"Mấy người đi trước đi," Dị năng giả hệ thủy dẫn đầu đi vào phòng, người biến dị sức mạnh lui người ra ngoài, tiếp tục dẫn mọi người nhanh chóng đi qua hành lang.

"Chàng trai, cậu..." Người đàn ông chạm vào cánh tay của "người còn sống sót" này một chút thì cuối cùng người này cũng từ từ quay lại...

Mắt màu xám trắng đối diện với mắt của người đàn ông, người đàn ông muốn lui về đằng sau thì đã không kịp nữa rồi. 

Năng lực của tang thi cấp hai gần như giống với người biến dị, mặc dù người đàn ông có dị năng hệ thủy, nhưng lúc này mới chỉ được mười mấy ngày, ngoại trừ thể lực và sức lực bên trong có tăng lên với mức độ nhỏ ra thì việc duy nhất có thể làm chính là biến ra một chút nước cung cấp cho các đồng đội uống chờ cứu viện, ông ta vẫn chưa biết dùng nước như vũ khí, sau khi bị tang thi cấp hai túm được thì trừ đánh xáp là cà thì không có biện pháp nào khác. 

Nhưng người có năng lực như vậy, không có cách nào đánh được tang thi cấp hai không có cảm giác đâu, ông ta nhanh chóng bị cắn.

Mà kỳ lạ là sau khi bị cắn, tang thi cấp hai nhanh chóng thả ông ta ra, cũng không gặm ăn ông ta, dường như chỉ muốn lây cho ông ta mà thôi. 

Người đàn ông che cổ từ trong nhà chạy ra ngoài, thở hồng hộc đuổi theo mọi người, thấy bọn họ đang dừng lại trước cửa một căn phòng, lúc nhìn dáng vẻ thì là đang gọi một người trong đó, vội vàng hô lên, "Là tang thi! Không nên tới gần, chạy mau!"

Cả đám lập tức quay đầu, sau khi thấy cổ của người đàn ông đã bị mở ra một lỗ lớn, cũng không cần ông ta nhắc nhở nữa, trực tiếp la lên nhanh chóng chạy xuống dưới lầu. 

Người đàn ông cũng thấy tang thi trong căn phòng kia, ông ta biết sau khi bị cắn thể nào cũng bị lây, nhưng bước chân đang chạy xuống dưới lầu của ông ta dừng lại một chút, đi vào trong phòng, tang thi đỏ chỉ quay đầu nhìn ông ta một cái rồi lại quay đầu nhìn bên dưới lầu.  

Người đàn ông theo ánh mắt của tang thi nhìn xuống xe tải lớn đang không ngừng chuyển hướng lạng lách trong hoa viên hướng về phía cửa đang bị bàn đá ghế đá vô cùng dày đặc cản lại, đằng sau xe tải càng lúc càng nhiều nhóm tang thi đang điên cuồng đuổi theo sau trèo lên trên. 



Ông ta nghĩ đến lúc nói chuyện với người đến cứu, bọn họ nói tang thi cấp hai có thể khống chế hành động của tang thi. 

Rồi lại nghiêng đầu nhìn giống như người sống người đứng bên cạnh mình nhìn xuống tang thi ở bên dưới. 

Ông ta chạm vào người một cái, bên ngoài da thịt cổ cũng đã dần mất đi cảm giác đau đớn, ông ta đột nhiên cười một tiếng, người này chắc chắn là tang thi cấp hai rồi. 

Tìm tòi trong phòng một vòng, cuối cùng ông ta giơ một cái ghế lên, nhắm vào sau ót của tang thi cấp hai dường như vô tri vô giác không có đề phòng gì với mình dồn sức ném qua. 

Ầm một tiếng tang thi ngã xuống nhưng hắn vẫn chưa chết, cổ không gãy cũng sẽ không chết, nhưng hắn quay đầu nhìn về phía người đàn ông cầm băng ghế, cũng không định trả đũa, dường như ngập tràn nghi ngờ, tại sao người bị lây lại không nghe theo sự điều khiển của hắn. 

Người đàn ông nở nụ cười u ám với tang thi ở trên đất, một lần nữa quăng băng ghế, nhằm vào đầu của tang thi cấp hai đập lên ---

"Đi chết đi đồ đáng ghét!"

Liên tục mấy cái, cho đến khi ót của tang thi chảy ra thứ chất lỏng đỏ trắng đan xen thì dừng động tác, người đàn ông buông cái ghế xuống, không chạy xuống dưới lầu mà là xoay người lên lầu, đi tìm tang thi cấp hai ở trên lầu đã cắn mình. 

Cùng lúc đó, thời điểm tất cả mọi người đều điên cuồng phản kháng cũng sắp không chịu nổi, đang lúc đối mặt với tang thi leo lên xe thì chợt có tang thi dường như tượng gỗ bị chém đứt dây, tay không bám được vào thành xe, cứ thế ngã xuống đằng sau. 

Cả đám trên xe thấy vậy thì lập tức bắt đầu đối phó với đám tang thi vẫn đang định bò vào. 

"Ghế đá bàn đá trước mặt dày đặc quá, đâm vào cũng không nghiền qua được," Cơ Phỉ mở cửa sổ nhìn thử ra đằng sau, kêu một tiếng nhắc nhở người trên xe, bắt đầu quay ngược xe lại. 

Quân Nguyệt Nguyệt giữ cho Quân Du nằm trên ghế xe, cô ấy nỉ non kêu một tiếng ông nội, đồng thời lật người Phương An Ngu, nhưng dù gọi thế nào, anh cũng không tỉnh lại. 

"Cô để ý bọn họ," Quân Nguyệt Nguyệt lau nước mắt qua loa, "Tôi ra đằng sau!"

Cơ Phỉ gật đầu, thấy Quân Nguyệt Nguyệt mở cửa xe, đạp ngã một tang thi sau đó không nhảy xuống đất mà là trực tiếp leo lên đằng trước xe, đóng cửa xe, từ nóc xe nhảy ra đằng sau. 

Sau đó tham gia chiến đấu giết tang thi, thái độ của cô có phần tức giận, cầm dao găm và gậy sắt trong tay, trực tiếp quăng vào đầu tang thi trên xe. 

Đánh xuống một cái, nện vào đầu tang thi có thể trực tiếp đục ra một cái hố to, nện vào thành xe, trên thành xe cũng là một cái hố. 

Sức lực lúc này đã hoàn toàn không phải của người bình thường có thể có, những người khác trên xe bị cô làm hoảng sợ trong phút chốc, cho là cô vừa đúng lúc biến dị, lòng tin càng tăng thêm gấp bội, sờ máu trên mặt sau đó lại tiếp tục đánh tới. 

Một viện điều dưỡng không thể nào có nhiều người như vậy, chỉ có thể chứng mình trước kia cửa viện điều dưỡng chắc chắn không phải ở trạng thái đóng kín, mới có hàng loạt tang thi lảng vảng tiến vào. 

Nếu như bọn họ biết, dù có tới cũng sẽ không chọn chuẩn bị trạng thái chẳng hề được coi là quá toàn diện như vậy mà tới, bây giờ chỗ che chở duy nhất cho bọn họ chính là xe tải lớn, và cả hàng lan can trên xe, nếu không bọn họ đã sớm chìm ngập trong sóng tang thi rồi. 

Có điều theo sự xoay chuyển của thời gian, tang thi vốn đang điên cuồng kêu gào bổ nhào tới, rất nhiều con bắt đầu hoạt động chậm chạp, dáng vẻ đó... giống như là mất đi khống chế. 

Mọi người thấy được hi vọng, chỉ cần đi ra khỏi nơi này, là bọn họ có thể trở lại căn cứ. 

Nhưng bị buộc phải di chuyển vào trong hoa viên có ghế đá bàn đá thật sự quá dày đặc này, Cơ Phỉ bị tang thi chắn tầm nhìn, không nhìn thấy ghế đá và bàn đá, lúc quay xe vô tình cọ đổ, kẹt trong bánh xe, xe quá lớn không thể rẽ linh hoạt, bị kẹt!

Xe vừa dừng đi, tang thi đã bị mất đi khống chế cũng nhanh chóng bám lên, bọn chúng không thể leo nhưng lại có thể làm đệm cho tang thi leo lên, lại càng theo kẽ hở của lan can đưa tay vào cào người. 

Mọi người trên xe một lần nữa hết sức nguy hiểm, không gian hoạt động cũng thu nhỏ lại, không tiện cho bọn họ ra tay với tang thi. 

Đã có người bị cào, xe liên tục định điều chỉnh hướng đi nhưng vẫn không được, quả cầu lửa của Phương An Yến không thể dùng ở khoảng cách gần, nếu không tang thi không bị thiêu chết trước sẽ bám ở lan can không rơi, rất dễ dàng làm người mình bị thương, cậu chỉ có thể ném về nửa sau của đám tang thi, nhưng ném quá nhiều cũng như nỏ đã hết đà, sắc mặt tái nhợt không có sức sống. 

"Xảy ra chuyện gì!" Lịch Cách rống lên với phía đầu xe. 

Cơ Phỉ nói, "Chắc là bánh xe bị bàn đá làm kẹt lại! Quá dày đặc, chỗ nào cũng có!" Lái sang phía bên cạnh, sẽ chỉ cuốn vào dưới gầm xe nhiều hơn thôi!

Mắt thấy tiếp tục dừng lại ở đây nữa, tang thi cũng sắp từ lan can lèo lên thì đến lúc đó mọi người đều chết hết, Lịch Cách giẫm vào mui xe đằng trước nhảy xuống, nhìn Cơ Phỉ cách kính chắn gió một cái, hét lên, "Tôi xuống dưới gầm xe nhìn thử, cô tạm thời đừng có quay bánh xe lung tung!"

Sau đó trực tiếp từ đằng trước xe chui vào. 

Tang thi thông thường cũng không khom người cúi đầu tới bắt người, phần lớn sự chú ý đang ở trên những người trên xe, ngược lại gầm xe coi như là an toàn. 

Nhưng với sức người, muốn dịch chuyển tảng đá lớn chặn xe và cả bàn đá hình ô che mưa, thật sự là nói chuyện viển vông, Lịch Cách dùng cả chân tay rồi bám lấy gầm xe, dùng chân đạp đi, cũng không thể rung chuyển một chút nào. 

Cái chình là bàn đá đúng lúc nghiêng một bên chắn ở một bên bánh xe, một bên bánh xe đã có xu hướng hơi cách mặt đất, không thể dùng sức, tất nhiên tiến về phía trước hay lui về đằng sau đều không thể. 

Thực ra chỉ cần sức nặng vốn có của xe lắc lư tiến về phía trước lui về đằng sau thì sớm muộn cũng có thể ép bàn đà xuống dưới đất nhưng điểm chết người chính là bọn họ không có nhiều thời gian như vậy!

Lịch Cách dùng sức đến mức gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên vẫn không thể di chuyển chút nào, cổ họng anh ấy cũng nếm được vị máu tanh, nhớ đến Quân Du ở trong xe, đóa hoa mềm mại của anh - cô ấy đang sốt, Phương An Ngu cũng bị thương, nửa gương mặt bị tróc sâu thấy được cả xương, ở sau xe tang thi trèo vào lây chỉ là vấn đề thời gian, xe không đi được đến khi đó bị tang thi bám lại càng không thể, người bên ngoài biến hết thành tang thi, Quân Du ở trong xe cũng không trốn thoát được ---

Lịch Cách nghĩ, lúc trước chưa nhận được cuộc điện thoại cầu cứu này, anh ấy và Quân Du vẫn ở trong phòng, anh ấy thật sự rất thích Quân Du, mặc dù cơ thể cô không lành lặn, nhưng ngoại trừ điều này ra thì làm bất cứ chuyện gì cũng làm rất tốt, cô vĩnh viễn là đóa sen trắng mà anh ngưỡng vọng từ trong bùn, anh tuyệt đối không thể để cô chết ở trong tay những tang thi mắc ói lại xấu xí này. 

Trong chớp mắt này Lịch Cách ôm ghế đá bị vướng lại, bất chợt có cảm giác kỳ dị chảy khắp toàn thân, anh không có cách nào hình dung, anh cũng không hề di chuyển ghế đá và bàn đá bị vướng chặt lại, mà hai tảng đá này, ngay trước mắt anh hóa thành thứ ánh sáng mềm mại, chảy vào trong cơ thể mình. 

Lịch Cách đần người chỉ trong một giây, anh ấy nhanh chóng nghĩ tới dị năng hệ thạch mà Quân Nguyệt Nguyệt đã từng nói kỹ cho mình. 

Từ trước đến giờ anh ấy chưa từng cảm thấy mình cứng như vậy, cảm giác mình lúc này vô địch rồi!

Anh ấy từ gầm xe chui ra ngoài, đi tới trước một cái ghế đá chắn đường, đè tay lên, ghế đá nhanh chóng chảy vào trong cơ thể mình, Cơ Phỉ vẫn luôn chú ý đến anh ấy, sau khi thấy cảnh này thì trợn to hai mắt. 

"Có thể đi rồi!" Lịch Cách hô lên về phía cô nàng rồi lại nhảy lên xe một lần nữa, anh ấy dựa theo lời Quân Nguyệt Nguyệt nói với mình trước đó, thử củng cố hai tay và hai chân của mình thì đúng là mặt ngoài của da sinh ra biến đổi về chất, anh có nắm đấm do song đá làm thành. 

Anh ấy lại nhanh chóng tham gia chiến đấu, cùng với Quân Nguyệt Nguyệt hai người nhanh chóng trở thành chủ lực cận chiến, Phương An Yến đánh xa, những người còn lại thấy sơ hở thì chen vào đâm. 

Lúc này, một nhóm ba người từ trên tầng thượng chạy xuống, cũng từ trong tòa nhà chạy ra ngoài, bọn họ dừng giây lát tại cửa xong, chỉ có mấy người không có sức chiến đấu chạy về phía cửa, những người còn lại đều nhằm về phía xe bên đây để tiếp viện. 

Khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là mùi hôi thối, mà số lượng tang thi lúc này quá nhiều, chừng hai lớp vây quanh đằng sau xe, còn có một vài con vẫn đang bị tang thi cấp hai điều khiển, vô cùng khó đối phó. 

Cùng lúc đó, đang trong tòa nhà, người có dị năng hệ thủy đang chiến đấu với tang thi cấp hai cuối cùng, ở thời điểm quan trọng nhất, một con mắt đã biến thành màu xám trắng, hành động cũng bắt đầu chậm lại. 

Tang thi gần đó mất đi khống chế nhận được mệnh lệnh "trục trặc" động tác cũng chậm đi một chút. 

Cơ Phỉ dồn sức lái xe lùi lại đằng sau, tông ngã một ít, cũng nghiền chết một ít, xe đột ngột lui về đằng sau, dẫn đến Quân Du và Phương An Ngu nằm ở trên ghế xe cùng bị ngã xuống, Quân Du vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, mà Phương An Ngu cuối cùng cũng tỉnh lại vì đau đớn. 

Anh vừa ngồi dậy thì thấy tình trạng thê thảm trong sân, ngay sau đó lúc người đàn ông có dị năng hệ thủy biến thành tang thi hoàn toàn không định tấn công tang thi cấp hai thì Phương An Ngu cũng không để ý ngụy trang trước mặt đồng đội nữa, ánh mắt chuyển thành màu xám trắng, khống chế tang thi cấp hai kia trong tòa nhà, hơn nữa điều khiển hắn từ trên tầng nhảy xuống. 

Đến lúc này tất cả tang thi mất đi sự điều khiển, toàn bộ hành động đều trở nên chậm chạp, nhưng bọn chúng cũng không dừng lại, chúng vẫn khát khao máu tươi và người sống như trước, bắt đầu dựa theo bản năng đi cào của mình đuổi theo. 

Rốt cuộc Cơ Phỉ lái xe vòng ra khỏi hoa viên này, nhưng nghiêng đầu một cái thì thấy được con ngươi xám trắng của Phương An Ngu, một tay cô nàng giữ tay lái, nhanh chóng móc súng trong ngực ra, chĩa vào hướng của Phương An Ngu, định lập tức bóp cò. 

Vào giờ phút này Phương An Ngu thật sự không có bất cứ khác biệt nào với tang thi, trên mặt anh bị tróc ra lộ xương, máu tươi khắp người, da tái nhợt, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh tang thi, hơn nữa con ngươi anh xám trắng, là triệu chứng đã biến thành tang thi rồi!

Quan trọng nhất là, Phương An Ngu cũng không thể mở miệng nói chuyện, không có cách nào nói chuyện giải thích cho mình ở trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này---

Sau khi đồng đội biến thành tang thi thì không thể có để ý bất cứ tình cảm nào, phải mau chóng hành động, nếu không sẽ hại càng nhiều người hơn, đây là quy tắc bọn họ đã quyết định khi họp trước kia. 

Mắt thấy Quân Du mù mịt gần Phương An Ngu đưa một tay là có thể túm được, Cơ Phỉ quả quyết mở chốt an toàn, ngón tay chạm lên cò súng ---

Phương An Ngu giật giật môi, lại nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe, cuối cùng giải quyết tang thi sắp xong xuôi, Quân Nguyệt Nguyệt đang định mở cửa xe tới xem anh thì lại thấy cảnh Cơ Phỉ dùng súng chĩa vào Phương An Ngu ---

Trong chớp mắt này Quân Nguyệt Nguyệt cảm thấy da đầu mình cũng nổ ra, cô khàn giọng gọi Cơ Phỉ một tiếng, sau đó kéo cửa xe ra một cách bạo lực nhưng đã muộn, Cơ Phỉ đã nổ súng, có điều tốc độ của Quân Nguyệt Nguyệt nhanh kinh người, kéo Phương An Ngu từ ghế xe xuống dưới, dù đã rất nhanh nhưng cũng chỉ đến kéo anh chếch đi một chút, đạn sượt qua bả vai anh. 

Phương An Ngu ngã về phía Quân Nguyệt Nguyệt, đối diện với ánh mắt màu xám trắng chưa kịp biến đổi, cô chỉ cảm thấy giờ phút này trái tim mình cũng chết rồi. 

Nhưng sau khoảnh khắc đó, cô bị Phương An Ngu kéo đổi hướng, vốn tang thi đằng sau bổ nhào lên nhắm tới Quân Nguyệt Nguyệt lại cắn một cái trên cổ Phương An Ngu thay thế cho cô.  

Quân Nguyệt Nguyệt "a" một tiếng, một phát đánh vỡ đầu tang thi đó, trơ mắt nhìn Phương An Ngu ngã xuống trước mặt mình, mắt cô ngập tràn màu máu, cảm thấy có lẽ là mình điên rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương