Gả Cho Lão Công Nhà Giàu
-
Chương 7
An Vô Dạng ngồi trên xe mới bình tĩnh lại, sờ sờ số tiền coi như không ít trong túi...... Cậu cũng cảm thấy công việc bồi rượu rất không thích hợp với mình.
Cho dù tối nay không phải tên Hoắc Vân Xuyên kia giở trò quỷ, công việc này cũng không thể làm lâu dài được.
Cho nên gặp được Hoắc Vân Xuyên, cậu cũng không nói rõ là vận khí tốt hay là vận khí xấu đây.
Dù sao sau này cũng sẽ không liên quan nữa, An Vô Dạng lắc lắc đầu không thèm nghĩ đến hắn.
Sau khi về đến nhà đã 10 giờ rưỡi, cha mẹ có thể mới vừa ngủ không lâu, chỗ huyền quan còn sáng một bóng đèn, dĩ nhiên cũng không phải cố ý giữ lại vì An Vô Dạng.
Phòng của ba chị em bọn họ không có nhà vệ sinh riêng, bật một chiếc đèn nhỏ ở phòng khách là vì thuận tiện để bọn họ đi vệ sinh ban đêm.
An Vô Dạng đi vào phòng, phát hiện em trai đã ngủ rồi, cậu vội vàng thả nhẹ bước chân, dùng động tác chậm chạp bò lên trên giường của mình.
"......" Tuy rằng hôm nay ngủ một buổi sáng, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi quá.
Ngã đầu xuống giường chưa đến năm phút đồng hồ cậu đã ngủ mất rồi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Đinh Vi rời giường sớm, làm bữa sáng cho cả nhà.
Lúc tám giờ sáng, kêu mọi người thức dậy ăn cơm.
"Cùng các con nói một chuyện." Đinh Vi cầm bánh mì trong tay, một bên chét mứt trái cây một bên nói: "Chị cả các con muốn đi nước Mỹ học hè, các con có gì muốn chị mang về không?"
An Vô Phỉ lập tức nhấc tay: "Mẹ, con muốn chị cả mang về một bộ sách."
Đinh Vi nhìn con trai: "Sách gì?"
An Vô Phỉ nhìn mẹ mình: "Con đã nói với chị."
An Thành cười cười, yêu thương mà sờ sờ đầu con trai út: "Con thật là làm ba hổ thẹn không thôi." Nhớ năm đó, lúc mình thi đại học thiếu chút nữa không thi đậu, sau đó nhìn con thứ tinh thần uể oải hỏi: "Vô Dạng, con thì sao?"
Phát hiện mọi người đang nhìn mình, An Vô Dạng ngáp một cái: "Không có."
Đinh Vi cau mày nói: "Tối hôm qua về khuya lắm sao?"
"Không phải a." An Vô Dạng dùng nĩa chọt chọt đĩa trứng chiên trước mặt mình, mơ hồ không rõ mà nói: "Khoảng 11 giờ."
An Thành ngẩng đầu: "Vô Dạng, đổi công việc thế nào?"
Ông thật sự không yên tâm con trai buổi tối một mình ra ngoài.
"Vâng a." An Vô Dạng uống vào một ngụm sữa bò, cảm thấy chán ngấy: "Hôm nay con đi tìm công việc khác."
"Như vậy là tốt nhất." An Thành vừa lòng mà cười.
"Cổ vịt ngon tuyệt* thế nào?" An Vô Phỉ nghiêm túc mà bày mưu tính kế cho anh trai.
(*Juewei yabo (绝味鸭脖): là một thương hiệu đồ ăn vặt của Trung Quốc thuộc Food co, Ldt)
An Vô Dạng không lên tiếng, ăn xong một ngụm trứng rồi nói: "Anh tình nguyện đến tiệm ăn vặt làm công cũng không đi làm ở đó."
Bởi vì mỗi lần đi mua đồ, đối phương đều sẽ thêm cho mình năm đồng mười đồng, thậm chí hai mươi đồng, sau đó nói một câu: "Cân nhiều chút không sao chứ?"
Loại văn hóa doanh nghiệp này thật làm tổn thương lòng người.
Đối mặt với loại tình huống này, An Vô Dạng sẽ lấy ra mười đồng tiền nói: "Trên người tôi có nhiều tiền như vậy, mua ít mười đồng không sao chứ?"
Nhân viên cửa hàng: "......"
Cậu rất thích nhìn biểu tình đặc sắc của bọn họ.
"Hôm nay không được." Đinh Vi nghĩ một chút rồi nói: "Hiếm khi cuối tuần các con đều không đi học, chúng ta trở về ngoại ô thăm bà ngoại con thôi."
Cha mẹ Đinh Vi là người địa phương, ở tại ngoại ô thành phố.
Nhà An Thành ở ngoài tỉnh, sau khi cưới Đinh Vi hộ khẩu cả nhà đều ghi ở nơi này, quê cũ một năm không trở về quá hai lần.
Cha mẹ ông đi theo con cả cũng không ở tại quê cũ, dù sao quanh năm suốt tháng có thể đoàn tụ hai lần đã coi như nhiều.
Cha mẹ An Thành cũng đã nói, con trai mình đi ở rể, kết hôn xong đã thành con nhà người khác.
Có một lần lời này bị Đinh Vi nghe thấy, trực tiếp ở ngay mặt bọn họ nói chuyện một hồi, sau đó qua đi cũng không có người dám bàn tán lọai chuyện này nữa.
Bàn về quan hệ xã hội cùng năng lực công việc, Đinh Vi nói không chừng còn có thể áp chế cả An Thành, đáng tiếc giới tính bà là phụ nữ, không chỉ phải lo công việc còn phải chăm sóc gia đình, nuôi con dưỡng cái, ở công ty tiền đồ cũng có giới hạn.
Cho nên cùng An Thành làm chung một công ty dốc sức làm mười mấy năm, An Thành đã thăng chức thành phó phòng, còn Đinh Vi vẫn là một viên chức bình thường.
Ông ngoại bà ngoại An Vô Dạng, lúc ban đầu cũng không phải ở vùng ngoại ô, bọn họ khi tuổi trẻ thì ở trong thành phố làm việc.
Hiện tại hai ông bà lão đều về hưu, trong tay có lương hưu, nên về nhà cũ ở vùng ngoại ô trồng hoa nuôi gà, cuộc sống vô cùng tiêu dao tự tại.
Nhưng An Vô Dạng không thích đến bên này, cậu chán ghét ông ngoại bà ngoại luôn luôn quan tâm thành tích mà không quan tâm đến tâm tình của chính cậu.
Huống chi bên người còn có em trai đi theo, chắc chắn là sẽ một bên khen em trai một bên quở trách cậu lười, không ngoan, không hiểu chuyện.
Cha mẹ rồi ông ngoại bà ngoại quở trách cậu như vậy, cũng là chuyện làm cậu thấy rất phiền.
"Anh." Cùng hai ông bà cụ nói chuyện một lát, An Vô Dạng nói muốn đi ra ngoài một chút, An Vô Phỉ đuổi theo ra tới, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc mà nói: "Em cũng muốn cùng anh đi chơi."
An Vô Dạng lười nhác ngoái đầu nhìn lại, giơ tay xoa nắn mặt em trai so với mình nhỏ hơn bảy tuổi: "Anh dẫn em đi chơi, sau này em phát tài cũng đừng quên anh đó."
An Vô Phỉ nói: "Nếu em phát tài nhưng không chia cho anh, anh sẽ không dẫn theo em chơi sao?"
"......" An Vô Dạng hết nói nổi, cảm thấy mỗi người trong nhà ai cũng đều khi dễ mình: "Bạch nhãn lang*, đi thôi."
*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có "điếu bạch nhãn" thường hung tợn hơn cả. Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.
"Chúng ta sẽ làm gì?"
"Trộm trứng chim."
Cũng không phải thật sự như thế, bọn họ chỉ là bò lên trên cây, dùng di động chụp ảnh trứng chim bảo bảo, không có chạm vào tổ chim cũng không có chạm vào trứng chim, đã trèo xuống.
An Vô Phỉ nói: "Em gửi tin nhắn cho chị xem."
An Vô Ngu hiện tại đang ở trường học, vào giữa trưa nhận được ảnh trứng bảo bảo, trả lời lại: "Lại là anh em làm chuyện tốt."
An Vô Phỉ: "Làm sao vậy?"
An Vô Ngu: "Hai đứa làm như vậy lỡ như quấy nhiễu đến chim mẹ, mấy trứng non này như bỏ đi."
An Vô Phỉ: "Chim mẹ bay đi chúng em mới leo lên."
An Vô Ngu: "Không rõ ham mê của mấy anh em các người, dù sao cũng chỉ hại người mà chẳng lợi mình, bỏ đi."
Cẩn thận đọc lại từ đầu một lần nữa tin nhắn của chị gửi lại, An Vô Phỉ bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc biết vì sao anh trai và chị gái không thân thiết, bởi vì tam quan không hợp làm sao làm chị em được.
Anh trai cảm thấy chị quá ít kỉ, thích so đo, chị lại cảm thấy anh trai không biết suy nghĩ, lười học hành.
An Vô Phỉ thích ở chung với anh vì ở bên anh rất thoải mái, còn chị bác học đa tài, nó lại rất thích cùng chị thảo luận kiến thức cùng học tập.
Đơn giản mà nói chính là anh trai gần gũi trong sinh hoạt, còn chị gái lại tràn ngập lý tưởng.
Qua cuối tuần sau khi trở lại thành phố, thời gian còn sớm, An Vô Dạng để cha mẹ thả mình ở trên đường: "Con tìm việc làm, sáu giờ con sẽ về nhà."
An Vô Phỉ ngo ngoe rục rịch, cũng muốn đi theo, chẳng qua bị mẹ ấn lại: "Muốn làm gì hả, về nhà học bài."
"Tạm biệt." An Vô Dạng thấy biểu tình buồn bực của em trai trên cửa sổ, cười tủm tỉm mà vẫy vẫy tay.
**
Cuối tuần này Hoắc Vân Xuyên trải qua cũng không tốt lắm, hắn bị ba mẹ gọi về khẩn cấp, về nhà bàn bạc một chuyện quan trọng.
"Thừa dịp cuối tuần, chúng ta ngồi xuống nói chuyện của con cho rõ ràng." Ba ba Hoắc Kiêu triệu tập mọi người, ngồi ở thư phòng nói chuyện.
Đang ngồi có Hoắc Vân Xuyên mẹ hắn Chương Nhược Kỳ, cô hắn Hoắc Linh, ông nội hắn Hoắc Kính Trung, thế trận rất lớn.
"......" Hoắc Vân Xuyên sâu kín thở dài, ngồi xuống đối diện người thân.
Hoắc Kiêu nói: "Hôm nay chúng ta tập trung ở chỗ này, không phải vì trách cứ ai, cũng không phải vì càu nhàu ai, chúng ta là muốn giải quyết vấn đề."
Mọi người đều gật gật đầu.
Hoắc Vân Xuyên nói: "Ngài cho rằng ba mươi tuổi không kết hôn chính là có vấn đề?"
Hoắc Kiêu nghiêng đầu, nói: "Có vấn đề hay không chỉ có chính con biết, con có chịu đem vấn đề này nói ra cho chúng ta biết hay không, cũng chỉ có chính con có thể quyết định."
Hai cha con, trầm mặc nhìn lẫn nhau.
Hoắc Vân Xuyên nói: "Được, con sẽ nói thẳng...... Con không thích phụ nữ."
Thư phòng trong nháy mắt an tĩnh lại, những người thân của hắn sắc mặt khác nhau, nhìn dáng vẻ là không thể tiếp thu.
"Đây là sự thật?" Hoắc Kiêu hỏi.
"Là sự thật." Hoắc Vân Xuyên cũng nhìn thẳng ánh mắt của ba mình, thái độ thản nhiên: "Con hẳn là nên nói cho mọi người biết sớm một chút, để mọi người sớm có chuẩn bị."
Chương Nhược Kỳ: "Cái gì chuẩn bị? Giúp con tìm người mang thai hộ sao?" Bà xoa xoa cái trán vẻ mặt đau lòng: "Mẹ đã sớm nghĩ tới khả năng con không thích phụ nữ."
Nhưng không nghĩ tới là thật sự.
Hoắc Vân Xuyên là con trai duy nhất của Hoắc gia bọn họ, là con một.
"Trừ nhờ người mang thai hộ bên ngoài chẳng lẽ không có biện pháp khác?" Cô hắn Hoắc Linh nói: "Vân Xuyên, coi như là vì trong nhà, con hãy kết hôn rồi sinh một đứa con, sau đó ly hôn, như vậy cũng được a."
"Nói hươu nói vượn." Hoắc Kính Trung đánh gãy lời con gái nói, cây gậy trong tay nặng nề nện trên mặt đất: "Nếu chỉ là vì sinh con mà kết hôn, tôi đây tình nguyện để Vân Xuyên cả đời cô đơn."
"Ba!" Nhóm phụ nữ trong nhà cao giọng kháng nghị: "Ngài làm sao có thể nói như vậy chứ?"
"Được rồi." Hoắc Kiêu gõ gõ cái bàn, để cho cả nhà yên tĩnh lại: "Lão gia tử nói đúng, tôi cũng không tán thành Vân Xuyên làm như vậy, thứ nhất là đối với nhà gái không tôn trọng, thứ hai là không tôn trọng Vân Xuyên."
Hoắc Kính Trung nói: "Mấy năm nay sự nghiệp của Vân Xuyên càng phát triển...... Nghe nói gần đây con lại thu mua một công ty tài chính, chuẩn bị mở rộng việc làm chứng khoán, hay là giữ nguyên nghiệp vụ kinh doanh của công ty?"
Nói đến chuyện làm ăn, Hoắc Vân Xuyên ngẩng đầu: "Điều chỉnh tài nguyên, coi tình huống phát triển, cũng có khả năng khai thác hạng mục mới, cho nên, nhân viên cũ của công ty có thể sẽ phải giảm biên chế."
Gần đây, Hoắc Vân Xuyên trừ phiền não vì áp lực gia đình, cũng là vì chuyện này mà phiền não.
"Nếu năng lực xuất chúng, có thể điều đến công ty khác." Hoắc Kính Trung nói.
"Lão gia tử." Chương Nhược Kỳ chịu không nổi hai ông cháu này: "Chúng ta hiện tại đang thảo luận chuyện gia đình, không phải chuyện công việc. Mấy thứ này các người có thể sau đó hãy tiếp tục bàn bạc."
Hoắc Kính Trung: "Xin lỗi, khụ khụ, ba nói vấn đề khác, vậy tiếp tục nói thôi."
Hoắc Kiêu: "Vân Xuyên, ranh giới giữa nghĩa vụ cùng trách nhiệm gia đình quá mức mơ hồ, chúng ta tạm thời không đề cập tới, hiện tại muốn nói chính là, sinh lão bệnh tử, giả như sau này chúng ta đều qua đời, trong nhà chỉ còn lại có một mình con, có lẽ sau này sẽ không còn Hoắc gia nữa, con có suy xét qua cảm thụ của chúng ta sao?"
Hoắc Vân Xuyên: "Vậy mang thai hộ."
"Không đến tình huống không thể thay đổi, ba không đồng ý mang thai hộ." Hoắc Kiêu nhìn hắn, ánh mắt cũng thực do dự: "Vân Xuyên, ba lại cho con thời gian hai năm, con suy nghĩ một chút, như thế nào?"
Chương Nhược Kỳ: "Chuyện này......"
Hoắc Kiêu xua xua tay: "Tạm thời đừng nóng nảy."
Ánh mắt mọi người tập trung ở trên người Hoắc Vân Xuyên.
"......" Hoắc Vân Xuyên nắm chặt nắm tay, tâm tình vô cùng rối rắm.
Mỗi lần nhìn qua cha mẹ tuổi đã nửa trăm, ông nội đi đứng không tiện, những người thân quan tâm mình, vì chuyện của mình hao phí tâm lực, bản nhân hắn cũng thật không dễ chịu.
Nghiêm túc mà nói tiếp hắn quả thật không xác định mình có phải là GAY hay không, chỉ biết là nguyên nhân đã nhiều năm như vậy không tìm được bạn đời, cũng không liên quan đến giới tính.
Thời gian qua mấy năm nữa, có khi thật sự sẽ tìm được nữ nhân làm mình không chán ghét thì sao...... Ai mà biết được.
Giống như chịu tội hắn khép lại mi mắt, gật gật đầu: "Có thể."
Hoắc Kiêu nói: "Điều kiện chính là, con phải tích cực phối hợp với người trong nhà tìm kiếm đối tượng, có thích hay không con cũng cần phải tiếp xúc thực tế, mà không phải từ lúc bắt đầu là cự tuyệt."
Hoắc Vân Xuyên cắn răng nói: "...... Được."
Cho dù tối nay không phải tên Hoắc Vân Xuyên kia giở trò quỷ, công việc này cũng không thể làm lâu dài được.
Cho nên gặp được Hoắc Vân Xuyên, cậu cũng không nói rõ là vận khí tốt hay là vận khí xấu đây.
Dù sao sau này cũng sẽ không liên quan nữa, An Vô Dạng lắc lắc đầu không thèm nghĩ đến hắn.
Sau khi về đến nhà đã 10 giờ rưỡi, cha mẹ có thể mới vừa ngủ không lâu, chỗ huyền quan còn sáng một bóng đèn, dĩ nhiên cũng không phải cố ý giữ lại vì An Vô Dạng.
Phòng của ba chị em bọn họ không có nhà vệ sinh riêng, bật một chiếc đèn nhỏ ở phòng khách là vì thuận tiện để bọn họ đi vệ sinh ban đêm.
An Vô Dạng đi vào phòng, phát hiện em trai đã ngủ rồi, cậu vội vàng thả nhẹ bước chân, dùng động tác chậm chạp bò lên trên giường của mình.
"......" Tuy rằng hôm nay ngủ một buổi sáng, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi quá.
Ngã đầu xuống giường chưa đến năm phút đồng hồ cậu đã ngủ mất rồi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Đinh Vi rời giường sớm, làm bữa sáng cho cả nhà.
Lúc tám giờ sáng, kêu mọi người thức dậy ăn cơm.
"Cùng các con nói một chuyện." Đinh Vi cầm bánh mì trong tay, một bên chét mứt trái cây một bên nói: "Chị cả các con muốn đi nước Mỹ học hè, các con có gì muốn chị mang về không?"
An Vô Phỉ lập tức nhấc tay: "Mẹ, con muốn chị cả mang về một bộ sách."
Đinh Vi nhìn con trai: "Sách gì?"
An Vô Phỉ nhìn mẹ mình: "Con đã nói với chị."
An Thành cười cười, yêu thương mà sờ sờ đầu con trai út: "Con thật là làm ba hổ thẹn không thôi." Nhớ năm đó, lúc mình thi đại học thiếu chút nữa không thi đậu, sau đó nhìn con thứ tinh thần uể oải hỏi: "Vô Dạng, con thì sao?"
Phát hiện mọi người đang nhìn mình, An Vô Dạng ngáp một cái: "Không có."
Đinh Vi cau mày nói: "Tối hôm qua về khuya lắm sao?"
"Không phải a." An Vô Dạng dùng nĩa chọt chọt đĩa trứng chiên trước mặt mình, mơ hồ không rõ mà nói: "Khoảng 11 giờ."
An Thành ngẩng đầu: "Vô Dạng, đổi công việc thế nào?"
Ông thật sự không yên tâm con trai buổi tối một mình ra ngoài.
"Vâng a." An Vô Dạng uống vào một ngụm sữa bò, cảm thấy chán ngấy: "Hôm nay con đi tìm công việc khác."
"Như vậy là tốt nhất." An Thành vừa lòng mà cười.
"Cổ vịt ngon tuyệt* thế nào?" An Vô Phỉ nghiêm túc mà bày mưu tính kế cho anh trai.
(*Juewei yabo (绝味鸭脖): là một thương hiệu đồ ăn vặt của Trung Quốc thuộc Food co, Ldt)
An Vô Dạng không lên tiếng, ăn xong một ngụm trứng rồi nói: "Anh tình nguyện đến tiệm ăn vặt làm công cũng không đi làm ở đó."
Bởi vì mỗi lần đi mua đồ, đối phương đều sẽ thêm cho mình năm đồng mười đồng, thậm chí hai mươi đồng, sau đó nói một câu: "Cân nhiều chút không sao chứ?"
Loại văn hóa doanh nghiệp này thật làm tổn thương lòng người.
Đối mặt với loại tình huống này, An Vô Dạng sẽ lấy ra mười đồng tiền nói: "Trên người tôi có nhiều tiền như vậy, mua ít mười đồng không sao chứ?"
Nhân viên cửa hàng: "......"
Cậu rất thích nhìn biểu tình đặc sắc của bọn họ.
"Hôm nay không được." Đinh Vi nghĩ một chút rồi nói: "Hiếm khi cuối tuần các con đều không đi học, chúng ta trở về ngoại ô thăm bà ngoại con thôi."
Cha mẹ Đinh Vi là người địa phương, ở tại ngoại ô thành phố.
Nhà An Thành ở ngoài tỉnh, sau khi cưới Đinh Vi hộ khẩu cả nhà đều ghi ở nơi này, quê cũ một năm không trở về quá hai lần.
Cha mẹ ông đi theo con cả cũng không ở tại quê cũ, dù sao quanh năm suốt tháng có thể đoàn tụ hai lần đã coi như nhiều.
Cha mẹ An Thành cũng đã nói, con trai mình đi ở rể, kết hôn xong đã thành con nhà người khác.
Có một lần lời này bị Đinh Vi nghe thấy, trực tiếp ở ngay mặt bọn họ nói chuyện một hồi, sau đó qua đi cũng không có người dám bàn tán lọai chuyện này nữa.
Bàn về quan hệ xã hội cùng năng lực công việc, Đinh Vi nói không chừng còn có thể áp chế cả An Thành, đáng tiếc giới tính bà là phụ nữ, không chỉ phải lo công việc còn phải chăm sóc gia đình, nuôi con dưỡng cái, ở công ty tiền đồ cũng có giới hạn.
Cho nên cùng An Thành làm chung một công ty dốc sức làm mười mấy năm, An Thành đã thăng chức thành phó phòng, còn Đinh Vi vẫn là một viên chức bình thường.
Ông ngoại bà ngoại An Vô Dạng, lúc ban đầu cũng không phải ở vùng ngoại ô, bọn họ khi tuổi trẻ thì ở trong thành phố làm việc.
Hiện tại hai ông bà lão đều về hưu, trong tay có lương hưu, nên về nhà cũ ở vùng ngoại ô trồng hoa nuôi gà, cuộc sống vô cùng tiêu dao tự tại.
Nhưng An Vô Dạng không thích đến bên này, cậu chán ghét ông ngoại bà ngoại luôn luôn quan tâm thành tích mà không quan tâm đến tâm tình của chính cậu.
Huống chi bên người còn có em trai đi theo, chắc chắn là sẽ một bên khen em trai một bên quở trách cậu lười, không ngoan, không hiểu chuyện.
Cha mẹ rồi ông ngoại bà ngoại quở trách cậu như vậy, cũng là chuyện làm cậu thấy rất phiền.
"Anh." Cùng hai ông bà cụ nói chuyện một lát, An Vô Dạng nói muốn đi ra ngoài một chút, An Vô Phỉ đuổi theo ra tới, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc mà nói: "Em cũng muốn cùng anh đi chơi."
An Vô Dạng lười nhác ngoái đầu nhìn lại, giơ tay xoa nắn mặt em trai so với mình nhỏ hơn bảy tuổi: "Anh dẫn em đi chơi, sau này em phát tài cũng đừng quên anh đó."
An Vô Phỉ nói: "Nếu em phát tài nhưng không chia cho anh, anh sẽ không dẫn theo em chơi sao?"
"......" An Vô Dạng hết nói nổi, cảm thấy mỗi người trong nhà ai cũng đều khi dễ mình: "Bạch nhãn lang*, đi thôi."
*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có "điếu bạch nhãn" thường hung tợn hơn cả. Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.
"Chúng ta sẽ làm gì?"
"Trộm trứng chim."
Cũng không phải thật sự như thế, bọn họ chỉ là bò lên trên cây, dùng di động chụp ảnh trứng chim bảo bảo, không có chạm vào tổ chim cũng không có chạm vào trứng chim, đã trèo xuống.
An Vô Phỉ nói: "Em gửi tin nhắn cho chị xem."
An Vô Ngu hiện tại đang ở trường học, vào giữa trưa nhận được ảnh trứng bảo bảo, trả lời lại: "Lại là anh em làm chuyện tốt."
An Vô Phỉ: "Làm sao vậy?"
An Vô Ngu: "Hai đứa làm như vậy lỡ như quấy nhiễu đến chim mẹ, mấy trứng non này như bỏ đi."
An Vô Phỉ: "Chim mẹ bay đi chúng em mới leo lên."
An Vô Ngu: "Không rõ ham mê của mấy anh em các người, dù sao cũng chỉ hại người mà chẳng lợi mình, bỏ đi."
Cẩn thận đọc lại từ đầu một lần nữa tin nhắn của chị gửi lại, An Vô Phỉ bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc biết vì sao anh trai và chị gái không thân thiết, bởi vì tam quan không hợp làm sao làm chị em được.
Anh trai cảm thấy chị quá ít kỉ, thích so đo, chị lại cảm thấy anh trai không biết suy nghĩ, lười học hành.
An Vô Phỉ thích ở chung với anh vì ở bên anh rất thoải mái, còn chị bác học đa tài, nó lại rất thích cùng chị thảo luận kiến thức cùng học tập.
Đơn giản mà nói chính là anh trai gần gũi trong sinh hoạt, còn chị gái lại tràn ngập lý tưởng.
Qua cuối tuần sau khi trở lại thành phố, thời gian còn sớm, An Vô Dạng để cha mẹ thả mình ở trên đường: "Con tìm việc làm, sáu giờ con sẽ về nhà."
An Vô Phỉ ngo ngoe rục rịch, cũng muốn đi theo, chẳng qua bị mẹ ấn lại: "Muốn làm gì hả, về nhà học bài."
"Tạm biệt." An Vô Dạng thấy biểu tình buồn bực của em trai trên cửa sổ, cười tủm tỉm mà vẫy vẫy tay.
**
Cuối tuần này Hoắc Vân Xuyên trải qua cũng không tốt lắm, hắn bị ba mẹ gọi về khẩn cấp, về nhà bàn bạc một chuyện quan trọng.
"Thừa dịp cuối tuần, chúng ta ngồi xuống nói chuyện của con cho rõ ràng." Ba ba Hoắc Kiêu triệu tập mọi người, ngồi ở thư phòng nói chuyện.
Đang ngồi có Hoắc Vân Xuyên mẹ hắn Chương Nhược Kỳ, cô hắn Hoắc Linh, ông nội hắn Hoắc Kính Trung, thế trận rất lớn.
"......" Hoắc Vân Xuyên sâu kín thở dài, ngồi xuống đối diện người thân.
Hoắc Kiêu nói: "Hôm nay chúng ta tập trung ở chỗ này, không phải vì trách cứ ai, cũng không phải vì càu nhàu ai, chúng ta là muốn giải quyết vấn đề."
Mọi người đều gật gật đầu.
Hoắc Vân Xuyên nói: "Ngài cho rằng ba mươi tuổi không kết hôn chính là có vấn đề?"
Hoắc Kiêu nghiêng đầu, nói: "Có vấn đề hay không chỉ có chính con biết, con có chịu đem vấn đề này nói ra cho chúng ta biết hay không, cũng chỉ có chính con có thể quyết định."
Hai cha con, trầm mặc nhìn lẫn nhau.
Hoắc Vân Xuyên nói: "Được, con sẽ nói thẳng...... Con không thích phụ nữ."
Thư phòng trong nháy mắt an tĩnh lại, những người thân của hắn sắc mặt khác nhau, nhìn dáng vẻ là không thể tiếp thu.
"Đây là sự thật?" Hoắc Kiêu hỏi.
"Là sự thật." Hoắc Vân Xuyên cũng nhìn thẳng ánh mắt của ba mình, thái độ thản nhiên: "Con hẳn là nên nói cho mọi người biết sớm một chút, để mọi người sớm có chuẩn bị."
Chương Nhược Kỳ: "Cái gì chuẩn bị? Giúp con tìm người mang thai hộ sao?" Bà xoa xoa cái trán vẻ mặt đau lòng: "Mẹ đã sớm nghĩ tới khả năng con không thích phụ nữ."
Nhưng không nghĩ tới là thật sự.
Hoắc Vân Xuyên là con trai duy nhất của Hoắc gia bọn họ, là con một.
"Trừ nhờ người mang thai hộ bên ngoài chẳng lẽ không có biện pháp khác?" Cô hắn Hoắc Linh nói: "Vân Xuyên, coi như là vì trong nhà, con hãy kết hôn rồi sinh một đứa con, sau đó ly hôn, như vậy cũng được a."
"Nói hươu nói vượn." Hoắc Kính Trung đánh gãy lời con gái nói, cây gậy trong tay nặng nề nện trên mặt đất: "Nếu chỉ là vì sinh con mà kết hôn, tôi đây tình nguyện để Vân Xuyên cả đời cô đơn."
"Ba!" Nhóm phụ nữ trong nhà cao giọng kháng nghị: "Ngài làm sao có thể nói như vậy chứ?"
"Được rồi." Hoắc Kiêu gõ gõ cái bàn, để cho cả nhà yên tĩnh lại: "Lão gia tử nói đúng, tôi cũng không tán thành Vân Xuyên làm như vậy, thứ nhất là đối với nhà gái không tôn trọng, thứ hai là không tôn trọng Vân Xuyên."
Hoắc Kính Trung nói: "Mấy năm nay sự nghiệp của Vân Xuyên càng phát triển...... Nghe nói gần đây con lại thu mua một công ty tài chính, chuẩn bị mở rộng việc làm chứng khoán, hay là giữ nguyên nghiệp vụ kinh doanh của công ty?"
Nói đến chuyện làm ăn, Hoắc Vân Xuyên ngẩng đầu: "Điều chỉnh tài nguyên, coi tình huống phát triển, cũng có khả năng khai thác hạng mục mới, cho nên, nhân viên cũ của công ty có thể sẽ phải giảm biên chế."
Gần đây, Hoắc Vân Xuyên trừ phiền não vì áp lực gia đình, cũng là vì chuyện này mà phiền não.
"Nếu năng lực xuất chúng, có thể điều đến công ty khác." Hoắc Kính Trung nói.
"Lão gia tử." Chương Nhược Kỳ chịu không nổi hai ông cháu này: "Chúng ta hiện tại đang thảo luận chuyện gia đình, không phải chuyện công việc. Mấy thứ này các người có thể sau đó hãy tiếp tục bàn bạc."
Hoắc Kính Trung: "Xin lỗi, khụ khụ, ba nói vấn đề khác, vậy tiếp tục nói thôi."
Hoắc Kiêu: "Vân Xuyên, ranh giới giữa nghĩa vụ cùng trách nhiệm gia đình quá mức mơ hồ, chúng ta tạm thời không đề cập tới, hiện tại muốn nói chính là, sinh lão bệnh tử, giả như sau này chúng ta đều qua đời, trong nhà chỉ còn lại có một mình con, có lẽ sau này sẽ không còn Hoắc gia nữa, con có suy xét qua cảm thụ của chúng ta sao?"
Hoắc Vân Xuyên: "Vậy mang thai hộ."
"Không đến tình huống không thể thay đổi, ba không đồng ý mang thai hộ." Hoắc Kiêu nhìn hắn, ánh mắt cũng thực do dự: "Vân Xuyên, ba lại cho con thời gian hai năm, con suy nghĩ một chút, như thế nào?"
Chương Nhược Kỳ: "Chuyện này......"
Hoắc Kiêu xua xua tay: "Tạm thời đừng nóng nảy."
Ánh mắt mọi người tập trung ở trên người Hoắc Vân Xuyên.
"......" Hoắc Vân Xuyên nắm chặt nắm tay, tâm tình vô cùng rối rắm.
Mỗi lần nhìn qua cha mẹ tuổi đã nửa trăm, ông nội đi đứng không tiện, những người thân quan tâm mình, vì chuyện của mình hao phí tâm lực, bản nhân hắn cũng thật không dễ chịu.
Nghiêm túc mà nói tiếp hắn quả thật không xác định mình có phải là GAY hay không, chỉ biết là nguyên nhân đã nhiều năm như vậy không tìm được bạn đời, cũng không liên quan đến giới tính.
Thời gian qua mấy năm nữa, có khi thật sự sẽ tìm được nữ nhân làm mình không chán ghét thì sao...... Ai mà biết được.
Giống như chịu tội hắn khép lại mi mắt, gật gật đầu: "Có thể."
Hoắc Kiêu nói: "Điều kiện chính là, con phải tích cực phối hợp với người trong nhà tìm kiếm đối tượng, có thích hay không con cũng cần phải tiếp xúc thực tế, mà không phải từ lúc bắt đầu là cự tuyệt."
Hoắc Vân Xuyên cắn răng nói: "...... Được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook