Gả cho nam phụ câm điếc
-
Chương 105
Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu, tên tang thi cấp hai đó vẫn còn ở trên lầu chót, nhìn xa xa giống như người bình thường vậy, hơi nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ ở bên này, dường như đang tò mò bọn họ bày trận địa lớn như vậy là định làm gì.
Lúc Quân Nguyệt Nguyệt sắp xuống xe thì Phương An Ngu túm tay cô, đưa lên khóe miệng hôn một cái, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không di chuyển.
Hai người ở chung với nhau lâu, bây giờ đã có một chút ăn ý, không cần nói, cô cũng có thể đọc hiểu được lời anh muốn nói trong mắt anh.
Chú ý an toàn.
Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, cũng nắm lại tay Phương An Ngu để trên khóe miệng mình hôn một cái, "Anh không được xuống xe, khó chịu cũng đừng cố chịu đựng, bấm còi em xuống tìm anh ngay." Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu tang thi.
Phương An Ngu lại kéo cổ của cô, hôn lên trán cô, cuối cùng mới để cô xuống. Quân Nguyệt Nguyệt mà mọi người cùng nhau nhảy vào đằng sau xe tải lớn, cầm chặt cán sắt của dao găm trong tay, bắt đầu chuẩn bị tiến vào chiến đấu.
Người đi mở cửa tòa nhà là Phương An Yến, tốc độ hiện tại của cậu mạnh hoàn toàn vượt quá ranh giới của người bình thường, hơn nữa bởi vì Phương An Yến thường xuyên sử dụng dị năng hệ hỏa đốt cháy thi thể nên bây giờ quả cầu lửa cậu có thể làm ra càng ngày càng lớn.
Quân Nguyệt Nguyệt hâm mộ muốn chết, nhưng bên trong căn cứ trừ cậu và Phương An Ngu ra, lại không có bất cứ người nào khác biến dị...
Ngay cả Lịch Cách cũng không có xíu xiu động tĩnh nào, chỉ là duy nhất có một thứ khiến cô có chút an ủi trong lòng, chính là sức lực của cô lớn hơn sức của cô gái bình thường rất nhiều, mà tốc độ hình như cũng nhanh hơn một chút, có thể Quân Nguyệt Nguyệt đã sắp tới mốc thời gian biến dị rồi, trên người vẫn chưa có sự đau nhức giống như kiếp trước... việc này làm cô rất hoang mang.
Nếu như cô không biến dị, vậy thì cho dù bây giờ sức lực lớn hơn chút, tốc độ nhanh hơn chút, nhưng ở trong mạt thế cũng chỉ là một con gà bệnh mà thôi.
Vừa mới bắt đầu thực hiện quy định làm nhiều hưởng nhiều, nếu như đến giai đoạn sau của mạt thế, khi thức ăn trong căn cứ không đủ, cho dù cô bới hết cả căn cứ cũng không kiếm được hai cái bánh mì, nếu cô dùng cái thể trạng gà bệnh này ra ngoài chạy nhiệm vụ với người ta, chắc chắn sẽ chết ở bên ngoài.
Vậy làm sao cô còn bảo vệ được Phương An Ngu? Không biết dị năng của Phương An Ngu xuất hiện vấn đề gì, vẫn không thể rời khỏi cô quá xa.
Nếu như Phương An Ngu cùng cô ra khỏi căn cứ, vậy thì kết cục của hai bọn họ, đoán chừng là chết chung ở ngoài căn cứ rồi...
Thế này thì thảm quá rồi, những kinh nghiệm phong phú đối phó với tang thi kia của cô cũng không thực dụng bằng bản thân cô có sức lực mạnh mẽ!
Quân Nguyệt Nguyệt nghe tiếng gào thét của tang thi từ cửa tầng bên kia truyền đến, Phương An Yến đã rút then sắt của cửa ra, nhanh chóng chạy tới xe ở bên đây...
Mà đi theo sau cậu, là tang thi tràn lên rầm rầm như thủy triều---
Lần này không có ngăn cách vô hình sao?!
Đám Quân Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bước vào trạng thái chiến đấu, sau khi Phương An Yến đến gần xe, đám tang thi bắt đầu bám vào hàng rào đằng sau xe kêu gào lắc lư, những cũng không giống như bọn họ tưởng tượng, men theo trèo lên hàng rào.
Như vậy thì tốt quá.
Mọi người bắt đầu tập trung hết sức vào giết tang thi, Phương An Ngu ở trong xe cũng tập trung tinh thần dùng tất cả lực khống chế để đối phó với tên tang thi cấp hai ở trên tầng chót kia.
Có lẽ là vì nguyên nhân kiệt sức lần trước, lần này Phương An Ngu cảm nhận được rõ ràng sức mạnh một lần nữa tràn đầy đang tăng lên với mức độ lớn.
Anh không chú ý đến tang thi nhào tới nữa mà chỉ nhằm đặc biệt vào chỗ tang thi cấp hai trên tầng, lập tức khống chế được tang thi đó một cách rất dễ dàng, không những cắt đứt mệnh lệnh điều khiển tang thi của hắn thậm chí còn khống chế thân thể của hắn.
Mắt anh nhìn chằm chằm vào tang thi trên tầng chót kia, điều khiển hắn giơ cánh tay lên một lúc, quay đầu một chốc rồi được một lúc lại cho leo lên tầng, đứng ở sát cạnh lan can của tầng thượng.
Phương An Ngu nghĩ, trèo qua lan can.
Tang thi đó trèo qua lan can thật, lảo đảo sắp ngã đứng ở một góc cạnh phía ngoài lan can.
Mọi người vẫn đang chém giết đám tang thi gào thét, không có ai để ý tới xa xa trên tầng thượng có một tang thi, đang quẩn quanh lặp đi lặp lại việc nhảy mép lầu.
Sau khi Phương An Ngu cảm nhận được bản thân mình có thể điều khiển hành động và động tác của hắn một cách thành thạo thì chơi một lúc chơi cho đã luôn.
Quay đầu nhìn một cái, thông qua cửa sổ nhỏ đằng sau xe thấy được Quân Nguyệt Nguyệt vẫn đang không ngừng quơ gậy sắt chém giết, quay đầu lại nhìn tang thi trên tầng chót kia, trong lòng nghĩ đến --- Nhảy xuống.
Tang thi cấp hai có thể điều khiển tang thi đó, lập tức trực tiếp từ trên sân thượng nhảy xuống.
Đúng là tang thi bị thương không sao cả, chỉ cần sọ đầu không vỡ ra thì sẽ không chết nhưng chúng cũng mang cơ thể có máu thịt nên chân đáng bị gãy cũng sẽ bị gãy xương, nhảy xuống từ trên tầng cao như vậy đáng bị chia năm xẻ bảy thì cũng vẫn sẽ chia năm sẻ bảy.
Giống như trứng gà rơi vỡ, tiếng cơ thể người rơi xuống đất chìm trong tiếng gào thét của tang thi, không có ai chú ý đến, tang thi cấp hai đó bị ngã đến nát người, bình bịch lăn một vòng trên đất, từ vết nứt sọ đầu chảy ra một đống chất lỏng đỏ trắng đan xen, đã chết hẳn.
Phương An Ngu đổi con ngươi màu xám nhạt thành màu đen, thảnh thơi tựa vào trong xe, hơi híp mắt lại, thực ra trong lòng có phần không vui.
Nói thế nào anh cũng là chủ nhân của thế giới này, anh không khống chế được thế giới này coi như xong, mà năng lực hiện tại của anh thật sự quá yếu, lúc này mới chỉ là một tang thi cấp hai và một đám tang thi nhỏ như vậy tập hợp cùng một chỗ, lần trước đã khiến anh chịu cực khổ như vậy rồi, còn lần này mặc dù anh có thể khống chế tên tang thi cấp hai này nhưng nếu như phải đồng thời khống chế tất cả thì chắc chắn anh lại phải sức cùng lực kiệt.
Có điều xác nhận được đám Quân Nguyệt Nguyệt không còn trong tình huống nguy hiểm, Phương An Ngu không định can dự vào chuyện mọi người đối phó với tang thi nữa, dẫu sao bọn họ phải hiểu rõ năng lực thật sự của tang thi, hơn nữa xe tải lớn xa hàng rào, giải quyết được tang thi cấp hai có thể điều khiển đám tang thi thì bọn họ sẽ không còn nguy hiểm gì quá lớn.
Vài ngày trước anh không chế là để khiến mọi người cảm thấy chống lại tang thi rất dễ dàng, chỉ là giúp bọn họ không sợ nữa, để tránh có vài người vừa bắt đầu đã muốn lùi bước.
Bây giờ đã rất nhiều ngày giết tang thi hành động không quá nhanh nhẹn, ngay cả phụ nữ bình thường đã có thể loại bỏ sự sợ hãi với tang thi cho nên khi đối mặt với tang thi chân thật như vậy một lần nữa, bọn họ sẽ thích ứng một cách nhanh chóng.
Phương An Ngu tựa vào ghế xe, nghiêng đầu nhìn một tang thi đang bổ nhào tới bên cạnh xe bám vào kính nhìn thẳng anh, mặt tên này bị gặm mất một nửa, lộ ra xương màu đỏ tươi, đồng thời do bị thối rữa những ngày qua nên trên mặt thật sự thảm không nỡ nhìn.
Xấu xí chết đi được.
Trong lòng anh ghét bỏ, nghĩ đến lúc mình thả năng lực ra, ánh mắt cũng trở nên xám trắng giống tang thi này, trong đầu lại khó chịu một lúc.
Mặt Phương An Ngu lạnh nhạt hơi xích lại gần bên xe một chút, tang thi đó cảm nhận được gì đó, dường như đột ngột bị hù dọa vậy, liên tục lùi về đằng sau cả mấy bước, vấp phải thi thể của đồng loại mà ngã xuống.
Sau đó gào hai tiếng rồi đứng dậy xong cũng không dám tới cạnh xe nữa mà là chạy tới đằng sau xe cùng với những tang thi khác bám thành xe.
Mặc dù trận chiến này đám Quân Nguyệt Nguyệt không mạo hiểm chút nào nhưng cũng là một trận khổ chiến thực sự.
Số người của bọn họ không tính là quá nhiều, cộng thêm một vài người bị thương, với cả những người ở lại trong căn cứ không có khả năng chiến đấu, sau khi chia thành hai tổ với một người trên xe cũng chỉ có mười mấy người.
Nhưng bên ngoài tang thi có hơn cả trăm, tất cả đều bám lên xe, may mắn là chúng sẽ không trèo lên, nhưng đầu bọn chúng lúc ẩn lúc hiện, cánh tay cũng lúc ẩn lúc hiện, vẫn có thể phát ra tiếng kêu gào chói tai, mà giết thiếu chính xác, không cẩn thận thì rất dễ đâm không trúng, đâm vào cạnh thành xe.
Không đâm trúng đầu cũng sẽ không chết, hơn nữa đến quá gần dễ bị máu bắn đến, ngược lại bị bắn máu lên da trần thì không sao, nhưng nếu máu bắn vào vết thương thì sẽ bị lây, cho nên lần này bọn họ giết không thoải mái cho lắm.
Có điều cuối cùng lúc gần trưa, có một số bị đồng loại đè ngã xuống đất, hoặc là không chết hẳn mà vẫn thỉnh thoảng kêu gào, nhưng dù sao cũng là đánh ngã.
Vì đề phòng lúc nhảy xuống xe bị những tang thi chưa chết hẳn cắn phải, bọn họ đều trèo từ thành lên trên mui xe, sau đó từ trên nắp xe đi xuống.
Bồi dao tất cả tang thi sắp chết trên đất một lần nữa, rốt cuộc mọi người mệt lử tụ tập ở trước xe, kiểm tra tình hình vết thương của nhau.
Có một người bất hạnh, nói là lúc sau cùng bồi thêm dao đã tháo vải che mặt xuống sau đó bị máu của tang thi bắn vào khóe miệng, cô ta đã ói nước miếng một lúc lâu đến nỗi môi cũng bị khô, cả người cũng lộ ra vẻ chán chường và tuyệt vọng.
Lúc được mọi người trói lại, người đó đã nhanh chóng khóc lên, "Con gái tôi... con gái tôi vẫn còn đi học, đã nói là dọn sạch xong thì sẽ đi ra ngoài tìm người nhà giúp chúng tôi... nhưng nếu tôi biến thành tang thi thì có thể làm thế nào đây..."
Quân Nguyệt Nguyệt vỗ bả vai thím ấy an ủi, "Không chắc chắn sẽ lây, chỉ cần qua hai tiếng không phát bệnh thì sẽ không lây, chẳng phải cô nói là bắn vào khóe miệng sao?"
Người này là một phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, là người còn sống sót lúc bọn họ lục soát xung quanh, khi mới gặp đã mặc một chiếc váy vô cùng phóng khoáng, mang theo vài nét riêng của người Trung Quốc, nhã nhặn, hơn nữa đeo mắt kính, chỉ có điều khoảng thời gian này, mắt kính của thím đã bị lấy đi, khí chất nhã nhặn trên người trong thời gian chừng nửa tháng cũng sắp bị mài đi không còn nữa, thời điểm giết tang thi vô cùng tích cực.
Cũng là bởi vì có người nói trong làng du lịch rằng chỉ cần dọn sạch toàn bộ tang thi trong làng du lịch ra thì chỗ này coi như là căn cứ của bọn họ, thế nên bọn họ bắt đầu đi ra ngoài nghĩ cách cứu viện, bắt đầu từ người thân của người trong căn cứ.
Khách sạn dừng chân này là chỗ cuối cùng được tiêu diệt toàn bộ, nếu như bây giờ biến dị thật, xảy ra trên người ai, người đó cũng sẽ suy sụp.
Quân Nguyệt Nguyệt động viên cũng không mang lại tác dụng gì, sau khi thím đó bị trói lại xong yên lặng một lúc thì bắt đầu cầu xin mọi người, cầu xin bọn họ ghi chép lại địa chỉ của nhà thím, và cả địa chỉ của những đứa bạn chơi với con gái thím, hi vọng sau khi thím ấy biến dị, bọn họ có thể đi cứu con gái của thím.
Kề vai tác chiến nhiều ngày như vậy, rõ ràng ấn tượng của mọi người với thím không tệ, Quân Nguyệt Nguyệt ghi chép lại những lời thím nói xong thì thím ấy lại cảm ơn mọi người hết lần này đến lần khác sau đó thì im lặng không lên tiếng.
Hai chiếc xe lớn được lái đi, lúc này chở tang thi đầy đất tới chỗ khác rất rắc rối, trực tiếp tụ hợp lại một chỗ để đốt tại chỗ, Phương An Yến cho đám cầu lửa lên đã khói dày đặc ngút trời, mùi tanh thối và cả mùi đốt cháy tràn ngập ra.
May mà lúc này không có gió, vì phần lớn khói dày đặc xông thẳng lên trời, xung quanh cũng không có thứ gì dễ cháy, mọi người tạm thời không vào trong tòa nhà càn quét số còn sót lại, rồi đóng cửa lại một lần nữa, ngồi xe rời khỏi chỗ này, dùng các hàng rào đã mang đến lúc tới để chặn cửa lại.
Đến trưa mọi người đều mệt lả, Quân Nguyệt Nguyệt thấy Phương An Ngu ở trong xe bình yên vô sợ, dù là vô cùng mệt mỏi những tâm trạng cũng không kiềm chế được mà vui sướng.
Trở lại nhà một mình, Quân Nguyệt Nguyệt nhẫn nhịn dọc đường không đến gần Phương An Ngu, chuyện đầu tiên làm sau khi về đến nhà chính là rửa mặt, rửa mặt xong thì trực tiếp nhào vào trong ngực Phương An Ngu.
Phương An Ngu cũng không làm thứ gì quá phức tạp, nhưng đã dùng nồi nhỏ nấu xong rồi, ôm Quân Nguyệt Nguyệt xoay gần nửa vòng trong phòng rồi hai người ngồi trên giường đất, ngồi đối diện bên cạnh bàn đất, bắt đầu ăn mì.
"Hôm nay anh cảm thấy thế nào?" Quân Nguyệt Nguyệt vừa ăn vừa hỏi Phương An Ngu, "Thật sự không có chỗ nào không thoải mái sao?"
Đầu tiên Phương An Ngu gật đầu môt cái, sau đó lại lắc đầu.
Quân Nguyệt Nguyệt nghi ngờ dừng lại, anh dùng điện thoại gõ chữ --- Em ăn trước đi, ăn xong rồi anh nói cho em chuyện anh không thoải mái.
Lúc đầu cô chưa cảm thấy ra làm sao, cho là anh nhìn thấy giết tang thi cho tới trưa nên s1nh lý khó chịu, muốn trò chuyện với cô về việc đó, tiếp tục ăn mì.
Nhưng mà ăn ăn, ngẩng đầu một cái nhìn thấy vẻ mặt của Phương An Ngu, Quân Nguyệt Nguyệt chợt ý thức được anh nói không thoải mái là không thoải mái ở đâu.
Suýt chút nữa cô sặc mì sợi vào trong khí quản, ho khan vài tiếng sau đó, đạp anh một nhát ở dưới gầm bàn nhỏ.
Phương An Ngu túm được chân cô, Quân Nguyệt Nguyệt muốn thu về anh cũng không buông tay, sau đó mì có vị gì, bởi vì chân cô bị người khác túm vào tay trêu đùa cho nên tất cả giác quan đều đối đầu tới lui, cô cũng không rõ lắm.
Ăn xong gập bàn nhỏ lại, như thường lệ chiều nay không có hoạt động gì, bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi, thi thể vừa xử lý tại chỗ xong xuôi, không cần đi ra ngoài nữa.
Cho nên Phương An Ngu ở phòng bếp nhìn Quân Nguyệt Nguyệt rửa bát, lúc anh nhét chốt cửa vào cửa thì cô rửa bát xong quay đầu lại, có phần dở khóc dở cười nhìn anh.
"Còn chưa tối đâu anh làm gì đó." Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Anh cái con người này thật là, anh không để em nghỉ ngơi chút ư?"
Mặt Phương An Ngu ngây thơ, gõ mấy chữ đưa tới, lại khiến Quân Nguyệt Nguyệt đỏ mặt lên.
- -- Lúc nữa anh làm một trận mát-xa toàn thân giúp em, chọc cho em một cái, còn có tác dụng hơn nghỉ ngơi.
Quân Nguyệt Nguyệt thề, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy người nào giống như Phương An Ngu, lúc ban đầu ở chung một chỗ với anh, anh trắng như một tờ giấy, dường như bạn vẽ cái gì thì anh sẽ lộ ra cho bạn cái đó, không có ai có thể không yêu cái cảm giác này.
Nhưng chỉ c ần sau khi hai người sống chung với nhau, bạn sẽ biết anh ấy không chỉ là một tờ giấy trắng. Nhìn bề ngoài anh thuần khiết của anh, đường ven mảnh, màu sắc chiết xạ dưới ánh mặt trời cũng khiến người ta hoa cả mắt.
Ít nhất là Quân Nguyệt Nguyệt chưa từng thấy, có người có thể dùng biểu cảm hồn nhiên này, nói lời th ô tục ra như vậy, quan trọng nhất là trong mắt anh vẫn trong suốt như thường lệ, không nhìn ra chút màu sắc nào.
Nhưng trái lại, càng màu sắc như vậy, Quân Nguyệt Nguyệt vẩy vẩy nước trên tay, bị Phương An Ngu kéo rồi ôm, cô không nhịn được cười ra tiếng, hỏi, "Rốt cuộc là anh học được những thứ loạn xị ngậu này ở đâu vậy?!"
Phương An Ngu không trả lời, chỉ ôm Quân Nguyệt Nguyệt, dùng lực rất khéo léo để quăng cô lên giường đất, Quân Nguyệt Nguyệt ngã trên chiếc chăn mềm mại, lập tức có chút thất điên bát đảo*
*Thất điên bát đảo: ban đầu chỉ mười lăm món ăn truyền thống đầu óc mê muội, sau đó dùng làm tục ngữ, thường để mô tả đầu óc mê muội.
Hai người ôm nhau, hơi thở quấn quít, chỉ là thân mật như vậy, Quân Nguyệt Nguyệt đã hơi ngẩng đầu lên, môi Phương An Ngu vừa vặn dừng lại trên cằm cô.
Hành động này là trí nhớ của cơ thể do từng làm vô số lần mới có thể hình thành, Quân Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, ôm cổ Phương An Ngu, chuẩn bị tự trải nghiệm thử mát-xa toàn thân mà anh nói...
Nhưng bầu không khí tốt đẹp như vậy, trạng thái tên đã lắp vào cung chạm một cái là lập tức bùng nổ lại bị một loạt tiếng gõ cửa hết sức đột ngột cắt đứt.
Lúc Quân Nguyệt Nguyệt sắp xuống xe thì Phương An Ngu túm tay cô, đưa lên khóe miệng hôn một cái, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không di chuyển.
Hai người ở chung với nhau lâu, bây giờ đã có một chút ăn ý, không cần nói, cô cũng có thể đọc hiểu được lời anh muốn nói trong mắt anh.
Chú ý an toàn.
Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, cũng nắm lại tay Phương An Ngu để trên khóe miệng mình hôn một cái, "Anh không được xuống xe, khó chịu cũng đừng cố chịu đựng, bấm còi em xuống tìm anh ngay." Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu tang thi.
Phương An Ngu lại kéo cổ của cô, hôn lên trán cô, cuối cùng mới để cô xuống. Quân Nguyệt Nguyệt mà mọi người cùng nhau nhảy vào đằng sau xe tải lớn, cầm chặt cán sắt của dao găm trong tay, bắt đầu chuẩn bị tiến vào chiến đấu.
Người đi mở cửa tòa nhà là Phương An Yến, tốc độ hiện tại của cậu mạnh hoàn toàn vượt quá ranh giới của người bình thường, hơn nữa bởi vì Phương An Yến thường xuyên sử dụng dị năng hệ hỏa đốt cháy thi thể nên bây giờ quả cầu lửa cậu có thể làm ra càng ngày càng lớn.
Quân Nguyệt Nguyệt hâm mộ muốn chết, nhưng bên trong căn cứ trừ cậu và Phương An Ngu ra, lại không có bất cứ người nào khác biến dị...
Ngay cả Lịch Cách cũng không có xíu xiu động tĩnh nào, chỉ là duy nhất có một thứ khiến cô có chút an ủi trong lòng, chính là sức lực của cô lớn hơn sức của cô gái bình thường rất nhiều, mà tốc độ hình như cũng nhanh hơn một chút, có thể Quân Nguyệt Nguyệt đã sắp tới mốc thời gian biến dị rồi, trên người vẫn chưa có sự đau nhức giống như kiếp trước... việc này làm cô rất hoang mang.
Nếu như cô không biến dị, vậy thì cho dù bây giờ sức lực lớn hơn chút, tốc độ nhanh hơn chút, nhưng ở trong mạt thế cũng chỉ là một con gà bệnh mà thôi.
Vừa mới bắt đầu thực hiện quy định làm nhiều hưởng nhiều, nếu như đến giai đoạn sau của mạt thế, khi thức ăn trong căn cứ không đủ, cho dù cô bới hết cả căn cứ cũng không kiếm được hai cái bánh mì, nếu cô dùng cái thể trạng gà bệnh này ra ngoài chạy nhiệm vụ với người ta, chắc chắn sẽ chết ở bên ngoài.
Vậy làm sao cô còn bảo vệ được Phương An Ngu? Không biết dị năng của Phương An Ngu xuất hiện vấn đề gì, vẫn không thể rời khỏi cô quá xa.
Nếu như Phương An Ngu cùng cô ra khỏi căn cứ, vậy thì kết cục của hai bọn họ, đoán chừng là chết chung ở ngoài căn cứ rồi...
Thế này thì thảm quá rồi, những kinh nghiệm phong phú đối phó với tang thi kia của cô cũng không thực dụng bằng bản thân cô có sức lực mạnh mẽ!
Quân Nguyệt Nguyệt nghe tiếng gào thét của tang thi từ cửa tầng bên kia truyền đến, Phương An Yến đã rút then sắt của cửa ra, nhanh chóng chạy tới xe ở bên đây...
Mà đi theo sau cậu, là tang thi tràn lên rầm rầm như thủy triều---
Lần này không có ngăn cách vô hình sao?!
Đám Quân Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bước vào trạng thái chiến đấu, sau khi Phương An Yến đến gần xe, đám tang thi bắt đầu bám vào hàng rào đằng sau xe kêu gào lắc lư, những cũng không giống như bọn họ tưởng tượng, men theo trèo lên hàng rào.
Như vậy thì tốt quá.
Mọi người bắt đầu tập trung hết sức vào giết tang thi, Phương An Ngu ở trong xe cũng tập trung tinh thần dùng tất cả lực khống chế để đối phó với tên tang thi cấp hai ở trên tầng chót kia.
Có lẽ là vì nguyên nhân kiệt sức lần trước, lần này Phương An Ngu cảm nhận được rõ ràng sức mạnh một lần nữa tràn đầy đang tăng lên với mức độ lớn.
Anh không chú ý đến tang thi nhào tới nữa mà chỉ nhằm đặc biệt vào chỗ tang thi cấp hai trên tầng, lập tức khống chế được tang thi đó một cách rất dễ dàng, không những cắt đứt mệnh lệnh điều khiển tang thi của hắn thậm chí còn khống chế thân thể của hắn.
Mắt anh nhìn chằm chằm vào tang thi trên tầng chót kia, điều khiển hắn giơ cánh tay lên một lúc, quay đầu một chốc rồi được một lúc lại cho leo lên tầng, đứng ở sát cạnh lan can của tầng thượng.
Phương An Ngu nghĩ, trèo qua lan can.
Tang thi đó trèo qua lan can thật, lảo đảo sắp ngã đứng ở một góc cạnh phía ngoài lan can.
Mọi người vẫn đang chém giết đám tang thi gào thét, không có ai để ý tới xa xa trên tầng thượng có một tang thi, đang quẩn quanh lặp đi lặp lại việc nhảy mép lầu.
Sau khi Phương An Ngu cảm nhận được bản thân mình có thể điều khiển hành động và động tác của hắn một cách thành thạo thì chơi một lúc chơi cho đã luôn.
Quay đầu nhìn một cái, thông qua cửa sổ nhỏ đằng sau xe thấy được Quân Nguyệt Nguyệt vẫn đang không ngừng quơ gậy sắt chém giết, quay đầu lại nhìn tang thi trên tầng chót kia, trong lòng nghĩ đến --- Nhảy xuống.
Tang thi cấp hai có thể điều khiển tang thi đó, lập tức trực tiếp từ trên sân thượng nhảy xuống.
Đúng là tang thi bị thương không sao cả, chỉ cần sọ đầu không vỡ ra thì sẽ không chết nhưng chúng cũng mang cơ thể có máu thịt nên chân đáng bị gãy cũng sẽ bị gãy xương, nhảy xuống từ trên tầng cao như vậy đáng bị chia năm xẻ bảy thì cũng vẫn sẽ chia năm sẻ bảy.
Giống như trứng gà rơi vỡ, tiếng cơ thể người rơi xuống đất chìm trong tiếng gào thét của tang thi, không có ai chú ý đến, tang thi cấp hai đó bị ngã đến nát người, bình bịch lăn một vòng trên đất, từ vết nứt sọ đầu chảy ra một đống chất lỏng đỏ trắng đan xen, đã chết hẳn.
Phương An Ngu đổi con ngươi màu xám nhạt thành màu đen, thảnh thơi tựa vào trong xe, hơi híp mắt lại, thực ra trong lòng có phần không vui.
Nói thế nào anh cũng là chủ nhân của thế giới này, anh không khống chế được thế giới này coi như xong, mà năng lực hiện tại của anh thật sự quá yếu, lúc này mới chỉ là một tang thi cấp hai và một đám tang thi nhỏ như vậy tập hợp cùng một chỗ, lần trước đã khiến anh chịu cực khổ như vậy rồi, còn lần này mặc dù anh có thể khống chế tên tang thi cấp hai này nhưng nếu như phải đồng thời khống chế tất cả thì chắc chắn anh lại phải sức cùng lực kiệt.
Có điều xác nhận được đám Quân Nguyệt Nguyệt không còn trong tình huống nguy hiểm, Phương An Ngu không định can dự vào chuyện mọi người đối phó với tang thi nữa, dẫu sao bọn họ phải hiểu rõ năng lực thật sự của tang thi, hơn nữa xe tải lớn xa hàng rào, giải quyết được tang thi cấp hai có thể điều khiển đám tang thi thì bọn họ sẽ không còn nguy hiểm gì quá lớn.
Vài ngày trước anh không chế là để khiến mọi người cảm thấy chống lại tang thi rất dễ dàng, chỉ là giúp bọn họ không sợ nữa, để tránh có vài người vừa bắt đầu đã muốn lùi bước.
Bây giờ đã rất nhiều ngày giết tang thi hành động không quá nhanh nhẹn, ngay cả phụ nữ bình thường đã có thể loại bỏ sự sợ hãi với tang thi cho nên khi đối mặt với tang thi chân thật như vậy một lần nữa, bọn họ sẽ thích ứng một cách nhanh chóng.
Phương An Ngu tựa vào ghế xe, nghiêng đầu nhìn một tang thi đang bổ nhào tới bên cạnh xe bám vào kính nhìn thẳng anh, mặt tên này bị gặm mất một nửa, lộ ra xương màu đỏ tươi, đồng thời do bị thối rữa những ngày qua nên trên mặt thật sự thảm không nỡ nhìn.
Xấu xí chết đi được.
Trong lòng anh ghét bỏ, nghĩ đến lúc mình thả năng lực ra, ánh mắt cũng trở nên xám trắng giống tang thi này, trong đầu lại khó chịu một lúc.
Mặt Phương An Ngu lạnh nhạt hơi xích lại gần bên xe một chút, tang thi đó cảm nhận được gì đó, dường như đột ngột bị hù dọa vậy, liên tục lùi về đằng sau cả mấy bước, vấp phải thi thể của đồng loại mà ngã xuống.
Sau đó gào hai tiếng rồi đứng dậy xong cũng không dám tới cạnh xe nữa mà là chạy tới đằng sau xe cùng với những tang thi khác bám thành xe.
Mặc dù trận chiến này đám Quân Nguyệt Nguyệt không mạo hiểm chút nào nhưng cũng là một trận khổ chiến thực sự.
Số người của bọn họ không tính là quá nhiều, cộng thêm một vài người bị thương, với cả những người ở lại trong căn cứ không có khả năng chiến đấu, sau khi chia thành hai tổ với một người trên xe cũng chỉ có mười mấy người.
Nhưng bên ngoài tang thi có hơn cả trăm, tất cả đều bám lên xe, may mắn là chúng sẽ không trèo lên, nhưng đầu bọn chúng lúc ẩn lúc hiện, cánh tay cũng lúc ẩn lúc hiện, vẫn có thể phát ra tiếng kêu gào chói tai, mà giết thiếu chính xác, không cẩn thận thì rất dễ đâm không trúng, đâm vào cạnh thành xe.
Không đâm trúng đầu cũng sẽ không chết, hơn nữa đến quá gần dễ bị máu bắn đến, ngược lại bị bắn máu lên da trần thì không sao, nhưng nếu máu bắn vào vết thương thì sẽ bị lây, cho nên lần này bọn họ giết không thoải mái cho lắm.
Có điều cuối cùng lúc gần trưa, có một số bị đồng loại đè ngã xuống đất, hoặc là không chết hẳn mà vẫn thỉnh thoảng kêu gào, nhưng dù sao cũng là đánh ngã.
Vì đề phòng lúc nhảy xuống xe bị những tang thi chưa chết hẳn cắn phải, bọn họ đều trèo từ thành lên trên mui xe, sau đó từ trên nắp xe đi xuống.
Bồi dao tất cả tang thi sắp chết trên đất một lần nữa, rốt cuộc mọi người mệt lử tụ tập ở trước xe, kiểm tra tình hình vết thương của nhau.
Có một người bất hạnh, nói là lúc sau cùng bồi thêm dao đã tháo vải che mặt xuống sau đó bị máu của tang thi bắn vào khóe miệng, cô ta đã ói nước miếng một lúc lâu đến nỗi môi cũng bị khô, cả người cũng lộ ra vẻ chán chường và tuyệt vọng.
Lúc được mọi người trói lại, người đó đã nhanh chóng khóc lên, "Con gái tôi... con gái tôi vẫn còn đi học, đã nói là dọn sạch xong thì sẽ đi ra ngoài tìm người nhà giúp chúng tôi... nhưng nếu tôi biến thành tang thi thì có thể làm thế nào đây..."
Quân Nguyệt Nguyệt vỗ bả vai thím ấy an ủi, "Không chắc chắn sẽ lây, chỉ cần qua hai tiếng không phát bệnh thì sẽ không lây, chẳng phải cô nói là bắn vào khóe miệng sao?"
Người này là một phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, là người còn sống sót lúc bọn họ lục soát xung quanh, khi mới gặp đã mặc một chiếc váy vô cùng phóng khoáng, mang theo vài nét riêng của người Trung Quốc, nhã nhặn, hơn nữa đeo mắt kính, chỉ có điều khoảng thời gian này, mắt kính của thím đã bị lấy đi, khí chất nhã nhặn trên người trong thời gian chừng nửa tháng cũng sắp bị mài đi không còn nữa, thời điểm giết tang thi vô cùng tích cực.
Cũng là bởi vì có người nói trong làng du lịch rằng chỉ cần dọn sạch toàn bộ tang thi trong làng du lịch ra thì chỗ này coi như là căn cứ của bọn họ, thế nên bọn họ bắt đầu đi ra ngoài nghĩ cách cứu viện, bắt đầu từ người thân của người trong căn cứ.
Khách sạn dừng chân này là chỗ cuối cùng được tiêu diệt toàn bộ, nếu như bây giờ biến dị thật, xảy ra trên người ai, người đó cũng sẽ suy sụp.
Quân Nguyệt Nguyệt động viên cũng không mang lại tác dụng gì, sau khi thím đó bị trói lại xong yên lặng một lúc thì bắt đầu cầu xin mọi người, cầu xin bọn họ ghi chép lại địa chỉ của nhà thím, và cả địa chỉ của những đứa bạn chơi với con gái thím, hi vọng sau khi thím ấy biến dị, bọn họ có thể đi cứu con gái của thím.
Kề vai tác chiến nhiều ngày như vậy, rõ ràng ấn tượng của mọi người với thím không tệ, Quân Nguyệt Nguyệt ghi chép lại những lời thím nói xong thì thím ấy lại cảm ơn mọi người hết lần này đến lần khác sau đó thì im lặng không lên tiếng.
Hai chiếc xe lớn được lái đi, lúc này chở tang thi đầy đất tới chỗ khác rất rắc rối, trực tiếp tụ hợp lại một chỗ để đốt tại chỗ, Phương An Yến cho đám cầu lửa lên đã khói dày đặc ngút trời, mùi tanh thối và cả mùi đốt cháy tràn ngập ra.
May mà lúc này không có gió, vì phần lớn khói dày đặc xông thẳng lên trời, xung quanh cũng không có thứ gì dễ cháy, mọi người tạm thời không vào trong tòa nhà càn quét số còn sót lại, rồi đóng cửa lại một lần nữa, ngồi xe rời khỏi chỗ này, dùng các hàng rào đã mang đến lúc tới để chặn cửa lại.
Đến trưa mọi người đều mệt lả, Quân Nguyệt Nguyệt thấy Phương An Ngu ở trong xe bình yên vô sợ, dù là vô cùng mệt mỏi những tâm trạng cũng không kiềm chế được mà vui sướng.
Trở lại nhà một mình, Quân Nguyệt Nguyệt nhẫn nhịn dọc đường không đến gần Phương An Ngu, chuyện đầu tiên làm sau khi về đến nhà chính là rửa mặt, rửa mặt xong thì trực tiếp nhào vào trong ngực Phương An Ngu.
Phương An Ngu cũng không làm thứ gì quá phức tạp, nhưng đã dùng nồi nhỏ nấu xong rồi, ôm Quân Nguyệt Nguyệt xoay gần nửa vòng trong phòng rồi hai người ngồi trên giường đất, ngồi đối diện bên cạnh bàn đất, bắt đầu ăn mì.
"Hôm nay anh cảm thấy thế nào?" Quân Nguyệt Nguyệt vừa ăn vừa hỏi Phương An Ngu, "Thật sự không có chỗ nào không thoải mái sao?"
Đầu tiên Phương An Ngu gật đầu môt cái, sau đó lại lắc đầu.
Quân Nguyệt Nguyệt nghi ngờ dừng lại, anh dùng điện thoại gõ chữ --- Em ăn trước đi, ăn xong rồi anh nói cho em chuyện anh không thoải mái.
Lúc đầu cô chưa cảm thấy ra làm sao, cho là anh nhìn thấy giết tang thi cho tới trưa nên s1nh lý khó chịu, muốn trò chuyện với cô về việc đó, tiếp tục ăn mì.
Nhưng mà ăn ăn, ngẩng đầu một cái nhìn thấy vẻ mặt của Phương An Ngu, Quân Nguyệt Nguyệt chợt ý thức được anh nói không thoải mái là không thoải mái ở đâu.
Suýt chút nữa cô sặc mì sợi vào trong khí quản, ho khan vài tiếng sau đó, đạp anh một nhát ở dưới gầm bàn nhỏ.
Phương An Ngu túm được chân cô, Quân Nguyệt Nguyệt muốn thu về anh cũng không buông tay, sau đó mì có vị gì, bởi vì chân cô bị người khác túm vào tay trêu đùa cho nên tất cả giác quan đều đối đầu tới lui, cô cũng không rõ lắm.
Ăn xong gập bàn nhỏ lại, như thường lệ chiều nay không có hoạt động gì, bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi, thi thể vừa xử lý tại chỗ xong xuôi, không cần đi ra ngoài nữa.
Cho nên Phương An Ngu ở phòng bếp nhìn Quân Nguyệt Nguyệt rửa bát, lúc anh nhét chốt cửa vào cửa thì cô rửa bát xong quay đầu lại, có phần dở khóc dở cười nhìn anh.
"Còn chưa tối đâu anh làm gì đó." Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Anh cái con người này thật là, anh không để em nghỉ ngơi chút ư?"
Mặt Phương An Ngu ngây thơ, gõ mấy chữ đưa tới, lại khiến Quân Nguyệt Nguyệt đỏ mặt lên.
- -- Lúc nữa anh làm một trận mát-xa toàn thân giúp em, chọc cho em một cái, còn có tác dụng hơn nghỉ ngơi.
Quân Nguyệt Nguyệt thề, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy người nào giống như Phương An Ngu, lúc ban đầu ở chung một chỗ với anh, anh trắng như một tờ giấy, dường như bạn vẽ cái gì thì anh sẽ lộ ra cho bạn cái đó, không có ai có thể không yêu cái cảm giác này.
Nhưng chỉ c ần sau khi hai người sống chung với nhau, bạn sẽ biết anh ấy không chỉ là một tờ giấy trắng. Nhìn bề ngoài anh thuần khiết của anh, đường ven mảnh, màu sắc chiết xạ dưới ánh mặt trời cũng khiến người ta hoa cả mắt.
Ít nhất là Quân Nguyệt Nguyệt chưa từng thấy, có người có thể dùng biểu cảm hồn nhiên này, nói lời th ô tục ra như vậy, quan trọng nhất là trong mắt anh vẫn trong suốt như thường lệ, không nhìn ra chút màu sắc nào.
Nhưng trái lại, càng màu sắc như vậy, Quân Nguyệt Nguyệt vẩy vẩy nước trên tay, bị Phương An Ngu kéo rồi ôm, cô không nhịn được cười ra tiếng, hỏi, "Rốt cuộc là anh học được những thứ loạn xị ngậu này ở đâu vậy?!"
Phương An Ngu không trả lời, chỉ ôm Quân Nguyệt Nguyệt, dùng lực rất khéo léo để quăng cô lên giường đất, Quân Nguyệt Nguyệt ngã trên chiếc chăn mềm mại, lập tức có chút thất điên bát đảo*
*Thất điên bát đảo: ban đầu chỉ mười lăm món ăn truyền thống đầu óc mê muội, sau đó dùng làm tục ngữ, thường để mô tả đầu óc mê muội.
Hai người ôm nhau, hơi thở quấn quít, chỉ là thân mật như vậy, Quân Nguyệt Nguyệt đã hơi ngẩng đầu lên, môi Phương An Ngu vừa vặn dừng lại trên cằm cô.
Hành động này là trí nhớ của cơ thể do từng làm vô số lần mới có thể hình thành, Quân Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, ôm cổ Phương An Ngu, chuẩn bị tự trải nghiệm thử mát-xa toàn thân mà anh nói...
Nhưng bầu không khí tốt đẹp như vậy, trạng thái tên đã lắp vào cung chạm một cái là lập tức bùng nổ lại bị một loạt tiếng gõ cửa hết sức đột ngột cắt đứt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook