“Ta có tiểu bảo bối, A Kí, ngươi yên tâm đi.” Thuỷ Kính cười cười nói.

Tất cả mọi người bị lời nói của nàng chọc cho cười, Trương Ngọc Mân giúp nàng sửa lại “Phu nhân, là “vui vẻ”, không phải là “yên tâm” nha.”

Thủy Kính cũng chẳng quan tâm, chỉ cười hì hì nhìn chồng.

Quan Long Kí.

Thủy Kính nói hắn yên tâm là có ý của nàng, nàng có thai đại thể có thể làm cho Giang Cánh Bằng thối lui không còn tơ tưởng thêm nữa.

Đột nhiên xuất hiện một tiểu bảo bối hỗ trợ hắn hẳn có lợi thế, chỉ cần nàng kiên trì, không ai có thể chia rẽ gia đình nhỏ của hắn.(hana: nói tiểu Kính bị ngơ ta bắt đầu không tin nữa rùi, khôn như ma ấy)

Thủy Kính lựa chọn hắn, hắn kích động chỉ biết ôm lấy nàng, trầm thấp nói bên tai nàng hai tiếng “cảm ơn.”

“Ngươi còn quên nói “Ta yêu em” ….” Thuỷ Kính nhắc nhở chồng yêu.

“Ta yêu em.” Hắn cúi xuống hôn nàng “Ta yêu em.”

Đúng vậy! Hắn cuối cùng đã có thể an tâm, vui vẻ thông báo tình yêu này của hắn cho toàn thế giới biết.

“Ta yêu Phương Thuỷ Kính, Vợ yêu của ta là Phương Thuỷ Kính.”

Vợ của ta!

Trong bụng nàng là bảo bối của nàng và hắn, khiến Quan Long Kí không cần phải lo lắng, Thuỷ Kính vĩnh viễn sẽ là vợ hắn, sẽ không ai có thể chia rẽ bọn họ.

…………………….

Có đứa nhỏ như có núi sau lưng, Thuỷ Kính lá gan hình như cũng lớn hơn thì phải.

Nàng biết, không còn ai có cơ hội khuyên nàng nên hồi phục trí nhớ và ly hôn Quan Long Kí.

Dẫn dần nàng cũng Giang phu Giang phụ tình cảm thân thiết, nghiễm nhiên trở thành con gái Giang gia.

Nàng thật muốn giúp Giang gia tìm lại đứa con không dám nhận, cũng muốn làm gì đó cho cựu hôn phu và cũng là bạn tốt nhiều năm của nàng.

“Giang ba ba, A Kí có phải con của người không?” Nàng hỏi.

“Ân!” Giang phụ do dự một chút rồi nói.

“A Kí, Giang ba ba là ba ba của ngươi đúng không?” Nàng lại quay đầu hỏi chồng.

“…….” Quan Long Kí không nói.

“Đúng hay không?” Nàng kiên quyết không cho hắn đường lui.

Quan Long Kí đã từng lén lấy được tóc của Giang Cảnh Hoằng đi làm xét nghiệm AND và biết hai người chính là cha con, Quan Long Kí chậm rãi nói “Đúng!”

“Vậy sao còn không gọi một câu ba ba?” Thuỷ Kính nghi ngờ nhìn hắn.

Không khí trong phút chốc ngưng kết.

Giang Cảnh Hoằng lên tiếng đánh tan sự trầm mặc “Ta thật có lỗi…. Long Kí không chịu thừa nhận ta là cha cũng là do ta có lỗi, thật xin lỗi, ta đã không hoàn thành trách nhiệm một người cha với con, con không muốn nhận ta…ta có thể hiểu được.”

Thật lâu sau.

“Ta từng nghĩ ngươi không cần ta.” Quan Long Kí nói “Sau lại hiểu được, nhưng cũng không có cách nào nói rõ.”

“Con không hận ta sao?” Giang Cảnh Hoằng không dám tin.

“Không.” Quan Long Kí nhẹ lắc đầu.

Nên trách ai được? Trách ông nội chuyên quyền độc đoán? Hay trách một người mẹ không có trách nhiệm với con? Hay chính là nên trách số phận trêu ngươi mà thôi?

Hắn chính là không biết đối mặt thế nào với chuyện nhận lại “tình thân” này.

“Thật tốt quá đi, A Kí, mau gọi ba ba đi.” Thuỷ Kính vui vẻ nói “Về sau chúng ta đều là người một nhà a.”

“Ba…” Từ ngữ lần đầu phát ra từ miệng hắn không chút khó khăn.

Nhìn thấy cha vui mừng mà cao hứng, lại nhìn thấy vợ yêu miệng cười tươi như hoa, Quan Long Kí chỉ cảm thấy băng giá trong tim hắn lúc này đã tan hết, tim hắn đã thật sự không còn là tảng băng lạnh giá nữa.

“Được rồi!” Thuỷ Kính vỗ tay cười nói.

“Kế tiếp chỉ việc đem Nghi Lâm gả cho anh cả, như thế là song hỉ lâm môn.”

………

“Phương Thuỷ Kính, ta phải khâu miệng ngươi lại!” Đổng Nghi Lâm căm phẫn bất bình xông thẳng vào Quan gia.

“Ngươi rốt cuộc đã bát quái gì với cô chú hả? Làm cho họ cứ nhìn thấy ta là cười ma mãnh, nói chuyện thì kỳ quái nữa.”

“Nghi Lâm mới đến à? Ăn cơm không?” Thuỷ Kính nhiệt tình đón tiếp “Vừa hay hôm nay có món ngươi thích nha.”

“Ăn cái đầu ngươi ấy.” Đổng Nghi Lâm như hung thần ác sát hỏi: “ Ngươi cuối cùng đã nói ma nói quỷ gì? Ta với Cánh Bằng nhiều lắm chỉ đi xem một bộ phim, đi mua vài quyển sách, cũng chẳng có gì lạ cả.”

“Cái gì mà kỳ lạ?” Thuỷ Kính tò mò hỏi.

“Ngươi…. Ngươi trả lại trong sạch cho ta!” Đổng Nghi Lâm tức chết “ Là ngươi đem nhưng lời này nọ kia khác nói cho cô chú nghe còn gì.”

“Nga..”

“Nga nga cái đầu ngươi ấy! Ngươi làm thế là có ý gì?”

“Ta không có nói sai a.” Thuỷ Kính vô tội nói “Ta nói anh hai cá tính ôn hoà, ngươi sôi nổi, so sánh qua lại, một tĩnh một động, hai người quả thật bù trừ cho nhau quá tốt a.”

Trương Ngọc Mân đứng bên cạnh không nén được bật lên tiếng cười.

“Ngươi còn nói!” Đổng Nghi Lâm nổi điên làm bộ muốn giết nàng.

“A…. ta cảnh cáo ngươi! Ta hiện tại đang là sản phụ nha, không thể chịu ngược đãi, vạn nhất động thai, toàn bộ trách nhiệm ngươi phải chịu đấy nha.” Thuỷ Kính khẩn cấp nói.

“Oa….#x%……” Đổng Nghi Lâm hận bộ mặt dương dương tự đắc kia mà không làm gì được.

Không biết có phải kiếp trước nàng không đi cúng phật sao? Sao kiếp này nàng khổ thế này??

“Kỳ quái, Anh hai có gì không tốt? Về nhân phẩm, bằng cấp, liền lương cũng không có gì thiếu sót! Ngọc quý không nên để cho người ngoài a, cũng vì ngươi là bạn tốt của ta nên ta mới vun vén cho ngươi a! Bằng không bên ngoài kia nữ nhân nhiều như thế, tha hồ mà lựa chọn a.” Thuỷ Kính phân trần.

“Cái gì chứ! Ý ngươi là ta còn phải cúi đầu cảm tạ cái miệng rộng của ngươi hay sao?” Đổng Nghi Lâm mắt trắng dã “ Nếu người tốt như thế sao ngươi còn không cần?”

“Ta đã có A Kí rồi!”

“Cho nên ta liền thích hợp làm hàng thay thế, giúp ngươi báo đáp người ta?” Đổng Nghi Lâm nhàn nhạt nói.

“Ân? Ngươi cảm thấy ngươi thích hợp làm người thay thế sao? Ta lại không thấy như vậy nha!” Thủy Kính thẳng thắn nói “Còn nữa, Cánh Bằng không phải “người ta” mà là anh trai tốt, ngươi không thích hắn sao?”

“…” Bị hỏi một cách chân thực thế khiến Đổng Nghi Lâm không phản bác được gì.

“Làm gì mà chằm chằm nhìn ta?”

“Thủy Kính…” Đổng Nghi Lâm lấy ngữ khí nghi ngờ hỏi “Có đôi khi ta thật hoài nghi, ngươi là giả ngốc hay ngốc thật nữa?”

Rõ ràng là tình cảm phúc tạp thế mà nàng ba xạo nói một hồi liền trở nên đơn giản.

Nếu mọi người ai cũng có thể đối mặt với chuyện tình cảm đơn thuần như thế thì chắc sẽ không có ai suy sụp đau khổ đi?

Tiếng chuông cửa vang lên, Thủy Kính như chú chin vui vẻ hoạt bát nhảy lên.

“A Kí, ngươi đã về!”

“Ân, ta đã về, hôm nay em có ngoan không?”

“Ta rất ngoan, không có chạy loạn nha. Nghi Lâm mới mắng ta là ngốc nữa.” Nhìn thấy ông xã về nàng lập tức mách lẻo.

“Ngươi nói nàng có xấu không chứ?”

“Ân… thật sự rất xấu, kia… chúng ta không cần mời nàng ở lại ăn cơm là được.” Quan Long Kí đưa ra ý kiến.

“A..a!” Có ông xã ở bên như có chỗ dựa vững chắc Thủy Kính cười sáng lạn “A Kí, ngươi có mệt không?”

“ Không mệt!”

“Vậy ngươi muốn tắm trước hay ăn cơm trước?”

“Cái gì trước cũng có thể!” Hắn cúi đầu thì thần gì đó vào tai Thủy Kính khiến nàng cười tít mắt.

Ghê tởm nhìn đôi vợ chồng quấn quýt như đôi chim ríu ra ríu rít một bên, Đổng Nghi Lâm nhịn không được ném cho một ánh mắt xem thường.

Ai! Cái gọi tình thương mến thương chính là cuộc đối thoại của một người điên và một kẻ ngốc. (hana: NL đang nói TK là kẻ ngốc còn Kí ca là kẻ điên đấy, vợ chồng điên ngốc, hợp quá còn giề..hắc )

Có điều, nhìn đôi vợ chồng ngốc này ân ái ngọt ngào khiến nàng cũng có chút muốn thành kẻ điên.

Mang trong mình đứa con của Quan Long Kí khiến hắn tâm tình ổn định, có điều người mang thai Thủy Kính cũng là một cái đại phiền toái. Thủy Kính tình tình hiếu kỳ, lại hoạt bát quá mức khiến Quan Long Kí đau đầu không thôi.

Vì quan tâm vợ yêu, hắn đã đặc biệt điều một người đến làm trợ lý cho nàng.

Bị ép đi làm trợ lý khiến Lâm Tử Vi bất an tiến vào thang máy, muốn thật nhanh nhìn thấy tổng tài phu nhân.

Mặc trên người bộ đồ thanh tao trang nhã, trên đường đi có thể nhận thấy có bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, từ nhỏ đến lớn mấy loại danh hiệu kiểu hoa khôi, hoa hậu giảng đường vẫn luôn thuộc về nàng, nàng chính mình cũng biết bản thân có bao nhiêu xinh đẹp, cũng thực sự cố gắng tu dưỡng sao cho trí tuệ tương xứng với ngoại hình mỹ lệ, nàng chính là mỹ nhân của thời đại, có cả trí tuệ và nhan sắc.

Bị điều đến làm trợ lý phu nhân tổng tài, nàng một phần vui nhưng cũng có phần phiền muôn, vui chính là được tiến bước lên tầng cao, có cơ hội thăng tiến, phiền muộn vì sợ tài hoa bị chà đạp, đường đường là thạc sĩ kinh tế nhưng giờ lại có thể bị một bà mẹ tùy ý sai sử phân phó.

Tổng tài phu nhân là người như thế nào? Lâm Tử Vi thầm đoán trong lòng.

Đi qua tấm thảm rậm rạp cao quý, trên tường toàn các tác phẩm nổi tiếng của các danh doa, nàng kiên nhẫn chờ đợi thông báo về vị trí trợ lý đặc biệt.

Nàng đánh giá hoàn cảnh quanh mình, văn phòng trợ lý đặc biệt mọi người bận rộn đến đi.

Sau khi nhận thông báo, Lâm Tử Vi tràn đậy tự tin tin sau khi đẩy cửa văn phòng tổng tài liền biến mất quá nửa.

Nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy mỹ nhân nào đẹp như vậy.

Tiếng cười trong veo như tiếng chuông bạc theo miệng như cánh hoa của mỹ nữ phát ra: “A Kí, dê xồm quá!”

Trên sô pha một mũ nhân xinh đẹp không thể miêu tả hết, mới gần hết lạnh nhưng mỹ nữ đã sớm thay trang phục mang màu sắc rực rỡ như mùa xuân, chỉ cần nhìn qua một cái cũng biết thứ đang mặc trên người nàng chính là mẫu mới nhất đến từ bộ sưu tập của nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp mới công bố hôm qua, mỹ nữ mặc lên so với người mẫu cao gầy toàn xương càng khiến người xem kinh diễm. (hana: Kí ca cũng là đại gia, ôi, ta cũng muốn một lần được đi mua sắm mà chỉ cần nghĩ làm sao mà có thể dùng hết đống đò mới mua…oa oa)

Giống một đóa mẫu đơn hoa lệ nở rộ.

Mà nam nhân đang quỳ trước mặt nàng, nâng chân nàng lên nhẹ nhàng xoa bóp….. không thể tin nổi chính là tổng tài đại nhân uy vũ anh minh thần thánh sao?

Một đôi giày nữ để trên ghế, đôi chân như bạch ngọc của mỹ nữ đang được bao trong òng bàn tay của nam nhân.

Bắt gặp hình ảnh này khiến Lâm Tử Vi có chút xấu hổ.

“A, A Kí,có người đến, là một mỹ nhân xinh đẹp nha.” Mỹ nữ đến cả giọng nói cũng yêu kiều đến thế.

Lâm Tử Vi có chút khó chịu, trước mặt phu nhân tổng tài ăn mặc như hoa như bướm, trang phục của nàng chỉ như con vịt xấu xí mà thôi.

Cho dù dung mạo có thể gọi là miễn cưỡng so sánh, nhưng phu nhân tổng tài trên người toàn là hàng cao cấp, trang sức quý giá xa hoa khiến nàng không thể sáng bằng, tự cảm thấy xấu hổ.

“Chân còn mỏi không?” Tổng tài coi người mới bước vào như vô hình, chỉ tập trung tất cả trên người vợ yêu.

“Không sao.” Thủy Kính rút chân lại, rúc vào bên cạnh chồng.

Người mù cũng thấy phu nhân tổng tài có được bao nhiêu sủng ái.

Lâm Tử Vi đối với Quan Long Kí luôn uy nghiêm lạnh lùng có phần sợ hãi, trong lòng đã sớm đổ mồ hôi. (hana: bên trong lòng có mồ hôi sao, chẹp, giờ hana mới biết a)

Mà người có thể quyết định vận mệnh nàng lúc này chính là phu nhân tổng tài.

“Ngươi tên là gì a?” Thủy Kính tươi cười xinh đẹp như đóa cúc hỏi.

“Thưa phu nhân, tên ta là Lâm Tử Vi, Lâm trong chữ lâm nghĩa là rừng, Tử trong màu tím, Vi trong từ sắc vi a.” (hana: cái này là ta chém nhé, chẳng biết có đúng không nữa, ha ha, có sai đứng quăng dép ta nhứ)

“Tên thật hay quá, ta gọi là Thủy Kính, kia….Tử Vi, chúng ta cùng nhau là bạn tốt nha?” Nàng vui vẻ nói.

Lâm Tử Vi cứ như thế trở thành trợ lý đặc biệt của phu nhân tổng tài.

……

Lâm Tử Vi bị công việc của chính mình dọa cho hoảng sợ.

Những tưởng phu nhân cẩn thư kí chỉ như cần “bình hoa”, ai ngờ cũng gian nan vất vả vô cùng.(hana: bình hoa ở đây chỉ mấy cô chân dài chuyên để trang trí nhé.)

Tổng tài phu nhân trong tay có đến ba hội từ thiện, một cái là dành cho những người bệnh tật không có tiền điều trị, một cái dành cho những người phụ nữ bị ngược đại, cái thứ ba thì không có đối tượng nhất định. Mở ra vô số những hội chợ này nọ, mới có ba tháng phu nhân này đã quyên ra hơn hai triệu đồng, và trong thời gian tới cón tiếp tục gia tăng.(hana:hana cũng nghèo sao không thấy được quyên tiền a)

Lâm Tử Vi khiếp đảm, hai triệu chứ có phải hai trăm vann đâu!

Cho dù đi làm từ thiện cũng không cần dùng nhiều tiền đến thế nha!

Hai triệu! Một xí nghiệp nhỏ có làm mười năm cũng chưa chắc đã kiếm được hai triệu ấy!

“Phu nhân, ngài…… Không thấy như vậy rất khoa trương sao? Công tác từ thiện không nhất thiết phải phô trương như thế a!”

Nàng rất đau đầu!

“Đúng a! Ngươi với A Kí nói chuyện giống hệt nhau!” Thủy Kính hề hề cười nói.

Sau một hồi cố gắng Lâm Tử Vi đã giao cho phu nhân một tờ đề nghị:

Một, một số hoạt động tài chính có thể để công ty đứng ra tổ chức, như vậy công ty còn có thể giảm được chút thuế.

Hai, vì an toàn của phu nhân, mấy cái việc cần ra mặt thăm nom cứ để phòng đối ngoại của công ty thu xếp, như thế còn có thể xây dựng hình tượng cho công ty.

Ba, tiền chi ra cần có hóa đơn để có thể hợp thức hóa.

“Nga…. Ta hiểu! Tử Vi à, ngươi thật giống như ngự sử đại nhân đang đi tuần nha, phát hiện nơi cần hỗ trợ là sai người đến ngay.” Thủy Kính liến thoắng liên tưởng.

“Tử Vi, ngươi thật thông minh a.” Thủy Kính khích lệ nàng.

“Sao ạ.”

Sau một hồi đao to búa lớn với phu nhân về sự nghiệp từ thiện, Lâm Tử Vi đã khiến người khác phải nhìn nàng bằng ánh mắt khác.

Nói nàng là tâm phúc của phu nhân, dưới một người trên vạn người, lại là một đại mỹ nhân xinh đẹp như đóa hoa. Đúng là một đại mỹ nhân tài sắc vẹn toàn đi.

…………..

Sau khi Thủy Kính an toàn vượt qua thời kỳ đầu mang thai, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giang Cánh Bằng cũng chậm rãi điều chỉnh tâm tình, đem Thủy Kính trở thành cô em gái nhỏ bé để yêu thương, cùng với Nghi Lâm tiếp tục bảo trì trạng thái “Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.”

Tất cả mọi người đều thật muốn bắc nhịp cầu giúp hai người mau chóng tiến lại bên nhau.

Chính là đến Thủy Kính gần đến ngày sinh, mọi chuyện chỉ có thể dùng “Binh hoang mã loạn, long trời lở đất” để hình dung.

Phù nước, tụ máu, viêm tiết niệu, đường trong máu cao, tắc tĩnh mạch…. Tất tần tật những bệnh lúc trước chỉ nhỏ như con kiến giờ biến thành con voi. Vị ba ba tương lai giờ đây như ngồi trên đống lửa khiến nhân viên cấp dưới như ngồi trong chảo dầu.

Về phần bệnh viện Tú Xuyên, khoa phụ sản cũng thật khoa trương.

Chỉ vì kiểm tra cho phu nhân tổng tài đã không ít lần phải mở hội nghị y khoa để lấy ý kiến của các đồng nghiệp, giáo sư đầu ngành khoa sản. chuyện này đã thành chuyện cười trong giới giáo sư khoa sản.

Ba ba mẫu mực thần kinh từ hơi căng thẳng đến căng thẳng quá độ, phát triển dần theo từng ngày.

Cuối cùng vẫn là Lữ Bội Linh chịu không nổi xông đến ngăn cản.

“Long Kí, người phụ nữ nào mang thai cũng đều trải qua chuyện này, ngươi không cần khẩn trương quá mức như thế, không cần tạo thêm áp lực cho mọi người có được không?”

“Đúng thế! Làm hại bác sĩ Hoàng mới thấy ta sắc mặt bỗng tái nhợt, giống như nhìn thấy quỷ a.” Thủy Kính thừa cơ hội bỏ đá xuống giếng.

“Còn ngươi nữa….” Lữ Bội Linh thở dài, quay đầu nhìn ma ma mẫu mực nói “Ăn cho lắm đồ ngọt vào để đến mức đường trong máu quá cao, đường trong máu cao quá đối với sản phụ là không tốt, chú ý vận động nhiều một chút! Bằng không khi sinh có chuyện gì là lỗi của ngươi, ngươi phải tự chịu trách nhiệm.”

Thủy Kính lè lưỡi, có chút ngượng ngùng “Dì à, người ta đã biết.”

“Chỉ là.. Thủy Kính lần đầu sinh con, ta lo….” Ba ba mẫu mực vô cùng lo lắng. (hana: sao ta thấy mấy ca nhà ta ca nào cũng bị vợ mang bầu hành thế nhỉ. Chẹp)

“Việc gì cũng có lần đầu tiên, ngươi lo lắng cũng không ích gì, chỉ là tự tạo áp lực cho bản thân thôi, thuận theo tự nhiên không phải tốt sao?” Lữ Bội Linh ôn tồn khuyên nhủ.

Đổng Nghi Lâm ngồi một bên an nhiên uống trà, khẩu khí có phần khinh thường nói “Yêu cho lắm vào rồi giờ khổ như thế, đừng học gạt ta sinh con cho nha.”

“Oa… Nghi Lâm, ngươi khi nào thì sinh, nhìn không thấy bụng nha.” Thủy Kính hai mắt mở to, vẻ mặt tinh quái.

“Ngươi… bụng cái đầu ngươi ấy! Dám trêu chọc ta.” Đổng Nghi Lâm tức giận hét lên.

Nàng làm bộ sợ hãi, lủi dần vào trong người chồng yêu sớm đã ôm lấy nàng.

“Cứu mạng a! Chồng yêu à, có người muốn đánh ta!”

Biết rõ Đổng Nghi Lâm là đang đùa nhưng người yêu vợ như Quan Long Kí vẫn giống con gà mái bảo vệ con,nhanh chóng ôm lấy vợ yêu.

Tiếng cười lan khắp phòng khách, chỉ thấy đôi vợ chồng ngu ngốc ôm nhau cũng khiến người ta hạnh phúc.

Làm mẹ sẽ mạnh mẽ.

Những lời này có thể áp dụng lên người người mẹ mẫu mực.

Thật nhanh mùa hè đã đến, một chuyên gia bơi lội đã được mời đến biệt thự. Nghe nói quá trình bơi lội sẽ khiến khi sinh dễ dàng hơn. Thủy Kính ngốc nghếch vẫn cố gắng phối hợp với lời dặn của bác sĩ, chú ý dinh dưỡng, cũng cố gắng nhịn ăn bánh ngọt cùng uống trà, làm cho bản thân bụng dạ tốt lên nhiều.

Nguyên nhân là….

“A kí đi làm đã muốn mệt chết đi, ta nếu không có chiếu cố tốt chính mình, sẽ làm hắn lo lắng.”

“Thủy Kính……” Quan Long Kí cảm động không thôi “Ta chỉ cần em bình an.”

“Không cần lo lắng, ta sẽ vì ngươi sinh rất nhiều rất nhiều con, chúng ta sẽ có một gia đình ấm áp và vô cùng náo nhiệt… mọi người yêu thương nhau, vĩnh viễn không rời xa.” Thủy Kính nói.

“Ân! Vĩnh viễn…” Quan Long Kí nghẹn ngào.

“ Ta yêu ngươi!” Tươi cười sán lạn như hoa mùa xuân, Thủy Kính nói “Ta cả đời sẽ yêu ngươi!”

“ Cám ơn em?!” Hắn nói.

Nghe cuộc đối thoại tình yêu này khiến người khác cảm thấy ấm lòng không thôi.

Gần đến ngày dự kiến sẽ sinh.

Quan gia cao thấp cũng nhau tiến vào trạng thái dầu sôi lửa bỏng.

Trương Ngọc Mân thậm chí còn đi học một lớp bảo mẫu cấp tốc, chuẩn bị thật tốt để nghênh tiếp tiểu vương tử sắp sinh ra, cũng coi như là vì Thủy Kính làm chút chuyện tốt.

Sau chín tháng, tiến vào phòng sinh Thủy Kính sau nhiều giờ đau đớn thuận lợi sinh ra một cô bé khỏe mạnh.

Trong khi sinh, người mẹ mẫu mực luôn cố khống chế để không hét lên những tiếng hét chói tai, bởi ba ba mẫu mực đã khẩn trương đến mức muốn được thay nàng sinh con đến nơi, nàng sợ hắn nếu nghe tiếng la hét của nàng không biết hắn sẽ làm nên chuyện gì.

Mẹ con an toàn sinh ra khiến Quan Long Kí hai mắt phiếm hồng.

Hắn thanh âm khàn khàn nói: “Thủy Kính, cảm ơn em…”

Thủy Kính mệt mỏi nhìn hắn mỉm cười, ngữ khí kiêu ngạo “Bác sĩ và y tá đều khen ta dũng cảm nha… ngươi phải hôn khích lệ ta một chút đi.”

Ba ba mẫu mực ngoan ngoãn tuân theo.

Một cái lại một cái, nụ hôn dừng trên má, trên trán, xuống chóp mũi, theo từng cái hôn chính là nước mắt cảm động của người lần đầu làm ba ba.

Trong khoảnh khắc này hắn chính là người hạnh phúc nhất thế giới.

Mệt mỏi suốt một đêm cuối cùng mọi chuyện cũng yên ổn, mọi ngwoif lần lượt rời đi, Giang Cánh Bằng phụ trách đưa Đổng Nghi Lâm về nhà.

“Ai……” dùng hết dũng khí Đổng Nghi Lâm mới bật thốt lên “Chúng ta có phải hay không cũng nên kết giao?”

Lời vủa nói ra, không đợi hắn trả lời Đổng Nghi Lâm nhanh chóng đi thẳng lên cầu thang.

Chỉ nghe thấy phía sau truyền đến một câu chầm chậm nhưng rõ ràng hỏi lại “Chúng ta không phải đang kết giao hay sao?”

…………………

Sau nhiều ngày vắt óc suy nghĩ hai người ba ba, ma ma mẫu mực đã nghĩ ra tên cho con gái yêu, tên gọi là Quan Chi Hủy, nhũ danh là Gia Gia.

Sau khi tiểu công chúa ra đời khiến tâm tình Quan Long Kí càng thêm mềm mại, cải cách nhiều chính sách cho chị em khi sinh đẻ và nuôi con nhỏ, ngay cả nam nhân viên cũng được hưởng phúc lợi từ việc chăm vợ.

Chẳng bao lâu Quan thị nổi tiếng là nơi có đãi ngộ với nhân viên nhất trong các công ty. Hình tượng công ty cũng tăng lên không ít.

“Thật sự là cảm tạ phu nhân tổng tài!”

Thần bí, xinh đẹp, cơ trí chính là truyền kỳ lưu truyền về phu nhân tổng tài của những nhân viên cấp dưới……

Trong truyền thuyết, phu nhân tổng tài đẹp như tiên có phép có thể khiến chồng răm rắp nghe theo.

Về phần sự thật thế nào chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu.

…..

Quan Long Kí đang đứng ở đỉnh của hạnh phúc.

Vợ đẹp con xinh khiến hắn luôn cảm thấy trong lòng hạnh phúc, dần dần trở thành một nam nhân yêu thích ở nhà.

Giờ đây thế giới của hắn không còn mùa đông giá lạnh mà đã tràn đầy sự ấm áp của mùa xuân.

Đêm thanh tĩnh.

Quan Long Kí quyến luyến nhìn con gái yêu.

Mi thanh mắt tú giống hệt với đôi mắt của mẹ, ngoan ngoãn ngủ say.

Đôi tay nho nhỏ, cái đầu nho nhỏ làm cho hắn không khỏi ca ngợi sự kỳ diệu của sinh mệnh, còn có chút kính sợ.

“Trẻ con đều đáng yêu như vậy sao?” Hắn thấp giọng nói “Chính là ba ba cho rằng tiểu công chúa chính là xinh đẹp nhất thế giới.”

Mới vừa tắm với hương hoa chanh Thủy Kính có chút ghen tỵ, chu đôi môi hồng nhào lên lưng chồng yêu, hai tay nắm chặt bả vai, nũng nịu:

“Vậy ta là gì?” Nàng kháng nghị nói “Ta không phải tiểu công chúa sao?”

“Ân…. Không nên la lớn!” Quan Long Kí ra vẻ trầm ngâm.

Thủy Kính ghé mặt đến.

“Có tiểu công chúa em liền thăng chức thành hoàng hậu, đúng hay không?” hắn nựng nựng vợ yêu.

“A!” Thủy Kính cười cười “Đúng a! Kia A Kí chính là quốc vương nha.”

Mà nhà hắn nhìn cũng giống tòa lâu đài nha.

Hơi ấm từ lồng ngực Quan Long Kí truyền đến khắp người nàng.

“Ta yêu em!”

Những năm gần đây, cho đến bây giờ Quan Long Kí mới cảm nhân được đâu là tình cảm gia đình, với người vợ yêu khờ dại lãng mạn bên cạnh hắn đã có dũng khí mở miệng nói yêu.

Mà dũng khí của hắn cũng được hồi đáp xứng đáng.

“Ta cũng yêu ngươi!” Thủy Kính khẳng khái hào phóng đưa đến một cái hôn.

Hắn âu yếm ôm vợ yêu, trong lòng tràn đày cảm kích.

Thì ra nói câu “Ta yêu em” lại đơn giản như thế.

Thì ra yêu và được yêu lại là chuyện hạnh phúc như thế.

Bên ngoài không mưa cũng không gió, trái tim của vị Quốc vương trong tòa thành đang tràn đầy hạnh phúc.

…………….

Văn phòng, giữa trưa.

Quan Long Kí đang vội vã xử lý công việc.

Tầng ba mươi chín là độ cao thích hợp để có thể quan sát bốn phía, cũng có thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp.

Hắn quyết tâm xử lý thật nhanh những công việc quan trọng, hắn thật muốn mang vợ yêu của hắn đi du lịch Nhật Bản một chuyến.

Chi Hủy cũng đã một tuổi, hai người bọn họ cuối cùng đã có thể thả lỏng và rảnh rang, có thể có được khoảng không riêng.

Quan Long Kí mỉm cười.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, Thủy Kính nói hôm nay cùng Nghi Lâm đi dạo phố, không biết có qua văn phòng rủ hắn đi ăn không nữa?

Mắt hắn bỗng nháy nháy, Quan Long Kí bỗng trong lòng có một tia bất an.

Đột nhiên có tiếng điện thoại, là tiếng chuông riêng của vợ yêu của hắn.

“Uy? Thủy kính?” Hắn tiếp điện thoại.

Điện thoại bên kia truyền đến không phải giọng nhí nhảnh của Thủy Kính, mà là giọng Đổng Nghi Lâm…

“Ai…. Là ta đây!” Đổng Nghi Lâm ở bên kia ngập ngừng “Cái kia…. Thủy Kính, nàng không cẩn thận bị ngã, bị thương khá nặng, nhưng giờ không có gì đáng ngại, thật đấy! Ngươi không cần lo lắng quá.”

“ Ngươi nói cái gì?!” Quan Long Kí hét lớn ra tiếng.

Đổng Nghi Lâm ở đầu kia điện thoại có điểm sợ hãi, nếu cho hắn biết nguyên nhân khiến Thủy Kính ngã chắc hắn giết tất cả mất.

“Thủy Kính không có việc gì…… Thật sự, ta thề, chỉ là bị thương chút thôi, chúng ta đang ở bênh viện lấy thuốc, địa chỉ là….” Đổng Nghi Lâm ba hoa một hồi nói cho hắn biết địa chỉ “Ngươi không cần khẩn trương, Thủy Kính thật sự không có chuyện gì……”

Điện thoại kia đầu truyền đến âm thanh đô đô đô khiến Nghi Lâm thở dài, tắt điện thoại cất đi cẩn thận, đáy lòng âm thầm cầu nguyện : hi vọng Thủy Kính đang hôn mê kia nhanh chóng tính lại.

“Làm ơn, làm ơn, bồ tát ơi….. ta không muốn bị Quan Long Kí kia ăn thịt luôn đâu….” Nàng thì thào tự nói “Đúng rồi, phải gọi điện kêu Cánh Bằng đến làm bảo kê mới được…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương