Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật
-
Chương 22
Nàng đặt tấm thiệp lên bàn: "Thôi hai nhà rốt cuộc cũng là hàng xóm, nếu nàng ấy đã trịnh trọng đệ thiệp, ta cũng không thể cự tuyệt, mời nàng đến đi."
Liễu Ngân Tuyết ở dưới lầu một tiếp Vương Tào Yến.
Vương Tào Yến vừa vào đã lôi kéo tay nàng nói chuyện: "Người nhà muội thật sự yêu thương muội nha, muội đã xuất giá mà Dẫn Yên Các vẫn giữ lại y nguyên như lúc trước."
Liễu Ngân Tuyết nhàn nhạt cười, giơ tay mời Vương Tào Yến ngồi xuống: "Phụ thân với tổ mẫu ta đều ít con cái, trong nhà cũng chỉ có ba tiểu bối chúng ta, đương nhiên là cũng được yêu thương hơn một chút, khó có lúc tỷ rảnh tới đây nói chuyện với ta, ta thật sự cảm động."
"Chúng ta là tỷ muội đã nhiều năm, nói lời khách sáo làm gì" Vương Tào Yến cười nói, "Ta cũng đã lâu chưa gặp muội, biết muội về nên đến thăm thôi, muội sống ở Kỳ vương phủ có tốt không?"
"Khá tốt, tay Vương phu nhân đã khỏi chưa?" Liễu Ngân Tuyết áy náy hỏi.
"Đại phu nói bị đả thương gân cốt, phải chăm sóc ít nhất 100 ngày mới được, mẫu thân ta tâm cao khí ngạo, bị Thế tử nhục nhã như vậy, hiện tại không thể nào ra ngoài, bà luôn cảm thấy mọi người ở sau lưng đang chê cười mình," Vương Tào Yến cười khổ, quay đầu thấy dáng vẻ áy náy không biết nói gì của Liễu Ngân Tuyết: "Chuyện này không phải lỗi của muội, muội không cần suy nghĩ nhiều."
Liễu Ngân Tuyết cũng không nói gì, chỉ áy náy mà nhìn Vương Tào Yến.
Vương Tào Yến liếc mắt bốn phía: "Nghe nói Thế tử cùng muội hồi môn?"
Liễu Ngân Tuyết gật đầu.
Vương Tào Yến: "Sao không thấy Thế tử đâu?"
Liễu Ngân Tuyết: "Đang đọc sách trên lầu."
Vương Tào Yến "Ừm" một tiếng, không hỏi thêm nữa, nhưng khóe mắt lại thường xuyên nhìn về hướng cầu thang lên lầu, Liễu Ngân Tuyết nhìn thấy rõ ràng, cũng chỉ bất động thanh sắc, nhàn nhạt cười.
Vương Tào Yến chủ động gợi ra những chuyện cũ để chuyện phiếm cùng nàng, Liễu Ngân Tuyết tiếng có tiếng không đáp lại nàng, hai người ở trong phòng khách ngồi gần một canh giờ, cầu thang lên lầu rốt cuộc truyền đến động tĩnh.
Lâu Duẫn xuống dưới.
Vương Tào Yến lập tức đứng lên, như chim sợ cành cong, nơm nớp lo sợ nhìn Lâu Duẫn, Lâu Duẫn liếc nhìn Liễu Ngân Tuyết, nói: "Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Liễu Ngân Tuyết mỉm cười: "Chàng muốn đi đâu thì đi, tùy chàng cao hứng."
Lâu Duẫn khoanh tay trước ngực, tiến lên vài bước đến trước mặt Liễu Ngân Tuyết, duỗi tay vỗ vỗ đầu nàng: "Ngươi nghe không hiểu ý ta hay là giả ngu?"
Trong giọng nói đã có vài phần uy hiếp.
Liễu Ngân Tuyết ngượng ngùng nói: "Thế tử, ta đang có khách, ngày khác lại bồi chàng được không?"
Lâu Duẫn: "Hả? Ngươi nói lại lần nữa?"
Liễu Ngân Tuyết nhận ra ý uy hiếp rõ ràng, cảm thấy lúng túng, đang muốn sửa miệng xin lỗi Vương Tào Yến, Vương Tào Yến lại nhanh chóng mở miệng trước: "Trùng hợp ta cũng muốn đi dạo một chút, Ngân Tuyết, hay muội dẫn đường cho chúng ta cùng đi luôn?"
Liễu Ngân Tuyết thấy Lâu Duẫn không phản đối, nhẹ giọng nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Nói muốn đi ra ngoài nhưng thực ra cũng chỉ là dạo quanh hoa viên Liễu gia, Liễu Ngân Tuyết thân là chủ nhà, cơ hồ mỗi bước đi trong Liễu gia nàng đều quen thuộc, nàng đi trước, một mặt dẫn đường, một mặt giảng giải cho bọn hắn lai lịch của từng cảnh vật, từ bồn hoa tới lâm viên thiết kế độc đáo, từ từ kể ra.
Sau khoảng thời gian nửa chén trà, bọn họ tới đình hóng mát, trong đó có bày bàn ghế, phía trên có bàn cờ đang chơi dở.
Vương Tào Yến thốt ra ngạc nhiên: "Đây là ai lưu lại?"
Liễu Ngân Tuyết: "Chắc là tổ phụ với phụ thân ta, bọn họ thường xuyên chơi cờ ở đây, đôi khi có việc đột xuất thì cứ để đó luôn, tới lúc rảnh lại chơi nốt."
Liễu Ngân Tuyết quét mắt nhìn những quân cờ đen trắng trên bàn, nhanh chóng phân biệt được ai là cầm cờ đen, ai cầm cờ trắng, mà lúc này Lâu Duẫn đã ngồi bên phía quân đen, Vương Tào Yến liền không mời mà đến, tự mình ngồi xuống đối diện Lâu Duẫn.
Lâu Duẫn giương mắt, lạnh lùng nhìn Vương Tào Yến: "Biết chơi cờ?"
Trái tim Vương Tào Yến nhảy dựng lên, gật đầu: "Dạ biết."
Lâu Duẫn nâng nâng lông mày, ý bảo Vương Tào Yến tiếp tục chơi nốt ván cờ dở, Vương Tào Yến ngồi ở vị trí của Liễu Triều Xa lúc trước, mà bàn cờ dở dang này, quân đen đã bị quân trắng bao vây, nắm nhiều phần thua, bên trắng của Vương Tào Yến vốn đang có thế thượng phong.
Nhưng mà, nàng vừa đặt xuống một quân cờ, sắc mặt Lâu Duẫn trầm xuống, không khách khí nói: "Này cũng nói biết chơi? Tránh ra!"
Liễu Ngân Tuyết nhìn về phía bàn cờ, quân trắng vốn đang chiếm thế thượng phong đã bị một quân cờ Vương Tào Yến vừa hạ xuống phá hỏng, tạo ra một con đường cho quân đen sống sót.
Thiên kim đại tiểu thư Vương Tào Yến đã bao giờ bị người khác quát như thế, gương mặt vừa xấu hổ vừa uất ức đến đỏ bừng, một lúc lâu không nói được câu gì, đành đứng lên đứng ở bên cạnh.
Không khí thập phần xấu hổ, Liễu Ngân Tuyết không thể không giải vây cho Vương Tào Yến: "Vương tỷ tỷ ngày thường rất ít chơi cờ, thêm nữa Thế tử đột nhiên bảo tỷ ấy chơi nên có chút khẩn trương mới đi sai nước, thật ra kỳ nghệ của Vương tỷ tỷ cũng không tệ đâu."
Lâu Duẫn: "Bớt nói nhảm đi, ngồi xuống."
Liễu Ngân Tuyết vỗ vỗ vai Vương Tào Yến trấn an rồi ngồi xuống đối diện Lâu Duẫn, quân cờ trắng Vương Tào Yến vừa hạ vẫn nằm ở đó, Liễu Ngân Tuyết nói: "Hay chúng ta chơi nốt ván này?"
Lâu Duẫn hừ lạnh: "Ngươi đây là muốn nhường ta?"
Liễu Ngân Tuyết cười nhẹ, vội vàng đem quân cờ trắng kia thu lại: "Thế tử nói đùa, kỳ nghệ của ta sao so được với Thế tử? Ta giờ cũng đâu có thế thượng phong, còn phải nhờ Thế tử hạ thủ lưu tình."
Lâu Duẫn đối với những lời nịnh nọt giả mùa sa mưa của Liễu Ngân Tuyết khịt mũi coi thường, hắn không hé răng, chờ Liễu Ngân Tuyết ra cờ.
Liễu Bạc Tuyết nghĩ, muốn làm thế nào để Lâu Duẫn có thể thắng được một cách tự nhiên, nhưng sau vài nước, nàng cảm thấy suy tính của mình thật dư thừa, nàng phải tìm cách để mình đừng thua quá khó coi mới đúng.
Trình độ chơi cờ của Liễu Ngân Tuyết ở khoảng hơn Liễu Kỳ Sơn, kém Liễu Triều Viễn, trước kia khi còn ở nhà, nàng thường bồi Liễu Triều Viễn chơi cờ vì ông chê Liễu Kỳ Sơn kỳ nghệ không tinh, không muốn chơi cùng, chỉ thích chơi với Liễu Ngân Tuyết.
Kỳ nghệ của Liễu Ngân Tuyết cũng có tiếng, nhưng đánh một hồi, nàng phát hiện mình cơ bản không phải đối thủ của Lâu Duẫn, Lâu Duẫn đánh cờ nhìn qua rất tùy tiện nhưng thật ra đã tính toán kỹ từng bước, hắn từ thế bại trận từng bước từng bước đi lên, làm cho Liễu Ngân Tuyết phải mở ra một con đường, sau đó quay đầu ăn dần những quân cờ của Liễu Ngân Tuyết.
Ban đầu chỉ ăn nhỏ lẻ nhưng dần dần ngày càng mở rộng, cuối cùng bao vây toàn bộ quân cờ của Liễu Ngân Tuyết.
Nàng thua.
Kỳ nghệ của Lâu Duẫn tốt như vậy sao?
Liễu Ngân Tuyết thập phần khiếp sợ, không phải mọi người đều nói Lâu Duẫn chỉ biết giết người chứ những thứ khác đều vô dụng sao? Kẻ vô dụng nào mà lại làm nàng bại trận được?!
Vương Tào Yến cũng giật mình, lời đồn đều nói Lâu Duẫn tội ác tày trời, mặt mũi hung tợn trí tuệ thấp kém, lời đồn đều là nói giỡn sao?
Hắn nhìn như trích tiên nam tử, cùng bốn chữ "mặt mũi hung tợn" liên quan gì vậy? Trí tuệ thấp kém mà khiến Liễu Ngân Tuyết đang trong thế thượng phong phải tước vũ khí đầu hàng?
Còn tội ác tày trời, khi muốn giết mẫu thân nàng nhát kiếm của hắn cũng thực ngoan độc, điều này thì có thể tin.
"Kỳ nghệ của Thế tử vẫn hơn ta một bậc." Liễu Ngân Tuyết tiếp tục vuốt mông ngựa.
Lâu Duẫn: "Thua tâm phục khẩu phục chưa?"
Liễu Ngân Tuyết gật đầu: "Đương nhiên, khi đánh cờ với Thế tể, ta không mềm lòng chút nào, càng không có cố ý nhường."
Lâu Duẫn nhích người về phía sau, ngồi bắt chéo chân, môi cười nhạt: "Thua rồi, phải chịu phạt."
Liễu Ngân Tuyết lập tức có dự cảm không lành, nàng căng da đầu nói: "Thế tử, chúng ta trước khi đánh cờ không hề ra ước định, nếu chàng sớm nói thua phải chịu phạt, ta sẽ không đánh cờ với chàng."
Lâu Duẫn: "Hả? Có hay là không?"
Lại giọng điệu uy hiếp, dưới thế bị ép buộc, Liễu Ngân Tuyết đành phải sửa lời: "Có."
Lâu Duẫn trong mắt liền lộ ra vài phần vừa lòng: "Trừng phạt chính là, đêm nay ngươi phải rửa chân cho ta."
Liễu Ngân Tuyết nhún chân: "Dạ, Thế tử."
Đúng lúc này, có nha hoàn tiến lên thưa: "Thế tử phi, phu nhân Lý gia tới, phu nhân bảo người tới Vạn Phúc Viện tiếp khách."
Phu nhân Lý gia chính là chính thê của ca ca Lý Mạn, mẹ vợ trước của đương kim Thái tử, từ sau khi Lý An Hồng qua đời, Lý phu nhân thương tâm muốn chết, bệnh nặng một thời gian, sau khi lành bệnh liền sống cô quạnh mặc kệ thế sự, rất ít khi ra ngoài. Hôm nay tới làm khách thật là hiếm gặp.
Nhưng mà Liễu Ngân Tuyết ở đây cũng đang có khách.
Vương Tào Yến quan tâm nói: "Khách cũng đã tới, Ngân Tuyết, muội cứ ra tiếp khách trước đi, phủ này ta cũng đã tới nhiều lần, chút nữa ta bảo nha hoàn đưa ra ngoài là được."
Liễu Ngân Tuyết cảm kích Vương Tào Yến hiểu chuyện, áy náy nói: "Hôm nay bận việc không bồi được tỷ tỷ, hôm khác tỷ lại tới chơi nha, mong tỷ đừng giận ta."
Vương Tào Yến gật đầu: "Mau đi đi."
Liễu Ngân Tuyết nhìn Lâu Duẫn, thấy hắn không có ý phản đối, hành lễ rồi xoay người đi đến Vạn Phúc viện.
Trong đình hóng mát chỉ còn lại Lâu Duẫn với Vương Tào Yến và vài nha hoàn, có nha hoàn hiểu chuyện đưa trà nóng lên, Vương Tào Yến cầm ấm trà, tự tay rót thêm cho Lâu Duẫn, gió nhẹ nhàng thổi quá, thổi bay lọn tóc đen rủ xuống thái dương nàng ta.
"Mời Thế tử uống trà." Vương Tào Yến ôn thanh tế ngữ nói.
Thấy Lâu Duẫn không cầm chén trà, Vương Tào Yến cũng không nói gì, để chén trà xuống gần chỗ Lâu Duẫn, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Ngân Tuyết từ nhỏ được nuông chiều, nếu có làm gì chọc Thế tử không cao hứng, mong Thế tử bỏ quá cho."
Lâu Duẫn: "Liên quan gì đến ngươi?"
Nụ cười trên mặt Vương Tào Yến đông cứng: "Tuy rằng Vương gia với Liễu gia không thể trở thành thông gia, cũng thật đáng tiếc, nhưng ta với Ngân Tuyết quen biết từ nhỏ, giờ muội ấy đã gả chồng, ta đương nhiên mong muội ấy được hạnh phúc."
Lâu Duẫn: "Thông gia?"
Vương Tào Yến ngượng ngùng cười cười: "Đều là chuyện trước đây rồi, ta có một biểu ca, từng gặp Ngân Tuyết, hai người vốn có ý với nhau, mẫu thân ta cũng đã đến Liễu phủ cầu hôn, ai ngờ......"
Nàng nói đến đó dừng lại một chút, sau đó chuyển hướng: "Rốt cuộc vẫn là Thế tử với Ngân Tuyết có duyên phận hơn."
Lâu Duẫn: "Còn có chuyện như vậy? Ngươi nói trong lòng Liễu Ngân Tuyết có người khác?"
Vương Tào Yến che miệng, biểu tình như hối hận vì không cẩn thận nhỡ miệng, tiện đà ngượng ngùng nói: "Đó đều là chuyện trước kia rồi, hiện tại Ngân Tuyết đã là thê tử của Thế tử, trong lòng tất nhiên chỉ có Thế tử."
Lâu Duẫn bỗng nhiên đứng lên.
Liễu Ngân Tuyết ở dưới lầu một tiếp Vương Tào Yến.
Vương Tào Yến vừa vào đã lôi kéo tay nàng nói chuyện: "Người nhà muội thật sự yêu thương muội nha, muội đã xuất giá mà Dẫn Yên Các vẫn giữ lại y nguyên như lúc trước."
Liễu Ngân Tuyết nhàn nhạt cười, giơ tay mời Vương Tào Yến ngồi xuống: "Phụ thân với tổ mẫu ta đều ít con cái, trong nhà cũng chỉ có ba tiểu bối chúng ta, đương nhiên là cũng được yêu thương hơn một chút, khó có lúc tỷ rảnh tới đây nói chuyện với ta, ta thật sự cảm động."
"Chúng ta là tỷ muội đã nhiều năm, nói lời khách sáo làm gì" Vương Tào Yến cười nói, "Ta cũng đã lâu chưa gặp muội, biết muội về nên đến thăm thôi, muội sống ở Kỳ vương phủ có tốt không?"
"Khá tốt, tay Vương phu nhân đã khỏi chưa?" Liễu Ngân Tuyết áy náy hỏi.
"Đại phu nói bị đả thương gân cốt, phải chăm sóc ít nhất 100 ngày mới được, mẫu thân ta tâm cao khí ngạo, bị Thế tử nhục nhã như vậy, hiện tại không thể nào ra ngoài, bà luôn cảm thấy mọi người ở sau lưng đang chê cười mình," Vương Tào Yến cười khổ, quay đầu thấy dáng vẻ áy náy không biết nói gì của Liễu Ngân Tuyết: "Chuyện này không phải lỗi của muội, muội không cần suy nghĩ nhiều."
Liễu Ngân Tuyết cũng không nói gì, chỉ áy náy mà nhìn Vương Tào Yến.
Vương Tào Yến liếc mắt bốn phía: "Nghe nói Thế tử cùng muội hồi môn?"
Liễu Ngân Tuyết gật đầu.
Vương Tào Yến: "Sao không thấy Thế tử đâu?"
Liễu Ngân Tuyết: "Đang đọc sách trên lầu."
Vương Tào Yến "Ừm" một tiếng, không hỏi thêm nữa, nhưng khóe mắt lại thường xuyên nhìn về hướng cầu thang lên lầu, Liễu Ngân Tuyết nhìn thấy rõ ràng, cũng chỉ bất động thanh sắc, nhàn nhạt cười.
Vương Tào Yến chủ động gợi ra những chuyện cũ để chuyện phiếm cùng nàng, Liễu Ngân Tuyết tiếng có tiếng không đáp lại nàng, hai người ở trong phòng khách ngồi gần một canh giờ, cầu thang lên lầu rốt cuộc truyền đến động tĩnh.
Lâu Duẫn xuống dưới.
Vương Tào Yến lập tức đứng lên, như chim sợ cành cong, nơm nớp lo sợ nhìn Lâu Duẫn, Lâu Duẫn liếc nhìn Liễu Ngân Tuyết, nói: "Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Liễu Ngân Tuyết mỉm cười: "Chàng muốn đi đâu thì đi, tùy chàng cao hứng."
Lâu Duẫn khoanh tay trước ngực, tiến lên vài bước đến trước mặt Liễu Ngân Tuyết, duỗi tay vỗ vỗ đầu nàng: "Ngươi nghe không hiểu ý ta hay là giả ngu?"
Trong giọng nói đã có vài phần uy hiếp.
Liễu Ngân Tuyết ngượng ngùng nói: "Thế tử, ta đang có khách, ngày khác lại bồi chàng được không?"
Lâu Duẫn: "Hả? Ngươi nói lại lần nữa?"
Liễu Ngân Tuyết nhận ra ý uy hiếp rõ ràng, cảm thấy lúng túng, đang muốn sửa miệng xin lỗi Vương Tào Yến, Vương Tào Yến lại nhanh chóng mở miệng trước: "Trùng hợp ta cũng muốn đi dạo một chút, Ngân Tuyết, hay muội dẫn đường cho chúng ta cùng đi luôn?"
Liễu Ngân Tuyết thấy Lâu Duẫn không phản đối, nhẹ giọng nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Nói muốn đi ra ngoài nhưng thực ra cũng chỉ là dạo quanh hoa viên Liễu gia, Liễu Ngân Tuyết thân là chủ nhà, cơ hồ mỗi bước đi trong Liễu gia nàng đều quen thuộc, nàng đi trước, một mặt dẫn đường, một mặt giảng giải cho bọn hắn lai lịch của từng cảnh vật, từ bồn hoa tới lâm viên thiết kế độc đáo, từ từ kể ra.
Sau khoảng thời gian nửa chén trà, bọn họ tới đình hóng mát, trong đó có bày bàn ghế, phía trên có bàn cờ đang chơi dở.
Vương Tào Yến thốt ra ngạc nhiên: "Đây là ai lưu lại?"
Liễu Ngân Tuyết: "Chắc là tổ phụ với phụ thân ta, bọn họ thường xuyên chơi cờ ở đây, đôi khi có việc đột xuất thì cứ để đó luôn, tới lúc rảnh lại chơi nốt."
Liễu Ngân Tuyết quét mắt nhìn những quân cờ đen trắng trên bàn, nhanh chóng phân biệt được ai là cầm cờ đen, ai cầm cờ trắng, mà lúc này Lâu Duẫn đã ngồi bên phía quân đen, Vương Tào Yến liền không mời mà đến, tự mình ngồi xuống đối diện Lâu Duẫn.
Lâu Duẫn giương mắt, lạnh lùng nhìn Vương Tào Yến: "Biết chơi cờ?"
Trái tim Vương Tào Yến nhảy dựng lên, gật đầu: "Dạ biết."
Lâu Duẫn nâng nâng lông mày, ý bảo Vương Tào Yến tiếp tục chơi nốt ván cờ dở, Vương Tào Yến ngồi ở vị trí của Liễu Triều Xa lúc trước, mà bàn cờ dở dang này, quân đen đã bị quân trắng bao vây, nắm nhiều phần thua, bên trắng của Vương Tào Yến vốn đang có thế thượng phong.
Nhưng mà, nàng vừa đặt xuống một quân cờ, sắc mặt Lâu Duẫn trầm xuống, không khách khí nói: "Này cũng nói biết chơi? Tránh ra!"
Liễu Ngân Tuyết nhìn về phía bàn cờ, quân trắng vốn đang chiếm thế thượng phong đã bị một quân cờ Vương Tào Yến vừa hạ xuống phá hỏng, tạo ra một con đường cho quân đen sống sót.
Thiên kim đại tiểu thư Vương Tào Yến đã bao giờ bị người khác quát như thế, gương mặt vừa xấu hổ vừa uất ức đến đỏ bừng, một lúc lâu không nói được câu gì, đành đứng lên đứng ở bên cạnh.
Không khí thập phần xấu hổ, Liễu Ngân Tuyết không thể không giải vây cho Vương Tào Yến: "Vương tỷ tỷ ngày thường rất ít chơi cờ, thêm nữa Thế tử đột nhiên bảo tỷ ấy chơi nên có chút khẩn trương mới đi sai nước, thật ra kỳ nghệ của Vương tỷ tỷ cũng không tệ đâu."
Lâu Duẫn: "Bớt nói nhảm đi, ngồi xuống."
Liễu Ngân Tuyết vỗ vỗ vai Vương Tào Yến trấn an rồi ngồi xuống đối diện Lâu Duẫn, quân cờ trắng Vương Tào Yến vừa hạ vẫn nằm ở đó, Liễu Ngân Tuyết nói: "Hay chúng ta chơi nốt ván này?"
Lâu Duẫn hừ lạnh: "Ngươi đây là muốn nhường ta?"
Liễu Ngân Tuyết cười nhẹ, vội vàng đem quân cờ trắng kia thu lại: "Thế tử nói đùa, kỳ nghệ của ta sao so được với Thế tử? Ta giờ cũng đâu có thế thượng phong, còn phải nhờ Thế tử hạ thủ lưu tình."
Lâu Duẫn đối với những lời nịnh nọt giả mùa sa mưa của Liễu Ngân Tuyết khịt mũi coi thường, hắn không hé răng, chờ Liễu Ngân Tuyết ra cờ.
Liễu Bạc Tuyết nghĩ, muốn làm thế nào để Lâu Duẫn có thể thắng được một cách tự nhiên, nhưng sau vài nước, nàng cảm thấy suy tính của mình thật dư thừa, nàng phải tìm cách để mình đừng thua quá khó coi mới đúng.
Trình độ chơi cờ của Liễu Ngân Tuyết ở khoảng hơn Liễu Kỳ Sơn, kém Liễu Triều Viễn, trước kia khi còn ở nhà, nàng thường bồi Liễu Triều Viễn chơi cờ vì ông chê Liễu Kỳ Sơn kỳ nghệ không tinh, không muốn chơi cùng, chỉ thích chơi với Liễu Ngân Tuyết.
Kỳ nghệ của Liễu Ngân Tuyết cũng có tiếng, nhưng đánh một hồi, nàng phát hiện mình cơ bản không phải đối thủ của Lâu Duẫn, Lâu Duẫn đánh cờ nhìn qua rất tùy tiện nhưng thật ra đã tính toán kỹ từng bước, hắn từ thế bại trận từng bước từng bước đi lên, làm cho Liễu Ngân Tuyết phải mở ra một con đường, sau đó quay đầu ăn dần những quân cờ của Liễu Ngân Tuyết.
Ban đầu chỉ ăn nhỏ lẻ nhưng dần dần ngày càng mở rộng, cuối cùng bao vây toàn bộ quân cờ của Liễu Ngân Tuyết.
Nàng thua.
Kỳ nghệ của Lâu Duẫn tốt như vậy sao?
Liễu Ngân Tuyết thập phần khiếp sợ, không phải mọi người đều nói Lâu Duẫn chỉ biết giết người chứ những thứ khác đều vô dụng sao? Kẻ vô dụng nào mà lại làm nàng bại trận được?!
Vương Tào Yến cũng giật mình, lời đồn đều nói Lâu Duẫn tội ác tày trời, mặt mũi hung tợn trí tuệ thấp kém, lời đồn đều là nói giỡn sao?
Hắn nhìn như trích tiên nam tử, cùng bốn chữ "mặt mũi hung tợn" liên quan gì vậy? Trí tuệ thấp kém mà khiến Liễu Ngân Tuyết đang trong thế thượng phong phải tước vũ khí đầu hàng?
Còn tội ác tày trời, khi muốn giết mẫu thân nàng nhát kiếm của hắn cũng thực ngoan độc, điều này thì có thể tin.
"Kỳ nghệ của Thế tử vẫn hơn ta một bậc." Liễu Ngân Tuyết tiếp tục vuốt mông ngựa.
Lâu Duẫn: "Thua tâm phục khẩu phục chưa?"
Liễu Ngân Tuyết gật đầu: "Đương nhiên, khi đánh cờ với Thế tể, ta không mềm lòng chút nào, càng không có cố ý nhường."
Lâu Duẫn nhích người về phía sau, ngồi bắt chéo chân, môi cười nhạt: "Thua rồi, phải chịu phạt."
Liễu Ngân Tuyết lập tức có dự cảm không lành, nàng căng da đầu nói: "Thế tử, chúng ta trước khi đánh cờ không hề ra ước định, nếu chàng sớm nói thua phải chịu phạt, ta sẽ không đánh cờ với chàng."
Lâu Duẫn: "Hả? Có hay là không?"
Lại giọng điệu uy hiếp, dưới thế bị ép buộc, Liễu Ngân Tuyết đành phải sửa lời: "Có."
Lâu Duẫn trong mắt liền lộ ra vài phần vừa lòng: "Trừng phạt chính là, đêm nay ngươi phải rửa chân cho ta."
Liễu Ngân Tuyết nhún chân: "Dạ, Thế tử."
Đúng lúc này, có nha hoàn tiến lên thưa: "Thế tử phi, phu nhân Lý gia tới, phu nhân bảo người tới Vạn Phúc Viện tiếp khách."
Phu nhân Lý gia chính là chính thê của ca ca Lý Mạn, mẹ vợ trước của đương kim Thái tử, từ sau khi Lý An Hồng qua đời, Lý phu nhân thương tâm muốn chết, bệnh nặng một thời gian, sau khi lành bệnh liền sống cô quạnh mặc kệ thế sự, rất ít khi ra ngoài. Hôm nay tới làm khách thật là hiếm gặp.
Nhưng mà Liễu Ngân Tuyết ở đây cũng đang có khách.
Vương Tào Yến quan tâm nói: "Khách cũng đã tới, Ngân Tuyết, muội cứ ra tiếp khách trước đi, phủ này ta cũng đã tới nhiều lần, chút nữa ta bảo nha hoàn đưa ra ngoài là được."
Liễu Ngân Tuyết cảm kích Vương Tào Yến hiểu chuyện, áy náy nói: "Hôm nay bận việc không bồi được tỷ tỷ, hôm khác tỷ lại tới chơi nha, mong tỷ đừng giận ta."
Vương Tào Yến gật đầu: "Mau đi đi."
Liễu Ngân Tuyết nhìn Lâu Duẫn, thấy hắn không có ý phản đối, hành lễ rồi xoay người đi đến Vạn Phúc viện.
Trong đình hóng mát chỉ còn lại Lâu Duẫn với Vương Tào Yến và vài nha hoàn, có nha hoàn hiểu chuyện đưa trà nóng lên, Vương Tào Yến cầm ấm trà, tự tay rót thêm cho Lâu Duẫn, gió nhẹ nhàng thổi quá, thổi bay lọn tóc đen rủ xuống thái dương nàng ta.
"Mời Thế tử uống trà." Vương Tào Yến ôn thanh tế ngữ nói.
Thấy Lâu Duẫn không cầm chén trà, Vương Tào Yến cũng không nói gì, để chén trà xuống gần chỗ Lâu Duẫn, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Ngân Tuyết từ nhỏ được nuông chiều, nếu có làm gì chọc Thế tử không cao hứng, mong Thế tử bỏ quá cho."
Lâu Duẫn: "Liên quan gì đến ngươi?"
Nụ cười trên mặt Vương Tào Yến đông cứng: "Tuy rằng Vương gia với Liễu gia không thể trở thành thông gia, cũng thật đáng tiếc, nhưng ta với Ngân Tuyết quen biết từ nhỏ, giờ muội ấy đã gả chồng, ta đương nhiên mong muội ấy được hạnh phúc."
Lâu Duẫn: "Thông gia?"
Vương Tào Yến ngượng ngùng cười cười: "Đều là chuyện trước đây rồi, ta có một biểu ca, từng gặp Ngân Tuyết, hai người vốn có ý với nhau, mẫu thân ta cũng đã đến Liễu phủ cầu hôn, ai ngờ......"
Nàng nói đến đó dừng lại một chút, sau đó chuyển hướng: "Rốt cuộc vẫn là Thế tử với Ngân Tuyết có duyên phận hơn."
Lâu Duẫn: "Còn có chuyện như vậy? Ngươi nói trong lòng Liễu Ngân Tuyết có người khác?"
Vương Tào Yến che miệng, biểu tình như hối hận vì không cẩn thận nhỡ miệng, tiện đà ngượng ngùng nói: "Đó đều là chuyện trước kia rồi, hiện tại Ngân Tuyết đã là thê tử của Thế tử, trong lòng tất nhiên chỉ có Thế tử."
Lâu Duẫn bỗng nhiên đứng lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook