tay, cứng rắn kéo đầu của anh ấy đến trước mắt, dùng một phần vạn giây thời gian xem xét, là chông của mình, không phải là người khác giả mạo.
“Nhìn cái gì?” Viên Lãng thở hổn hển.
“Quá gần, không thấy rõ ngài là ai.”
Tay lạnh như băng, đặc biệt là lúc sờ vào trong quần áo, da thịt nóng như lửa rùng mình ớn lạnh.
“Anh không đến nỗi chứ, tuần trước chưa từng trở về nhà sao?” Mặc kệ nói thế nào, chồng có tình cảm mãnh liệt đối với mình, vợ vẫn nên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhìn một chút, bản thân vẫn có lực hấp dẫn chết người đối với người khác phái.
Tôi một phát bắt được thắt lưng đang bị kéo xuống: “Bây giờ là ban ngày.” Dùng ánh mắt nói cho anh ấy biết rèm cửa sổ còn không có kéo.
Viên Lãng ở bên tai tôi nói: “Vị trí này không ai có thể nhìn thấy.” Trên tay dùng sức, tôi liền đầu hàng.
Nhìn, anh ấy nhớ tôi, anh ấy nhớ tới không thể tự kiềm chế. Làm vợ lão A, tôi không thể ngại ngùng, không thể ngại ngùng.
Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa đưa tay xuống dò tìm.
Trên tay sờ tới gì đó làm cho tôi cả kinh há to miệng: “Chồng anh không thể nào?”
Viên Lãng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cái gì sẽ không, đó là điện thoại di động của anh.”
“A?" Sờ nữa sờ, thật sự hình dáng không giống nhau.
…
Tôi nghĩ đến một chuyện: “Chồng, em vẫn còn chưa tắm đâu.”
Người kia như tên đã lắp vào cung rồi: “Anh không quan tâm.”
“Nhưng chồng anh cũng chưa có tắm, bác sĩ nói, các anh dễ dàng dính vi khuẩn hơn … A, nhẹ một chút!” Trên người rịn ra mồ hôi cả người. Không còn kịp rồi.
Tôi im lặng nhìn trời. Chồng anh thật sự là có tình cảm rất mãnh liệt, lần sau có thể đổi chỗ hay không, thật ra cửa sổ quá cứng rắn, trên lưng đau quá, phía trên quần áo ngay ngắn, phía dưới gió mát vù vù, băng hỏa lưỡng trọng thiên. (chắc là hai tầng băng lửa)
…
Tôi nhìn Viên Lãng dựa nghiêng trên ghế sô pha xả thở: “Nói đi, trong lòng có chuyện gì?” Rút khăn giấy lau sàn nhà bên cửa sổ. Rối tinh rối mù.
“Đói bụng, muốn ăn cơm.” Rôt cuộc là ai bị cái gì vậy nha? Nên làm nũng phải là tôi chứ?
Tới siêu thị mua tương xúc xích, nấu canh, cùng nhau ăn ấm áp hài hòa.
Nhà là nơi một người thả lỏng nhất, đặc biệt là lúc có tâm sự. Có người từng nói, một người sau khi ăn một bữa cơm no, trên vẻ mặt đó cũng không giống nhau.
Lúc này Viên Lãng rất thả lỏng, nhưng ánh mắt rất mệt mỏi, mệt mỏi trên tinh thần.
“Đoạn thời gian trước trong đội xảy ra chuyện, lúc huấn luyện có một đội viên bỗng nhiên phát sinh chảy máu não, chết.” Giọng nói Viên Lãng làm cho trong lòng tôi cảm thấy rất đau.
“Không phải là chiến đấu giảm quân số. Tuần này một mực giải quyết chuyện này. Người sống sờ sờ đưa tới đây, đã mất không rõ ràng. Ăn nói như thế nào với gia đình người ta.”
“Nếu như là hy sinh trong chiến đấu, ít nhất có thể nói, con trai nhà ngài là anh hùng chiến đấu, là tấm gương của chúng tôi, sau đó xin khen thưởng, cho người nhà một sự an ủi.”
“Vậy kết quả?” Tôi hỏi.
“Kết quả gia đình thân thuộc được sắp xếp tại phòng tiếp khách, tiếp đãi ăn uống ngon miệng, chính ủy làm công tác, bồi thường hai mươi mấy vạn, lại đồng ý chi phí lên đại học em gái cậu ấy do đội gánh vác, lúc này mới xong.”
“Để cho người sống cũng xem một chút, đúng không?” Tôi cảm thấy xử lý chút chuyện ở đây trên xã hội với quân đội hiệu quả như nhau.
“Cũng là để cho lòng mọi người thoải mái, an tâm ở bộ đội, mặc dù đã xảy ra chuyện gì, quốc gia sẽ giải quyết cho họ nỗi lo về sau.” Viên Lãng xoa chân mày của mình.
“Nhưng trong lòng anh cực kỳ buồn phiền, cho nên muốn tìm người hạ hỏa.” Lúc tôi hiểu đã chậm rồi.
“Anh biết em tốt với anh.” Viên Lãng anh thật vô sỉ, nhưng mà tôi thích, tôi thích anh tin nhiệm đối với tôi. (tín nhiệm=tin tưởng và giao nhiệm vụ cho)
“Trước đây lúc chưa có em, trong lòng anh có chuyện tìm ai nói?” Tôi muốn hiểu rõ một Viên Lãng trước đây.
Lông mày Viên Lãng giương lên hướng về phía toi cười một tiếng: “Không tìm ai nói, kìm nén.”
Tôi đi tới, nhìn anh ấy, cười: “Kìm nén? Chờ kìm nén sốt ruột thig tự mình giải quyết đúng không?” Nắm tay của anh ấy nhấc lên đặt tại trên vị trí quan trọng của anh ấy.
Hai người cười lăn thành một đoàn ở trên ghế sô pha.
“Nói cho em một điều buồn cười đây, Tam Nhi có bạn gái.” Viên Lãng giống như dâng vật quý.
“Ai vậy? Trong nhà tìm cho?” Tôi xử lý tóc lăn rối.
“Em biết. Cái phóng viên nhỏ phỏng vấn em lần trước.”
“A?” Cằm tôi rơi xuống đất.
“Không phải các anh là đơn vị bảo mật sao? Làm sao bọn họ liên lạc đến?”
“Không phải là Tam nhi đi ra ngoài mua đồ sao? Người này lại có thể choáng váng ở trong siêu thị rồi, gặp cô gái kia, nhận ra được, sau đó thì trò chuyện, lại sau đó hai người đã thành rồi. “Tam nhi là tấm quan tài bộ nhớ (?o? không hiểu lắm, có ai biết chỉ giúp em), mỗi một sự kiện mỗi người đều nhớ rõ ràng.
Tôi nhớ lại cô gái nhỏ đó lơ mơ quên mang bút ghi âm.
“Nơi khác?” Không thể nói yêu thương cùng chỗ với cô gái trẻ tuổi.
“Không có hộ khẩu Bắc Kinh (sống và làm việc ở Bắc Kinh), bản thân và gia đình trong sạch, là người đơn giản, rất xứng đôi với Tam nhi.” Thật là một tin tức tốt.
Mỗi người đều có thể có lúc buồn bực, nhưng trong cuộc sống luôn là chuyện vui sướng chiếm đa số, giữ gìn chuyện vui vẻ, niêm phong chuyện không vui vẻ. A, ngày vẫn tương đối tốt đẹp và tràn đầy hy vọng!
“Viên Lãng, hỏi anh chuyện này.” Từ trong chăn tôi nhô đầu ra, hít thở.
“Hỏi đi.” Âm thanh Viên Lãng từ dưới chăn truyền đến, rầu rĩ.
“Nếu như ở trên giường em gọi tên những người khác, anh sẽ làm sao?” Tôi nhẫn nhịn cười hỏi.
“Cái gì?” Viên Lãng một phen vén chăn lên chui đi ra.
“Em gọi tên ai anh liền làm thịt người đó.” Viên Lãng giả dạng một bộ mặt tôi là lưu manh tôi sợ nét mặt người nào.
“Thật? Vậy … Viên Lãng, Viên Lãng … Anh làm thịt đi!” Tôi cười híp mắt nhìn anh ấy.
Viên Lãng nhìn chăm chú vào đôi mắt của tôi: “Trước khi làm thịt hắn, trước đó giải quyết xong em cái yêu tinh gây họa này!” …
Gió bấc mùa đông thổi qua, trên nhánh cây trơ trụi ngoài cửa sổ, không có chim nhỏ dừng chân, nếu có, cũng sẽ đỏ mặt bay đi thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook