Phương An Yến không dám tưởng tượng, một người như anh cậu, đêm hôm khuya khoắt một mình chạy ra ngoài, phải dùng dũng khí lớn bao nhiêu. 

Rõ ràng lá gan của anh cậu rất nhỏ, cậu cảm giác mình có hơi choáng váng, nhất là bị mẹ nắm lắc lư nhoáng một cái, cậu gần như đứng cũng không vững, người mất thăng bằng kéo tay mẹ cậu ra, thấp giọng nói, "Mẹ yên tĩnh một chút..."

"Làm sao nó biết chạy đâu đâu! Từ nhỏ nó đã rất nghe lời, đều là do cái con nữ hồ ly tinh đó lôi kéo nó..."

"Mẹ yên tĩnh cho con chút đi!" Phương An Yến đột nhiên hét lên. 

Mẹ Phương bị hét lùi một bước nhỏ về phía sau, Phương An Yến thở ra một hơi thật sâu, đỡ trán mình nói, "Để con yên tĩnh một chút..."

Mẹ Phương sững người nhìn Phương An Yến đứng ở cửa, hướng về phía cầu thang nhìn một cái, nói, "Cái nhà này, con cũng muốn chạy trốn, không có hồ ly tinh cũng muốn chạy trốn."

Phương An Yến cũng không nhìn sắc mặt mẹ mình, nói xong những lời này còn nói, "Con đi thay quần áo, sau đó đi tìm anh trai con."

Không biết vì nguyên nhân từ Phương An Ngu, hay là cơ thể mình rất khó chịu, Phương An Yến cảm giác mình giống như đang đi trên đám mây, đầu nặng chân nhẹ thay quần áo xong, chỗ đau nhức trên người rất nhiều, vô cùng muốn nghỉ ngơi nhưng không thấy anh trai, cậu phải đi tìm. 

Từ trước đến nay anh trai cậu chưa từng ở bên ngoài một mình, chuyện này quá nguy hiểm, nhất là gần đây bên ngoài lại là kiểu khí trời này, lòng người vốn đã bàng hoàng, mấy ngày trước có người bởi vì tung tin vịt về mạt thế mà bị bắt vào. 

Phương An Yến thay xong quần áo đi ra, nhanh chóng rửa mặt một chút rồi từ trên lầu cấp tốc đi xuống, lúc tới bậc thang cuối cùng thì suýt nữa quỵ xuống đật, may mà bám được vào cầu thang mới đứng được. 

Mẹ Phương và bố Phương, ở sau lưng dặn dò cậu giữ liên lạc, một khi tìm được phải mau mau gọi điện thoại về nhà. Lúc này Phương An Yến mới nhớ tới, điện thoại di động của cậu đã hết pin từ tối qua, sau khi lên xe, cậu kết nối sạc trên xe với điện thoại di động, mở điện thoại lên. 

Dựa vào chỗ ngồi trên xe nhắm mắt một lúc thông báo tin nhắn SMS và cuộc gọi nhỡ liên tiếp nhảy ra. 

Tất cả đều tới từ Quân Nguyệt Nguyệt, hồ ly tinh trong miệng mẹ cậu. Phương An Yến thật sự cũng không có kiên nhẫn tốt gì với cô, thực ra cậu thật không thể hiểu được cô, cũng coi thường cô thu dọn không sạch sẽ chuyện bên mình, đã quấy rầy đến anh trai cậu. 

Phương An Yến block cô thật nhiều lần nhưng sau đó lại thêm trở lại, chỉ vì anh trai thật sự vừa ý, thích cô quá. Sau khi mấy con cá vô dụng để ngắm nhìn cô đưa bị chết, Phương An Ngu cứ thế ngẩn người nhìn về phía xác cá, hơn nữa còn rơi nước mắt. 

Dù sao chỉ cần cô kết hôn với tên Lịch tổng đó, Phương An Yến có thể hoàn toàn bắt anh trai cậu tuyệt vọng.

Ngày thường gần như mỗi ngày một tin nhắn, mỗi ngày Phương An Yến đều sẽ nhìn một chút, có lẽ cô cũng biết mình phiền, trước giờ cũng không tìm cậu gửi lời gì đó cho anh trai, cũng sẽ không được voi đòi tiên. 

Lần này tin nhắn nhiều như vậy, còn có cả cuộc gọi nhỡ, còn chưa chờ Phương An Yến nhìn, cảm thấy không đúng lắm, cầm lên nhìn từng tin nhắn, từ từ trợn to hai mắt. 

Quân Nguyệt Nguyệt thật sự giống đã nói, lấy được quyền hành nhà họ Quân rồi, nói sẽ lập tức giải trừ hôn ước với Lịch Cách, bây giờ tới đón anh trai cậu trước. 

Phương An Yến chau mày, một lát sau từ cuộc gọi nhỡ, trực tiếp gọi qua. Không ngờ bên kia nhận máy rất nhanh. 

Phương An Yến nói thẳng, "Cô tới đâu rồi, để ý dọc đường, tối hôm qua anh tôi cầm điện thoại và tiền chạy trốn rồi, chắc là đi tìm cô."

"Anh ấy chạy lúc nào?" Quân Nguyệt Nguyệt đã vào thành phố Khâu Hải, vội vàng bảo tài xế cho xe dừng ở ven đường, "Tối hôm qua... chỗ nhà mấy người vào thành phố đều rất hoang vắng, có khi anh ấy chạy vào ngã ba đường nào không, anh ở chỗ nào?"

"Tôi đang đi từ nhà ra, đi tìm anh ấy, nếu cô đến thì qua đây cùng tìm đi, tôi cảm thấy anh tôi sẽ không chạy ra ngoài quá xa."

Mặt Quân Nguyệt Nguyệt đầy âu lo, cúp điện thoại xong, vừa bảo tài xế lái xe vừa chú ý dọc đường. 

Phương An Yến lái xe từ nhà họ Phương đi ra, vừa mới ra đường đã bị một người đứng ven đường cản xe lại. 

Không biết tại sao sáng sớm Cơ Phỉ ở chỗ này, Phương An Yến chần chừ đạp phanh xe, xe đã trượt ra ngoài rất xa. 

Cậu cảm giác đầu óc mình tự dưng phản ứng có phần chậm chạp, đến khi Cơ Phỉ đuổi theo tới, mở cửa xe lên ghế phụ lái, hỏi anh, "Anh đi làm à?"

Lúc này Phương An Yến mới hơi ngập ngừng quay đầu, nhéo mi tâm một cái, giọng nói có chút khàn, "Không phải... tối qua anh tôi chạy đi, tôi tìm anh ấy."

"Anh anh... chính là người trong quán rượu gặp mặt lần đó?" Cơ Phỉ hỏi. 

Phương An Yến gật đầu, chạy tiếp, "Đúng... anh, anh ấy không biết nói chuyện, cũng không nghe được, tôi không biết anh ấy đi đâu, tối hôm qua tôi phát hiện cửa không khóa kỹ, lẽ ra cần phải đi xem phòng anh ấy một chút, tôi..."

Lời nói của cậu có phần không mạch lạc, khuôn mặt đầy áy náy và tự trách, Cơ Phỉ nhìn gò má Phương An Yến đỏ khác thường, đột nhiên đưa tay dán lên trán cậu. 

Phương An Yến bị bàn tay lạnh buốt của cô nàng đụng phải run lên một cái theo bản năng, Cơ Phỉ mím chặt môi, "Anh dừng xe."

"Làm gì?" Phương An Yến hỏi, "À, thật xin lỗi, cô muốn đi đâu, tôi đưa... Tôi không đưa cô đi được, tôi phải đi tìm anh trai, thật xin lỗi, cô xuống ở chỗ này sao?"

Cậu dừng xe ở bên đường, nhìn Cơ Phỉ xuống xe, cũng từ ghế lái xuống, rút điện thoại đã sạc đầy pin ra, vừa gọi điện thoại vừa nói với Cơ Phỉ, "Chỗ này không tiện đợi xe, tôi gọi cho cô một cái..."

Có điều Cơ Phỉ chặn lại lấy điện thoại trong tay cậu xuống, nhấn tắt máy, kéo cậu từ chỗ cửa tài xế qua cửa xe sau, đầy vào trong xe.

Phương An Yến không biết cô nàng muốn làm gì, có hơi tức, nhưng cũng không có sức nổi giận, cũng chỉ nói, "Ngày mai cô tới tìm tôi đi, hôm nay tôi muốn tìm anh trai tôi."

Cơ Phỉ nâng cửa xe ghế sau nhìn cậu, chợt vô cùng dịu dàng cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, "Anh trai anh câm điếc không phải anh sai, tự anh ta chân dài chạy đi cũng phải anh sai, anh về cũng trễ như vậy mà có đúng không?"

Phương An Yến suýt chút nữa khóc, dù đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều hỏi cậu làm thế nào, tất cả mọi người đều chờ cậu giải quyết. Phương An Yến đã quen gánh vác trách nhiệm, đã quen gặp chuyện gì cũng tự trách trước, nhưng chưa có ai từng nói, tất cả những thứ này không liên quan đến cậu.

Có điều cậu vẫn cau mày, li3m đôi môi hơi nứt nẻ, "Nhưng..."

"Bây giờ anh đang sốt anh biết không?" Cơ Phỉ nói, "Anh giống như một khối than đỏ bốc cháy vẫn còn lái xe? Anh tìm anh trai anh hay là muốn tự tìm đường chết, anh cần nghỉ ngơi."

Phương An Yến sững người nhìn Cơ Phỉ, tự mình dán lên trán một chút cũng không cảm thấy nóng, Cơ Phỉ đưa tay tới sờ trán mình, cậu mới cảm giác tay cô nàng lạnh như băng, còn tưởng rằng Cơ Phỉ lần xe sờ thử mình một chút là vì đứng ở bên ngoài quá lâu. 

"Anh nằm xuống, tôi đưa anh đi bệnh viện, trên dọc đường tôi tới tìm giúp anh, chỉ cần anh ta ở xuống ở ngã ba đường nào, không có chuyện tôi không tìm được dấu vết." Cơ Phỉ nói xong, lại cúi đầu hôn một cái lên cái trán nóng bỏng của Phương An Yến, đè cậu trên ghế ngồi. 

Không ai nói không sao, cậu còn có thể kiên cường chống đỡ, hơn nữa có thể lái xe, nhưng có người nói một chút, Phương An Yến lập tức cảm thấy đầu mình choáng váng, não căng ra, cả người đau nhức, rõ là ngay cả ngồi cũng tốn sức.

Phương An Yến không biết tại sao mình đưa tay ôm cổ Cơ Phỉ, không chú ý ngữ điệu của mình có bao nhiêu đáng thương, giọng mũi mang theo chút nũng nịu như vậy. 

Cậu biết Cơ Phỉ tìm người chắc chắn giỏi hơn mình, cho nên nói xin nhờ cô, "Giúp tôi một tay, cám ơn cô..."

Chân mày Cơ Phi hất lên, đưa tay vỗ bên eo cậu một cái, "Yên tâm nằm, tôi tìm."

Phương An Yến nằm xuống thật, híp mắt nhức đầu như muốn nứt ra, còn hơi buồn nôn, nằm một lúc trên ghế sau, lại cảm thấy lạnh co quắp, đợi xe chạy đi, Cơ Phỉ vừa lái xe vừa cởi áo ra, chỉ mặc áo lót tác chiến, ném áo mình từ ghế ngồi ra đằng sau, vừa khéo đắp lên người cậu. 

Trước ngực áo treo một hàng túi, bên trong nặng trịch không biết đựng cái gì, Phương An Yến bị đập một cái, hai mắt hé ra một chút, nhìn người phụ nữ ngồi ghế lái, ôm chặt chiếc áo khoác nặng trĩu. 

Cậu lại có cảm giác yên tâm trước giờ chưa từng có, rõ ràng Cơ Phỉ là người liều mạng, nhưng là người duy nhất thường xuyên cho Phương An Yến cảm giác yên tâm. 

Phương An Yến nhìn nửa gương mặt cô qua kính chiếu hậu, góc cạnh quá sắc bén, môi mím chặt, không giống phụ nữ, luôn kêu đánh kêu giết, động một tí là chĩa họng súng về phía người, cả người còn cơ bắp rắn chắc, nhiều sẹo đến mức không có chỗ nào tốt...

Phương An Yến chóng mặt nhắm hai mắt lại, ngăn chặn tầm mắt của mình, cuộn tròn cho tốt, hai tay đè trước ngực mình, nhưng ấn cũng không dừng được nhịp tim mình đập điên cuồng. 

Nhất định là cậu ốm quá nghiêm trọng, Phương An Yến mơ màng chìm người, cũng không biết lúc nào mất đi ý thức. 

Cơ Phỉ nói được là làm được, đến mỗi ngã rẽ đều cẩn thận xuống đi kiểm tra, không chỉ như vậy, tốc độ lúc chạy xe lại không nhanh, cũng liên tục chú ý đến cây ngải ven đường có nghiêng đổ khác thường hay không, chỉ cần có sẽ lập tức xuống xe đi kiểm tra. 

Từ khu biệt thự thẳng tới trung tâm thành phố, cô nàng chỉ phát hiện dấu vết của động vật, hơn nữa dùng điện thoại di động của Phương An Yến chụp lại mỗi dấu vết tạo thành của từng động vật, hơn nữa cũng không chạm mặt Quân Nguyệt Nguyệt để chia sẻ dấu vết tìm kiếm được. 

"Tôi kết luận, anh ta không xuống đường cái," Cơ Phỉ nói trong điện thoại, "Nếu như dọc đường tới cô cũng không phát hiện ra, tôi khuyên cô nhanh chóng quay đầu trở về đi, hẳn là anh ta đã bắt xe đi tìm cô, tôi nghe tiểu bảo bối của tôi nói, lúc đi anh ta có cầm tiền và điện thoại trong nhà đi, cô thử liên lạc với anh ta xem."

Thật ra Quân Nguyệt Nguyệt đã quay đầu trở về, đang ở trên đường, lúc cô nghe Cơ Phỉ nói không xuống đường cái, cũng đã nghĩ đến anh chắc chắn đã bắt được xe. 

Tài xế lái xe nhanh một đêm đã bị Quân Nguyệt Nguyệt bỏ lại ở thành phố Khâu Hải, cô thuê tài xế một lần nữa, đang đi về. 

Cô nhìn mặt trời rực rỡ đã lâu không thấy ở bên ngoài, trong lòng vui mừng, vẫn may hôm nay không tối thui, cô nghe tin nửa đêm nửa hôm Phương An Ngu chạy ra khỏi nhà thì cũng sắp bị hù chết, Phương An Ngu sợ tối, Quân Nguyệt Nguyệt cũng không dám nghĩ, anh đi lại một mình trong bóng tối cả một đêm thế nào. 

Đối với anh, thế giới vốn chính là một mảnh tĩnh mịch, con đường ra lân cận nhà họ Phương, hai bên đều là núi hoang, một vùng đen kịt thêm nữa lại lặng như tờ sẽ khiến cho người ta có ảo giác cả thế giới chỉ còn lại một mình mình, lá gan anh ấy nhỏ như vậy...

Quân Nguyệt Nguyệt ngồi ở ghế sau xe, không chỉ chú ý dọc đường, đồng thời còn gọi điện cho Lịch Cách, lúc này chắc là anh ấy đã đưa Quân Du đi Bình Xuyên rồi, nếu Phương An Ngu thật sự an toàn ngồi xe đến điểm đến thì sẽ nhờ Lịch Cách đem người ra coi chừng trước. 

Điện thoại nối máy, Lịch Cách cũng đang lái xe, sau khi nghe được tin tức thì lập tức nói, "Chúng tôi lập tức vào Bình Xuyên rồi, cô cảm thấy cậu ta sẽ đi nơi nào tìm cô? Bây giờ tôi sẽ đi ngồi canh."

"Nhà họ Quân?" Lịch Cách nói, "Vậy được, tôi đưa Du Nhi qua thị trấn Hưu Đức."

Sau khi để điện thoại xuống Lịch Cách quay đầu xe, trực tiếp chạy gấp rút về hướng thị trấn Hưu Đức. 

Trên xe, Quân Du ngồi ghế sau xe, toàn thân có phần cứng ngắc, khắp người viết đầy kháng cự, vô số lần đối mắt với qua kính chiếu hậu Lịch Cách, cuối cùng không nhịn được nói, "Lịch tổng, coi như anh và chị tôi đính hôn chỉ là giả, tôi cũng không có hứng thú với anh."

"Tôi hiểu được ý của anh trong khoảng thời gian này," Vẻ mặt Quân Du khó hình dung, bởi trong lòng cô cũng khó hình dung nổi, cho dù là người nào tự nhiên nhận được đủ loại đồ vật nhỏ lấy lòng từ "anh rể tương lai" của mình, ai sẽ không phát cáu chứ. 

Nhất là quan hệ của cô và chị gái vốn không tốt lắm, nếu dẫn tới hiểu lầm này, cô há miệng dài bao nhiêu cũng không nói rõ được. 

Ban đầu Quân Du dùng người chăm sóc đi kèm Thích Văn làm cớ để Lịch Cách hết hi vọng là được, nhưng cô ta không ngờ Lịch Cách tìm Thích Văn một lần, Thích Văn đã hết hi vọng với cô trước rồi...

Ánh mắt nhìn cô ta cũng không còn chất chứa khiến người ta có cảm thấy nổi da gà, không có chuyện gì cũng kiên nhẫn chịu đựng trước mặt cô, quy củ muốn chết. 

Tối qua Lịch Cách lấy cơ đón cô ta về Bình Xuyên, rồi lại đưa cô đi nhà hàng cơm tây lớn nhất thành phố Khâu Hải, bao quát được toàn bộ phong cảnh, từ cửa sổ sát đất của tầng cao nhất có thể nhìn xuống cảnh đêm của cả thành phố Khâu Hải, vô cùng… khiến Quân Du sởn gai ốc, trời mới biết cô là con nai con bị gãy chân, đến nỗi chạy trốn cũng không làm được. 

Chỉ có thể nhìn cả người sởn gai ốc, không thử chọc giận anh ấy, nhưng cũng không đồng ý, chỉ coi tất cả lời ba hoa chích chòe muốn chăm sóc cô cả đời đều là nói mớ. 

Nhưng vào lúc này trên đường trở lại, Quân Nguyệt Nguyệt đã biết cô ta ở cùng một chỗ với Lịch Cách, Quân Du cũng không quá sợ hãi, bắt đầu dịu dàng mà từ chối.

"Lịch tổng, tôi biết ngài nói được cũng có thể làm được, cũng biết ngài là người đàn ông tốt ưu tú," Quân Du nói, "Nhưng tôi không thích kiểu người như ngài, hi vọng sau này ngài chớ tự ý quyết định đưa tôi đi khắp nơi như vậy."

Sắc mặt Lịch Cách không tốt, tay nắm vô lăng siết chặt, cười nhạo một tiếng mở miệng, "Vậy cô thích kiểu gì, thích kiểu ngụy quân tử như Phương An Yến? Tôi cũng sẽ giả bộ, em chờ tôi giả bộ một chút."

Quân Du vừa thấy anh cười nhạt biết nói không ăn thua, dứt khoát không lên tiếng, chỉ khẽ cau mày tựa vào ghế sau xe, suốt dọc đường cũng không nói lời nào nữa. Nhưng trên đường Lịch Cách lại quấn quýt đến chết, thời gian dài như vậy Quân Du hoàn toàn không nhận ra anh. Anh còn nghĩ như vậy cũng đỡ, dẫu sao lúc trước anh dùng lời nói thô tục xấu xa như vậy k1ch thích cô, bây giờ có thể có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa cũng tốt vô cùng. 

Vốn tưởng rằng Quân Du cứ luôn kháng cự là bởi vì thân phận anh rể này của mình, nhưng không ngờ, lại là vì cô hoàn toàn không thích dáng vẻ này của anh ư?

Khoảng thời gian này Lịch Cách điều tra được chuyện Quân Du đã từng suýt nữa thì đính hôn với Phương An Yến, ghen tị đến khuôn mặt vặn vẹo, cả người chua lòm. Tuy rằng anh chưa từng thật sự nghiêm túc đi tìm cô nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, người này xuất hiện trước mặt anh vẫn là dáng vẻ ban đầu ấy, mà anh cũng đã có đầy đủ năng lực để có thể chăm sóc đóa hoa mềm mại ấy, nhất định là duyên phận ông trời cho anh, Lịch Cách lại chịu buông tay cô lần nữa ư? 

Nhưng đóa hoa mềm mại nói không thích anh, Lịch Cách lái xe không nói tiếng nào, tản ra hơi thở lạnh lẽo. Cứ thế cho đến khi sắp tới nhà họ Quân, trên đường vào cửa chính, anh đột nhiên dừng xe lại, từ chỗ ghế lái xuống, đi vòng qua vị trí ghế sau Quân Du ngồi, mở cửa xe ra. 

Quân Du hơi hoảng sợ nhìn anh ấy, có điều ngoài miệng vẫn giả như bình tĩnh, "Sao thế?"

"Không sao," Lịch Cách kéo quần tây một chút rồi kéo cà vạt, nửa ngồi xổm dưới đất, đó là một tư thế hết sức bất nhã đối với người áo mũ cầm thú*.  

*Áo mũ cầm thú: Mặt người dạ thú. 

"Haiz, tôi hỏi em một chút, em thích kiểu gì, tôi xem xem tôi có thể cứu vớt được một ít hay không?" Lịch Cách nói câu này, gan bàn tay vừa vỗ vào bên cạnh ghế ngồi của Quân Du, từ dưới lên trên hướng tới tầm mắt của Quân Du. 

Quân Du bị Lịch Cách dọa hết hồn, thực sự sợ anh ấy nổi điên làm gì đó, nhưng đây đã là bên ngoài cửa chính nhà họ Quân, ông nội vẫn còn ở nhà, cô không tin Lịch Cách và nhà mình còn có hợp tác sẽ không quan tâm thật. 

"Lịch tổng, tôi thật..."

Ánh mắt Lịch Cách u ám. 

Lời nói của Quân Du vướng lại một nửa, ấy mà coi như vẫn không chịu khuất phục, nhìn người yếu đuối nhưng lời nói ra lại cứng rắn, "Tôi không biết tôi thích kiểu gì, Lịch tổng hà cớ phải cố ép, tôi còn muốn đi thăm ông nội tôi, làm phiền Lịch tổng đưa tôi về."

"Em không biết?" Lịch Cách gật đầu, chuyển tư thế nửa ngồi xổm thành nửa quỳ, không tránh cửa xe mà nhìn cô chằm chằm nói từng chữ từng câu, "Tôi biết em thích kiểu gì, đánh cược không?"

Quân Du thật sự cảm thấy anh ấy điên rồi. Lúc Lịch Cách giơ tay lên, theo bản năng cô né một cái, tưởng anh muốn làm gì, kết quả chỉ là anh nắm được đầu mình sau đó dùng lực kéo một ít. 

Một phần đỉnh đầu xanh đen đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong ánh mắt kinh ngạc của Quân Du, Lịch Cách từ từ quay một bên đầu qua, chỉ vết sẹo ở ót mình, nói, "Tôi cảm thấy chắc là em nhớ tôi."

Lịch Cách nắm tay cô đè lên vết thương của mình, "Còn nhớ không? Mùa hè năm ấy, mỗi ngày em đẩy xe lăn đi trên đường râm bóng xa như vậy mua lòng nướng, em lại không ăn, em nói cho anh đây, em giúp đỡ người nghèo."

Tay Quân Du đè lên sẹo của vết thương trên ót Lịch Cách, nhìn chằm chặp vào gương mặt anh ấy, ánh mắt trợn lên như muốn thoát khỏi tròng mắt, màu đỏ từ bên tai nhanh chóng ngập tràn cả gương mặt, cô cứng người đến nỗi quên rút tay lại. 

"Em cũng đừng nói với tôi là em vừa ý nhóc mập đi cùng tôi, mỗi lần ánh mắt em đều tìm kiếm tôi, mẹ nó mùa hè năm ấy em tán tỉnh ông đây, có phải hay không?"

Quân Du như bị phỏng rụt tay lại, trong đầu toàn là không thể nào, não cũng muốn sôi ùng ục lên. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương