Edit: Fuly.

Sáng hôm ấy, những người tin tức nhanh nhạy đều biết Đồng đại nhân, hai mươi sáu tuổi, rốt cuộc cũng có con trai.

"Đại ca, nghe nói đại tẩu vừa sinh cho huynh một cậu con trai? Chúc mừng huynh." Thiệu Hàm Dung nhìn vẻ mặt mang đầy nét vui mừng của cấp trên, thật lòng chúc phúc. Phu nhân nhà hắn cùng Đồng phu nhân cũng xem như thân thiết, vậy nên, quan hệ với người cấp trên này cũng thân hơn vài phần. Hơn nữa thê tử hắn có thể mang thai, một phần cũng là nhờ ơn của Đồng phu nhân, hắn sao có thể không cảm kích?

"Đại ca, nhớ mời đệ uống rượu mừng đấy." Tào Quốc Hưng cùng Từ Hoài An cũng lên tiếng.

"Yên tâm, lúc đầy tháng nhất định mời mọi người uống đủ." Đồng Nhị gia hào phóng đồng ý.

"Đại ca, lời này là huynh nói đấy, đến lúc đó đừng quên."

"Yên tâm, đại ca đã nói mời thì sẽ mời, không thiếu phần của ngươi đâu."

"Được rồi, đừng nói nhiều nữa... mau làm việc thôi."

******

Bởi vì khó sinh, Dương Nghi ngủ một ngày một đêm mới tỉnh lại. Khoảng thời gian này, Đồng Khoát Nhiên rất lo lắng, chỉ cần rảnh ra lúc nào, liền đến thăm nom nàng.

Đứa bé rất khỏe mạnh, tiếng khóc to rõ, hơn nữa hình như đã biết nhận thức. Lúc mới tỉnh ngủ, sẽ khóc, nhũ mẫu có dỗ mấy cũng không nín. Lão phu nhân nghe tiếng chạy tới, vừa đúng lúc nhìn thấy những giọt nước mắt to như hạt đậu từ mắt cháu ngoan, tim cũng bị bé làm cho nhói đau.

"Có chuyện gì? Sau tiểu thiếu gia lại khóc to như vậy? Có phải là do ngươi chăm sóc không tận tâm hay không?"

Nhũ mẫu lo lắng giải thích : "Không phải vậy đâu, thưa lão phu nhân, tiểu thiếu gia vừa tỉnh lại đã khóc, cho ngài ấy uống sữa cũng không uống, nô tỳ cũng không biết tiểu thiếu gia đây là bị sao nữa."

"Đưa ta ôm nào ——"

Thật ra thì lúc lão phu nhân vừa xuất hiện, đứa bé liền vừa khóc vừa quay đầu sang nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân ôm bé vào ngực, dỗ dành : "Cháu ngoan của bà, đừng khóc nữa, cháu khóc khiến tim tổ mẫu cũng tan nát cả rồi ——"

Quả nhiên, được lão phu nhân ôm một lúc, đứa bé cuối cùng cũng nín khóc. Không biết có phải là do mệt hay nguyên nhân gì khác, bé rốt cuộc gặm quả đấm nhỏ uất uất ức ức ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại lần nữa, bé lại khóc, lão phu nhân ôm dỗ dành cũng chỉ an tĩnh được một lúc. Điều này làm cho lão phu nhân rất lo lắng, nghĩ là bé đói bụng, nhưng im lặng ăn no xong, lại bắt đầu khóc to, mặc cho người nào dỗ cũng không được. Cuối cùng, lão phu nhân cũng hết cách, lại sợ bé có chỗ nào không thoải mái, liền mời Tô Đại phu đến.

Kiểm tra xong, Tô Đại phu nói : "Tiểu thiếu gia không có gì đáng ngại ——"

"Nhưng vì sao bé cứ khóc suốt vậy?" Lão phu nhân nhìn cháu trai khóc đến mặt mũi đỏ bừng, lòng rốt như tơ vò.

Vừa lúc này, Nhị gia từ Binh doanh về. Lúc sáng, có việc gấp, hắn phải đi sớm để xử lý, xong việc, hắn liền vội vã trở về, trước tiên là đến thăm Dương Nghi, thấy nàng mặc dù vẫn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn, lúc này mới yên lòng đến viện của lão phu nhân thăm con trai.

"Nương, xảy ra chuyện gì, sao bé con lại khóc đến vậy? Tô Đại phu, sao ông cũng ở đây? Có phải bé ——"

"Đồng đại nhân, yên tâm, tiểu thiếu gia không sao." Tô Đại phu cười nói. Nhìn đứa nhỏ đang nằm trong ngực lão phu nhân dần nín khóc đưa mắt nhìn chung quanh, nụ cười càng đậm hơn. Trong lòng thầm nghĩ, đứa nhỏ này của Đồng gia sau này chắc hẳn là một người rất thông minh.

Đứa bé nhìn xung quanh một chút, không nghe được âm thanh vừa rồi nữa, miệng bé dẹp ra, lại bắt đầu khóc to.

"Sao vậy?" Nhị gia luống cuống nhìn cục thịt nhỏ đang khóc to, đó là con trai hắn đấy.

"Đại nhân mau đi thay xiêm áo rồi đến ôm thiếu gia đi." Tô Đại phu nói.

Mặc dù không biết Tô đại phu có thâm ý gì, nhưng Đồng Nhị gia vẫn nhanh chóng thay y phục. Theo chỉ dẫn của Nhũ mẫu, Nhị gia máy móc ôm cục thịt nhỏ, vẻ mặt kia như đang đối đầu với kẻ địch mạnh, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ làm bị thương cậu con trai.

"Đừng khóc, đừng khóc nữa nào." Nhị gia tận lực mềm giọng dỗ dành bé.

Kỳ tích, bé nấc cục một cái, rồi dần dừng khóc, đôi mắt đỏ hồng mở to nhìn lên, trong cái miệng nhỏ nhắn còn gặm quả đấm của chính mình.

Quả nhiên là như vậy, Tô Đại phu mỉm cười, nói : "Để nhũ mẫu ôm một cái thử xem."

Nhũ mẫu lo ngại tiến lên, trong lòng âm thầm cầu nguyện, tiểu tổ tông, cầu xin ngài, lần này đừng khóc nữa. Nói thật, bà ta bắt đầu cảm thấy sợ tiểu tổ tông này rồi.

Không ngoài dự đoán, Nhị gia ôm bé dỗ bé thì không sao, nhưng đổi lại là người khác, tiểu tử này liền mở miệng khóc to.

Nhị gia đau lòng, lập tức ôm lại bé, cẩn thận lau nước mắt cho bé. Sau khi được trở lại ngực phụ thân, tiểu tử này lại uất ức rầm rì hai tiếng.

Đến lúc này, mọi người cũng hiểu được vài phần, tiểu thiếu gia đã biết nhận thức, chỉ muốn lão phu nhân cùng lão gia ôm, cũng chỉ muốn ở gần phụ thân và tổ mẫu của mình mà thôi, có lẽ còn cả nương của ngài ấy nữa? Khác người ư, đó là điều mà người khác có muốn cầu còn không cầu được đấy!

"Tiểu thiếu gia thật thông minh, nhỏ như vậy đã biết ai là người thân của mình rồi." Không biết là gia nhân nào cảm khái nói một câu, những người còn lại rối rít phụ họa gật đầu, ngươi một lời ta một câu, chỉ kém so sánh bé với thần đồng chuyển thế mà thôi.

Nghe gia nhân càng nói càng khoa trương, Nhị gia cau mày : "Chớ nói lung tung!"

Đám gia nhân thấy vỗ mông ngựa không xong lại vỗ nhầm đến đùi ngựa, liền lập tức im miệng.

Lúc này Tô Đại phu mới cười nói : "Nghe người ta nói, ở Kinh Thành có lưu hành một phương pháp gọi là dưỡng thai gì đó, ắt hẳn là trước khi sinh tiểu thiếu gia đã từng tiếp nhận qua phương pháp này có phải không?"

"Dưỡng thai?" Mọi người nghi ngờ hỏi.

"Ừ, lúc thai nhi được khoảng 4,5 tháng, thường xuyên cùng bé trò chuyện hoặc, đánh đàn hoặc ngâm thơ gì đó. Như vậy, lúc sinh ra, bé sẽ cảm thấy quen thuộc với thanh âm đã từng nghe trước kia, lại càng có ảm giác muốn dựa vào người phát ra thanh âm đó. Chắc hẳn là vậy rồi." Đối với phương pháp dưỡng thai mới lạ này, Tô Đại phu cũng chỉ biết ở một mức độ nhất định.

Nghe Tô đại phu nói như thế, mọi người cũng dần hiểu. Nhị gia âm thầm gật đầu, lúc trước ở nhà, hắn đồng ý với yêu cầu của Dương Nghi, thường xuyên đọc thơ cho bé con nghe, mà Dương Nghi thì thường nghe tiếng ngâm thơ của hắn đi vào giấc ngủ, có lúc hắn nghĩ có phải nàng xem hắn thành công cụ ru ngủ rồi không. Nhị gia thương nàng mang thai khổ cực, chỉ cần là chuyện nàng muốn, hắn đều nguyện ý làm vì nàng.

Lão phu nhân cũng thầm nghĩ, lúc trước con dâu thường đến thăm bà, chẳng lẽ là cháu ngoan ở bên trong nghe được thanh âm của bà, cho nên nhận ra?

Còn bọn hạ nhân lại thầm nghĩ, mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng có người trị được tiểu tổ tông này rồi.

Tô Đại phu ngồi thêm một lát, liền cáo từ. Lão phu nhân khẽ gật đầu, sai quản gia tiễn ông ta ra tận cửa.

Sau khi Tô đại phu đi, lão phu nhân lo lắng nói: "Đứa bé này cũng quá kén người rồi, về sau phải làm thế nào mới tốt đây?" Cháu thích gần bà, tất nhiên là lão phu nhân cảm thấy vui. Cũng không phải bà ngại chăm trẻ con phiền phức, mà đáng tiếc là hữu tâm vô lực. Tuổi tác lão phu nhân đã cao, người già rồi, chẳng còn sức lực mà chăm bé nữa.

Nhị gia nói: "Tạm thời cứ để con trông bé, chờ Nghi nhi tỉnh, có lẽ sẽ có biện pháp."

"Tô Đại phu nói thê tử con có thể sẽ ngủ một ngày một đêm, ta đã bảo phòng bếp hầm cháo gà xong rồi, vẫn luôn giữ ấm, con bé tỉnh lại là ăn được ngay." Nhớ tới tối hôm qua, thê tử lão Nhị quả thật là nguy hiểm, có thể nói là dạo một vòng qua quỷ môn quan. Lão phu nhân không khỏi nhớ tới năm đó, lúc bà sinh con, cũng là thai đầu, còn là sanh đôi, lúc ấy thật sự mất nửa cái mạng. Đồng bệnh tương liên, nên lão phu nhân cũng càng thêm thương cho Dương Nghi: "Thê tử của con quả thật đã vất vả nhiều rồi, trong thời gian ở cử nhất định phải điều dưỡng tốt, nếu không để lại bệnh về sau sẽ rất phiền toái. Trong tháng, con nên chú ý nhường nhịn con bé, đừng làm chuyện gì khiến con bé tức giận ."

"Nương, con biết rồi, ngài cứ yên tâm đi."

Chẳng biết đứa bé đã thiếp đi từ lúc nào, ngậm quả đấm trong miệng ngủ rất say, lão phu nhân yêu thương nhìn bé: "Con đã nghĩ xong tên cho cháu ta chưa?"

"Vâng, đại danh con đã nghĩ xong, gọi là Đồng Hạo Nguyệt. Nhũ danh thì xin nương đặt."

"Đồng Hạo Nguyệt, không tệ. Nhũ danh của bé thì cứ gọi là Đại Bảo đi." Về sau nếu có thêm em thì gọi là Nhị Bảo, Tam Bảo —— đều là bảo vật, ha ha.

Lúc Dương Nghi tỉnh lại, Nhị gia đang ôm Đại Bảo đi quanh phòng.

"Đây là con chúng ta?" Dương Nghi nhìn cục thịt nhỏ nằm trong ngực Nhị gia, tim cũng mềm thành nước.

Đại Bảo vốn đang nằm trong ngực Nhị gia an tĩnh mút ngón cái, nghe được âm thanh kích động đến mức ngón tay cũng không them nữa, há mồm hướng về phía Dương Nghi a ê kêu.

Thấy vậy, Dương Nghi kinh hãi: "Con đây là?" Biểu hiện này của con trai, giống như nhận thức được nàng vậy, nhưng nàng đã từng sinh con nên biết, trẻ con mới sinh ngoài ăn thi chính là ngủ, sao có thể thông minh sớm như vậy được?

Tất nhiên Nhị gia biết đây là vì sao, cũng chỉ là bé con nghe được thanh âm của nương nên kích động thôi. Thật là, có nương liền quên phụ thân, Nhị gia ê ẩm nghĩ, nhìn cái dáng vẻ kích động kia, Nhị gia rất muốn vỗ mấy cái vào mông bé, nhưng không nỡ.

"Nàng đã một ngày một đêm chưa ăn gì rồi, uống chén cháo gà trước đi, uống xong hãy ôm con."

Dương Nghi cũng cảm thấy đói bụng nên không cãi lời hắn. Ăn no, liền vội vàng ôm lất con trai, từ ái nhìn bé: "Ha ha, tiểu tử này thật nặng, chẳng trách lúc trước thiếp cứ luôn thèm ăn này nọ, muốn ngừng mà ngừng không đươc."

"Tiểu tử hư này, giày vò nàng quá nhiều rồi. Lớn lên nếu dám bất hiếu với nàng, ta nhất định sẽ đánh nát mông nó!" Vừa nghĩ tới khoảnh khắc hung hiểm hôm qua, Nhị gia liền cảm thấy sợ hãi.

Dương Nghi buồn cười: "Con còn nhỏ, đã biết gì đâu?" Vuốt nhẹ qua cái trán trơn mềm của con trai, trong lòng nàng tràn đầy cảm giác ấm áp. Có người từng nói, lúc sanh con là lúc nữ nhân đau nhất, nhưng chịu đựng qua thì sẽ chỉ còn lại yêu thương. Hôm nay vừa nhìn thấy con, Dương Nghi lại cảm thấy có chịu khổ hơn nữa cũng là đáng giá.

Đồng Nhị gia nhìn kiều thê ấu nhi, cảm thấy không có gì hạnh phúc hơn hiện tại. Đồng Nhị hắn, cô đơn hơn hai mươi mấy năm, thật không ngờ còn có hôm nay.

Nhị gia ôm Dương Nghi, cùng nhìn con trai đáng yêu trong ngực: "Nghi Nhi, cảm ơn nàng." Cảm ơn nàng đã nguyện ý gả cho ta, vì ta chăm nom việc nhà, sinh con dưỡng cái; cảm ơn nàng tối hôm qua vẫn luôn kiên trì, không để cho ta phải cảm thấy đau đớn, cũng cảm ơn nàng đã không buông tay vứt bỏ phụ tử chúng ta mà đi.

Dương Nghi quay đầu nhìn về phía hắn, thấy trong mắt hắn tràn đầy nhu tình cùng thương yêu, hốc mắt nàng đỏ lên, khẽ mắng: "Đồ ngốc, chàng thật đúng là đồ ngốc."

Nhìn dáng vẻ vừa cảm động vừa xấu hổ của nàng, Đồng Nhị gia khẽ mỉm cười, kể cho nàng nghe những chuyện khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương