Trans: Cyane

Phía sau Vô Danh, một bóng đen khí thế bức người đang bao phủ không gian giữa trời và đất.

Mẹ Quỷ lớn hơn trước gấp trăm lần, xung quanh có khí đen cuồn cuộn, đôi mắt hơi nhắm lại, chỉ lộ ra một phần mắt xanh, đứng phía sau Vô Danh.

Khí đen tạo thành một chiếc áo choàng đen, khoác trên người Mẹ Quỷ.

Mẹ Quỷ giơ tay, ống tay áo buông xuống, khí đen đổ ra như thác nước.

Khí đen che khuất vầng trăng sáng trên bầu trời, ánh trăng biến mất, giữa trời và đất giờ đây chỉ còn lại bóng tối.

Mẹ Quỷ chỉ lơ lửng bất động ở đó, mang đến cảm giác vô cùng áp bức cho con người.

Mọi người ngơ ngác nhìn Mẹ Quỷ xuyên qua màn sương trắng, hô hấp không tự chủ được mà ngừng lại.

Mẹ Quỷ vung cánh tay.

Một cơn gió lốc đột nhiên lao đến!

Sương trắng không ngừng rút đi, nhanh hơn nước trong hồ rút đi nhiều, ma quỷ gào thét, lập tức xuyên thủng hàng rào âm thanh của Phá Vỡ Mây Mù.

Không có Người Câu Khói Sóng và Phá Vỡ Mây Mù, ý thức của các tòa thành ở Cửu Châu đột nhiên xuất hiện.

Mẹ Quỷ và ma quỷ nhìn thấy con người một cách vô cùng rõ ràng.

Con người cũng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt như người khổng lồ của Mẹ Quỷ và đội quân ma quỷ hàng vạn tên.

Mảnh vỡ tượng Cửu Châu bị phá hủy đã giáng một đòn mạnh vào mọi người.

Đầu óc bọn họ vẫn còn choáng váng, không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy.

Từ trước đến nay, họ luôn hướng tới mục tiêu “thu thập các mảnh vỡ tượng Cửu Châu, nạp năng lượng vào tượng Cửu Châu và đánh thức Cửu Châu dậy”.

Họ tin chắc rằng chỉ cần làm được điều này, Cửu Châu nhất định sẽ tỉnh dậy.

Ma quỷ đã dập tắt hy vọng của họ.

Bọn nó đã đập tan hy vọng cuối cùng của họ một cách dễ dàng như vậy.

Khi Cửu Châu thức dậy, tượng Cửu Châu phải được hoàn thiện, bây giờ tượng Cửu Châu không thể hoàn thiện được nữa…

Câu mà tên ma quỷ đó vừa nói là sự thật sao?

Cửu Châu sẽ chìm vào giấc ngủ sâu mãi mãi ư?

Không thể, tuyệt đối không thể!

Đôi mắt con người như sắp nổ tung. Nhìn xem, tượng Cửu Châu còn sót lại vẫn còn ở trong cột sáng, cột sáng không có vấn đề gì cả, họ vẫn có thể…

Mẹ Quỷ mỉm cười, móng vuốt sắc bén cắm vào cột sáng, bề mặt móng tay phát ra tiếng cháy xèo xèo.

Nó không phản ứng gì cả, nó dùng hai ngón tay siết chặt tượng Cửu Châu nhỏ bé và kéo nó ra trước mặt con người.

Những tia sáng tưởng chừng mảnh mai nhưng lại có thể chống lại sức mạnh to lớn của Mẹ Quỷ.

Nhưng khi con người nhìn thấy hành động của Mẹ Quỷ, niềm tin của họ bị lung lay.

Mẹ Quỷ thực sự đến cả tượng Cửu Châu cũng có thể phá hủy ư?

Vào thời điểm lòng tin của con người bị lung lay, cột ánh sáng rung chuyển dữ dội, ánh sáng còn kiên trì tồn tại đột nhiên sụp đổ như một sợi tơ nhện mỏng manh.

Mẹ Quỷ cụp mắt xuống, chơi đùa với tượng Cửu Châu, nó mở lòng bàn tay ra rồi lại khép lại.

Âm thanh nghiền nát đầy chói tai.

Mẹ Quỷ úp lòng bàn tay xuống và rải bột ra.

Những tiếng khóc nghẹn ngào vang vọng khắp tòa thành.

Đã có người tổ chức kế hoạch rút lui, khi họ lập ra kế hoạch thức tỉnh Cửu Châu thì họ cũng có kế hoạch rút lui tương ứng.

Đặc biệt là khi biết tốc độ di chuyển của Hoa Đình có thể thoát khỏi Mẹ Quỷ, bọn họ càng chắc chắn kế hoạch rút lui sẽ khả thi.

Nếu có thể, họ hy vọng sẽ không bao giờ phải sử dụng đến phương án sơ tán.

Binh lính bắt đầu tổ chức một cuộc rút lui quy mô nhỏ, giống như việc sơ tán con người khỏi các tòa thành trước ngày tận thế.

Bầu không khí vô cùng ảm đạm.

“Chúng ta thực sự phải rời đi sao? Chúng ta thực sự phải bỏ cuộc như thế này à?”

Ý thức tòa thành không thể trả lời câu hỏi của con người.

Mẹ Quỷ và Vô Danh trong không trung tận mắt nhìn thấy sự tuyệt vọng và hoảng loạn của con người.

Bọn nó đã có phong thái của một người chiến thắng, bình tĩnh cho con chó chết chủ có thời gian đau buồn.

Nhưng ma quỷ dù sao cũng là ma quỷ, bọn nó học theo dáng vẻ của con người, nhưng bản chất vẫn là những con súc vật xấu xí.

Sau khi Mẹ Quỷ trêu chọc con mồi xong thì quyết định giết chết Hoa Đình – người có thể chở con người đi trước.

Nó hơi giơ tay lên, ngón trỏ hạ xuống nhẹ như lông hồng, nhưng đòn tấn công lại nặng nề như ngọn núi đang đè xuống.

Vân Sâm và Hoa Đình cảm thấy không hay rồi, Hoa Đình đã dùng tốc độ nhanh nhất để bay khỏi nơi đó.

Phạm vi tấn công của Mẹ Quỷ quá lớn, anh căn bản không thể tránh được!

Những con người vừa mới chuyển đến Hoa Đình kinh hãi mở mắt ra, đôi bàn tay trắng bệch che khuất bầu trời phản chiếu trong mắt họ.

Những người nhát cấy đã nhắm tịt mắt lại và hét lên.

Họ không muốn chết, họ không muốn chết ở đây đâu!

“Ầm!”

Tiếng kim loại va chạm vang lên, đòn tấn công hủy diệt trong dự kiến ​​không giáng xuống bọn họ, có người đã hé mắt ra một khe nhỏ để nhìn xem có chuyện gì.

Ánh kim loại dường như lóe lên trong không trung, họ giật mình, lập tức mở to mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào sự thay đổi đột ngột ấy.

Bên ngoài mọi tòa thành ở Cửu Châu đều được bao phủ bởi một lớp vỏ trong suốt màu bạc hình bán nguyệt.

Chính tấm vỏ bạc bất ngờ này đã cứu Hoa Đình khỏi sự tấn công của Mẹ Quỷ.

Mẹ Quỷ sửng sốt một lát, cảm giác giống như nó sắp được thưởng thức một bữa ăn ngon, nhưng ba mươi lăm cái bao đựng thức ăn lại ập đến che hết tất cả những món nó muốn ăn vậy.

Nó gầm lên giận dữ, liên tục dùng móng vuốt sắc nhọn chém vào lớp vỏ bạc.

Mẹ Quỷ có thể phá hủy tượng Cửu Châu, nhưng lại không thể làm gì với những tấm vỏ bạc kém chất lượng trông giống như đồ chơi trẻ em này.

“Đây là gì thế?”

Vân Sâm lẩm bẩm hỏi.

Hoa Đình nhẹ giọng nói: “Tường Đồng Vách Sắt của Thiên Phủ và Thành Trì Vững Chắc của Song Du.”

Mối quan hệ giữa Thiên Phủ và Song Du cũng giống như mối quan hệ giữa Thiên Hồ, Tam Tương và Trung Châu vậy.

Tài năng của ba tòa thành Thiên Hồ, Tam Tương và Trung Châu có thể sinh ra những tài năng mới, Thiên Phủ và Song Du cũng như vậy.

“Tường thành” không thể phá hủy này có thể ngăn chặn cuộc tấn công của Mẹ Quỷ và bảo vệ ý thức của tất cả các tòa thành là tài năng tòa thành của Thiên Phủ và Song Du.

Tình thế lập tức đảo ngược.

Bên thảm hại đã biến thành ma quỷ.

Tinh thần con người đang dâng cao!

Thiên Phủ và Song Du nhìn có vẻ uy phong nhưng thật ra cũng thảm hại như ma quỷ vậy, bọn họ điên cuồng liên lạc với Hoa Đình.

“Em trai, cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng, mau đưa vợ cậu đến đây đi, năng lượng tòa thành sắp cạn rồi!”

Duy trì sức mạnh lá chắn bảo vệ này đòi hỏi tiêu hao năng lượng tòa thành cực cao, Thiên Phủ là ý thức tòa thành khởi nguồn của khả năng này, năng lượng đã duy trì đến cực hạn.

Vân Sâm kịp thời đến bổ sung năng lượng nên lá chắn bảo vệ không bị gián đoạn.

“A… Tốt quá, cuối cùng cũng được cứu rồi.”

Giọng nói Thiên Phủ lười biếng, từng chữ đều kéo dài ra, thân hình to lớn nằm trên mặt đất, khuôn mặt non nớt mập mạp tràn đầy tuyệt vọng.

Vân Sâm: “…”

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình dạng con người của Thiên Phủ, vẻ ngoài của anh ấy nói sao đây nhỉ, không phù hợp với cảm giác có thể sử dụng được tài năng như vậy.

“Xin lỗi, tôi đã cư xử không đúng mực trong tình huống căng thẳng như vậy, khiến cô thất vọng rồi.” Thiên Phủ chậm rãi xoay người, mang lại cho Vân Sâm cảm giác như Lão Vương Bát đang vùng vẫy để lật mình lại vậy.

Thiên Phủ nói: “Mặc dù Cửu Châu đã dựa trên các yếu tố lịch sử và văn hóa tòa thành của tôi mà cho tôi khả năng như vậy, nhưng tôi không phải là một ý thức tòa thành đặc biệt tham vọng…”

“Kỳ thực thân là một ý thức tòa thành cũng có rất nhiều việc không muốn làm. Mỗi ngày chỉ cần nhìn vào cuộc sống con người, lượng thông tin phải xử lý cũng đã đủ lớn rồi, làm những việc khác nữa thực sự rất phiền phức… Cô có hiểu ý tôi không?”

Thiên Phủ giữ lấy nửa cơ thể của mình một cách khó khăn, trông anh ấy giống như người bị mất một cánh tay hơn cả Vân Sâm.

Vân Sâm có chút bối rối gật đầu.

“A, nói nhiều như vậy mệt quá.” Thiên Phủ ngã xuống đất, trầm giọng nói: “Năng lượng của tôi tạm thời đủ rồi, cô đi đến Song Du trước đi, nếu lại thiếu năng lượng thì tôi sẽ gọi cô.”

Tâm trạng chán nản của Vân Sâm đã bị dáng vẻ thần kỳ của Thiên Phủ xua tan rất nhiều, sau khi nhìn thấy Song Du, những tâm trạng chán nản đó đã biến mất không dấu vết.

Thiên Phủ và Song Du trông giống như chị em vậy, cả hai đều có khuôn mặt tròn và mập mạp.


Song Du có mái tóc ngắn gọn gàng, khi Vân Sâm đến, cô ấy đang đứng trên mái nhà, một tay chống hông, ngón trỏ của tay kia chỉ vào Mẹ Quỷ.

Cô ấy như nồi nước sôi thành tinh, chửi Mẹ Quỷ không ngừng nghỉ.

“Mẹ Quỷ mày đúng là một tên khốn nạn, hung hăng cái búa ấy, ông đây với Cửu Châu là cha của mày, sớm muộn gì cũng sẽ đá nát đít mày!”

Song Du đã cảm nhận được Vân Sâm đến từ lâu, bóng dáng của cô ấy biến mất từ ​​trên mái nhà, khi cô ấy xuất hiện trở lại, cô ấy chỉ đứng cách Vân Sâm một bước chân.

“Cô nhất định là vợ của Hoa Đình đúng chứ?” Song Du gần như mũi chạm mũi với Vân Sâm, cô ấy lùi lại hai bước, cẩn thận nhìn cô một hồi.

Cô ấy xoa cằm nói: “Khó trách, khó trách… Cô có một khuôn mặt rất xinh đẹp. Lúc trước Hoa Đình thích khuôn mặt thối của cậu ấy lắm.”

Âm thanh kim loại va chạm chói tai lại truyền đến từ bên ngoài hơi thở tòa thành, Mẹ Quỷ lại phát động một đòn tấn công khác vào lá chắn bảo vệ.

Vang lên cùng lúc đó là tiếng gầm giận dữ của Mẹ Quỷ!

Vân Sâm cảnh giác nhìn về phía Mẹ Quỷ đang ở.

Song Du sắc mặt nghiêm túc, lao về phía mái nhà: “Cái đồ khốn nạn nhà mày!”

Thiên Phủ lười biếng bao nhiêu, Song Ngư hoạt bát bấy nhiêu.

Sau khi Vân Sâm tiếp xúc với hai ý thức tòa thành này, cô đã nảy sinh ra ảo tưởng rằng tượng Cửu Châu không hề có vấn đề gì, kế hoạch của họ đang diễn ra suôn sẻ.

Song Du nhìn ra Vân Sâm đang suy nghĩ gì, trước khi rời đi, cô ấy cười nói: “Con người vẫn còn sống mà, tài năng của tôi và Thiên Phủ bắt buộc phải có đủ ý chí sinh tồn mới có thể kích hoạt được. Rất nhiều con người vẫn chưa bỏ cuộc…”

Đúng thế, bọn họ không thể bỏ cuộc.

Tuy con người vẫn còn sống, nhưng chúng ta phải làm gì nếu Cửu Châu không thể tỉnh dậy đây?

Sự xuất hiện của lá chắn bảo vệ đã làm tăng sự tự tin của nhiều người lên rất nhiều, nhưng khi được hỏi phải làm gì tiếp theo thì mọi người đều bối rối.

Họ chỉ bối rối chứ không còn nỗi tuyệt vọng như vừa rồi nữa.

Cho dù Cửu Châu không thể tỉnh lại, ý thức tòa thành vẫn có thể bảo vệ họ, bất quá họ sẽ sống cuộc sống trốn tránh ma quỷ như trước đây vậy.

Mọi người đều nghĩ như vậy.

Ngọn lửa hy vọng vẫn đang đấu tranh và cháy bỏng trong con người.

*

Vô Danh ghét con người như con người ghét gián vậy.

Trong mắt ma quỷ, con người cũng giống như những con gián, chiếm giữ những nơi không thuộc về mình, dù có đuổi thế nào cũng không thể đuổi đi được.

Con người ở Cửu Châu là loài cứng đầu nhất trong số đám gián này.

Ma quỷ đổ bộ vào Cửu Châu đầu tiên, bây giờ toàn bộ hành tinh đều bị ma quỷ chiếm giữ, chỉ có Cửu Châu là tên cứng đầu, bọn nó có làm cách nào cũng không nhai đầu Cửu Châu được.

Đầu tiên là ý thức mạnh mẽ của Cửu Châu, sau đó là ý thức tòa thành khiến con người cảm thấy khó chịu, sau đó nữa là người dân Cửu Châu, những người không thể bị đánh bại dù thế nào đi nữa…

Khi phá hủy ý thức của các quốc gia khác trên hành tinh này, mẹ vốn không cần phải ra tay, chỉ cần Vô Danh ra tay, những quốc gia đó sẽ tự mình sụp đổ.

Về phần cái nơi chết tiệt Cửu Châu này, mẹ đã ra tay mấy lần nhưng vẫn bị nó chặn lại!

Vô Danh cảm thấy hơi thở con người ở tòa thành bên dưới đã thay đổi, họ không còn tuyệt vọng nữa và đã có hy vọng mới.

Cửu Châu là vậy, dù đã sụp đổ nhưng nó vẫn cố gắng đứng dậy hết lần này đến lần khác khiến người khác thấy khó chịu.

“Không thể ra tay nữa.”

Vô Danh nghe thấy giọng nói của mẹ trong đầu nó.

“Nếu hành động lần nữa, ngược lại sẽ khiến họ…”

Vô Danh biết rõ ý mẹ nói là gì.

Vài tháng trước đáng ra mẹ đã có thể phá hủy mảnh vỡ tượng Cửu Châu, nhưng vẫn luôn kìm nén cho đến tận bây giờ để ra tay trước mặt người dân Cửu Châu, mục đích chỉ để cho họ hy vọng rồi đập nát nó thành từng mảnh.

Chỉ với cách này, nỗi tuyệt vọng của họ mới trở nên trọn vẹn hơn…

Vô Danh không ngờ ý thức tòa thành Cửu Châu còn có tài năng tòa thành như vậy, điều này đã khôi phục lại niềm hy vọng cho con người vốn tưởng chừng đã bị hủy hoại.

Không sao, nó sẽ khiến người dân Cửu Châu phải trải qua nỗi tuyệt vọng mới.

Vô Danh nói: “Mẹ, giao cho con đi.”

Mẹ Quỷ phía sau nó chậm rãi trở về trạng thái nhắm mắt lại.

Vô Danh nhìn chằm chằm vào con người không còn để ý đến ma quỷ nữa, khóe môi bật ra một tiếng cười nhẹ.

Nó há to miệng, lộ hết răng nanh và gầm lên một cách im lặng.

Một lúc sau, khí đen ngưng tụ thành một tên ma quỷ.

Vào Mộng vừa xuất hiện liền ngáp dài, nó chán ghét nhìn ánh đèn trong tòa thành của con người, tức giận nói: “Mày không biết tao sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ánh đèn điện à?”

Vô Danh nói: “Cơ hội thể hiện trước mặt mẹ của mày đã đến rồi.”

Vào Mộng ngơ ngác, nụ cười của nó dần mở rộng ra.

Hóa ra đã đến lúc chủ chăn nuôi dự bị lên sân khấu rồi à.



Có lẽ một số người vì sự thoải mái nhất thời mà đã quên mất ma quỷ trên không trung, nhưng có càng nhiều người luôn nhìn chằm chằm vào không trung.

Một tên ma quỷ mới đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vô Danh, xét theo vẻ mặt linh hoạt của nó khi nói chuyện với Vô Danh, có thể thấy rõ ma quỷ này chắc chắn không hề đơn giản, ít nhất nó cũng là một tên ma quỷ cùng cấp độ với Vô Danh.

Lúc này, tên ma quỷ mới đột nhiên xuất hiện, bọn nó muốn làm gì đây?

“Con người à, tao biết suy nghĩ lúc này của bọn mày là gì.”

Một giọng nói vô cùng rõ ràng từ trong không trung truyền đến, giọng nói Vô Danh không vang nhưng mọi người đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Cho dù có bịt tai lại cũng vô ích.

Phải chăng có liên quan đến khí đen… Một vài người nhận thấy rằng sau khi Mẹ Quỷ xuất hiện, một luồng khí đen nhàn nhạt đã tiến vào hơi thở tòa thành, không thể xua tan đi được.

Ma quỷ muốn nói gì chứ?

Không, dù nó có nói gì đi chăng nữa, họ sẽ không dao động!

“Tao và mày đều biết rất rõ, ngày 20 tháng 3 là một ngày vô cùng quan trọng, vào ngày đó quyền lực của chủng tộc chúng tao sẽ đạt tới đỉnh cao, đến lúc đó thứ đồ chơi nhỏ bé buồn cười của bọn mày sẽ không đáng nhắc tới nữa.”

Ở Chi Giang, Kỷ Lạc Thần nghe thấy câu này thì không khỏi cười khẩy: “Bây giờ thậm chí đến cả món đồ chơi nhỏ bé buồn cười bọn mày cũng không thể phá vỡ thì bày đặt hung hăng gì chứ?”

Vẻ mặt Chi Giang cực kỳ nghiêm trọng, cô ấy liên lạc Trà Phủ: “Có thể ngăn cản đối phương tiếp tục nói chuyện được không?”

Anh trai Trà Phủ nói không được, lúc Vô Danh mở miệng nói chuyện anh ấy đã thử rồi.

Kỷ Lạc Thần thấy vậy thì thu lại nụ cười, tiếp tục nghe Vô Danh nói.

“Những gì tao nói là đúng hay sai thì cứ đợi đến ngày đó sẽ biết. Nhưng khi ngày đó đến, bọn mày sẽ không còn có cơ hội để sống sót nữa.”

Đây có nghĩa là gì thế?

“Mẹ, lại làm phiền mẹ rồi.”

Mẹ Quỷ thở ra một luồng khí đen đậm đặc từ khe hở giữa môi.

Khí đen lan rộng ra hai bên, ở giữa giống như màn hình rạp chiếu phim, các hình ảnh đen trắng khác nhau nhấp nháy với tốc độ rất nhanh.

Máu khô đông lại thành màu đen, tứ chi của con người tụ lại với nhau, các bộ phận cơ thể khác nhau treo trên móc đang được vận chuyển trên băng chuyền, ma quỷ đang ăn uống một bữa no nê…

Hình ảnh dừng lại.

Con người được chăn nuôi chung trong một bức tường cao chót vót trên mây, cổ đeo xích sắt, thân hình trần trụi như súc vật, lặng lẽ ăn thức ăn cho gia súc được những người mặc đồng phục phân phát cho mình.

Màn hình chuyển động và dừng lại một lần nữa.

Trong lò mổ vẫn còn những con người mặc đồng phục nhưng với những khuôn mặt khác nhau, họ đang xử lý thức ăn con người cho ma quỷ một cách bình tĩnh như đang xử lý thịt lợn.

“…”

Mỗi tòa thành đều truyền đến âm thanh nôn mửa.

Dư Triều Gia là người nôn nhiều nhất trong Trà Phủ, anh ta chưa ăn gì, chỉ nôn ra mật.

Trong miệng anh ta đắng chát, chỉ vào cảnh tượng dần dần biến mất trên bầu trời, không thể tin mà hỏi: “Đó là cái gì thế?”

Làm sao có người có thể làm như vậy với đồng bào của mình được chứ… Đó không còn là một vụ giết người thông thường nữa, đó đã hoàn toàn không coi con người là con người nữa rồi!

Khúc Kiến Chương cũng nôn mửa, hắn không phải người tốt gì, đã từng tổ chức đấu đá nội bộ trong Trà Phủ, cũng từng làm người khác bị thương, nhưng hắn không thể chấp nhận nổi khi nhìn thấy cảnh tượng mất hết tính người như vậy.

Dư Thanh Hà bình tĩnh nói: “Bọn họ nghĩ thứ mà bọn họ đang xử lý không phải là con người, mà chỉ là hai chân cừu thôi.”

Anh em Trà Phủ – hai người chưa bao giờ tỏ ra nghiêm túc, nắm chặt tay thành nắm đấm, vẻ tức giận trên mặt họ không còn có thể kiềm chế được nữa.

Dù đó không phải người cùng một nước với mình, nhưng khi nhìn thấy ma quỷ làm như vậy với nhóm người này, họ vẫn cảm thấy rất tức giận.

Dư Thanh Hà nói: “Tôi có linh cảm xấu là ma quỷ muốn chia rẽ và làm tan rã nội bộ chúng ta từ bên trong.”

Khúc Kiến Chương không thể tin nhìn mà Dư Thanh Hà: “Ý của cô là ma quỷ muốn lợi dụng điều kiện này để thuyết phục con người rồi tự quay súng lại bắn quân mình à?”

Dư Thanh Hà ngầm thừa nhận.


“Sẽ không có ai bị cám dỗ đâu.” Khúc Kiến Chương cười khó coi: “Tên sinh ra bản tính đã không có lương tâm như tôi còn không thể chấp nhận được đây này.”

Dư Triều Gia và anh em Trà Phủ đều im lặng.

Dư Thanh Hà thấp giọng nói: “Nhanh lên, mau giải tán đám người đang tụ tập!”



Sau khi cảnh tượng này được chiếu, ngoại trừ âm thanh chậm rãi chuyển động của khí đen, ở Cửu Châu không còn âm thanh nào khác.

Vô Danh tận hưởng sự im lặng lúc này.

Nó biết rằng nó phải cho con người thời gian để tiêu hóa, cho con người thời gian để tham gia vào cuộc đấu tranh tư tưởng và thời gian để đưa ra quyết định.

Cũng được rồi.

Vô Danh chậm rãi nói: “Thức ăn của chúng ta là con người. Trước đây là con người, từ nay về sau cũng chỉ là con người.”

Con người ở mọi tòa thành đều nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Nếu thật sự giết chết hết bọn mày thì sẽ không còn con người Cửu Châu có mùi vị ngon lành nữa, điều này thật sự sẽ khiến bọn tao rất đau lòng.”

Ý thức tòa thành, Thành Quyến Giả và những người phụ trách liên quan đang giải tán một lượng lớn người dân tập trung trong tòa thành.

Tài năng của Thiên Phủ và Song Du phụ thuộc vào ý chí sinh tồn mạnh mẽ bộc phát từ trong nhóm người, không thể bị dao động dưới bất kỳ hình thức nào.

“Chỉ có người dân của đất nước đó mới biết rõ nhất làm thế nào để người dân trong đất nước đó có thể phát triển đến trạng thái ngon nhất.”

Nhanh! Nhanh! Nhanh! Mau di tản những con người đã bị Vô Danh mê hoặc mà đứng im không động đậy đi.

Con người có tâm lý bầy đàn mạnh mẽ, khi nhìn thấy những người xung quanh đưa ra những quyết định khác nhau thì những người có ý chí không đủ kiên định sẽ bị lung lay.

“Vì vậy, bọn tao sẽ giữ một số người làm “chủ chăn nuôi” để giúp bọn tao chăn nuôi con người.”

Từ “chủ chăn nuôi” vừa được thốt ra, vài người dường như như đã mở ra một cơ quan nào đó, không còn bị người khác đẩy đi, ngược lại lại bắt đầu thô bạo đẩy đối phương.

Đôi mắt họ đỏ ngầu, trong mắt họ hiện lên một tia căm hận đối với người đã thuyết phục họ vào nhà.

Vô Danh không còn là người duy nhất nói chuyện trong không trung nữa, mà giọng nói của Vào Mộng cũng tham gia vào.

“Chủ chăn nuôi sẽ là trợ thủ đáng tin cậy nhất của tộc bọn tao. Bọn tao không cần vàng bạc của con người, chủ chăn nuôi có thể lấy tất cả những thứ này coi như lợi ích khi giúp đỡ tộc của bọn tao.”

“Gia nhập vào tộc của bọn tao là một việc rất xấu hổ à?”

“Đây cũng chỉ là luật rừng, bọn mày sẽ không bị những ý tưởng cũ trước đây giam cầm nữa, là lựa chọn tốt nhất có thể đưa ra vào lúc này.”

“Tất cả là vì sự sống còn.”

“Không có mạng sống, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều chỉ là dối trá. Chỉ có mạng sống của chính bản thân mình mới là thứ thực sự cầm được trong tay.”

“Còn việc đưa ra những lựa chọn khác để tồn tại trong thế giới này thì có làm sao?”

“Đúng thế…”

Có người lẩm bẩm, chọn lối thoát để sống sót thì có gì sai?

“Tại sao không để chúng tôi nghe thế?”

“Rõ ràng còn có những cách khác để sống sót mà phải không? Chúng tôi cho đến bây giờ đều nỗ lực sống sót. Nếu mấy người muốn chết, tại sao lại muốn kéo chúng tôi cùng chết chứ!”

Trong mỗi tòa thành đều xảy ra các cuộc bạo loạn với các mức độ khác nhau, ban đầu tất cả những chuyện này đều được kiểm soát nhanh chóng, nhưng Vô Danh lại dùng một liều thuốc mạnh khác.

“Đáng tiếc số lượng chủ chăn nuôi mà bọn tao giữ lại có hạn. Những người muốn gia nhập vào tộc của bọn tao…”

Trời đã tối, ánh đèn trong tòa thành đang chiếu sáng.

Hết tay này đến tay khác lác đác giơ lên.

Mọi người im lặng nhìn nhau.

Nhiều người giơ tay không dám nhìn những người xung quanh, nhưng cũng có những tên ngạo mạn khinh thường những người không biết thích nghi.

Vô Danh nói: “Rất tốt, các mày sẽ là lứa chủ chăn nuôi đầu tiên của Cửu Châu, cũng sẽ là chủ chăn nuôi được bọn tao coi trọng nhất trong tương lai.”

Vào Mộng nói: “Nào, bây giờ thì hãy rời khỏi tòa thành của bọn mày và tham gia cùng bọn tao.”

Từng người một bất chấp sự cản trở của người khác, cho dù có đánh đến nỗi sứt đầu mẻ trán cũng muốn nương nhờ vào ánh sáng trong trái tim mình.

Họ đứng thẳng hàng bên cạnh ma quỷ nhưng tư thế lại đang quỳ trên mặt đất.

Cho dù ý thức tòa thành, Thành Quyến Giả và những người phụ trách có làm gì cũng không đúng, việc đàn áp bạo lực sẽ ảnh hưởng đến niềm tin của mọi người, nhưng không làm gì cũng sẽ…

Ma quỷ đang chờ đợi bên ngoài hơi thở tòa thành, bọn ma quỷ vừa nhìn thấy con người thìăn thịt ngay, sau khi gặp những người chủ chăn nuôi tương lai này, vậy mà lại thực sự nở nụ cười thân thiện.

Những gì ma quỷ ăn thịt người nói đều là sự thật.

Một số người trong hơi thở tòa thành vốn không tin cũng dần dần trở nên dao động.

Lá chắn bảo vệ màu bạc bao phủ ý thức mỗi tòa thành đang sụp đổ.

Con người cảm nhận được sự thay đổi này càng trở nên bất ổn hơn, vòng luẩn quẩn của tội ác bắt đầu.

Lá chắn bảo vệ càng nhấp nháy dữ dội hơn, nhìn thấy nó sắp biến mất, Vô Danh và Vào Mộng chuẩn bị đánh thức Mẹ Quỷ.

Một tia sáng xuất hiện ở phía chân trời.

“Chết tiệt.” Vào Mộng chửi rủa, cái bầu trời rách nát này sớm không sáng muộn không sáng, vào lúc này thì lại sáng lên!

Chưa tới ngày đã định thì ma quỷ vẫn không thể phá lệ để xuất hiện vào ban ngày được.

Bọn nó biến mất khỏi mặt đất cùng với một số lượng lớn con người đã dựa vào bọn nó.

Ma quỷ không để lại gì ngoài một mớ hỗn độn cho những người ở lại.

Chỉ có bóng tối dưới lòng đất.

“Phải làm gì với những con người rắc rối này đây?”

“Chia ra ăn đi.”

“Chậc chậc, mày nên nhìn vẻ mặt giận dữ vì bị lừa của họ đi.”

“Rắc… rắc…”

Tiếng nhai, tiếng cười khúc khích.

“Thứ mà ngay cả đồng bào của mình cũng có thể phản bội thì chẳng có giá trị sử dụng nào. Thịt bốc ra mùi hôi thối khó chịu thật.”

Sau khi mặt trời mọc hẳn, mặt đất lại trở về yên tĩnh.



Mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên mặt đất, tuy có thể sưởi ấm cơ thể nhưng cũng không thể xua tan đi cái lạnh giá trong lòng mọi người.

Lúc trời sáng, ma quỷ trở lại dưới lòng đất.

Nhưng bầu trời cuối cùng cũng sẽ tối dần và ma quỷ cũng sẽ quay trở lại.

Lần này, liệu họ có thể may mắn trốn thoát như ngày hôm qua được không?

Trong lòng bọn họ biết rất rõ điều đó cho nên họ mới đứng ở đây.

Ánh nắng chói chang, quảng trường ở mỗi tòa thành đều chật kín người, từ trên trời cao nhìn xuống chỉ thấy một đám đông dày đặc.

“Hoa Đình có thể đưa một phần lớn người đi, nhưng vẫn phải có một số người ở lại. Đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì thì cũng không cần tôi phải nói thêm nữa.”

Hoa Đình bây giờ chính là con tàu lớn được Nữ Oa và Phục Hy tạo ra khi trận lũ ập đến vào thời cổ đại, chỉ những người lên tàu mới có cơ hội thoát khỏi cơn lũ.

“Xét đến sự duy trì và phát triển trong tương lai của nhân loại, danh sách như sau…”

Trên quảng trường có người hét lên: “Thật không công bằng, dựa vào đâu mà Thành Quyến Giả mấy người lại là người soạn thảo danh sách chứ. Mấy người nhất định đã ghi tên mình vào trước rồi đúng không!”

Người bị chất vấn là Lệnh Thời Thanh – Thành Quyến Giả của tòa thành Thiên Hồ, anh ta lắc lư lớp mỡ trên người, cười ngây ngô.

“Thật sự tôi rất sợ chết, rất muốn nhân cơ hội này lên thuyền Nô-ê*.”

(*Tàu Nô-ê là con thuyền được nhắc đến ở đoạn 6 đến đoạn 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Nô-ê đóng con tàu này theo ý Chúa là để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa)

“Nhưng tôi nghĩ tôi đã sống cả đời với tư thế cúi đầu dè dặt mãi rồi, tôi không muốn phải cúi đầu để thoát khỏi ma quỷ nữa.”

“Tôi tạm thời cũng có thể coi là một con người thuộc về ý thức tòa thành, được một kẻ khó tính như anh ấy coi trọng như vậy thì làm sao tôi có thể bỏ rơi anh ấy vào lúc này được chứ?”

Lệnh Thời Thanh mở đôi mắt luôn nheo lại nhìn về phía người vừa nói.

“Tất cả Thành Quyến Giả bọn tôi sẽ không chiếm bất kỳ chỗ nào trong số người rời đi, bao gồm cả Thành Quyến Giả của Hoa Đình.”

“Chúng tôi sẽ cùng sống chết với Cửu Châu.”

Sau khi anh ta nói câu này, trên quảng trường chỉ còn lại tiếng chim hót líu lo.


Lệnh Thời Thanh cười tít mắt hỏi: “Còn có ai có thắc mắc gì không?”

Dưới đó yên tĩnh.

Lệnh Thời Thanh nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “À, tuyệt đối đừng hiểu lầm. Những gì tôi vừa nói không có bất kỳ ép buộc đạo đức nào, đây là quyết định của mỗi người chúng tôi, mọi người vẫn nên nghe theo sự sắp xếp. Tục ngữ nói rất đúng, phải để lại một tia lửa hy vọng ấy.”

“Nếu mọi người không có thắc mắc gì nữa thì tôi sẽ để Thiên Hồ đọc cho mọi người nghe danh sách.”



Người được chọn đứng bên trái, người không được chọn đứng bên phải.

Những người ở bên phải hầu hết đều là người già yếu đuối và bệnh tật, đây là một điều rất tàn nhẫn nhưng cũng không thể làm gì được.

“Việc này…”

Đội bên trái có một người đàn ông trung niên Địa Trung Hải* yếu ớt giơ tay.

(*Kiểu phong cách giống người ở Địa Trung Hải, vạm vỡ đầu trọc ấy giống như trong Fast and furious 9)

Lệnh Thời Thanh: “Có chuyện gì vậy?”

Địa Trung Hải nói: “Tôi có thể chọn ở lại không? Hãy nhường chỗ này cho người khác.”

Lệnh Thời Thanh ngạc nhiên: “Tất nhiên là anh có thể ở lại nếu anh muốn, nhưng danh sách không thể được chuyển cho người mà anh chỉ định được.”

Địa Trung Hải xua tay nói: “Đưa cho ai không quan trọng, dù sao tôi cũng không cần. Đ* m* bọn ma quỷ này, ông đây cũng không muốn trốn tránh bọn nó nữa, cùng lắm thì chết thôi!”

Sau khi mắng xong, ông ta mỉm cười sờ sờ phần bóng loáng ở giữa đầu: “Không phải có câu nói cha hói nguyên đầu gì đó à, gen này của tôi không cần thiết phải truyền lại đâu, loại bỏ nó càng sớm càng tốt thì hơn.”

Cái đầu bóng loáng của Địa Trung Hải dưới ánh mặt trời tỏa sáng đặc biệt rực rỡ.

Tất cả mọi người không kiềm được tiếng cười vì lời nói của ông ta, bầu không khí buồn tẻ đã bị xua tan bớt đi vài phần.

“Vậy tôi cũng sẽ ở lại.”

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi nữa!”

“Này, này…” Lệnh Thời Thanh ngăn cản: “Mọi người đừng hành động theo cảm tính, nếu không còn chỗ nữa thì…”

Những người giơ tay muốn ở lại ngắt lời anh ta và nói: “Đừng một mình trở thành anh hùng, hãy để chúng tôi cùng trở thành anh hùng nữa chứ.”

Ngày càng có nhiều người giơ tay xin ở lại khiến Thời Thanh rất buồn phiền.

Ngoại trừ Thiên Hồ, các tòa thành khác cũng xảy ra tình trạng tương tự.

Ban đầu họ nghĩ rằng trên Hoa Đình sẽ không có đủ chỗ ở, nhưng họ không ngờ lại có nhiều người chọn ở lại đến vậy.

Không được, không cần phải tăng thêm những hy sinh không cần thiết.

Những người trong danh sách chỉ định bị cưỡng chế đưa đến Hoa Đình.

Những hạt bụi mờ ảo lẫn trong đám bụi trên mặt đất của mỗi tòa thành đang phát ra ánh sáng mờ nhạt mà không ai có thể nhận ra.

Vân Sâm giẫm phải một hạt bụi đang phát sáng, cô thậm chí vẫn không biết.

Cô đứng trước tượng thành hình hoa mộc lan và truyền cho Hoa Đình gần như toàn bộ năng lượng trong cơ thể, đủ để anh sử dụng trong một thời gian dài.

Hoa Đình dịu dàng nhìn cô.

“Xin lỗi anh.” Vân Sâm kéo tay áo rộng thùng thình của Hoa Đình, cúi đầu ngượng ngùng xin lỗi.

Cô là người đầu tiên được đưa vào danh sách, nhưng cô đã chọn ở lại.

“Không sao đâu.” Đầu ngón tay mát lạnh của Hoa Đình thăm dò chạm vào má Vân Sâm, sau đó cả lòng bàn tay anh bao phủ lên đó, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô.

“Nếu có thể thì…” Hoa Đình duỗi ngón tay cái ra lau nước mắt trên mặt Vân Sâm: “Anh cũng muốn ở lại cùng mọi người, em đã làm luôn cả phần anh rồi.”

Vân Sâm: “Em không muốn anh phải trải qua cảm giác khổ sở như bố.”

“Ừ, anh nhất định sẽ không trở nên giống bố đâu.” Hoa Đình nắm lấy tay phải của Vân Sâm để tay cô áp lên mặt anh, nói: “Ý thức tòa thành có thể phong ấn ký ức của chính mình.”

Vân Sâm nín khóc, cười nói: “Vậy anh đã nói thì phải làm được đấy.”

Hoa Đình vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Vân Sâm luồn tay vào tóc Hoa Đình, ôm lấy sau đầu anh rồi kéo anh về phía mình.

Cô kiễng chân lên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.

Đây là nụ hôn đầu tiên của họ.

Cũng sẽ là nụ hôn cuối cùng của họ.

Vân Sâm buông Hoa Đình ra rồi xoay người rời đi.

Những hạt bụi dính vào đế giày của cô phát ra ánh sáng mạnh mẽ hơn.

Những đám mây trắng trôi bồng bềnh dưới bầu trời xanh, tòa thành khổng lồ bay lên bầu trời, những chiếc lá xanh rải rác rơi xuống, bị gió thổi đến các tòa thành khác nhau.

Một chiếc lá rơi xuống trên vai ai đó, màu xanh ngát của chiếc lá càng khiến chiếc áo đỏ càng thêm rực rỡ.

“Xui xẻo.”

Bách Việt co ngón tay lại hất chiếc lá Hoa Đình ra khỏi vai.

Anh ấy đi theo sau Vân Sâm, tươi cười hỏi: “Sao lại ở lại Bách Việt? Có phải vì Bách Việt là tòa thành tốt nhất trong số tất cả tòa thành không!”

Vân Sâm định nói nhưng lại thôi.

Hạ Phong Niên ở bên cạnh tận hưởng gió mát nói: “Là bởi vì cậu vẫn còn đang bắt chước Phiêu Bạt, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cậu vẫn có thể mang những người còn lại đi.”

“Chậc.” Bách Việt mở chiếc quạt xếp, tức giận quạt: “Lý do tôi đã biết rồi thì khỏi cần phải nói với tôi nữa.”

Đưa hầu hết con người rút lui chỉ là một phần trong kế hoạch của họ, bọn họ còn có một kế hoạch quyết một trận sống mái khác.

Chỉ có một số ít người và ý thức tòa thành biết.

Càng ít người biết thì khả năng thành công của kế hoạch càng cao.

Nói đến đây thì cũng nhân tiện nhắc nhở một xíu… Tỷ lệ thành công của kế hoạch của bọn họ là… 10%.

Bách Việt nhẹ nhàng chuyển động chiếc quạt xếp: “Cứ tận hưởng bữa ăn trước khi chết đi.”

Bữa ăn hôm nay vô cùng thịnh soạn, nhưng hầu hết mọi người chả có tí khẩu vị gì.

Khi mặt trời lặn khỏi bầu trời, khí đen bắt đầu cuộn trên mặt đất, tảng đá đè nặng lên trái tim mọi người đã rơi xuống.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Khí đen tạo thành thân hình của Mẹ Quỷ, Vô Danh lại lơ lửng bên cạnh Mẹ Quỷ giống như ngày hôm qua.

Nó nhìn thấy tòa thành thưa thớt dân cư, sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Bọn mày nghĩ rằng để Hoa Đình đưa con người đi thì sẽ ổn à? Hắn có thể đi đâu chứ, cả thế giới này đều là của tộc bọn tao.”

Không có người nào chú ý đến nó.

Vô Danh nói: “Trước khi mẹ tới, bọn mày vẫn còn có cơ hội đầu hàng sống sót. Bị bỏ lại đây một mình, trong lòng bọn mày không cảm thấy oán giận sao?”

Một người lẩm bẩm: “Giận bố mày ấy, ai cô đơn? Tao là tự nguyện ở lại đây.”

Vô Danh nhận thấy rằng những con người ở lại ngày hôm nay đều rất cứng rắn.

Nó không thèm lãng phí thêm lời nào nữa, đợi mẹ tỉnh dậy, mẹ sẽ trực tiếp tiêu diệt từng ý thức tòa thành một.

“Vô Danh, trước đây mày muốn chiêu mộ tao phải không? Hoa Đình đã bỏ rơi tao rồi, tao cảm thấy gia nhập doanh trại của ma quỷ sẽ tốt hơn.”

Vân Sâm nói với âm lượng bình thường, cô biết Vô Danh có thể nghe thấy.

Vô Danh cười quái dị: “Vân Sâm, tao không biết mày đang nghĩ gì, mày cho rằng tao sẽ tin những lời nói ngu xuẩn của mày hả?”

“Tao biết mày sẽ không tin.” Vân Sâm thở dài, cô nhìn Hạ Phong Niên ở phía sau: “Bố ơi, đành nhờ bố vậy.”

Hạ Phong Niên nâng cổ áo của Vân Sâm lên, dưới chân ông lóe lên ánh sáng đỏ, như thể đang bước lên những bậc thang vô hình, ông bước từng bước đến một vị trí nhất định trong không trung, rời khỏi phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành.

Mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng này.

Vân Sâm rút con dao từ thắt lưng ra và cắt một đường trên cánh tay trái còn lại của mình.

Đối với ma quỷ, máu chảy ra có vị ngọt ngào không gì sánh được.

Tất cả ma quỷ đều sôi sục, điên cuồng muốn lao vào Vân Sâm.

Chiều cao của Vân Sâm quá cao, bọn nó không thể chạm tới cô được.

Vô Danh hít sâu một hơi, nó không phải loại ma quỷ cấp thấp đó, sẽ không bị khẩu vị khống chế…

Tuy nhiên, ngay cả Mẹ Quỷ cũng không thể cưỡng lại máu người trộn lẫn với đá năng lượng.

Khí đen chuyển động trong không trung, bóng dáng Vô Danh xuất hiện trước mặt Vân Sâm.

Tuy nhiên, ngay khi nó đến gần, Hạ Phong Niên đã đưa Vân Sâm xuống vị trí thấp hơn, lướt qua vô số móng vuốt của ma quỷ.

Vô Danh xua đuổi bọn ma quỷ cấp thấp đó, dưới ảnh hưởng của hơi thở ngọt ngào, nó liên tục đuổi theo, chiều cao không ngừng giảm xuống.

Hai cha con phía trước cuối cùng cũng dừng lại, Vô Danh chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nó nhìn về phía trước.

Cách tường thành không xa, Lý Đỗ Quyên thông qua kính ngắm trên súng bắn tỉa mỉm cười nhìn nó, đồng thời bóp cò.

Vô Danh bị bắn vào đầu, do tác động của đòn tấn công, cơ thể của nó liền ngã về phía sau.

Nó nhìn thấy Lý Đỗ Quyên và Hạ Phong Niên ở trên tường thành, họ đặt Vân Sâm đã mất quá nhiều máu xuống đất, nhanh chóng băng bó cho cô.

Cơ thể này của nó là bất tử, họ biết rõ điều này hơn bất kỳ ai khác, làm như vậy đơn giản là vô ích.

Trong quá trình rơi xuống, Vô Danh vẫn không thể tìm ra nguyên nhân dẫn đến màn trình diễn như trò hề của ba người này.

Nó nghe thấy một tiếng hét lớn từ loa phóng thanh.

“Vô Danh đã bị giết!”

Vô Danh mở to mắt, nó đã hiểu ra rồi.

Mục đích của trò hề này chỉ có một, đó là… để kích thích tinh thần con người!

Họ hoàn toàn không quan tâm nó đã chết hay chưa, họ chỉ muốn con người nhìn thấy cảnh tượng thú vị khi nó bị Lý Đỗ Quyên bắn vào đầu và rơi từ trên trời xuống.

Chết tiệt!

Vô Danh lại rơi thêm một khoảng nữa mới lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, nó nhanh chóng bay lên trời, sương mù trắng dâng cao nhanh chóng cản trở tầm nhìn ở các tòa thành đối với bên ngoài.


Trước khi sương mù trắng bao phủ, nó vẫn nghe thấy giọng nói được phát ở các tòa thành.

“Vô Danh chết rồi…”

Con người thật vô liêm sỉ!

Vô Danh quay đầu lại nhìn Mẹ Quỷ, Mẹ Quỷ vẫn đang thành hình, bọn nó cũng không thể làm được gì với màn sương trắng.



“Thật sao?”

“Vô Danh đã chết rồi à?”

“Không phải là nó bất tử hả?”

“Chết rồi đấy, vừa nãy mọi người không thấy nó từ trên trời rơi xuống sao…”

“Nhưng dường như nó đã sống lại rồi ấy.”

“Không phải là sống lại, đó là do ma quỷ lanh trí, cố ý gọi một tên ma quỷ trùng tên để hù dọa chúng ta.”

“Ý anh là… con người chúng ta đã giết chết một tên ma quỷ rồi à?”

“Đúng rồi!”

“Ngay cả Vô Danh cũng có thể giết chết. Nếu chúng ta kiên trì lâu hơn, có lẽ chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp đối phó với Mẹ Quỷ!”

Đôi khi chỉ cần một cơ hội nhỏ thôi cũng đủ để khiến tinh thần con người từ trì trệ trở nên sôi sục.

Nếu đã không muốn chết thì cho dù là một ông già hấp hối cũng sẽ không muốn chết ở đây.

Nếu ai đó nói với họ rằng hy vọng đang ở đây, họ sẽ không ngừng cố gắng để nắm bắt nó.

Lá chắn bảo vệ màu bạc hiện ra lờ mờ bên ngoài mỗi ý thức tòa thành.

Cho dù bọn họ chủ động ở lại đây, bọn họ cũng không bằng lòng chết như vậy!

Ánh sáng màu bạc hình bán nguyệt không còn nhấp nháy nữa, hoàn toàn hiện lên rõ bên ngoài các ý thức tòa thành.



“Được rồi.” Giang Hữu thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy nhìn Vân Sâm – người đang rất yếu nhưng vẫn đến đây để truyền năng lượng cho mình, anh ấy nói một cách có lỗi: “Kiên Định Một Lòng không thể tạo ra niềm tin của con người từ không khí, mà chỉ có thể củng cố niềm tin ban đầu của họ. Nếu muốn đạt đến sức mạnh niềm tin trước đó thì năng lượng tiêu hao cũng sẽ nhiều hơn.”

Vân Sâm xua tay ra hiệu rằng không sao cả.

Ngay khi cô hạ tay xuống, sương mù tràn ngập tòa thành liền tan biến, đồng thời họ nhìn thấy bàn tay của Mẹ Quỷ đang vung trên tòa thành.

Mẹ Quỷ lại thành hình.

Nó ngửi thấy mùi vị ngọt ngào trong không khí, điên cuồng tấn công Giang Hữu – nơi Vân Sâm đang ở.

Một ý thức tòa thành bị nhắm tới với cường độ cao như vậy thì chắc chắn không ổn.

Vân Sâm kéo lê thân thể bị thương của mình, không ngừng dịch chuyển qua lại giữa các tòa thành khác nhau, khiến Mẹ Quỷ liên tục bị cô hấp dẫn, phân tán các đòn tấn công.

Trước nửa đêm, ma quỷ bị cô chơi đùa.

Nửa đêm về sáng, Mẹ Quỷ khôi phục lại lý trí, giận dữ tấn công vào một tòa thành duy nhất.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Tiếng va chạm vẫn tiếp tục, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Thiên Phủ, Song Du và Vân Sâm – người đang truyền năng lượng cho họ sẽ không thể trụ được.

Không có dấu hiệu nào cho thấy cảnh tượng mà Giang Hữu nói sẽ xảy ra.

Quả nhiên, kế hoạch này thật sự chỉ có 10% khả năng thành công.

Thần Kinh nói: “Tập trung khu vực bảo vệ, điều động con người đến gần khu vực Thiên Phủ và Song Du.”

Điều này có nghĩa là họ phải từ bỏ ý thức tòa thành bên ngoài cùng, để bọn họ bị Mẹ Quỷ tấn công và chìm vào giấc ngủ sâu.

Bản thân ý thức tòa thành không quan tâm đến điều này, nhưng con người sống trong tòa thành lại không muốn di chuyển.

“Tượng Cửu Châu đã không còn nữa. Lần này mọi người chìm vào giấc ngủ sâu thì vẫn có thể tỉnh dậy chứ?”

Lhasa nhìn chằm chằm vào ông lão đang nhìn mình một cách trìu mến, anh ấy không trả lời câu hỏi của ông lão.

Ngay cả các ý thức tòa thành khác như Thần Kinh, Chu Nguyên và Trung Châu cũng không chắc chắn về câu trả lời cho câu hỏi này.

Lhasa nói: “Nếu ông ở lại đây thì sẽ chết đấy.”

“Vậy thì chết thôi.” Ông lão lạnh nhạt nói: “Tôi sinh ra trên thảo nguyên này, linh hồn tôi chỉ thuộc về nơi này, không gì có thể khiến tôi rời bỏ quê hương được.”

Rất nhiều con người đều có sự kiên trì của riêng mình, Lhasa biết rằng mình không thể thuyết phục được họ.

Lá chắn bảo vệ màu bạc chậm rãi rút đi như sóng nước, Mẹ Quỷ ngửi thấy mùi con mồi liền lập tức chạy tới.

Chỉ với một lần ra tay đã có thể phá vỡ hơi thở tòa thành.

Lần ra tay thứ hai đã làm vỡ tượng thành.

Những giọt máu bắn tung tóe trên những ngọn cỏ khô héo, ngọn cỏ không chịu nổi sức nặng mà rơi xuống.

Anh em Trà Phủ nói: “Quy Sĩ, Lhasa, Thanh Đường và Lũng Châu đã mất liên lạc.”

Cái gọi là mất liên lạc đồng nghĩa với việc những ý thức tòa thành này đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Thời điểm đó đang đến gần hơn, mỗi ngày lại có thêm một ý thức tòa thành mới chìm vào giấc ngủ.

Khu bảo vệ tiếp tục thu nhỏ lại gần Thiên Phủ và Song Du, Trà Phủ liên tục nói với mọi người rằng ý thức tòa thành nào đã mất liên lạc với bọn họ.

Cho đến một đêm, giọng nói của Trà Phủ không còn xuất hiện nữa, điện thoại hiệu Trà trên người Thành Quyến Giả cũng mất chức năng.

Dư Triều Gia ôm Dư Thanh Hà khóc lớn.

Trà Phủ đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Bầu không khí ngày càng trở nên u ám, mọi người đều nín thở trong lòng, bất kể Vô Danh đưa ra điều kiện gì, bọn họ vẫn bất động.

Vào giây phút cuối cùng, Hoa Đình đã quay trở lại.

Anh bị con người trong tòa thành ép quay trở lại, họ biết ý thức tòa thành chìm vào giấc ngủ ngày càng nhiều, thậm chí còn nói rằng sẽ tự sát để đe dọa Hoa Đình đưa họ trở về.

Vô Danh vỗ tay khen ngợi cảnh tượng cảm động này.

Nó nói: “Bọn mày vẫn còn có cơ hội cuối cùng để đầu hàng.”.

Không phải ma quỷ không muốn trực tiếp giải quyết ý thức tòa thành còn sót lại, mà là ý thức của bọn họ quá kiên định, lá chắn bảo vệ đã trở nên vũng chắc hơn sau khi thu nhỏ phạm vi lại, hoàn toàn không thể bị phá vỡ.

Không ai để ý tới Vô Danh.

Người dân trong tòa thành rất yếu đuối nhưng bọn họ lại vô cùng kiên định.

Vô Danh nói: “Ngày mai là ngày cuối cùng, ngày chết của bọn mày đã tới.”

Vẫn không có ai quan tâm đến Vô Danh.

Vô Danh cười nói: “Bọn mày vẫn còn có cơ hội làm chủ chăn nuôi.”

Một con người cười mỉa nói: “Từ bỏ thân phận con người và trở thành nô lệ cho ma quỷ bọn mày à?”

Vô Danh nói: “Bọn mày vẫn là con người, chỉ là…”

Người đó cười ha ha nói: “Dù sao mày nói bọn tao chỉ còn lại một ngày cuối cùng, vậy mày còn thuyết phục bọn tao làm gì nữa? Đứng chết ở đây thì không được à? Người Cửu Châu bọn tao sẽ không bao giờ sống mà phải quỳ gối đâu.”

Từ trên người của người này xuất hiện một chấm sáng màu đỏ mờ nhạt.

Con người không nhận thấy điều đó, nhưng ý thức tòa thành thì có.

Đó chính là… cảnh tượng mà Giang Hữu nói đã xuất hiện rồi!

Chấm đỏ nhỏ xíu từ từ nhô lên như mặt trời mọc.

Vốn dĩ nó không dễ thấy nhưng lại vô cùng chói mắt.

Giang Hữu nhắm mắt lại rồi dang rộng vòng tay, tài năng Kiên Định Một Lòng đã kết nối niềm tin của tất cả con người và tòa thành lại.

Anh ấy chợt mở mắt ra, nói với Mẹ Quỷ và Vô Danh trên không trung:

“Trong lịch sử Cửu Châu của bọn tao, chưa bao giờ bắt nạt hoặc bắt người khác làm nô lệ, bọn tao cũng sẽ không bao giờ chấp nhận việc người khác bắt nạt và bắt bọn tao làm nô lệ.”

“Xa xưa có giặc ngoại xâm, tiếp đến bị nước khác sỉ nhục, nay có tai họa do ma quỷ gây ra, người Cửu Châu bọn tao đều có thể chống lại tai họa hết lần này đến lần khác, lần này cũng không ngoại lệ.”

“Xương sống của người Cửu Châu bọn tao sẽ không bao giờ tự uốn cong được.”

“Bọn tao chỉ có thể đứng chết. Cho dù có chiến đấu đến giây phút cuối cùng, người Cửu Châu cuối cùng biến mất khỏi thế giới này, bọn tao cũng sẽ không bao giờ quỳ xuống để tìm cách sống sót!”

“Cửu Châu bọn tao…” Giang Hữu từ trong miệng thốt ra từng chữ một: “THÀ CHẾT TRONG CÒN HƠN SỐNG ĐỤC.”

Đúng thế…

Cửu Châu bọn họ đã trải qua vô số thăng trầm, dù có ngã xuống cũng sẽ nghiến răng đứng dậy.

Kẻ thù dù mạnh đến đâu thì người dân Cửu Châu cũng sẽ không bao giờ đầu hàng, dù hy vọng rất mong nhanh nhưng họ vẫn sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

Cho dù có chết thì trước khi chết cũng phải xé một mảng thịt trên người kẻ địch!

Càng ngày càng có nhiều đốm sáng đỏ xuất hiện từ trên người của con người, chúng sáng như những vì sao, tiếp tục gia nhập vào đốm sáng đỏ ban đầu.

Ngoại trừ con người vẫn không có cảm giác gì, thì cả ma quỷ và ý thức tòa thành đều nhìn thấy ánh sáng màu đỏ ngày càng chói lóa.

Một đất nước không bao giờ có thể được đại diện bởi một thứ nào đó.

Tượng Cửu Châu không có nghĩa nó là Cửu Châu, nó chỉ là một dạng tồn tại nào đó của Cửu Châu mà thôi.

Cửu Châu thực sự tồn tại trong trái tim của mỗi người dân Cửu Châu yêu mến cô ấy.

Trong không gian rộng lớn dường như có tiếng chuông ngân vang thật lâu, đánh vào lòng mỗi người một cách nặng nề.

Ánh sáng đỏ tỏa ra từ cơ thể con người ngưng tụ trên bầu trời và lan rộng đến mọi nơi của Cửu Châu.

Ý thức tòa thành đang chìm vào giấc ngủ đã thức dậy và trở lại thời kỳ đỉnh cao!

Và độ sâu của ánh sáng đỏ gần như đang bao phủ toàn bộ bầu trời…

Dường như đang che giấu một đôi mắt.

Con người bị ánh mắt ấy quét qua có cảm giác như được trở về nhà, mọi mỏi mệt đều tan biến, ấm áp như mùa xuân.

Mẹ Quỷ và ma quỷ bị ánh mắt ấy quét qua lập tức có cảm giác như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương, di chuyển khó khăn.

CỬU CHÂU THỨC TỈNH!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương