Trans: Thư Thư

Beta: Cyane

Thiên Hồ, dòng nước trong xanh.

“Có ai đụng vào ba lô của cô không?”

Ninh Ninh Hi nghe thấy câu hỏi của Vân Sâm còn đặc biệt suy tư vài phút mới lắc đầu.

“Ban ngày tôi mang ba lô trên người, buổi tối thì để ở trong góc xa nhất ở cửa lều trại. Hai mươi người chúng tôi ngủ chung một lều, nếu có người vào lều thì hẳn sẽ có người phát hiện.

Vân Sâm thấy Ninh Ninh Hi nói chắc chắn như vậy, cô lại không hiểu nổi.

Nếu không có ai đụng vào ba lô của Ninh Ninh Hi thì phiến đá tròn mang chỉ thị thần linh rõ ràng đã được làm giả sao lại ở cùng với những chiếc bánh vốn đã ở trong túi chưa bị ai đụng qua vậy.

Nhóm người Quỳnh Nhai không ai nhớ ra chi tiết khác thường nào.

Phiến đá tròn mang chỉ thị của thần linh vì sao lại ở chung với những chiếc bánh khác, trở thành một câu hỏi không giải thích được.

Bùi Sinh Âm qua loa nói ra chuyện phản bội lúc trước, lại nói: “Chữ viết trên phiến đá tròn này giống với chữ viết trên phiến đá trước đó, có lẽ có thể giúp Trung Châu đẩy nhanh tốc độ giải mã, mọi người có phiền…”

Ninh Ninh Hi nói: “Không phiền, anh cầm đi.”

Bùi Sinh Âm cầm mảnh vải thô bọc phiến đá tròn nói: “Vậy chào mọi người, tôi đi Trung Châu trước.”

Dây leo quấn lấy anh ta rồi kéo trở lại Hoa Đình.

Lệnh Thời Thanh tò mò hỏi: “Đây có phải là cố ý muốn Hoa Đình đưa một mình anh ta trở về không?”

Vân Sâm lắc đầu nói: “Trên Hoa Đình có con đường dịch chuyển đến Trung Châu.”

Tất cả mọi người trừ Hạ Phong Niên đều trợn tròn mắt, không thể tin hỏi: “Dịch chuyển?!”

Vân Sâm giải thích cho mọi người còn đang mơ hồ về tin tức quan trọng được chia sẻ từ trước đến nay.

Chuyện của Hân La làm cho mọi người vừa khiếp sợ lại vừa tức giận, không khí ma quỷ xung quanh khiến cho mọi người không rét mà run.

Nhưng ý thức các tòa thành dần dần lớn mạnh hơn, con đường dịch chuyển vô cùng thuận lợi, cách thức truyền tin không còn bị ma quỷ ảnh hưởng, v.v…

Hóa ra bầu trời kỳ quái mà họ nhìn thấy là cảnh xây dựng con đường dịch chuyển định hướng ở Trung Châu.

Nếu ngày càng nhiều tòa thành có thể xây dựng con đường dịch chuyển, có phải sau này Cửu Châu sẽ sớm khôi phục giao thông thuận tiện như trước đây, các tòa thành lớn cũng sẽ phát triển càng ngày càng nhanh hơn không?

Mọi người đều tràn ngập hy vọng và tin tưởng.

Ninh Ninh Hi nói: “Hóa ra ma quỷ còn có thể ngụy trang thành con người, may mà nó có một nhược điểm để mọi người đều có thể phân biệt được…”


Nói tới đây, biểu cảm vui vẻ trên mặt cô ấy lập tức thay đổi: “Nhưng mà tôi cũng không biết làm toán! Chẳng lẽ sau này tôi bị đối xử như Vô Danh à?”

Vân Sâm nói: “Nếu tình hình thật sự không thể phân biệt được thì có thể liên hệ Trà Phủ mời chuyên gia sang đây kiểm tra, có thể cần phải chờ đợi một thời gian.”

Nhậm Đại Hựu là chuyên gia có khứu giác đặc biệt.

Ninh Ninh Hi vỗ ngực nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Cô ấy hung hăng cắn một miếng bánh mì lớn để xoa dịu trái tim đang sợ hãi của mình.

Vân Sâm liếc nhìn Hạ Phong Niên.

Hạ Phong Niên khẽ lắc đầu với cô, ra hiệu mọi người ở đây đều rất bình thường.

Vân Sâm thấy sự mệt mỏi rõ rệt trên mặt mọi người thì liền nói: “Mọi người nghỉ ngơi trước đi.”

Lệnh Thời Thanh sắp xếp chỗ ở cho những người của Quỳnh Nhai.

Vân Sâm thấy Nghiêm Văn Thần vẫn chưa tỉnh nên cô tạm thời gác lại chuyện này, trở về cùng với Hoa Đình và Hạ Phong Niên.

Chân vừa mới giẫm lên nền đất rắn chắc, giọng nói mang theo tức giận của Hoa Đình vang lên: “Thự Quang giáo mà Thành Quyến Giả của Quỳnh Nhai nói đến quá đáng thật!”

Lần đầu tiên Hạ Phong Niên cảm thấy thật ra Hoa Đình cũng không quá chướng mắt.

“Anh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này à.” Vân Sâm bật cười, ngón trỏ chạm nhẹ lên dây leo, nói: “Đừng để cảm xúc khống chế khả năng suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thận.”

Có dây leo làm phương tiện gia tăng tốc độ, bọn họ nhanh chóng quay về chỗ ở, bước vào ngôi nhà đá, ngồi vào trước bàn gỗ.

“Giáo lý của Thự Quang giáo rất tận tâm, miễn là người biết thân thế của con, vừa nghe là biết đang muốn nhằm vào con rồi.”

“Nếu bọn họ thật sự muốn nhằm vào con, lấy con làm vật hy sinh, gióng trống khua chiêng mà tuyên truyền như vậy chỉ khiến con cảnh giác hơn, giảm đi cơ hội thành công của bọn họ.”

“Con đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, mục tiêu thực sự của Thự Quang giáo thật sự là con sao?”

Trong căn phòng rộng lớn, chỉ nghe thấy một mình Vân Sâm từ từ nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.

Cái đuôi của Niệm An lắc lư dưới bàn gỗ, Lão Vương Bát nằm sấp ở góc tường trong ngôi nhà đá, vẫn không nhúc nhích hệt như pho tượng.

Vân Sâm nhìn thẳng vào hai mắt Hạ Phong Niên, hỏi: “Bố, nếu như lúc con không có ở đây, bố đột nhiên nghe chuyện của Thự Quang giáo thì bố sẽ có phản ứng gì?”

“Sẽ tức giận, kéo con ra khỏi nơi chó má này.” Hạ Phong Niên ăn ngay nói thật.

Đối với chuyện của vợ và con gái, Hạ Phong Niên đều không còn lý trí.

Trước kia lý trí của ông là Vân Trung Thư, mà hiện tại lý trí của ông là Vân Sâm.


“Sự tồn tại của con và bố rất quan trọng đối với ý thức tòa thành.” Khi Vân Sâm nói những lời này có chút ngượng ngùng, câu cuối nói khe khẽ.

“Còn có quan hệ của con và Hoa Đình…”

Lời này rất nhanh thốt ra khỏi miệng, không cẩn thận nghe thì sẽ không nghe được, sau đó giọng nói của Vân Sâm mới trở lại bình thường.

“Ý thức tòa thành nhất định sẽ phân bổ tinh lực để giải quyết vấn đề này.”

“Người của Thự Quang giáo rất đông, nếu không phải Ninh Ninh Hi mang tin tức đến trước, chờ chúng ta tìm mọi cách phát hiện tình hình của Thự Quang giáo thì số lượng của Thự Quang giáo chỉ có tăng nhiều lên mà thôi.”

“Đối phó với nhiều người như vậy nhất định sẽ tiêu tốn rất nhiều sức lực và sự chú ý của ý thức tòa thành, giảm bớt sự quan tâm đ ến những thứ khác.”

Vân Sâm nói ra suy đoán của mình: “Giống kế điệu hổ ly sơn ma quỷ?”

Hoa Đình nói: “Việc mà ma quỷ không muốn chúng ta chú ý… Liệu có liên quan đến nhật thực vòng lửa không?”

Vân Sâm nói: “Sau chuyện của Bảo Châu, ma quỷ từ đầu đến cuối vẫn rất im lặng, không phải đặc biệt chú ý thì rất khó phát hiện chuyện ma quỷ tiến hóa, dường như chúng nó đã từ bỏ những hành động nhỏ nhặt không có tác dụng.”

Ví dụ như ô nhiễm ý thức tòa thành, xuất hiện hang động ngầm trong hơi thở tòa thành, mê hoặc con người trong ý thức tòa thành, để Thành Quyến Giả ăn cắp năng lực của các ý thức tòa thành khác hoặc Vô Danh trà trộn vào, v.v…

Hạ Phong Niên đột nhiên nghĩ tới gì đó, ông im lặng không nói.

Vân Sâm chú ý đến sự thay đổi của Hạ Phong Niên.

Lúc này Hoa Đình mở miệng: “Tin tức trên phiến đá tròn là phần thưởng của ma quỷ để lại cho Kim Hòa Doãn, cũng để khiêu khích chúng ta, bọn nó rất tự tin trong việc tiêu diệt Cửu Châu… Sự tiến hóa của ma quỷ có quan hệ với Kim Hòa Doãn chăng?”

Vân Sâm đứng dậy liên lạc với Bùi Sinh Âm: “Mặc kệ có quan hệ hay không, trước tiên để Bùi Sinh Âm giảm bớt tầm quan trọng của nó khi nói cho Thần Kinh biết chuyện này, tình huống của ma quỷ càng nên chú ý hơn.”

Thự Quang giáo và ma quỷ có liên quan với nhau.

Ma quỷ có thể làm ra một Thự Quang giáo thứ nhất thì cũng có thể làm ra một Thự Quang giáo thứ hai, không bằng giữ lại giáo hội mà họ đã nắm vững vị trí địa lý và thông tin này.

Nói câu khó nghe, muốn giết con người thì quá dễ dàng.

Nếu con người thực sự muốn đối phó với Vân Sâm, cô chắc chắn Hoa Đình cũng sẽ đứng về phía cô, con người bình thường cũng không thể lấy dây leo của Hoa Đình.

Vân Sâm không muốn sau này Hoa Đình và con người còn phát sinh chuyện giằng co như vậy.

Kẻ địch chân chính của bọn họ là ma quỷ.

Càng đáng chú ý hơn là ma quỷ.

Trâm ngọc hơi sáng lên, thông tin được kết nối, Vân Sâm giải thích ngắn gọn suy nghĩ của mình với Bùi Sinh Âm.




Bùi Sinh Âm đứng trước hình tượng hình người của Trung Châu, lắng nghe giọng nói bên tai, vẻ mặt hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trước đó, Trung Châu đều nghĩ rằng Thành Quyến Giả của Thần Kinh là một người bị tê liệt cơ mặt.

Trung Châu hỏi: “Lời của Thành Quyến Giả nào mà làm cậu ngạc nhiên đến như vậy thế?”

Hiện nay, điện thoại hiệu Trà chỉ có thể được sử dụng để liên lạc giữa Thành Quyến Giả với nhau, giữa ý thức tòa thành và ý thức tòa thành với nhau và giữa Thành Quyến Giả với ý thức tòa thành của mình.

Trung Châu nghĩ Thần Kinh không đến mức khiến cho Bùi Sinh Âm có biểu hiện này, chỉ có thể là một Thành Quyến Giả nào đó.

“Là Vân Sâm.” Mặt Bùi Sinh Âm không chút thay đổi, cầm túi vải thô trên tay giao cho Trung Châu: “Ý của cô ấy hình như là… cô ấy không cần đãi ngộ của chúng tôi, bảo chúng tôi quan tâm đ ến những chuyện khác.”

Trong mắt Bùi Sinh Âm hiện lên vẻ hoang mang, nói chuyện về Thự Quang giáo cho Trung Châu nghe một lần nữa, sau đó mới hỏi: “Những gì cô ấy nói là thật lòng hay ngược lại lòng mình vậy?”

Trung Châu bảo Bùi Sinh Âm nói lại câu nói gốc của Vân Sâm một lần nữa, sau đó khóe môi không bị mặt nạ che lại nhếch lên một vòng cung ấm áp.

“Lời nói của Tiểu Vân, dựa theo ý trên mặt chữ để lý giải là được rồi, cô ấy nói cậu đừng đặt chuyện về Thự Quang giáo lên hàng đầu, chú ý nhiều hơn đến tình hình của ma quỷ… Tính cách của Tiểu Vân thật sự là từ một khuôn đúc ra với mẹ của cô ấy.”

Anh ấy có hơi xúc động.

Năm đó Hạ Phong Niên ở Trung Châu, anh ấy và Mạnh Nhiên Lâm đều muốn đối đãi đặc biệt với vợ chồng bọn họ, Vân Trung Thư cũng đã từ chối như vậy.

Trung Châu mở túi vải thô ra, thấy bên trong là phiến đá, liếc mắt nhìn hoa văn ở phía trên thì ngây ngẩn cả người.

“Cậu lấy nó ở đâu vậy?” Anh ấy hỏi.

Bùi Sinh Âm nói: “Chỉ thị thần linh của Thự Quang giáo, chúng tôi thấy hoa văn của phiến đá có chút giống, có ích không?”

Trung Châu giương mắt nhìn anh ta: “Nó có tác dụng tương đương với bính âm của ngôn ngữ Cửu Châu chúng ta.”

Bùi Sinh Âm thấy Trung Châu cầm một túi vải thô rồi nhanh chóng biến mất tại chỗ, chỉ để lại một câu.

“Có nó, tôi sẽ có thể nhanh chóng giải mã nội dung trên phiến đá.”

Bùi Sinh Âm nói tin tốt này cho Thần Kinh.

“Nếu thật sự như vậy thì tốt không còn gì bằng.”

Thần Kinh ngồi trên ghế với vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt dài hẹp khẽ cụp xuống, anh ấy thưởng thức ngọc bội bên hông, dáng ngồi tưởng như bình thường lại toát lên sự kiêu ngạo từ trong xương tủy.

Chuyện xảy ra ở mọi ngóc ngách của tòa thành đều không thể giấu được Thần Kinh, anh ấy duy trì hoạt động ổn định ở tòa thành này, sắp xếp các nhiệm vụ khác nhau cho con người.

Khi con người quá mức an nhàn thì sẽ luôn sinh ra một ít hành động nhàm chán.

Là một ý thức tòa thành tương đối được Cửu Châu ưu ái, Thần Kinh biết nhiều chuyện hơn các ý thức tòa thành khác, cũng được Cửu Châu tặng thêm một năng lực nữa.

Thần Kinh có thể tạm thời triệu tập những người khác nhau từ khắp nơi ở Cửu Châu, coi như quân dự bị của Thành Quyến Giả của anh ấy, cũng có thể dùng để hiểu rõ tình hình.

Người vừa được gọi không cung cấp được nhiều tin tức hữu dụng lắm.


Hai mắt Thần Kinh hơi nhắm lại, không đến nửa phút, anh ấy đột ngột mở mắt ra, đứng dậy khiến vạt áo bên chân gợn sóng một vòng.

Anh ấy xuất hiện ở một góc hẻo lánh và yên tĩnh của tòa thành.

Một cánh cổng sắt được lắp ở một góc ngoặt, một người đàn ông để kiểu tóc đầu đinh đang đứng ở cổng, thấy Thần Kinh đến, anh ta nói: “Họ Kim bằng lòng khai báo rồi, tôi sẽ cho người thu dọn hắn một lát rồi đưa đến đây?”

Thần Kinh nói: “Không cần, tôi qua đó gặp hắn.”

Đầu đinh mở cửa sắt ra: “Không có vấn đề gì chứ, bây giờ trông hắn có vẻ không ổn, rốt cuộc là con người, anh…”

Thần Kinh liếc nhìn anh ta: “Tôi là ý thức tòa thành của Cửu Châu.”

Truyền thống của Cửu Châu từ trước đến nay luôn khiến người khác thích là dùng khuôn mặt tươi cười để đối xử với người khác, hơn nữa giải quyết công việc một cách ôn hòa và nhã nhặn.

Thu hồi móng vuốt và răng nanh với mọi người không có nghĩa là móng vuốt và răng nanh đó đã biến mất.

Chỉ là sự hung ác của Cửu Châu được giấu rất sâu mà thôi.

Nếu không như vậy thì làm sao có thể bảo vệ đất nước được chứ?

Đối mặt với kẻ thù, Cửu Châu sẽ không bao giờ có tí thương xót dư thừa nào.

Anh ấy thân là ý thức tòa thành Cửu Châu thì cũng phải như thế.

Phản bội Cửu Châu thì chính là kẻ thù của Cửu Châu.

Thần Kinh đi vào phòng hành hình, từ trên cao nhìn Kim Hòa Doãn tàn phế.

“Khai thật đi.”

“Sau… khi… tao… nói… xong…”

Cứ mỗi lần Kim Hòa Doãn nói ra một chữ đều không ngừng ho ra máu.

“Thì… giết… tao… đi…”

Hắn yêu cầu một cách đau đớn.

Phản chiếu trong mắt Thần Kinh là vũng máu trước mặt, anh ấy bình tĩnh nói: “Mày không có quyền đưa ra yêu cầu.”

*

Thiên Hồ.

Một người to lớn mập mạp dùng sức lắc dây leo gần mặt đất, không bao lâu sau, trên đỉnh tòa thành đột nhiên có hai người tuột xuống.

Vân Sâm hỏi: “Sao thế?”

“Đi theo tôi, hiện tại Nghiêm Văn Thần đã khôi phục thần trí rồi.” Lệnh Thời Thanh kéo tay Vân Sâm chạy: “Tôi nghe không hiểu lời cậu ấy nói, cậu ấy lại ở trong phòng không chịu ra.”

Vân Sâm vừa chạy vừa hỏi: “Anh ấy nói gì rồi?”

Lệnh Thời Thanh trả lời: “Cậu ấy nói ma quỷ đang dùng ma quỷ đã từng ăn thịt mấy tên ma quỷ khác để làm thức ăn cho một tên ma quỷ lớn hơn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương