Thời gian không hay không biết từng giây từng phút mà qua đi, rất nhanh đã trôi qua một giờ, An Vô Dạng có chút tò mò, Hoắc Vân Xuyên sẽ tập luyện tới khi nào mới ra?

Cậu hiện tại đầy mặt buồn ngủ, đôi mắt đã không mở ra được ngáp một cái: "Oáp......" Sau khi mang thai hiện tượng buồn ngủ cùng rất mau đói bụng đều giống nhau, mỗi lần xuất hiện đều khiến cho người đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Vì thế cậu tắt TV, uống vào một chút nước, đi đến cửa phòng tập thể hình.

Ngược lại cũng thuận lợi mà lắc lư đi vào, chính là xem đến mắt choáng váng, bị dáng người vô cùng men lỳ của người đàn ông bên trong thu hút: "Ngạch......" Dáng người!

Cơ ngực kìa, cơ bụng...... Chân dài......

Làm người xem theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng.

Hoắc Vân Xuyên trạng thái mồ hôi đầm đìa, đối với thiếu niên [ chưa trải việc đời ] có lực hấp dẫn đặc thù.

An Vô Dạng mặt đỏ tim đập cầm lòng không được mà sờ sờ trước ngực mình, một mảng xẹp lép, bụng thì mềm oặt không hề có xúc cảm, bắp tay...... Ngô...... Không tồn tại.

"Hoắc Vân Xuyên......" Cậu không có ý muốn quấy rầy đối phương rèn luyện, khiến cho hắn chú ý sau đó vẫy vẫy tay: "Tôi đi ngủ, ngủ ngon."

Hoắc tổng tập trung rèn luyện, loảng xoảng một tiếng buông ra, ngẩng đầu nhìn thiếu niên ở cửa, ánh mắt bị mồ hôi thấm ướt ướt dầm dề, trong sắc bén lộ ra ẩn nhẫn: "Ừm, đi thôi."

Cùng hắn chào hỏi xong, An Vô Dạng gật đầu rời đi, đi vài bước rồi mới chần chờ mà dừng lại, nghiêng đầu nhẹ giọng: "Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, không cần tập quá lâu."

Đối phương thân là tổng tài công ty lớn [ trăm công ngàn việc ], lượng công việc cùng áp lực người thường không thể tưởng tượng được, An Vô Dạng cảm thấy, chính mình hẳn là nên quan tâm đối phương một chút.

Hoắc đại tổng tài được quan tâm, cảm giác chính mình rõ ràng đã mệt giống như một con cún, cơ bắp đều sắp mất đi cảm giác, lại ở trong nháy mắt phảng phất như tiêm máu gà, adrenalin tăng vọt......

"Ừm......"

Hoắc tiên sinh không hổ là người đàn ông MAN nhất mình từng gặp qua, lúc đối phương mặt vô biểu tình vận động quả thực soái quá, khi An Vô Dạng rời đi nghĩ thầm.

Quá ưu tú, người thường không có tư cách ghen ghét người đàn ông này, chỉ có thể hâm mộ.

Đương nhiên, An Vô Dạng đối với Hoắc tiên sinh là không có ý này, cậu lại không phải shaking M (khuynh hướng lạm dụng), sao có thể thích bị đè, một lời không hợp đại tổng tài hào môn có thể đem người đàn áp.

Qua cái loại ngày tháng đó sẽ có bao nhiêu vất vả, chỉ là dùng mông suy nghĩ một chút trong lòng liền hiểu rõ nha.

Trở lại phòng ngủ An Vô Dạng, bỏ dép ra, bò lên trên giường Hoắc tiên sinh kia đã cùng với vô số cả trai lẫn gái...... Vẫn là ngủ ở vị trí buổi trưa.

Chiếm một vị trí nhỏ.

Hoắc Vân Xuyên tắm xong, bước chân đi vào phòng ngủ, thuận tiện đem cửa đóng lại.

Hắn đi tới.

An Vô Dạng vểnh tai lên, nhịn không được nhìn qua hướng đối phương xem, sau đó nhìn thấy một gương mặt tươi cười làm người khẩn trương, cậu lập tức liền quýnh lên, làm bộ ngủ.

Gương mặt tươi cười làm An Vô Dạng khẩn trương kia, Hoắc tiên sinh tự cho là tươi cười ôn hòa hữu hảo: "......" Đáng tiếc không có kéo được hiệu quả chính diện.

"Tôi tắt đèn." Hắn ngồi trên giường, đem chân dài nâng đi lên, rũ mắt thoáng nhìn đồng hồ trên ngăn tủ, mới gần 10 giờ, hôm nay có lẽ là một buổi tối hắn ngủ sớm nhất từ khi ra thương trường.

Không có xã giao, không có phụ nữ, không có thuốc lá cùng rượu.

Hoắc Vân Xuyên: [ gif ][ cười mỉm ] về sau đổi thành cái icon đi ngủ, các vị nhìn thấy đều biết.

Quý Minh Giác:......

Tưởng Thiếu Phi:......

Trần Sơ:......

Bao nhiêu người......

Cảm thấy mỹ mãn lão đàn ông buông di động, tắt đi đèn phòng, thấp giọng: "Cần để đèn không?" Lần đầu tiên ngủ, hắn không xác định đối phương có sợ tối hay không.

Thiên sứ nhỏ lắc đầu: "Không cần." Mái tóc cậu xoã tung trên gối, lộ ra mái đầu.

"Tôi tắt đây." Hoắc Vân Xuyên giọng nói phát ra, chỉnh đèn ngủ trong phòng rơi vào bóng tối, sau đó thanh âm của hắn lại vang lên: "Cần rời giường đi toilet thì kêu tôi, không phải sợ phiền phức."

"Được......" An Vô Dạng trong bóng đêm nói.

"Cậu làm sao ngủ xa như vậy?" Hoắc Vân Xuyên hơi thở đột nhiên tới gần, làm An Vô Dạng cả người căng thẳng cứng đờ, hô hấp gấp gáp một chút.

Sau đó cảm thấy một cánh tay ôm lấy eo của mình, cả người mang theo nguồn nhiệt của người bên cạnh: "Tôi......" Một chút đều không muốn ngủ ở giữa giường a, An Vô Dạng không thích ứng mà nghĩ, bàn tay giãy giụa đẩy ra bộ ngực hắn: "Không cần ôm tôi."

Hoắc Vân Xuyên hô hấp cứng lại, nháy mắt bùng nổ.

"......" Hắn thề với trời chỉ là muốn kéo An Vô Dạng tới giữa giường, cũng không có ý niệm thà chết ôm không buông tay.

Sau khi An Vô Dạng không được tự nhiên được buông ra, cảm giác được Hoắc tiên sinh cố tình cùng chính mình kéo ra một khoảng cách, biểu lộ ý tránh mặt.

An Vô Dạng ý thức được chính mình tựa hồ trách lầm đối phương, suy nghĩ lại cũng đúng, chính mình mấy ngày nay cùng Hoắc tiên sinh ở chung, cậu phát hiện Hoắc tiên sinh là người không phong lưu cũng không phải một người đàn ông hạ lưu, có thể nói qua bốn chữ "chính nhân quân tử".

"Thực xin lỗi." Làm một bé con thành thật, tâm địa cậu thiện lương lại mềm mại: "Đúng rồi, anh muốn sờ bảo bảo một chút hay không?" Có bóng đêm yểm hộ, lá gan rất lớn: "Ha, tuy rằng bây giờ gì cũng sờ không ra." Bụng nhỏ còn bình thường mà.

Hoắc Vân Xuyên còn chưa có vươn tay ra, đã bắt đầu run rẩy.

"Hửm? Muốn không?" An Vô Dạng nghi hoặc mà hỏi lại một lần.

Khi cậu cho rằng khả năng Hoắc tiên sinh không có hứng thú, rốt cuộc, một bàn tay to dày rộng ấm áp, từ phía dưới chăn đưa lại đây, thăm dò trên bụng cậu.

"......" Hoắc tiên sinh ngón tay thực không bình tĩnh, thiếu niên yên lặng mỉm cười, cảm nhận được, nhưng không nhiều lắm.

Người ba ba to con cao 1 mét 89 thật cẩn thận nằm nghiêng ở bên cạnh bảo bảo, bàn tay đặt trên cái bụng bình thản của đối phương, sau đó duy trì tư thế này thật lâu.

An Vô Dạng vừa rồi bắt đầu mệt rã rời, cậu nằm ở trong ổ chăn ấm áp thoải mái, càng ngáp liên miên, trước khi ngủ chỉ nỉ non theo quán tính: "Ngủ ngon." Sau đó trong lòng nghĩ chính là, người này muốn sờ bao lâu a.

Ánh mắt nam nhâm trong bóng đêm lúc sáng lúc tối, nghe được tiếng hít thở thiếu niên vững vàng, hao tổn tâm cơ mà điều chỉnh vị trí, đem thiếu niên kéo vào trong lòng ngực của mình.

Một đêm ôm nhau mà say giấc.

Bộ mặt anh tuấn lạnh lùng mắt mở ra, mới vừa thanh tỉnh đôi mắt đã rũ xuống, thoáng nhìn cánh tay thiên sứ đè nặng trên cơ ngực mình, ngăn không được tim đập gia tốc, máu chảy ngược.

Lại chậm rãi dời đi tầm mắt nhìn bên cạnh, khuôn mặt đối phương ngủ đến đỏ bừng giấu ở trong cổ mình......

"Hô......" Ở sáng sớm cái đoạn thời gian giày vò người này, Hoắc Vân Xuyên cả người khó chịu.

Hắn nhắm mắt lại thở phào một hơi, không nói chuyện cũng không nhúc nhích, cứ như vậy lẳng lặng mà nằm chờ.

Qua không biết bao lâu, tần suất hô hấp của thiếu niên phun bên cổ biến mau, sau đó lông mi đụng vào cổ Hoắc Vân Xuyên, sau một hai ba bốn năm sáu giây hoàn toàn thanh tỉnh.

An Vô Dạng phát hiện chính mình sau khi tỉnh lại thế nhưng cùng Hoắc tiên sinh dán ở bên nhau.

Cậu có hơi ngốc.

"Sớm." Hoắc tổng tài điềm nhiên như mây gió mà nói, ánh mắt nghiêng nghiêng thu vào đáy mắt hình ảnh quẫn bách của An Vô Dạng.

"Ừm, sớm......" Không cẩn thận cùng dáng người tốt đẹp của Hoắc tiên sinh dán vào cả đêm, An Vô Dạng cách quần áo đều có thể cảm nhận được cái loại lực lượng bừng bừng phấn chấn kia của đối phương, làm cậu càng thêm hoảng sợ, nhanh chóng bảo trì một khoảng cách.

Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt thoáng nhìn, chưa nói cái gì.

Lúc An Vô Dạng phát ngốc một lát, hắn xốc lên chăn xuống giường, nhẹ giọng nói: "Tôi đi rửa mặt, cậu từ từ dậy."

An Vô Dạng: "Ừm ừm, tốt."

Cậu tìm ra di động của mình nhìn xem, buổi sáng 8 giờ, ngủ thật ngon.

Đồng thời cau mày: "Đói quá......" Trong bụng truyền đến cảm giác đói khát mãnh liệt, làm cho An Vô Dạng chưa trải qua đói tay chân nhũn ra.

Chờ Hoắc Vân Xuyên sau khi xong việc về, cậu động tác chầm chậm bò xuống giường, trạng thái như thế khiến cho Hoắc Vân Xuyên chú ý, nam nhân chồm qua tới, đôi mắt khóa trên khuôn mặt hơi trắng bệch của cậu: "Sao lại thế này?"

An Vô Dạng nói: "...... Tuột huyết áp, muốn uống nước đường."

Hoắc Vân Xuyên biểu tình lạnh lùng, nói một tiếng " đợi ", xoay người ra phòng ngủ.

Thiếu niên đầu óc choáng váng ngồi ở trên mép giường, chờ không bao lâu, từ tay Hoắc tiên sinh, bưng lên uống vào hai ngụm nước đường, tội nghiệp mà sống lại: "Tôi tốt rồi." Hoắc Vân Xuyên nghiêm túc mà nhìn cậu: "Khi nào bắt đầu tuột huyết áp? Tìm bác sĩ khám qua chưa?" Con ngươi hắn nặng nề mà nhìn, đặc biệt là khi thiếu niên nói từ nhỏ, hơn nữa không có đi bác sĩ.

"Lại không phải bệnh gì nặng, chờ về sau thân thể tôi mạnh lên liền không sao nữa." Đối diện với ánh mắt không vui của Hoắc tiên sinh, An Vô Dạng bình chân như vại, đứng dậy thay quần áo rửa mặt.

Một đứa con trai trong gia đình bình thường, thân thể có ít bệnh vặt là bình thường, nào có quý giá như vậy.

Hoắc Vân Xuyên đáy mắt dần dần dâng lên một tầng gió lốc, cũng không phải nhằm vào An Vô Dạng đối với thân thể chính mình không coi trọng: "......" Hắn không nỡ trách một đứa trẻ chỉ mới mười tám tuổi.

"Rửa mặt đi, tôi thu dọn một chút đồ, mang cậu ra ngoài." Hắn bỏ chút công phu, khôi phục khuôn mặt bình tĩnh, nói.

"Ừm." An Vô Dạng gật gật đầu, đang ở trước gương: "Anh xem tôi mặc bộ này thế nào?" Cậu biết hôm nay phải đi khám thai, phải gặp bạn của Hoắc Vân Xuyên.

Chính mình không thể ăn mặc quá keo kiệt, đó là vứt đi thể diện của Hoắc tiên sinh.

"Rất tốt." Hoắc Vân Xuyên vốn dĩ vẫn luôn nhìn cậu, nghe vậy lại nhìn kỹ một vòng, trong mắt rốt cuộc có một tia ý cười.

Màu sắc nhạt tươi sáng, quần áo kiểu dáng thoải mái khéo léo, mặc ở trên người An Vô Dạng lại vô cùng thích hợp.

"Tôi đi tìm một đôi giày mới phối hợp." An Vô Dạng đột nhiên nhảy dựng lên nói, đối với trang điểm vẻ ngoài của mình, cậu có đôi khi cũng rất có hứng thú, được người khen không thích đâu.

Hoắc Vân Xuyên lập tức mở miệng ngăn lại: "Đừng, tôi giúp cậu tìm, cậu ngồi là được." Đối phương hoạt bát làm hắn nhìn đến mất hết mất vía, gan run lên từng hồi.

An Vô Dạng mang vào giày mới, toàn thân tản ra mùi vị công tử phú nhị đại tinh xảo, nếu như đem gương mặt nuôi cho đẫy đà một chút sẽ càng thêm giống.

Không kể khí chất hay là cách nói năng, trừ không lực đề kháng với bề ngoài (tuổi này không có biện pháp), mang đi ra ngoài cũng không đột ngột.

Lái xe lên đường, Hoắc Vân Xuyên nói: "Chờ tóc cậu dài một chút, tôi tìm cho cậu một nhà tạo mẫu tóc, đem kiểu tóc ngu xuẩn trên đầu thay đổi."

An Vô Dạng ở phía sau bẹp miệng ăn trái cây, động tác nhai đồ ăn ngừng lại thật lâu: "......" Mất phản ứng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương