"Mày lại dám ra cái vẻ này trước mặt bà," Minh Trân chỉ về phía con bé, "Mày thử xem."

"Minh Trân!" Ngọ Chấn Phi lộ ra vẻ trách cứ quát dừng lại, ả ta vội vàng ngậm miệng lại. 

Người đàn ông trung niên kia nhìn con bé Kiều Kiều như một đóa hoa yếu ớt vẫn còn nằm trên đất chưa bò dậy, chuyển tầm mắt đi, nói, "Vị trí trong xe có hạn, những người còn lại cũng vào trong thùng xe đi, bây giờ lên đường luôn."

Mọi người cũng bắt đầu được những người binh lính giúp đỡ, vào thùng xe sau, con bé kia bụm mặt, cắn răng đi tới thùng xe sau.

Chỉ có sáu người đám Quân Nguyệt Nguyệt và Cơ Phỉ không di chuyển, Ngọ Chấn Phi đã sắp lên xe rồi, nhìn thấy Quân Nguyệt Nguyệt quay đầu đi về phía chiếc xe Jeep, nhất thời lên một nửa lại xuống.

"Duyệt Duyệt, em đi đâu vậy?" Ngọ Chấn Phi chạy vài bước tới trước mặt Quân Nguyệt Nguyệt, đang muốn thò tay ra kéo cô thì đúng lúc này Phương An Ngu nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ngất đi, cô đứng bên cạnh Phương An Yến, lập tức cùng đỡ anh. 

Tay Ngọ Chấn Phi rơi vào khoảng không, thu tay lại, khuôn mặt cực kỳ sốt sắng, "Em đi theo bọn anh đi, bọn họ có súng, an toàn hơn, Duyệt Duyệt..."

"Chúng tôi muốn đi chỗ khác," Quân Nguyệt Nguyệt quay đầu nói với Ngọ Chấn phi, "Anh đi đi."

"Duyệt Duyệt, em đừng nói đùa," Sắc mặt anh ấy tái nhợt, "Sáu người bọn em đi một xe Jeep quá nguy hiểm, anh đã nói chuyện xong với chú Trương rồi, chú ấy sẽ dặn dò binh lính để ý bọn em!"

Quân Nguyệt Nguyệt mím môi một cái, hướng về phía Ngọ Chấn Phi cười một cái, lắc đầu sau đó lên xe Jeep. 

Người đàn ông họ Trương kia tựa vào bên xe, nhìn đám Quân Nguyệt Nguyệt lái xe đi, lúc này mới kéo anh ấy lên xe, nói, "Bọn họ muốn tự tìm đường chết, cháu để ý nhiều như vậy làm gì."

Ngọ Chấn Phi cau mày, nghe lời nói này hết sức khó chịu, anh ấy mấp máy môi, cuối cùng chỉ nhìn người đàn ông kia một cái, không nói gì.

Thật ra trong xe đám Quân Nguyệt Nguyệt suýt hết dầu, chuyện quan trọng nhất là đi tìm trạm xăng dầu, với cả tìm xe tải lớn. 

trạm xăng dầu không khó tím, nhưng có mấy tang thi qua lại ở trạm xăng dầu, xét một lúc thì có bảy con. 

Bọn họ dừng xe ở vệ đường, lặng lẽ không một tiếng động ngồi trên xe, ban nãy giết một mạch đều là bọn họ dẫn đầu, có hơi mệt mỏi, cạn sức, Cơ Phỉ quen với chiến đấu cường độ cao, là người có trạng thái tốt nhất trong mấy người, dừng xe xong vẫn luôn dịu dàng, êm ái hỏi Phương An Yến có bị thương hay không, có bị đụng vào chỗ nòa hay không. 

"Có gì anh phải nói, em giúp anh xoa bóp nhé." Lúc này Cơ Phỉ đã đập một số tiền lớn phẫu thuật khuôn mặt đáng yêu lại đang ngập tràn sự cưng chiều nhìn qua còn cường tráng hơn đàn ông khác, hình ảnh này thực sự quá đẹp. 

Lịch Cách ga tô không nhịn nổi mà nhỏ giọng lầm bầm, "Cánh tay tôi bị đụng cũng không có ai xoa bóp cho tôi..."

Quân Du chạy một đoạn đường, chân hơi nhức nên tháo chân giả ra, nghe được như vậy thì nghiêng đầu đối mắt với Lịch Cách, quơ quơ chân giả của mình, "Em có thể dùng nó gõ cho anh."

Lịch Cách thở dài, cười hì hì kéo chân Quân Du qua, xoa bóp chỗ đau của cô ta với lực vừa phải. 

Trong xe tràn ngập mùi chua, Quân Nguyệt Nguyệt không có mắt mà nhìn, cô ngồi ghế sau của xe, ôm Phương An Ngu nằm nghiêng co quắp ở ghế xe lên đầu gối mình, anh vẫn đang hôn mê, bàn tay cô phủ lên trán anh, cảm giác được rõ ràng là anh đang sốt. 

"Lát nữa sẽ tìm một hiệu thuốc vắng kiếm chút thuốc." Quân Nguyệt Nguyệt nói, "An Ngu đang sốt, chúng ta cũng cần kiếm chút thuốc dự phòng."

Đến lúc này, Cơ Phỉ rốt cuộc mới không nhịn được tò mò hỏi, "Hình như cô hiểu rất rõ chuyện này, sao cô lại biết được?"

Tranh thủ lúc thời gian nghỉ ngơi này, mọi người đưa ra toàn bộ thắc mắc, Quân Nguyệt Nguyệt đã nghĩ xong trả lời như thế nào từ sớm, dứt khoát nói với họ là do nằm mơ. 

"Cô nói cô liên tục nằm mơ mấy tháng?" Lịch Cách đã nghe cô nói từ trước rồi, thế giới sắp thay đổi, hơn nữa còn tin một lần, nhưng đối với lý do nằm mơ thì anh ấy vẫn nửa tin nửa ngờ. 

Chỉ có điều tất cả việc thời tiết biến đổi, cả các loại hiện tượng kì lạ đã chứng thực cho giải thích của cô, cho nên Lịch Cách mới có thể đi tích trữ vật tư, có đề phòng trước sẽ tránh được tai họa đó. 

Nhưng thế giới không thay đổi theo thời gian cô nói, anh ấy đã quyên vật tư tích trữ ra ngoài, ai biết con mẹ nó trong thời gian một đêm, thế giới lại thay đổi. 

Quân Nguyệt Nguyệt đối diện với vấn đề của mọi người, trả lời từng cái một. 

"Đúng, nằm mơ, mấy tháng liên tục mơ một giấc mơ, chuyện này quá kỳ dị," Quân Nguyệt Nguyệt bịa, "Sau đó tôi lại phát hiện, hiện tượng kì lạ trong mơ trùng khít với thực tế, tôi mới có thể tin được."

Cô nói, "Lịch Cách biết, khoảng thời gian đó, tôi tích trữ rất nhiều vật tư, nhưng mạt thế lại không tới đúng hạn."

"Mạt thế?" Cơ Phỉ khẽ cau mày, "Chẳng lẽ loại bệnh điên rồ này không chỉ ở đất nước chúng ta?"

Quân Nguyệt Nguyệt cũng nghĩ đến đoàn lính đánh thuê của Cơ Phỉ, mặc dù cô nàng không phải đoàn trưởng, nhưng đó cũng là anh em vào sinh ra tử với cô nàng. 

Cô ngừng một chút rồi nói, "Bây giờ là tang thi bùng nổ quy mô toàn thế giới, cho nên tôi gọi nó là mạt thế."

"Vậy trong giấc mơ của cô, lúc nào tai họa này kết thúc?" Phương An Yến hỏi. 

Quân Nguyệt Nguyệt cúi đầu nhìn Phương An Ngu nằm trên đùi mình, lộ ra chút đau khổ khó nói, lại có phần ngọt ngào, nói chung là cảm xúc rất phức tạp, nói, "Không biết, trong giấc mơ tôi không sống đến cuối cùng, năm thứ năm đã chết."

Mọi người đều yên lặng, một lát sau Quân Du mở miệng, "Chị, em thấy lúc đầu người cầm bình rượu ấy bị người khác xô ngã, cũng đâu có bị cắn, sao ông ấy cũng bị lây bệnh?"

Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ sơ qua lại một chút, nhớ lại đúng là có người đề phòng ngộ nhỡ đã kiểm tra tình trạng vết thương của người đàn ông kia, "Nếu đúng là ông ta không bị cắn bị thương, vậy thì chính là lúc ông ta há miệng kêu, trong miệng bị bắn máu của tang thi vào."

Mọi người đã hiểu rõ, cô tiện phổ cập kiến thức cho bọn họ. 

"Ngoại trừ việc bị thương do cắn trực tiếp ra, bị cào trầy cũng không tốt," Cô nói, "Nhưng bây giờ xem ra, cách vật gì đó, chỉ cần vết thương không tiếp xúc trực tiếp với dịch cơ thể tang thi, cũng không bị lây."

"Còn nữa, bây giờ An Ngu đang sốt," Cô nói tiếp, "Anh ấy sốt rất bất thường, nhìn qua sắc mặt nhợt nhạt rất đau đớn, tôi đoán không phải anh ấy sốt bình thường, có thể anh ấy sắp biến dị."

"Biến dị gì?"

"Biến dị?!"

Quân Du và Cơ Phỉ đồng thời mở miệng, bọn họ cũng nghĩ tới chuyện Phương An Ngu bị cắn lúc trước.

Quân Nguyệt Nguyệt vội vàng giải thích, "Không phải biến dị thành tang thi! Vết thương của anh ấy không tiếp xúc với dịch cơ thể của tang thi, thời gian biến dị dài nhất là hai giờ, anh ấy đã sớm vượt quá thời gian này rồi!"

Nói xong cô nhìn về phía Lịch Cách, "Anh còn nhớ không, lúc trước tôi từng nói với anh, loài người cũng sẽ biến dị, sẽ xuất hiện dị năng."

Lịch Cách gật đầu, "Tôi nhớ..." Nhưng mà với chuyện này anh ấy thực sự nửa tin nửa ngờ.

Cô nói, "Cho nên phát sốt trước khi mạt thế, biến dị ban đầu ở mạt thế đều là tang thi, nhưng cũng có một bộ phận người bị trì hoãn biến dị sau."

Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Bọn họ có thể bị trì hoãn sau một hai ngày, nhưng cũng có thể sau cả mười mấy ngày, thậm chí có người cần chuyện gì đó đặc biệt để k1ch thích."

Cơ Phỉ nghĩ đến trước đó Phương An Yến lên cơn sốt, sau đó cô nàng cũng sốt, còn đùa nói rằng bị Phương An Yến lây...

"Là dị năng kiểu gì?" Cơ Phỉ hỏi tiếp. 

Quân Nguyệt Nguyệt lại dứt khoát giải thích cho bọn họ về dị năng một chút, nhưng mạt thế đời trước không có Phương An Yến và Quân Du, cũng không có Phương An Ngu, cô chỉ biết là Lịch Cách là dị năng hệ thạch, ngay cả Cơ Phỉ, Cơ Phỉ, cô nhớ cô nàng không có dị năng.

Mà bây giờ Phương An Ngu đang sốt, anh sẽ biến dị thành dị năng gì, Quân Nguyệt Nguyệt cũng không biết...

Khi nói chuyện, mọi người cũng nhanh chóng nghỉ ngơi, nhưng trước lúc trời tối, bọn họ nhất định phải tìm được xe tải lớn, cho nên thời gian nghỉ ngơi cũng không dài, bọn họ đã lập tức bắt đầu kế hoạch loại hết tang thi ở trạm xăng dầu, đổ đầy xăng rồi lại tiếp tục dựa theo bản đồ tìm tiệm phân phối. 

Cuối cùng kết quả bàn bạc của họ là, Quân Nguyệt Nguyệt lái xe đổ xăng, cô nhìn Phương An Ngu ở đằng sau, ba người còn lại xuống giải quyết tang thi, hết sức cố gắng không dùng súng, chưa nói không có ống giảm thanh, thứ đồ này gây tiếng động quá lớn, trước khi mọi người biến dị sẽ là vũ khí vô cùng mạnh có lực sát thương, không những có thể cứu mạng ở thời điểm nguy cơ mà còn có thể uy hiếp được những người khác. 

Dù sao ở mạt thế, đáng sợ cũng không chỉ có mỗi tang thi, nhân tính bị chôn vùi và vặn vẹo, càng khiến người ta không chuẩn bị kịp.

Tang thi đi lại rải rác tương đối dễ đối phó, Quân Nguyệt Nguyệt vừa dùng xe đụng bay một con, còn lại bị ba người kia nhanh chóng giải quyết, đổ đầy xăng cho xe, mọi người còn tìm hai thùng xăng năm mươi cân, phân biệt đánh dấu dầu diesel và xăng, để dành đặt ở sau cốp. 

Sau khi chuẩn bị xong, Cơ Phì nhìn cửa hàng bên trong trạm xăng dầu, nghiêng đầu hỏi Phương An Yến, "Có đói bụng không?"

Phương An Yến ra sức lắc đầu, giết nhiều tang thi như vậy, cậu hoàn toàn dựa vào việc trong bụng không còn thức ăn còn dư mới không nôn ra. 

Môi của cậu hơi khô, một người bình thường đột nhiên gặp phải chuyện này sẽ đều có chút không chịu nổi. Còn Lịch Cách dù gì cũng đã lăn lộn trước kia, đã gặp hình ảnh máu tanh tàn khốc rồi, vả lại Quân Nguyệt đã nói với anh ấy về mạt thế trước rồi, coi như đã được tiêm mũi dự phòng, vẫn ổn. 

Còn Phương An Yến mới là thật sự không có chút chuẩn bị nào, cậu có thể chống đỡ cũng xem như là từ đàn ông thuần túy lại biết để ý tới Cơ Phỉ, "Em đói không? Anh đi kiếm chút đồ ăn cho em."

Cơ Phỉ cười lên làm mặt càng nhọn hơn, thật ra là chỉnh sửa rất tự nhiên, là do Phương An Yến đập vào một số tiền lớn mà có, đúng là hùa theo thẩm mỹ của đại chúng, chạm mặt khắp nơi ở thế giới bình thường nhưng ở thế giới này thì đúng là một đóa hoa mềm mại. 

Thật ra cô nàng cứ thích Phương An Yến như vậy, rõ ràng gánh vác rất nhiều, rõ là rất khó chịu, nhưng vẫn luôn có khả năng chống đỡ tất cả mọi chuyện, cần phải thế nào sẽ làm cái đó không trì hoãn.

Như vậy mới là đàn ông thật sự, Cơ Phỉ yêu thích sự dẻo dai của cậu, càng ngày càng thích cậu. 

"Tôi đi cùng anh." Lịch Cách há miệng, hỏi Quân Du cách cửa sổ, "Muốn ăn chút gì không?"

Mặc dù Quân Du không đối mặt trực tiếp với tang thi nhưng cũng nhìn ở khoảng cách gần, cũng không thèm ăn, hơi ỉu xìu lắc đầu một cái.

Cuối cùng vẫn là Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Kiếm chút đồ ăn đi, đã một ngày không ăn gì, mọi người phải bổ sung thể lực, hơn nữa mấy người cũng từng phát sốt, không biết khi nào sẽ biến dị, lúc biến dị cần bổ sung lượng thức ăn lớn, chúng ta còn phải để dành một ít."

Mọi người lái xe từ trạm xăng dầu tới cửa của cửa hàng nhỏ, bên trong có một người bán hàng đã biến thành tang thi đang đứng lắc lư ở cái bàn trước mặt. 

Bọn họ mở cửa ra, hắn ta ngửi được hơi thở của người sống, lập tức nhào tới về phía bọn họ thì đã bị Phương An Yến giơ tay đâm thẳng vào hốc mắt rồi thu lưỡi dao lại, tang thi theo cửa bị văng ra ngoài, bị Lịch Cách kéo quăng qua một bên. 

Bọn họ kiểm tra trước, trong và ngoài một chút để chắc chắn phòng nhỏ này không có người nào, rồi dùng nhờ nhà vệ sinh của hắn, rửa qua tay và mặt, lúc này mới bắt đầu tìm túi chứa đồ. 

Đồ ăn nhanh được bọn họ chọn trước, dù gì thức ăn cần nấu phải có điều kiện yên tĩnh và ổn định, cho nên tất cả mọi người nhắm chạy kiếm hàng trên giá chất đống bỏ vào trong túi, rồi dùng sức lớn xách vào trong xe. 

Một cửa hàng không lớn nhanh chóng được bọn họ lấy gần hết, dù gì không gian xe của nhóm cũng có hạn, hơn nữa chuyện hàng đầu bây giờ là bọn họ phải lấp đầy cái bụng, bổ sung năng lượng sau đó đi tìm xe tải lớn, tìm được xe tải lớn sau đó mới chứa được số lượng lớn để đi thu thập vật tư giữ lại dự phòng sau này. 

Cho nên bọn họ cũng không tham, lấy kha khá rồi lên xe, nơi này vẫn coi như là yên tĩnh, giải quyết mấy tang thi xong cũng chưa nhìn thấy những con tang thi khác, trên đường cũng không có con nào đi lại. 

Bọn họ đậu xe ở một bên cửa ra, bắt đầu ăn đồ trong xe. 

Phương An Yến và Quân Du không muốn ăn nhất trong nhóm nhưng không cản được người bên cạnh đang bưng dỗ dành nên cũng ăn vào không ít. 

Quân Nguyệt Nguyệt vừa ăn đồ ăn vừa vuốt v e tóc Phương An Ngu, dùng ngón tay xoa chân mày nhíu chặt của anh, hi vọng anh mau mau tỉnh lại. Đi nửa đường bọn họ gặp một nhóm ba người tới đổ xăng nên kéo cửa sổ xe lên, yên lặng ngồi trong xe nhìn đám người kia đổ xăng xong rồi cũng tìm thùng dầu lấy dầu rồi lại vào cửa hàng nhỏ bên trong cướp sạch không còn xíu nào, còn hùng hùng hổ hổ nói là chỗ xa như vậy vẫn bị người khác giành trước.

Chiếc xe được dán màng film màu đậm che khuất mọi người bên trong xe, suốt quá trình đến lúc nhóm người kia lái xe đi xong cũng không nhìn thấy nhóm bọn họ. 

Ăn xong, điện thoại chuyển sang dẫn đường, tiệm phân phối ở ngay chỗ sắp ra khỏi nội thành, mọi người lái xe trực tiếp về chỗ đó. Trên đường đi xem như thuận lợi, tang thi đi lại trên đường không đuổi kịp xe cộ đi lại, chỉ có điều có hai chỗ do tai nạn xe cộ đụng liên hoàn gây cản trở đường đi, bọn họ không thể làm gì khác hơn là lái xe cố gắng xông qua. 

Khi đến tiệm phân phối thì trời đã sắp tối, cửa chính đóng chặt, bọn họ đậu xe ở bên ngoài, nhìn chung quanh không phát hiện ra tung tích của tang thì rồi mới xuống xe nhìn vào bên trong trong chốc lát, Quân Nguyệt Nguyệt đi tới trạm an ninh, không thấy người ở bên trong, trạm an ninh cũng không khóa, rất dễ dàng mở được cửa ra.

Bọn họ tắt đèn xe, lái xe vào từ từ, toàn bộ bên trong tiệm phân phối hết sức trống trải, bọn họ dừng xe rồi bật đèn xe lên, đợi một lúc cũng không phát hiện tang thi. 

Nơi này hẳn là có người làm việc nhưng không phát hiện tang thi cũng rất kì quái, bọn họ lái xe chậm men theo vòng quanh tiệm phân phối, tìm được vị trí phòng làm việc, với tiệm phân phối, thông thường chìa khóa đều để ở đó, bọn họ đang chuẩn bị xuống xe tìm chìa khóa lấy xe thì đột ngột có một đống người nhào ra khỏi một bên của nhà kho vây quanh mọi người trong xe. 

Đúng vậy, là một đám người, không phải tang thi, nhìn qua còn nhếch nhác hơn tang thi, nhìn trang phục họ mặc thì chắc là công nhân tiệm, vết máu loang lổ trên quần áo thì về cơ bản cũng đã trải qua trận chiến đẫm máu. 

Trong tay bọn họ đều cầm vũ khí, vây quanh xe nhìn chòng chọc, nhìn qua còn ngập tràn ác ý hơn tang thi, dẫn đầu là một người đàn ông chừng khoảng 50 tuổi, cầm một cái búa chữa cháy trong tay, chỉ vào nhóm người quát lên với vẻ hung thần ác sát*, "Cút ra ngoài! Chỗ này không nhận người!" 

*Hung thần ác sát: mô tả người vô cùng hung ác. 

Cơ Phỉ có chút sửng sốt cau mày quay đầu nhìn thử, mọi người nhanh chóng hiểu được, đám người này cho là bọn họ tới nhờ vả. 

Cô nàng kéo cửa kính xe xuống một chút, mau chóng hô lên về phía người trước mặt, "Không phải chúng tôi muốn ở lại đây, chúng tôi chỉ muốn một chiếc xe tải lớn, cho xe chúng tôi lập tức đi."

"Cút nhanh lên! Không có xe!" Hai người đàn ông đằng sau cũng bắt đầu la to lên, rất nhanh tất cả đám người đều quát lên, "Cút nhanh lên đi ra ngoài, nếu không chém chết chúng mày!"

Mọi người chau mày lại, tiệm phân phối xe ở thành phố Khâu Hải lại chẳng phải chỉ có ở mỗi chỗ này, nhưng chỉ có một chỗ là thuận tiện qua lại trong thành phố, hơn nữa cũng khá thuận đường về Bình Xuyên. 

Quát lên rồi mà đám đàn ông này vẫn không thấy bọn họ chán chường lái xe chạy mất, người kia vung búa trong tay "bang" một tiếng chém vào đầu xe, quát lớn hơn đe dọa bọn họ, "Cút nhanh lên!"

Tiếng búa bổ vào đầu xe quá lớn, Quân Du bị dọa tới thoáng cái co rúm lại, Lịch Cách ôm bả vai cô ta, Quân Nguyệt Nguyệt cảm giác Phương An Ngu trên đùi mình cũng hơi động đậy một chút. 

Cơ Phỉ không nói lời vô ích nữa, móc súng lục ra, kéo kính xe xuống, đến nhìn cũng chả thèm nhìn, trực tiếp bắn một phát súng vào lòng bàn chân người đàn ông ầm ĩ kia.

"Đoàng!"

Sau một tiếng này, đám người kiêu căng phách lối vừa nãy đồng loạt lui về đằng sau cả mấy bước, mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía mọi người trong xe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương