“ Tam điện hạ, tin tức của Viên tướng quân ở huyện Thừa Can đã bị mất liên lạc rồi.”
Ngồi ở một quán nước ven đường, đuổi theo Nhật Minh vương không ngờ vẫn bị đánh lạc hướng vòng quanh mấy lần. Duật Nghĩa trầm mặt bình tĩnh hỏi: “ Tại sao lại mất liên lạc?”
Tên lính nghe thì lập tức trả lời: “ Bẩm điện hạ, sau khi Viên tướng quân dẫn người đuổi theo tuyến đường rừng Lâm Tri đến huyện Thừa Can, nghe nói đã truy xét qua mấy thôn trang xung quanh đó thì đột nhiên lại cắt đứt liên lạc với chúng ta.”
“ Viên Bân.” Duật Nghĩa siết lại ly nước trên tay, hắn nói: “ Đoán không lầm thì hắn đã gặp được Duật Ngôn Phong, nhưng vẫn cố ý thả người đi.”
“ Điện hạ, nếu vậy chúng ta có cần cho người tìm bắt Viên tướng quân lại, điều tra xem Nhật Minh vương gia đã chạy đường nào?”
“ Không cần.” Duật Nghĩa lớn tiếng: “ Báo tin về cho phụ hoàng, chúng ta không có thời gian, lập tức đến Hà Trì thành.”
“ Tuân lệnh.”
- -----------------------------------------------------------
Sau hai ngày thì Ngôn Phong lại tiếp tục được điều trị châm cứu, lần này không cần đến Phiên Vân giúp đỡ nên y chỉ cùng với Vong Âm và Thẫm Ngụy chờ đợi bên ngoài cửa, thế nhưng không biết vì sao kéo dài hết một ngày vẫn chưa thấy Nhã Thanh và hắn trở ra khiến y lo lắng: “ Tại sao lại lâu như vậy?”
“ Không cần phải lo lắng, lần trước Vương gia sau khi được châm cứu thì phục hồi rất tốt.” Vong Âm nói.
Thẫm Ngụy cũng lên tiếng: “ Đúng vậy, Đàn cô nương vẫn còn chưa ăn gì, hay là đi dùng cơm trước. Y thuật của Nhã Thanh công tử cao như vậy, vương gia chắc chắn sẽ sớm ngày bình phục thôi.”
“ Ta đương nhiên tin vào y thuật của Nhã Thanh, chỉ là lần trước lúc châm cứu thấy vương gia hình như rất đau, hôm này còn nhất định phải trị đến thành thứ tám, không biết phải chờ đến lúc nào.”
Thâm Ngụy suy nghĩ lại nói: “ Nhã Thanh công tử có nói chúng ta chuẩn bị nước thuốc cho vương gia ngâm mình sau khi ra ngoài, hay là ta cùng với cô nương đi xem một chút?”
“ Phải rồi… vậy ta đi với ngài.” Phiên Vân vừa định xoay lưng thì cửa phòng mở ra, y quan tâm nhìn Ngôn Phong và Nhã Thanh đi ra. Lần này trông sắc mặt hắn không tệ như trước: “ Vương gia, người thấy sao rồi, có khó chịu lắm không?”
Ngôn Phong không nói, chỉ mỉm cười với y như trả lời mình không có gì. Nhã Thanh lại thay hắn lên tiếng: “ Vương gia sức khỏe đã không như lúc trước, sức chịu đựng đương nhiên phải tốt hơn. Ta nghĩ không cần đợi thêm hai ngày, ngày mai lại có thể tiếp tục trị liệu lần cuối, sau đó chỉ cần xem vương gia có thể tự mình cố gắng đến đâu mà thôi.”
“ Vậy nghĩa là vương gia chắc chắn trị khỏi rồi?”
Nhã Thanh gật đầu: “ Đúng vậy, nhưng sau đó khả năng có trở về như trước hay không vẫn còn phải cần vương gia tự mình rèn luyện.”
“ Thật là tốt quá, chúc mừng vương gia.” Thẫm Ngụy lại nhìn Nhã Thanh: “ Đa tạ Nhã Thanh công tử, nhờ có công tử vương gia mới có thể hoàn toàn bình phục trở lại.”
“ Không cần cảm tạ ta.” Nhã Thanh xua tay: “ Ban đầu là Phiên Vân cầu xin ta cứu vương gia, cũng là hắn chăm sóc giúp vương gia phục hồi sức khỏe ta mới có thể chữa trị được.”
“ Phiên Vân?” Ngôn Phong đột nhiên trầm giọng nói.
“ A.” Không ngờ mình lại quen miệng nói ra tên Phiên Vân, Nhã Thanh lúng túng không biết nên giải thích cái gì.
Vì có kinh nghiệm lần trước con vẹt nhiều chuyện kia nên Phiên Vân lại bình tĩnh hơn, y tươi cười nói: “ Là tên bà mẫu đặt cho ta mà, chỉ là Nhã Thanh quen miệng vậy thôi.”
“ À phải.. là ta quen miệng gọi Lục Nhi như vậy thôi.”
“ Phiên Vân… Phiên nhi, Đàn Phiên Vân?” Ngôn Phong tựa như không quan tâm tới lời giải thích của bọn họ, hắn trầm giọng: “ Phiên Vân, cái tên này hay hơn Đàn Lục Nhi nhiều, ta gọi thuận miệng hơn.”
“ Vương gia…” Đột nhiên lại nghe hắn nói như vậy, tưởng như hắn là đang nói bản thân là không thích Đàn Lục Nhi mà là thích Đàn Phiên Vân. Y mặt đã đỏ bừng, chẳng biết phải nói gì chỉ vô tình cúi đầu né tránh nhìn thấy Ngôn Phong.
So với y thì ba người còn lại đoán bằng đầu gối cũng biết, hắn nói chính là ý mà Phiên Vân chỉ cho rằng là vô tình đó.
Nhã Thanh nhìn biểu đệ mặt đỏ tai hồng, càng ngày càng không có tiền đồ mà lắc đầu, y không sớm thì muộn cũng phải nằm trong bụng con sói hoang như vương gia thôi. Xem vẻ hài lòng của Nhật Minh vương vì trêu được Phiên Vân mà đắc ý, Nhã Thanh lên tiếng hỏi Vong Âm: “ Nước thuốc cho vương gia ngâm mình, đã có rồi?”
“ Đúng vậy.” Vong Âm nhìn y gật đầu nói: “ Bây giờ ta lập tức đi chuẩn bị.”
“ Ta đi với ngươi.” Nhã Thanh nói với Vong Âm xong cũng chẳng bỏ quên tên còn lại, y túm lấy tay áo Thẫm Ngụy: “ Ngươi cũng đi phụ một tay đi.”
“ Khoan…”
“ Là để giúp trị thương cho vương gia nhà ngươi, còn không chịu đi?”
Thẫm Ngụy vừa nghe là vì lợi ích của vương gia, hắn liền không có cách từ chối mà phải theo sau: “ Được rồi.”
Một hồi ồn ào lại chỉ còn lại Ngôn Phong và y, Phiên Vân vì lần trước cùng hắn xảy ra chuyện đó nên hai ngày sau đều cố ý né tránh không gặp.
Bây giờ đột nhiên nói có việc phải đi thì không đúng, cuối cùng y lại gượng cười: “ Vương gia, y phục của người đều ướt mồ hôi cả rồi. Để ta về phòng giúp người lấy một bộ khác, một lát người ngâm nước thuốc xong tắm rửa lại thay ra.”
“ Không cần đâu.” Ngôn Phong nhìn y phục mình, hắn nói xong lại xoay lưng gọi một a hoàn trong phủ: “ Ngươi lại đây.”
“ Vương gia có gì cần sai bảo?”
Ngôn Phong lên tiếng: “ Đi chuẩn bị y phục và nước nóng, một lát ta cần tắm rửa.”
“ Nô tỳ đi chuẩn bị ngay.” A hoàn nói xong thì đi vào phòng ngủ của Ngôn Phong, muốn lấy y phục và chuẩn bị nước tắm cho hắn.
Ngôn Phong sau đó lại nhìn đến Phiên Vân: “ Phiên nhi, hai ngày qua thức ăn đều là từ hạ nhân trong phủ làm, hôm nay ngươi lại nấu vài món cho ta đi.”
Thấy y ngây ra đó, vẻ mặt lại giống như bị tổn thương, Ngôn Phong khóe môi hơi nhếch lên. Hắn lại đến thật gần y mới lên tiếng: “ Phiên nhi, đang suy nghĩ cái gì?”
“ A… vuong gia.” Đột nhiên Ngôn Phong lại hướng mặt thật gần đến mình, Phiên Vân bây giờ mới nhận ra y vừa toàn suy nghĩ không đâu: “ Xin lỗi, người vừa mới nói gì sao?”
“ Ta vừa nói muốn ăn cơm do ngươi nấu.” Hắn mỉm cười: “ Sao vậy, ngươi khó chịu gì sao?”
“ Không có… Vương gia đợi một lát, ta đi nấu cho người.” Phiên Vân nói xong thì vội vàng bỏ chạy mất.
Ngôn Phong nhìn theo bóng dáng Phiên Vân, nụ cười trên môi hắn cũng tắt đi. Quay trở về phòng, nhìn thấy a hoàn vừa rồi trong phòng hắn đi qua đi lại chuẩn bị y phục, Ngôn Phong đột nhiên lớn tiếng: “ Ra ngoài.”
“ Vương… vương gia?” Tự nhiên lại bị dọa cho khiếp vía, a hoàn mặt tái xanh giọng run run: “ Nhưng… nhưng vừa rồi, người bảo nô tỳ…”
“ Ta bảo ngươi ra ngoài.”
Lần này chỉ là một câu nói không quá lớn, nhưng hắn ánh mắt sắc lạnh nhìn mình khiến a hoàn hoảng sợ vô cùng, cô lập tức muốn trốn thật nhanh: “ Vâng… nô tỳ cáo lui.”
Phiên Vân tuy nói đi nấu đồ ăn nhưng y trong đầu lúc này lại toàn là vừa rồi bị Ngôn Phong từ chối, cảm giác mất mát khó chịu làm y không tập trung suy nghĩ được chuyện gì.
Từ khi bắt đầu thì từng việc lớn nhỏ của Ngôn Phong đều do Phiên Vân lo lắng, hắn sau khi đến Hà Trì thành, ở thủ phủ của Quyền đại nhân cũng chưa từng cho ai ngoài Vong Âm và Thẫm Ngụy hầu hạ mình việc gì. Bây giờ lại cố ý không muốn để y giúp mình lúc tắm rửa, thể hiện rõ ràng như vậy.
“ Vương gia đột nhiên sao lại vậy?” Phiên Vân suy nghĩ một hồi thì mặt cũng bắt đầu biến sắc: “ Không lý nào người đã nghi ngờ thân phận của ta?”
“ Nhưng nếu đã có nghi ngờ tại sao vương gia vẫn không nói gì, hay là mình suy nghĩ nhiều rồi?”
Phiên Vân lại đưa tay vỗ trán mình: “ Không được, tại sao khó chịu như vậy cũng không dám nói ra. Ta nhất định phải hỏi lại cho rõ, nếu thật sự đã bị nghi ngờ ta cũng không muốn giấu nữa.”
Phiên Vân cảm giác bị bỏ quên này khiến y không vui, suy nghĩ một hồi lại trở thành tức giận. Quyết định quay ngược trở lại phải hỏi rõ ràng mới thôi.
Y đến cửa phòng Ngôn Phong thì cứ không suy nghĩ mà mở cửa đi vào: “ Vương gia, ngươi vừa rồi rõ ràng là cố ý xa cách ta.”
“ Rầm.”
“ A!” Còn chưa biết chuyện gì thì đã bị kéo vào phòng đóng cửa lại, nhận ra lúc này mình đang bị Ngôn Phong ép vào cửa, tay cũng bị hắn khóa lên trên mà phát hoảng: “ Vương gia làm gì vậy?”
Ngôn Phong dường như không chú ý đến y, hắn lớn tiếng: “ Không phải ngươi mới chính là người đang cố ý né tránh bản vương hay sao?”
“ Ta…” Lần đầu tiên mới thấy hắn đối với y tức giận lớn tiếng đến vậy, Phiên Vân ngạc nhiên: “ Vương gia?”
“ Là ngươi.” Ngôn Phong nghiến răng, hắn chằm chằm nhìn Phiên Vân đang sợ hãi ngay trước mắt mình. Rõ ràng bản thân vô cùng tức giận nhưng thấy y như vậy lại không thể lớn tiếng, hắn thật là muốn bóp nát cổ tay y đang bị mình khóa chặt cũng không thể làm được.
Ngôn Phong cố lấy lại bình tĩnh, hắn đầu chậm cúi xuống tựa lên vai y: “ Phiên nhi, tại sao ta lại không thể làm gì được ngươi?”
“ Vương gia!”
“ Chính ngươi là người không muốn ta chạm vào, chính ngươi mới là người né tránh nói cả đời này cũng không muốn nhìn thấy ta.”
“ Ta nói?” Phiên Vân ngạc nhiên, y bây giờ nhớ lại mới đúng là mình có từng nói vậy, chỉ là sau đó liền quên mất.
Mà hai ngày vừa rồi cũng là do y né tránh gặp hắn, vậy mà còn mặt mũi cảm thấy mất mát khi bị Ngôn Phong từ chối. Đột nhiên trong lòng nổi lên tự trách, Phiên Vân nhỏ giọng: “ Xin lỗi vương gia, ta lúc đó chỉ là nói bừa thôi. Với lại ta né tránh người cũng chỉ vì… a!”
Tay bị siết đến đau, phải la lên một tiếng. Phiên Vân nhăn mày: “ Đau… vương gia người làm tay ta đau.”
“ Không phải ta đã từng nói, ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến né tránh ta.” Ngôn Phong trầm giọng: “ Ngươi muốn làm ta tức giận thế nào mới đủ đây?”
Ngồi ở một quán nước ven đường, đuổi theo Nhật Minh vương không ngờ vẫn bị đánh lạc hướng vòng quanh mấy lần. Duật Nghĩa trầm mặt bình tĩnh hỏi: “ Tại sao lại mất liên lạc?”
Tên lính nghe thì lập tức trả lời: “ Bẩm điện hạ, sau khi Viên tướng quân dẫn người đuổi theo tuyến đường rừng Lâm Tri đến huyện Thừa Can, nghe nói đã truy xét qua mấy thôn trang xung quanh đó thì đột nhiên lại cắt đứt liên lạc với chúng ta.”
“ Viên Bân.” Duật Nghĩa siết lại ly nước trên tay, hắn nói: “ Đoán không lầm thì hắn đã gặp được Duật Ngôn Phong, nhưng vẫn cố ý thả người đi.”
“ Điện hạ, nếu vậy chúng ta có cần cho người tìm bắt Viên tướng quân lại, điều tra xem Nhật Minh vương gia đã chạy đường nào?”
“ Không cần.” Duật Nghĩa lớn tiếng: “ Báo tin về cho phụ hoàng, chúng ta không có thời gian, lập tức đến Hà Trì thành.”
“ Tuân lệnh.”
- -----------------------------------------------------------
Sau hai ngày thì Ngôn Phong lại tiếp tục được điều trị châm cứu, lần này không cần đến Phiên Vân giúp đỡ nên y chỉ cùng với Vong Âm và Thẫm Ngụy chờ đợi bên ngoài cửa, thế nhưng không biết vì sao kéo dài hết một ngày vẫn chưa thấy Nhã Thanh và hắn trở ra khiến y lo lắng: “ Tại sao lại lâu như vậy?”
“ Không cần phải lo lắng, lần trước Vương gia sau khi được châm cứu thì phục hồi rất tốt.” Vong Âm nói.
Thẫm Ngụy cũng lên tiếng: “ Đúng vậy, Đàn cô nương vẫn còn chưa ăn gì, hay là đi dùng cơm trước. Y thuật của Nhã Thanh công tử cao như vậy, vương gia chắc chắn sẽ sớm ngày bình phục thôi.”
“ Ta đương nhiên tin vào y thuật của Nhã Thanh, chỉ là lần trước lúc châm cứu thấy vương gia hình như rất đau, hôm này còn nhất định phải trị đến thành thứ tám, không biết phải chờ đến lúc nào.”
Thâm Ngụy suy nghĩ lại nói: “ Nhã Thanh công tử có nói chúng ta chuẩn bị nước thuốc cho vương gia ngâm mình sau khi ra ngoài, hay là ta cùng với cô nương đi xem một chút?”
“ Phải rồi… vậy ta đi với ngài.” Phiên Vân vừa định xoay lưng thì cửa phòng mở ra, y quan tâm nhìn Ngôn Phong và Nhã Thanh đi ra. Lần này trông sắc mặt hắn không tệ như trước: “ Vương gia, người thấy sao rồi, có khó chịu lắm không?”
Ngôn Phong không nói, chỉ mỉm cười với y như trả lời mình không có gì. Nhã Thanh lại thay hắn lên tiếng: “ Vương gia sức khỏe đã không như lúc trước, sức chịu đựng đương nhiên phải tốt hơn. Ta nghĩ không cần đợi thêm hai ngày, ngày mai lại có thể tiếp tục trị liệu lần cuối, sau đó chỉ cần xem vương gia có thể tự mình cố gắng đến đâu mà thôi.”
“ Vậy nghĩa là vương gia chắc chắn trị khỏi rồi?”
Nhã Thanh gật đầu: “ Đúng vậy, nhưng sau đó khả năng có trở về như trước hay không vẫn còn phải cần vương gia tự mình rèn luyện.”
“ Thật là tốt quá, chúc mừng vương gia.” Thẫm Ngụy lại nhìn Nhã Thanh: “ Đa tạ Nhã Thanh công tử, nhờ có công tử vương gia mới có thể hoàn toàn bình phục trở lại.”
“ Không cần cảm tạ ta.” Nhã Thanh xua tay: “ Ban đầu là Phiên Vân cầu xin ta cứu vương gia, cũng là hắn chăm sóc giúp vương gia phục hồi sức khỏe ta mới có thể chữa trị được.”
“ Phiên Vân?” Ngôn Phong đột nhiên trầm giọng nói.
“ A.” Không ngờ mình lại quen miệng nói ra tên Phiên Vân, Nhã Thanh lúng túng không biết nên giải thích cái gì.
Vì có kinh nghiệm lần trước con vẹt nhiều chuyện kia nên Phiên Vân lại bình tĩnh hơn, y tươi cười nói: “ Là tên bà mẫu đặt cho ta mà, chỉ là Nhã Thanh quen miệng vậy thôi.”
“ À phải.. là ta quen miệng gọi Lục Nhi như vậy thôi.”
“ Phiên Vân… Phiên nhi, Đàn Phiên Vân?” Ngôn Phong tựa như không quan tâm tới lời giải thích của bọn họ, hắn trầm giọng: “ Phiên Vân, cái tên này hay hơn Đàn Lục Nhi nhiều, ta gọi thuận miệng hơn.”
“ Vương gia…” Đột nhiên lại nghe hắn nói như vậy, tưởng như hắn là đang nói bản thân là không thích Đàn Lục Nhi mà là thích Đàn Phiên Vân. Y mặt đã đỏ bừng, chẳng biết phải nói gì chỉ vô tình cúi đầu né tránh nhìn thấy Ngôn Phong.
So với y thì ba người còn lại đoán bằng đầu gối cũng biết, hắn nói chính là ý mà Phiên Vân chỉ cho rằng là vô tình đó.
Nhã Thanh nhìn biểu đệ mặt đỏ tai hồng, càng ngày càng không có tiền đồ mà lắc đầu, y không sớm thì muộn cũng phải nằm trong bụng con sói hoang như vương gia thôi. Xem vẻ hài lòng của Nhật Minh vương vì trêu được Phiên Vân mà đắc ý, Nhã Thanh lên tiếng hỏi Vong Âm: “ Nước thuốc cho vương gia ngâm mình, đã có rồi?”
“ Đúng vậy.” Vong Âm nhìn y gật đầu nói: “ Bây giờ ta lập tức đi chuẩn bị.”
“ Ta đi với ngươi.” Nhã Thanh nói với Vong Âm xong cũng chẳng bỏ quên tên còn lại, y túm lấy tay áo Thẫm Ngụy: “ Ngươi cũng đi phụ một tay đi.”
“ Khoan…”
“ Là để giúp trị thương cho vương gia nhà ngươi, còn không chịu đi?”
Thẫm Ngụy vừa nghe là vì lợi ích của vương gia, hắn liền không có cách từ chối mà phải theo sau: “ Được rồi.”
Một hồi ồn ào lại chỉ còn lại Ngôn Phong và y, Phiên Vân vì lần trước cùng hắn xảy ra chuyện đó nên hai ngày sau đều cố ý né tránh không gặp.
Bây giờ đột nhiên nói có việc phải đi thì không đúng, cuối cùng y lại gượng cười: “ Vương gia, y phục của người đều ướt mồ hôi cả rồi. Để ta về phòng giúp người lấy một bộ khác, một lát người ngâm nước thuốc xong tắm rửa lại thay ra.”
“ Không cần đâu.” Ngôn Phong nhìn y phục mình, hắn nói xong lại xoay lưng gọi một a hoàn trong phủ: “ Ngươi lại đây.”
“ Vương gia có gì cần sai bảo?”
Ngôn Phong lên tiếng: “ Đi chuẩn bị y phục và nước nóng, một lát ta cần tắm rửa.”
“ Nô tỳ đi chuẩn bị ngay.” A hoàn nói xong thì đi vào phòng ngủ của Ngôn Phong, muốn lấy y phục và chuẩn bị nước tắm cho hắn.
Ngôn Phong sau đó lại nhìn đến Phiên Vân: “ Phiên nhi, hai ngày qua thức ăn đều là từ hạ nhân trong phủ làm, hôm nay ngươi lại nấu vài món cho ta đi.”
Thấy y ngây ra đó, vẻ mặt lại giống như bị tổn thương, Ngôn Phong khóe môi hơi nhếch lên. Hắn lại đến thật gần y mới lên tiếng: “ Phiên nhi, đang suy nghĩ cái gì?”
“ A… vuong gia.” Đột nhiên Ngôn Phong lại hướng mặt thật gần đến mình, Phiên Vân bây giờ mới nhận ra y vừa toàn suy nghĩ không đâu: “ Xin lỗi, người vừa mới nói gì sao?”
“ Ta vừa nói muốn ăn cơm do ngươi nấu.” Hắn mỉm cười: “ Sao vậy, ngươi khó chịu gì sao?”
“ Không có… Vương gia đợi một lát, ta đi nấu cho người.” Phiên Vân nói xong thì vội vàng bỏ chạy mất.
Ngôn Phong nhìn theo bóng dáng Phiên Vân, nụ cười trên môi hắn cũng tắt đi. Quay trở về phòng, nhìn thấy a hoàn vừa rồi trong phòng hắn đi qua đi lại chuẩn bị y phục, Ngôn Phong đột nhiên lớn tiếng: “ Ra ngoài.”
“ Vương… vương gia?” Tự nhiên lại bị dọa cho khiếp vía, a hoàn mặt tái xanh giọng run run: “ Nhưng… nhưng vừa rồi, người bảo nô tỳ…”
“ Ta bảo ngươi ra ngoài.”
Lần này chỉ là một câu nói không quá lớn, nhưng hắn ánh mắt sắc lạnh nhìn mình khiến a hoàn hoảng sợ vô cùng, cô lập tức muốn trốn thật nhanh: “ Vâng… nô tỳ cáo lui.”
Phiên Vân tuy nói đi nấu đồ ăn nhưng y trong đầu lúc này lại toàn là vừa rồi bị Ngôn Phong từ chối, cảm giác mất mát khó chịu làm y không tập trung suy nghĩ được chuyện gì.
Từ khi bắt đầu thì từng việc lớn nhỏ của Ngôn Phong đều do Phiên Vân lo lắng, hắn sau khi đến Hà Trì thành, ở thủ phủ của Quyền đại nhân cũng chưa từng cho ai ngoài Vong Âm và Thẫm Ngụy hầu hạ mình việc gì. Bây giờ lại cố ý không muốn để y giúp mình lúc tắm rửa, thể hiện rõ ràng như vậy.
“ Vương gia đột nhiên sao lại vậy?” Phiên Vân suy nghĩ một hồi thì mặt cũng bắt đầu biến sắc: “ Không lý nào người đã nghi ngờ thân phận của ta?”
“ Nhưng nếu đã có nghi ngờ tại sao vương gia vẫn không nói gì, hay là mình suy nghĩ nhiều rồi?”
Phiên Vân lại đưa tay vỗ trán mình: “ Không được, tại sao khó chịu như vậy cũng không dám nói ra. Ta nhất định phải hỏi lại cho rõ, nếu thật sự đã bị nghi ngờ ta cũng không muốn giấu nữa.”
Phiên Vân cảm giác bị bỏ quên này khiến y không vui, suy nghĩ một hồi lại trở thành tức giận. Quyết định quay ngược trở lại phải hỏi rõ ràng mới thôi.
Y đến cửa phòng Ngôn Phong thì cứ không suy nghĩ mà mở cửa đi vào: “ Vương gia, ngươi vừa rồi rõ ràng là cố ý xa cách ta.”
“ Rầm.”
“ A!” Còn chưa biết chuyện gì thì đã bị kéo vào phòng đóng cửa lại, nhận ra lúc này mình đang bị Ngôn Phong ép vào cửa, tay cũng bị hắn khóa lên trên mà phát hoảng: “ Vương gia làm gì vậy?”
Ngôn Phong dường như không chú ý đến y, hắn lớn tiếng: “ Không phải ngươi mới chính là người đang cố ý né tránh bản vương hay sao?”
“ Ta…” Lần đầu tiên mới thấy hắn đối với y tức giận lớn tiếng đến vậy, Phiên Vân ngạc nhiên: “ Vương gia?”
“ Là ngươi.” Ngôn Phong nghiến răng, hắn chằm chằm nhìn Phiên Vân đang sợ hãi ngay trước mắt mình. Rõ ràng bản thân vô cùng tức giận nhưng thấy y như vậy lại không thể lớn tiếng, hắn thật là muốn bóp nát cổ tay y đang bị mình khóa chặt cũng không thể làm được.
Ngôn Phong cố lấy lại bình tĩnh, hắn đầu chậm cúi xuống tựa lên vai y: “ Phiên nhi, tại sao ta lại không thể làm gì được ngươi?”
“ Vương gia!”
“ Chính ngươi là người không muốn ta chạm vào, chính ngươi mới là người né tránh nói cả đời này cũng không muốn nhìn thấy ta.”
“ Ta nói?” Phiên Vân ngạc nhiên, y bây giờ nhớ lại mới đúng là mình có từng nói vậy, chỉ là sau đó liền quên mất.
Mà hai ngày vừa rồi cũng là do y né tránh gặp hắn, vậy mà còn mặt mũi cảm thấy mất mát khi bị Ngôn Phong từ chối. Đột nhiên trong lòng nổi lên tự trách, Phiên Vân nhỏ giọng: “ Xin lỗi vương gia, ta lúc đó chỉ là nói bừa thôi. Với lại ta né tránh người cũng chỉ vì… a!”
Tay bị siết đến đau, phải la lên một tiếng. Phiên Vân nhăn mày: “ Đau… vương gia người làm tay ta đau.”
“ Không phải ta đã từng nói, ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến né tránh ta.” Ngôn Phong trầm giọng: “ Ngươi muốn làm ta tức giận thế nào mới đủ đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook