Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
-
Chương 163: Ngoại truyện 5
Giữa các gia đình huân quý hiếm khó có điều bí mật với nhau. Lúc năm mới các phủ sẽ qua lại, thế là biết được chuyện mấy nhà đều sa thải tiên sinh.
Sau khi biết được nguyên do, phản ứng của mọi người không giống nhau.
Có người cảm thấy ngạc nhiên, chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không đáng giá để sa thải tiên sinh. Có người cảm thấy quái đản, thế gian này vốn là nam tôn nữ ti, còn không cho phép người khác nói hay sao?
Cũng có mấy nhà, cảm thấy chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Nhưng nếu phủ khác đều xem là đại sự, không thể để bọn họ phải chịu đựng được, bèn về nhà hỏi đám trẻ, nếu tình hình này có xảy ra thì sa thải tiên sinh.
Không thiếu những ngươi bị oan, vì trẻ con trong nhà có ý kiến với tiên sinh, dùng lời lẽ như thật, bêu xấu tiên sinh một phen, thế là bị đuổi đi.
Tiên sinh chịu oan, sau khi tức tối về nhà, nuốt không trôi cục tức này, mắng Thường Thanh công tử một trận!
Vì sao mắng Hạ Văn Chương? Thứ nhất, hắn có danh tiếng. Thứ hai, chuyện này là truyền ra từ phủ hắn trước tiên!
Tiên sinh truyền đạo, thụ nghiệp, giải thích cho học sinh, vất vả cực nhọc, quên ăn quên ngủ, kết quả vì chút chuyện nhỏ này mà sa thải tiên sinh? Quá ngạo mạn!
Đối với người mắng hắn, chỉ cần không phải đứng trước mặt hắn chỉ vào mũi hắn mắng thì Hạ Văn Chương không dư sức để ý.
Người mắng hắn quá nhiều, những năm này hắn không có thời gian viết《Thiếu niên cơ giáp》, mỗi năm đều sẽ bị các thư khách mắng cho một trận. Còn có người đứng ở cửa Thường Thanh thư cục, chỉ vào trong mắng. Mắng hắn kiếm được tiền rồi, danh tiếng cũng kiếm được thì không thèm viết nữa, là tiểu nhân qua cầu rút ván.
Nếu ai cũng phải để ý, hắn dứt khoát không làm gì cả, ngồi ở cửa Thường Thanh thư cục tùy ý mắng đi. Vì vậy, hắn không hề rảnh để ý chút nào, nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Mãi đến qua tháng giêng.
Mấy vị tiên sinh bị sa thải không thu được học sinh, mọi người biết bọn họ là bị sa thải, lại vì do gì sa thải, thế là bị khách sáo tiễn về.
Như vậy, cuối cùng thành ra lớn chuyện.
Cũng không nhắm vào phủ khác mà chỉ cắn chặt Hạ Văn Chương không thả như cũ. Còn có trưởng tử của một vị tiên sinh, đến trước cửa Thường Thanh thư cục cất giọng mắng to, nói Trung Dũng Hầu phủ bức tử phụ thân hắn ta vân vân.
Thường Thanh thư cục là nơi náo nhiệt nhất, rất nhiều văn nhân trẻ tuổi đều ở đây, phần nhiều là thanh niên nhiệt huyết. Đổi thành người ngoài bị chỉ trích đã hại mạng người, bọn họ nhất định sẽ hăng hái tiến lên mắng cùng. Nhưng liên quan đến Hạ Văn Chương, bọn họ không mắng ngay mà đợi làm rõ ngọn nguồn.
Sau khi biết rõ, đa số đều cảm thấy Hạ Văn Chương rất oan uổng. Đầu tiên, phụ thân người mắng đó không bị bức tử mà chỉ bị tức sinh bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi thôi. Thứ hai, phụ thân hắn không phải bị Trung Dũng Hầu phủ sa thải.
Đây là biết rõ Trung Dũng Hầu phủ có danh tiếng tốt, trên dưới đều là ôn hòa, nhặt trái hồng mềm để bóp sao?
Các học sinh nói chuyện giúp Trung Dũng Hầu phủ: “Ai sa thải thì ngươi đến tìm người đó đi! Mắng Thường Thanh công tử làm gì?”
“Công tử bọn ta sai chỗ nào? Sa thải tiên sinh mà thôi, không hài lòng không thể sa thải sao?”
Thế mà bọn họ giúp nói chuyện, các tiên sinh khác bị sa thải cũng chạy đến lên tiếng ủng hộ: “Một ngày làm thầy, suốt đời là cha, không thích thì kiếm chuyện, như thể tìm xương trong trứng gà, tôn trọng tại đâu?”
Phải đòi công bằng cho được.
Chuyện này ngay cả Hoàng thượng cũng nghe thấy, ngạc nhiên nói: “Chút chuyện này cũng có thể ầm ĩ được sao?”
Vị tiên sinh kia nói sai, Trung Dũng Hầu phủ sa thải cũng tốt, không sa thải cũng thôi, đều không có gì cả. Nhưng những phủ khác học theo, cũng sa thải theo. Bây giờ còn có người tức giận đến nỗi bệnh nặng, ầm ĩ đến mức thanh thế to lớn vậy, Hoàng thượng cảm thấy bọn họ thật rảnh rỗi.
Nhưng mặc kệ cho bọn hắn ầm ĩ tiếp như vậy cũng không thỏa đáng, bèn gọi Hạ Văn Chương, bảo hắn mau xử lý chuyện này.
Chuyện này nếu đã bắt đầu từ phủ hắn thì người ta cũng chỉ mặt gọi tên muốn hắn ra mặt, vậy thì để hắn xử lý thôi.
“Thưa vâng.” Hạ Văn Chương đáp ứng.
Cách giải quyết của hắn là, ôm Châu Châu đến Thường Thanh thư cục, đứng ở trước cửa Thường Thanh thư cục, đối mặt với những người thảo phạt.
“Ta hoàn toàn không cho rằng phủ ta vì chuyện nhỏ mà sa thải Vương tiên sinh.” Câu đầu tiên hắn mở miệng chính là như thế.
Ngay sau đó rất nhiều tiếng phản đối kích động vang lên, Hạ Văn Chương để bọn họ mắng, đợi bọn họ ngừng lại chút, nghiêng đầu nhìn con gái nói: “Châu Châu, con nói với mọi người, Vương tiên sinh đã làm gì.”
Châu Châu là một tiểu cô nương xinh đẹp tinh xảo, hôm nay lại đặc biệt ăn diện, càng thêm xinh đẹp vô cùng. Cô bé mở miệng muốn nói, đám người không kiềm được yên tĩnh lại đôi chút. Còn có người muốn mắng tiếp thì bị người đến xem náo nhiệt bịt miệng lại.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của tiểu cô nương nói: “Vương tiên sinh làm đệ đệ ta xem thường ta.”
“Tiểu cô nương ăn nói bậy nói bạ! Ta há đã làm loại chuyện này sao?” Vương tiên sinh lập tức phủ nhận.
Châu Châu nói: “Chính ngươi nói, ‘Cô nương trong phủ còn học thuộc được, ngươi lại không thuộc được, thật là lười biếng’. Đây không phải đang nói, ta rất ngốc, ta có thể học thuộc được đệ đệ chắc chắn có thể thuộc được sao? Ngươi khiến đệ đệ ta cảm thấy ta ngốc, thế là không phải làm đệ ta ta xem thường ta sao?”
Lời này trước đó Hạ Văn Chương đã dạy trước rồi rồi, Châu Châu thông minh, học thuộc không sai một chữ.
Mọi người mới mặc kệ lời này của cô bé là có người dạy hay không, nhưng nghe cô bé nói vậy, lòng thầm nói quả đúng như thế, Vương tiên nói thẳng mặt cô nương trong phủ người ta ngốc, thảo nào người ta sa thải ông ta!
Vương tiên sinh tức giận nói: “Là tự ngươi hiểu sai! Ta nói ngươi đần lúc nào? Lại khi nào để đệ đệ ngươi xem thường ngươi?”
Hạ Văn Chương thấp giọng nói mấy câu bên tai Châu Châu.
Châu Châu nghiêng đầu nói: “Lẽ nào ý của tiên sinh là ta thông minh hơn đệ đệ, cho nên ta học thuộc được, đệ đệ cũng có thể học thuộc được sao? Câu này nghe không hợp lý.”
Giọng tiểu cô nương du dương, nói chuyện non nớt, giống như tiếng chim oanh hót vang, tất nhiên khiến người thích nghe. Lời cô bé nói cũng khiến người tán thành hơn cả.
Vương tiên sinh có thể được mời làm tiên sinh, dĩ nhiên cũng không ngốc, nhanh chóng phản ứng kịp: “Hừ, đã nói là ngươi hiểu sai rồi! Ý gốc của ta là ngươi với tiểu công tử trong phủ thông minh như nhau, cho nên ngươi học thuộc được thì tiểu công tử cũng phải học thuộc được.”
Hạ Văn Chương còn muốn nói gì bên tai Châu Châu, nhưng Châu Châu bị chọc tức, trực tiếp nói: “Trước khi ta đến nghe giảng bài, tiên sinh dạy cả ta, tiểu thúc và đệ đệ. Sao không nói tiểu thúc ta học thuộc được mà đệ đệ lại không học thuộc được? Lại cố ý lúc ta đến nghe giảng rồi lấy ta ra nói?”
Thấy con gái tức giận, Hạ Văn Chương bèn giải thích với mọi người xung quanh: “Tiểu thúc của con bé là tam đệ nhà ta, bằng tuổi với con gái ta, chỉ kém hai tháng. Ba đứa trẻ bọn nó tuổi tác xấp xỉ, từ nhỏ chơi chung chỗ, tình cảm rất tốt.”
Ôm con gái lên, lại nhìn Vương tiên sinh, nói tiếp: “Bởi vậy ta mới nói, bọn ta không phải vì chuyện nhỏ mà sai thải Vương tiên sinh. Vương tiên sinh nói chuyện không quy củ, xúi giận hiềm khích xích mích tình cảm đám trẻ. Đợi bọn nhỏ trưởng thành, làm đệ đệ mà cho rằng tỷ tỷ ngốc, xem thường tỷ tỷ, người một nhà sao còn có thể hòa thuận?”
“Giữa những người trong nhà, trọng yếu nhất chính là tôn trọng kính yêu, Vương tiên sinh xúi giục tình cảm đại phòng nhị phòng trong phủ bọn ta, nói lớn chính là gây xích mích Trung Dũng Hầu phủ bất hòa đến nổi phải tách ra!” Ngữ điệu hắn chuyển sang nặng nề hơn, “Phủ bọn ta sa thải tiên sinh có gì không thỏa đáng sao?”
Vương tiên sinh bị hắn nói cho lắp bắp: “Ngươi, ngươi khếch đại từ ngữ!”
“Gia phong Trung Dũng Hầu phủ hòa thuận, cũng là vì bọn ta rất thận trọng, tôn kính yêu mến người nhà, không hề buông lỏng một chút nào.” Hạ Văn Chương nói, “Ngươi suýt nữa dạy hư đám trẻ nhà ta, làm xấu gia phong nhà ta, chỉ sa thải ngươi, ngươi còn không đội ơn?!”
Hắn làm quan nhiều năm, lúc này bày ra quan uy uy nghiêm, lập tức khiến người không dám đến gần, cũng không dám lớn tiếng.
Sắc mặt vị Vương tiên sinh kia đã đỏ bừng, nói không ra lời.
Ông ta bị nói thành “Ngọn nguồn gây họa” trước mặt mọi người, giờ phút cực kỳ không còn mặt mũi nào, chỉ hận tìm không được cái lỗ nào để chui vào.
Nhưng xung quanh người chen chúc, ngay cả một cây kim cũng không rơi xuống, huống chi là kẽ hở? Thế là ông ta mắt đảo lên, ngất xỉu.
Về phần hôn mê thật hay giả, không ai thèm tính toán.
Hạ Văn Chương cũng không phải người hùng hổ dọa người, chỉ nhìn vào hướng đám đông rồi nói: “Trung Dũng Hầu phủ gần đây đang tuyển tiên sinh. Yêu cầu học vấn tốt, nhân phẩm tốt, tính tình nghiêm cẩn. Người có ý định thì có thể đến ghi danh ở Thường Thanh thư cục, đúng giờ làm bài thi sát hạch, chọn được người thích hợp thì sẽ nhận vào.”
Từ trong tay áo móc ra đơn tuyển sư đã viết xong, canh giờ lên lớp, tiền lương, ăn ở phúc lợi này nọ đều đã viết trên đó, bảo Trần quản sự dán lên.
Nhân lúc mọi người nhìn lên thì tự mình ôm lấy Châu Châu đi từ cửa sau.
Mà đám người Vương tiên sinh cũng không gây sự nữa.
Hạ Văn Chương rất ít khi ra mặt, lần này tự mình ra mặt, nói chuyện lại không chút nể tình, da mặt Vương tiên sinh bị bóc xuống, mọi người dĩ nhiên không dám la lối nữa.
Dẫu sao, lỗi mọi người và Vương tiên sinh phạm giống nhau. Vương tiên sinh có hiềm nghi “Xúi giục chủ phủ người ta tách ra” thì bọn họ cũng có.
Những người này phần lớn không còn mặt mũi đến ghi danh dạy Châu Châu nữa, cũng có người mặt dày lại ghi danh, còn viết ưu điểm: “Sai lầm đã từng mắc phải, tuyệt đối sẽ không tái phạm.”
Trung Dũng Hầu phủ nhanh chóng tuyển được tiên sinh dạy Văn Tông và Thụy Nhi. Những phủ khác nghe thấy cũng theo lệ làm.
Dù sao đã từng học theo Trung Dũng Hầu phủ sa thải tiên sinh, lại học theo cách tuyển tiên sinh cũng không ngại.
Thậm chí còn đến Trung Dũng Hầu phủ xin bài thi khảo hạch tiên sinh, một chữ cũng không đổi, trực tiếp cầm đi dùng. Sau khi nhận vào, ngay cả tiền lương đãi ngộ cũng không chênh lệch bao nhiêu với Trung Dũng Hầu phủ.
Chuyện này để các phủ huân quý khác biết, đều có hơi khó chịu. Luôn cảm thấy tiên sinh người ta chọn qua chọn lại, chọn lựa cẩn thận hơn bọn họ. Nhưng tiên sinh phủ bọn họ không phạm lỗi gì, không tiện đường đột sai thải, chỉ đành tạm thời kiềm nén lại.
Sóng gió sa thải tiên sinh dần dần yên ả lại.
Bởi vì Hạ Văn Chương cố ý dẫn dắt, không có người đặt sự chú ý lên việc “Nữ tử không bằng nam tử”, do đó trong thế giới của Châu Châu không có khái niệm “Nam tôn nữ ti”.
Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương định sẽ bảo vệ cô bé thật tốt, không để cô bé bị quan niệm này ăn mòm.
Bởi vì con người luôn sẽ như vậy, ban đầu cảm thấy chuyện nào đó là sai, nhưng khi xung quanh đầy rẫy những chuyện như vậy, dần dần không thấy nó sai nữa, mà ngược lại nhìn thành thói quen, còn bào chữa cho nó.
Giống như các bạn học của Châu Châu, đã có phần bị ăn mòn rồi, trong lòng nảy sinh suy nghĩ “Chuyện này rất bình thường”. Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương tuyệt đối không cho phép con gái mình biến thành như vậy.
Đảo mắt đến nghỉ hè.
Lúc sắp nghỉ hè, Châu Châu khoe khoang với các bạn nhỏ sắp lại được đi du lịch với phụ thân mẫu thân!
Còn nói dự định đi đâu đến đâu, đọc trên sách có cái gì chơi vui, có cái gì đẹp, ăn ngon này nọ.
Các tiểu cô nương thấy bắt thèm không thôi, hâm mộ nói: “Phụ thân mẫu thân ngươi sao thương ngươi quá!”
Châu Châu đã hơn bảy tuổi, đã hiểu chuyện hơn, biết mình với các bạn học khác không giống nhau, phụ mẫu của cô bé đặc biệt yêu thương cô bé.
Vì vậy nói: “Chờ ta trở lại, mang lễ vật về cho các ngươi!”
“Được á, cám ơn Châu Châu!” Tiểu tỷ muội thân thiết đã bắt đầu gọi nhũ danh của cô bé.
Nhưng, cũng không phải lúc nào cũng gọi nhũ danh. Còn là trẻ con, ai cũng có không dưới ba cái tên. Đều là hôm nay gọi tên này, ngày mai gọi tên kia.
“Khai giảng gặp!” Châu Châu nói xong thì vui vẻ trở về nhà.
Hàng năm Hạ Văn Chương đều dây dưa Hoàng thượng xây dựng thêm mấy trường dạy vỡ lòng, sau đó đi tuần tra. Thuận tiện dẫn thê tử, con gái đi khắp nơi.
Châu Châu và Văn Tông, Thụy Nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Châu Châu muốn đi, sẽ không để lại Văn Tông cùng Thụy Nhi.
Vì vậy, ba đứa bé vẫn phải cùng nhau bầu bạn.
Chẳng qua, mấy ngày trước khi xuất hành. Mấy đứa trẻ phủ Trưởng công chúa và mấy đứa trẻ của Thái tử phi bị đưa tới.
“Xin phiền Hạ đại nhân mang theo bọn nó cùng đi.”
Hai phủ không chỉ đưa người đến, còn đưa lễ trọng đến, yêu cầu Hạ Văn Chương đưa đám trẻ đi du lịch cùng mở mang kiến thức.
Hạ Văn Chương: “…”
Vu Hàn Châu: “…”
Sau khi biết được nguyên do, phản ứng của mọi người không giống nhau.
Có người cảm thấy ngạc nhiên, chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không đáng giá để sa thải tiên sinh. Có người cảm thấy quái đản, thế gian này vốn là nam tôn nữ ti, còn không cho phép người khác nói hay sao?
Cũng có mấy nhà, cảm thấy chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Nhưng nếu phủ khác đều xem là đại sự, không thể để bọn họ phải chịu đựng được, bèn về nhà hỏi đám trẻ, nếu tình hình này có xảy ra thì sa thải tiên sinh.
Không thiếu những ngươi bị oan, vì trẻ con trong nhà có ý kiến với tiên sinh, dùng lời lẽ như thật, bêu xấu tiên sinh một phen, thế là bị đuổi đi.
Tiên sinh chịu oan, sau khi tức tối về nhà, nuốt không trôi cục tức này, mắng Thường Thanh công tử một trận!
Vì sao mắng Hạ Văn Chương? Thứ nhất, hắn có danh tiếng. Thứ hai, chuyện này là truyền ra từ phủ hắn trước tiên!
Tiên sinh truyền đạo, thụ nghiệp, giải thích cho học sinh, vất vả cực nhọc, quên ăn quên ngủ, kết quả vì chút chuyện nhỏ này mà sa thải tiên sinh? Quá ngạo mạn!
Đối với người mắng hắn, chỉ cần không phải đứng trước mặt hắn chỉ vào mũi hắn mắng thì Hạ Văn Chương không dư sức để ý.
Người mắng hắn quá nhiều, những năm này hắn không có thời gian viết《Thiếu niên cơ giáp》, mỗi năm đều sẽ bị các thư khách mắng cho một trận. Còn có người đứng ở cửa Thường Thanh thư cục, chỉ vào trong mắng. Mắng hắn kiếm được tiền rồi, danh tiếng cũng kiếm được thì không thèm viết nữa, là tiểu nhân qua cầu rút ván.
Nếu ai cũng phải để ý, hắn dứt khoát không làm gì cả, ngồi ở cửa Thường Thanh thư cục tùy ý mắng đi. Vì vậy, hắn không hề rảnh để ý chút nào, nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Mãi đến qua tháng giêng.
Mấy vị tiên sinh bị sa thải không thu được học sinh, mọi người biết bọn họ là bị sa thải, lại vì do gì sa thải, thế là bị khách sáo tiễn về.
Như vậy, cuối cùng thành ra lớn chuyện.
Cũng không nhắm vào phủ khác mà chỉ cắn chặt Hạ Văn Chương không thả như cũ. Còn có trưởng tử của một vị tiên sinh, đến trước cửa Thường Thanh thư cục cất giọng mắng to, nói Trung Dũng Hầu phủ bức tử phụ thân hắn ta vân vân.
Thường Thanh thư cục là nơi náo nhiệt nhất, rất nhiều văn nhân trẻ tuổi đều ở đây, phần nhiều là thanh niên nhiệt huyết. Đổi thành người ngoài bị chỉ trích đã hại mạng người, bọn họ nhất định sẽ hăng hái tiến lên mắng cùng. Nhưng liên quan đến Hạ Văn Chương, bọn họ không mắng ngay mà đợi làm rõ ngọn nguồn.
Sau khi biết rõ, đa số đều cảm thấy Hạ Văn Chương rất oan uổng. Đầu tiên, phụ thân người mắng đó không bị bức tử mà chỉ bị tức sinh bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi thôi. Thứ hai, phụ thân hắn không phải bị Trung Dũng Hầu phủ sa thải.
Đây là biết rõ Trung Dũng Hầu phủ có danh tiếng tốt, trên dưới đều là ôn hòa, nhặt trái hồng mềm để bóp sao?
Các học sinh nói chuyện giúp Trung Dũng Hầu phủ: “Ai sa thải thì ngươi đến tìm người đó đi! Mắng Thường Thanh công tử làm gì?”
“Công tử bọn ta sai chỗ nào? Sa thải tiên sinh mà thôi, không hài lòng không thể sa thải sao?”
Thế mà bọn họ giúp nói chuyện, các tiên sinh khác bị sa thải cũng chạy đến lên tiếng ủng hộ: “Một ngày làm thầy, suốt đời là cha, không thích thì kiếm chuyện, như thể tìm xương trong trứng gà, tôn trọng tại đâu?”
Phải đòi công bằng cho được.
Chuyện này ngay cả Hoàng thượng cũng nghe thấy, ngạc nhiên nói: “Chút chuyện này cũng có thể ầm ĩ được sao?”
Vị tiên sinh kia nói sai, Trung Dũng Hầu phủ sa thải cũng tốt, không sa thải cũng thôi, đều không có gì cả. Nhưng những phủ khác học theo, cũng sa thải theo. Bây giờ còn có người tức giận đến nỗi bệnh nặng, ầm ĩ đến mức thanh thế to lớn vậy, Hoàng thượng cảm thấy bọn họ thật rảnh rỗi.
Nhưng mặc kệ cho bọn hắn ầm ĩ tiếp như vậy cũng không thỏa đáng, bèn gọi Hạ Văn Chương, bảo hắn mau xử lý chuyện này.
Chuyện này nếu đã bắt đầu từ phủ hắn thì người ta cũng chỉ mặt gọi tên muốn hắn ra mặt, vậy thì để hắn xử lý thôi.
“Thưa vâng.” Hạ Văn Chương đáp ứng.
Cách giải quyết của hắn là, ôm Châu Châu đến Thường Thanh thư cục, đứng ở trước cửa Thường Thanh thư cục, đối mặt với những người thảo phạt.
“Ta hoàn toàn không cho rằng phủ ta vì chuyện nhỏ mà sa thải Vương tiên sinh.” Câu đầu tiên hắn mở miệng chính là như thế.
Ngay sau đó rất nhiều tiếng phản đối kích động vang lên, Hạ Văn Chương để bọn họ mắng, đợi bọn họ ngừng lại chút, nghiêng đầu nhìn con gái nói: “Châu Châu, con nói với mọi người, Vương tiên sinh đã làm gì.”
Châu Châu là một tiểu cô nương xinh đẹp tinh xảo, hôm nay lại đặc biệt ăn diện, càng thêm xinh đẹp vô cùng. Cô bé mở miệng muốn nói, đám người không kiềm được yên tĩnh lại đôi chút. Còn có người muốn mắng tiếp thì bị người đến xem náo nhiệt bịt miệng lại.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của tiểu cô nương nói: “Vương tiên sinh làm đệ đệ ta xem thường ta.”
“Tiểu cô nương ăn nói bậy nói bạ! Ta há đã làm loại chuyện này sao?” Vương tiên sinh lập tức phủ nhận.
Châu Châu nói: “Chính ngươi nói, ‘Cô nương trong phủ còn học thuộc được, ngươi lại không thuộc được, thật là lười biếng’. Đây không phải đang nói, ta rất ngốc, ta có thể học thuộc được đệ đệ chắc chắn có thể thuộc được sao? Ngươi khiến đệ đệ ta cảm thấy ta ngốc, thế là không phải làm đệ ta ta xem thường ta sao?”
Lời này trước đó Hạ Văn Chương đã dạy trước rồi rồi, Châu Châu thông minh, học thuộc không sai một chữ.
Mọi người mới mặc kệ lời này của cô bé là có người dạy hay không, nhưng nghe cô bé nói vậy, lòng thầm nói quả đúng như thế, Vương tiên nói thẳng mặt cô nương trong phủ người ta ngốc, thảo nào người ta sa thải ông ta!
Vương tiên sinh tức giận nói: “Là tự ngươi hiểu sai! Ta nói ngươi đần lúc nào? Lại khi nào để đệ đệ ngươi xem thường ngươi?”
Hạ Văn Chương thấp giọng nói mấy câu bên tai Châu Châu.
Châu Châu nghiêng đầu nói: “Lẽ nào ý của tiên sinh là ta thông minh hơn đệ đệ, cho nên ta học thuộc được, đệ đệ cũng có thể học thuộc được sao? Câu này nghe không hợp lý.”
Giọng tiểu cô nương du dương, nói chuyện non nớt, giống như tiếng chim oanh hót vang, tất nhiên khiến người thích nghe. Lời cô bé nói cũng khiến người tán thành hơn cả.
Vương tiên sinh có thể được mời làm tiên sinh, dĩ nhiên cũng không ngốc, nhanh chóng phản ứng kịp: “Hừ, đã nói là ngươi hiểu sai rồi! Ý gốc của ta là ngươi với tiểu công tử trong phủ thông minh như nhau, cho nên ngươi học thuộc được thì tiểu công tử cũng phải học thuộc được.”
Hạ Văn Chương còn muốn nói gì bên tai Châu Châu, nhưng Châu Châu bị chọc tức, trực tiếp nói: “Trước khi ta đến nghe giảng bài, tiên sinh dạy cả ta, tiểu thúc và đệ đệ. Sao không nói tiểu thúc ta học thuộc được mà đệ đệ lại không học thuộc được? Lại cố ý lúc ta đến nghe giảng rồi lấy ta ra nói?”
Thấy con gái tức giận, Hạ Văn Chương bèn giải thích với mọi người xung quanh: “Tiểu thúc của con bé là tam đệ nhà ta, bằng tuổi với con gái ta, chỉ kém hai tháng. Ba đứa trẻ bọn nó tuổi tác xấp xỉ, từ nhỏ chơi chung chỗ, tình cảm rất tốt.”
Ôm con gái lên, lại nhìn Vương tiên sinh, nói tiếp: “Bởi vậy ta mới nói, bọn ta không phải vì chuyện nhỏ mà sai thải Vương tiên sinh. Vương tiên sinh nói chuyện không quy củ, xúi giận hiềm khích xích mích tình cảm đám trẻ. Đợi bọn nhỏ trưởng thành, làm đệ đệ mà cho rằng tỷ tỷ ngốc, xem thường tỷ tỷ, người một nhà sao còn có thể hòa thuận?”
“Giữa những người trong nhà, trọng yếu nhất chính là tôn trọng kính yêu, Vương tiên sinh xúi giục tình cảm đại phòng nhị phòng trong phủ bọn ta, nói lớn chính là gây xích mích Trung Dũng Hầu phủ bất hòa đến nổi phải tách ra!” Ngữ điệu hắn chuyển sang nặng nề hơn, “Phủ bọn ta sa thải tiên sinh có gì không thỏa đáng sao?”
Vương tiên sinh bị hắn nói cho lắp bắp: “Ngươi, ngươi khếch đại từ ngữ!”
“Gia phong Trung Dũng Hầu phủ hòa thuận, cũng là vì bọn ta rất thận trọng, tôn kính yêu mến người nhà, không hề buông lỏng một chút nào.” Hạ Văn Chương nói, “Ngươi suýt nữa dạy hư đám trẻ nhà ta, làm xấu gia phong nhà ta, chỉ sa thải ngươi, ngươi còn không đội ơn?!”
Hắn làm quan nhiều năm, lúc này bày ra quan uy uy nghiêm, lập tức khiến người không dám đến gần, cũng không dám lớn tiếng.
Sắc mặt vị Vương tiên sinh kia đã đỏ bừng, nói không ra lời.
Ông ta bị nói thành “Ngọn nguồn gây họa” trước mặt mọi người, giờ phút cực kỳ không còn mặt mũi nào, chỉ hận tìm không được cái lỗ nào để chui vào.
Nhưng xung quanh người chen chúc, ngay cả một cây kim cũng không rơi xuống, huống chi là kẽ hở? Thế là ông ta mắt đảo lên, ngất xỉu.
Về phần hôn mê thật hay giả, không ai thèm tính toán.
Hạ Văn Chương cũng không phải người hùng hổ dọa người, chỉ nhìn vào hướng đám đông rồi nói: “Trung Dũng Hầu phủ gần đây đang tuyển tiên sinh. Yêu cầu học vấn tốt, nhân phẩm tốt, tính tình nghiêm cẩn. Người có ý định thì có thể đến ghi danh ở Thường Thanh thư cục, đúng giờ làm bài thi sát hạch, chọn được người thích hợp thì sẽ nhận vào.”
Từ trong tay áo móc ra đơn tuyển sư đã viết xong, canh giờ lên lớp, tiền lương, ăn ở phúc lợi này nọ đều đã viết trên đó, bảo Trần quản sự dán lên.
Nhân lúc mọi người nhìn lên thì tự mình ôm lấy Châu Châu đi từ cửa sau.
Mà đám người Vương tiên sinh cũng không gây sự nữa.
Hạ Văn Chương rất ít khi ra mặt, lần này tự mình ra mặt, nói chuyện lại không chút nể tình, da mặt Vương tiên sinh bị bóc xuống, mọi người dĩ nhiên không dám la lối nữa.
Dẫu sao, lỗi mọi người và Vương tiên sinh phạm giống nhau. Vương tiên sinh có hiềm nghi “Xúi giục chủ phủ người ta tách ra” thì bọn họ cũng có.
Những người này phần lớn không còn mặt mũi đến ghi danh dạy Châu Châu nữa, cũng có người mặt dày lại ghi danh, còn viết ưu điểm: “Sai lầm đã từng mắc phải, tuyệt đối sẽ không tái phạm.”
Trung Dũng Hầu phủ nhanh chóng tuyển được tiên sinh dạy Văn Tông và Thụy Nhi. Những phủ khác nghe thấy cũng theo lệ làm.
Dù sao đã từng học theo Trung Dũng Hầu phủ sa thải tiên sinh, lại học theo cách tuyển tiên sinh cũng không ngại.
Thậm chí còn đến Trung Dũng Hầu phủ xin bài thi khảo hạch tiên sinh, một chữ cũng không đổi, trực tiếp cầm đi dùng. Sau khi nhận vào, ngay cả tiền lương đãi ngộ cũng không chênh lệch bao nhiêu với Trung Dũng Hầu phủ.
Chuyện này để các phủ huân quý khác biết, đều có hơi khó chịu. Luôn cảm thấy tiên sinh người ta chọn qua chọn lại, chọn lựa cẩn thận hơn bọn họ. Nhưng tiên sinh phủ bọn họ không phạm lỗi gì, không tiện đường đột sai thải, chỉ đành tạm thời kiềm nén lại.
Sóng gió sa thải tiên sinh dần dần yên ả lại.
Bởi vì Hạ Văn Chương cố ý dẫn dắt, không có người đặt sự chú ý lên việc “Nữ tử không bằng nam tử”, do đó trong thế giới của Châu Châu không có khái niệm “Nam tôn nữ ti”.
Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương định sẽ bảo vệ cô bé thật tốt, không để cô bé bị quan niệm này ăn mòm.
Bởi vì con người luôn sẽ như vậy, ban đầu cảm thấy chuyện nào đó là sai, nhưng khi xung quanh đầy rẫy những chuyện như vậy, dần dần không thấy nó sai nữa, mà ngược lại nhìn thành thói quen, còn bào chữa cho nó.
Giống như các bạn học của Châu Châu, đã có phần bị ăn mòn rồi, trong lòng nảy sinh suy nghĩ “Chuyện này rất bình thường”. Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương tuyệt đối không cho phép con gái mình biến thành như vậy.
Đảo mắt đến nghỉ hè.
Lúc sắp nghỉ hè, Châu Châu khoe khoang với các bạn nhỏ sắp lại được đi du lịch với phụ thân mẫu thân!
Còn nói dự định đi đâu đến đâu, đọc trên sách có cái gì chơi vui, có cái gì đẹp, ăn ngon này nọ.
Các tiểu cô nương thấy bắt thèm không thôi, hâm mộ nói: “Phụ thân mẫu thân ngươi sao thương ngươi quá!”
Châu Châu đã hơn bảy tuổi, đã hiểu chuyện hơn, biết mình với các bạn học khác không giống nhau, phụ mẫu của cô bé đặc biệt yêu thương cô bé.
Vì vậy nói: “Chờ ta trở lại, mang lễ vật về cho các ngươi!”
“Được á, cám ơn Châu Châu!” Tiểu tỷ muội thân thiết đã bắt đầu gọi nhũ danh của cô bé.
Nhưng, cũng không phải lúc nào cũng gọi nhũ danh. Còn là trẻ con, ai cũng có không dưới ba cái tên. Đều là hôm nay gọi tên này, ngày mai gọi tên kia.
“Khai giảng gặp!” Châu Châu nói xong thì vui vẻ trở về nhà.
Hàng năm Hạ Văn Chương đều dây dưa Hoàng thượng xây dựng thêm mấy trường dạy vỡ lòng, sau đó đi tuần tra. Thuận tiện dẫn thê tử, con gái đi khắp nơi.
Châu Châu và Văn Tông, Thụy Nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Châu Châu muốn đi, sẽ không để lại Văn Tông cùng Thụy Nhi.
Vì vậy, ba đứa bé vẫn phải cùng nhau bầu bạn.
Chẳng qua, mấy ngày trước khi xuất hành. Mấy đứa trẻ phủ Trưởng công chúa và mấy đứa trẻ của Thái tử phi bị đưa tới.
“Xin phiền Hạ đại nhân mang theo bọn nó cùng đi.”
Hai phủ không chỉ đưa người đến, còn đưa lễ trọng đến, yêu cầu Hạ Văn Chương đưa đám trẻ đi du lịch cùng mở mang kiến thức.
Hạ Văn Chương: “…”
Vu Hàn Châu: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook