Gả cho nam phụ câm điếc
-
Chương 82
Hình như Phương An Ngu vô cùng nóng nảy, anh cũng gầy đi không ít, đồ ở nhà vốn đã rộng thùng thình, mặc trên người trống rỗng, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn không rõ trong tay anh bưng thứ gì, ánh mắt di chuyển khắp nơi, tóc anh dài rất nhiều, tán loạn trên mặt, phủ lên nửa gương mặt, sợi tóc dài ta, cùng với phần đuôi tóc phai màu khô vàng, nhìn tóc xoăn của anh bị thổi rối bời rất buồn cười.
Ánh mắt đầu tiên của anh nhạy cảm dừng lại trên người cô, nhưng bởi vì cô thật sự thay đổi quá nhiều, trong trí nhớ của anh Quân Nguyệt Nguyệt có tóc xoăn giống anh, môi đỏ răng trắng, thích quần áo sáng màu, mà bây giờ Quân Nguyệt Nguyệt mặc bộ âu phục màu xám tro, tóc đen áp sát da đầu, cả người giống như bức tranh bỗng nhiên mất đi màu sắc, cũng chẳng thể trách Phương An Ngu không nhận ra đầu tiên.
Có điều rất nhanh, anh dời ánh mắt sang chỗ khác rồi lại vòng trở lại, lúc hướng đến Quân Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh xe, bước nhanh về phía cô, Quân Nguyệt Nguyệt lùi lại phía sau hai bước, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói với Phương An Yến, "Mau dẫn anh trai anh về nha đi."
Phương An Yến cũng chạy chậm về phía Phương An Ngu, nhưng dù sao thì khi xuống bậc thang cũng không bằng phẳng mà chạy nhanh được, nhất là lúc này trong lòng Phương An Ngu thực sự đang gấp gáp, anh chạy nhanh tới bên xe, kéo lại Quân Nguyệt Nguyệt trước khi lên xe.
Xe mở cửa ra, ông cụ Quân đã ngồi trong xe, Lịch Cách ngồi ghế trước xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô.
Quân Nguyệt Nguyệt cắn răng, ngay lúc này cô thật muốn liều mạng bóp ch ết ông cụ Quân luôn, dù sao thế giới này đạo đức cũng sắp bị hủy hoại đến nơi rồi, ai tới truy cứu cô nữa?
Nhưng cô biết, ông già này đã tìm luật sự làm di chúc rồi, nếu bây giờ cô làm sao, sự cố gắng trong khoảng thời gian này của cô cũng thành đổ hết xuống sông xuống bể.
Cô không dám đánh cược, bởi vì cô có xương sườn mềm*.
*Xương sườn mềm (软肋): Chỉ phần xương sườn tương đối mềm mại, yếu ớt dễ chịu tổn thương, có thể hiểu là yếu điểm hay nhược điểm.
Mỗi lần Quân Nguyệt Nguyệt thấy Phương An Ngu đều không nhịn được cười nhưng lần này trên mặt cô không hề có chút xíu ý cười nào, cô nhấc tay lên, nhẹ nhàng hất tay anh ra, định chui vào trong xe.
Nhưng Phương An Ngu lại bắt được tay Quân Nguyệt Nguyệt ngay lập tức, bảy ra đồ trong lòng bàn tay còn lại cho cô xem.
Là một con cá bụng bự, lúc trước hai người ở chung với nhau, Quân Nguyệt Nguyệt mua cho anh, sau đó cô lại thấy Phương An Ngu khóc, đôi mắt anh vẫn trong trẻo như vậy, dù khoảng thời gian này người đồng ý với anh không chia tay vẫn không tìm anh, đến chút xíu tin tức cũng chẳng cỏ nhưng trong mắt anh vẫn không có bất cứ một chút oán trách.
Anh chỉ lặng lẽ không tiếng động ch ảy nước mắt nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, đưa con cá chết tới trước mắt cô, trong mắt tràn ngập áy náy.
Gần như trong nháy mắt Quân Nguyệt Nguyệt lập tức hiểu được ý anh.
Anh đang nói xin lỗi, anh nói, thật xin lỗi, anh không chăm sóc nó kỹ.
Sắc mặt Quân Nguyệt Nguyệt méo xệch trong nháy mắt, suýt chút nữa rơi lệ tại chỗ, cô nghĩ nói cho Phương An Ngu thế nào, đó không phải là lỗi của anh, thú cưng đều sẽ chết, toàn bộ sinh vật bé nhỏ sống bên người trong khoảng thời gian này đều sẽ chết, không chỉ là con cá này, mà cả con rùa đen nhỏ cô đưa sau đó cũng sẽ...
Cô đột nhiên hối hận đến hận không thể tát bàn tay mình, đưa cái gì không đưa, cứ nhất quyết phải đưa sinh vật sống, lúc ấy cô đâu suy nghĩ nhiều vậy, bây giờ cô không dám tưởng tượng, Phương An Ngu nhìn từng con từng con cá nhỏ và rùa đen nhỏ cô đưa bị chết đi, sẽ có cảm giác gì.
Ngón tay cô giật giật nhưng đúng lúc này ông cụ Quân ở trong xe ho khan một tiếng, Quân Nguyệt Nguyệt cắn răng, một lần nữa nhấc tay lên né tránh Phương An Ngu, rũ mắt xuống ngồi vào trong xe đồng thời đóng cửa xe luôn.
Tay Phương An Ngu duy trì tư thế lơ lửng, hai ngón tay còn siết chặt lại, đầu ngón tay trắng bệch.
Anh đã rất gắng sức, nước mắt anh trượt xuống, lời mẹ anh nói là sự thật ư, cô thật sự không cần anh sao, rõ ràng lúc trước dù là dùng ngón tay cong một cái, cô đã đi về phía anh, trước giờ cũng chưa từng nhấc lên hất tay anh ra.
Xe lặng lẽ lướt qua, Phương An Ngu không tin.
Anh không tin!
Anh không tin Quân Nguyệt Nguyệt không quan tâm đ ến cá nhỏ, không quan tâm anh, đây chính là thứ cô đồng ý tặng cho anh đêm hôm ấy, làm sao cô có thể không quan tâm chứ.
Phương An Ngu nâng cá nhỏ, chạy theo đằng sau xe cô, nhất định là cô không nhìn rõ, hoặc là trách anh, trách anh không chăm sóc cá nhỏ cẩn thận, anh có thể giải thích, sau khi anh thấy nó lật bụng thì nhìn suốt cả một đêm, không phải anh cố ý.
Xe quẹo cua, chạy lên đường quốc lộ, Phương An Ngu chỉ chăm chăm đuổi theo Quân Nguyệt Nguyệt, hoàn toàn không quan tâm đ ến xe ở trước sau trái phải, cũng không để ý rốt cuộc người có thể đi lên đường xe cơ động hay không, anh quá sốt ruột cũng quá cuống cuồng, anh phải giải thích thật đàng hoàng với Quân Nguyệt Nguyệt, anh không cố ý.
Tiếng kèn thu hút sự chú ý của Quân Nguyệt Nguyệt, cô nhìn liếc về phía sau, nhất thời bị dọa sợ đến mức thành khẩn thốt lên, "Dừng xe!"
Quân Nguyệt Nguyệt hét về phía tãi xê, nhưng tài xế nhìn kính chiếu hậu một cái, lúc đối diện với ông cụ Quân, không những không dừng lại mà còn tăng nhanh tốc độ.
Phương An Ngu thấy xe chạy nhanh cũng tăng nhanh tốc độ, Quân Nguyệt Nguyệt đỏ mắt đưa tay qua kéo cửa xe thì đột nhiên bị ông cụ Quân giữ cổ tay lại.
Tay ông ta gầy đét như que củi, nhưng lực độ lại lớn kinh người, ông cụ ho khan một tiếng, mở miệng nói một câu, "Sức mạnh của cháu bây giờ, ngay cả giãy khỏi ông cũng phải tốn sức lực một phen."
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn phía sau, đúng lúc Phương An Ngu kéo Phương An Ngu đang chạy theo xe. Cậu dắt anh đi qua ven đường, đầu Phương An Ngu vẫn quay về phía Quân Nguyệt Nguyệt, đèn đỏ, xe đừng lại, ông cụ Quân thả lỏng tay cô.
Trái lại Quân Nguyệt Nguyệt không động đậy, sức mạnh của cô vẫn chưa đủ, lúc này cô đi xuống cũng làm việc vô ích, ông cụ Quân chơi trò tâm lý, việc này là đang để cô ước chừng trọng lượng thật tốt, đồng thời ở đây dạy cho cô một bài học sau cùng, làm gia chủ nhà họ Quân, lựa chọn chỉ là bắt đầu.
Nếu quả thực coi như gia chủ nhà họ Quân, muốn đeo vương miện thì phải chấp nhận sức nặng của nó, chỉ tiếc Quân Nguyệt Nguyệt từ lúc bắt đầu cũng không phải là vì làm gia chủ chó má gì đó.
Chỉ là Quân Nguyệt Nguyệt không giãy giụa nữa, chỉ dần dần thả lỏng cơ thể, rũ ánh mắt tối tăm và giãy giụa xuống, giọng nhẹ nhàng mở miệng, "Ông nội, cháu hiểu."
Trở lại nhà họ Quân, Quân Nguyệt Nguyệt trở nên ngoan ngoãn trước đó chưa từng có, thậm chí bận bịu xong, buổi tối sẽ nán lại trò chuyện cùng ông cụ Quân một lúc.
Ông cụ Quân ngày càng sa sút, ở bệnh viện hai hôm trở lại sau trở lại,
, không biết bác sĩ đã kê thuốc gì, tinh thần của ông khá hơn nhiều, mắt thấy chưa tới mười ngày nữa là sẽ hết năm rồi, những ngày này thời tiết cứ như điên rồi, trời tối đến tưởng chừng như ngày đêm không luân phiên nữa vậy.
Sáng sớm hôm này, ông cụ Quân đã kêu người đón Quân Du trở lại, cô nàng bình phục không tệ, ông ta đón cô nàng từ thành phố Khâu Hải về ăn năm mới.
Quân Nguyệt Nguyệt ngồi trên mép giường ông ta, hôm nay cô cũng không đi, khóe miệng luôn giữ nụ cười, ông nội sống lâu hay ông nội còn sống ít, ông cụ Quân hỏi về Quân Du hai lần, Quân Nguyệt Nguyệt cũng lái đề tài sang hướng khác, đến lần thứ ba, ông ta rốt cuộc tức giận.
"Cháu nhanh đi gọi điện thoại hỏi thử xem!" Ông ta trừng mắt dựng mắt nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, nụ cười cô vẫn giữ trên mặt giống như vẽ.
Nhưng lần này, cô lại nói, "Ông nội, cháu không cần hỏi, con bé có thể trở lại hay không là do ông quyết định mà."
Ông cụ Quân gầy vô cùng, trợn mắt giống như hạt trân châu bên trong muốn từ trong mắt rơi ra vậy.
"Cháu... khụ khụ khụ, cháu làm gì với Du nhi rồi?! Cháu không cần nhà họ Quân nữa?!"
Nụ cười Quân Nguyệt Nguyệt từ từ mở rộng, "Cháu còn chưa làm gì con bé, tất nhiên là cháu muốn nhà họ Quân, nếu không thời gian lâu như vậy, cháu giả làm cháu gái tới nghiện ư?"
Ông cụ họ khan, Quân Nguyệt Nguyệt cũng không quan tâm ông ta, tự ăn quýt đã bóc xong, "Thật không dám giấu giếm, cháu đã không đợi kịp nữa rồi."
Quân Nguyệt Nguyệt đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, thậm chí mua chuộc cả thằng cha hèn hạ bên cạnh Quân Du, làm gián điệp hai mặt cho cô, cô đã biết được di chúc của ông cụ Quân trước thời hạn, đúng là nhà họ Quân cho cô nhưng cô không kịp đợi nữa.
Không kịp đợi ông ta chết.
"Cháu đã đưa luật sự tới, bây giờ ông ký hợp đồng nên ký rồi," Quân Nguyệt Nguyệt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn ông ta, "Cháu thật sự không muốn như vậy, nhưng ông thật "tốt", cứ nhất quyết phải sai người động tới bảo bối của cháu, vậy cháu không thể làm gì khác hơn là động vào bảo bối của ông, khiến ông cũng nếm trải mùi vị lo lắng một chút."
Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Ông yên tâm, cháu sẽ không ép bảo bối của ông chạy trên đường xe cơ động, chỉ cần ông ký tên trên văn kiện chuyển nhượng cổ phần cho xong là được."
Cô nói xong, phía cửa có mấy người lục tục đi tới, dẫn đầu là một vị luật sư ôm cặp văn kiện, chính là người ông cụ Quân đã dùng cả đời, đằng sau đều là nhân viên y tế.
Việc này không thể không khen sức mạnh của tiền bạc, có tiền có thể ma xui quỷ khiến.
Cặp văn kiện để trên giường, ông cụ Quân hô hấp dồn dập hồi lâu, nhìn một phòng xung quanh phòng, cuối cùng run rẩy hỏi Quân Nguyệt Nguyệt, "Em gái cháu ở đâu! Con bé là em gái cháu đó!"
"Đừng sốt ruột ông à," Quân Nguyệt Nguyệt cố ý nói, "Cháu đã để vị hôn phu ông chọn cho cháu đi đón con bé rồi."
"Các người... Các người thông đồng... khụ khụ khụ..."
Nhân viên y tế vội vàng tiến đến, cho ông ta thở oxy.
Đến khi ông ta cuối cùng có thể nhận được dưỡng khí, Quân Nguyệt Nguyệt mới mở văn kiện ra, nhét bút vào trong tay ông ta, nói, "Ký đi ông nội, nếu không cháu sợ hôm nay Quân Du không kịp trở lại đâu."
Con bé hẳn là ăn bữa tối dưới ánh nến với Lịch Cách rồi.
Ánh mắt đầu tiên của anh nhạy cảm dừng lại trên người cô, nhưng bởi vì cô thật sự thay đổi quá nhiều, trong trí nhớ của anh Quân Nguyệt Nguyệt có tóc xoăn giống anh, môi đỏ răng trắng, thích quần áo sáng màu, mà bây giờ Quân Nguyệt Nguyệt mặc bộ âu phục màu xám tro, tóc đen áp sát da đầu, cả người giống như bức tranh bỗng nhiên mất đi màu sắc, cũng chẳng thể trách Phương An Ngu không nhận ra đầu tiên.
Có điều rất nhanh, anh dời ánh mắt sang chỗ khác rồi lại vòng trở lại, lúc hướng đến Quân Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh xe, bước nhanh về phía cô, Quân Nguyệt Nguyệt lùi lại phía sau hai bước, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói với Phương An Yến, "Mau dẫn anh trai anh về nha đi."
Phương An Yến cũng chạy chậm về phía Phương An Ngu, nhưng dù sao thì khi xuống bậc thang cũng không bằng phẳng mà chạy nhanh được, nhất là lúc này trong lòng Phương An Ngu thực sự đang gấp gáp, anh chạy nhanh tới bên xe, kéo lại Quân Nguyệt Nguyệt trước khi lên xe.
Xe mở cửa ra, ông cụ Quân đã ngồi trong xe, Lịch Cách ngồi ghế trước xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô.
Quân Nguyệt Nguyệt cắn răng, ngay lúc này cô thật muốn liều mạng bóp ch ết ông cụ Quân luôn, dù sao thế giới này đạo đức cũng sắp bị hủy hoại đến nơi rồi, ai tới truy cứu cô nữa?
Nhưng cô biết, ông già này đã tìm luật sự làm di chúc rồi, nếu bây giờ cô làm sao, sự cố gắng trong khoảng thời gian này của cô cũng thành đổ hết xuống sông xuống bể.
Cô không dám đánh cược, bởi vì cô có xương sườn mềm*.
*Xương sườn mềm (软肋): Chỉ phần xương sườn tương đối mềm mại, yếu ớt dễ chịu tổn thương, có thể hiểu là yếu điểm hay nhược điểm.
Mỗi lần Quân Nguyệt Nguyệt thấy Phương An Ngu đều không nhịn được cười nhưng lần này trên mặt cô không hề có chút xíu ý cười nào, cô nhấc tay lên, nhẹ nhàng hất tay anh ra, định chui vào trong xe.
Nhưng Phương An Ngu lại bắt được tay Quân Nguyệt Nguyệt ngay lập tức, bảy ra đồ trong lòng bàn tay còn lại cho cô xem.
Là một con cá bụng bự, lúc trước hai người ở chung với nhau, Quân Nguyệt Nguyệt mua cho anh, sau đó cô lại thấy Phương An Ngu khóc, đôi mắt anh vẫn trong trẻo như vậy, dù khoảng thời gian này người đồng ý với anh không chia tay vẫn không tìm anh, đến chút xíu tin tức cũng chẳng cỏ nhưng trong mắt anh vẫn không có bất cứ một chút oán trách.
Anh chỉ lặng lẽ không tiếng động ch ảy nước mắt nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, đưa con cá chết tới trước mắt cô, trong mắt tràn ngập áy náy.
Gần như trong nháy mắt Quân Nguyệt Nguyệt lập tức hiểu được ý anh.
Anh đang nói xin lỗi, anh nói, thật xin lỗi, anh không chăm sóc nó kỹ.
Sắc mặt Quân Nguyệt Nguyệt méo xệch trong nháy mắt, suýt chút nữa rơi lệ tại chỗ, cô nghĩ nói cho Phương An Ngu thế nào, đó không phải là lỗi của anh, thú cưng đều sẽ chết, toàn bộ sinh vật bé nhỏ sống bên người trong khoảng thời gian này đều sẽ chết, không chỉ là con cá này, mà cả con rùa đen nhỏ cô đưa sau đó cũng sẽ...
Cô đột nhiên hối hận đến hận không thể tát bàn tay mình, đưa cái gì không đưa, cứ nhất quyết phải đưa sinh vật sống, lúc ấy cô đâu suy nghĩ nhiều vậy, bây giờ cô không dám tưởng tượng, Phương An Ngu nhìn từng con từng con cá nhỏ và rùa đen nhỏ cô đưa bị chết đi, sẽ có cảm giác gì.
Ngón tay cô giật giật nhưng đúng lúc này ông cụ Quân ở trong xe ho khan một tiếng, Quân Nguyệt Nguyệt cắn răng, một lần nữa nhấc tay lên né tránh Phương An Ngu, rũ mắt xuống ngồi vào trong xe đồng thời đóng cửa xe luôn.
Tay Phương An Ngu duy trì tư thế lơ lửng, hai ngón tay còn siết chặt lại, đầu ngón tay trắng bệch.
Anh đã rất gắng sức, nước mắt anh trượt xuống, lời mẹ anh nói là sự thật ư, cô thật sự không cần anh sao, rõ ràng lúc trước dù là dùng ngón tay cong một cái, cô đã đi về phía anh, trước giờ cũng chưa từng nhấc lên hất tay anh ra.
Xe lặng lẽ lướt qua, Phương An Ngu không tin.
Anh không tin!
Anh không tin Quân Nguyệt Nguyệt không quan tâm đ ến cá nhỏ, không quan tâm anh, đây chính là thứ cô đồng ý tặng cho anh đêm hôm ấy, làm sao cô có thể không quan tâm chứ.
Phương An Ngu nâng cá nhỏ, chạy theo đằng sau xe cô, nhất định là cô không nhìn rõ, hoặc là trách anh, trách anh không chăm sóc cá nhỏ cẩn thận, anh có thể giải thích, sau khi anh thấy nó lật bụng thì nhìn suốt cả một đêm, không phải anh cố ý.
Xe quẹo cua, chạy lên đường quốc lộ, Phương An Ngu chỉ chăm chăm đuổi theo Quân Nguyệt Nguyệt, hoàn toàn không quan tâm đ ến xe ở trước sau trái phải, cũng không để ý rốt cuộc người có thể đi lên đường xe cơ động hay không, anh quá sốt ruột cũng quá cuống cuồng, anh phải giải thích thật đàng hoàng với Quân Nguyệt Nguyệt, anh không cố ý.
Tiếng kèn thu hút sự chú ý của Quân Nguyệt Nguyệt, cô nhìn liếc về phía sau, nhất thời bị dọa sợ đến mức thành khẩn thốt lên, "Dừng xe!"
Quân Nguyệt Nguyệt hét về phía tãi xê, nhưng tài xế nhìn kính chiếu hậu một cái, lúc đối diện với ông cụ Quân, không những không dừng lại mà còn tăng nhanh tốc độ.
Phương An Ngu thấy xe chạy nhanh cũng tăng nhanh tốc độ, Quân Nguyệt Nguyệt đỏ mắt đưa tay qua kéo cửa xe thì đột nhiên bị ông cụ Quân giữ cổ tay lại.
Tay ông ta gầy đét như que củi, nhưng lực độ lại lớn kinh người, ông cụ ho khan một tiếng, mở miệng nói một câu, "Sức mạnh của cháu bây giờ, ngay cả giãy khỏi ông cũng phải tốn sức lực một phen."
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn phía sau, đúng lúc Phương An Ngu kéo Phương An Ngu đang chạy theo xe. Cậu dắt anh đi qua ven đường, đầu Phương An Ngu vẫn quay về phía Quân Nguyệt Nguyệt, đèn đỏ, xe đừng lại, ông cụ Quân thả lỏng tay cô.
Trái lại Quân Nguyệt Nguyệt không động đậy, sức mạnh của cô vẫn chưa đủ, lúc này cô đi xuống cũng làm việc vô ích, ông cụ Quân chơi trò tâm lý, việc này là đang để cô ước chừng trọng lượng thật tốt, đồng thời ở đây dạy cho cô một bài học sau cùng, làm gia chủ nhà họ Quân, lựa chọn chỉ là bắt đầu.
Nếu quả thực coi như gia chủ nhà họ Quân, muốn đeo vương miện thì phải chấp nhận sức nặng của nó, chỉ tiếc Quân Nguyệt Nguyệt từ lúc bắt đầu cũng không phải là vì làm gia chủ chó má gì đó.
Chỉ là Quân Nguyệt Nguyệt không giãy giụa nữa, chỉ dần dần thả lỏng cơ thể, rũ ánh mắt tối tăm và giãy giụa xuống, giọng nhẹ nhàng mở miệng, "Ông nội, cháu hiểu."
Trở lại nhà họ Quân, Quân Nguyệt Nguyệt trở nên ngoan ngoãn trước đó chưa từng có, thậm chí bận bịu xong, buổi tối sẽ nán lại trò chuyện cùng ông cụ Quân một lúc.
Ông cụ Quân ngày càng sa sút, ở bệnh viện hai hôm trở lại sau trở lại,
, không biết bác sĩ đã kê thuốc gì, tinh thần của ông khá hơn nhiều, mắt thấy chưa tới mười ngày nữa là sẽ hết năm rồi, những ngày này thời tiết cứ như điên rồi, trời tối đến tưởng chừng như ngày đêm không luân phiên nữa vậy.
Sáng sớm hôm này, ông cụ Quân đã kêu người đón Quân Du trở lại, cô nàng bình phục không tệ, ông ta đón cô nàng từ thành phố Khâu Hải về ăn năm mới.
Quân Nguyệt Nguyệt ngồi trên mép giường ông ta, hôm nay cô cũng không đi, khóe miệng luôn giữ nụ cười, ông nội sống lâu hay ông nội còn sống ít, ông cụ Quân hỏi về Quân Du hai lần, Quân Nguyệt Nguyệt cũng lái đề tài sang hướng khác, đến lần thứ ba, ông ta rốt cuộc tức giận.
"Cháu nhanh đi gọi điện thoại hỏi thử xem!" Ông ta trừng mắt dựng mắt nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, nụ cười cô vẫn giữ trên mặt giống như vẽ.
Nhưng lần này, cô lại nói, "Ông nội, cháu không cần hỏi, con bé có thể trở lại hay không là do ông quyết định mà."
Ông cụ Quân gầy vô cùng, trợn mắt giống như hạt trân châu bên trong muốn từ trong mắt rơi ra vậy.
"Cháu... khụ khụ khụ, cháu làm gì với Du nhi rồi?! Cháu không cần nhà họ Quân nữa?!"
Nụ cười Quân Nguyệt Nguyệt từ từ mở rộng, "Cháu còn chưa làm gì con bé, tất nhiên là cháu muốn nhà họ Quân, nếu không thời gian lâu như vậy, cháu giả làm cháu gái tới nghiện ư?"
Ông cụ họ khan, Quân Nguyệt Nguyệt cũng không quan tâm ông ta, tự ăn quýt đã bóc xong, "Thật không dám giấu giếm, cháu đã không đợi kịp nữa rồi."
Quân Nguyệt Nguyệt đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, thậm chí mua chuộc cả thằng cha hèn hạ bên cạnh Quân Du, làm gián điệp hai mặt cho cô, cô đã biết được di chúc của ông cụ Quân trước thời hạn, đúng là nhà họ Quân cho cô nhưng cô không kịp đợi nữa.
Không kịp đợi ông ta chết.
"Cháu đã đưa luật sự tới, bây giờ ông ký hợp đồng nên ký rồi," Quân Nguyệt Nguyệt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn ông ta, "Cháu thật sự không muốn như vậy, nhưng ông thật "tốt", cứ nhất quyết phải sai người động tới bảo bối của cháu, vậy cháu không thể làm gì khác hơn là động vào bảo bối của ông, khiến ông cũng nếm trải mùi vị lo lắng một chút."
Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Ông yên tâm, cháu sẽ không ép bảo bối của ông chạy trên đường xe cơ động, chỉ cần ông ký tên trên văn kiện chuyển nhượng cổ phần cho xong là được."
Cô nói xong, phía cửa có mấy người lục tục đi tới, dẫn đầu là một vị luật sư ôm cặp văn kiện, chính là người ông cụ Quân đã dùng cả đời, đằng sau đều là nhân viên y tế.
Việc này không thể không khen sức mạnh của tiền bạc, có tiền có thể ma xui quỷ khiến.
Cặp văn kiện để trên giường, ông cụ Quân hô hấp dồn dập hồi lâu, nhìn một phòng xung quanh phòng, cuối cùng run rẩy hỏi Quân Nguyệt Nguyệt, "Em gái cháu ở đâu! Con bé là em gái cháu đó!"
"Đừng sốt ruột ông à," Quân Nguyệt Nguyệt cố ý nói, "Cháu đã để vị hôn phu ông chọn cho cháu đi đón con bé rồi."
"Các người... Các người thông đồng... khụ khụ khụ..."
Nhân viên y tế vội vàng tiến đến, cho ông ta thở oxy.
Đến khi ông ta cuối cùng có thể nhận được dưỡng khí, Quân Nguyệt Nguyệt mới mở văn kiện ra, nhét bút vào trong tay ông ta, nói, "Ký đi ông nội, nếu không cháu sợ hôm nay Quân Du không kịp trở lại đâu."
Con bé hẳn là ăn bữa tối dưới ánh nến với Lịch Cách rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook