Gả Cho Hoàng Tử Dễ Dàng Sao
-
Chương 6
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, Tạ phu nhân triển khai đặc huấn nghiêm khắc với Tiền Lạc Cẩn, so với việc học phép tắc phức tạp, Lạc Cẩn thà trở về hồi cấp ba chiến đấu với kỳ thi đại học. Ở trong mắt nàng, người nên học phép tắc nhất trong phủ chính là Tạ Tắc Nguyên, nhưng chỉ vì hắn là bé trai nên có thể cả ngày chơi bời lêu lổng.
Ma ma giáo dưỡng nghe nói là người từ trong cung ra, chẳng nể nang vị tiểu thư nào. Cũng may Tiền phu nhân đã đặt căn bản không tồi cho Lạc Cẩn để nàng không đến nỗi quá mất mặt, song cũng không ít lần bị ma ma giáo dưỡng răn dạy, hai mươi tuổi đầu còn bị người ta sửa tư thế đứng ngồi, Tiền Lạc Cẩn đỏ bừng mặt. Đừng thấy Tạ Mộng Hoa ngày thường thể hiện tư thái đích tỷ không thể với tới cũng bị răn dạy không ít, chẳng nhịn được cũng đỏ mặt như Tiền Lạc Cẩn.
Người học giỏi nhất là Tạ Mộng Dao, nàng học nhanh nhất, hơn nữa nhất cử nhất động tự có làn điệu của riêng mình, ma ma giáo dưỡng thích Tạ Mộng Hoa nhất, lúc không có ai còn cảm thán: “Dáng điệu, quy củ đều rất tốt, chỉ tiếc là thứ xuất.”
Ảnh hưởng từ ấn tượng đầu tiên ngoại trừ ngôn hành cử chỉ ra, còn có giá trị nhan sắc, ngũ quan là gốc rễ cha mẹ cho, không thay đổi được, song son phấn có thể khiến người ta càng lấp lánh hơn. Lần đầu tiên Tiền Lạc Cẩn biết còn có một ma ma chuyên dạy dưỡng da, có điều da dẻ ma ma ngươi như vỏ quýt lâu năm, giảng dạy cực kỳ không có sức thuyết phục đấy.
Mỗi buổi sáng tiệm hoa sẽ đưa một xe hoa mới hái đến các phòng, các tiểu thư, phu nhân vốn cần phải dùng nhiều. Hoa mới đưa tới, bên trên còn mang theo hạt sương sớm, đám nha hoàn chọn loại đẹp mắt ra cắm đầy bình hoa, còn sót lại sẽ cho tiểu thư rửa mặt tắm rửa dùng.
Hàm Thúy bên người Lạc Cẩn thích chăm sóc hoa cỏ nhất, bày trí gian phòng của Lạc Cẩn như vườn thực vật, ở trước mặt nàng nhiều lần còn khen tiệm hoa của Đô Trung, rất nhiều hoa đều chưa từng thấy. Dĩ nhiên rồi, cũng khó trách Tạ Tắc Nguyên vênh váo tự đắc trước mặt nàng, cuộc sống người dân thủ đô có khác biệt rất lớn với dân chúng nông thôn mà.
Tạ phu nhân nhìn Lạc Cẩn được tẩy rửa đến bóng loáng, có gen mạnh mẽ của Tiền phu nhân, vốn liếng cũng không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan tinh xảo làm người ta yêu thích, chẳng cần phí nhiều công phu miêu tả, nhưng cách trang điểm này lại không được thịnh hành nhất tại Đô Trung, Tạ phu nhân phân phó Bảo Bình: “Đi mời Oanh nương của Trăn Dung phường tới đây.”
Trăn Dung phường là nơi làm son phấn nổi tiếng nhất Đô Trung, son phấn trong cung đều do nơi này tiến cống, trang nương ở đây cũng có trình độ hạng nhất, thường được nương nương trong cung mời. Cái gọi là trang nương tương đương với chuyên viên trang điểm ở hiện đại, Oanh nương là một trong những trang nương tài năng xuất chúng nhất Trăn Dung.
Muốn mời trang nương hồng bài của Trăn Dung không dễ dàng, khoan nói tới có bao nhiêu nữ quyến quan lại Đô Trung, chỉ trong cung thôi đã có một nhóm lớn nương nương xem Trăn Dung là chiến trường, Oanh nương có chút giao tình với phủ Trấn quốc công, phủ Trấn quốc công mời bà đa số đều không từ chối. Thầy dạy vỡ lòng của Tạ Mộng Dao và Tạ Mộng Hoa cũng là bà.
Tiền Lạc Cẩn còn tưởng nữ nhân dạy người ta trang điểm chắc chắn phải trang điểm đậm và xinh đẹp, nhưng Oanh nương khác với trong tưởng tượng của nàng, đó là một nữ nhân thanh lệ, nhan sắc cả người cũng thanh nhạt, trên y phục màu hồng cánh sen thậm chí chả có chút hoa văn nào, gương mặt thì chỉ bôi chút phấn, một ít nước son điểm đôi môi và chẳng còn gì khác.
Theo cách nói của Oanh nương: Mỗi ngày người tìm ta trang điểm xếp hàng nhiều không đếm xuể, nên đối với bản thân trái lại không có tâm tư vẽ vời.
“Tuổi tác tiểu thư còn nhỏ, son phấn bột nước không thích hợp dùng nhiều, chỉ cần học chút cơ bản.” Và so với ma ma giáo dưỡng nghiêm khắc, Oanh nương thực sự dịu dàng đến có thể chảy ra nước, đầu ngón tay điểm son thấm nước nhẹ nhàng phác họa trên mặt Lạc Cẩn.
“Vậy ta có thể… không vẽ được không?” Tạ phu nhân bảo ma ma giáo dưỡng tăng giờ cho Tiền Lạc Cẩn học bù, hiện tại nàng dậy còn sớm hơn gà, dậy sớm xong tắm một cái rồi vẽ một chút, thế phải mấy giờ rời giường?
Oanh nương thản nhiên bật cười: “Cho dù tiểu thư thiên sinh lệ chất cũng không thể thiếu trang điểm, thoa ít phấn có thể khiến người ta càng lấp lánh. Ngươi vẫn còn quá nhỏ, sau này ngươi sẽ biết khuôn mặt của nữ nhân ảnh hưởng đến việc tìm một phu quân tốt tới dường nào đấy.”
Tiền Lạc Cẩn đau lòng bản thân, vất vả lắm mới xuyên thành bạch phú mỹ còn phải bị vây khốn bởi quy định cứng nhắc của nữ nhân, nàng đã có tiền như vậy thì tìm chồng còn dựa vào gương mặt ư? Không thể giống nữ chính trong tiểu thuyết nữ tôn tổ chức một cuộc thi sắc đẹp cưới nam nhân đẹp trai nhất nước à?
Đáp án là: Đương nhiên không thể.
Bản thân Lạc Cẩn đã nghĩ tới chuyện nhặt đại một người trên phố, tốt nhất sau khi cưới hắn tìm mười người tám tiểu thiếp, ai cũng chẳng quấy rầy ai thì thật tốt, song đầu tiên cha mẹ hời của nàng sẽ không đồng ý, ngay cả cữu mẫu chả thích xen vào chuyện người khác cũng không thể bỏ qua nàng, một khuê nữ không thiết thực có thể sẽ làm dòng họ hai bên phiền hà.
Là một nữ nhân, làm cách nào để cho mình sống thoải mái ở cổ đại, Tiền Lạc Cẩn còn cần phải suy tính kỹ hơn.
Thời điểm Tiền phu nhân chọn dẫn Tiền Lạc Cẩn tới, cũng là muốn trải qua thọ yến của Tạ lão thái quân. Năm nay Tạ lão thái quân năm mươi bảy tuổi, dựa theo hiện đại chỉ có thể tính là phụ nữ trung niên, nhưng dựa theo cổ đại thì đã là bà cụ. Tuy không phải là sinh thần số chẵn, nhưng thọ yến của lão thái quân phủ Trấn quốc công làm sao cũng không thể khiêm tốn nổi.
Một tháng trước Tạ phu nhân đã bắt đầu chuẩn bị thọ yến rồi, ba ngày trước thọ yến thì càng bận rộn hơn, ngay cả giấc ngủ cũng thiếu, mỗi ngày trời còn chưa sáng choang liền điểm danh ba đại nha đầu của bà.
Ai cũng biết hiện tại Tạ lão thái quân không quản gia, mọi chuyện lớn nhỏ đều do một tay Tạ phu nhân lo liệu, bao nhiêu ánh mắt nhìm chằm chằm đó, hễ thọ yến có chút không chu đáo nào, chẳng biết có bao nhiêu cái miệng sẽ chê cười bà. May mà Tạ Mộng Hoa lớn thêm chút, theo bên người Tạ phu nhân cũng học ít việc quản gia, cộng thêm sự hỗ trợ của mấy ma ma và nha hoàn tâm phúc, cuối cùng đều sắp xếp xong mọi chuyện trong sinh thần của lão thái quân.
Hôm nay cuối cùng cũng tới ngày chính, trời còn chưa sáng, tôi tớ ở thôn trang đã lọ mọ đưa thức ăn tới, từng xe đẩy chất đầy nguyên liệu nấu ăn nối đuôi nhau ra vào từ cửa hông phủ Trấn quốc công.
Ba đại nha hoàn bên cạnh Tạ phu nhân gồm Bảo Bình, Xảo Bình, Thiện Bình đều tự mình kiểm kê mọi việc. Đến canh năm[1], bốn vị tiểu thư trong phủ đều bị kéo ra khỏi ổ chăn, Tạ phu nhân mời Oanh nương lần lượt trang điểm cho các nàng.
[1]Canh năm: Từ 3 giờ đến 5 giờ sáng tức giờ Dần.
Búi tóc để trẻ con có thể chải không nhiều, Oanh nương bèn chải song nha kế[2] cho tứ tỷ muội hết. Y phục mới do Cẩm Tú phường mang tới cũng giống cả chất liệu và kiểu dáng, những thứ này đều do Tạ phu nhân đặc biệt dặn dò, một vì muốn xem náo nhiệt, hai vì không muốn bốn nha đầu cảm thấy y phục mới của ai xinh đẹp, y phục mới của người nào xấu xí.
[2]Song nha kế
Ngay cả Oanh nương trông thấy bốn nha đầu như búp bê Nga đứng chung với nhau cũng không nhịn được bật cười: “Nếu gia đình thiếu khuê nữ nhìn thấy sẽ đố kỵ.”
Khuê nữ ruột thịt của Tạ phu nhân thật sự không thương uổng phí, Tạ Mộng Hoa trang điểm xong lập tức muốn đi giúp mẫu thân một tay, Tiền Lạc Cẩn, Tạ Mộng Dao và Tạ Mộng Hi thì cùng nhau chờ trong phòng khách. Tiền Lạc Cẩn ngồi trên ghế liên tục gật gù muốn ngủ, Tiền phu nhân rất sợ nàng sơ sảy trong tình cảnh hoành tráng, tối qua bảo ma ma giáo dưỡng cho nàng luyện tập đến nửa đêm. Vô số chứng cứ khoa học cho thấy trước khi thi, làm đêm sẽ chẳng có tác dụng, Tiền Lạc Cẩn chỉ cảm thấy chỉ số thông minh hai mươi tuổi của mình bị vũ nhục, không phải nói ngọt một chút à, không dụ dỗ được mấy lão thái thái kia, nàng sẽ uổng công làm gái xuyên không.
Tạ Mộng Hi vẫn còn chưa hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, tuổi nàng còn nhỏ, càng ham ngủ, ngồi trên ghế liền ngủ gật, nhũ mẫu của nàng không đành lòng đánh thức nàng, thừa dịp không có ai để nàng trộm ngủ thêm tí.
Tạ Mộng Dao không hổ là đứa trẻ mà ma ma giáo dưỡng xem trọng, hai muội muội bên cạnh đều khốn đốn ỉu xìu, còn nàng có thể ưỡn thẳng sống lưng, làm tư thế ngồi tiểu thư khuê các tiêu chuẩn mà ma ma dạy.
Tú Hỉ bị Tiền Lạc Cẩn phái đi canh chừng bước nhanh tới, khẽ nói bên tai Lạc Cẩn: “Lão thái quân đến ạ.”
Tiền Lạc Cẩn chợt ngẩng đầu, lên tinh thần, ngồi thẳng tấp y hệt Tạ Mộng Dao, nha hoàn bên cạnh Tạ Mộng Hi cũng nhanh trí, nhìn ra tình huống bèn vội vàng đánh thức tiểu thư nhà mình. Tạ lão thái quân được Tạ phu nhân và Tiền phu nhân nâng đỡ vào nhà, trông thấy ba đứa trẻ đều đầy tinh thần ngồi đó, rất hài lòng.
Tạ phu nhân thấy ba đứa trẻ ăn diện như nhau cũng rất vui vẻ, nói với Tạ Mộng Hoa: “Đi, qua đó ngồi chung với đám muội muội con đi.”
Bốn bé gái ngồi song song từ nhỏ đến lớn, đều mặc váy thêu chim tước màu hải đường, đầu chải song nha kế, hoa kèm theo toàn là hoa cúc đỏ cùng một màu. Quả nhiên Tạ lão thái quân bị chọc cười liên tục: “Chốc nữa mấy lão thái thái tới coi chừng các nàng, được người ta yêu thích quá, đừng để bị người ta trộm mất một đứa.” Nói xong lại trêu Tạ Tắc Nguyên: “Con xem ai là người đẹp nhất?”
Tạ Tắc Nguyên đảo mắt một vòng, ôm cánh tay Tạ lão thái quân làm nũng: “Không đẹp bằng con, con giống mẹ, đẹp nhất.”
Lão thái quân xoay qua nói với Tạ phu nhân: “Xem đi, rốt cuộc không uổng công con mang thai mười tháng, biết hướng về con rồi.”
Lần này ngay cả Tạ phu nhân cũng cười toe tóe, có đứa con trai này ở đây, khỏi phải nói cuộc sống hài lòng biết bao.
Thảo nào Tạ lão thái quân và Tạ phu nhân đều thương Tạ Tắc Nguyên đến tam quan vặn vẹo, thằng nhóc nghịch ngợm miệng ngọt như vậy mà. Song ngày vui mà gặp Tạ Tắc Nguyên, Lạc Cẩn lại cảm thấy điềm xấu, lão thái quân à, hôm nay là ngày vui của ngài đó, ngài thật sự không suy xét đến việc trói Tạ Tắc Nguyên lại nhốt vào phòng củi để bảo đảm bình yên ư?
Ma ma giáo dưỡng nghe nói là người từ trong cung ra, chẳng nể nang vị tiểu thư nào. Cũng may Tiền phu nhân đã đặt căn bản không tồi cho Lạc Cẩn để nàng không đến nỗi quá mất mặt, song cũng không ít lần bị ma ma giáo dưỡng răn dạy, hai mươi tuổi đầu còn bị người ta sửa tư thế đứng ngồi, Tiền Lạc Cẩn đỏ bừng mặt. Đừng thấy Tạ Mộng Hoa ngày thường thể hiện tư thái đích tỷ không thể với tới cũng bị răn dạy không ít, chẳng nhịn được cũng đỏ mặt như Tiền Lạc Cẩn.
Người học giỏi nhất là Tạ Mộng Dao, nàng học nhanh nhất, hơn nữa nhất cử nhất động tự có làn điệu của riêng mình, ma ma giáo dưỡng thích Tạ Mộng Hoa nhất, lúc không có ai còn cảm thán: “Dáng điệu, quy củ đều rất tốt, chỉ tiếc là thứ xuất.”
Ảnh hưởng từ ấn tượng đầu tiên ngoại trừ ngôn hành cử chỉ ra, còn có giá trị nhan sắc, ngũ quan là gốc rễ cha mẹ cho, không thay đổi được, song son phấn có thể khiến người ta càng lấp lánh hơn. Lần đầu tiên Tiền Lạc Cẩn biết còn có một ma ma chuyên dạy dưỡng da, có điều da dẻ ma ma ngươi như vỏ quýt lâu năm, giảng dạy cực kỳ không có sức thuyết phục đấy.
Mỗi buổi sáng tiệm hoa sẽ đưa một xe hoa mới hái đến các phòng, các tiểu thư, phu nhân vốn cần phải dùng nhiều. Hoa mới đưa tới, bên trên còn mang theo hạt sương sớm, đám nha hoàn chọn loại đẹp mắt ra cắm đầy bình hoa, còn sót lại sẽ cho tiểu thư rửa mặt tắm rửa dùng.
Hàm Thúy bên người Lạc Cẩn thích chăm sóc hoa cỏ nhất, bày trí gian phòng của Lạc Cẩn như vườn thực vật, ở trước mặt nàng nhiều lần còn khen tiệm hoa của Đô Trung, rất nhiều hoa đều chưa từng thấy. Dĩ nhiên rồi, cũng khó trách Tạ Tắc Nguyên vênh váo tự đắc trước mặt nàng, cuộc sống người dân thủ đô có khác biệt rất lớn với dân chúng nông thôn mà.
Tạ phu nhân nhìn Lạc Cẩn được tẩy rửa đến bóng loáng, có gen mạnh mẽ của Tiền phu nhân, vốn liếng cũng không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan tinh xảo làm người ta yêu thích, chẳng cần phí nhiều công phu miêu tả, nhưng cách trang điểm này lại không được thịnh hành nhất tại Đô Trung, Tạ phu nhân phân phó Bảo Bình: “Đi mời Oanh nương của Trăn Dung phường tới đây.”
Trăn Dung phường là nơi làm son phấn nổi tiếng nhất Đô Trung, son phấn trong cung đều do nơi này tiến cống, trang nương ở đây cũng có trình độ hạng nhất, thường được nương nương trong cung mời. Cái gọi là trang nương tương đương với chuyên viên trang điểm ở hiện đại, Oanh nương là một trong những trang nương tài năng xuất chúng nhất Trăn Dung.
Muốn mời trang nương hồng bài của Trăn Dung không dễ dàng, khoan nói tới có bao nhiêu nữ quyến quan lại Đô Trung, chỉ trong cung thôi đã có một nhóm lớn nương nương xem Trăn Dung là chiến trường, Oanh nương có chút giao tình với phủ Trấn quốc công, phủ Trấn quốc công mời bà đa số đều không từ chối. Thầy dạy vỡ lòng của Tạ Mộng Dao và Tạ Mộng Hoa cũng là bà.
Tiền Lạc Cẩn còn tưởng nữ nhân dạy người ta trang điểm chắc chắn phải trang điểm đậm và xinh đẹp, nhưng Oanh nương khác với trong tưởng tượng của nàng, đó là một nữ nhân thanh lệ, nhan sắc cả người cũng thanh nhạt, trên y phục màu hồng cánh sen thậm chí chả có chút hoa văn nào, gương mặt thì chỉ bôi chút phấn, một ít nước son điểm đôi môi và chẳng còn gì khác.
Theo cách nói của Oanh nương: Mỗi ngày người tìm ta trang điểm xếp hàng nhiều không đếm xuể, nên đối với bản thân trái lại không có tâm tư vẽ vời.
“Tuổi tác tiểu thư còn nhỏ, son phấn bột nước không thích hợp dùng nhiều, chỉ cần học chút cơ bản.” Và so với ma ma giáo dưỡng nghiêm khắc, Oanh nương thực sự dịu dàng đến có thể chảy ra nước, đầu ngón tay điểm son thấm nước nhẹ nhàng phác họa trên mặt Lạc Cẩn.
“Vậy ta có thể… không vẽ được không?” Tạ phu nhân bảo ma ma giáo dưỡng tăng giờ cho Tiền Lạc Cẩn học bù, hiện tại nàng dậy còn sớm hơn gà, dậy sớm xong tắm một cái rồi vẽ một chút, thế phải mấy giờ rời giường?
Oanh nương thản nhiên bật cười: “Cho dù tiểu thư thiên sinh lệ chất cũng không thể thiếu trang điểm, thoa ít phấn có thể khiến người ta càng lấp lánh. Ngươi vẫn còn quá nhỏ, sau này ngươi sẽ biết khuôn mặt của nữ nhân ảnh hưởng đến việc tìm một phu quân tốt tới dường nào đấy.”
Tiền Lạc Cẩn đau lòng bản thân, vất vả lắm mới xuyên thành bạch phú mỹ còn phải bị vây khốn bởi quy định cứng nhắc của nữ nhân, nàng đã có tiền như vậy thì tìm chồng còn dựa vào gương mặt ư? Không thể giống nữ chính trong tiểu thuyết nữ tôn tổ chức một cuộc thi sắc đẹp cưới nam nhân đẹp trai nhất nước à?
Đáp án là: Đương nhiên không thể.
Bản thân Lạc Cẩn đã nghĩ tới chuyện nhặt đại một người trên phố, tốt nhất sau khi cưới hắn tìm mười người tám tiểu thiếp, ai cũng chẳng quấy rầy ai thì thật tốt, song đầu tiên cha mẹ hời của nàng sẽ không đồng ý, ngay cả cữu mẫu chả thích xen vào chuyện người khác cũng không thể bỏ qua nàng, một khuê nữ không thiết thực có thể sẽ làm dòng họ hai bên phiền hà.
Là một nữ nhân, làm cách nào để cho mình sống thoải mái ở cổ đại, Tiền Lạc Cẩn còn cần phải suy tính kỹ hơn.
Thời điểm Tiền phu nhân chọn dẫn Tiền Lạc Cẩn tới, cũng là muốn trải qua thọ yến của Tạ lão thái quân. Năm nay Tạ lão thái quân năm mươi bảy tuổi, dựa theo hiện đại chỉ có thể tính là phụ nữ trung niên, nhưng dựa theo cổ đại thì đã là bà cụ. Tuy không phải là sinh thần số chẵn, nhưng thọ yến của lão thái quân phủ Trấn quốc công làm sao cũng không thể khiêm tốn nổi.
Một tháng trước Tạ phu nhân đã bắt đầu chuẩn bị thọ yến rồi, ba ngày trước thọ yến thì càng bận rộn hơn, ngay cả giấc ngủ cũng thiếu, mỗi ngày trời còn chưa sáng choang liền điểm danh ba đại nha đầu của bà.
Ai cũng biết hiện tại Tạ lão thái quân không quản gia, mọi chuyện lớn nhỏ đều do một tay Tạ phu nhân lo liệu, bao nhiêu ánh mắt nhìm chằm chằm đó, hễ thọ yến có chút không chu đáo nào, chẳng biết có bao nhiêu cái miệng sẽ chê cười bà. May mà Tạ Mộng Hoa lớn thêm chút, theo bên người Tạ phu nhân cũng học ít việc quản gia, cộng thêm sự hỗ trợ của mấy ma ma và nha hoàn tâm phúc, cuối cùng đều sắp xếp xong mọi chuyện trong sinh thần của lão thái quân.
Hôm nay cuối cùng cũng tới ngày chính, trời còn chưa sáng, tôi tớ ở thôn trang đã lọ mọ đưa thức ăn tới, từng xe đẩy chất đầy nguyên liệu nấu ăn nối đuôi nhau ra vào từ cửa hông phủ Trấn quốc công.
Ba đại nha hoàn bên cạnh Tạ phu nhân gồm Bảo Bình, Xảo Bình, Thiện Bình đều tự mình kiểm kê mọi việc. Đến canh năm[1], bốn vị tiểu thư trong phủ đều bị kéo ra khỏi ổ chăn, Tạ phu nhân mời Oanh nương lần lượt trang điểm cho các nàng.
[1]Canh năm: Từ 3 giờ đến 5 giờ sáng tức giờ Dần.
Búi tóc để trẻ con có thể chải không nhiều, Oanh nương bèn chải song nha kế[2] cho tứ tỷ muội hết. Y phục mới do Cẩm Tú phường mang tới cũng giống cả chất liệu và kiểu dáng, những thứ này đều do Tạ phu nhân đặc biệt dặn dò, một vì muốn xem náo nhiệt, hai vì không muốn bốn nha đầu cảm thấy y phục mới của ai xinh đẹp, y phục mới của người nào xấu xí.
[2]Song nha kế
Ngay cả Oanh nương trông thấy bốn nha đầu như búp bê Nga đứng chung với nhau cũng không nhịn được bật cười: “Nếu gia đình thiếu khuê nữ nhìn thấy sẽ đố kỵ.”
Khuê nữ ruột thịt của Tạ phu nhân thật sự không thương uổng phí, Tạ Mộng Hoa trang điểm xong lập tức muốn đi giúp mẫu thân một tay, Tiền Lạc Cẩn, Tạ Mộng Dao và Tạ Mộng Hi thì cùng nhau chờ trong phòng khách. Tiền Lạc Cẩn ngồi trên ghế liên tục gật gù muốn ngủ, Tiền phu nhân rất sợ nàng sơ sảy trong tình cảnh hoành tráng, tối qua bảo ma ma giáo dưỡng cho nàng luyện tập đến nửa đêm. Vô số chứng cứ khoa học cho thấy trước khi thi, làm đêm sẽ chẳng có tác dụng, Tiền Lạc Cẩn chỉ cảm thấy chỉ số thông minh hai mươi tuổi của mình bị vũ nhục, không phải nói ngọt một chút à, không dụ dỗ được mấy lão thái thái kia, nàng sẽ uổng công làm gái xuyên không.
Tạ Mộng Hi vẫn còn chưa hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, tuổi nàng còn nhỏ, càng ham ngủ, ngồi trên ghế liền ngủ gật, nhũ mẫu của nàng không đành lòng đánh thức nàng, thừa dịp không có ai để nàng trộm ngủ thêm tí.
Tạ Mộng Dao không hổ là đứa trẻ mà ma ma giáo dưỡng xem trọng, hai muội muội bên cạnh đều khốn đốn ỉu xìu, còn nàng có thể ưỡn thẳng sống lưng, làm tư thế ngồi tiểu thư khuê các tiêu chuẩn mà ma ma dạy.
Tú Hỉ bị Tiền Lạc Cẩn phái đi canh chừng bước nhanh tới, khẽ nói bên tai Lạc Cẩn: “Lão thái quân đến ạ.”
Tiền Lạc Cẩn chợt ngẩng đầu, lên tinh thần, ngồi thẳng tấp y hệt Tạ Mộng Dao, nha hoàn bên cạnh Tạ Mộng Hi cũng nhanh trí, nhìn ra tình huống bèn vội vàng đánh thức tiểu thư nhà mình. Tạ lão thái quân được Tạ phu nhân và Tiền phu nhân nâng đỡ vào nhà, trông thấy ba đứa trẻ đều đầy tinh thần ngồi đó, rất hài lòng.
Tạ phu nhân thấy ba đứa trẻ ăn diện như nhau cũng rất vui vẻ, nói với Tạ Mộng Hoa: “Đi, qua đó ngồi chung với đám muội muội con đi.”
Bốn bé gái ngồi song song từ nhỏ đến lớn, đều mặc váy thêu chim tước màu hải đường, đầu chải song nha kế, hoa kèm theo toàn là hoa cúc đỏ cùng một màu. Quả nhiên Tạ lão thái quân bị chọc cười liên tục: “Chốc nữa mấy lão thái thái tới coi chừng các nàng, được người ta yêu thích quá, đừng để bị người ta trộm mất một đứa.” Nói xong lại trêu Tạ Tắc Nguyên: “Con xem ai là người đẹp nhất?”
Tạ Tắc Nguyên đảo mắt một vòng, ôm cánh tay Tạ lão thái quân làm nũng: “Không đẹp bằng con, con giống mẹ, đẹp nhất.”
Lão thái quân xoay qua nói với Tạ phu nhân: “Xem đi, rốt cuộc không uổng công con mang thai mười tháng, biết hướng về con rồi.”
Lần này ngay cả Tạ phu nhân cũng cười toe tóe, có đứa con trai này ở đây, khỏi phải nói cuộc sống hài lòng biết bao.
Thảo nào Tạ lão thái quân và Tạ phu nhân đều thương Tạ Tắc Nguyên đến tam quan vặn vẹo, thằng nhóc nghịch ngợm miệng ngọt như vậy mà. Song ngày vui mà gặp Tạ Tắc Nguyên, Lạc Cẩn lại cảm thấy điềm xấu, lão thái quân à, hôm nay là ngày vui của ngài đó, ngài thật sự không suy xét đến việc trói Tạ Tắc Nguyên lại nhốt vào phòng củi để bảo đảm bình yên ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook