Gả Cho Quý Ông Họ Thẩm
23: Ngỏ Lời…


Chỉ cần mấy từ “em là của anh” do chính miệng anh phát ra cũng khiến trái tim cậu chịu không nổi mà lỗi đi một nhịp, gương mặt thoáng chốc đổi lại bằng sự ửng hồng đã vậy anh còn trao tới cho cậu ánh mắt quá đỗi si tình nữa chứ, cả hai chìm vào im lặng rất lâu cho đến khi nghe tiếng điện thoại anh đổ chuông.

Thấy số lạ gọi anh điều chỉnh lại giọng điệu mình để giao tiếp, sau một hồi mới biết đó là số của tài xế anh nắm lấy cổ tay cùng với vali của cậu ra bên ngoài.

Tính là book xe đến đó cho nó riêng tư sau cùng thì lại là tài xế riêng được cha anh cứ tới đưa đón anh ra sân bay, ông vẫn luôn mong muốn được nhìn thử ý trung nhân của anh nên muốn nhân luôn cái dịp này nhờ tài xế giúp chụp lại xem như nào.

Ban đầu anh mà biết người gọi đến là tài xế của nhà thì đã nhấc máy mời khéo người ta về rồi chứ không phải nắm tay cậu ân ân ái ái dắt ra bên ngoài như này đâu.
Suốt chuyến xe đến sân bay cả hai chẳng chút động tình nào ngoài cái nắm tay lén lút của anh khi bác tài ngó ra bên ngoài cửa và nó được che khuất bởi cái áo khoác của anh, cậu không hiểu anh làm như thế với mục đích gì nhưng chỉ ít nó cũng gọi là cái gì đó ấm áp nhở.

Cậu quay mặt nhìn về phía cửa kính xe ánh mắt tràn đầy sự háo hức ngắm cảnh đêm ở trên con đường quen thuộc ngày trước hay cùng với bà Phan đi tiễn cha công tác xa, nghĩ đi nghĩ lại thì cảm giác bồi hồi khóc đòi cha kia vẫn còn chỉ là không biết nên biểu hiện nó như nào.
“Đến rồi.”
Tiếng của tài xế phá tan đi bầu không khí tĩnh lặng lúc ấy, trước lúc rời khỏi tay cậu anh đã có nhón người lên giải thích trước cho điều ấy rồi mới làm.


Cậu xuống xe trước để anh một mình trên xe với vị tài xế kia, cả hai người không biết nói gì với nhau mà lâu lắm kìa cậu ở bên ngoài hít mấy đợt khí trời anh mới lù lù xuất hiện phía sau, cẩn thận cầm lấy bàn tay cậu dắt theo vào bên trong làm thụ tục.

Nhìn dáng vẻ háo hức của cậu ở quầy check – in làm anh chỉ muốn xoa đầu cậu, xong xuôi mọi thứ anh đưa cậu vào phòng chờ hạng thương gia dùng chút bữa lót dạ dẫu biết chốc nữa lên máy bay cũng sẽ được phục vụ thêm.
“Ăn ngon miệng chứ?”
“Không, thấy không như anh nấu.” Cậu cười nói: “Chắc tại ăn quen đồ anh nấu rồi.”
Anh nhìn nụ cười mơ màng của cậu mà nói: “Thế nào về anh nấu em ăn.”
“Thế cũng được.”
“Ting.”
“Ting.”
Chen vào giữa anh và cậu là tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của anh, nhìn vào màn hình đầy chán ghét anh xin phép cậu ra ngoài gọi điện một chút, thoáng qua gương mặt anh cũng đủ cho cậu biết rằng cuộc gọi đến ấy là của ai.

Dừng cái hoạt động ăn uống cùa mình lại, cậu đưa ánh mắt nhìn về phía anh đang đứng, dõi theo từng hành động một của anh.

Gương mặt anh càng lúc càng trở nên căng thẳng cậu ngồi bên trong chẳng hiểu một sự tình gì, một lát sau anh quay trở bàn ngồi sắc mặt chẳng khá hơn là bao.

Biết tò mò là xấu nhưng cậu vẫn muốn biết chút gì đó, “Sao trông anh có vẻ khó chịu vậy?”
Anh úp điện thoại xuống, ánh mắt đầy sự chân thành nhìn cậu, “Em muốn biết?”
“Ừ.” Cậu gật đầu đáp.
Anh đan hai lòng bàn tay vào nhau, trầm giọng nói: “Trước đây anh có quen với Hải Minh, cả hai trước đây có yêu đương qua lại nhưng thề với em anh tuyệt đối chưa từng làm gì quá giới hạn cả.


Hôm nay Hải Minh gọi cho anh đe dọa nếu không chấp nhận quay lại sẽ tung đoạn clip đó lên cản trở hết còn đường sự nghiệp của anh và nếu ban quản lý của CIXB biết được chắc chưa vào làm đã bị đuổi.”
Cậu im lặng lắng nghe những gì mà anh nói, “Đứng giữa ranh giới của mọi thứ, một anh sẽ có tất cả sau này còn hai sẽ không có gì thậm trí mất hết, anh đã có đáp án rồi nếu em không sợ sau này phải ăn cơm muối với lạc, không sợ phải ở nơi tồi tàn thì hãy chấp nhận ở bên cạnh anh được không anh hứa sẽ luôn yêu em?”
Đối diện với câu hỏi khó cậu lại trở nên chần chừ, anh xứng đáng có được những thứ tốt hơn chứ cứ để anh mãi bên mình chẳng khác nào cậu đang cản trở con đường anh bước tới thành công nhưng nếu lần này cậu bỏ lỡ sợ rằng sẽ chẳng còn cơ hội để gặp lại nữa thì sao.

Cậu đắn đo trong mớ suy nghĩ của mình, cổ họng muốn phát ra thanh âm mà lại ghẹn đến không nói được gì.

Ánh mắt cậu ngẩng lên nhìn anh thật sự đã có chút ít dao động, “Tôi không ngại ăn cơm muối với lạc, càng không ngại ở căn nhà tồi tàn tôi chỉ sợ rằng lời anh hứa suy cho cùng chỉ là cho có…”
Anh nắm chặt lấy bàn tay cậu, nghiêm túc nói: “Lời anh nói ra không bao giờ rút lại được, huống hồ chi ngày hôm đó em đã thừa nhận anh rồi giờ chỉ cần thêm thời gian nữa thôi, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy Thẩm Trình này yêu em nhiều đến nhường nào.”
Không phải chỉ một mình anh cậu cũng cảm nhận được cái sự chân thành ấy, bây giờ không chỉ ánh mắt nữa mà còn có cả con tim động lòng, cậu hít một hơi sâu nhìn anh nói: “Tôi sẽ không nói lời đồng ý với anh ngay lúc này được vì bản thân tôi có quá nhiều điều khó tả tuy nhiên trong lòng tôi vốn dĩ đã ngấm ngầm thừa nhận điều này từ lâu rồi chỉ đợi thời gian thôi.

Có lẽ anh rất mong chờ tôi nói rằng em đồng ý nhưng tôi quan điểm rằng đó sẽ là câu mình nên nói trên thánh đường.”
Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu, “Cảm ơn vì đã cho anh cơ hội bảo vệ em.”
Lời nói ngọt ngào kia kết thúc cũng đã gần đến giờ hai người ra máy bay, anh lần nữa dịu dàng nắm lấy bàn tay cậu kéo đi cả thể giới của anh lúc này giờ chỉ xoay quanh mỗi mình cậu không có một thứ nào khác lọt vào được.

Vào được khoang máy bay anh chu đáo hướng dẫn cậu cách sử dụng những cái nút điều khiển ở trên mặt bàn rồi mới về chỗ mình ngồi, chuyến bay đến Pháp chỉ còn vài giây nữa là cất cánh trong lòng anh lúc này chẳng còn chút tiêu cực nào đến từ Chao Hải Minh nữa dẫu cho có chuyện gì xảy đến không một ai được phép làm người anh yêu tổn thương cả.


Vì là chặng bay dài mười một tiếng nên không tránh khỏi việc cậu không quen giấc khó chịu các thứ nữa, anh vì lo mà cả đêm đó phải thức trắng mắt canh chừng cho cậu nhân tiện cũng tranh thủ đọc nốt mấy cái báo cáo chưa được phê duyệt luôn, anh nghe cha thông báo rằng sẽ có họp báo khá lớn của công ty để thông báo một số dự định sắp tới ngoài ra anh còn được nghe trước về sự hợp tác của CIXBDia với Thịnh Phát nhằm quảng bá cho mẫu dây chuyền Emerald.

Anh đang mải mê suy nghĩ thì bên cạnh anh phát ra tiếng thều thào, “Thẩm Trình, Thẩm Trình.”
Anh đóng báo cáo lại quay sang thì thấy cậu mắt đang còn chớp chớp nhìn mình, “Sao chưa ngủ á? Bộ em khó chịu ở đâu à?”
“Tôi không có, tại lạ chỗ nên khó ngủ quá tính hỏi anh có thuốc ngủ không cho xin một liều.”
“Mấy đó không có được uống, nếu khó ngủ thì để tôi hỏi xem tiếp viên có loại trà nào cải thiện giấc ngủ không.”
Cậu chỉ ngón tay lên trán mình, “Hôn tôi cái đi rồi tôi ngủ.”
“Muốn hôn thì nói đại đi lại còn mất ngủ nữa chứ.” Miệng nói vậy nhưng anh vẫn đừng dậy bước sang hôn cậu, “Ngủ ngon nha.”
“Anh cũng thế.”
Anh nhìn cậu mỉm cười rồi hai tay đút túi bước vào nhà vệ sinh rửa mặt sẵn tiện hỏi xem tiếp viên còn cà phê không lấy một ly uống cho có tinh thần làm việc chứ để đến Pháp mới làm thì trễ nãi lắm với cả thiếu thời gian đi chơi với cậu nữa tại lỡ nói với cậu cả hai sang đây để đi chơi nên anh không muốn để cậu cứ ủ rũ trong khách sạn đợi mình về..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương