Gả cho nam phụ câm điếc
-
Chương 91
Quân Nguyệt Nguyệt cúp máy, Phương An Ngu đang ngồi bên cạnh cô, cô nghiêng đầu trấn an anh cười một cái rồi gửi giọng nói —- Em trai anh sắp tới rồi, tới rồi sau đó chúng ta sẽ lập tức quay về Bình Xuyên.
Phương An Ngu xem xong thì ngoan ngoãn gật đầu, Quân Nguyệt Nguyệt còn tưởng anh sẽ có một đống câu hỏi lớn, nhưng anh lại chẳng hỏi cái gì, chỉ là hơi ngơ ngác ngồi một lúc, duỗi tay ôm lấy Quân Nguyệt Nguyệt.
Trong lòng cô rối loạn, mạt thế bất thình lình ập xuống, một xíu xiu chuẩn bị cũng không có, thật là nháo nhác hoảng loạn nhưng Phương An Ngu ở bên cạnh cô thì đây chính là thuốc an thần lớn nhất, Quân Nguyệt Nguyệt được anh ôm như vậy, tâm trạng rối loạn cũng được bình tĩnh lại.
Chỉ cần có Phương An Ngu bên cạnh, dù thế nào cũng vẫn tốt cả.
Chờ về tới Bình Xuyên, dọn dẹp căn cứ cho xong, cô sẽ đem Phương An Ngu giấu ở trong đó, để anh sống không buồn không lo giống như ở thế giới bình thường.
Quân Nguyệt Nguyệt cũng ôm lấy Phương An Ngu, nghĩ đến dáng người mình sau khi biến dị ấy... Nửa vui vẻ lại nửa buồn rầu, mặc dù cô là biến dị cấp thấp nhưng kiểu to con đó lúc mới bắt đầu mạt thế, cô lại có kinh nghiệm huấn luyện lúc trước, nhất định có thể thành thạo ngay từ đầu. Đến lúc đó ai dám ngấp nghé đóa hoa mềm mại của cô, cô sẽ ném quả đấm nặng như bao cát qua, nghĩ nghĩ một chút đã rất đã ghiền rồi.
Nhưng cô buồn rầu là vì sợ Phương An Ngu sẽ chê mình, mặc dù anh ấy nói không chê... nhưng Quân Nguyệt Nguyệt cũng không quá lo lắng, hai người đã kết hôn rồi, nếu Phương An Ngu muốn chê thật, cô lập tức chơi trò ép yêu.
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong phòng, Quân Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu hôn cằm Phương An Ngu, anh dùng chóp mũi quệt trán cô.
Nhưng do liên quan đến góc độ, lông mi anh rũ xuống nên không thấy rõ cảm xúc thực sự, có điều là bóng mờ thanh mảnh rũ xuống dưới mắt giống như một hàng bàn chải nhỏ, rung rung đang để lộ chút ý gì đó không giống bình thường.
Tiếc là Quân Nguyệt Nguyệt không nhìn thấy, cảm xúc của Phương An Ngu lộ ra cũng chỉ chốc lát nhất thời đã thu lại rồi.
Tối hôm qua, anh... nằm mơ cả đêm.
Tay Phương An Ngu nắm chặt quần áo của Quân Nguyệt Nguyệt, cô cho là anh sợ, tay liên tục mân mê sau lưng anh.
Không bao lâu, điện thoại kêu lên lần nữa, đám Phương An Yến đã tới dưới lầu, xe dừng ở cửa hành lang, đang định lên đầu, yêu cầu Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu chuẩn bị xong xuôi.
Quân Nguyệt Nguyệt đã sớm chuẩn bị xong tất cả, dù là bị kẹt ở chỗ này hay trực tiếp ra ngoài, cũng chuẩn bị đồng thời, mang theo một ít thức ăn nhanh dễ mang theo trong tủ lạnh, và nhét cả đồ dùng cần thiết của hai người vào trong túi, trong tay Phương An Yến và Cơ Phỉ có súng, muốn Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An yến chờ ở trên lầu.
Quân Nguyệt Nguyệt quấn lên cánh tay mình rồi lại quấn lên cánh tay Phương An Ngu, trong di động đã dặn dò lặp đi lặp lại nếu như tiếp xúc với tang thi ở khoảng cách gần thì phải né tránh, đối phó như thế nào, đề phòng ngừa ngỗ nhỡ cô vướng gì đó không xuống được.
Cơ Phỉ quả đúng là chiến đấu quanh năm, vừa bắt đầu bị loại quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ này đánh không chết dọa đến nên mới có thể nổ sủng, nhưng thông qua Quân Nguyệt Nguyệt biết nhược điểm của chúng, dọc đường đã cùng Phương An Yến giết đã giống như là đang chơi trò chơi người thật cỡ lớn, hoàn toàn không cho Phương An Yến cơ hội ra tay, ngay cả súng cũng không cần, một dao một người hoàn mỹ, chính xác ghim vào não, như thái thức ăn, bổ dưa vậy, khiến Phương An Yến nhìn đến muốn ói.
Ngược lại chướng ngại trong lòng Cơ Phỉ nhỏ hơn rất nhiều, dầu gì cô nàng cũng từng giết không ít người sống, kiểu đồ chơi nửa người nửa thi thể này, cô nàng đâm mà không có mảy may khó chịu.
Phương An Yến thì không được. Cậu chỉ là người bình thường, nếu không phải sáng nay thiếu chút nữa cậu bị bố mẹ mình kết hợp lại gặm thì hoàn toàn không thể tin nổi thế giới này cũng như người trên thế giới này, đều đột nhiên điên rồi.
Phương An Yến khó chịu muốn chết, nhưng cũng may có Cơ Phỉ ở bên cạnh, cứu cậu trong tay bố mẹ, hơn nữa còn đem theo cậu một mạch giết chóc mà tới.
"Vẫn còn không thoải mái?" Cơ Phỉ vặn mở một chai nước đưa cho cậu, Phương An Yến đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của cô nàng, cùng với một người cơ bắp mạnh mẽ hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt hình mũi khoan, trong nháy mắt lại yên tâm.
Nhận lấy nước uống một hớp, gật đầu một cái, không che giấu sự khó chịu của mình trước mặt Cơ Phỉ, "Mắc ói."
Cơ Phỉ từ ghế ngồi của xe duỗi tay ra sờ đầu cậu một chút, "Vậy anh chờ ở trong xe, em đi đón bọn họ."
"Không," Phương An Yến lại uống một ngụm, lập tức từ chối, "Anh không thể cứ mãi không thích ứng được. Khoảng thời gian ở nhà này em dạy anh không ít, anh mặc áo chống đạn của em rồi, trên cánh tay còn quấn đồ rồi, không sao đâu, anh thấy tốc độ của bọn họ rất chậm, vừa lúc anh luyện tay một chút."
Cơ Phỉ cười một tiếng, ý cưng chiều hết sức rõ ràng, đưa con dao mình dùng thuận tay nhất cho Phương An Yến, "Bảo bối, anh chưa luyện qua đâm xương sọ, đâm từ mắt vào trong là đơn giản nhất, thứ này đâm tốt lại càng dễ rút ra, nhưng rất sắc bén, phải cẩn thận."
Mang tai cậu vừa lúc này đỏ lên, thấp giọng nói, "Anh biết."
"Theo sát phía sau em." Cơ Phỉ nói.
Phương An Yến há miệng muốn tìm chút uy nghiêm của phái nam, muốn nói cậu có thể đi đầu, nhưng Cơ Phỉ nói một câu cậu đành không lên tiếng nữa.
"Sau lưng em giao cho anh, anh biết sau lưng đối với em có ý nghĩa thế nào chứ?" Cơ Phỉ cười tủm tỉm mở khóa xe, đúng là Phương An Yến biết, vừa bắt đầu hai người làm, Cơ Phỉ thậm chí không chịu vị trí sau lưng, cô nàng nói sau lưng không có mắt dài, hơn nữa cột sống có khả năng chống đỡ khớp xương quan trọng toàn thân, cô nàng không có thói quen giao vào trong tay người khác. Nhưng tối hôm qua, cô nàng lại chịu cho Phương An Yến làm. Cậu ôm dao găm ba gờ, họ nhẹ một tiếng, đi theo sau Cơ Phỉ xuống xe.
Khóa xe lại xong, hai người lặng lẽ vào hành lang nhưng không khéo là quẹo vào một cái rẽ đã đối diện với người bị đuổi cổ bị rách toác hơn phân nửa, trên đó còn mắc một cái rìu bảo hộ.
Trước ngực hắn ta biến thành mảng máu, quần áo đều bị thấm ướt, theo lý thuyết nếu là người bình thường như vậy, chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Nhưng người bảo vệ này ngoẹo đầu, trên cổ mắc búa, sau khi thấy hai người thì nhất thời gào lên một tiếng đã nhào về phía hai người.
Cơ Phi không lập tức ra tay, cô nàng suy nghĩ mượn cái búa trên cổ người này rồi nhắm tại chỗ cho xuống một phát thì cũng gục, chờ người này đến gần hơn chút, chẳng qua là lúc người này đến gần, tay cô nàng mới nâng lên, Phương An Yến đã đâm lưỡi dao lê dọc theo tròng mắt của người này, thận trọng - chính xác - tàn nhẫn, rút ra không tóe chút xíu máu, đùng một cái ngã đập xuống đất.
Phương An Yến vẫy dao trong tay, tim đập nhanh hơn như sắp bắ n ra ngoài, trong đầu đều là mẹ nó giết người, mặc dù không biết người này thế nào nhưng cũng là một người mà!
Cơ Phỉ túm cổ tay run cầm cập của cậu, "Không sao, lần đầu tiên có hơi khó chịu, sau đó là tốt rồi, lần đầu tiên em còn nôn nữa."
Cô nàng vừa dứt lời, Phương An Yến lập tức đẩy cô nàng ra, chặn góc tường lập tức "ọe" một tiếng, ói đến xây xẩm mặt mày.
Cơ Phỉ đề phòng bốn phía, trong lúc Phương An Yến choáng váng giải quyết bốn người, đến khi cuối cùng cậu bình thường lại, quay đầu nhìn đám người có hình dáng khác nhau chết nằm ngổn ngang trên đất, lại cuồn cuộn một trận nữa, có điều lần này cậu nhịn được, dời tầm mắt đi, khàn giọng nói với Cơ Phỉ, "Đi thôi."
“Không sao chứ?” Cơ Phỉ nhướng mày. Thật ra lần đầu tiên cô nàng giết người đã nôn rất dữ dội, còn ốm đến mức suýt chút nữa bị mất nước.
Phương An Yến có phần yếu ớt liếc nhìn Cơ Phỉ, giang hai cánh tay ôm cô nàng, “Ừm, không sao, đi thôi.”
Hai người tiếp tục lên lầu, nhìn tầng này đến một tang thi cũng không có, nhưng có một nhà mở rộng cửa hết cỡ, bên trong có âm thanh truyền tới, trong lòng Cơ Phỉ và Phương An Yến cũng dâng lên cảm giác bất thường, khi đi tới cái cửa đó thì thấy một đám tang thi vây quanh xé một người, đầu người nọ cũng đúng lúc hướng về phía cửa bên đây, nhìn qua vẫn còn chưa chết, chỉ là trên mặt hoàn toàn là sự chết lặng và mờ mịt, sau khi nhìn thấy hai người ở cửa mới đột nhiên giãy dụa lên.
Lúc này cả người anh ta đã sắp bị xé rách đến chết rồi, máu đầy đất, tiếng nói phát ra đã không còn giống tiếng người nữa, một con mắt hiện ra màu xám trắng, rõ ràng là cũng sắp biến dị rồi.
“Cứu cứu tôi… cứu cứu tôi… cứu mạng với—-”
Phương An Yến tiến lên theo bản năng, bị Cơ Phỉ nhanh chóng túm lấy né qua bên cạnh, trong phòng có mười mấy tang thi lớn nhỏ ở đó, nếu nhìn thấy bọn họ chạy ra sẽ cực kỳ phiền phức.
Một lát sau tiếng cầu cứu cũng không còn nữa, Phương An Yến chậm rãi ló đầu ra, nhìn tới người đàn ông cầu cứu lúc trước đã chết hoàn toàn, bởi vì người đó bị xé quá dữ dội đến nỗi chưa kịp biến thành tang thi đã chết ngoéo, đầu hướng về phía cửa, đến chết ánh mắt vẫn còn màu tro tối.
Bởi vì anh ta không biến dị hoàn toàn, máu thịt vẫn còn mùi tanh tưởi của loài người cho nên đám tang thi vẫn còn tranh nhau giằng xé. Phương An Yến và Cơ Phỉ nghĩ đến việc cùng nhau đi, đồng thời lặng lẽ không một tiếng động duỗi tay định đóng cửa lại, sau cùng Phương An Yến cách tương đối gần đã nhanh chóng nắm được chốt cửa, lúc đám tang thi ở bên trong quay đầu phát hiện ra bọn họ muốn nhào tới thì cửa phòng đã được đóng lại nhanh chóng.
Toàn bộ tầng hai yên tĩnh lại nhưng không đợi hai người thở phào thì đột nhiên một cửa nhà khác lại mở ra, một người đàn ông để mở khe cửa nhìn hai người, “Hai người đến tìm người sao? Tôi nhìn thấy xe hai người ở dưới lầu, là xe Jeep, không gian rất lớn, có thể dẫn chúng tôi hay không...”
Nói rồi người đàn ông hơi tránh ra một chút, một người phụ nữ, vả lại bên cạnh bọn họ còn có một bé gái nhìn có vẻ là mười mấy tuổi cũng nhìn Phương An Yến và Cơ Phỉ với sắc mặt trắng bệch.
Cơ Phỉ không có lòng đồng cảm với đám mớ bòng bong đó, lúc này chú ý tới mình mới là chuyện chính, nhưng Phương An Yến lại do dự thật, Cơ Phỉ có thể nhìn ra được, trước giờ cô nàng vẫn cưng chiều Phương An Yến, thật ra cô nàng luôn cho rằng một bảo bối như cậu bị cướp tới tay cô, còn lừa gạt được đi lĩnh chứng, có lẽ là đạo đức tích tụ từ chuyện cô nàng chưa bao giờ gặp cha mẹ.
Năng lực của cậu mạnh, có trách nhiệm, nhìn đẹp, trên giường còn mạnh hơn, một người đàn ông tốt như vậy, cho tới bây giờ cô nàng chưa từng gặp qua, mỗi một câu bảo bối cô gọi đều là nghiêm túc.
Cho nên nhìn rõ Phương An Yến lộ vẻ xúc động, Cơ Phỉ không đợi cậu mở miệng cũng không cần cậu rối rắm, trực tiếp gật đầu đồng ý: "Có thể, nhưng mấy người chờ ở chỗ này, chúng tôi lên lầu ba đón người rồi mới có thể xuống."
Người đàn ông trong cả nhà đó định mở miệng thì bị người phụ nữ véo cánh tay nhịn xuống, ánh mắt Cơ Phỉ sắc bén, có cảm giác ba người này cho cô nàng cảm giác không bình thường lắm, quá nhạy cảm với thiện ác khiến cô nàng nhíu mày một cái.
Có điều ba người vẫn liên tục nhỏ giọng nói cảm ơn, Phương An Yến mở miệng, "Mấy người mang theo đồ dùng cần thiết, mang theo đồ ăn nhanh trong nhà, chuẩn bị trước, một lúc nữa chúng tôi xuống luôn."
Ba người vội vàng đồng ý, lúc này Cơ Phỉ và Phương An Yến mới tiếp tục cẩn thận đi bộ lên tầng ba.
Thật sự đi thang máy quá không an toàn, tạm thời chưa nói đến tình huống bây giờ, không thể nói trước được lúc nào bị cúp điện, huống chi đi thang máy lên, ngộ nhỡ mở cửa một cái, mở tầng ba là một đám tang thi giống như trong phòng vừa rồi, nghe được tiếng thang máy hú nhau cùng lên thì dù Cơ Phỉ có súng trong tay cũng khó đảm bảo được không bị thương ít nào, quá nguy hiểm.
Bọn họ đi bộ trên bậc thang, bình thường hành lang trong thang bộ không có người, lúc này cũng không người, đến mỗi một tầng, bọn họ vẫn có thể mở hé cửa quan sát trước một chút, thuận tiện phản ứng.
Trên tầng ba có bốn năm tang thi còn đeo cả túi, nhìn qua như là sắp đi, nhưng không biết tại sao không đi.
Phương An Yến nhắn tin cho Quân Nguyệt Nguyệt, nói bọn họ đến cửa tầng ba, báo bọn họ chuẩn bị xong, lúc bọn họ giải quyết xong tang thi thì lao ra, kết quả cậu nhắn một tin đi, cửa phòng 303 đã mở ra.
Nghe được tiếng động, tang thi đã bị hấp dẫn tới, Cơ Phỉ và Phương An Yến vội vàng lao ra từ hàng lang.
Trong tay Quân Nguyệt Nguyệt cầm một con dao gọt trái cây, dùng cao su quấn dao trên tay, dứt khoát từ mắt tang thi đâm vào rút ra, đâm vào rút ra, không nhìn ra động tác có chút luống cuống nào, cũng không biết nhanh bao nhiêu, nhưng so sánh với tang thi thì tốc độ nhanh hơn một chút, trong nháy mắt cô đã giế t chết ba con. Con thứ tư đến gần, con thứ năm vẫn còn ở bên kia hành lang, Quân Nguyệt Nguyệt dùng một chân đạp khi chạy tới gần đạp vào đầu gối của tang thi nam kia. Sau khi biến dị khớp xương của bọn chúng đã cứng lên không ít, đạp một phát đã quỳ trên đất.
Quân Nguyệt Nguyệt nhấc tay, trực tiếp đâm vào bên trong cái miệng đang há to của hắn, sau đó hỏi Cơ Phỉ với giọng điệu bình tĩnh đến kỳ dị, "Tầng một và tầng hai đã giải quyết?"
Cơ Phỉ nhìn Quân Nguyệt Nguyệt một cái với vẻ kì lạ, gi ết chết nốt tang thi cuối cùng chạy về phía bọn họ.
Lúc này mới đáp, "Giải quyết."
"Anh tôi đâu?" Phương An Yến vội vàng kéo cửa ra, Phương An Ngu đã đứng ở cửa, nhưng nhắm mắt, ôm một túi lớn trong tay.
Phương An Yến dừng một chút, nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, cô vẩy máu trên dao, kéo Phương An Ngu vòng qua thi thể ở cửa rồi mới chạm mũi anh một cái.
Dường như giống như một cái công tắc thần kỳ, Quân Nguyệt Nguyệt chạm một cái thì Phương An Ngu lập tức mở mắt, theo bản năng anh muốn nhìn đằng sau nhưng bị cô kịp thời giữ cổ lại.
Hai người nói xong xuôi trong phòng rồi, cô dẫn anh đi chơi trò chơi, anh không được mở mắt ra, trừ phi cô chạm vào mũi anh thì anh mở mắt, cô chạm vào lông mi anh, anh phải nhắm mắt lại.
Phương An Ngu vô cùng nghe lời, Quân Nguyệt Nguyệt không cho anh quay đầu, anh cũng không quay đầu lại nữa, vẻ mặt Phương An Yến phức tạp, Cơ Phỉ nói, "Cô không thể cứ không để anh ấy nhìn mãi được."
Thế giới này đã biến thành như vậy, Quân Nguyệt Nguyệt không thể nào mãi không cho Phương An Ngu nhìn những thứ này được.
Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, "Tôi biết, cho anh ấy chút thời gian thích ứng, nếu không sẽ nôn mất, buổi sáng vất vả lắm mới bị tôi dỗ ăn chút mì, tôi sợ anh ấy nôn ra."
Lời nói này quá tự nhiên, Cơ Phỉ đột nhiên nhìn Phương An Yến một cái lại đúng lúc đối diện với tầm mắt Phương An Yến, hai người đồng thời cảm thấy nghẹn đến luống cuống.
Quân Nguyệt Nguyệt dắt Phương An Ngu đến hành lang rồi mới lên tiếng, "Tôi nhặt cái túi tên kia cầm, hai người đợi một chút."
Phương An Yến và Phương An Ngu đồng thời túm lấy Quân Nguyệt Nguyệt, Phương An Ngu không biết cô muốn làm cái gì còn Phương An Yến nói, "Cái túi đó dính máu, cô cầm nó làm gì?!"
Quân Nguyệt Nguyệt còn chưa kịp nói gì thì bất ngờ bị Phương An Ngu ôm lấy, lui về sau hai bước, vừa khéo giãy ra khỏi cái nắm tay cô của Phương An Yến.
Phương An Ngu ôm cô, lộ ra ánh mắt tối tăm ở góc mà tất cả mọi người không thấy được, Quân Nguyệt Nguyệt lại cho là anh sợ, vuốt v e sau lưng anh, còn hôn lên gò má anh, cầm điện thoại ra gửi giọng nói vào, "Em đi lấy đồ, anh ở đây chờ em, đếm đến mười, em sẽ quay lại."
Anh từ từ buông tay ra, Quân Nguyệt Nguyệt xoay người ra ngoài, anh vẫn đối mặt với cửa, không quay đầu nhìn Phương An Yến, cho đến khi cậu kéo tay thì anh mới quay đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm Phương An Yến một lúc. Phương An Yến ôm lấy anh, có hơi nghẹn ngào.
Bố mẹ hai người đã mất rồi... Phương An Yến muốn nói chuyện này, nhưng cậu chỉ dùng sức ôm Phương An Ngu, cũng không nói gì nữa.
Quân Nguyệt Nguyệt trở lại rất nhanh, mấy người đi tới tầng hai, ba người kia xách hai túi bóng lớn, thấy mấy người thì vội vàng đuổi theo.
Cô nghiêng đầu nhìn một cái, khẽ nhíu mày.
Nhưng cũng không nói gì, đi xuống dưới lầu một, tiêu diệt hai tang thi cạnh xe, bọn họ mở cửa xe.
Chỉ có điều lúc đang chuẩn bị lên xe, ba người kia đẩy Quân Nguyệt Nguyệt ra, giành kéo cửa xe trước mặt, chen lên trước.
Cơ Phỉ há miệng mắng, "Cô con mẹ nó..." Lời này của cô nàng bị cắt đứt bởi tang thi chạy tới, mọi người nhanh chóng mở cửa xe rồi lên xe hết, Cơ Phỉ lái xe, Phương An Yến ngồi ghế lái, lúc Quân Nguyệt Nguyệt quay đầu lại kéo Phương An Ngu thì phát hiện anh nhìn chằm chằm vào một góc kho hàng ở cửa lầu một.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn một cái, cũng không phát hiện ra cái gì, đẩy Phương An Ngu vào trong xe trước rồi chính cô cũng lên xe.
Cô không thấy ánh mắt Phương An Ngu trước khi bị kéo cô qua có bao nhiêu đáng sợ lại càng không thấy, ban nãy một tang thi nhào ra, lúc muốn nhào tới người Phương An Ngu đột ngột bị dao đâm lùi lại như thế nào.
Phương An Ngu xem xong thì ngoan ngoãn gật đầu, Quân Nguyệt Nguyệt còn tưởng anh sẽ có một đống câu hỏi lớn, nhưng anh lại chẳng hỏi cái gì, chỉ là hơi ngơ ngác ngồi một lúc, duỗi tay ôm lấy Quân Nguyệt Nguyệt.
Trong lòng cô rối loạn, mạt thế bất thình lình ập xuống, một xíu xiu chuẩn bị cũng không có, thật là nháo nhác hoảng loạn nhưng Phương An Ngu ở bên cạnh cô thì đây chính là thuốc an thần lớn nhất, Quân Nguyệt Nguyệt được anh ôm như vậy, tâm trạng rối loạn cũng được bình tĩnh lại.
Chỉ cần có Phương An Ngu bên cạnh, dù thế nào cũng vẫn tốt cả.
Chờ về tới Bình Xuyên, dọn dẹp căn cứ cho xong, cô sẽ đem Phương An Ngu giấu ở trong đó, để anh sống không buồn không lo giống như ở thế giới bình thường.
Quân Nguyệt Nguyệt cũng ôm lấy Phương An Ngu, nghĩ đến dáng người mình sau khi biến dị ấy... Nửa vui vẻ lại nửa buồn rầu, mặc dù cô là biến dị cấp thấp nhưng kiểu to con đó lúc mới bắt đầu mạt thế, cô lại có kinh nghiệm huấn luyện lúc trước, nhất định có thể thành thạo ngay từ đầu. Đến lúc đó ai dám ngấp nghé đóa hoa mềm mại của cô, cô sẽ ném quả đấm nặng như bao cát qua, nghĩ nghĩ một chút đã rất đã ghiền rồi.
Nhưng cô buồn rầu là vì sợ Phương An Ngu sẽ chê mình, mặc dù anh ấy nói không chê... nhưng Quân Nguyệt Nguyệt cũng không quá lo lắng, hai người đã kết hôn rồi, nếu Phương An Ngu muốn chê thật, cô lập tức chơi trò ép yêu.
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong phòng, Quân Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu hôn cằm Phương An Ngu, anh dùng chóp mũi quệt trán cô.
Nhưng do liên quan đến góc độ, lông mi anh rũ xuống nên không thấy rõ cảm xúc thực sự, có điều là bóng mờ thanh mảnh rũ xuống dưới mắt giống như một hàng bàn chải nhỏ, rung rung đang để lộ chút ý gì đó không giống bình thường.
Tiếc là Quân Nguyệt Nguyệt không nhìn thấy, cảm xúc của Phương An Ngu lộ ra cũng chỉ chốc lát nhất thời đã thu lại rồi.
Tối hôm qua, anh... nằm mơ cả đêm.
Tay Phương An Ngu nắm chặt quần áo của Quân Nguyệt Nguyệt, cô cho là anh sợ, tay liên tục mân mê sau lưng anh.
Không bao lâu, điện thoại kêu lên lần nữa, đám Phương An Yến đã tới dưới lầu, xe dừng ở cửa hành lang, đang định lên đầu, yêu cầu Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu chuẩn bị xong xuôi.
Quân Nguyệt Nguyệt đã sớm chuẩn bị xong tất cả, dù là bị kẹt ở chỗ này hay trực tiếp ra ngoài, cũng chuẩn bị đồng thời, mang theo một ít thức ăn nhanh dễ mang theo trong tủ lạnh, và nhét cả đồ dùng cần thiết của hai người vào trong túi, trong tay Phương An Yến và Cơ Phỉ có súng, muốn Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An yến chờ ở trên lầu.
Quân Nguyệt Nguyệt quấn lên cánh tay mình rồi lại quấn lên cánh tay Phương An Ngu, trong di động đã dặn dò lặp đi lặp lại nếu như tiếp xúc với tang thi ở khoảng cách gần thì phải né tránh, đối phó như thế nào, đề phòng ngừa ngỗ nhỡ cô vướng gì đó không xuống được.
Cơ Phỉ quả đúng là chiến đấu quanh năm, vừa bắt đầu bị loại quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ này đánh không chết dọa đến nên mới có thể nổ sủng, nhưng thông qua Quân Nguyệt Nguyệt biết nhược điểm của chúng, dọc đường đã cùng Phương An Yến giết đã giống như là đang chơi trò chơi người thật cỡ lớn, hoàn toàn không cho Phương An Yến cơ hội ra tay, ngay cả súng cũng không cần, một dao một người hoàn mỹ, chính xác ghim vào não, như thái thức ăn, bổ dưa vậy, khiến Phương An Yến nhìn đến muốn ói.
Ngược lại chướng ngại trong lòng Cơ Phỉ nhỏ hơn rất nhiều, dầu gì cô nàng cũng từng giết không ít người sống, kiểu đồ chơi nửa người nửa thi thể này, cô nàng đâm mà không có mảy may khó chịu.
Phương An Yến thì không được. Cậu chỉ là người bình thường, nếu không phải sáng nay thiếu chút nữa cậu bị bố mẹ mình kết hợp lại gặm thì hoàn toàn không thể tin nổi thế giới này cũng như người trên thế giới này, đều đột nhiên điên rồi.
Phương An Yến khó chịu muốn chết, nhưng cũng may có Cơ Phỉ ở bên cạnh, cứu cậu trong tay bố mẹ, hơn nữa còn đem theo cậu một mạch giết chóc mà tới.
"Vẫn còn không thoải mái?" Cơ Phỉ vặn mở một chai nước đưa cho cậu, Phương An Yến đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của cô nàng, cùng với một người cơ bắp mạnh mẽ hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt hình mũi khoan, trong nháy mắt lại yên tâm.
Nhận lấy nước uống một hớp, gật đầu một cái, không che giấu sự khó chịu của mình trước mặt Cơ Phỉ, "Mắc ói."
Cơ Phỉ từ ghế ngồi của xe duỗi tay ra sờ đầu cậu một chút, "Vậy anh chờ ở trong xe, em đi đón bọn họ."
"Không," Phương An Yến lại uống một ngụm, lập tức từ chối, "Anh không thể cứ mãi không thích ứng được. Khoảng thời gian ở nhà này em dạy anh không ít, anh mặc áo chống đạn của em rồi, trên cánh tay còn quấn đồ rồi, không sao đâu, anh thấy tốc độ của bọn họ rất chậm, vừa lúc anh luyện tay một chút."
Cơ Phỉ cười một tiếng, ý cưng chiều hết sức rõ ràng, đưa con dao mình dùng thuận tay nhất cho Phương An Yến, "Bảo bối, anh chưa luyện qua đâm xương sọ, đâm từ mắt vào trong là đơn giản nhất, thứ này đâm tốt lại càng dễ rút ra, nhưng rất sắc bén, phải cẩn thận."
Mang tai cậu vừa lúc này đỏ lên, thấp giọng nói, "Anh biết."
"Theo sát phía sau em." Cơ Phỉ nói.
Phương An Yến há miệng muốn tìm chút uy nghiêm của phái nam, muốn nói cậu có thể đi đầu, nhưng Cơ Phỉ nói một câu cậu đành không lên tiếng nữa.
"Sau lưng em giao cho anh, anh biết sau lưng đối với em có ý nghĩa thế nào chứ?" Cơ Phỉ cười tủm tỉm mở khóa xe, đúng là Phương An Yến biết, vừa bắt đầu hai người làm, Cơ Phỉ thậm chí không chịu vị trí sau lưng, cô nàng nói sau lưng không có mắt dài, hơn nữa cột sống có khả năng chống đỡ khớp xương quan trọng toàn thân, cô nàng không có thói quen giao vào trong tay người khác. Nhưng tối hôm qua, cô nàng lại chịu cho Phương An Yến làm. Cậu ôm dao găm ba gờ, họ nhẹ một tiếng, đi theo sau Cơ Phỉ xuống xe.
Khóa xe lại xong, hai người lặng lẽ vào hành lang nhưng không khéo là quẹo vào một cái rẽ đã đối diện với người bị đuổi cổ bị rách toác hơn phân nửa, trên đó còn mắc một cái rìu bảo hộ.
Trước ngực hắn ta biến thành mảng máu, quần áo đều bị thấm ướt, theo lý thuyết nếu là người bình thường như vậy, chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Nhưng người bảo vệ này ngoẹo đầu, trên cổ mắc búa, sau khi thấy hai người thì nhất thời gào lên một tiếng đã nhào về phía hai người.
Cơ Phi không lập tức ra tay, cô nàng suy nghĩ mượn cái búa trên cổ người này rồi nhắm tại chỗ cho xuống một phát thì cũng gục, chờ người này đến gần hơn chút, chẳng qua là lúc người này đến gần, tay cô nàng mới nâng lên, Phương An Yến đã đâm lưỡi dao lê dọc theo tròng mắt của người này, thận trọng - chính xác - tàn nhẫn, rút ra không tóe chút xíu máu, đùng một cái ngã đập xuống đất.
Phương An Yến vẫy dao trong tay, tim đập nhanh hơn như sắp bắ n ra ngoài, trong đầu đều là mẹ nó giết người, mặc dù không biết người này thế nào nhưng cũng là một người mà!
Cơ Phỉ túm cổ tay run cầm cập của cậu, "Không sao, lần đầu tiên có hơi khó chịu, sau đó là tốt rồi, lần đầu tiên em còn nôn nữa."
Cô nàng vừa dứt lời, Phương An Yến lập tức đẩy cô nàng ra, chặn góc tường lập tức "ọe" một tiếng, ói đến xây xẩm mặt mày.
Cơ Phỉ đề phòng bốn phía, trong lúc Phương An Yến choáng váng giải quyết bốn người, đến khi cuối cùng cậu bình thường lại, quay đầu nhìn đám người có hình dáng khác nhau chết nằm ngổn ngang trên đất, lại cuồn cuộn một trận nữa, có điều lần này cậu nhịn được, dời tầm mắt đi, khàn giọng nói với Cơ Phỉ, "Đi thôi."
“Không sao chứ?” Cơ Phỉ nhướng mày. Thật ra lần đầu tiên cô nàng giết người đã nôn rất dữ dội, còn ốm đến mức suýt chút nữa bị mất nước.
Phương An Yến có phần yếu ớt liếc nhìn Cơ Phỉ, giang hai cánh tay ôm cô nàng, “Ừm, không sao, đi thôi.”
Hai người tiếp tục lên lầu, nhìn tầng này đến một tang thi cũng không có, nhưng có một nhà mở rộng cửa hết cỡ, bên trong có âm thanh truyền tới, trong lòng Cơ Phỉ và Phương An Yến cũng dâng lên cảm giác bất thường, khi đi tới cái cửa đó thì thấy một đám tang thi vây quanh xé một người, đầu người nọ cũng đúng lúc hướng về phía cửa bên đây, nhìn qua vẫn còn chưa chết, chỉ là trên mặt hoàn toàn là sự chết lặng và mờ mịt, sau khi nhìn thấy hai người ở cửa mới đột nhiên giãy dụa lên.
Lúc này cả người anh ta đã sắp bị xé rách đến chết rồi, máu đầy đất, tiếng nói phát ra đã không còn giống tiếng người nữa, một con mắt hiện ra màu xám trắng, rõ ràng là cũng sắp biến dị rồi.
“Cứu cứu tôi… cứu cứu tôi… cứu mạng với—-”
Phương An Yến tiến lên theo bản năng, bị Cơ Phỉ nhanh chóng túm lấy né qua bên cạnh, trong phòng có mười mấy tang thi lớn nhỏ ở đó, nếu nhìn thấy bọn họ chạy ra sẽ cực kỳ phiền phức.
Một lát sau tiếng cầu cứu cũng không còn nữa, Phương An Yến chậm rãi ló đầu ra, nhìn tới người đàn ông cầu cứu lúc trước đã chết hoàn toàn, bởi vì người đó bị xé quá dữ dội đến nỗi chưa kịp biến thành tang thi đã chết ngoéo, đầu hướng về phía cửa, đến chết ánh mắt vẫn còn màu tro tối.
Bởi vì anh ta không biến dị hoàn toàn, máu thịt vẫn còn mùi tanh tưởi của loài người cho nên đám tang thi vẫn còn tranh nhau giằng xé. Phương An Yến và Cơ Phỉ nghĩ đến việc cùng nhau đi, đồng thời lặng lẽ không một tiếng động duỗi tay định đóng cửa lại, sau cùng Phương An Yến cách tương đối gần đã nhanh chóng nắm được chốt cửa, lúc đám tang thi ở bên trong quay đầu phát hiện ra bọn họ muốn nhào tới thì cửa phòng đã được đóng lại nhanh chóng.
Toàn bộ tầng hai yên tĩnh lại nhưng không đợi hai người thở phào thì đột nhiên một cửa nhà khác lại mở ra, một người đàn ông để mở khe cửa nhìn hai người, “Hai người đến tìm người sao? Tôi nhìn thấy xe hai người ở dưới lầu, là xe Jeep, không gian rất lớn, có thể dẫn chúng tôi hay không...”
Nói rồi người đàn ông hơi tránh ra một chút, một người phụ nữ, vả lại bên cạnh bọn họ còn có một bé gái nhìn có vẻ là mười mấy tuổi cũng nhìn Phương An Yến và Cơ Phỉ với sắc mặt trắng bệch.
Cơ Phỉ không có lòng đồng cảm với đám mớ bòng bong đó, lúc này chú ý tới mình mới là chuyện chính, nhưng Phương An Yến lại do dự thật, Cơ Phỉ có thể nhìn ra được, trước giờ cô nàng vẫn cưng chiều Phương An Yến, thật ra cô nàng luôn cho rằng một bảo bối như cậu bị cướp tới tay cô, còn lừa gạt được đi lĩnh chứng, có lẽ là đạo đức tích tụ từ chuyện cô nàng chưa bao giờ gặp cha mẹ.
Năng lực của cậu mạnh, có trách nhiệm, nhìn đẹp, trên giường còn mạnh hơn, một người đàn ông tốt như vậy, cho tới bây giờ cô nàng chưa từng gặp qua, mỗi một câu bảo bối cô gọi đều là nghiêm túc.
Cho nên nhìn rõ Phương An Yến lộ vẻ xúc động, Cơ Phỉ không đợi cậu mở miệng cũng không cần cậu rối rắm, trực tiếp gật đầu đồng ý: "Có thể, nhưng mấy người chờ ở chỗ này, chúng tôi lên lầu ba đón người rồi mới có thể xuống."
Người đàn ông trong cả nhà đó định mở miệng thì bị người phụ nữ véo cánh tay nhịn xuống, ánh mắt Cơ Phỉ sắc bén, có cảm giác ba người này cho cô nàng cảm giác không bình thường lắm, quá nhạy cảm với thiện ác khiến cô nàng nhíu mày một cái.
Có điều ba người vẫn liên tục nhỏ giọng nói cảm ơn, Phương An Yến mở miệng, "Mấy người mang theo đồ dùng cần thiết, mang theo đồ ăn nhanh trong nhà, chuẩn bị trước, một lúc nữa chúng tôi xuống luôn."
Ba người vội vàng đồng ý, lúc này Cơ Phỉ và Phương An Yến mới tiếp tục cẩn thận đi bộ lên tầng ba.
Thật sự đi thang máy quá không an toàn, tạm thời chưa nói đến tình huống bây giờ, không thể nói trước được lúc nào bị cúp điện, huống chi đi thang máy lên, ngộ nhỡ mở cửa một cái, mở tầng ba là một đám tang thi giống như trong phòng vừa rồi, nghe được tiếng thang máy hú nhau cùng lên thì dù Cơ Phỉ có súng trong tay cũng khó đảm bảo được không bị thương ít nào, quá nguy hiểm.
Bọn họ đi bộ trên bậc thang, bình thường hành lang trong thang bộ không có người, lúc này cũng không người, đến mỗi một tầng, bọn họ vẫn có thể mở hé cửa quan sát trước một chút, thuận tiện phản ứng.
Trên tầng ba có bốn năm tang thi còn đeo cả túi, nhìn qua như là sắp đi, nhưng không biết tại sao không đi.
Phương An Yến nhắn tin cho Quân Nguyệt Nguyệt, nói bọn họ đến cửa tầng ba, báo bọn họ chuẩn bị xong, lúc bọn họ giải quyết xong tang thi thì lao ra, kết quả cậu nhắn một tin đi, cửa phòng 303 đã mở ra.
Nghe được tiếng động, tang thi đã bị hấp dẫn tới, Cơ Phỉ và Phương An Yến vội vàng lao ra từ hàng lang.
Trong tay Quân Nguyệt Nguyệt cầm một con dao gọt trái cây, dùng cao su quấn dao trên tay, dứt khoát từ mắt tang thi đâm vào rút ra, đâm vào rút ra, không nhìn ra động tác có chút luống cuống nào, cũng không biết nhanh bao nhiêu, nhưng so sánh với tang thi thì tốc độ nhanh hơn một chút, trong nháy mắt cô đã giế t chết ba con. Con thứ tư đến gần, con thứ năm vẫn còn ở bên kia hành lang, Quân Nguyệt Nguyệt dùng một chân đạp khi chạy tới gần đạp vào đầu gối của tang thi nam kia. Sau khi biến dị khớp xương của bọn chúng đã cứng lên không ít, đạp một phát đã quỳ trên đất.
Quân Nguyệt Nguyệt nhấc tay, trực tiếp đâm vào bên trong cái miệng đang há to của hắn, sau đó hỏi Cơ Phỉ với giọng điệu bình tĩnh đến kỳ dị, "Tầng một và tầng hai đã giải quyết?"
Cơ Phỉ nhìn Quân Nguyệt Nguyệt một cái với vẻ kì lạ, gi ết chết nốt tang thi cuối cùng chạy về phía bọn họ.
Lúc này mới đáp, "Giải quyết."
"Anh tôi đâu?" Phương An Yến vội vàng kéo cửa ra, Phương An Ngu đã đứng ở cửa, nhưng nhắm mắt, ôm một túi lớn trong tay.
Phương An Yến dừng một chút, nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, cô vẩy máu trên dao, kéo Phương An Ngu vòng qua thi thể ở cửa rồi mới chạm mũi anh một cái.
Dường như giống như một cái công tắc thần kỳ, Quân Nguyệt Nguyệt chạm một cái thì Phương An Ngu lập tức mở mắt, theo bản năng anh muốn nhìn đằng sau nhưng bị cô kịp thời giữ cổ lại.
Hai người nói xong xuôi trong phòng rồi, cô dẫn anh đi chơi trò chơi, anh không được mở mắt ra, trừ phi cô chạm vào mũi anh thì anh mở mắt, cô chạm vào lông mi anh, anh phải nhắm mắt lại.
Phương An Ngu vô cùng nghe lời, Quân Nguyệt Nguyệt không cho anh quay đầu, anh cũng không quay đầu lại nữa, vẻ mặt Phương An Yến phức tạp, Cơ Phỉ nói, "Cô không thể cứ không để anh ấy nhìn mãi được."
Thế giới này đã biến thành như vậy, Quân Nguyệt Nguyệt không thể nào mãi không cho Phương An Ngu nhìn những thứ này được.
Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, "Tôi biết, cho anh ấy chút thời gian thích ứng, nếu không sẽ nôn mất, buổi sáng vất vả lắm mới bị tôi dỗ ăn chút mì, tôi sợ anh ấy nôn ra."
Lời nói này quá tự nhiên, Cơ Phỉ đột nhiên nhìn Phương An Yến một cái lại đúng lúc đối diện với tầm mắt Phương An Yến, hai người đồng thời cảm thấy nghẹn đến luống cuống.
Quân Nguyệt Nguyệt dắt Phương An Ngu đến hành lang rồi mới lên tiếng, "Tôi nhặt cái túi tên kia cầm, hai người đợi một chút."
Phương An Yến và Phương An Ngu đồng thời túm lấy Quân Nguyệt Nguyệt, Phương An Ngu không biết cô muốn làm cái gì còn Phương An Yến nói, "Cái túi đó dính máu, cô cầm nó làm gì?!"
Quân Nguyệt Nguyệt còn chưa kịp nói gì thì bất ngờ bị Phương An Ngu ôm lấy, lui về sau hai bước, vừa khéo giãy ra khỏi cái nắm tay cô của Phương An Yến.
Phương An Ngu ôm cô, lộ ra ánh mắt tối tăm ở góc mà tất cả mọi người không thấy được, Quân Nguyệt Nguyệt lại cho là anh sợ, vuốt v e sau lưng anh, còn hôn lên gò má anh, cầm điện thoại ra gửi giọng nói vào, "Em đi lấy đồ, anh ở đây chờ em, đếm đến mười, em sẽ quay lại."
Anh từ từ buông tay ra, Quân Nguyệt Nguyệt xoay người ra ngoài, anh vẫn đối mặt với cửa, không quay đầu nhìn Phương An Yến, cho đến khi cậu kéo tay thì anh mới quay đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm Phương An Yến một lúc. Phương An Yến ôm lấy anh, có hơi nghẹn ngào.
Bố mẹ hai người đã mất rồi... Phương An Yến muốn nói chuyện này, nhưng cậu chỉ dùng sức ôm Phương An Ngu, cũng không nói gì nữa.
Quân Nguyệt Nguyệt trở lại rất nhanh, mấy người đi tới tầng hai, ba người kia xách hai túi bóng lớn, thấy mấy người thì vội vàng đuổi theo.
Cô nghiêng đầu nhìn một cái, khẽ nhíu mày.
Nhưng cũng không nói gì, đi xuống dưới lầu một, tiêu diệt hai tang thi cạnh xe, bọn họ mở cửa xe.
Chỉ có điều lúc đang chuẩn bị lên xe, ba người kia đẩy Quân Nguyệt Nguyệt ra, giành kéo cửa xe trước mặt, chen lên trước.
Cơ Phỉ há miệng mắng, "Cô con mẹ nó..." Lời này của cô nàng bị cắt đứt bởi tang thi chạy tới, mọi người nhanh chóng mở cửa xe rồi lên xe hết, Cơ Phỉ lái xe, Phương An Yến ngồi ghế lái, lúc Quân Nguyệt Nguyệt quay đầu lại kéo Phương An Ngu thì phát hiện anh nhìn chằm chằm vào một góc kho hàng ở cửa lầu một.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn một cái, cũng không phát hiện ra cái gì, đẩy Phương An Ngu vào trong xe trước rồi chính cô cũng lên xe.
Cô không thấy ánh mắt Phương An Ngu trước khi bị kéo cô qua có bao nhiêu đáng sợ lại càng không thấy, ban nãy một tang thi nhào ra, lúc muốn nhào tới người Phương An Ngu đột ngột bị dao đâm lùi lại như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook