Gả Cho Viên Lãng
Quyển 3 - Chương 56: Hallelujah

Trước đây chừng mấy ngày, hành chính, sân khấu, hậu cần, vân ..vân một nhóm trẻ con đã bắt đầu mời lẫn nhau.

Đêm Giáng sinh, ngày lễ nước ngoài đưa vào đến nơi này thì ý nghĩa đã thay đổi, trở thành ngày lễ cho người trẻ tuổi tha hồ vui chơi và tỏ tình.

Bọn họ mời tôi cùng HAPPY, tôi cười lắc đầu một cái. Nếu đổi lại vào mười năm trước, tôi sẽ lục ra bộ quần áo rực rỡ nhất, trang điểm xinh đẹp nhất, sau đó cùng với bạn bè chơi đùa ầm ĩ không coi ai ra gì ở trên đường, bởi vì khi đó chính là lúc tuổi trẻ hào hứng, chính là thời gian tốt đẹp nhất không kiêng kỵ của một người.

Sau khi hết giờ làm, tôi đến siêu thị mua đồ. Hàng hóa giáng sinh rực rỡ đủ loại trên kệ nhắc nhở mọi người, hôm nay là ngày kỷ niệm sinh nhật một người. Khi còn bé nói đến sinh nhật, tiếp theo là nước miếng lũ lượt mà đến, sinh nhật của đứa trẻ luôn có quà tặng và đồ ăn ngon, đây là ấn tượng khắc sâu trong tôi. Mặc dù nhà thơ luôn nhấn mạnh sinh nhật nhưng thật ra là ngày một người phụ nữ phải chịu khổ, nhưng người làm mẹ khắp thế giới dường như cũng không quan tâm những đau đớn lúc trước mình đã trải qua, nhìn đứa trẻ vui vẻ ăn bánh sinh nhật, trên mặt hết thảy là mỉm cười tự hào. Tất nhiên là có thể tự hào, trên đời vốn không có sinh mạng này, do bản thân mình sinh ra, mà còn từ từ lớn lên, từ một viên thịt nhỏ màu hồng nhạt, học được nhắm mắt, học được duỗi chân, học được cười, học bò xong, học được đi bộ, học cách nhảy từ, học được câu, học được chạy, học được lôi kéo người lớn xin cái gì, học cách nịnh nọt ngọt ngào để nịnh bợ mẹ ... Mẹ mỉm cười nhìn chúng lớn lên, không phải nói chúng khóc cười, đau khổ vui mừng, đều là những tình cảm sâu sắc nhất của mình. Đêm Giáng sinh, vào lúc hơn một ngàn năm trước, một người phụ nữ trở thành người mẹ, nhưng người mẹ này lại không biết, đứa con cô ấy đang yêu thương nâng niu này, có một ngày sẽ chết bi thảm như vậy, ông ấy bị đóng đinh trên thập tự thánh giá, chảy khô máu. Mọi người truyền nhau kể lại sau ba ngày ông ấy sẽ sống dậy, nhưng tôi biết, đây chẳng qua là ước vọng tốt đẹp của mọi người, dùng để an ủi người mẹ đau khổ này.

Tôi suy nghĩ lung tung câu được câu không ở siêu thị, tiện tay mua cá và đồ ăn, cho dù là ăn cơm một mình, cũng phải nghiêm túc, mà trước khi tôi làm một đống lớn đồ ăn, cho tới giờ chưa từng cân nhắc là tôi ghét nhất rửa chén sau khi ăn xong. Tận hưởng niềm vui nấu ăn, sau đó chịu đựng mất mác rửa sạch, tôi thật sự cảm nhận đượctính hai mặt của vật chất .

Gần tối mùa đông, đèn đường đã sáng, không biết từ nơi nào xuất hiện nhiều người trẻ tuổi như vậy, chơi đùa ồn ào, vui vẻ, đội nón đỏ và mặt nạ lông chim. Cửa hàng bên đường cho nhân viên cải trang thành ông già Noel phát kẹo. Mặt trời ngày mai hẳn là rất tốt, ít nhất là ở Bắc Âu phải rất tốt, tối nay kỷ niệm Jesus, ngày mai tôn thờ mặt trời, hai việc vốn không có liên quan với nhau được kéo đến cùng nhau, mà mọi người cũng không ngại. Thế giới Đại đồng, trái đất là thôn xóm, quả đúng như thế.

Tôi xuống xe, đạp lên hạt tuyết lạo xạo vang dội đi về nhà.

Đồ đạc còn chưa để xuống, điện thoại nhà đã tới trước rồi. Không cần hỏi cũng biết, mấy người kia trong nhà ... ông bà, dì cậu mợ, đều ở nhà tôi chơi bài mà, đây là thói quen dòng họ để kiếm cớ gặp gỡ, đánh cuộc nho nhỏ, tình cảm vui vẻ mấy chục năm như một ngày. Nghe bên kia điện thoại vô cùng náo nhiệt, tôi cười đến không tim không phổi. Vui vẻ là tốt rồi, cũng đã ở cái tuổi này, trừ đánh bài, cũng không chơi được những thứ khác. Chơi mạt chược có thể phòng ngừa lẫn trí trước khi già, bác sĩ nói như thế.

“Con? Con mới vừa ăn uống xong với bạn bè ở bên ngoài, chơi đến mệt chết đi được. Không nói chuyện nữa, con muốn đi ngủ, uống rượu say rồi.” Tôi cúp điện thoại, thay quần áo, mang cá vào phòng bếp rửa sạch.

Tuần trước, Viên Lãng không về nhà, tuần trước nữa anh ấy trực, cho nên tôi đoán là bọn họ phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Cho dù không có nhiệm vụ, lễ Giáng sinh không phải là chủ nhật, bộ đội cũng không thể nghỉ, nếu là làm nhiệm vụ vậy sau khi kết thúc cũng có thể có hai ngày nghỉ ngơi.

Lại nói cuối tuần trước là đông chí, theo như tập tục quê nhà, ngày đó phải ăn thịt dê, chống lạnh bổ khí (sức lực), nói rằng đông chí ăn chén mỳ thịt dê thì cũng không lạnh. Không biết ngày đó Viên Lãng bọn họ ở nơi nào, ăn cái gì, ăn có ngon hay không.

Tôi cắt cá Võ Xương thành hai miếng, cắt mấy dao ở sống lưng nơi thịt dầy, chà xát rượu gia vị và cuối là muối. Nồi đặt trên bếp, trong nồi có nước, trên nước là cái vỉ, trên vỉ là cái đĩa to, chiếc đũa gác trên đĩa, thả cá lên trên, đậy nắp lên, hơi nước bốc lên từ nơi nhô ra ở mép nắp nồi, mây mù dầy đặc trong phòng bếp, lại có một chút hứng thú náo nhiệt.

Tôi cắt hành gừng thành sợi nhỏ, đây là để lát nữa rắc lên trên mình cá. Sợi hành gừng tươi xanh sảng khoái ngay ngắn, miếng cá ồn ào sôi sục, lại đổ dầu sôi lên, tiếng xèo xèo lại vang lên, tự giải trí.

Vòi nước phía trong là nước nóng. Máy nước nóng ở toilet bên cạnh, Viên Lãng tìm công nhân nối tiếp nước nóng sang phòng bếp, nói lúc anh ấy không ở đây sợ tôi dùng nước lạnh làm đông lạnh tay. Tôi nói rửa rau thôi mà, không cần lãng phí như vậy. Anh ấy nói chỉ cần vợ dùng thì không gọi là lãng phí.

Nước nóng ấm áp chảy xuống, dội qua hai tay, dội qua chén đĩa. Tôi lau khô dao làm bếp cất xong, ngồi ở trên cái ghế nhỏ, vừa mở nắp tương hải sản, vừa chờ cá hấp chín. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động những đứa trẻ chơi đùa, tôi lắng nghe đến rơi nước mắt, không ngăn được thấy tủi thân, cảm thấy cô đơn. Không phải là trống vắng, đó là về chủ quan, cô đơn, là về khách quan. Tôi không thấy trống vắng, trong lòng tôi tràn đầy một người giả vờ tên là Viên Lãng, nhưng hôm nay, tối hôm nay, tôi cảm thấy rất cô đơn.

Nước mắt dần dần biến thành nức nở, nức nở dần dần biến thành tiếng khóc. Tôi ôm bình, ngồi trên cái ghế, vùi đầu ở trong khuỷa tay, đau lòng khóc lên.

Khóc vài phút đồng hồ, tôi trở lại bình thường. Lại cảm thấy mình quá mất thể diện, tiếng động này có lẽ ở dưới lầu cũng có thể nghe, may là Viên Lãng không có ở nhà, nếu không hàng xóm còn tưởng rằng hai người chúng tôi đánh nhau.

Đánh nhau? Tôi lau nước mắt vừa cười, tôi làm sao có thể đánh thắng được Viên Lãng. Nhiều lần Viên Lãng bị tôi làm tức giận đến đập tường, nói tôi chính là một người gian xảo, dã man không hiểu chuyện, quấy rối, nếu đổi lại là những người khác, anh ấy sẽ đánh đập chết hắn. tôi nói rất nghiêm túc, Viên Lãng, em cứ như vậy, anh tức giận cũng có thể mắng em hai câu, nhưng anh không thể đánh em, em đánh không lại anh, nếu anh đánh em, chúng ta lập tức ly hôn.

Mẹ tôi từng nói, người đàn ông đánh vợ xong lại ân hận thì không đáng tin cậy, con tha thứ cho nó, lần sau nó còn có thể lặp lại, một lần rồi lại một lần, nó sẽ trở thành thói quen, cũng chính là bắt đầu của bạo lực gia đình. Tôi hết sức chấp nhận.

Lỗ mũi vì khóc đỏ lên, tôi lấy khăn giấy lau một chút, đứng lên nhìn trong nồi cá. Nắp nồi hấp trong suốt toàn bộ đều là hơi nước, mơ hồ thấy đuôi cá vểnh lên. Vẫn chưa chín? Nghe nói hấp cá phải hấp một mạch tới chín, trên đường mở nắp thoát hơi, ăn cũng không ngon.

“Rốt cuộc chín chưa? Viên Lãng, anh coi con cá này, cái đuôi cũng vểnh lên, chín chưa? … “ Tôi lẩm bẩm.

“Em lấy chiếc đũa đâm một cái, có thể đâm xuyên qua là chín.”

“A.” Một tay tôi mở nắp, một tay nhặt lên chiếc đũa. Đang muốn đâm xuống, trong lòng thoáng chút hồi hộp, là ai đang nói chuyện?

Vừa quay đầu lại, giữa hơi nước tràn ngập, một người lười biếng tựa trên khung cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn tôi. Tôi sững sờ nhìn anh ấy, trong lòng có đồ vật gì đó, giống như pháo hoa ngày lễ nổ tung.

Viên Lãng! Buổi tối mùa đông, tôi nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp nhất, ánh mặt trời này, đang ở trong phòng bếp nhà tôi, tỏa sáng nhiệt liệt xinh đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương